Trong toilet, sau khi nôn một trận bên bồn cầu, Lãnh Ngự Thần nhận chai nước tinh khiết Triển Dương đưa cho, súc miệng, rửa mặt, nhìn sắc mặt không có gì bất thường trong gương, anh khẽ nhếch khóe miệng.
Triển Dương nhìn khuôn mặt trong tấm kính, nghĩ đến một câu, người uống rượu mà mặt không đỏ thì không nên kết giao.
“Tiểu Mạn về rồi à?” Lãnh Ngự Thần hỏi.
“Dạ chưa, tiểu thư vẫn còn ở trên lầu.” Triển Dương lộ vẻ khó xử, “Tôi nói mà cô ấy không nghe.”
Ai cũng biết tiểu thư của Lãnh gia là một con nhóc hay tùy hứng làm bậy, không có việc gì cô ta không dám làm. Cởi hết chỉ còn nội y, cô ta cúi đầu hôn lên đôi má hồng hào vì say rượu của Tiêu Trạch, cặp môi đỏ mọng từ từ dịch chuyển về phía đôi môi mỏng đã ao ước từ lâu…
“Bốp.”
Một cái tát chuẩn xác đáp vào má Lãnh Tiểu Mạn, Tiêu Trạch lật người, tiếp tục ngủ.
Lãnh Tiểu Mạn xoa xoa bên mặt đau đớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, nghĩ thầm sao mình lại xui xẻo như vậy, đến con ma men xoay người mà cũng bị đánh trúng. “Anh thật đáng ghét.” Tính tình tiểu thư trỗi dậy, cô ta căm tức giật cúc áo sơ mi của anh, lồng ngực đàn ông nam tính lộ ra trước mắt, nước miếng chảy ào ào, bàn tay nhỏ bé còn chưa kịp sờ lên thì cửa đột ngột bị người bên ngoài mở ra.
Lãnh Tiểu Mạn có tật giật mình sợ tới mức vội vàng nhặt quần áo che cơ thể, khi nhìn rõ người tới, cô ta run run chột dạ gọi một tiếng: “Anh.”
Lãnh Ngự Thần liếc nhìn người đang nằm trên giường, nói: “Làm việc gì cũng nên động não một chút, muốn đàn ông yêu thương mình, trước tiên phải biết tự trọng.”
Lãnh Tiểu Mạn xấu hổ không nói được gì.
Lãnh Ngự Thần cũng không nói thêm gì nữa, quay người bỏ đi.
Người say rượu trên giường bỗng cử động rồi bật dậy, ánh mắt mờ mịt, giật lấy quần áo trong tay Lãnh Tiểu Mạn đưa lên miệng nôn ọe hai tiếng, lau miệng xong thì vứt quần áo bẩn sang một bên như ném rác rưởi.
Nhìn chiếc áo hàng hiệu số lượng có hạn dính đầy thứ bẩn thỉu, Lãnh Tiểu Mạn bực tức hét lên: “Áo khoác Chanel của em, aaa! Buồn nôn chết mất.”
“Buồn nôn sao?” Tiêu Trạch vốn đang say đột nhiên trợn mắt lạnh lùng phun ra một câu, chống tay xuống giường gắng gượng ngồi dậy, trong con ngươi đỏ vằn tia máu lộ vẻ khinh thường, “Có anh em nhà các người mới buồn nôn! Biết không Lãnh Tiểu Mạn, tôi là bị cô làm cho buồn nôn đấy.”
“Anh, anh không say, tại sao anh lại quá đáng như vậy.” Thân thể hở hang lộ gần hết mà Lãnh Tiểu Mạn chẳng hề có một chút ngại ngùng, còn thản nhiên hỏi lại: “Em buồn nôn chỗ nào, cũng chỉ vì em muốn lên giường với anh, em thích anh, em muốn trao thân cho người đàn ông em yêu nhất thì có gì sai, buồn nôn cái gì?”
“Còn có thể nói một cách thản nhiên như vậy, cô bằng lòng cho thân thì hay lắm sao? Lãnh Tiểu Mạn tôi nói rõ cho cô hay, tôi không thích cô, cho dù cô có cởi hết tôi cũng không thèm liếc, hạn cho cô trong một phút đồng hồ biến mất trước mặt tôi.” Tiêu Trạch day day thái dương, gương mặt anh tuấn nhăn lại.
“Không thèm liếc? Em không tin anh sẽ không hề động lòng.” Lãnh Tiểu Mạn kéo áo ngực xuống, cầm tay Tiêu Trạch đưa lên. Tiêu Trạch hất tay cô ta, đá cô ta xuống giường, “Cút!”
Lãnh Tiểu Mạn ngã ngồi trên sàn nhà, vành mắt rưng rưng hoe đỏ. “Trái tim anh làm từ băng giá sao?”
“Muốn tôi phải ném cô ra ngoài đúng không?” Tiêu Trạch thật sự nổi giận.
Bộ dạng anh khi tức giận vô cùng đáng sợ, Lãnh Tiểu Mạn lạnh người kinh hãi, cô ta vừa nức nở vừa kéo áo lót lên, mặc lại váy, xách túi đi ra cửa, sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng, “Mang luôn cái áo khoác số lượng giới hạn kia đi.”
Lãnh Tiểu Mạn cắn răng quay lại, dùng đầu ngón tay cầm chiếc áo dính bẩn bỏ đi.
Cửa đóng “rầm” một tiếng, cả căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Bị hơi men tra tấn, Tiêu Trạch ôm đầu tựa vào thành giường bấm điện thoại, “Bà xã, anh uống nhiều quá.”
Lúc Nhan Hoan chạy tới khách sạn, cửa phòng đang khép hờ, bên trong tối như mực, Nhan Hoan bật ngọn đèn tường, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn vào trong: “Tiêu Trạch, anh có trong đó không?”
“Bà xã, anh ở đây.” Trên chiếc giường đôi rộng lớn, Tiêu Trạch say sưa mệt mỏi rên khẽ. Nhan Hoan vốn đã đầu nặng chân nhẹ [1] giờ bị một tiếng “bà xã” kia làm cho càng lâng lâng, cô hắt xì một cái, xoa xoa mũi đi về phía bóng đen trên giường.
[1] Đầu trọng cước khinh: theo mình hiểu theo ngữ cảnh đoạn này thì là đầu nặng = lo cho Tiêu Trạch, chân nhẹ = đi vội.
Hai con ngươi như sao của Tiêu Trạch bị nhuốm màu cồn trở nên đặc biệt sáng, anh ôm cái đầu đau nhức gọi cô, “Bà xã.”
“Ai là bà xã của anh.” Nhan Hoan ngồi xuống bên giường, sắc mặt nghiêm nghị, “Uống bao nhiêu rượu rồi?” Trong lòng âm thầm bồi thêm một câu: Vô lại! Cô tuyệt vọng đứng dưới cơn mưa chờ anh ở xưởng sửa chữa gần nửa tiếng đồng hồ, đến lúc lạnh phát run mới đành gọi taxi đi về. Lúc tắm còn ngủ quên trong bồn tắm, nhìn thấy số điện thoại của anh thậm chí còn định không nghe, nhưng một tiếng bà xã uể oải đã khiến trái tim cô mềm nhũn, tóc còn chưa kịp sấy khô đã vội chạy tới nơi này.
Chắc cô bị cảm rồi, nếu không sao lại lạnh và khó chịu thế.
“Không biết uống bao nhiêu, khó chịu lắm, đau đầu buồn ngủ.” Tiêu Trạch vén chăn lên mời, “Em ngủ cùng anh.”
Nhìn thấy lồng ngực trần, Nhan Hoan lắc đầu. Dáng vẻ sợ hãi của cô khiến Tiêu Trạch buồn cười, lại kéo chăn ra thêm chút nữa, ậm ờ nói: “Anh có mặc quần.”
Nếu như đồ lót cũng được tính là quần, thực sự anh có mặc. Nhan Hoan không mở mắt, mũi ngưa ngứa lại hắt xì một cái.
Tiêu Trạch ngồi dậy ôm cô, áp trán mình vào mặt cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Khắp người đang lạnh như băng nên Nhan Hoan cũng không muốn đẩy lồng ngực như lửa nóng của anh ra, cô hít hít mũi nói: “Mùi bạc hà, anh uống rượu gì vậy?”
“Rượu vị bạc hà!” Tiêu Trạch cọ cọ mũi vào da mịn màng của cô, nói: “Là mùi kem đánh răng.”
“Uống rượu đánh răng, anh còn có thói quen này sao?” Vòng ôm dịu dàng ấm áp khiến mí mắt nặng trĩu, Nhan Hoan dựa hẳn vào người anh.
“Anh muốn hôn em, cho nên đã đánh răng.” Đôi môi nóng hổi hôn lên vành tai xinh xắn, “Anh nôn ra hết rồi, sợ em thấy buồn nôn.”
“À, vậy đã uống không ít.” Lần trước ăn cơm với Mã Khải cũng uống rất nhiều, nhưng không thấy anh nôn. Nhan Hoan không né tránh, ngược lại cô thích cảm giác nóng hầm hập này. “Uống nhiều quá thì nôn, ngày trước em cũng hay uống nhiều đến mức nôn ra, mật xanh mật vàng cũng chỉ muốn nôn ra hết.”
“Có ai chăm sóc em không?”
“Không.”
“Thật đáng thương, sau này anh sẽ chăm sóc cho em.” Đầu lưỡi nóng hổi lướt trên làn môi mềm mại, Tiêu Trạch thò một tay cởi cúc áo ngoài của cô.
“Cởi áo em làm gì?”
“Chăm sóc cho em!”
“Chăm sóc cái đầu anh ấy!”
“Mặc quần áo ngủ không thoải mái.” Tiêu Trạch mổ nhẹ một cái vào miệng cô, dùng nốt chút sức lực cuối cùng ôm Nhan Hoan đang mặc áo phông vào lòng, “Đừng bướng bỉnh nữa, anh thật sự rất khó chịu, buồn ngủ lắm.”
“Anh…” Được rồi.
Tuy nói đàn ông lúc say rượu là nguy hiểm nhất, nhưng đây không phải ai khác, là Tiêu Trạch, là Tiêu Trạch người luôn đặt cảm nhận của cô lên trên hết! Cùng anh chung giường chung gối, Nhan Hoan rất yên tâm, vì thế cô không phản kháng, áp sát thân thể lạnh băng về phía cơ thể nóng rực của anh thêm chút nữa.
Tiêu Trạch dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, khóe miệng hơi cong lên, cánh tay siết chặt, nỠnon bên tai cô: “Bà xã, em mà không đến, anh cũng không dám ngủ.”
Lúc tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi vào gian phòng, Tiêu Trạch say xỉn đầu đau muốn nứt ra đã tỉnh lại, xúc cảm mềm mại tốt đẹp dưới lòng bàn tay khiến lòng anh nhộn nhạo, anh thề thật sự anh không cố ý đặt tay ở đó.
Biết rõ thừa dịp người ta ngủ giở trò như vậy là bỉ ổi, nhưng cảm giác mềm mại này quá mê người, Tiêu Trạch tự nói với bản thân, sờ bà xã của mình không tính là bỉ ổi. Vì vậy anh bất giác tăng thêm lực tay, thả lỏng, lại tăng thêm lực, cách một lớp áo phông và áo lót mỏng cảm nhận sự mềm mại không thể tưởng tượng nổi.
Nhan Hoan thật sự ngủ say như chết, bị người ta sờ mà không hề có chút phản ứng nào. Sự im lặng của cô được Tiêu Trạch hiểu thành ủng hộ, bàn tay háo sắc bắt đầu thăm dò vào trong cổ áo phông, khi ngón tay chạy vào giữa khe nào đó cảm nhận được nhiệt độ ấm áp bao trùm, Tiêu Trạch đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, bàn tay to từ ngực chuyển sang sau gáy Nhan Hoan, cơ thể cô nóng bừng khiến anh giật mình, vội vàng ngồi bật dậy, vỗ nhẹ gáy cô, “Nhan Hoan, đừng ngủ nữa.”
“Hưm…” Tiếng rên rỉ mỏi mệt bật ra từ cổ họng Nhan Hoan.
“Em bị sốt rồi, mau dậy đi, chúng ta tới bệnh viện.” Tiêu Trạch kéo cô dậy, vẫn để trần thân trên giúp cô mặc áo khoác, Nhan Hoan hai mắt mơ màng máy móc cử động theo động tác mặc quần áo của anh.
Cô uể oải nói: “Em không đi bệnh viện.”
“Em bị cảm rồi.” Tiêu Trạch mặc xong cho cô, liền vội vội vàng vàng mặc quần, khoác áo.
“Cảm mạo uống thuốc là được rồi, không cần đến bệnh viện.” Nhan Hoan nói xong, cả cơ thể nghiêng ngả đổ ập xuống giường, “Em ngủ thêm một lát thôi.”
“Không được.” Tiêu Trạch kéo cô, “Sốt cao sẽ bị viêm phổi.”
“Anh nguyền rủa em?” Bây giờ cô chẳng còn chút sức lực nào cả, theo lực kéo ngã vào người anh, “Dù sao em cũng không đi bệnh viện.”
“Được, không đi bệnh viện.” Tiêu Trạch không khăng khăng nữa, cầm điện thoại đi đến cửa sổ trực tiếp gọi cho Bạch Diệc Phong, sau khi dặn dò xong, mặc kệ Nhan Hoan có đồng ý hay không, anh bế cô lên đi ra ngoài.
“Em tự đi được.”
“Còn sức mà đi không?”
“Cảm mạo chứ có phải bị thương chân đâu.” Trong hành lang khách sạn, trông thấy ánh mắt ái muội của nhân viên phục vụ, Nhan Hoan vùi đầu vào ngực Tiêu Trạch nhỏ giọng phản kháng.
“Được, tự em đi đi.” Tiêu Trạch thả cô xuống, còn mình đi thẳng tới thang máy trước. Nhan Hoan cắn răng nhìn bóng lưng anh, cô tỏ vẻ dè dặt một tí mà anh lại tưởng thật.
Lòng dạ sao mà sắt đá vậy!
Nhan Hoan ôm cái đầu nặng nề đi vào thang máy, tựa gáy vào vách tường lạnh băng để hạ nhiệt độ. Thang máy hạ xuống vù vù, cô mơ mơ màng màng ngồi chồm hỗm xuống.
Tiêu Trạch buồn cười nhìn cô, “Ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.”
“Đúng, nguyền rủa anh.” Mũi thì ngạt, hơi thở từ miệng nóng rực đến mức có thể thiêu cháy người khác. “Nếu không phải tại anh thì em có bị cảm không! Em đứng trong mưa đợi anh nửa giờ đấy.”
“Em đúng là ương bướng.” Tiêu Trạch kéo cô dậy, dáng vẻ ốm yếu khiến người ta đau lòng quá. “Về sau nếu lại gặp tình huống này, không, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống này nữa.”
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tiêu Trạch hỏi: “Có tự đi được không?”
“Không.” Nhan Hoan chẳng muốn thể hiện nữa, muốn thoải mái một lần, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp khi được người ta yêu thương, che chở. Tiêu Trạch bế cô đi xuyên qua đại sảnh trước mặt bao người, lên taxi Nhan Hoan thiếp đi một lúc, đến khi cô tỉnh lại một lần nữa thì đã trông thấy nhân viên y tế đứng trước cửa nhà mình, cô ngại ngùng giật nhẹ áo sơ mi Tiêu Trạch, hỏi: “Có phải anh đã chuyện bé xé ra to không?”
“Không phải em không đi bệnh viện à!”
Thực ra cô không đi bệnh viện là vì sợ tiêm, lúc kim tiêm châm vào tay, cô sợ tới mức hoảng loạn chui vào lòng anh, nhăn nhó cau mày như thể anh hùng sắp hy sinh, thấy vậy Tiêu Trạch vừa buồn cười vừa đau lòng.
Nhân viên y tế đi chưa được bao lâu thì Amy sách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn to đùng tới, nhìn Nhan Hoan đang nằm trên giường tủm tỉm cười nói: “Nhan tiểu thư, không sao chứ?”
Nữ thư ký của Tiêu Trạch cười lên nhìn rất đẹp, hai má lúm đồng tiền vô cùng cuốn hút, Nhan Hoan cất giọng khản đặc: “Cảm mạo thôi mà, cô đừng gọi tôi là tiểu thư, kỳ quái lắm.”
“Ha ha, tôi biết rồi.” Amy nói.
Tiêu Trạch bưng cốc nước tới, “Sốt cao ba mươi chín độ mà còn không sao, sốt đến ngu người đi chắc cũng chẳng việc gì!”
Nhan Hoan bĩu môi, Amy nói tiếp: “Ngu người cũng không cần phải lo, ông chủ sẽ luôn chăm sóc cho cô, ha ha.” Amy một tay che miệng nháy nháy mắt ra hiệu với Nhan Hoan, “Nói cho cô một bí mật, ông chủ của chúng tôi là một người vô cùng vô cùng cố chấp, một khi đã thừa nhận đúng người thì tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Nhan Hoan nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, “Cố chấp hay không tôi không biết, nhưng về khoản lòng dạ sắt đá thì đã được lĩnh giáo.”
Tất cả triệu chứng của cảm mạo đều xuất hiện trên người Nhan Hoan, Tiêu Trạch sợ cô nói nhiều quá sẽ bị đau họng, bèn hạ lệnh đuổi khách với Amy, “Tư liệu của Giang Hân đã sắp xếp xong chưa?”
Amy hiểu ra ngay, vội vàng nói: “Còn thiếu một ít, tôi lập tức quay về tìm.” Sau đó cô quay sang cười nói với Nhan Hoan: “Nhan tiểu thư, nghỉ ngơi thật tốt nhé, ngày mai tôi lại đến thăm cô.”
“Đợi một chút.” Nhan Hoan gọi Amy lại, “Cô có thể giúp tôi vào nhà tắm một lát được không?”
“Được!” Amy đáp, “Không vấn đề gì.”
Nhan Hoan nhìn sang Tiêu Trạch, nói: “Anh, cầm giúp em cái áo ngủ được không? Tối qua em mặc bộ kia.” Tiêu Trạch đưa giá đỡ chai truyền cho Amy rồi đi lấy áo ngủ. Sau khi có tiếng vặn vòi nước, Amy nhận áo ngủ trong tay Tiêu Trạch, không quên cười tủm tỉm trêu chọc: “Ông chủ, bây giờ có phải đang rất hâm mộ tôi không?” Một cái cốc giáng xuống đầu cô.
Phúc lợi vốn thuộc về anh lại bị nhóc con này chiếm mất!
Amy giúp Nhan Hoan cởi áo phông, kích cỡ kia khiến cô ngạc nhiên thèm muốn, cúi đầu nhìn gò đất bằng phẳng của mình, âm thầm mếu máo, đến khi Nhan Hoan cởi quần jeans, cặp đùi cực kỳ đẹp lại khiến cô rất muốn sờ thử, trong lòng thầm cảm thán, cùng là phụ nữ sao lại chênh lệch lớn đến vậy!
Sau khi đưa Nhan Hoan trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, Amy bị Tiêu Trạch lôi ra cửa, cô rụt cổ nhìn quanh, hạ giọng hỏi vấn đề vẫn luôn thấp thỏm: “Ông chủ, tối qua anh không bị sao cả chứ?”
“Cô nghĩ tôi bị làm sao?” Tiêu Trạch hỏi ngược lại.
“À, cái đó, tối qua tôi cũng uống nhiều quá, mấy người họ cứ ra sức chuốc rượu tôi.” Amy lộ vẻ bối rối xấu hổ, “Ông chủ, nếu như vì sự tắc trách của tôi mà anh bị thất thân thì tôi sẽ vô cùng đau khổ.”
“Cái gì mà thất thân, nói vớ vẩn gì vậy!” Tiêu Trạch trừng mắt.
Amy rút trong túi xách ra một tờ báo được gấp làm đôi, tiêu đề của mục giải trí – Nữ minh tinh cùng đại gia vụng trộm vui vẻ ở khách sạn. Bóng lưng đôi nam nữ trên tấm ảnh không ai khác chính là Tiêu Trạch và Lãnh Tiểu Mạn.
Triển Dương nhìn khuôn mặt trong tấm kính, nghĩ đến một câu, người uống rượu mà mặt không đỏ thì không nên kết giao.
“Tiểu Mạn về rồi à?” Lãnh Ngự Thần hỏi.
“Dạ chưa, tiểu thư vẫn còn ở trên lầu.” Triển Dương lộ vẻ khó xử, “Tôi nói mà cô ấy không nghe.”
Ai cũng biết tiểu thư của Lãnh gia là một con nhóc hay tùy hứng làm bậy, không có việc gì cô ta không dám làm. Cởi hết chỉ còn nội y, cô ta cúi đầu hôn lên đôi má hồng hào vì say rượu của Tiêu Trạch, cặp môi đỏ mọng từ từ dịch chuyển về phía đôi môi mỏng đã ao ước từ lâu…
“Bốp.”
Một cái tát chuẩn xác đáp vào má Lãnh Tiểu Mạn, Tiêu Trạch lật người, tiếp tục ngủ.
Lãnh Tiểu Mạn xoa xoa bên mặt đau đớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, nghĩ thầm sao mình lại xui xẻo như vậy, đến con ma men xoay người mà cũng bị đánh trúng. “Anh thật đáng ghét.” Tính tình tiểu thư trỗi dậy, cô ta căm tức giật cúc áo sơ mi của anh, lồng ngực đàn ông nam tính lộ ra trước mắt, nước miếng chảy ào ào, bàn tay nhỏ bé còn chưa kịp sờ lên thì cửa đột ngột bị người bên ngoài mở ra.
Lãnh Tiểu Mạn có tật giật mình sợ tới mức vội vàng nhặt quần áo che cơ thể, khi nhìn rõ người tới, cô ta run run chột dạ gọi một tiếng: “Anh.”
Lãnh Ngự Thần liếc nhìn người đang nằm trên giường, nói: “Làm việc gì cũng nên động não một chút, muốn đàn ông yêu thương mình, trước tiên phải biết tự trọng.”
Lãnh Tiểu Mạn xấu hổ không nói được gì.
Lãnh Ngự Thần cũng không nói thêm gì nữa, quay người bỏ đi.
Người say rượu trên giường bỗng cử động rồi bật dậy, ánh mắt mờ mịt, giật lấy quần áo trong tay Lãnh Tiểu Mạn đưa lên miệng nôn ọe hai tiếng, lau miệng xong thì vứt quần áo bẩn sang một bên như ném rác rưởi.
Nhìn chiếc áo hàng hiệu số lượng có hạn dính đầy thứ bẩn thỉu, Lãnh Tiểu Mạn bực tức hét lên: “Áo khoác Chanel của em, aaa! Buồn nôn chết mất.”
“Buồn nôn sao?” Tiêu Trạch vốn đang say đột nhiên trợn mắt lạnh lùng phun ra một câu, chống tay xuống giường gắng gượng ngồi dậy, trong con ngươi đỏ vằn tia máu lộ vẻ khinh thường, “Có anh em nhà các người mới buồn nôn! Biết không Lãnh Tiểu Mạn, tôi là bị cô làm cho buồn nôn đấy.”
“Anh, anh không say, tại sao anh lại quá đáng như vậy.” Thân thể hở hang lộ gần hết mà Lãnh Tiểu Mạn chẳng hề có một chút ngại ngùng, còn thản nhiên hỏi lại: “Em buồn nôn chỗ nào, cũng chỉ vì em muốn lên giường với anh, em thích anh, em muốn trao thân cho người đàn ông em yêu nhất thì có gì sai, buồn nôn cái gì?”
“Còn có thể nói một cách thản nhiên như vậy, cô bằng lòng cho thân thì hay lắm sao? Lãnh Tiểu Mạn tôi nói rõ cho cô hay, tôi không thích cô, cho dù cô có cởi hết tôi cũng không thèm liếc, hạn cho cô trong một phút đồng hồ biến mất trước mặt tôi.” Tiêu Trạch day day thái dương, gương mặt anh tuấn nhăn lại.
“Không thèm liếc? Em không tin anh sẽ không hề động lòng.” Lãnh Tiểu Mạn kéo áo ngực xuống, cầm tay Tiêu Trạch đưa lên. Tiêu Trạch hất tay cô ta, đá cô ta xuống giường, “Cút!”
Lãnh Tiểu Mạn ngã ngồi trên sàn nhà, vành mắt rưng rưng hoe đỏ. “Trái tim anh làm từ băng giá sao?”
“Muốn tôi phải ném cô ra ngoài đúng không?” Tiêu Trạch thật sự nổi giận.
Bộ dạng anh khi tức giận vô cùng đáng sợ, Lãnh Tiểu Mạn lạnh người kinh hãi, cô ta vừa nức nở vừa kéo áo lót lên, mặc lại váy, xách túi đi ra cửa, sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng, “Mang luôn cái áo khoác số lượng giới hạn kia đi.”
Lãnh Tiểu Mạn cắn răng quay lại, dùng đầu ngón tay cầm chiếc áo dính bẩn bỏ đi.
Cửa đóng “rầm” một tiếng, cả căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Bị hơi men tra tấn, Tiêu Trạch ôm đầu tựa vào thành giường bấm điện thoại, “Bà xã, anh uống nhiều quá.”
Lúc Nhan Hoan chạy tới khách sạn, cửa phòng đang khép hờ, bên trong tối như mực, Nhan Hoan bật ngọn đèn tường, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn vào trong: “Tiêu Trạch, anh có trong đó không?”
“Bà xã, anh ở đây.” Trên chiếc giường đôi rộng lớn, Tiêu Trạch say sưa mệt mỏi rên khẽ. Nhan Hoan vốn đã đầu nặng chân nhẹ [1] giờ bị một tiếng “bà xã” kia làm cho càng lâng lâng, cô hắt xì một cái, xoa xoa mũi đi về phía bóng đen trên giường.
[1] Đầu trọng cước khinh: theo mình hiểu theo ngữ cảnh đoạn này thì là đầu nặng = lo cho Tiêu Trạch, chân nhẹ = đi vội.
Hai con ngươi như sao của Tiêu Trạch bị nhuốm màu cồn trở nên đặc biệt sáng, anh ôm cái đầu đau nhức gọi cô, “Bà xã.”
“Ai là bà xã của anh.” Nhan Hoan ngồi xuống bên giường, sắc mặt nghiêm nghị, “Uống bao nhiêu rượu rồi?” Trong lòng âm thầm bồi thêm một câu: Vô lại! Cô tuyệt vọng đứng dưới cơn mưa chờ anh ở xưởng sửa chữa gần nửa tiếng đồng hồ, đến lúc lạnh phát run mới đành gọi taxi đi về. Lúc tắm còn ngủ quên trong bồn tắm, nhìn thấy số điện thoại của anh thậm chí còn định không nghe, nhưng một tiếng bà xã uể oải đã khiến trái tim cô mềm nhũn, tóc còn chưa kịp sấy khô đã vội chạy tới nơi này.
Chắc cô bị cảm rồi, nếu không sao lại lạnh và khó chịu thế.
“Không biết uống bao nhiêu, khó chịu lắm, đau đầu buồn ngủ.” Tiêu Trạch vén chăn lên mời, “Em ngủ cùng anh.”
Nhìn thấy lồng ngực trần, Nhan Hoan lắc đầu. Dáng vẻ sợ hãi của cô khiến Tiêu Trạch buồn cười, lại kéo chăn ra thêm chút nữa, ậm ờ nói: “Anh có mặc quần.”
Nếu như đồ lót cũng được tính là quần, thực sự anh có mặc. Nhan Hoan không mở mắt, mũi ngưa ngứa lại hắt xì một cái.
Tiêu Trạch ngồi dậy ôm cô, áp trán mình vào mặt cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Khắp người đang lạnh như băng nên Nhan Hoan cũng không muốn đẩy lồng ngực như lửa nóng của anh ra, cô hít hít mũi nói: “Mùi bạc hà, anh uống rượu gì vậy?”
“Rượu vị bạc hà!” Tiêu Trạch cọ cọ mũi vào da mịn màng của cô, nói: “Là mùi kem đánh răng.”
“Uống rượu đánh răng, anh còn có thói quen này sao?” Vòng ôm dịu dàng ấm áp khiến mí mắt nặng trĩu, Nhan Hoan dựa hẳn vào người anh.
“Anh muốn hôn em, cho nên đã đánh răng.” Đôi môi nóng hổi hôn lên vành tai xinh xắn, “Anh nôn ra hết rồi, sợ em thấy buồn nôn.”
“À, vậy đã uống không ít.” Lần trước ăn cơm với Mã Khải cũng uống rất nhiều, nhưng không thấy anh nôn. Nhan Hoan không né tránh, ngược lại cô thích cảm giác nóng hầm hập này. “Uống nhiều quá thì nôn, ngày trước em cũng hay uống nhiều đến mức nôn ra, mật xanh mật vàng cũng chỉ muốn nôn ra hết.”
“Có ai chăm sóc em không?”
“Không.”
“Thật đáng thương, sau này anh sẽ chăm sóc cho em.” Đầu lưỡi nóng hổi lướt trên làn môi mềm mại, Tiêu Trạch thò một tay cởi cúc áo ngoài của cô.
“Cởi áo em làm gì?”
“Chăm sóc cho em!”
“Chăm sóc cái đầu anh ấy!”
“Mặc quần áo ngủ không thoải mái.” Tiêu Trạch mổ nhẹ một cái vào miệng cô, dùng nốt chút sức lực cuối cùng ôm Nhan Hoan đang mặc áo phông vào lòng, “Đừng bướng bỉnh nữa, anh thật sự rất khó chịu, buồn ngủ lắm.”
“Anh…” Được rồi.
Tuy nói đàn ông lúc say rượu là nguy hiểm nhất, nhưng đây không phải ai khác, là Tiêu Trạch, là Tiêu Trạch người luôn đặt cảm nhận của cô lên trên hết! Cùng anh chung giường chung gối, Nhan Hoan rất yên tâm, vì thế cô không phản kháng, áp sát thân thể lạnh băng về phía cơ thể nóng rực của anh thêm chút nữa.
Tiêu Trạch dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, khóe miệng hơi cong lên, cánh tay siết chặt, nỠnon bên tai cô: “Bà xã, em mà không đến, anh cũng không dám ngủ.”
Lúc tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi vào gian phòng, Tiêu Trạch say xỉn đầu đau muốn nứt ra đã tỉnh lại, xúc cảm mềm mại tốt đẹp dưới lòng bàn tay khiến lòng anh nhộn nhạo, anh thề thật sự anh không cố ý đặt tay ở đó.
Biết rõ thừa dịp người ta ngủ giở trò như vậy là bỉ ổi, nhưng cảm giác mềm mại này quá mê người, Tiêu Trạch tự nói với bản thân, sờ bà xã của mình không tính là bỉ ổi. Vì vậy anh bất giác tăng thêm lực tay, thả lỏng, lại tăng thêm lực, cách một lớp áo phông và áo lót mỏng cảm nhận sự mềm mại không thể tưởng tượng nổi.
Nhan Hoan thật sự ngủ say như chết, bị người ta sờ mà không hề có chút phản ứng nào. Sự im lặng của cô được Tiêu Trạch hiểu thành ủng hộ, bàn tay háo sắc bắt đầu thăm dò vào trong cổ áo phông, khi ngón tay chạy vào giữa khe nào đó cảm nhận được nhiệt độ ấm áp bao trùm, Tiêu Trạch đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, bàn tay to từ ngực chuyển sang sau gáy Nhan Hoan, cơ thể cô nóng bừng khiến anh giật mình, vội vàng ngồi bật dậy, vỗ nhẹ gáy cô, “Nhan Hoan, đừng ngủ nữa.”
“Hưm…” Tiếng rên rỉ mỏi mệt bật ra từ cổ họng Nhan Hoan.
“Em bị sốt rồi, mau dậy đi, chúng ta tới bệnh viện.” Tiêu Trạch kéo cô dậy, vẫn để trần thân trên giúp cô mặc áo khoác, Nhan Hoan hai mắt mơ màng máy móc cử động theo động tác mặc quần áo của anh.
Cô uể oải nói: “Em không đi bệnh viện.”
“Em bị cảm rồi.” Tiêu Trạch mặc xong cho cô, liền vội vội vàng vàng mặc quần, khoác áo.
“Cảm mạo uống thuốc là được rồi, không cần đến bệnh viện.” Nhan Hoan nói xong, cả cơ thể nghiêng ngả đổ ập xuống giường, “Em ngủ thêm một lát thôi.”
“Không được.” Tiêu Trạch kéo cô, “Sốt cao sẽ bị viêm phổi.”
“Anh nguyền rủa em?” Bây giờ cô chẳng còn chút sức lực nào cả, theo lực kéo ngã vào người anh, “Dù sao em cũng không đi bệnh viện.”
“Được, không đi bệnh viện.” Tiêu Trạch không khăng khăng nữa, cầm điện thoại đi đến cửa sổ trực tiếp gọi cho Bạch Diệc Phong, sau khi dặn dò xong, mặc kệ Nhan Hoan có đồng ý hay không, anh bế cô lên đi ra ngoài.
“Em tự đi được.”
“Còn sức mà đi không?”
“Cảm mạo chứ có phải bị thương chân đâu.” Trong hành lang khách sạn, trông thấy ánh mắt ái muội của nhân viên phục vụ, Nhan Hoan vùi đầu vào ngực Tiêu Trạch nhỏ giọng phản kháng.
“Được, tự em đi đi.” Tiêu Trạch thả cô xuống, còn mình đi thẳng tới thang máy trước. Nhan Hoan cắn răng nhìn bóng lưng anh, cô tỏ vẻ dè dặt một tí mà anh lại tưởng thật.
Lòng dạ sao mà sắt đá vậy!
Nhan Hoan ôm cái đầu nặng nề đi vào thang máy, tựa gáy vào vách tường lạnh băng để hạ nhiệt độ. Thang máy hạ xuống vù vù, cô mơ mơ màng màng ngồi chồm hỗm xuống.
Tiêu Trạch buồn cười nhìn cô, “Ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.”
“Đúng, nguyền rủa anh.” Mũi thì ngạt, hơi thở từ miệng nóng rực đến mức có thể thiêu cháy người khác. “Nếu không phải tại anh thì em có bị cảm không! Em đứng trong mưa đợi anh nửa giờ đấy.”
“Em đúng là ương bướng.” Tiêu Trạch kéo cô dậy, dáng vẻ ốm yếu khiến người ta đau lòng quá. “Về sau nếu lại gặp tình huống này, không, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống này nữa.”
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tiêu Trạch hỏi: “Có tự đi được không?”
“Không.” Nhan Hoan chẳng muốn thể hiện nữa, muốn thoải mái một lần, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp khi được người ta yêu thương, che chở. Tiêu Trạch bế cô đi xuyên qua đại sảnh trước mặt bao người, lên taxi Nhan Hoan thiếp đi một lúc, đến khi cô tỉnh lại một lần nữa thì đã trông thấy nhân viên y tế đứng trước cửa nhà mình, cô ngại ngùng giật nhẹ áo sơ mi Tiêu Trạch, hỏi: “Có phải anh đã chuyện bé xé ra to không?”
“Không phải em không đi bệnh viện à!”
Thực ra cô không đi bệnh viện là vì sợ tiêm, lúc kim tiêm châm vào tay, cô sợ tới mức hoảng loạn chui vào lòng anh, nhăn nhó cau mày như thể anh hùng sắp hy sinh, thấy vậy Tiêu Trạch vừa buồn cười vừa đau lòng.
Nhân viên y tế đi chưa được bao lâu thì Amy sách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn to đùng tới, nhìn Nhan Hoan đang nằm trên giường tủm tỉm cười nói: “Nhan tiểu thư, không sao chứ?”
Nữ thư ký của Tiêu Trạch cười lên nhìn rất đẹp, hai má lúm đồng tiền vô cùng cuốn hút, Nhan Hoan cất giọng khản đặc: “Cảm mạo thôi mà, cô đừng gọi tôi là tiểu thư, kỳ quái lắm.”
“Ha ha, tôi biết rồi.” Amy nói.
Tiêu Trạch bưng cốc nước tới, “Sốt cao ba mươi chín độ mà còn không sao, sốt đến ngu người đi chắc cũng chẳng việc gì!”
Nhan Hoan bĩu môi, Amy nói tiếp: “Ngu người cũng không cần phải lo, ông chủ sẽ luôn chăm sóc cho cô, ha ha.” Amy một tay che miệng nháy nháy mắt ra hiệu với Nhan Hoan, “Nói cho cô một bí mật, ông chủ của chúng tôi là một người vô cùng vô cùng cố chấp, một khi đã thừa nhận đúng người thì tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Nhan Hoan nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, “Cố chấp hay không tôi không biết, nhưng về khoản lòng dạ sắt đá thì đã được lĩnh giáo.”
Tất cả triệu chứng của cảm mạo đều xuất hiện trên người Nhan Hoan, Tiêu Trạch sợ cô nói nhiều quá sẽ bị đau họng, bèn hạ lệnh đuổi khách với Amy, “Tư liệu của Giang Hân đã sắp xếp xong chưa?”
Amy hiểu ra ngay, vội vàng nói: “Còn thiếu một ít, tôi lập tức quay về tìm.” Sau đó cô quay sang cười nói với Nhan Hoan: “Nhan tiểu thư, nghỉ ngơi thật tốt nhé, ngày mai tôi lại đến thăm cô.”
“Đợi một chút.” Nhan Hoan gọi Amy lại, “Cô có thể giúp tôi vào nhà tắm một lát được không?”
“Được!” Amy đáp, “Không vấn đề gì.”
Nhan Hoan nhìn sang Tiêu Trạch, nói: “Anh, cầm giúp em cái áo ngủ được không? Tối qua em mặc bộ kia.” Tiêu Trạch đưa giá đỡ chai truyền cho Amy rồi đi lấy áo ngủ. Sau khi có tiếng vặn vòi nước, Amy nhận áo ngủ trong tay Tiêu Trạch, không quên cười tủm tỉm trêu chọc: “Ông chủ, bây giờ có phải đang rất hâm mộ tôi không?” Một cái cốc giáng xuống đầu cô.
Phúc lợi vốn thuộc về anh lại bị nhóc con này chiếm mất!
Amy giúp Nhan Hoan cởi áo phông, kích cỡ kia khiến cô ngạc nhiên thèm muốn, cúi đầu nhìn gò đất bằng phẳng của mình, âm thầm mếu máo, đến khi Nhan Hoan cởi quần jeans, cặp đùi cực kỳ đẹp lại khiến cô rất muốn sờ thử, trong lòng thầm cảm thán, cùng là phụ nữ sao lại chênh lệch lớn đến vậy!
Sau khi đưa Nhan Hoan trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, Amy bị Tiêu Trạch lôi ra cửa, cô rụt cổ nhìn quanh, hạ giọng hỏi vấn đề vẫn luôn thấp thỏm: “Ông chủ, tối qua anh không bị sao cả chứ?”
“Cô nghĩ tôi bị làm sao?” Tiêu Trạch hỏi ngược lại.
“À, cái đó, tối qua tôi cũng uống nhiều quá, mấy người họ cứ ra sức chuốc rượu tôi.” Amy lộ vẻ bối rối xấu hổ, “Ông chủ, nếu như vì sự tắc trách của tôi mà anh bị thất thân thì tôi sẽ vô cùng đau khổ.”
“Cái gì mà thất thân, nói vớ vẩn gì vậy!” Tiêu Trạch trừng mắt.
Amy rút trong túi xách ra một tờ báo được gấp làm đôi, tiêu đề của mục giải trí – Nữ minh tinh cùng đại gia vụng trộm vui vẻ ở khách sạn. Bóng lưng đôi nam nữ trên tấm ảnh không ai khác chính là Tiêu Trạch và Lãnh Tiểu Mạn.
/69
|