Dạ! Lần đầu xa nhà, cháu cũng cảm thấy không quen. Lưu Kinh hơi trầm tư, rụt rè nói.
Ha ha. Đó là điều tất nhiên, tiểu tử ngươi sinh ra và lớn lên ở vùng quê thôn dã, có rất nhiều điều mới mẻ bên ngoài ngươi còn chưa biết. Sau này từ từ ngươi sẽ biết và được trải qua đấy. Bạch Hà Tử thấy bộ dạng của Lưu Kinh như vậy, vội đặt ly trà xuống bàn, cười nói.
Tiểu đệ, ngươi tên Lưu Kinh? Chậc chậc, dung mạo cũng khá a, đệ lớn hơn chút nữa, không khéo lại khiến cho nhiều cô nương vừa thấy đã xiêu lòng đấy. A Phúc ngồi bên cạnh, lúc này nhìn rõ dung mạo của Lưu Kinh, ý nghĩ trong đầu thoáng hiện lên, gật đầu vài cái, khóe miệng nhếch lên cười thâm ý nói.
Vị đại ca này, huynh nói hơi quá, tiểu đệ chỉ là kẻ quê mùa, làm sao có phúc phận đấy chứ. Tiểu đệ đúng là Lưu Kinh, còn huynh, nghe Bạch thúc thúc gọi, thì huynh tên là A Phúc a? Lưu Kinh nhìn ra A Phúc có ý trêu mình, nhưng hắn không tỏ ra khó chịu, còn quay sang nhìn y, cười cười nói.
Ha ha. Cậu thật biết ăn nói, tên thật của ta không phải là A Phúc, nhưng cậu cứ theo Bạch tiên sinh gọi ta là A Phúc ca cũng được. Thấy Lưu Kinh trả lời như vậy, A Phúc thầm kinh ngạc, cười lên nói.
Tốt rồi, hai người cũng coi như đã quen biết nhau, A Phúc, từ nay Lưu Kinh sẽ đi theo chúng ta, bình thường những lúc rảnh rỗi, ngươi chú ý dạy bảo hắn một hai a. Bạch Hà Tử đợi cho hai người nói xong, liền lên tiếng nhắc nhở.
Vâng tiên sinh, tiểu nhân sẽ để ý. A Phúc nghe Bạch Hà Tử nói vậy, hắn không hề tỏ ra kinh ngạc, việc để cho Lưu Kinh đi theo ngay từ đêm hôm trước hắn đã nghĩ qua rồi.
Lưu Kinh, đệ quả thật là người may mắn. Có rất nhiều người muốn đi theo tiên sinh, nhưng đều không được đấy. Không biết đệ làm thế nào lại có thể lọt vào mắt xanh của tiên sinh, nhưng nhất định sau này tiền đồ của đệ sẽ rất tốt đấy. A Phúc quay sang Lưu Kinh liếc mắt nhìn hắn một cái đầy thâm ý, nói.
Hừ! Ngươi lại khoa môi múa mép rồi. Thôi, lấy lương khô ra đưa cho Lưu Kinh một phần, ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường. Bạch Hà Tử nghe A Phúc nói, y trừng mắt nhìn hắn một cái, nói.
A Phúc thấy vậy cúi đầu khẽ cười, vâng dạ một tiếng, rồi với bọc hành trang bên cạnh lấy ra ba phần lương khô, đưa cho mỗi người một phần.
...
Hai hôm sau, lúc này là giữa trưa, xe ngựa đang di chuyển trên đường thì đột nhiên dừng lại.
Ngồi trong xe, Bạch Hà Tử thần sắc khẽ động, vội lên tiếng hỏi.
A Phúc, có chuyện gì vậy?
Tiên sinh, chúng ta đã đến Mục Dương Trấn rồi ạ. A Phúc nghe vậy, vén rèm quay vào trong nói.
Ồ! đã đến Mục Dương Trấn rồi? Ngươi cho xe tới thẳng Nam Dương Lầu a. Bạch Hà Tử ồ lên một tiếng, nói.
Vâng!
A Phúc vâng một tiếng, rồi đánh xe đi thẳng vào trong trấn.
Mục Dương Trấn, là một thị trấn tương đối lớn nằm ở phía nam Giang Bắc giáp ranh giới với Giang Nam thuộc Tùy Châu, Huyền Võ Quốc. Cuộc sống của người dân nơi đây khá là tốt. Thường ngày, trong trấn rất náo nhiệt, người qua kẻ lại rất đông, sinh ý ở đây cũng khá.
Trong trấn nổi tiếng nhất là Nam Dương Lầu, nó chính là tửu lầu lớn nhất và duy nhất ở đây.
Bên trong Nam Dương Lầu có tất cả ba tầng, tầng một chuyên tiếp đãi những người bình thường, tầng hai chuyên tiếp đãi những người giàu có. Còn tầng ba, chỉ tiếp đãi những vị khách quý rất đặc biệt mà thôi. Ngoài ra, đi về phía sau tửu lầu, chính là nơi dành riêng cho thực khách ở trọ nghỉ ngơi.
Khu nhà trọ cũng được phân làm ba khu vực khác nhau. Tùy vào thân phận của từng người, mà được sắp xếp đến nghỉ ở những chỗ tương xứng.
Nghe nói, Nam Dương Lầu do một thiếu nữ làm chủ, tuổi đời của nàng còn khá trẻ, nhưng thân thế lại không hề tầm thường chút nào.
...
Từ bên ngoài cửa Đông trên đường vào trấn, một cỗ xe ngựa chạy thẳng từ ngoài vào, đi tới trước cửa Nam Dương Lầu thì dừng lại.
A Phúc từ trên xe nhảy xuống, rồi đứng bên cạnh vén rèm xe lên. Theo đó Bạch Hà Tử từ trong thùng xe bước ra, y ngước nhìn về phía trước một cái, rồi khom người bước xuống.
Theo sau y, Lưu Kinh một tay ôm bọc hành trang, một tay vịn vào thành xe bước ra ngoài, rồi từ trên xe nhảy phắt xuống.
Thấy vậy, Bạch Hà Tử quay lại liếc mắt nhìn Lưu Kinh, khẽ lắc đầu cười nói.
Chúng ta vào thôi!
Lưu Kinh thấy vậy hơi cúi đầu tỏ ra rụt rè nhưng không dám lên tiếng, sau đó hắn đưa mắt nhìn ngó xung quanh mình một lượt.
Nhìn cảnh vật xung quanh, với nhiều tòa nhà cao lớn, sang trọng hoa mỹ ở hai bên đường. Đột nhiên bước chân của hắn chậm lại, trố mắt ra nhìn.
Thấy Lưu Kinh hơi ngơ ngác, A Phúc đứng bên cạnh tỏ ra hứng thú, vỗ vai hắn một cái nói.
Đi thôi! Sau này đệ còn có nhiều thời gian để xem.
Cái vỗ vai của A Phúc khiến cho Lưu Kinh giật mình tỉnh lại, hắn hơi ái ngại nhìn A Phúc gật đầu rồi đi theo hai người bước vào Nam Dương Lầu.
Ây da! Đây không phải Bạch tiên sinh sao? Mấy tháng nay không thấy ngài ghé qua chỗ này a.
Ba người Bạch Hà Tử mới vừa bước vào tới cửa Nam Dương Lầu, thì đột nhiên một giọng nói đầy kinh ngạc lẫn mừng rỡ từ bên trong vọng ra.
Theo sau đó, là một tiểu nhị dáng người loắt choắt, chân tay nhanh nhẹn, hai mắt tinh ranh từ phía trong chạy ra, trên mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ.
Bước nhanh đến trước mặt Bạch Hà Tử, tiểu nhị khẽ khom người thi lễ.
“Bạch tiên sinh, lâu ngày không gặp ngài, ngài dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Tiểu tử, ngươi thật lẻo mép, thảo nào ta thấy Hạnh Liên thường tán thưởng về ngươi. Đi! Dọn cho chúng ta một bàn thức ăn, rồi kêu bà chủ của các ngươi ra đây.” Nghe tiểu nhị nói vậy, Bạch Hà Tử nhếch miệng lên cười, nói.
“Vâng! Mời ngài qua bàn ngồi uống chén trà, tiểu nhân sẽ đích thân xuống bếp mang ra ngay.” Tiểu nhị đưa tay khẽ gãi đầu, khom người cung kính nói.
Nói xong, tiểu nhị kêu một người khác, cho hắn đi ra ngoài xử lý cỗ xe ngựa đang đậu ngoài cửa. Sau đó, kêu một người thông báo cho bà chủ một tiếng, rồi không chậm chễ đi thẳng xuống bếp.
Bạch Hà Tử đảo mắt nhìn quanh tửu lâu một lượt, sau đó y dẫn Lưu Kinh và A Phúc đến bên một cái bàn trống ở phía trong cạnh cửa sổ ngồi xuống.
“Đây không phải là Bạch tiên sinh sao? Mấy tháng nay không biết ngài đi đâu, không thấy tới chỗ tiểu nữ, làm tiểu nữ nhớ ngài đến muốn chết a.”
Ba người vừa ngồi xuống, đột nhiên một giọng nói của nữ nhân từ trên lầu hai truyền xuống, bên trong giọng nói còn ẩn chứa sự giễu cợt đầy thâm ý.
Ngay sau đó, một thiếu nữ ước chừng hai mươi tuổi từ trên lầu hai bước xuống, rồi đi lại bên cạnh bàn của Bạch Hà Tử.
Thiếu nữ này dung mạo xinh đẹp, mặc dù không đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng khiến cho đàn ông ai nhìn thấy cũng phải chết mê chết mệt. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng, toàn thân toát ra một mùi hương nhẹ nhàng, người bên cạnh ngửi được cũng cảm thấy khoan khoái trong lòng.
Thiếu nữ vừa xuất hiện, khiến cho những thực khách ở xung quanh một hồi ngất ngây vì vẻ đẹp của nàng. Nhất thời toàn bộ lầu một, một hồi im lặng, rất nhiều cặp mắt đổ dồn hết lên người nàng không chịu dời đi. Ngay cả Lưu Kinh và A Phúc cũng không ngoại lệ, duy chỉ có Bạch Hà Tử là dường như vẫn bình thường ngồi ở đó.
Bị chú ý như vậy, thiếu nữ không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại vẫn tươi cười, nàng thò bàn tay trắng như ngọc của mình ra, với lấy một cái ghế, rồi ngồi vào bàn. Không biết vô tình hay cố ý, nàng ngồi ngay vào giữa Lưu Kinh và A Phúc, hướng mặt đối diện với Bạch Hà Tử.
Hạnh Liên, một thời gian không gặp, cô có vẻ thay đổi khá nhiều a.? Trước hãy thu hồi mỵ thuật lại, rồi chúng ta nói chuyện. Bạch Hà Tử liếc nhìn thiếu nữ một cái, nói.
Tiên sinh mặc dù hiện tại là người phàm, nhưng cốt cách và nghị lực vẫn thật phi thường a. Ngay cả mỵ thuật của tiểu nữ cũng không thể ảnh hưởng tới được ngài. Thảo nào Phong sư thúc lại coi trọng ngài đến như vậy. Thiếu nữ được gọi là Hạnh Nhi lấy tay che miệng khẽ cười nói.
Nói xong, nàng khẽ vẫy tay một cái, một làn hương nhè nhẹ tỏa ra tràn ngập khắp gian lầu, những người xung quanh hít phải làn hương đó, lập tức tỉnh táo trở lại. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với mình.
Khi ánh mắt của bọn họ nhìn thấy thiếu nữ tên Hạnh Liên ngồi ở bàn của Bạch Hà Tử, thì nhận ra đó là bà chủ của Nam Dương Lầu thì hơi kinh ngạc. Có vài người dường như là khách quen, vội đứng lên chào một tiếng, còn những người khác chỉ nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục quay ra ăn uống.
Đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp ngồi ngay bên cạnh, Lưu Kinh hơi giật mình kinh ngạc, hắn không nhớ rõ thiếu nữ này tới ngồi bên cạnh hắn từ lúc nào. Hắn há hốc mồm, cặp mắt mở to ra hết cỡ, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ không hề chớp mắt lấy một cái.
Lưu Kinh tỏ ra như vậy, ngược lại A Phúc chỉ hơi nhíu mày, đối với Hạnh Liên, hắn cũng đã gặp qua nhiều lần rồi, về phần lai lịch của nàng hắn thông qua Bạch Hà Tử nên cũng biết qua đôi chút. Vì vậy, khi thấy nàng ngồi bên cạnh, hắn vẫn tỏ ra bình thường, chỉ khẽ gật đầu cung kính chào một tiếng.
Vị tiểu huynh đệ này, trên mặt ta có cái gì hay sao? Lại khiến cho đệ nhìn ta với ánh mắt như vậy. Đối với A Phúc, Hạnh Liên quá quen thuộc, thấy đối phương chào mình, nàng cũng gật đầu đáp lại, rồi quay sang nhìn Lưu Kinh, mỉm cười nói.
Ta...Ta...
Ánh mắt của Lưu Kinh vừa chạm phải ánh mắt của Hạnh Liên, khiến cho hắn rùng mình một cái, tỉnh lại trong cơn mê, Lưu Kinh lắp bắp không nói lên được lời.
Hắn là Lưu Kinh, người mới theo ta, sau này nếu có cơ hội hắn sẽ cần sự giúp đỡ của cô đấy. Bạch Hà Tử nhìn bộ dạng của Lưu Kinh, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nói.
Ồ! Thì ra là vậy! Nếu tiên sinh đã có lời, tiểu nữ cũng không dám chối từ. Nhưng cũng phải xem phúc duyên của tiểu huynh đệ này thế nào đã. Thấy Bạch Hà Tử nói vậy, Hạnh Liên đối với Lưu Kinh càng thấy hiếu kỳ, quan sát người hắn một lượt rồi nói.
Ha ha. Đó là điều tất nhiên, tiểu tử ngươi sinh ra và lớn lên ở vùng quê thôn dã, có rất nhiều điều mới mẻ bên ngoài ngươi còn chưa biết. Sau này từ từ ngươi sẽ biết và được trải qua đấy. Bạch Hà Tử thấy bộ dạng của Lưu Kinh như vậy, vội đặt ly trà xuống bàn, cười nói.
Tiểu đệ, ngươi tên Lưu Kinh? Chậc chậc, dung mạo cũng khá a, đệ lớn hơn chút nữa, không khéo lại khiến cho nhiều cô nương vừa thấy đã xiêu lòng đấy. A Phúc ngồi bên cạnh, lúc này nhìn rõ dung mạo của Lưu Kinh, ý nghĩ trong đầu thoáng hiện lên, gật đầu vài cái, khóe miệng nhếch lên cười thâm ý nói.
Vị đại ca này, huynh nói hơi quá, tiểu đệ chỉ là kẻ quê mùa, làm sao có phúc phận đấy chứ. Tiểu đệ đúng là Lưu Kinh, còn huynh, nghe Bạch thúc thúc gọi, thì huynh tên là A Phúc a? Lưu Kinh nhìn ra A Phúc có ý trêu mình, nhưng hắn không tỏ ra khó chịu, còn quay sang nhìn y, cười cười nói.
Ha ha. Cậu thật biết ăn nói, tên thật của ta không phải là A Phúc, nhưng cậu cứ theo Bạch tiên sinh gọi ta là A Phúc ca cũng được. Thấy Lưu Kinh trả lời như vậy, A Phúc thầm kinh ngạc, cười lên nói.
Tốt rồi, hai người cũng coi như đã quen biết nhau, A Phúc, từ nay Lưu Kinh sẽ đi theo chúng ta, bình thường những lúc rảnh rỗi, ngươi chú ý dạy bảo hắn một hai a. Bạch Hà Tử đợi cho hai người nói xong, liền lên tiếng nhắc nhở.
Vâng tiên sinh, tiểu nhân sẽ để ý. A Phúc nghe Bạch Hà Tử nói vậy, hắn không hề tỏ ra kinh ngạc, việc để cho Lưu Kinh đi theo ngay từ đêm hôm trước hắn đã nghĩ qua rồi.
Lưu Kinh, đệ quả thật là người may mắn. Có rất nhiều người muốn đi theo tiên sinh, nhưng đều không được đấy. Không biết đệ làm thế nào lại có thể lọt vào mắt xanh của tiên sinh, nhưng nhất định sau này tiền đồ của đệ sẽ rất tốt đấy. A Phúc quay sang Lưu Kinh liếc mắt nhìn hắn một cái đầy thâm ý, nói.
Hừ! Ngươi lại khoa môi múa mép rồi. Thôi, lấy lương khô ra đưa cho Lưu Kinh một phần, ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường. Bạch Hà Tử nghe A Phúc nói, y trừng mắt nhìn hắn một cái, nói.
A Phúc thấy vậy cúi đầu khẽ cười, vâng dạ một tiếng, rồi với bọc hành trang bên cạnh lấy ra ba phần lương khô, đưa cho mỗi người một phần.
...
Hai hôm sau, lúc này là giữa trưa, xe ngựa đang di chuyển trên đường thì đột nhiên dừng lại.
Ngồi trong xe, Bạch Hà Tử thần sắc khẽ động, vội lên tiếng hỏi.
A Phúc, có chuyện gì vậy?
Tiên sinh, chúng ta đã đến Mục Dương Trấn rồi ạ. A Phúc nghe vậy, vén rèm quay vào trong nói.
Ồ! đã đến Mục Dương Trấn rồi? Ngươi cho xe tới thẳng Nam Dương Lầu a. Bạch Hà Tử ồ lên một tiếng, nói.
Vâng!
A Phúc vâng một tiếng, rồi đánh xe đi thẳng vào trong trấn.
Mục Dương Trấn, là một thị trấn tương đối lớn nằm ở phía nam Giang Bắc giáp ranh giới với Giang Nam thuộc Tùy Châu, Huyền Võ Quốc. Cuộc sống của người dân nơi đây khá là tốt. Thường ngày, trong trấn rất náo nhiệt, người qua kẻ lại rất đông, sinh ý ở đây cũng khá.
Trong trấn nổi tiếng nhất là Nam Dương Lầu, nó chính là tửu lầu lớn nhất và duy nhất ở đây.
Bên trong Nam Dương Lầu có tất cả ba tầng, tầng một chuyên tiếp đãi những người bình thường, tầng hai chuyên tiếp đãi những người giàu có. Còn tầng ba, chỉ tiếp đãi những vị khách quý rất đặc biệt mà thôi. Ngoài ra, đi về phía sau tửu lầu, chính là nơi dành riêng cho thực khách ở trọ nghỉ ngơi.
Khu nhà trọ cũng được phân làm ba khu vực khác nhau. Tùy vào thân phận của từng người, mà được sắp xếp đến nghỉ ở những chỗ tương xứng.
Nghe nói, Nam Dương Lầu do một thiếu nữ làm chủ, tuổi đời của nàng còn khá trẻ, nhưng thân thế lại không hề tầm thường chút nào.
...
Từ bên ngoài cửa Đông trên đường vào trấn, một cỗ xe ngựa chạy thẳng từ ngoài vào, đi tới trước cửa Nam Dương Lầu thì dừng lại.
A Phúc từ trên xe nhảy xuống, rồi đứng bên cạnh vén rèm xe lên. Theo đó Bạch Hà Tử từ trong thùng xe bước ra, y ngước nhìn về phía trước một cái, rồi khom người bước xuống.
Theo sau y, Lưu Kinh một tay ôm bọc hành trang, một tay vịn vào thành xe bước ra ngoài, rồi từ trên xe nhảy phắt xuống.
Thấy vậy, Bạch Hà Tử quay lại liếc mắt nhìn Lưu Kinh, khẽ lắc đầu cười nói.
Chúng ta vào thôi!
Lưu Kinh thấy vậy hơi cúi đầu tỏ ra rụt rè nhưng không dám lên tiếng, sau đó hắn đưa mắt nhìn ngó xung quanh mình một lượt.
Nhìn cảnh vật xung quanh, với nhiều tòa nhà cao lớn, sang trọng hoa mỹ ở hai bên đường. Đột nhiên bước chân của hắn chậm lại, trố mắt ra nhìn.
Thấy Lưu Kinh hơi ngơ ngác, A Phúc đứng bên cạnh tỏ ra hứng thú, vỗ vai hắn một cái nói.
Đi thôi! Sau này đệ còn có nhiều thời gian để xem.
Cái vỗ vai của A Phúc khiến cho Lưu Kinh giật mình tỉnh lại, hắn hơi ái ngại nhìn A Phúc gật đầu rồi đi theo hai người bước vào Nam Dương Lầu.
Ây da! Đây không phải Bạch tiên sinh sao? Mấy tháng nay không thấy ngài ghé qua chỗ này a.
Ba người Bạch Hà Tử mới vừa bước vào tới cửa Nam Dương Lầu, thì đột nhiên một giọng nói đầy kinh ngạc lẫn mừng rỡ từ bên trong vọng ra.
Theo sau đó, là một tiểu nhị dáng người loắt choắt, chân tay nhanh nhẹn, hai mắt tinh ranh từ phía trong chạy ra, trên mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ.
Bước nhanh đến trước mặt Bạch Hà Tử, tiểu nhị khẽ khom người thi lễ.
“Bạch tiên sinh, lâu ngày không gặp ngài, ngài dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Tiểu tử, ngươi thật lẻo mép, thảo nào ta thấy Hạnh Liên thường tán thưởng về ngươi. Đi! Dọn cho chúng ta một bàn thức ăn, rồi kêu bà chủ của các ngươi ra đây.” Nghe tiểu nhị nói vậy, Bạch Hà Tử nhếch miệng lên cười, nói.
“Vâng! Mời ngài qua bàn ngồi uống chén trà, tiểu nhân sẽ đích thân xuống bếp mang ra ngay.” Tiểu nhị đưa tay khẽ gãi đầu, khom người cung kính nói.
Nói xong, tiểu nhị kêu một người khác, cho hắn đi ra ngoài xử lý cỗ xe ngựa đang đậu ngoài cửa. Sau đó, kêu một người thông báo cho bà chủ một tiếng, rồi không chậm chễ đi thẳng xuống bếp.
Bạch Hà Tử đảo mắt nhìn quanh tửu lâu một lượt, sau đó y dẫn Lưu Kinh và A Phúc đến bên một cái bàn trống ở phía trong cạnh cửa sổ ngồi xuống.
“Đây không phải là Bạch tiên sinh sao? Mấy tháng nay không biết ngài đi đâu, không thấy tới chỗ tiểu nữ, làm tiểu nữ nhớ ngài đến muốn chết a.”
Ba người vừa ngồi xuống, đột nhiên một giọng nói của nữ nhân từ trên lầu hai truyền xuống, bên trong giọng nói còn ẩn chứa sự giễu cợt đầy thâm ý.
Ngay sau đó, một thiếu nữ ước chừng hai mươi tuổi từ trên lầu hai bước xuống, rồi đi lại bên cạnh bàn của Bạch Hà Tử.
Thiếu nữ này dung mạo xinh đẹp, mặc dù không đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng khiến cho đàn ông ai nhìn thấy cũng phải chết mê chết mệt. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng, toàn thân toát ra một mùi hương nhẹ nhàng, người bên cạnh ngửi được cũng cảm thấy khoan khoái trong lòng.
Thiếu nữ vừa xuất hiện, khiến cho những thực khách ở xung quanh một hồi ngất ngây vì vẻ đẹp của nàng. Nhất thời toàn bộ lầu một, một hồi im lặng, rất nhiều cặp mắt đổ dồn hết lên người nàng không chịu dời đi. Ngay cả Lưu Kinh và A Phúc cũng không ngoại lệ, duy chỉ có Bạch Hà Tử là dường như vẫn bình thường ngồi ở đó.
Bị chú ý như vậy, thiếu nữ không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại vẫn tươi cười, nàng thò bàn tay trắng như ngọc của mình ra, với lấy một cái ghế, rồi ngồi vào bàn. Không biết vô tình hay cố ý, nàng ngồi ngay vào giữa Lưu Kinh và A Phúc, hướng mặt đối diện với Bạch Hà Tử.
Hạnh Liên, một thời gian không gặp, cô có vẻ thay đổi khá nhiều a.? Trước hãy thu hồi mỵ thuật lại, rồi chúng ta nói chuyện. Bạch Hà Tử liếc nhìn thiếu nữ một cái, nói.
Tiên sinh mặc dù hiện tại là người phàm, nhưng cốt cách và nghị lực vẫn thật phi thường a. Ngay cả mỵ thuật của tiểu nữ cũng không thể ảnh hưởng tới được ngài. Thảo nào Phong sư thúc lại coi trọng ngài đến như vậy. Thiếu nữ được gọi là Hạnh Nhi lấy tay che miệng khẽ cười nói.
Nói xong, nàng khẽ vẫy tay một cái, một làn hương nhè nhẹ tỏa ra tràn ngập khắp gian lầu, những người xung quanh hít phải làn hương đó, lập tức tỉnh táo trở lại. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với mình.
Khi ánh mắt của bọn họ nhìn thấy thiếu nữ tên Hạnh Liên ngồi ở bàn của Bạch Hà Tử, thì nhận ra đó là bà chủ của Nam Dương Lầu thì hơi kinh ngạc. Có vài người dường như là khách quen, vội đứng lên chào một tiếng, còn những người khác chỉ nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục quay ra ăn uống.
Đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp ngồi ngay bên cạnh, Lưu Kinh hơi giật mình kinh ngạc, hắn không nhớ rõ thiếu nữ này tới ngồi bên cạnh hắn từ lúc nào. Hắn há hốc mồm, cặp mắt mở to ra hết cỡ, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ không hề chớp mắt lấy một cái.
Lưu Kinh tỏ ra như vậy, ngược lại A Phúc chỉ hơi nhíu mày, đối với Hạnh Liên, hắn cũng đã gặp qua nhiều lần rồi, về phần lai lịch của nàng hắn thông qua Bạch Hà Tử nên cũng biết qua đôi chút. Vì vậy, khi thấy nàng ngồi bên cạnh, hắn vẫn tỏ ra bình thường, chỉ khẽ gật đầu cung kính chào một tiếng.
Vị tiểu huynh đệ này, trên mặt ta có cái gì hay sao? Lại khiến cho đệ nhìn ta với ánh mắt như vậy. Đối với A Phúc, Hạnh Liên quá quen thuộc, thấy đối phương chào mình, nàng cũng gật đầu đáp lại, rồi quay sang nhìn Lưu Kinh, mỉm cười nói.
Ta...Ta...
Ánh mắt của Lưu Kinh vừa chạm phải ánh mắt của Hạnh Liên, khiến cho hắn rùng mình một cái, tỉnh lại trong cơn mê, Lưu Kinh lắp bắp không nói lên được lời.
Hắn là Lưu Kinh, người mới theo ta, sau này nếu có cơ hội hắn sẽ cần sự giúp đỡ của cô đấy. Bạch Hà Tử nhìn bộ dạng của Lưu Kinh, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nói.
Ồ! Thì ra là vậy! Nếu tiên sinh đã có lời, tiểu nữ cũng không dám chối từ. Nhưng cũng phải xem phúc duyên của tiểu huynh đệ này thế nào đã. Thấy Bạch Hà Tử nói vậy, Hạnh Liên đối với Lưu Kinh càng thấy hiếu kỳ, quan sát người hắn một lượt rồi nói.
/15
|