Trường Tương Tùy

Chương 5 - Chương 5

/12


CHƯƠNG 5

Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại, thấy mình vẫn còn nằm trong lòng Tiêu Triết, đập vào mắt là con đường đang lùi dần về phía sau, ngẩng đầu, nguyên lai thái dương đã xuất công nửa ngày, thập phần làm hết phận sự.

       Ta quay đầu hỏi Tiêu Triết: “Ta ngủ suốt đến giờ sao?”

       “Bằng không còn có thể như thế nào? Ngươi không chỉ có ngủ suốt đến giờ, còn ngáy nữa. Xem ra về sau nên gọi ngươi tiểu trư.”

       Dọa! Ta trừng mắt hắn.

       “Không cần thẹn thùng, không cần xấu hổ, ngươi ngáy thực đáng yêu.” Ta bất giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống.

       “Ra đi sao không bảo ta?” Ta oán giận.

       “Ta có kêu, đại khái mười lần.” Tiêu Triết bỡn cợt nhìn ta. Ta quyết khởi miệng.

       “Hừ. . . . . .” , Huy Duệ bên kia bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng.

       “Huy ca ca?” Ta hiếu kì.

       “Tiểu Hoài, đệ nhất định thường thường bị Tiêu huynh lừa.” Huy Duệ cười nói.

       Ta hồ nghi nhìn Tiêu Triết, nhìn lại Huy Duệ, cuối cùng lại nhìn Tiêu Triết, rốt cục phát hiện không ổn.”Tiêu Triết, ngươi nhất định lại lừa ta. Ta căn bản không có ngáy đúng hay không!”

       Huy Duệ lại cười rộ lên.

       Ta sinh khí nhìn hai người kia, nhảy ra khỏi lòng Tiêu Triết, biến thành hình người.

       Dọc theo đường đi, tiêu triết cùng huy duệ dần dần không còn không khí căng thẳng, lại còn cười. Ta dưới ánh mặt trời nhìn thật lâu Huy Duệ, hắn vẫn như cũ  áo bào trắng, tay áo phiêu phiêu, rất có tiên cốt. Bỗng nhiên ta nghĩ đến một việc, vội vàng giữ chặt Huy Duệ.

       “Huy ca ca, ngươi trước kia thường thường nói dưới chân núi không tốt, lần này vì sao xuống núi?”

       “Nga?” Huy duệ chuyển khai tầm mắt, nhìn phía trời quang mây trắng đổ.”Chính là, ở trên núi đã lâu, muốn đi thăm thú nhân thế chút.”

       Ta không tin, sao lại có thể đơn giản như vậy, nhất định có ẩn tình. Ta định hỏi lại, Tiêu Triết lại lôi ta lại.

       “Tiểu hồ ly, đêm nay phải ăn , theo ta đi săn thú?”

       “Không được đánh hồ ly!” Ta kêu to.

       “Ân, ta chỉ đánh hồ ly ngươi.” Nói xong vỗ vỗ đầu của ta. Ta tức giân, giương nanh múa vuốt phản kích. Huy Duệ ở một bên lẳng lặng mỉm cười xem chúng ta đùa giỡn.

       Mấy ngày ăn ngủ, ta ở trong lòng Tiêu Triết ngày ngày ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, không gió không mưa. Ban đầu ta tỉnh lại sau còn có thể lập tức nhảy xuống tự mình đi, sau lại lười vận động, tỉnh lại sau cũng chỉ là nằm trong lòng Tiêu Triết, vươn móng vuốt, lười biếng nhìn bọn họ đi đường, thập phần thích ý. Đến khi Tiêu Triết thở dài một tiếng sau đó nâng cằm của ta sâu kín đối ta nói: “Tiểu hồ ly. . . . . . Ngươi thật sự là càng ngày càng trầm . . . . . .” Ta dựng thẳng ngân mao toàn thân lên, nhe răng nhếch miệng, trên mặt biến hóa  mười bảy mười tám loại nhan sắc, rốt cục nhảy xuống tự đi. Huy Duệ chỉ đứng một bên cười to không ngừng.

       Một ngày, Huy Duệ nhận được tin tức từ một con tiểu hổ tinh, bỗng nhiên chào từ biệt, chỉ nói có một số việc muốn làm. Ta gấp đến độ nhảy dựng lên.”Huy ca ca, đệ vừa mới mới vừa gặp huynh thôi mà, huynh đã lại muốn đi?” Huy Duệ gật đầu.

       “Đệ đi theo huynh!” Ta vỗ vỗ ngực.

       Huy Duệ cười khẽ đứng lên.”Chỉ sợ, không phải do đệ quyết.” Nói xong Huy Duệ chỉ chỉ Tiêu Triết bên kia.

       “Không cần hắn phải xen vào! Huynh dẫn đệ đi thôi!” Ta giữ chặt cánh tay Huy Duệ, dùng sức lay động.

       “Như vậy đệ cũng không quản?” Huy Duệ lại chỉ chỉ cổ tay của ta. Ta trong nháy mắt hiểu ra.

       “Như vậy, Tiêu huynh! Tự giải quyết cho tốt!” Huy Duệ chuyển hướng Tiêu Triết ôm quyền vái một cái. Trên đường chỉ còn lại ta cùng tiêu triết.

       Ta xem xét tên âm tình bất định bên cạnh này, vừa mới còn có nói có cười, hiện tại đã hé ra mặt đen.

       Ta chạy tới đá gót chân hắn, Tiêu Triết quay lại, âm xót xa liếc mắt một cái nhìn ta, “Không cần ta phải xen vào? Ân?”

       “. . . . . . Ta chỉ là lo lắng, không phải thật!” Ta giải thích.

       Tiêu Triết cũng không nói thêm gì, một phen kéo qua ta, thổi khí vào trán ta.

       “Huy duệ là tên hỗn đản!”

       “Không cần mượn than thở để mắng Huy ca ca.” Ta bất mãn.

       “Tiểu hồ ly!” Tiêu triết giống như lại càng không vừa lòng, “Ngươi nhớ kỹ, không được để cho người khác làm bậy thân ngươi.”

       “Ngươi cũng vậy!” Ta từ trước đến nay không theo luật con người, dựa vào cái gì ngươi có thể người khác lại không thể?

       “Ta không phải người khác!”

       “Huy ca ca cũng không phải người khác!” Hừ, Huy ca ca lần đầu tiên hôn ta ngay cả bóng dáng ông nội ngươi còn chưa có.

       Tiêu triết hắc (sắc đen) hé ra mặt không thèm nói lại.

       Đi ngang qua một cái trấn nhỏ, sắc mặt cùng quanh thân Tiêu Triết không ngừng phát ra hàn khí khiến người đi đường vô thức nhường ra một con đường, ta ở phía sau le lưỡi, thật sự là không biết hắn đến tột cùng tức giận cái gì.

       “Tiêu Triết, ” ta chạy đến trước mặt hắn, “Ta mua cho ngươi mứt quả?” Tiêu Triết liếc mắt trừng ta một cái.”Máy xay gió?” Tiêu Triết vẫn tiếp tục đi.”Mặt nạ?” Tiêu Triết đánh tới một đôi mắt đao, hảo tâm của ta bị băm tơi tả, thi nhau rơi trên mặt đất.

       Hừ, quên đi, hảo tâm coi như lòng lang dạ thú, không lấy lòng hắn nữa, ta theo sát đằng sau, mặt buồn bực .

       Bỗng nhiên bên hông có động, ta duỗi tay ra bắt lấy một móng vuốt không an phận. Nhìn lại, hạng người lấm la lấm lét, trên tay còn ôm lấy túi tiền chưa tới tay, ta lập đánh đến. Dám trộm trên người ta, ông nội đây trên đường phố khi đại triển thân thủ thì không có cơ hội cho nhãi con ngươi đùa đâu!

       Tiêu triết nghe được động tĩnh quay lại là lúc thấy ta đem tiểu tặc kia đè trên mặt đất.

       “Làm cái gì vậy?” Tiêu triết tức giận hỏi.

       Ta cũng tức giận đáp: “Hắn sờ ta. . . . . .” Người nọ kêu thảm thiết một chuỗi dài, nhanh như chớp liền bị Tiêu Triết đá bay đi, “Túi. . . . . . tiền. . . . . .” Hai chữ cuối cùng này bao phủ tiếng kêu thảm thiết của hắn. Ta ngơ ngác nhìn tiêu triết, thập phần kinh hãi. Tiêu Triết ngày đó nếu đối ta như vậy, xương sườn cũng phải gãy mấy cái. Nguyên lai cùng là tiểu tặc, tiêu Triết đối đãi như vậy đã là hảo.

       “Hôm nay có thể ở ***, chúng ta nghỉ lại một ngày.” Hơi thở Tiêu Triết bình ổn lại, vỗ vỗ tro bụi, bàng quan không để ý ánh mắt mọi người, chậm rãi phun ra một câu, tiện đà bước đi. Ta nghe xong phiền muộn trở thành mừng rỡ như điên, chạy nhanh theo sau. Bộ dáng Tiêu triết vẫy tay áo thập phần buồn cười, ta cầm tay hắn đùa, vân vê hỏi: “Ngươi liên tiếp mấy ngày ôm ta, tay không đau sao?”

       “Đau a, ngươi nặng như vậy mà.” Gì? Ta sinh khí, bỏ tay hắn ra.

       “Ngươi có thể đánh thức ta a, ta cũng không phải không tỉnh lại. . . . . .” Ta than thở.

       Tiêu triết lại sờ đầu của ta, “Thấy ngươi ngủ ngon như vậy, sao đánh thức ngươi được? Hơn nữa ngươi tỉnh lại cũng không đứng dậy!”

       Ta mặt đỏ lên, tiện đà phát hiện hình như có không ổn. Ta chớp chớp ánh mắt nhìn hắn.

       “Nhưng ngươi đã nói ngươi đều kêu mười lần a.”

       “Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết thở dài, ngữ khí thật là bất đắc dĩ, “Thực ngốc. . . . . .” Hừ, còn nói ta ngốc. Ta chạy tới tiếp tục nắm tay hắn.

       “Ngươi làm gì?”

       “Giúp ngươi xoa bóp a, kẻo ngươi đau tay thì trách ta nặng. . . . . .” Ta nâng cánh tay tiêu triết lên  cẩn thận xoa bóp.

       “Tiểu hồ ly. . . . . .”

       “Miễn khai tôn khẩu, ta biết ngươi muốn nói gì!” Ta nói. Tiêu Triết không lưu tình chút nào chỉ mặt đỏ của ta, thập phần đáng ghét.

       “Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết bỗng nhiên cúi đầu hôn lên trán ta, “Ngươi thật đáng yêu.” Ta ngẩng đầu nhìn mắt hắn, giấu không được ý cười. Thật sự là quái nhân âm tình bất định, nhìn mặt hắn, sao còn có chút không vui? Nhìn ánh mắt hắn, bỗng nhiên trong lúc đó ta cũng không biết vì cái gì ta phải làm như vậy, ta kiễng chân, hôn trán hắn. Sau đó ta bỏ tay hắn ra, đi bắt bướm. Để lại Tiêu Triết đứng một mình tại chỗ. Ta nghĩ, ánh mắt tiêu triết nhất định đã thi pháp thuật nào đó, ta nhất định là đã bị ánh mắt hắn mê hoặc, thật sự nguy hiểm.

       Rốt cục nhìn thấy lữ ***. Ta đột nhiên đứng lại bất động.

       “Sao thế?”

       “Muốn ta biến thành hồ ly?”

       Ta hỏi thật, không ngờ Tiêu Triết cười ha ha, kéo ta đi phía trước.

“Hai gian phòng khách.”

       “Thực xin lỗi khách quan, tiểu *** nhỏ, hiện tại không khéo chỉ có một gian phòng.”

       “Một gian?” Tiêu Triết nhíu mi.

       “Một gian thì một gian!” Ta sợ hãi Tiêu Triết sẽ bắt ta ngủ ngoài, vội xen mồm vào.

       Tiêu Triết bất đắc dĩ nhìn ta, đành phải đáp ứng. Ta vui vẻ yêu cầu tiểu nhị chuẩn bị nước tắm, ngân hồ thực yêu sạch sẽ, mấy ngày liền bôn ba, hôm nay ta phải tắm thật sạch.

       Ta ngửi thấy chính tỏa hương ngào ngạt, trên người còn phát ra nhiệt khí. Ta xoay hai vòng, đổi quần áo. Ta thấy Tiêu Triết ở trong phòng ngồi thiền, vì thế vội vàng tiến lên, chiếm lĩnh giường. Tiêu Triết không nói được một lời gọi tiểu nhị đổi nước tắm, tiếp tục ngồi thiền.

       Ta ở trên giường bọc chăn, lăn hai vòng, nghĩ đến mấy ngày ta ngủ ở trong lòng Tiêu Triết, không cái gì khổ, bây giờ còn làm cho Tiêu Triết ngồi chờ, vì thế ta mở miệng kêu lên: “Tiêu Triết, đi lên đây ngủ.”

       Tiêu Triết thần sắc pha chút không tự nhiên: “Chật lắm. . . . . .”

       Ta cười rộ lên, biến thành hồ ly.”Như vậy sẽ không chật, ta chỉ chiếm một chút chỗ.” Tiêu Triết ngẫm lại, rốt cục chậm rãi đến giường.

       Ta thấy hắn nghe lời, rất là vui vẻ, ở trong chăn chui tới chui lui, bị hắn bắt được.

       “Tiểu hồ ly không được nghịch, ngứa lắm.”

       “Nga.” Ta ngoan ngoãn nghe lời. Tìm một chỗ thoải mái, đặt đầu lên vai hắn, chậm rãi ngủ.

       Khi ta tỉnh lại Tiêu Triết còn đang ngủ say, mặt hướng lên trời, hô hấp thập phần vững vàng. Đây là cơ hội ngàn năm có một, ta ở trong lòng nói. Ta chầm chậm đứng ở trong chăn chui tới chui lui, cuối cùng đứng ở trên người hắn. Ta vươn một cái móng vuốt, lấy dũng khí, lưu lại ở trên mặt hắn một hoa mai ấn, sau đó thu hồi chân trước lùi về trong chăn  làm bộ ngủ say. Thật lâu sau thấy Tiêu Triết không phản ứng, ta trò cũ diễn lại, giẫm lên người hắn, mở móng vuốt chậm rãi cào ngực hắn, tiếp theo đạp bụng hắn. Ta âm thầm dùng sức, nhìn hắn đang ngủ mà chau mày thập phần thú vị. Ta lá gan nổi lên, lấy cái đuôi quấy nhiễu cổ hắn. Ta lanh lợi gãi gãi nơi này cào cào nơi kia, vui chết đi được, bỗng Tiêu Triết mở choàng mắt. Không tốt, đắc ý vênh váo!(ý nói mải đắc ý mà quên hết mọi chuyện ^^) Ta thầm kêu. Ta xoay người định chui vào trong chắn, lại bị hắn nhéo cái đuôi kéo ra, một cái xoay người đặt ở phía dưới.

       “Tiểu hồ ly, ngươi lại gây sự.” Tiêu Triết trong mắt mang ý cười, bắt lấy chân trước ta, cả giận nói: “Vốn định thả ngươi một con ngựa,(đoạn này ý nói muốn thả một chút ^^) ai ngờ ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước.”

       Ta cố gắng bày ra một nụ cười vô tội, tuy rằng không biết mặt hồ ly thoạt nhìn hiệu quả như thế nào.

       “Mới sáng sớm nhiễu nhân thanh mộng,(chọc phá giấc mộng lành) phải bị trừng phạt.” Nói xong, Tiêu Triết triển khai cơ thể của ta(cứ hiểu là đè ngửa đi ạ =)) ), cái bụng cực mềm mại của ta phô ra hết. Ánh mắt Tiêu Triết lộ ra nguy hiểm. Ta hoảng sợ, lông dựng đứng lên. Tiêu triết khẽ vuốt ta đã vì căng thẳng mà dựng thẳng lên, ta không thể đoán trước hắn sắp sửa làm cái gì, chỉ có thể trừng mắt hắn. Tiêu Triết sờ đủ lông trên bụng ta, khiến tinh thần ta mỗi lúc một căng thẳng thêm. Tiêu Triết nhìn thấy ánh mắt của ta, phát ra một nụ cười sáng lạn, sau đó bắt đầu. . . . . . liều mangh cào bụng của ta. Ta ngứa quá quay qua quay lại, bất đắc dĩ chân trước bị quản chế, đành phải phí công dùng chân sau đạp hắn. Ta vừa cười vừa mắng, liều mạng giãy dụa, không lâu sau trong chốc lát đã thở hồng hộc. Tiêu Triết hại nhân bất lợi mình(hại người nhưng cũng chẳng lợi mình), bộ dáng chẳng hơn ta chút nào, hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng.

       “Tiểu hồ ly, biến trở về hình người.” Tiêu Triết khàn khàn ra lệnh, ngữ khí vội vàng.

       “Vì sao?” Ta hỏi lại.

       “Mau biến.” Tiêu Triết hung tợn nhìn chằm chằm ta, lại dùng tay cào. Ta xin tha, ngoan ngoãn biến thành người hình nhưng là vẫn bị hắn khống chế hai tay. Tiêu Triết nhìn quét ta một vòng từ đầu đến chân, đồng tử bỗng dưng sâu thêm, ta không kịp phản ứng đã bị hắn bắt đôi môi.

       Này với hôn khác nhau rất lớn. Lúc này Tiêu Triết tràn ngập tính xâm lược cùng chiếm giữ. Không để ý sự tránh né của ta, Tiêu Triết không cho ta cơ hội thả lỏng.

       Đến khi không khí trong phổi ta hết, khi ta cơ hồ hít thở không thông, Tiêu Triết mới dừng, ý vẫn chưa hết nhìn ta.

       “Tiểu hồ ly. . . . . .” Ánh mắt Tiêu Triết trong suốt, lại cúi đầu đến, hôn từng cái từng cái lên cổ ta. Ta cảm giác được thân thể hắn phát sinh làm mặt ta đỏ tới mang tai, còn có một bàn tay không an phận sờ mó ở sau thắt lưng của ta. Ta trong đầu chuông cảnh báo vang lớn, tìm kế thoát thân, bên tai liền vang lên thanh âm trầm thấp giàu từ tính của Tiêu Triết.

       “Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết dùng biểu tình đáng thương nhìn ta, ” Nếu lúc này ngươi biến thành hồ ly, ta cả đời này sẽ không tha thứ cho ngươi.” Tiêu Triết nói thập phần nghiêm trọng, ta bỏ kế thoát thân trong lòng. Tiêu Triết thay đổi mục tiêu, lại hôn lên trán ta. Hắn chậm rãi buông tay, đã cho ta cơ hội bật người đẩy hắn ra, nhưng là ta sai lầm rồi. Ta nhắm mắt lại, đưa tay ôm cổ hắn. Không biết khi nào, náo loạn một hồi mệt mỏi, một lần nữa cơn buồn ngủ dâng lên dần dần bao phủ  ta, cuối cùng ta chỉ cảm giác được một bàn tay cực mềm nhẹ vuốt ve hai má của ta, còn có một thanh âm cực nhẹ nhàng nỉ non vang lên.”Vẫn chưa đến lúc đó. . . . . .”

       Khi ta tỉnh lại đã là lúc cơm trưa, trong phòng đã có sắc màu đồ ăn đáng yêu.

       Một chút trầm mặc sau khi ăn xong, Tiêu Triết lôi kéo ta trên đường phố đi dạo. Lòng ta không yên, mọi người mọi việc chung quanh đều không vào mắt ta.

       “Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết bỗng nhiên phóng đại mặt,dọa ta nhảy dựng lên. Tiêu Triết chậm rãi tiến sát vào, ý lang hôn, ta vội vàng né tránh.

       “Làm gì!” Ta hét lớn.

       “Bởi vì ta thấy tiểu hồ ly ngươi đối với nụ hôn sáng nay nhớ mãi không quên, cho nên muốn cho ngươi làm lại một chút.” Bị nói trúng tim đen, ta một phen đẩy Tiêu Triết ra, cúi đầu không nói.

       Một lúc sau Tiêu Triết lại vỗ vỗ đầu của ta, đưa một chuỗi mứt quả tới trước mặt ta. Dọa! Khinh ta nhỏ tuổi? Ta rầu rĩ tiếp nhận mứt quả, hung hăng cắn một miếng.

       Không ngờ ăn xong một chuỗi mứt quả, ta quả nhiên vui vẻ không ít, rốt cục khôi phục bộ dạng sôi nổi thường ngày. Tiêu Triết vừa lòng nhìn thay đổi của ta.”Haha, mứt quả có thể mua chuộc ngươi. Vậy cũng tốt, cuối cùng cũng cười cho ta xem.”

       Buổi tối ta cùng tiêu triết song song nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.

       “Huy Duệ và ngươi thân lắm?”

       “Đương nhiên. Tám trăm năm trước một lần ta bị sét đánh trúng, chính là Huy ca ca đã cứu ta.”

       “Bị sét đánh trúng? Lịch kiếp?”

       “Không. . . . . . Là bỗng nhiên mưa rào có sấm chớp mà thôi. . . . . . Lúc ấy. . . . . . Ta ở trên cây ngủ. . . . . .”

       “. . . . . .”

       “Lúc ấy lông của ta bị thiêu hủy một mảng thật lớn.” Ta trở mình chỉ cho hắn xem.

       “Trên lưng?”

       “Ân. . . . . . Tiêu triết ngươi sờ đâu đó!”

       “Ta chỉ là muốn xem hiện tại sờ có cái gì … cảm giác khác thường không. . . . . .”

       “. . . . . . Huy ca ca thường thường chơi với ta, đặc biệt sau tám trăm năm, chỉ có Huy ca ca vẫn bên ta.”

       “Cha mẹ ngươi đâu?”

       “Không biết, chắc là ở trên trời nhìn ta.”

       “. . . . . . Tiểu hồ ly. . . . . .”

       “Đừng, ngữ khí gì vậy, cha mẹ ta tám trăm năm trước tu tiên thành công, mỗi ngày ở trên trời thưởng ngoạn, rất tốt!”

       “. . . . . .”

       “Huy duệ đến tột cùng bao nhiêu tuổi?”

       “. . . . . . Không biết. . . . . . Từ lúc ta sinh ra hắn đã ở hình dạng này. . . . . . Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.”

       “. . . . . . Lớn tuổi hơn ngươi nhiều như vậy ngươi còn vẫn còn kêu ca ca?”

       “Thế thì sao, ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều như vậy sao không thấy ngươi thể hiện tôn kính?”

       “Ngươi thực thích Huy Duệ? Mỗi lần nhìn thấy hắn đều kích động vô cùng.”

       “Đó là đương nhiên, Huy ca ca là người quan trọng nhất!”

       “. . . . . . Thật sự trọng như vậy?”

       “Đương nhiên, Huy ca ca vu ta là huynh cũng là cha là bạn. Huynh ấy cùng với ta có cảm tình hơn một ngàn sáu trăm năm sao có thể không quan trọng?”

       “Là huynh là cha là bạn, ha hả. . . . . . Tiểu hồ ly, ngươi hấp tinh khí người như thế nào?” Ta vươn tay đặt ở trên trán hắn.

       “Cứ như vậy?”

       “Đúng vậy, nhưng cũng không phải cận chỉ có cách này, còn có thể dùng miệng, đương nhiên cũng có thể. . . . . .”

       “Cũng có thể như thế nào?”

       . . . . . .

       Cả đêm nói chuyện, hậu quả là ta ngủ thẳng tới lúc cơm trưa.

       “Tiểu hồ ly, giữa trưa phải ăn nhiều một chút, đường về sau rất dài lại đều ở trong núi .”

       “. . . . . . Lại phải ngủ ngoài?”

       “Ân, nếu có chút dân cư có thể tá túc.” Đăng bởi: admin


/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status