Cuộc sống của nữ đầu bếp của Thẩm Trại Hoa chỉ qua vài câu nói mà chính thức bắt đầu. Sau đó ngồi nghĩ lại, chính bản thân nàng đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cứ thế không giải thích được mà gật đầu đồng ý với Cố Đồi.
Kể từ năm Thẩm Trại Hoa chỉ dựa vào thực lực của mình mà đuổi được giặc cướp ra khỏi thôn, thì tất cả mọi người ở đây không có ai dám nhìn nàng như một cô nương tầm thường nữa. Thêm vào đó, hàng năm nàng đều dựa vào việc săn thú mà sống, thường từ rừng sâu núi thẳm khiêng xác mãnh thú trở lại, nếu mang ra so sánh với những nam tử bình thường càng thêm dữ dội, toàn thôn liền ăn ý bỏ qua bề ngoài nhỏ nhắn của Thẩm Trại Hoa rất lừa gạt người ta kia. Lại thêm việc nàng là trưởng thôn, tính tình lại hào phóng không ngại ngùng, sống hòa hợp với tất cả bất luận là nam nữ, nhưng ít nhiều cũng sẽ có vài phần tử không phục.
Nàng cũng quen không hay giao thiệp với người khác giới, nhưng cho dù như thế, chuyện Thẩm Trại Hoa nấu cơm cho phụ tử Cố gia ăn cùng mình và Tiểu Thụ, cũng hơi khó chịu. Tuy nhiên lời hứa đáng giá nghìn vàng, mặc dù Thẩm Trại Hoa không biết chữ, nhưng những chuyện như thế đã từng được Hàn Dịch dạy bảo nhiều điều, nàng cũng quán triệt nghe theo.
Những thứ khác thì không nói nhưng sức thích ứng đó của Thẩm Trại Hoa quả thật tốt vô cùng. Hai hôm đầu, mỗi khi thấy Hai phụ tử Cố Nam Châu theo như giao ước tới ăn cơm thì cũng có đôi chút khó chịu. Nhưng sau đó, nàng liền hoàn toàn thích ứng. Dĩ nhiên, trong thời gian này không thiếu được công lao nũng nịu của Cố Đồi cùng với bản lĩnh hài hước của Cố Nam Châu.
Từng ngày trôi qua đột nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều. Chỉ mới mấy ngày, mà mỗi khi nghĩ lại cảnh mình và Tiểu Thụ ngồi đối diện với nhau ăn cơm liền cảm thấy như đã trải qua mấy đời rồi.
Thói quen, quả nhiên thật đáng sợ.
******
Trời sáng choang.
Thẩm Trại Hoa người đầy mồ hôi từ sau núi chạy ra, chưa về đến cửa nhà, đã nhìn thấy Tiểu Thụ đứng đó.
Thẩm Trại Hoa vô cùng thắc mắc. Từ trước tới nay, Tiểu Thụ luôn là người ưa ngủ nước, bình thường phải đến khi mặt trời treo lên cây sào mới chịu bò dậy, sao hôm nay lại tích cực chủ động tới đây tìm nàng chứ?
Đợi Thẩm Trại Hoa đến gần, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tiểu Thụ đã nhíu mày tuôn một tràng: Sáng sớm Lý phu tử lại tới, nói là có chuyện tìm ngươi thương lượng, đang chờ ở nhà rồi đấy! . Thẩm Trại Hoa bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái.
Lý phu tử là một tú tài cũng là tiên sinh dạy học duy nhất trong học đường phía dưới thôn Hạ Tuyền. Ban đầu lúc còn trẻ sau khi thi đậu tú tài xong, thì liền dậm chân tại chỗ, thi biết bao lần Cử nhân nhưng chưa từng trúng lần nào. Sau đó thì quả mẫu bị bệnh qua đời, thê tử không muốn cả ngày lẫn đêm quần quật làm việc để phục vụ ông tham gia thi thố, nên liền từ bỏ giấc mộng Cử nhân, được Trưởng thôn thu xếp đến dạy ở học đường, dạy đám trẻ con biết chữ, hàng năm thu chút lợi tức kiếm sống, trong nhà ngày càng dễ chịu hơn rất nhiều.
Có điều mặc dù Lý phu tử buông bỏ tâm tư thi đậu Cử nhân, nhưng đối với bọn nhỏ ở thôn Hạ Tuyền vẫn ôm rất nhiều kỳ vọng, vì vậy lúc ở trường dạy học không khỏi nghiêm nghị cứng nhắc đôi chút. Lúc Thẩm Trại Hoa mới tới, cũng dắt Tiểu Thụ đến học đường. Nhưng chưa đến ba ngày, con bé liền không đi nữa. Thẩm Trại Hoa hỏi muội muội nguyên nhân, thì Tiểu Thụ liền nói thẳng rằng Lý phu tử dạy chữ thật sự rất buồn tẻ, đi học chỉ thấy buồn ngủ, không giống với Hàn Dịch dạy học cực kỳ thú vị, những thứ khác thì càng không đáng nói đến. Thẩm Trại Hoa khuyên nhủ mấy lần, nhưng Tiểu Thụ vẫn như cũ không chịu đi học, nghĩ tới vướng mắc trong lòng con bé nàng cũng không nhiều lời nữa.
Tuy nhiên sau đó, Tiểu Thụ không bao giờ muốn gặp Lý phu tử nữa, bình thường nếu đi bộ nhìn thấy xa xa liền tình nguyện đi đường vòng không muốn chạm mặt người kia.
Thẩm Trại Hoa xoa xoa mồ hôi trên mặt, nói: Vậy muội cứ mặc kệ Lý phu tử ở đó, không thèm mời người ta uống nước hay sao?
Tiểu Thụ cười hả hê: Sáng sớm Cố Đồi đã tới chỗ chúng ta rồi, hắn ta đang ở đó tiếp Lý lão đầu đấy!
Thẩm Trại Hoa tức cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Thụ: Muội đấy, sai bảo người khác không chút nương tay. Còn nữa, đã nói bao nhiêu lần, phải gọi là Lý phu tử, không cho được kêu người ta là Lý lão đầu. Dầu gì ông ấy cũng là phu tử dạy ngươi học chữ mấy hôm, phải tôn sư trọng đạo chứ! .
Tiểu Thụ không phục hừ một tiếng: Còn lâu! Những gì ông ấy dạy muội đều biết cả rồi! .
Thẩm Trại Hoa không phản bác, bất đắc dĩ nói: Muội có lý của muội, ta không bàn cãi vấn đề này với muội nữa. Nhanh đi về đi, vừa sáng sớm Lý phu tử đã tới đây, nhất định là có việc gấp! .
Tiểu Thụ ở phía sau tiếp tục lầm bầm: Là tỷ về muộn ấy chứ, không liên quan đến muội! .
Thẩm Trại Hoa quay đầu lại kéo tay con bé dắt đi: Đừng có lầu bầu nữa, mau mau trở về thôi! .
Thẩm Trại Hoa vốn cho là sẽ thấy bộ mặt giận dữ của Lý phu tử, vậy mà đến lúc đẩy cửa viện ra thì lại nhìn thấy Cố Đồi đang hết sức chăm
Kể từ năm Thẩm Trại Hoa chỉ dựa vào thực lực của mình mà đuổi được giặc cướp ra khỏi thôn, thì tất cả mọi người ở đây không có ai dám nhìn nàng như một cô nương tầm thường nữa. Thêm vào đó, hàng năm nàng đều dựa vào việc săn thú mà sống, thường từ rừng sâu núi thẳm khiêng xác mãnh thú trở lại, nếu mang ra so sánh với những nam tử bình thường càng thêm dữ dội, toàn thôn liền ăn ý bỏ qua bề ngoài nhỏ nhắn của Thẩm Trại Hoa rất lừa gạt người ta kia. Lại thêm việc nàng là trưởng thôn, tính tình lại hào phóng không ngại ngùng, sống hòa hợp với tất cả bất luận là nam nữ, nhưng ít nhiều cũng sẽ có vài phần tử không phục.
Nàng cũng quen không hay giao thiệp với người khác giới, nhưng cho dù như thế, chuyện Thẩm Trại Hoa nấu cơm cho phụ tử Cố gia ăn cùng mình và Tiểu Thụ, cũng hơi khó chịu. Tuy nhiên lời hứa đáng giá nghìn vàng, mặc dù Thẩm Trại Hoa không biết chữ, nhưng những chuyện như thế đã từng được Hàn Dịch dạy bảo nhiều điều, nàng cũng quán triệt nghe theo.
Những thứ khác thì không nói nhưng sức thích ứng đó của Thẩm Trại Hoa quả thật tốt vô cùng. Hai hôm đầu, mỗi khi thấy Hai phụ tử Cố Nam Châu theo như giao ước tới ăn cơm thì cũng có đôi chút khó chịu. Nhưng sau đó, nàng liền hoàn toàn thích ứng. Dĩ nhiên, trong thời gian này không thiếu được công lao nũng nịu của Cố Đồi cùng với bản lĩnh hài hước của Cố Nam Châu.
Từng ngày trôi qua đột nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều. Chỉ mới mấy ngày, mà mỗi khi nghĩ lại cảnh mình và Tiểu Thụ ngồi đối diện với nhau ăn cơm liền cảm thấy như đã trải qua mấy đời rồi.
Thói quen, quả nhiên thật đáng sợ.
******
Trời sáng choang.
Thẩm Trại Hoa người đầy mồ hôi từ sau núi chạy ra, chưa về đến cửa nhà, đã nhìn thấy Tiểu Thụ đứng đó.
Thẩm Trại Hoa vô cùng thắc mắc. Từ trước tới nay, Tiểu Thụ luôn là người ưa ngủ nước, bình thường phải đến khi mặt trời treo lên cây sào mới chịu bò dậy, sao hôm nay lại tích cực chủ động tới đây tìm nàng chứ?
Đợi Thẩm Trại Hoa đến gần, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tiểu Thụ đã nhíu mày tuôn một tràng: Sáng sớm Lý phu tử lại tới, nói là có chuyện tìm ngươi thương lượng, đang chờ ở nhà rồi đấy! . Thẩm Trại Hoa bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái.
Lý phu tử là một tú tài cũng là tiên sinh dạy học duy nhất trong học đường phía dưới thôn Hạ Tuyền. Ban đầu lúc còn trẻ sau khi thi đậu tú tài xong, thì liền dậm chân tại chỗ, thi biết bao lần Cử nhân nhưng chưa từng trúng lần nào. Sau đó thì quả mẫu bị bệnh qua đời, thê tử không muốn cả ngày lẫn đêm quần quật làm việc để phục vụ ông tham gia thi thố, nên liền từ bỏ giấc mộng Cử nhân, được Trưởng thôn thu xếp đến dạy ở học đường, dạy đám trẻ con biết chữ, hàng năm thu chút lợi tức kiếm sống, trong nhà ngày càng dễ chịu hơn rất nhiều.
Có điều mặc dù Lý phu tử buông bỏ tâm tư thi đậu Cử nhân, nhưng đối với bọn nhỏ ở thôn Hạ Tuyền vẫn ôm rất nhiều kỳ vọng, vì vậy lúc ở trường dạy học không khỏi nghiêm nghị cứng nhắc đôi chút. Lúc Thẩm Trại Hoa mới tới, cũng dắt Tiểu Thụ đến học đường. Nhưng chưa đến ba ngày, con bé liền không đi nữa. Thẩm Trại Hoa hỏi muội muội nguyên nhân, thì Tiểu Thụ liền nói thẳng rằng Lý phu tử dạy chữ thật sự rất buồn tẻ, đi học chỉ thấy buồn ngủ, không giống với Hàn Dịch dạy học cực kỳ thú vị, những thứ khác thì càng không đáng nói đến. Thẩm Trại Hoa khuyên nhủ mấy lần, nhưng Tiểu Thụ vẫn như cũ không chịu đi học, nghĩ tới vướng mắc trong lòng con bé nàng cũng không nhiều lời nữa.
Tuy nhiên sau đó, Tiểu Thụ không bao giờ muốn gặp Lý phu tử nữa, bình thường nếu đi bộ nhìn thấy xa xa liền tình nguyện đi đường vòng không muốn chạm mặt người kia.
Thẩm Trại Hoa xoa xoa mồ hôi trên mặt, nói: Vậy muội cứ mặc kệ Lý phu tử ở đó, không thèm mời người ta uống nước hay sao?
Tiểu Thụ cười hả hê: Sáng sớm Cố Đồi đã tới chỗ chúng ta rồi, hắn ta đang ở đó tiếp Lý lão đầu đấy!
Thẩm Trại Hoa tức cười, vỗ vỗ đầu Tiểu Thụ: Muội đấy, sai bảo người khác không chút nương tay. Còn nữa, đã nói bao nhiêu lần, phải gọi là Lý phu tử, không cho được kêu người ta là Lý lão đầu. Dầu gì ông ấy cũng là phu tử dạy ngươi học chữ mấy hôm, phải tôn sư trọng đạo chứ! .
Tiểu Thụ không phục hừ một tiếng: Còn lâu! Những gì ông ấy dạy muội đều biết cả rồi! .
Thẩm Trại Hoa không phản bác, bất đắc dĩ nói: Muội có lý của muội, ta không bàn cãi vấn đề này với muội nữa. Nhanh đi về đi, vừa sáng sớm Lý phu tử đã tới đây, nhất định là có việc gấp! .
Tiểu Thụ ở phía sau tiếp tục lầm bầm: Là tỷ về muộn ấy chứ, không liên quan đến muội! .
Thẩm Trại Hoa quay đầu lại kéo tay con bé dắt đi: Đừng có lầu bầu nữa, mau mau trở về thôi! .
Thẩm Trại Hoa vốn cho là sẽ thấy bộ mặt giận dữ của Lý phu tử, vậy mà đến lúc đẩy cửa viện ra thì lại nhìn thấy Cố Đồi đang hết sức chăm
/26
|