Ban đêm gió nhẹ thổi qua, đèn đuốc chập chờn. Cả sân viện đắm chìm trong ánh trăng bàn bạc.
Bên trong nhà chỉ có tiếng bát đũa va chạm lạch cạch, nơi chân tường côn trùng không ngừng rả rích kêu, bầu không khí càng thêm vắng lặng. Bởi vì tối nay trên bàn cơm có thêm phụ tử Cố gia nên Tiểu Thụ không ăn ngấu nghiến thi xem ai ăn nhanh hơn mà chuyên tâm gặm thịt gà tươi non.
Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra, Bạch Hoa cầm theo một cái bao nhảy vào trong.
Tiểu Thụ thấy người tới là Bạch Boa, đành tạm thời thả thịt gà trên tay xuống, đi lấy chiếc ghế ở góc tường đặt ở bên cạnh Thẩm Trại Hoa, rồi chạy vào phòng bếp cầm thêm bát đũa mời chào: Bạch tỷ tỷ ăn cơm! .
Bạch hoa cũng không khách sáo, thuận thế ngồi xuống, bẹo má Tiểu Thụ khen: Chỉ có Tiểu Thụ là ngoan nhất! , sau đó nhìn về phía Cố Nam Châu, hỏi: Vị này là?
Cố Nam Châu lập tức buông chén đũa xuống: Tại hạ Cố Nam Châu, mới vừa chuyển đến thôn Hạ Tuyền, ngụ ở bên cạnh viện của Trại Hoa. Đây là khuyển tử Cố Đồi. Về phía chính là người một thôn rồi, kính xin Bạch cô nương giúp đỡ nhiều hơn.
Bạch Hoa cười cười, trêu: Vừa nhìn đã biết Cố công tử là người đọc sách rồi, nói chuyện cũng có vẻ nho nhã! .
Cố Nam Châu cũng không giận: Chỉ đọc sách được mấy năm mà thôi, Bạch cô nương cứ nói đùa!
Bạch Hoa và hắn cũng không quen biết, cho nên cũng không nói gì nhiều, khách sáo mấy câu, rồi lại quay sang chất vấn Thẩm Trại Hoa: Hoa Hoa, trí nhớ của ngươi bị ném ra cửa cho chó ăn sao? Buổi trưa đã nói ngươi đến nhà ta một chuyến, cầm đồ về, còn gật gù đồng ý. Kết quả thì sao, ta chờ nửa ngày cũng không thấy bóng dáng ngươi đâu cả. Cũng may mà chúng ta vốn dĩ thân quen đã lâu nên ta đặc biệt đưa tới đây! .
Lúc này, Thẩm Trại Hoa mới nhớ buổi trưa trên đường đi đến nhà Lý Thiết đã đồng ý chuyện này, nhưng khi ra về thấy Cố Nam Châu sốt ruột như thế, hơn nữa nàng vừa quay đầu liền quên mất chủ nhân, quẳng chuyện Bạch Hoa ra sau đầu chẳng nhớ tí gì!. Là lỗi của ta, là lỗi của ta! Chẳng phải ngươi không biết là trí nhớ của ta vốn không tốt đầu, đừng trách nữa, lần sau ta tuyệt đối sẽ không quên! .
Bạch Hoa đưa cái bao trong tay cho nàng: Thôi đi, lời này ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi, lần nào mà chẳng thành khẩn như thế này, ta có ngu mới tin ngươi! . Thẩm Trại Hoa đặt cái bao sang một bên, không phản bác được, đành mở miệng cười trừ, sau đó gắp một miếng thịt gà đặt vào trong chén người nào đó: Lỗi của ta, lỗi của ta, ngươi ăn thịt trước đi đã, về sau sẽ bồi thường cho ngươi cái khác cong không được sao! .
Mắt Bạch Hoa sáng lên: Chính miệng ngươi nói đấy nhé. Năm nay mà đi săn thú thì nhớ để ý xem có con tiểu hồ ly nào không, ta cũng muốn nuôi một con! .
Quanh năm suốt tháng, Bạch Hoa đều ra ngoài du ngoạn, có lúc nhìn thấy người khác có cái gì mới lạ không khỏi động lòng, liền nghĩ hết biện pháp kiếm bằng được. Thẩm Trại Hoa thầm đoán có lẽ lần này nàng ta gặp người nào đó đang nuôi hồ ly rồi... cho nên mới nảy sinh ý niệm này: Được thôi. Nhất định lần này ngươi ra ngoài lại thấy người ta nuôi hồ ly cho nên trong lòng mới ngứa ngáy như thế chứ gì! .
Hiếm khi nào Bạch Hoa lại luống cuống như vậy: Không có, không có, tâm huyết dâng trào thôi, ở đó làm gì có ai rảnh rỗi đi nuôi hồ ly chứ! .
Thẩm Trại Hoa cũng không đuổi tận giết tuyệt nữa, ngược lại Tiểu Thụ lại cực kỳ hứng thú hỏi: Bạch tỷ tỷ, tỷ đi Tái Bắc sao? Chỗ đó chơi có vui không? Trước kia nghe nói đại mạc ở Tái Bắc, dân phong tục tằng, có thật vậy hay không?
Bạch Hoa gật đầu đáp: Đúng vậy. Tái Bắc và Giang Nam Yên Vũ hoàn toàn khác biệt, mỗi khi có gió lớn thổi qua cát vàng bay đầy trời, thực sự rất hùng vĩ. Những hôm thời tiết tốt, ánh trời chiều sáng lạng rực rỡ, tráng lệ đẹp không sao tả xiết! .
Tiểu Thụ nghe đến mê mẩn, cũng không để ý đến ăn uống nữa, chống cằm nói: Chờ muội trưởng thành, cũng phải giống như Bạch tỷ tỷ, tự mình đi khắp Đại Giang Nam Bắc này! .
Ánh mắt Cố Đồi cũng sáng lên, mè nheo đến bên cạnh Tiểu Thụ: Đi một mình khẳng định sẽ không vui, để ta cùng đi với ngươi nhé! .
Tiểu Thụ liếc mắt nhìn nhìn người vừa nói, bĩu môi: Không cho đi!
Cố Đồi tức giận: Cái người này, làm sao lại không biết phân biệt như vậy!
Tiểu Thụ không để ý tới hài tử kia nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình, nghĩ tới chuyện lý thú mà Hàn Dịch kể cho mình nghe lúc đang hành quân ở Tái Bắc, khóe miệng khẽ cong lên.
Bạch cô nương đến Tái Bắc sao? Ta nghe người ta nói, liễu quận Tái Bắc có Ân tướng quân trấn giữ, anh minh thần võ, rất có phong thái. Bởi vì có hắn, mà đám man di kia không dám phạm nửa bước, là thật chăng? . Cố Nam Châu đột nhiên chen miệng hỏi.
Bạch Hoa vỗ mạnh một cái xuống bàn: Anh minh thần võ cái quái gì, chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân có thù tất báo, tự đại cuồng vọng, háo sắc thành tính mà thôi, những mỹ danh kia tất cả chỉ là hữu danh vô thực!
Cố Nam Châu bị hành động này của nàng ấy dọa sợ hết hồn, Bạch Hoa cũng nhận ra được mình luống cuống, cười khan hai tiếng, không phản ứng gì. Thẩm Trại Hoa ngược lại sớm đã sớm quen với tính cách này của Bạch Hoa, liền nói: Ân tướng quân đó, trước đây ta cũng từng nghe Hàn Dịch nhắc qua bằng những lời lẽ rất khâm phục thế nào mà đổi sang ngươi lại thành một người như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi và hắn quen biết sao?
Bạch Hoa lại cười gượng hai tiếng, quanh co nói: Cái đó, không phải ta và hắn quen biết, mà là ta biết một cô nương quen biết với người này. Đúng, chính là như vậy, những điều này đều do chính miệng người ta nói ra, cô nương kia lại là người thành thật, chắc chắn sẽ không nói láo.
Cố Nam Châu đang muốn hỏi nữa thì Thẩm Trại Hoa đã nhanh tay gắp một cái đùi gà vào trong chén hắn: Ăn cơm trước đi đã! . Nàng và Bạch Hoa quen biết đã lâu, nếu muốn nói thì tự khắc sẽ nói, nếu người kia đã không muốn mở miệng thì nhất định sẽ không hỏi tới. Dù sao bất luận quan hệ có thân thiết bao nhiêu thì mỗi người đều có bí mật của riêng mình, tổn thương của rieegn mình không muốn cho người khác biết.
Một bữa cơm kết thúc trong yên lặng. Cố Nam Châu giúp Thẩm Trại Hoa mang bát đũa vào phòng bếp, sau đó dẫn Cố Đồi trở về viện sát vách. Bên trong phòng Tiểu Thụ vui vẻ thử nghiệm quả cầu mới làm xong, chơi mệt rồi liền vào phòng trong đi ngủ.
Tiếng người yên tĩnh, chợt có tiếng chó sủa vang lên, rồi lại dần dần chìm nghỉm trong bóng đêm dầy đặc.
Thẩm Trại Hoa thừa dịp nước
Bên trong nhà chỉ có tiếng bát đũa va chạm lạch cạch, nơi chân tường côn trùng không ngừng rả rích kêu, bầu không khí càng thêm vắng lặng. Bởi vì tối nay trên bàn cơm có thêm phụ tử Cố gia nên Tiểu Thụ không ăn ngấu nghiến thi xem ai ăn nhanh hơn mà chuyên tâm gặm thịt gà tươi non.
Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra, Bạch Hoa cầm theo một cái bao nhảy vào trong.
Tiểu Thụ thấy người tới là Bạch Boa, đành tạm thời thả thịt gà trên tay xuống, đi lấy chiếc ghế ở góc tường đặt ở bên cạnh Thẩm Trại Hoa, rồi chạy vào phòng bếp cầm thêm bát đũa mời chào: Bạch tỷ tỷ ăn cơm! .
Bạch hoa cũng không khách sáo, thuận thế ngồi xuống, bẹo má Tiểu Thụ khen: Chỉ có Tiểu Thụ là ngoan nhất! , sau đó nhìn về phía Cố Nam Châu, hỏi: Vị này là?
Cố Nam Châu lập tức buông chén đũa xuống: Tại hạ Cố Nam Châu, mới vừa chuyển đến thôn Hạ Tuyền, ngụ ở bên cạnh viện của Trại Hoa. Đây là khuyển tử Cố Đồi. Về phía chính là người một thôn rồi, kính xin Bạch cô nương giúp đỡ nhiều hơn.
Bạch Hoa cười cười, trêu: Vừa nhìn đã biết Cố công tử là người đọc sách rồi, nói chuyện cũng có vẻ nho nhã! .
Cố Nam Châu cũng không giận: Chỉ đọc sách được mấy năm mà thôi, Bạch cô nương cứ nói đùa!
Bạch Hoa và hắn cũng không quen biết, cho nên cũng không nói gì nhiều, khách sáo mấy câu, rồi lại quay sang chất vấn Thẩm Trại Hoa: Hoa Hoa, trí nhớ của ngươi bị ném ra cửa cho chó ăn sao? Buổi trưa đã nói ngươi đến nhà ta một chuyến, cầm đồ về, còn gật gù đồng ý. Kết quả thì sao, ta chờ nửa ngày cũng không thấy bóng dáng ngươi đâu cả. Cũng may mà chúng ta vốn dĩ thân quen đã lâu nên ta đặc biệt đưa tới đây! .
Lúc này, Thẩm Trại Hoa mới nhớ buổi trưa trên đường đi đến nhà Lý Thiết đã đồng ý chuyện này, nhưng khi ra về thấy Cố Nam Châu sốt ruột như thế, hơn nữa nàng vừa quay đầu liền quên mất chủ nhân, quẳng chuyện Bạch Hoa ra sau đầu chẳng nhớ tí gì!. Là lỗi của ta, là lỗi của ta! Chẳng phải ngươi không biết là trí nhớ của ta vốn không tốt đầu, đừng trách nữa, lần sau ta tuyệt đối sẽ không quên! .
Bạch Hoa đưa cái bao trong tay cho nàng: Thôi đi, lời này ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi, lần nào mà chẳng thành khẩn như thế này, ta có ngu mới tin ngươi! . Thẩm Trại Hoa đặt cái bao sang một bên, không phản bác được, đành mở miệng cười trừ, sau đó gắp một miếng thịt gà đặt vào trong chén người nào đó: Lỗi của ta, lỗi của ta, ngươi ăn thịt trước đi đã, về sau sẽ bồi thường cho ngươi cái khác cong không được sao! .
Mắt Bạch Hoa sáng lên: Chính miệng ngươi nói đấy nhé. Năm nay mà đi săn thú thì nhớ để ý xem có con tiểu hồ ly nào không, ta cũng muốn nuôi một con! .
Quanh năm suốt tháng, Bạch Hoa đều ra ngoài du ngoạn, có lúc nhìn thấy người khác có cái gì mới lạ không khỏi động lòng, liền nghĩ hết biện pháp kiếm bằng được. Thẩm Trại Hoa thầm đoán có lẽ lần này nàng ta gặp người nào đó đang nuôi hồ ly rồi... cho nên mới nảy sinh ý niệm này: Được thôi. Nhất định lần này ngươi ra ngoài lại thấy người ta nuôi hồ ly cho nên trong lòng mới ngứa ngáy như thế chứ gì! .
Hiếm khi nào Bạch Hoa lại luống cuống như vậy: Không có, không có, tâm huyết dâng trào thôi, ở đó làm gì có ai rảnh rỗi đi nuôi hồ ly chứ! .
Thẩm Trại Hoa cũng không đuổi tận giết tuyệt nữa, ngược lại Tiểu Thụ lại cực kỳ hứng thú hỏi: Bạch tỷ tỷ, tỷ đi Tái Bắc sao? Chỗ đó chơi có vui không? Trước kia nghe nói đại mạc ở Tái Bắc, dân phong tục tằng, có thật vậy hay không?
Bạch Hoa gật đầu đáp: Đúng vậy. Tái Bắc và Giang Nam Yên Vũ hoàn toàn khác biệt, mỗi khi có gió lớn thổi qua cát vàng bay đầy trời, thực sự rất hùng vĩ. Những hôm thời tiết tốt, ánh trời chiều sáng lạng rực rỡ, tráng lệ đẹp không sao tả xiết! .
Tiểu Thụ nghe đến mê mẩn, cũng không để ý đến ăn uống nữa, chống cằm nói: Chờ muội trưởng thành, cũng phải giống như Bạch tỷ tỷ, tự mình đi khắp Đại Giang Nam Bắc này! .
Ánh mắt Cố Đồi cũng sáng lên, mè nheo đến bên cạnh Tiểu Thụ: Đi một mình khẳng định sẽ không vui, để ta cùng đi với ngươi nhé! .
Tiểu Thụ liếc mắt nhìn nhìn người vừa nói, bĩu môi: Không cho đi!
Cố Đồi tức giận: Cái người này, làm sao lại không biết phân biệt như vậy!
Tiểu Thụ không để ý tới hài tử kia nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình, nghĩ tới chuyện lý thú mà Hàn Dịch kể cho mình nghe lúc đang hành quân ở Tái Bắc, khóe miệng khẽ cong lên.
Bạch cô nương đến Tái Bắc sao? Ta nghe người ta nói, liễu quận Tái Bắc có Ân tướng quân trấn giữ, anh minh thần võ, rất có phong thái. Bởi vì có hắn, mà đám man di kia không dám phạm nửa bước, là thật chăng? . Cố Nam Châu đột nhiên chen miệng hỏi.
Bạch Hoa vỗ mạnh một cái xuống bàn: Anh minh thần võ cái quái gì, chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân có thù tất báo, tự đại cuồng vọng, háo sắc thành tính mà thôi, những mỹ danh kia tất cả chỉ là hữu danh vô thực!
Cố Nam Châu bị hành động này của nàng ấy dọa sợ hết hồn, Bạch Hoa cũng nhận ra được mình luống cuống, cười khan hai tiếng, không phản ứng gì. Thẩm Trại Hoa ngược lại sớm đã sớm quen với tính cách này của Bạch Hoa, liền nói: Ân tướng quân đó, trước đây ta cũng từng nghe Hàn Dịch nhắc qua bằng những lời lẽ rất khâm phục thế nào mà đổi sang ngươi lại thành một người như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi và hắn quen biết sao?
Bạch Hoa lại cười gượng hai tiếng, quanh co nói: Cái đó, không phải ta và hắn quen biết, mà là ta biết một cô nương quen biết với người này. Đúng, chính là như vậy, những điều này đều do chính miệng người ta nói ra, cô nương kia lại là người thành thật, chắc chắn sẽ không nói láo.
Cố Nam Châu đang muốn hỏi nữa thì Thẩm Trại Hoa đã nhanh tay gắp một cái đùi gà vào trong chén hắn: Ăn cơm trước đi đã! . Nàng và Bạch Hoa quen biết đã lâu, nếu muốn nói thì tự khắc sẽ nói, nếu người kia đã không muốn mở miệng thì nhất định sẽ không hỏi tới. Dù sao bất luận quan hệ có thân thiết bao nhiêu thì mỗi người đều có bí mật của riêng mình, tổn thương của rieegn mình không muốn cho người khác biết.
Một bữa cơm kết thúc trong yên lặng. Cố Nam Châu giúp Thẩm Trại Hoa mang bát đũa vào phòng bếp, sau đó dẫn Cố Đồi trở về viện sát vách. Bên trong phòng Tiểu Thụ vui vẻ thử nghiệm quả cầu mới làm xong, chơi mệt rồi liền vào phòng trong đi ngủ.
Tiếng người yên tĩnh, chợt có tiếng chó sủa vang lên, rồi lại dần dần chìm nghỉm trong bóng đêm dầy đặc.
Thẩm Trại Hoa thừa dịp nước
/26
|