Tiết trời vào thu, nên ngày cũng ngắn lại. Chỉ ngẩn người một lúc mà ánh mặt trời cũng từ từ dịu đi nhiều, không còn chói mắt như lúc giữa trưa nữa. Thấy trời đã bắt đầu ngả về tây, Cam Đường liền sai tiểu nha hoàn đang hầu hạ bên cạnh đi đến chỗ Hàn phu nhân: Đi báo với Lão phu nhân, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta cần phải trở về thôi! .
Tiểu nha hoàn bước nhanh đến chỗ Hàn phu nhân, khẽ khàng giải thích một phen, rồi dìu Hàn phu nhân đứng dậy, đi về phía đình nghỉ mát.
Thẩm Trại Hoa đứng dậy, đang muốn mở miệng đi trước, Hàn phu nhân đã chen ngang: Ngươi giúp ta chăm sóc Đường nhi một tay. Đường núi khó đi, khí lực của ngươi lại tốt hơn những người khác, nếu con bé không đi được, ngươi còn có thể cõng nó được! .
Thẩm Trại Hoa thở dài: Đường xuống núi cũng không quá xa, nàng ta chỉ bị trật chân thôi chứ đâu phải gãy chân, bà sai nha hoàn đỡ hai bên là được rồi.
Hàn phu nhân nghe nàng cự tuyệt, lập tức đổi sắc mặt, lã chã chực khóc nói: Nếu Hàn Dịch còn, ta và Đường nhi cũng không phải cầu xin ngươi thế này. Nếu như ngươi thật sự không muốn, ta cũng không miễn cưỡng nữa, ngươi cứ đi trước đi, ta theo Đường nhi từ từ đi xuống là được! .
Từ trước đến giờ Thẩm Trại Hoa chỉ thích mềm không thích cứng, Hàn phu nhân vừa nói như vậy, nàng cũng không nỡ từ chối nữa, bất đắc dĩ liếc nhìn Tiểu Thụ, rồi quay sang gật đầu với Hàn phu nhân: Ta đi cùng các người là được chứ gì! .
Hàn phu nhân vẫn lệ rơi không ngừng mà nàng vốn cũng không có tài dỗ dành người khác, lập tức đi về phía dưới chân núi, lành lạnh nói: Nếu như muốn khóc ở đây, cũng không phải là không được. Có điều lúc trước nghe nói nơi này thường có sói xuất hiện, còn cắn bị thương không ít người. Nhưng biết đâu phu nhân ngài một thân quý khí, nhất định không sợ thì sao! .
Hàn phu nhân lập tức ngừng khóc, nhìn về phía Thẩm Trại Hoa, rồi lại quay sang nhìn Cam Đường bên cạnh, nói: Ngươi đi chậm một chút, chúng ta không theo kịp! .
Thẩm Trại Hoa nghe vậy lại không kìm được thở dài, chấp nhận chậm lại mấy bước, chờ đoàn người sau lưng đuổi theo.
******
Lúc sắp xuống núi, liền có một nha hoàn lanh lợi chạy xuống trước đi gọi phu xe đang chờ ở cách đó không xa. Nhưng đến khi Thẩm Trại Hoa cõng Cam Đường đến nơi thì ngược lại chẳng thấy xe ngựa đâu mà đập vào mắt lại là hai phụ tử Cố Nam Châu và Cố Đồi đang dắt tay nhau đứng ở đầu đường.
Chẳng biết tại sao Thẩm Trại Hoa có chút quẫn bách, vừa đi tới chỗ đất bằng, liền đặt Cam Đường xuống, ngẩng đầu lên hỏi: Sao các ngươi lại tới đây?
Sắc mặt Cố Nam Châu hơi u ám, đáp: Hôm qua, ngươi đã nói là đến giữa trưa sẽ về. Nên sau khi dạy học xong mà chưa thấy bóng dáng người đâu liền hỏi phương hướng, dẫn Cố Đồi tìm tới đây! .
Thẩm Trại Hoa bất đắc dĩ cười ha ha: Vì phát sinh chút chuyện nên mới chậm trễ như thế!
Cố Nam Châu liếc nhìn Cam Đường đứng yên ở một bên: Đây chính là nguyên nhân gây ra chậm trễ của ngươi?
Thẩm Trại Hoa liếc thấy Hàn phu nhân chậm rãi đến gần, cũng không tiện nói thêm gì nữa, lập tức quay sang nói với Cố Nam Châu: Ngươi đợi chút, ta đi cáo biệt trước đã! . Dứt lời liền xoay người chạy đến trước mặt Hàn phu nhân khách khí tạm biệt, sau đó lại nhanh chóng chạy đến chỗ Cố Nam Châu, lôi kéo Tiểu Thụ, đi thẳng về hướng thôn Hạ Tuyền.
Hàn phu nhân còn chưa kịp nói gì, Thẩm Trại Hoa cũng đã chạy đi xa, ngạc nhiên mồm chữ O mắt chữ A đang muốn gọi người lại thì phu xe đã chạy xe ngựa tới. Cam Đường nỗ lực đi tới bên cạnh bà, nói: Phu nhân, chúng ta cũng sớm trở về thôi. Sắc trời không còn sớm, trễ nữa sẽ không có cách nào vào thành mất! .
Sau khi ổn định vị trí, Cam Đường đột nhiên hỏi: Phu nhân, trước nghe người ta nói, Nhị công tử Cố Gia bị bệnh qua đời sao?
Hàn phu nhân cúi đầu nghĩ nghĩ, rồi đáp: Hình như có chuyện như vậy. Nghe nói Nhị công tử Cố Gia vẫn luôn là yếu ớt nhiều bệnh, hàng năm đều không gặp người, ở biệt viện tĩnh dưỡng Cố Gia hay sao ấy. Thời gian trước trở bệnh nặng qua đời. Mà ngươi hỏi cái này làm gì?
Cam Đường cười cười: Mới vừa rồi con nhìn người nam nhân kia có chút quen mắt. Vừa mới lên xe mới nhớ ra, vóc dáng người này có chút giống với Nhị công tử Cố gia, cho nên mới thắc mắc hỏi thôi.
Nhị công tử Cố Gia hàng năm tĩnh dưỡng ở biệt viện, người trong thành gặp qua hắn quả thực đã ít lại càng ít, làm sao ngươi lại gặp được? .
Cam Đường thoáng ngượng ngùng đáp: Năm đó bướng bỉnh, đi theo Dịch ca đến Cố Gia, trong lúc nhất thời chạy loạn bị lạc đường, vừa vặn gặp phải một vị công tử thiện tâm, chỉ đường cho con. Sau lại còn nghe thấy nha hoàn kêu một tiếng Nhị thiếu gia mới biết đó là Nhị công tử Cố Gia hàng năm không gặp người. Bởi vì thời gian đã lâu rồi, cho nên mới vừa rồi nhìn người nọ, chẳng qua cảm thấy có chút quen mắt, nên mới sực nhớ ra, vóc dáng người này có chút giống với công tử Cố gia kia mà thôi! .
Leo núi cả ngày, nên lúc này Hàn phu nhân cũng mỏi mệt rã rời, che mặt ngáp một cái, tùy ý khoát tay nói: Chắc là người giống người mà thôi. Ta hơi mệt, nhắm mắt một lát, đến nơi thì gọi ta. Nếu là đau chân quá thì cứ để cho nha hoàn đỡ ngươi vào là được! .
Cam Dường gật đầu một
Tiểu nha hoàn bước nhanh đến chỗ Hàn phu nhân, khẽ khàng giải thích một phen, rồi dìu Hàn phu nhân đứng dậy, đi về phía đình nghỉ mát.
Thẩm Trại Hoa đứng dậy, đang muốn mở miệng đi trước, Hàn phu nhân đã chen ngang: Ngươi giúp ta chăm sóc Đường nhi một tay. Đường núi khó đi, khí lực của ngươi lại tốt hơn những người khác, nếu con bé không đi được, ngươi còn có thể cõng nó được! .
Thẩm Trại Hoa thở dài: Đường xuống núi cũng không quá xa, nàng ta chỉ bị trật chân thôi chứ đâu phải gãy chân, bà sai nha hoàn đỡ hai bên là được rồi.
Hàn phu nhân nghe nàng cự tuyệt, lập tức đổi sắc mặt, lã chã chực khóc nói: Nếu Hàn Dịch còn, ta và Đường nhi cũng không phải cầu xin ngươi thế này. Nếu như ngươi thật sự không muốn, ta cũng không miễn cưỡng nữa, ngươi cứ đi trước đi, ta theo Đường nhi từ từ đi xuống là được! .
Từ trước đến giờ Thẩm Trại Hoa chỉ thích mềm không thích cứng, Hàn phu nhân vừa nói như vậy, nàng cũng không nỡ từ chối nữa, bất đắc dĩ liếc nhìn Tiểu Thụ, rồi quay sang gật đầu với Hàn phu nhân: Ta đi cùng các người là được chứ gì! .
Hàn phu nhân vẫn lệ rơi không ngừng mà nàng vốn cũng không có tài dỗ dành người khác, lập tức đi về phía dưới chân núi, lành lạnh nói: Nếu như muốn khóc ở đây, cũng không phải là không được. Có điều lúc trước nghe nói nơi này thường có sói xuất hiện, còn cắn bị thương không ít người. Nhưng biết đâu phu nhân ngài một thân quý khí, nhất định không sợ thì sao! .
Hàn phu nhân lập tức ngừng khóc, nhìn về phía Thẩm Trại Hoa, rồi lại quay sang nhìn Cam Đường bên cạnh, nói: Ngươi đi chậm một chút, chúng ta không theo kịp! .
Thẩm Trại Hoa nghe vậy lại không kìm được thở dài, chấp nhận chậm lại mấy bước, chờ đoàn người sau lưng đuổi theo.
******
Lúc sắp xuống núi, liền có một nha hoàn lanh lợi chạy xuống trước đi gọi phu xe đang chờ ở cách đó không xa. Nhưng đến khi Thẩm Trại Hoa cõng Cam Đường đến nơi thì ngược lại chẳng thấy xe ngựa đâu mà đập vào mắt lại là hai phụ tử Cố Nam Châu và Cố Đồi đang dắt tay nhau đứng ở đầu đường.
Chẳng biết tại sao Thẩm Trại Hoa có chút quẫn bách, vừa đi tới chỗ đất bằng, liền đặt Cam Đường xuống, ngẩng đầu lên hỏi: Sao các ngươi lại tới đây?
Sắc mặt Cố Nam Châu hơi u ám, đáp: Hôm qua, ngươi đã nói là đến giữa trưa sẽ về. Nên sau khi dạy học xong mà chưa thấy bóng dáng người đâu liền hỏi phương hướng, dẫn Cố Đồi tìm tới đây! .
Thẩm Trại Hoa bất đắc dĩ cười ha ha: Vì phát sinh chút chuyện nên mới chậm trễ như thế!
Cố Nam Châu liếc nhìn Cam Đường đứng yên ở một bên: Đây chính là nguyên nhân gây ra chậm trễ của ngươi?
Thẩm Trại Hoa liếc thấy Hàn phu nhân chậm rãi đến gần, cũng không tiện nói thêm gì nữa, lập tức quay sang nói với Cố Nam Châu: Ngươi đợi chút, ta đi cáo biệt trước đã! . Dứt lời liền xoay người chạy đến trước mặt Hàn phu nhân khách khí tạm biệt, sau đó lại nhanh chóng chạy đến chỗ Cố Nam Châu, lôi kéo Tiểu Thụ, đi thẳng về hướng thôn Hạ Tuyền.
Hàn phu nhân còn chưa kịp nói gì, Thẩm Trại Hoa cũng đã chạy đi xa, ngạc nhiên mồm chữ O mắt chữ A đang muốn gọi người lại thì phu xe đã chạy xe ngựa tới. Cam Đường nỗ lực đi tới bên cạnh bà, nói: Phu nhân, chúng ta cũng sớm trở về thôi. Sắc trời không còn sớm, trễ nữa sẽ không có cách nào vào thành mất! .
Sau khi ổn định vị trí, Cam Đường đột nhiên hỏi: Phu nhân, trước nghe người ta nói, Nhị công tử Cố Gia bị bệnh qua đời sao?
Hàn phu nhân cúi đầu nghĩ nghĩ, rồi đáp: Hình như có chuyện như vậy. Nghe nói Nhị công tử Cố Gia vẫn luôn là yếu ớt nhiều bệnh, hàng năm đều không gặp người, ở biệt viện tĩnh dưỡng Cố Gia hay sao ấy. Thời gian trước trở bệnh nặng qua đời. Mà ngươi hỏi cái này làm gì?
Cam Đường cười cười: Mới vừa rồi con nhìn người nam nhân kia có chút quen mắt. Vừa mới lên xe mới nhớ ra, vóc dáng người này có chút giống với Nhị công tử Cố gia, cho nên mới thắc mắc hỏi thôi.
Nhị công tử Cố Gia hàng năm tĩnh dưỡng ở biệt viện, người trong thành gặp qua hắn quả thực đã ít lại càng ít, làm sao ngươi lại gặp được? .
Cam Đường thoáng ngượng ngùng đáp: Năm đó bướng bỉnh, đi theo Dịch ca đến Cố Gia, trong lúc nhất thời chạy loạn bị lạc đường, vừa vặn gặp phải một vị công tử thiện tâm, chỉ đường cho con. Sau lại còn nghe thấy nha hoàn kêu một tiếng Nhị thiếu gia mới biết đó là Nhị công tử Cố Gia hàng năm không gặp người. Bởi vì thời gian đã lâu rồi, cho nên mới vừa rồi nhìn người nọ, chẳng qua cảm thấy có chút quen mắt, nên mới sực nhớ ra, vóc dáng người này có chút giống với công tử Cố gia kia mà thôi! .
Leo núi cả ngày, nên lúc này Hàn phu nhân cũng mỏi mệt rã rời, che mặt ngáp một cái, tùy ý khoát tay nói: Chắc là người giống người mà thôi. Ta hơi mệt, nhắm mắt một lát, đến nơi thì gọi ta. Nếu là đau chân quá thì cứ để cho nha hoàn đỡ ngươi vào là được! .
Cam Dường gật đầu một
/26
|