Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Chương 11 - Chương 11

/26


Nghỉ ngơi chốc lát, đợi cho khí nóng tản đi bớt, Thẩm Trại Hoa và Cố Nam Châu mới cùng nhau ra cửa. Sáng nay lúc nàng lấy nước cho Khâu nãi nãi thì phát hiện củi đốt đã sắp hết, nên bèn đi chặt ít củi cho bà dự trữ.

Đi chưa được bao xa, đột nhiên Cố Nam Châu chợt nói: Buổi chiều học đường tan sớm, nếu Tiểu Thụ không muốn đi đến đó thì sau khi về ta sẽ dạy chữ cho muội ấy, cũng đâu có phiền phức gì! . Lúc nãy hắn đã nhìn thấy được sự thất vọng của Thẩm Trại Hoa, vừa muốn Tiểu Thụ biết chữ nhưng lại không muốn bắt ép muội ấy phải đến học đường.

Thẩm Trại Hoa khoát khoát tay: Được rồi, được rồi. Con bé rất cứng đầu, đã nói không học chính là không học. Tiểu Thụ vô cùng ngưỡng mộ Hàn Dịch, không thích người khác nói hắn một câu không tốt. Ban đầu cũng bởi vì Lý phu tử vô tâm thốt ra một câu mà con bé liền ghi hận trong từng ấy năm. Hôm nay cự tuyệt, có lẽ là muốn đề phòng không muốn xảy ra chuyện giống như vậy nữa thôi.

Cố Nam Châu nghe vậy trầm tư một lát rồi đáp: Cái này thì dễ thôi. Năm đó khẳng định Lý phu tử không biết điều này, mới thốt ra những lời kia. Nếu người dạy đổi thành ngươi thì sao? Tiểu Thụ rõ ràng rất nghe lời ngươi! .

Thẩm Trại Hoa nghe thế càng mừng hơn: Ta không biết được mấy chữ, còn không nhiều bằng Tiểu Thụ đâu, sao mà dạy con bé đây? .

Cố Nam Châu: Cái này thì đơn giản thôi. Nếu ngươi đồng ý, trước tiên ta sẽ dạy chữ cho ngươi sau đó ngươi lại dạy lại cho Tiểu Thụ, nhất cử lương tiện cả người đều biết chữ! .

Thẩm Trại Hoa không ngờ Cố Nam Châu lại để ý chuyện dạy học cho Tiểu Thụ như vậy. Hắn vừa đề nghị nàng liền thấy động lòng. Bản thân nàng từ nhỏ lớn lên trong sơn trại, không được ai dạy cho lễ nghĩa chữ viết. Sau này gặp Hàn Dịch tuy người đầy văn chương, nhưng trên đường hành quân vội vàng không có thời gian dạy cho nàng, hồi kinh thì lại bị quy củ quấn thân không rảnh để học. Cho nên sống từng ấy năm, Thẩm Trại Hoa vẫn là một cô nương mù chữ. Năm đó đưa Tiểu Thụ đến học đường, hi vọng để muội ấy biết được vài chữ, có thêm nhiều kiến thức để cuộc sống sau này dễ dàng hơn.

Hôm nay Cố Nam Châu vừa nói như thế, nàng tất nhiên vô cùng nguyện ý. Nhưng vừa nghĩ đến số tuổi của mình thì lại có chút ngượng ngùng: Ta đã từng này tuổi, hiện tại học chữ có quá muộn không. Hơn nữa, còn phải phiền đến ngươi! .

Cố Nam Châu chẳng hề để ý: Học không bao giờ là muộn, cũng chẳng phân biệt tuổi tác, có chí thì nên thôi. Trại Hoa đừng bận tâm đến những nguyên nhân vô vị này làm gì. Kể từ khi ta chuyển đến đây, ngươi đã giúp đỡ phụ tử ta rất nhiều, chỉ dạy ngươi học chữ thôi, cũng không phải là chuyện phiền toái gì cả. Nếu như ngươi cứ khách khí như vậy, ta cũng không biết phải làm gì cho đúng! .

Rốt cuộc Thẩm Trại Hoa cũng bị thuyết phục, gật đầu đáp: Được. Vậy ta trở về thông báo cho Tiểu Thụ một chút.

Ở bên này hai người lớn rối rít ra cửa, trong viện hiện tại chỉ còn lại Cố Đồi và Tiểu Thụ. Người nào đó đã hứa với phụ thân mình sẽ tự giác ở trong nhà đọc sách luyện chữ nên lúc này đang yên lặng cầm sách, ở dưới mái hiên râm mát chuyên tâm học hành. Còn Tiểu Thụ buổi sáng luyện võ nên người đầy mồ hôi, lại còn vào giữa trưa nắng nóng, động cũng chẳng muốn động, không thể làm gì khác hơn là học theo Cố Đồi cẩn thận nhìn từng chiêu từng thức trong sách, ở trong đầu khoa tay múa chân.

Một lát sau, gió nóng thổi tới, đột nhiên Tiểu Thụ thấy ngứa mũi, như có một cây lông mềm nhẹ phất qua, nàng khẽ vuốt vuốt mũi, nhưng mãi vẫn không thấy giảm đi tí nào. Cuối cùng liền há miệng, hắt hơi một cái thật to: A ~ hắt xì ~ vang dội giữa trưa hè im ắng.

Cố Đồi đang cúi đầu đọc sách nghe thấy thế liền liếc về




/26

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status