Gáy gấy lần một, Thẩm Trại Hoa đã rời giường, lưu loát mặc quần áo rửa mặt, rồi ra khỏi cửa, đi về phía sau núi. Lúc ngang qua nhà bên cạnh thì mới phát hiện sân viện hàng năm vẫn đóng chặt hiện tịa đã mở ra. Đứng ở cửa là hai nam tử mặt mũi hơi giống nhau. Huynh quay về nói với mẫu thân không cần chờ mong, chờ cục diện yên ổn lại đã! .
Người lớn tuổi khẽ thở dài, nói: Đệ cũng chớ trách ta không giúp đỡ, thân là con trưởng, thời khắc quyết định vẫn phải suy nghĩ cho cả Cố gia! .
Đệ biết. Việc này là tự bản thân đệ chọn, chết sống có số, tội gì phải lôi kéo cả Cố gia theo cùng. Huynh cứ nói cho Kỳ Lam. . . , Thẩm Trại Hoa dần dần đi xa, nên cũng không nghe rõ được nữa.
Đến khi nàng chạy hết một ngọn núi thì trời đã sáng trắng. Thấy trong thôn đã có khói bốc lên, xem chừng Tiểu Thụ cũng đã rời giường, liền tiện tay lau mồ hôi, chạy nhanh xuống núi. Trên con đường nhỏ thôn quê cũng từ từ náo nhiệt, cứ cách hai ba bước lại có thôn dân bê y phục hoặc khiêng củi đốt nhiệt tình chào hỏi: Trưởng thôn đã leo núi về rồi à! . Thẩm Trại Hoa cũng không hề sĩ diện, phàm là có người chào hỏi, nàng cũng đều cười híp mắt đáp lại. Nhân khẩu trong thôn thưa thớt, hầu hết nhà nào nhà nấy đều tự trồng trọt cày cấy nuôi sống gia đình nên tâm tư cũng đơn giản hơn nhiều, bình thường gặp nhau cũng chỉ lảm nhảm chuyện nhà, tuy ngôn ngữ đôi lúc có hơi thô tục, nhưng so sánh với những khuê tú kinh đô một chữ cũng hàm chứa ba tầng ý tứ thì Thẩm Trại Hoa càng thích tán gẫu với họ hơn.
Phía sau núi cách nhà Thẩm Trại Hoa không xa, cây cối tươi tốt, hàng năm trong rừng lại có nhiều loại hoa dại không biết tên nhưng đẹp không kém những loài rực rỡ khác. Con đường có chút gập ghềnh nhưng cũng không quá cheo leo, cho nên năm đó Thẩm Trại Hoa từ kinh đô đến thôn này không lâu liền chọn trúng mảnh đất này, mỗi ngày cứ gà gáy lần đầu liền rời giường, sau khi chạy hết cả ngọn núi, sẽ đánh một bộ quyền hoặc vung gậy một lát mới trở về. Ngày qua ngày, cũng dần hình thành thói quen, xem ra nàng đã chạy khá nhiều năm rồi thì phải.
Vì ở phía sau núi cho nên mới gọi là Hậu Sơn chứ không phải vì toàn thôn đều ở chỗ này. Nghe người già ở đây nói, kỳ thật Hậu Sơn trước đây có ý nghĩa là núi dầy, nhưng lại thấy nếu đã có dầy sắt phải có mỏng mới đối xứng, nhưng biết lấy đâu ra một cái núi mỏng để gom thành một đôi đây, vì vậy dần dà, núi này biến thành Hậu Sơn.
Hai từ 厚 và 后 đồng âm nhưng khác nghĩa.厚 [hòu]: HẬU có nghĩa là dày, độ dày, 后 [hòu]: HẬU có nghĩa là sau; phía sau.
Lúc đi đến gần viện nhà mình viện, Thẩm Trại Hoa liền thấy một bóng dáng nhỏ gầy đang đứng trước cổng. Tiểu Thụ lại đứng ở ngoài cửa chờ nàng trở lại. Đi nhanh đến trước mặt cô bé nói: Hôm nay thức dậy sớm hơn ta cơ đấy. Vào nhà thôi! . Tiểu Thụ khéo léo cười một tiếng, gật đầu đi vào trong.
Cuộc sống trong thôn đơn sơ, nên bữa sáng cũng không được coi trọng lắm, có gì ăn đó. Ban đêm nhiệt độ không cao, đêm hôm trước còn dư lại chút cơm thừa, không bị thiu. Thẩm Trại Hoa lười cán mì, cho nên đổ cơm thừa vào trong nồi đang đặt trên bếp hồng rực, lại đánh đều hai quả trứng thả vào, trước khi bắc ra còn cho thêm chút hành lá cắt nhỏ cho thơm.
Thôn Hạ Tuyền mặc dù là một thôn nhỏ, nhưng cách kinh thành không xa, lui tới mua bán khá thuận tiện. Người trong thôn thường đem lương thực hay súc vật nhà mình đến đó bán, để đổi lấy những vật dụng dùng hàng ngày. Thẩm Trại Hoa vừa không có sức, đối với trồng trọt một chữ cũng không biết, cũng may chung quanh thôn toàn đồi núi bao bọc, thỉnh thoảng nàng vác nỏ đi săn, mỗi lần đều kiếm được chút da lông nên có thể sai đổi được giá tốt. Hơn nữa những năm trước vẫn còn chút của để dành, bình thường tìm người trong thôn mua giúp lương thực, cuộc sống của nàng trôi qua cũng khá dễ chịu. Tuy nói không có cách nào so sánh với phụ nhân khuê tú ở nhà cao cửa rộng, bình thường ra vào cửa đều có kẻ hầu người hạ, uống tổ yến thay cho nước lọc bình thường uống..., cả ngày không phải ngắm hoa thì lại đối thơ, nhưng cuộc sống tự do tự tại, không bị ai gò bó, ngược lại càng khiến Thẩm Trại Hoa thích thú hơn. Kể cả Tiểu Thụ cũng thế, kể từ khi dọn tới thôn Hạ Tuyền này càng ngày càng thư thái hơn, khuôn mặt tươi cười cũng nhiều hơn mấy
Người lớn tuổi khẽ thở dài, nói: Đệ cũng chớ trách ta không giúp đỡ, thân là con trưởng, thời khắc quyết định vẫn phải suy nghĩ cho cả Cố gia! .
Đệ biết. Việc này là tự bản thân đệ chọn, chết sống có số, tội gì phải lôi kéo cả Cố gia theo cùng. Huynh cứ nói cho Kỳ Lam. . . , Thẩm Trại Hoa dần dần đi xa, nên cũng không nghe rõ được nữa.
Đến khi nàng chạy hết một ngọn núi thì trời đã sáng trắng. Thấy trong thôn đã có khói bốc lên, xem chừng Tiểu Thụ cũng đã rời giường, liền tiện tay lau mồ hôi, chạy nhanh xuống núi. Trên con đường nhỏ thôn quê cũng từ từ náo nhiệt, cứ cách hai ba bước lại có thôn dân bê y phục hoặc khiêng củi đốt nhiệt tình chào hỏi: Trưởng thôn đã leo núi về rồi à! . Thẩm Trại Hoa cũng không hề sĩ diện, phàm là có người chào hỏi, nàng cũng đều cười híp mắt đáp lại. Nhân khẩu trong thôn thưa thớt, hầu hết nhà nào nhà nấy đều tự trồng trọt cày cấy nuôi sống gia đình nên tâm tư cũng đơn giản hơn nhiều, bình thường gặp nhau cũng chỉ lảm nhảm chuyện nhà, tuy ngôn ngữ đôi lúc có hơi thô tục, nhưng so sánh với những khuê tú kinh đô một chữ cũng hàm chứa ba tầng ý tứ thì Thẩm Trại Hoa càng thích tán gẫu với họ hơn.
Phía sau núi cách nhà Thẩm Trại Hoa không xa, cây cối tươi tốt, hàng năm trong rừng lại có nhiều loại hoa dại không biết tên nhưng đẹp không kém những loài rực rỡ khác. Con đường có chút gập ghềnh nhưng cũng không quá cheo leo, cho nên năm đó Thẩm Trại Hoa từ kinh đô đến thôn này không lâu liền chọn trúng mảnh đất này, mỗi ngày cứ gà gáy lần đầu liền rời giường, sau khi chạy hết cả ngọn núi, sẽ đánh một bộ quyền hoặc vung gậy một lát mới trở về. Ngày qua ngày, cũng dần hình thành thói quen, xem ra nàng đã chạy khá nhiều năm rồi thì phải.
Vì ở phía sau núi cho nên mới gọi là Hậu Sơn chứ không phải vì toàn thôn đều ở chỗ này. Nghe người già ở đây nói, kỳ thật Hậu Sơn trước đây có ý nghĩa là núi dầy, nhưng lại thấy nếu đã có dầy sắt phải có mỏng mới đối xứng, nhưng biết lấy đâu ra một cái núi mỏng để gom thành một đôi đây, vì vậy dần dà, núi này biến thành Hậu Sơn.
Hai từ 厚 và 后 đồng âm nhưng khác nghĩa.厚 [hòu]: HẬU có nghĩa là dày, độ dày, 后 [hòu]: HẬU có nghĩa là sau; phía sau.
Lúc đi đến gần viện nhà mình viện, Thẩm Trại Hoa liền thấy một bóng dáng nhỏ gầy đang đứng trước cổng. Tiểu Thụ lại đứng ở ngoài cửa chờ nàng trở lại. Đi nhanh đến trước mặt cô bé nói: Hôm nay thức dậy sớm hơn ta cơ đấy. Vào nhà thôi! . Tiểu Thụ khéo léo cười một tiếng, gật đầu đi vào trong.
Cuộc sống trong thôn đơn sơ, nên bữa sáng cũng không được coi trọng lắm, có gì ăn đó. Ban đêm nhiệt độ không cao, đêm hôm trước còn dư lại chút cơm thừa, không bị thiu. Thẩm Trại Hoa lười cán mì, cho nên đổ cơm thừa vào trong nồi đang đặt trên bếp hồng rực, lại đánh đều hai quả trứng thả vào, trước khi bắc ra còn cho thêm chút hành lá cắt nhỏ cho thơm.
Thôn Hạ Tuyền mặc dù là một thôn nhỏ, nhưng cách kinh thành không xa, lui tới mua bán khá thuận tiện. Người trong thôn thường đem lương thực hay súc vật nhà mình đến đó bán, để đổi lấy những vật dụng dùng hàng ngày. Thẩm Trại Hoa vừa không có sức, đối với trồng trọt một chữ cũng không biết, cũng may chung quanh thôn toàn đồi núi bao bọc, thỉnh thoảng nàng vác nỏ đi săn, mỗi lần đều kiếm được chút da lông nên có thể sai đổi được giá tốt. Hơn nữa những năm trước vẫn còn chút của để dành, bình thường tìm người trong thôn mua giúp lương thực, cuộc sống của nàng trôi qua cũng khá dễ chịu. Tuy nói không có cách nào so sánh với phụ nhân khuê tú ở nhà cao cửa rộng, bình thường ra vào cửa đều có kẻ hầu người hạ, uống tổ yến thay cho nước lọc bình thường uống..., cả ngày không phải ngắm hoa thì lại đối thơ, nhưng cuộc sống tự do tự tại, không bị ai gò bó, ngược lại càng khiến Thẩm Trại Hoa thích thú hơn. Kể cả Tiểu Thụ cũng thế, kể từ khi dọn tới thôn Hạ Tuyền này càng ngày càng thư thái hơn, khuôn mặt tươi cười cũng nhiều hơn mấy
/26
|