"Để ta xem Luyện Khí Sĩ rốt cuộc có chỗ mạnh mẽ tuyệt đối nào." Thanh Liên thiên nữ cười lạnh liên tục, sát khí ngút trời. Tuy là một tuyệt đại giai nhân, nhưng là so sánh với người khổng lồ Thái Cổ thì còn mạnh hơn thế. Bốn thanh Chiến Kiếm hóa thành bốn đạo cầu vồng cao mấy ngàn trượng, trên bầu trời chúng tạo thành kiếm trận nhằm thẳng Thái Hạo mà chém ngang xẻ dọc.
Trong biển xanh sóng dữ ngất trời, kiếm quang vĩ đại to như quả núi lớn không ngừng vọt lên. Đó là Thái Hạo từ trong địa mạch dẫn động ra đại Địa Nguyên Khí, khó khăn lắm mới ngăn cản được bốn thanh Chiến Kiếm.
Kiếm khí tung hoành công kích, chấn vỡ hư không, hoàn toàn bao trùm lên phiến không gian kia. Khắp nơi đều là hào quang lóe sáng đến chói mắt, sát khí đến bậc này khiến tu giả trong hải vực đó nơm nớp lo sợ, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Đại Địa Nguyên Khí mặc dù cuồn cuộn không ngừng, nhưng vẫn khó có thể chân chính đối kháng với bốn thanh Chiến Kiếm. Những luồng cầu vồng chồng chất đáng sợ không ngừng giáng xuống. Nếu không phải có Hạo Thiên Tháp có uy lực chọc trời khuấy nước thì rất khó ngăn cản Kiếm Phong tuyệt thế kia.
Hạo Thiên Tháp trôi nổi trên đỉnh đầu Thái Hạo không ngừng rung động, hỗn độn nguyên khí tràn ngập ra, khí tức hồng hoang phô thiên cái địa. Bóng dáng Thái Hạo mờ mờ ảo ảo giống như đang đứng trong thời không trung thời thượng cổ, lấy đại pháp lực bao đời ngăn cản kiếm khí tuyệt thế đang chém tới kia.
Mà lúc này chín phiến Thanh Ngọc Liên Diệp cũng đồng loạt lượn vòng tới, mỗi một phiến Thanh Diệp đều vô biên vô hạn, như đám mây xanh che khuất bầu trời. Mỗi một lần rung động đều làm cho dãy Thần Sơn từ đáy biển nhô lên bị chấn vỡ một mảnh.
Mặc dù Thái Hạo không ngừng dùng đại pháp lực để từ thế giới đáy biển lấy ra những dãy Thần Sơn lớn hơn mười dặm rồi luyện hóa thành pháp bảo đánh lên bầu trời, nhưng mà vẫn khó có thể chống lại chín phiến Thanh Ngọc Liên Diệp giống như núi cao đè xuống.
Dao động mênh mông vô cùng hào hùng, phảng phất những vì sao đầy trời đều rơi xuống. Điều này làm cho Thái Hạo cảm giác được áp lực lớn lao. Xung quanh là những dãy thần mạch dài hơn mười dặm kia không ngừng bị chấn nát. Mặc dù dưới đáy biển những Thần Sơn dày đặc trải rộng, nhưng cũng không chịu nổi uy áp của chín phiến ngọc diệp.
Trên bầu trời núi non vỡ tan, đá tảng tung bay. Những dãy núi sứt mẻ bị lực lượng vô biên từ trên trời đập vụn mà không ngừng rơi xuống biển khơi. Thái Hạo càng ngày càng cố hết sức, những dãy Thượng Cổ sơn mạch cao ngất trời tự đáy biển ngoi lên càng ngày càng ít, dần dần không chống cự nổi chín phiến Thanh Ngọc Liên Diệp.
Thái Hạo. . . Lão nhân này lại là Thái Hạo! Tiêu Thần kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, cảm giác hơi khó có thể tin nổi.
Thái Hạo không phải là Phục Hy sao?
Phục Hy được tôn sùng là đứng đầu bách vương, đứng đầu Hoàng đế Thượng Cổ, được tôn là ông tổ nhân văn. Chính là xứng với tên thực của một vị Tổ Thần.
Mà Thái Hạo trên bầu trời rõ ràng không có khả năng là Tổ Thần, nghe Thanh Liên thiên nữ gọi lão là Lão Man tử, từ đó có khả năng phân biệt lão cùng với Phục Hy không phải cùng một người.
Hồi tưởng những điển tịch lịch sử cùng thần thoại, tựa hồ vẫn luôn có hai vị có tiếng tăm.
Ở trước thời Tần vẫn có thể tin vào điển tịch. Nói Thái Hạo thì không nói Phục Hy, nói Phục Hy thì không nói Thái Hạo. Thái Hạo cùng Phục Hy cũng không bất cứ liên quan gì. Tuân Tử sống ở cuối thời Chiến quốc, ở trong sách 《 Chính luận thiên 》 có đề cập "Thái Hạo", còn ở 《 Thành tương thiên 》 lại nói "Phục Hy", hai tên cùng trong một quyển sách nên sẽ không phải một người.
Sách cổ trong thời kỳ này cũng có ghi chép. Thái Hạo chính là tổ tiên và thủ lĩnh của bộ tộc Đông Di thời Thượng Cổ.
Còn muốn nói tới truyền thuyết liên quan tới thời kỳ này, bởi vì di vật còn lại của Đông Vu Hãn Hải, Thái Hạo cùng một vài Luyện Khí Sĩ thời Thái Cổ quá mức tinh xảo, những người tu thành Luyện Khí thuật tối cao thì càng thông hiểu Tu Chân thuật, có thể nói pháp lực vô biên.
Trong sử sách có thể tin, quyển sớm nhất tách Thái Hạo cùng Phục Hy không phải là một thể chính là cuốn 《 Thế kinh 》do Lưu Hâm sáng tác vào những năm cuối Tây Hán.
Hồi tưởng bối cảnh lịch sử lúc đó, Tiêu Thần im lặng. Rất hiển nhiên Lưu Hâm từ chính trị những năm cuối Tây Hán cần xuất phát điểm nào đó để đột phá truyền thống hệ thống đế vương Thượng Cổ. Tách Thái Hạo ra khỏi danh hiệu Phục Hy hoàn toàn là viết để phục vụ giai cấp thống trị.
Mà cũng từ đó, các loại điển tịch dần dần coi Thái Hạo cùng Phục Hy không phải là một người. May là điển tịch trước thời Tần cũng không phải hoàn toàn bị huỷ, bằng không Tổ Thần đều bị làm lẫn lộn.
Trong nháy mắt thăm dò suy đoán ra chân tướng, Tiêu Thần rất kinh ngạc. Đó là nhân vật Thái Hạo trong truyền thuyết Thượng Cổ đấy. Tổ tiên tộc Đông Di rực rỡ thời đầu nhà Ân Thương hùng mạnh.
Xích xích
Trên bầu trời hào quang của bốn thánh Chiến Kiếm càng ngày càng mạnh. Hơn một ngàn kiếm quang lớn như quả núi khổng lồ bị cắt khỏi chỗ sâu dưới đáy biển nhô lên, kiếm quang do Thái Hạo khống chế lao lên trời bị chia cắt với biển khơi.
Bốn thanh Chiến Kiếm từ trời cao đột phá xuống, "Keng keng keng keng" liên tục bốn tiếng nổ làm lay động Hạo Thiên Tháp, biển khơi bị chấn động mà chảy ngược lên trời cao. Nhưng cơn sóng mãnh liệt mênh mông đánh tan toàn bộ các đám mây trên bầu trời.
Cùng lúc đó, chín phiến Thanh Ngọc Liên Diệp hoàn toàn chấn vỡ nát tất cả Thượng Cổ sơn mạch phóng lên cao. Trên bầu trời hoàn toàn bừa bộn, Thần Sơn vỡ ra, cổ mạch đứt gãy. Chúng không ngừng vỡ vụn rồi rơi vào trong đại dương mênh mông.
Thái Hạo bị đánh bay, mặc dù không bị thương nhưng sắc mặt lại thật không dễ coi.
Thanh Liên thiên nữ tuyệt đối là vị khác hẳn trong Tu Chân Giới. Mỗi vị Bán Tổ chẳng qua chỉ có một món chí bảo mà thôi, mà bà ta lại có được nhiều hơn. Có thể nói là vị Bán Tổ khó trêu vào nhất trong Tu Chân Giới.
Hạo Thiên Tháp là một pháp bảo cực mạnh đáng sợ trong Tu Chân Giới, bằng không nó có thể nào trong thời kỳ thượng cổ trấn phong ba vị Bán Tổ? Nhưng đối mặt tam tổ chí bảo là Đài Sen mười hai tầng, bốn thanh Chiến Kiếm, chín phiến Thanh Ngọc thần diệp thì lại có vẻ hơi khó có thể chống lại, một cây khó chống đỡ được tình hình nguy khốn
"Thái Hạo tiền bối đỡ lấy." Tiêu Thần tại lối ra của Thứ Nguyên Không gian hô to. Ở chỗ hắn hào quang sáng lạn, Hoàng Kim Thần Kích kim quang lưu chuyển, Ô Thiết ấn ô quang nhấp nháy. Hắn vung tay ném hai kiện hung binh ra ngoài, làm cho hai kiện ma bảo vô cùng bất mãn, phẫn nộ chửi thầm hai câu.
Thái Hạo trong mắt bắn ra hai đạo cường quang, trước tiên tạo ra một lối thông không gian để nắm hai kiện báu vật vào trong tay. Nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, hai kiện ma binh mặc dù cấp độ,phẩm chất thì kinh người, nhưng đã bị hư hỏng không còn hình dáng. Căn bản khó có thể phát huy ra uy lực vốn có.
Quả nhiên, Hạo Thiên Tháp trên đỉnh đầu Thái Hạo điều khiển cho hai kiện ma binh vừa xông lên thì trong khoảnh khắc đã lại lui về .
Hoàng Kim Thần Kích dưới Chiến Kiếm suýt nữa gãy đôi. Ô Thiết ấn thì dưới hào quang của Đài Sen mười hai tầng cùng với chín phiến Liên Diệp bị chấn động, suýt nữa chia năm xẻ bảy.
Hai kiện ma binh thét dài, tự phá vỡ không gian chạy về trong tay Tiêu Thần.
"Mẹ cái đồ chết tiệt, đau chết ta ."
"Ta @#¥#T. . ." Linh hồn của hai kiện ma binh lại không bị phong ấn, điều này làm cho Thái Hạo cùng Thanh Liên thiên nữ đều lộ ra vẻ kinh dị.
"Lão Man tử, trừ phi ngươi cũng có Chiến Kiếm, bằng không ngươi cũng không phải đối thủ của ta." Thanh Liên thiên nữ hừ lạnh, nhưng cũng không động thủ lần nữa. Bọn họ thuộc đẳng cấp những người rất khó bị giết chết, trừ phi trấn phong. Nhưng Thái Hạo có Hạo Thiên Tháp tại thân nên không có khả năng bị nàng trấn áp.
Thái Hạo im lặng hồi lâu. Lão không muốn từ bỏ Thanh Thanh, nhưng lão thiếu bảo vật có thể khắc chế Chiến Kiếm.
Tiêu Thần từng cầm hai mươi bốn Chiến Kiếm trong người, nhưng tất cả đều bị phong ấn ở chỗ không gian đoạn tầng của Trường Sinh Giới. Ngoài ra, trong cơ thể còn có một báu vật môn phái thần bí hơn, đó chính là Thạch Nhân bị hư hại. Có điều là hắn căn bản không cách nào thúc giục, thậm chí cũng không thể tự xuất nó ra khỏi cơ thể.
Đối phó Bán Tổ cường đại thì còn có thể mượn lực lượng nào đây? Tiêu Thần lo lắng vô cùng. Hắn không muốn Thanh Thanh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Bỗng nhiên, Tiêu Thần nghĩ tới đám người Xi Vưu, Thông Thiên, Phật Đà ở Trường Sinh Giới. Trong phút chốc, hắn có một ý nghĩ điên cuồng.
Mượn binh, đi Trường Sinh Giới mượn binh!
Để chém lão yêu bà này đi. Là bà ta hại chết Nhược Thủy.
Nghĩ Nhược Thủy đã chết mà trong lòng Tiêu Thần cực kỳ bi ai, đây là một cảm giác có phần kỳ dị. Đó là nỗi đau khởi nguồn từ chỗ sâu nhất trong nội tâm làm hắn khó chịu vô cùng. Nhược Thủy rõ ràng đã bị hắn cắt đứt khỏi trái tim, tại sao lại như vậy? Căn bản không giải thích rõ.
Tiêu Thần lưu luyến nhìn thoáng qua Thanh Thanh rồi bay ra khỏi thứ nguyên không gian. Hắn hướng về phía Thái Hạo mà hô: "Tiền bối, chúng ta đi."
Thái Hạo kinh ngạc nhìn hắn, lão không muốn từ bỏ Thanh Thanh, nhưng nhìn ra Tiêu Thần tựa hồ có ý nghĩ khác nên hơi do dự bay về phía hắn.
"Lão Man tử, coi như ngươi thức thời, không phải chỉ là một đồ nhi thôi sao. Sau này có thể lại thu nhận." Thanh Liên thiên nữ tự phụ cười mà bảo: "Ta ghi nhớ phần nhân tình này của ngươi."
Tiêu Thần nhìn tuyệt đại dung nhan quen thuộc mà lại xa lạ kia, từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng đau nhức một hồi. Nhưng hắn cùng Thái Hạo trong khoảnh khắc đã đi xa.
"Tiền bối, bị lão yêu bà kia chiếm cứ thân thể, lúc đầu người có phải hoàn toàn đã chết hay không?"
Thái Hạo từ biểu hiện vừa rồi của Tiêu Thần đã suy đoán xảy ra chuyện gì. Lão gật đầu đáp: "Khẳng định đã xóa đi linh thức vốn có, bằng không có thể nào bà ta có bộ dáng nhập chủ thân thể vậy."
"Lúc đầu người hoàn toàn đã chết đi ? !" Mặc dù từng quên tất cả, nhưng Tiêu Thần vẫn có cảm giác khó chịu vô cùng. Ở chỗ sâu trong tâm hải tựa hồ xẹt qua một tia sáng, nhất thời nó vạch ra một vết thương.
Thái Hạo im lặng, coi như chấp nhận điều này.
"Ta muốn giết lão yêu bà này!" Tiêu Thần gắt gao xiết chặt nắm tay đến nối đầu ngón tay đều trắng bệch.
"Ngươi có biện pháp nào sao? Bằng không Thanh Thanh cũng nguy hiểm ."
"Ta có biện pháp, nhưng trước hết muốn thỉnh tiền bối đi cùng ta đến Cửu Châu đối phó một người."
"Cửu Châu. . ." Thái Hạo nhíu mày mà nói: "Nơi đó bị phong ấn. Trên đất Cửu Châu, cảnh giới Trường Sinh đã rời bỏ lực lượng của người ta đến mức nghiêm trọng, nên khó có thể phát huy được thực lực vốn có."
Mặc dù không muốn dễ dàng giao thiệp với Cửu Châu, nhưng là vì Thanh Thanh nên Thái Hạo vẫn vì nghĩa không lùi cùng Tiêu Thần bay về vùng đất bị phong ấn kia.
Hai người có thể nói bay cực nhanh nên cũng không đi tìm trong thời gian quá dài liền đã xuất hiện ở trong không trung Cửu Châu. Đến nơi này uy áp của Thái Hạo rõ ràng giảm xuống không ít, có thể tưởng tượng phong ấn có ảnh hưởng lớn cỡ nào.
"Ngươi rốt cuộc có biện pháp nào?"
"Ta muốn đi vào Trường Sinh Giới để mượn binh."
Thái Hạo nhíu mày mà hỏi: "Ngươi làm thế nào có thể tự do ra vào Trường Sinh Giới?"
"Bằng vào nó." Tiêu Thần quơ quơ vòng ngọc trên cổ tay.
"Chà, đây là. . . Một cái chìa khóa."
Tiêu Thần gật đầu đáp: "Dùng nó để mở thác nước Lư Sơn, ta có thể tiến vào Trường Sinh Giới."
"Không cần làm phiền như vậy, nếu như ngươi thật sự có thể nhờ vào nó trở về. Hiện tại ta có thể trực tiếp phá vỡ không gian để đưa ngươi vào Trường Sinh Giới."
Tiêu Thần lắc đầu, đáp: "Không được, ta đã từng hợp lực thí nghiệm cùng người ta, tại địa phương khác đã phá vỡ không gian. Nhưng vòng ngọc căn bản không cách nào nhập vào được lối thông không gian, có một lực lượng ngăn cản nó vượt qua các giới."
"Cửu Châu phong ấn. . ." Thái Hạo nhíu mày, tựa hồ nhớ ra cái gì bèn nói: "Lư Sơn là một cánh cửa. Chúng ta đây đi nhanh thôi, thử xông qua xem thế nào."
"Người thủ hộ cửa Lư Sơn rất mạnh, chỉ có người như tiền bối mới có thể ngăn cản lão ta."
Thái Hạo lo lắng Thanh Thanh phát sinh ngoài ý muốn nên cùng Tiêu Thần lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở Lư Sơn.
Một dải lụa vắt ngang giữa dãy núi. Nó rơi thẳng xuống ba nghìn thước làm sương mù mênh mông lượn lờ, dòng chảy gây ra âm thanh như sấm.
Đứng trước thác nước lớn bao la hùng vĩ, Thái Hạo bống nhiên biến hóa. Thần niệm quét nhanh một vòng, trong nháy mắt một ngón tay đã điểm một cái làm vách đá lớn phía trước bị nghiền nát. Lão trầm giọng nói: "Đi ra gặp mặt."
Tiếng những tảng đá lớn nứt nẻ phát ra, Đông Hổ từ trong thạch bích hiển linh. Lão vẫn lưng còng gập người, gần đất xa trời, trông giống như mệnh sắp hết rồi.
"Ngươi là ai?" Đông Hổ đã từng trải tạo hóa nên tự nhiên nhìn ra Thái Hạo cường đại vượt quá tưởng tượng.
Thái Hạo tuyệt không đáp lời, Hạo Thiên Tháp trực tiếp tế ra ngoài, nguyên khí hỗn độn mênh mông che kín trời đất, Bảo Tháp xoay tròn phát ra ngàn vạn đạo ánh sáng đủ màu mà bao phủ xuống.
"Hạo Thiên Tháp? !" Đông Hổ phát ra tiếng kinh hô, cực lực chống cự.
Cùng lúc đó, Tiêu Thần hành động. Bát Tướng cực tốc đã nhanh đến trình độ khó có thể tin nổi mà vọt tới trước thác nước Lư Sơn. Vòng ngọc trong tay cắt qua không gian, Long Đảo vừa hiện ra thì hắn tức thời lọt vào đường hầm không gian.
Hắn tự nhiên nghe được tiếng của Đông Hổ, trong lòng chấn động. Ông lão này tựa hồ không đơn giản, suy đoán rằng so với Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân thì càng mạnh hơn nên liệu có càng thêm khó lường hay không? Lão đã đạt tới Bán Tổ cảnh giới chưa? Nói như thế thì có lẽ không cần tiến vào Trường Sinh Giới mới đúng.
Nhưng mà, hắn đã đánh cuộc nên không lùi lại nổi, nay có cơ hội thì không thể bỏ qua.
"Tiền bối ta có thể phải đi trong thời gian rất dài, trong lúc đó nhất định phải ngăn cản nữ nhân kia. Ngàn vạn lần không để cho Thanh Thanh phát sinh điều ngoài ý muốn."
Thái Hạo gật đầu, đáp: "Yên tâm đi, ta sẽ không để bà ta thực hiện được."
Bên trong lối thông không gian, hào quang lóe ra. Từ phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của Đông Hổ. Nhưng ngay sau đó âm thanh liền biến mất, thông đạo đã phong bế.
Phía trước, ánh sáng mù mịt ập đến, Tiêu Thần bị một loại lực lượng như hồng thủy ngập trời cuốn trôi mà vọt tới phía trước.
Thời gian phảng phất như ngừng lại, lại phảng phất đang bay nhanh thì biến mất, có một thời không đang rối loạn .
Rốt cục, phía trước càng ngày càng sáng lên, mơ hồ đã thấy được lối ra. Một khí tức hồng hoang ập vào mặt.
Đúng vậy, không sai, đó là khí tức của Long Đảo.
Tiêu Thần đối với cái này thì cực kỳ quen thuộc, dù sao đã sống ở chỗ này ước chừng hơn một năm.
Xoát
Hào quang lóe lên, Tiêu Thần chạy ra khỏi lối thông không gian, phảng phất thật sự là giống như vọt tới dọc theo một con sông lớn mà không cách nào bơi ngược.
"Rống. . ."
Một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang vọng trong thiên địa, sóng âm cuồn cuộn trong không trung kích động làm cho Tiêu Thần vừa mới xuất hiện ở trên bầu trời suýt nữa thủng màng nhĩ.
Phía dưới, núi rừng nguyên thủy nguy nga cao ngất, cả vùng xanh tươi rậm rạp bao la. Tiếng vượn hót hổ gầm đúng là cảnh tượng thời kỳ Man Hoang.
Trong mơ hồ có thể thấy một con Bạo Long trong rừng hoang Nguyên Thủy phía trước đang nuốt chửng một con voi biến dị cực lớn. Quang cảnh cực kỳ đẫm máu, con voi to cao hơn mười thước giãy dụa, máu bắn đầy trời, xương phòi ra trắng hếu. Con voi khổng lồ đã bị Bạo Long xé rách toang thân.
Trong khoảnh khắc tiến vào Long Đảo, Tiêu Thần liền cảm giác được gì đó không đúng. Lực lượng toàn thân mất đi rất nhanh, trong phút chốc hắn tự Bán Thần bị đánh rớt đến Thức Tàng cảnh giới Cửu Trọng Thiên.
Long Đảo áp chế lực lượng của Thần, đến mạnh như ma quỷ Xi Vưu năm đó khi chưa hoàn toàn thức tỉnh thì trên Long Đảo cũng thể hiện lực lượng Bán Thần mà thôi.
Tiêu Thần lập tức từ trên cao hạ xuống để tránh bị Long Tộc hoặc hồng hoang Cổ Thú trong núi rừng Nguyên Thủy phát hiện rồi kéo tới làm phiền.
Đứng trên đỉnh một vách đá, Tiêu Thần lẩm bẩm: "Long Đảo ta đã trở về!"
Tiêu Thần mượn lực lượng của Thái Hạo để xông qua cánh cửa Lư Sơn. Không chỉ có vì cứu Thanh Thanh, hắn còn có một tâm nguyện cũng quan trọng, đó chính là để giải cứu Kha Kha.
Từ lần trước đã biết tình hình của Tuyết Bạch Tiểu Thú, trong lòng Tiêu Thần không có một ngày có thể bình yên. Tiểu tử kia quá mức cô đơn đáng thương, bộ dáng thê lương như vậy làm cho người ta hơi bị lo lắng.
Trong thoáng chốc, hắn lại một lần nữa nghe được tiếng Tiểu quỷ thổn thức.
Nhất định phải đem tiểu tử kia đi, không thể để cho nó lại phải chịu ủy khuất .
Tiêu Thần cẩn thận phi hành trong rừng Nguyên Thủy, trên Long Đảo hắn không dám có chút sơ ý. Bởi vì nơi này bất kể là trên bầu trời hay dưới mặt đất cũng đều có hồng hoang Cổ Thú cực kỳ đáng sợ, hơi có sơ ý liền có thể vạn kiếp bất phục.
Ngoài ra, nơi này hẳn là còn có một người cực kỳ nguy hiểm. Hắn cần cẩn thận đề phòng.
Trong biển xanh sóng dữ ngất trời, kiếm quang vĩ đại to như quả núi lớn không ngừng vọt lên. Đó là Thái Hạo từ trong địa mạch dẫn động ra đại Địa Nguyên Khí, khó khăn lắm mới ngăn cản được bốn thanh Chiến Kiếm.
Kiếm khí tung hoành công kích, chấn vỡ hư không, hoàn toàn bao trùm lên phiến không gian kia. Khắp nơi đều là hào quang lóe sáng đến chói mắt, sát khí đến bậc này khiến tu giả trong hải vực đó nơm nớp lo sợ, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Đại Địa Nguyên Khí mặc dù cuồn cuộn không ngừng, nhưng vẫn khó có thể chân chính đối kháng với bốn thanh Chiến Kiếm. Những luồng cầu vồng chồng chất đáng sợ không ngừng giáng xuống. Nếu không phải có Hạo Thiên Tháp có uy lực chọc trời khuấy nước thì rất khó ngăn cản Kiếm Phong tuyệt thế kia.
Hạo Thiên Tháp trôi nổi trên đỉnh đầu Thái Hạo không ngừng rung động, hỗn độn nguyên khí tràn ngập ra, khí tức hồng hoang phô thiên cái địa. Bóng dáng Thái Hạo mờ mờ ảo ảo giống như đang đứng trong thời không trung thời thượng cổ, lấy đại pháp lực bao đời ngăn cản kiếm khí tuyệt thế đang chém tới kia.
Mà lúc này chín phiến Thanh Ngọc Liên Diệp cũng đồng loạt lượn vòng tới, mỗi một phiến Thanh Diệp đều vô biên vô hạn, như đám mây xanh che khuất bầu trời. Mỗi một lần rung động đều làm cho dãy Thần Sơn từ đáy biển nhô lên bị chấn vỡ một mảnh.
Mặc dù Thái Hạo không ngừng dùng đại pháp lực để từ thế giới đáy biển lấy ra những dãy Thần Sơn lớn hơn mười dặm rồi luyện hóa thành pháp bảo đánh lên bầu trời, nhưng mà vẫn khó có thể chống lại chín phiến Thanh Ngọc Liên Diệp giống như núi cao đè xuống.
Dao động mênh mông vô cùng hào hùng, phảng phất những vì sao đầy trời đều rơi xuống. Điều này làm cho Thái Hạo cảm giác được áp lực lớn lao. Xung quanh là những dãy thần mạch dài hơn mười dặm kia không ngừng bị chấn nát. Mặc dù dưới đáy biển những Thần Sơn dày đặc trải rộng, nhưng cũng không chịu nổi uy áp của chín phiến ngọc diệp.
Trên bầu trời núi non vỡ tan, đá tảng tung bay. Những dãy núi sứt mẻ bị lực lượng vô biên từ trên trời đập vụn mà không ngừng rơi xuống biển khơi. Thái Hạo càng ngày càng cố hết sức, những dãy Thượng Cổ sơn mạch cao ngất trời tự đáy biển ngoi lên càng ngày càng ít, dần dần không chống cự nổi chín phiến Thanh Ngọc Liên Diệp.
Thái Hạo. . . Lão nhân này lại là Thái Hạo! Tiêu Thần kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, cảm giác hơi khó có thể tin nổi.
Thái Hạo không phải là Phục Hy sao?
Phục Hy được tôn sùng là đứng đầu bách vương, đứng đầu Hoàng đế Thượng Cổ, được tôn là ông tổ nhân văn. Chính là xứng với tên thực của một vị Tổ Thần.
Mà Thái Hạo trên bầu trời rõ ràng không có khả năng là Tổ Thần, nghe Thanh Liên thiên nữ gọi lão là Lão Man tử, từ đó có khả năng phân biệt lão cùng với Phục Hy không phải cùng một người.
Hồi tưởng những điển tịch lịch sử cùng thần thoại, tựa hồ vẫn luôn có hai vị có tiếng tăm.
Ở trước thời Tần vẫn có thể tin vào điển tịch. Nói Thái Hạo thì không nói Phục Hy, nói Phục Hy thì không nói Thái Hạo. Thái Hạo cùng Phục Hy cũng không bất cứ liên quan gì. Tuân Tử sống ở cuối thời Chiến quốc, ở trong sách 《 Chính luận thiên 》 có đề cập "Thái Hạo", còn ở 《 Thành tương thiên 》 lại nói "Phục Hy", hai tên cùng trong một quyển sách nên sẽ không phải một người.
Sách cổ trong thời kỳ này cũng có ghi chép. Thái Hạo chính là tổ tiên và thủ lĩnh của bộ tộc Đông Di thời Thượng Cổ.
Còn muốn nói tới truyền thuyết liên quan tới thời kỳ này, bởi vì di vật còn lại của Đông Vu Hãn Hải, Thái Hạo cùng một vài Luyện Khí Sĩ thời Thái Cổ quá mức tinh xảo, những người tu thành Luyện Khí thuật tối cao thì càng thông hiểu Tu Chân thuật, có thể nói pháp lực vô biên.
Trong sử sách có thể tin, quyển sớm nhất tách Thái Hạo cùng Phục Hy không phải là một thể chính là cuốn 《 Thế kinh 》do Lưu Hâm sáng tác vào những năm cuối Tây Hán.
Hồi tưởng bối cảnh lịch sử lúc đó, Tiêu Thần im lặng. Rất hiển nhiên Lưu Hâm từ chính trị những năm cuối Tây Hán cần xuất phát điểm nào đó để đột phá truyền thống hệ thống đế vương Thượng Cổ. Tách Thái Hạo ra khỏi danh hiệu Phục Hy hoàn toàn là viết để phục vụ giai cấp thống trị.
Mà cũng từ đó, các loại điển tịch dần dần coi Thái Hạo cùng Phục Hy không phải là một người. May là điển tịch trước thời Tần cũng không phải hoàn toàn bị huỷ, bằng không Tổ Thần đều bị làm lẫn lộn.
Trong nháy mắt thăm dò suy đoán ra chân tướng, Tiêu Thần rất kinh ngạc. Đó là nhân vật Thái Hạo trong truyền thuyết Thượng Cổ đấy. Tổ tiên tộc Đông Di rực rỡ thời đầu nhà Ân Thương hùng mạnh.
Xích xích
Trên bầu trời hào quang của bốn thánh Chiến Kiếm càng ngày càng mạnh. Hơn một ngàn kiếm quang lớn như quả núi khổng lồ bị cắt khỏi chỗ sâu dưới đáy biển nhô lên, kiếm quang do Thái Hạo khống chế lao lên trời bị chia cắt với biển khơi.
Bốn thanh Chiến Kiếm từ trời cao đột phá xuống, "Keng keng keng keng" liên tục bốn tiếng nổ làm lay động Hạo Thiên Tháp, biển khơi bị chấn động mà chảy ngược lên trời cao. Nhưng cơn sóng mãnh liệt mênh mông đánh tan toàn bộ các đám mây trên bầu trời.
Cùng lúc đó, chín phiến Thanh Ngọc Liên Diệp hoàn toàn chấn vỡ nát tất cả Thượng Cổ sơn mạch phóng lên cao. Trên bầu trời hoàn toàn bừa bộn, Thần Sơn vỡ ra, cổ mạch đứt gãy. Chúng không ngừng vỡ vụn rồi rơi vào trong đại dương mênh mông.
Thái Hạo bị đánh bay, mặc dù không bị thương nhưng sắc mặt lại thật không dễ coi.
Thanh Liên thiên nữ tuyệt đối là vị khác hẳn trong Tu Chân Giới. Mỗi vị Bán Tổ chẳng qua chỉ có một món chí bảo mà thôi, mà bà ta lại có được nhiều hơn. Có thể nói là vị Bán Tổ khó trêu vào nhất trong Tu Chân Giới.
Hạo Thiên Tháp là một pháp bảo cực mạnh đáng sợ trong Tu Chân Giới, bằng không nó có thể nào trong thời kỳ thượng cổ trấn phong ba vị Bán Tổ? Nhưng đối mặt tam tổ chí bảo là Đài Sen mười hai tầng, bốn thanh Chiến Kiếm, chín phiến Thanh Ngọc thần diệp thì lại có vẻ hơi khó có thể chống lại, một cây khó chống đỡ được tình hình nguy khốn
"Thái Hạo tiền bối đỡ lấy." Tiêu Thần tại lối ra của Thứ Nguyên Không gian hô to. Ở chỗ hắn hào quang sáng lạn, Hoàng Kim Thần Kích kim quang lưu chuyển, Ô Thiết ấn ô quang nhấp nháy. Hắn vung tay ném hai kiện hung binh ra ngoài, làm cho hai kiện ma bảo vô cùng bất mãn, phẫn nộ chửi thầm hai câu.
Thái Hạo trong mắt bắn ra hai đạo cường quang, trước tiên tạo ra một lối thông không gian để nắm hai kiện báu vật vào trong tay. Nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, hai kiện ma binh mặc dù cấp độ,phẩm chất thì kinh người, nhưng đã bị hư hỏng không còn hình dáng. Căn bản khó có thể phát huy ra uy lực vốn có.
Quả nhiên, Hạo Thiên Tháp trên đỉnh đầu Thái Hạo điều khiển cho hai kiện ma binh vừa xông lên thì trong khoảnh khắc đã lại lui về .
Hoàng Kim Thần Kích dưới Chiến Kiếm suýt nữa gãy đôi. Ô Thiết ấn thì dưới hào quang của Đài Sen mười hai tầng cùng với chín phiến Liên Diệp bị chấn động, suýt nữa chia năm xẻ bảy.
Hai kiện ma binh thét dài, tự phá vỡ không gian chạy về trong tay Tiêu Thần.
"Mẹ cái đồ chết tiệt, đau chết ta ."
"Ta @#¥#T. . ." Linh hồn của hai kiện ma binh lại không bị phong ấn, điều này làm cho Thái Hạo cùng Thanh Liên thiên nữ đều lộ ra vẻ kinh dị.
"Lão Man tử, trừ phi ngươi cũng có Chiến Kiếm, bằng không ngươi cũng không phải đối thủ của ta." Thanh Liên thiên nữ hừ lạnh, nhưng cũng không động thủ lần nữa. Bọn họ thuộc đẳng cấp những người rất khó bị giết chết, trừ phi trấn phong. Nhưng Thái Hạo có Hạo Thiên Tháp tại thân nên không có khả năng bị nàng trấn áp.
Thái Hạo im lặng hồi lâu. Lão không muốn từ bỏ Thanh Thanh, nhưng lão thiếu bảo vật có thể khắc chế Chiến Kiếm.
Tiêu Thần từng cầm hai mươi bốn Chiến Kiếm trong người, nhưng tất cả đều bị phong ấn ở chỗ không gian đoạn tầng của Trường Sinh Giới. Ngoài ra, trong cơ thể còn có một báu vật môn phái thần bí hơn, đó chính là Thạch Nhân bị hư hại. Có điều là hắn căn bản không cách nào thúc giục, thậm chí cũng không thể tự xuất nó ra khỏi cơ thể.
Đối phó Bán Tổ cường đại thì còn có thể mượn lực lượng nào đây? Tiêu Thần lo lắng vô cùng. Hắn không muốn Thanh Thanh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Bỗng nhiên, Tiêu Thần nghĩ tới đám người Xi Vưu, Thông Thiên, Phật Đà ở Trường Sinh Giới. Trong phút chốc, hắn có một ý nghĩ điên cuồng.
Mượn binh, đi Trường Sinh Giới mượn binh!
Để chém lão yêu bà này đi. Là bà ta hại chết Nhược Thủy.
Nghĩ Nhược Thủy đã chết mà trong lòng Tiêu Thần cực kỳ bi ai, đây là một cảm giác có phần kỳ dị. Đó là nỗi đau khởi nguồn từ chỗ sâu nhất trong nội tâm làm hắn khó chịu vô cùng. Nhược Thủy rõ ràng đã bị hắn cắt đứt khỏi trái tim, tại sao lại như vậy? Căn bản không giải thích rõ.
Tiêu Thần lưu luyến nhìn thoáng qua Thanh Thanh rồi bay ra khỏi thứ nguyên không gian. Hắn hướng về phía Thái Hạo mà hô: "Tiền bối, chúng ta đi."
Thái Hạo kinh ngạc nhìn hắn, lão không muốn từ bỏ Thanh Thanh, nhưng nhìn ra Tiêu Thần tựa hồ có ý nghĩ khác nên hơi do dự bay về phía hắn.
"Lão Man tử, coi như ngươi thức thời, không phải chỉ là một đồ nhi thôi sao. Sau này có thể lại thu nhận." Thanh Liên thiên nữ tự phụ cười mà bảo: "Ta ghi nhớ phần nhân tình này của ngươi."
Tiêu Thần nhìn tuyệt đại dung nhan quen thuộc mà lại xa lạ kia, từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng đau nhức một hồi. Nhưng hắn cùng Thái Hạo trong khoảnh khắc đã đi xa.
"Tiền bối, bị lão yêu bà kia chiếm cứ thân thể, lúc đầu người có phải hoàn toàn đã chết hay không?"
Thái Hạo từ biểu hiện vừa rồi của Tiêu Thần đã suy đoán xảy ra chuyện gì. Lão gật đầu đáp: "Khẳng định đã xóa đi linh thức vốn có, bằng không có thể nào bà ta có bộ dáng nhập chủ thân thể vậy."
"Lúc đầu người hoàn toàn đã chết đi ? !" Mặc dù từng quên tất cả, nhưng Tiêu Thần vẫn có cảm giác khó chịu vô cùng. Ở chỗ sâu trong tâm hải tựa hồ xẹt qua một tia sáng, nhất thời nó vạch ra một vết thương.
Thái Hạo im lặng, coi như chấp nhận điều này.
"Ta muốn giết lão yêu bà này!" Tiêu Thần gắt gao xiết chặt nắm tay đến nối đầu ngón tay đều trắng bệch.
"Ngươi có biện pháp nào sao? Bằng không Thanh Thanh cũng nguy hiểm ."
"Ta có biện pháp, nhưng trước hết muốn thỉnh tiền bối đi cùng ta đến Cửu Châu đối phó một người."
"Cửu Châu. . ." Thái Hạo nhíu mày mà nói: "Nơi đó bị phong ấn. Trên đất Cửu Châu, cảnh giới Trường Sinh đã rời bỏ lực lượng của người ta đến mức nghiêm trọng, nên khó có thể phát huy được thực lực vốn có."
Mặc dù không muốn dễ dàng giao thiệp với Cửu Châu, nhưng là vì Thanh Thanh nên Thái Hạo vẫn vì nghĩa không lùi cùng Tiêu Thần bay về vùng đất bị phong ấn kia.
Hai người có thể nói bay cực nhanh nên cũng không đi tìm trong thời gian quá dài liền đã xuất hiện ở trong không trung Cửu Châu. Đến nơi này uy áp của Thái Hạo rõ ràng giảm xuống không ít, có thể tưởng tượng phong ấn có ảnh hưởng lớn cỡ nào.
"Ngươi rốt cuộc có biện pháp nào?"
"Ta muốn đi vào Trường Sinh Giới để mượn binh."
Thái Hạo nhíu mày mà hỏi: "Ngươi làm thế nào có thể tự do ra vào Trường Sinh Giới?"
"Bằng vào nó." Tiêu Thần quơ quơ vòng ngọc trên cổ tay.
"Chà, đây là. . . Một cái chìa khóa."
Tiêu Thần gật đầu đáp: "Dùng nó để mở thác nước Lư Sơn, ta có thể tiến vào Trường Sinh Giới."
"Không cần làm phiền như vậy, nếu như ngươi thật sự có thể nhờ vào nó trở về. Hiện tại ta có thể trực tiếp phá vỡ không gian để đưa ngươi vào Trường Sinh Giới."
Tiêu Thần lắc đầu, đáp: "Không được, ta đã từng hợp lực thí nghiệm cùng người ta, tại địa phương khác đã phá vỡ không gian. Nhưng vòng ngọc căn bản không cách nào nhập vào được lối thông không gian, có một lực lượng ngăn cản nó vượt qua các giới."
"Cửu Châu phong ấn. . ." Thái Hạo nhíu mày, tựa hồ nhớ ra cái gì bèn nói: "Lư Sơn là một cánh cửa. Chúng ta đây đi nhanh thôi, thử xông qua xem thế nào."
"Người thủ hộ cửa Lư Sơn rất mạnh, chỉ có người như tiền bối mới có thể ngăn cản lão ta."
Thái Hạo lo lắng Thanh Thanh phát sinh ngoài ý muốn nên cùng Tiêu Thần lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở Lư Sơn.
Một dải lụa vắt ngang giữa dãy núi. Nó rơi thẳng xuống ba nghìn thước làm sương mù mênh mông lượn lờ, dòng chảy gây ra âm thanh như sấm.
Đứng trước thác nước lớn bao la hùng vĩ, Thái Hạo bống nhiên biến hóa. Thần niệm quét nhanh một vòng, trong nháy mắt một ngón tay đã điểm một cái làm vách đá lớn phía trước bị nghiền nát. Lão trầm giọng nói: "Đi ra gặp mặt."
Tiếng những tảng đá lớn nứt nẻ phát ra, Đông Hổ từ trong thạch bích hiển linh. Lão vẫn lưng còng gập người, gần đất xa trời, trông giống như mệnh sắp hết rồi.
"Ngươi là ai?" Đông Hổ đã từng trải tạo hóa nên tự nhiên nhìn ra Thái Hạo cường đại vượt quá tưởng tượng.
Thái Hạo tuyệt không đáp lời, Hạo Thiên Tháp trực tiếp tế ra ngoài, nguyên khí hỗn độn mênh mông che kín trời đất, Bảo Tháp xoay tròn phát ra ngàn vạn đạo ánh sáng đủ màu mà bao phủ xuống.
"Hạo Thiên Tháp? !" Đông Hổ phát ra tiếng kinh hô, cực lực chống cự.
Cùng lúc đó, Tiêu Thần hành động. Bát Tướng cực tốc đã nhanh đến trình độ khó có thể tin nổi mà vọt tới trước thác nước Lư Sơn. Vòng ngọc trong tay cắt qua không gian, Long Đảo vừa hiện ra thì hắn tức thời lọt vào đường hầm không gian.
Hắn tự nhiên nghe được tiếng của Đông Hổ, trong lòng chấn động. Ông lão này tựa hồ không đơn giản, suy đoán rằng so với Thiên Ngoại Thiên cùng Nhân Ngoại Nhân thì càng mạnh hơn nên liệu có càng thêm khó lường hay không? Lão đã đạt tới Bán Tổ cảnh giới chưa? Nói như thế thì có lẽ không cần tiến vào Trường Sinh Giới mới đúng.
Nhưng mà, hắn đã đánh cuộc nên không lùi lại nổi, nay có cơ hội thì không thể bỏ qua.
"Tiền bối ta có thể phải đi trong thời gian rất dài, trong lúc đó nhất định phải ngăn cản nữ nhân kia. Ngàn vạn lần không để cho Thanh Thanh phát sinh điều ngoài ý muốn."
Thái Hạo gật đầu, đáp: "Yên tâm đi, ta sẽ không để bà ta thực hiện được."
Bên trong lối thông không gian, hào quang lóe ra. Từ phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của Đông Hổ. Nhưng ngay sau đó âm thanh liền biến mất, thông đạo đã phong bế.
Phía trước, ánh sáng mù mịt ập đến, Tiêu Thần bị một loại lực lượng như hồng thủy ngập trời cuốn trôi mà vọt tới phía trước.
Thời gian phảng phất như ngừng lại, lại phảng phất đang bay nhanh thì biến mất, có một thời không đang rối loạn .
Rốt cục, phía trước càng ngày càng sáng lên, mơ hồ đã thấy được lối ra. Một khí tức hồng hoang ập vào mặt.
Đúng vậy, không sai, đó là khí tức của Long Đảo.
Tiêu Thần đối với cái này thì cực kỳ quen thuộc, dù sao đã sống ở chỗ này ước chừng hơn một năm.
Xoát
Hào quang lóe lên, Tiêu Thần chạy ra khỏi lối thông không gian, phảng phất thật sự là giống như vọt tới dọc theo một con sông lớn mà không cách nào bơi ngược.
"Rống. . ."
Một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang vọng trong thiên địa, sóng âm cuồn cuộn trong không trung kích động làm cho Tiêu Thần vừa mới xuất hiện ở trên bầu trời suýt nữa thủng màng nhĩ.
Phía dưới, núi rừng nguyên thủy nguy nga cao ngất, cả vùng xanh tươi rậm rạp bao la. Tiếng vượn hót hổ gầm đúng là cảnh tượng thời kỳ Man Hoang.
Trong mơ hồ có thể thấy một con Bạo Long trong rừng hoang Nguyên Thủy phía trước đang nuốt chửng một con voi biến dị cực lớn. Quang cảnh cực kỳ đẫm máu, con voi to cao hơn mười thước giãy dụa, máu bắn đầy trời, xương phòi ra trắng hếu. Con voi khổng lồ đã bị Bạo Long xé rách toang thân.
Trong khoảnh khắc tiến vào Long Đảo, Tiêu Thần liền cảm giác được gì đó không đúng. Lực lượng toàn thân mất đi rất nhanh, trong phút chốc hắn tự Bán Thần bị đánh rớt đến Thức Tàng cảnh giới Cửu Trọng Thiên.
Long Đảo áp chế lực lượng của Thần, đến mạnh như ma quỷ Xi Vưu năm đó khi chưa hoàn toàn thức tỉnh thì trên Long Đảo cũng thể hiện lực lượng Bán Thần mà thôi.
Tiêu Thần lập tức từ trên cao hạ xuống để tránh bị Long Tộc hoặc hồng hoang Cổ Thú trong núi rừng Nguyên Thủy phát hiện rồi kéo tới làm phiền.
Đứng trên đỉnh một vách đá, Tiêu Thần lẩm bẩm: "Long Đảo ta đã trở về!"
Tiêu Thần mượn lực lượng của Thái Hạo để xông qua cánh cửa Lư Sơn. Không chỉ có vì cứu Thanh Thanh, hắn còn có một tâm nguyện cũng quan trọng, đó chính là để giải cứu Kha Kha.
Từ lần trước đã biết tình hình của Tuyết Bạch Tiểu Thú, trong lòng Tiêu Thần không có một ngày có thể bình yên. Tiểu tử kia quá mức cô đơn đáng thương, bộ dáng thê lương như vậy làm cho người ta hơi bị lo lắng.
Trong thoáng chốc, hắn lại một lần nữa nghe được tiếng Tiểu quỷ thổn thức.
Nhất định phải đem tiểu tử kia đi, không thể để cho nó lại phải chịu ủy khuất .
Tiêu Thần cẩn thận phi hành trong rừng Nguyên Thủy, trên Long Đảo hắn không dám có chút sơ ý. Bởi vì nơi này bất kể là trên bầu trời hay dưới mặt đất cũng đều có hồng hoang Cổ Thú cực kỳ đáng sợ, hơi có sơ ý liền có thể vạn kiếp bất phục.
Ngoài ra, nơi này hẳn là còn có một người cực kỳ nguy hiểm. Hắn cần cẩn thận đề phòng.
/433
|