Một nhánh sơn mạch to lớn uốn lượn chạy dài vào lòng biển rộng, ánh vàng chói mắt vắt ngang mặt biển, làm gợn lên từng đợt sóng rồi lại biến mất trong chớp mắt.
Đất trời rung chuyển, hàng ngàn hàng vạn tia sấm sét chớp lóe, đại dương chợt gào lên giận dữ, tầng sóng tung cao đến tận vòm trời, cả những đám mây trôi lơ lửng cũng bị sóng nước đánh tan tác, nơi nơi đều ngập nước.
Hồn Tổ Long nhảy vào biển nước mênh mông gây nên tiếng vang kinh thiên động địa khó mà tưởng tượng được.
Vô số Tu Chân Giả và Tán Tu cũng nhảy xuống, lớp sau tiếp lớp trước bay xuyên qua mặt biển, xuyên qua từng đợt sóng biển hung tợn, ai ai cũng “phấn đấu quên mình” để giành một phần trong bữa tiệc béo bở này.
Nhưng Tiêu Thần và Thanh Thanh thì không, họ quanh quẩn canh chừng gần Thiên Bi dù Tu Chân Giả hay Tán Tu ở hải ngoại đều có tổ chức chặt chẽ, lúc nào cũng có thể đoàn kết tạo nên sức mạnh cực lớn mà hai người thì không có môn phái và lại thế đơn lực bạc.
Vùng phụ cận Thiên Bi vẫn sóng êm bể lặng nhưng xa xa lại nổi lên sóng lớn mênh mông cuồn cuộn, hơn nữa còn kèm theo từng luồng sấm sét xé nát bầu trời; hai cảnh tượng này quả thật khác biệt một trời một vực. Nơi đây hệt như một bến cảng yên lặng mà bên ngoài lại là sóng thần gào thét, đại dương giận dữ!
Tiêu Thần nhanh chóng nhận thấy bốn chữ "Vĩnh trấn Hoàng Hà" khắc trên đại điện đang từ từ biến đổi, cuối cùng hai chữ Hoàng Hà hoàn toàn bị phai mờ, chỉ mơ hồ còn lại hai chữ "Vĩnh trấn".
"Hoàng Hà không bị trấn áp nữa nhưng sao Vĩnh Trấn vẫn còn? Chẳng lẽ Thiên Bi vẫn còn trấn áp được nó sao?" Tiêu Thần kinh ngạc.
Thanh Thanh mỉm cười, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ dễ thương, nói: "Gần đây người ta hay nói về Cửu Châu phong ấn, có lẽ Thiên Bi cũng trấn áp được vùng đất đó?"
Nghe vậy, Tiêu Thần hiểu ra, hắn chợt nhớ tới tấm bia ở Tử Thành trên Long Đảo.
Lúc ấy, ảo ảnh của Thiên Bi "Vĩnh trấn Hoàng Hà" đã từng xuất hiện tại Tử Thành. Mây đen dày đặc, mưa to lầy lội. Một tia sấm sét thật lớn xé rách vòm trời. Trong đất liền, núi cao sụp đổ, nứt nẻ, nham thạch nóng chảy phun trào, đất trời rung chuyển. Trên đại dương, biển gầm liên tục, mặt biển nhấp nhô, sóng nước ngập trời như muốn cuốn phăng đi tất cả.
Giờ phút này, biển rộng như thể bị rách toạc. Trên bầu trời của Cửu Châu, Hoàng Hà cũng cuồn cuộn không ngừng muốn bao phủ cả tầng mây. Mặc dù Long Hồn đã lọt vào đại dương mênh mông nhưng thân thể của Tổ Long cũng không an tĩnh lại mà như muốn đập tan vùng trời, nhảy vào một thế giới khác.
Khắp Cửu Châu đều xuất hiện những trận rung chuyển, dân chúng hoảng loạn cảm nhận tận thế đến gần.
Nhưng đúng lúc này, mỗi góc của Cửu Châu đột nhiên xuất hiện các luồng sáng mạnh mẽ bay lên không trung hướng về Hoàng Hà.
Luồng sáng thô to như núi, màu sắc mỗi luồng cũng không giống nhau, đồng thời từ các góc Cửu Châu bay vọt lên đồng loạt phát lực. Nó như muốn bao trùm cả Hoàng Hà đang định bay lên không trung.
Sau đó, luồng sáng hơi dịu xuống, dòng Hoàng Hà cuộn chảy nơi chân trời dường như cũng vì thế mà từ từ yên ả lại rồi chậm rãi rơi xuống. Trong tiếng đất trời rung chuyển, Hoàng Hà trở về với mặt đất.
Luồng sáng biến mất, Cửu Châu khôi phục bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Nỗi sợ hãi trong lòng mọi người dần dần tan đi, cảm giác phảng phất một giấc mộng.
Cũng lúc này, Đông Hải mênh mông lại càng hung tợn, như muốn chảy ngược lên chín tầng trời, không ít Tu Giả đã táng thân nơi đáy biển trong sóng gió ngập trời.
Ngay lúc này, Thiên Bi đột nhiên rung chuyển rồi phóng lên cao, bay thẳng về chốn Thái Hư vô tận kia.
Biển rộng dậy sóng, tấm bia cổ sừng sững giữa đất trời, dựng đứng trên mặt Đông Hải có vẻ còn to lớn hơn cả ngọn núi, cực kỳ hùng tráng. Giờ phút này nó lao lên với thanh thế cực kỳ kinh người.
Xé nát không khí, phát ra hàng tỉ tia chớp điện đỏ như máu chiếu sáng cả Đông Hải.
Tiêu Thần thấy Thiên Bi bay đi thì buồn bã mất mát, dứt khoát quay đầu lại dặn: "Nàng ở đây chờ ta." Dứt lời, hắn dùng Bát Tướng vội vã đuổi theo Thiên Bi muốn xem nó rốt cuộc chạy đến trấp trụ nơi nào.
Cắt mây xé gió, Thiên Bi bay về phía Cửu Châu, năng lượng dao động mênh mông như biển. Nhưng, đúng lúc này, không một tiếng động, Thiên Bi đột nhiên biến mất giữa vòm trời Cửu Châu.
Điều này làm cho Tiêu Thần nghĩ mãi không ra, chạy tới chạy lui nơi chân trời tìm kiếm chừng nửa canh giờ cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
"A, dao động, là Thiên Bi dao động." Bỗng nhiên, Tiêu Thần lại cảm giác được Thiên Bi dao động, tựa hồ cả đất trời đều tràn ngập năng lượng dập dờn quen thuộc, thứ năng lượng tương đồng với hắn.
"Chẳng lẽ Thiên Bi tan thành cát bụi hòa vào vạn vật trong trời đất, chẳng lẽ việc này có liên quan đến Cửu Châu phong ấn?"
Tiêu Thần không chịu bỏ đi mà nhắm mắt lại, tĩnh tâm ngưng thần vận dụng Huyền công. Dần dần, hắn dung nhập vào trời đất, cùng vạn vật hòa làm một, cả bóng dáng cũng mờ dần như sắp tan vào đất trời.
Đúng lúc này, hắn rốt cục lại thấy được Thiên Bi, nó đứng sừng sững giữa vòm trời Cửu Châu và còn thấy cả cảnh vật đổ nát thê lương nơi này, thấy được rất nhiều sơn mạch vỡ nát. . .
Không biết tại sao trong không trung Cửu Châu này lại xuất hiện nhiều thứ như vậy, phảng phất cả thế giới đổ nát rồi chạy đến đây, điều này làm Tiêu Thần hơi kinh ngạc. Nhưng ngay khi tâm tư hắn dao động thì tất cả những thứ kia lại biến mất, chỉ miễn cưỡng thấy được có bóng dáng Thiên Bi.
Chẳng lẽ Cửu Châu thật sự có những mảnh phế tích đổ nát tiêu điều đó sao? Nhưng là sau đó dù Tiêu Thần có cố gắng như thế nào cũng không thể nhìn lại cảnh tượng tan hoang đó.
Hắn không cố tìm kiếm những mảnh phế tích kia nữa mà thả lỏng tinh thần để năng lượng trong cơ thể mình hợp nhất với sóng năng lượng của tấm bia cổ, lẳng lặng cảm thụ được vạn vật, hợp nhất với vạn vật, đất trời đúng là trạng thái hiện giờ của Tiêu Thần.
Bỗng dưng, hắn cảm nhận được một gợn sóng năng lượng trong cơ thể. Thạch Nhân đang ngồi khoanh chân trong cơ thể hắn trước nay vẫn đều yên tĩnh vô cùng nhưng giờ phút này lại chuyển động. Nó giơ cánh tay trái còn nguyên vẹn chỉ về phía trước, nhằm hướng tấm bia đá. === Một luồng hào quang chói mắt phát ra từ những dòng chữ trên tấm bia, chiếu thẳng đến đây. Một khắc sau Tiêu Thần liền phát hiện có biến, trên người Thạch Nhân đã in dấu một mặt của tấm bia.
Như thể có một mặt bia đá khắc lên người Thạch Nhân, tạm thời có thể di chuyển được. Những hoa văn của pho bia trên người Thạch Nhân chậm rãi thay đổi.
Hết nhìn Thiên Bi, lại quan sát Thạch Nhân trong cơ thể, Tiêu Thần không cách nào hiểu nổi tại sao lại như vậy.
Mang theo nghi hoặc, Tiêu Thần trở lại Đông Hải.
Biển cả vẫn là sóng to ngút trời, vô số người Tu chân đã lao vào lòng biển đi tranh đoạt Tổ Long hồn.
Trên đường trở về, Tiêu Thần phát hiện đám người của Thanh Vận tiên tử. Trần Phóng được bọn họ gìn giữ rất an toàn. Những người này không muốn liều mạng nên vẫn đi rất chậm, ở tận cuối dòng người.
Tiêu Thần không đi với bọn họ mà trực tiếp đến chỗ Thanh Thanh rồi nhảy vào lòng đại dương mênh mông. Dù sao hai người đều là loại người có lòng hiếu kỳ rất mạnh, không muốn bỏ lỡ ngày hội đông vui như thế này, đồng thời cũng muốn xem thử rốt cuộc Tổ Long hồn sẽ gây bão tố lớn đến mức nào.
Thanh Thanh cực kỳ kinh ngạc vì tu vi bản thân rõ ràng cao hơn Tiêu Thần nhiều nhưng tốc độ lại có vẻ không bằng.
Hai người vừa phi hành vừa trò chuyện với nhau. Lúc rời khỏi Trường Sinh Giới, Tiêu Thần đã có rất nhiều thắc mắc mãi đến bây giờ mới có câu trả lời.
Khi Thần Nông đại chiến với Bán Tổdị giới thì quả thực là nhóm Bán Tổ đầu tiên được gửi đến giúp đỡ toàn bộ chết trận. Tổ Thần Thần Nông Thị đã thi triển pháp lực mênh mông cũng chỉ cứu sống được Xi Vưu, Tôn Vũ, Lão Tử, Hiên Viên đại đế, Phật Đà, Trang Chu, còn mấy Bán Tổ khác thì hoàn toàn biến mất.
Về phần Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Bạch Hổ Thánh Hoàng, Thông Thiên, Thái Dương Thánh Thần, lão Long Nam Hoang … dùng hai tư Chiến Kiếm đâm Tiêu Thần, ngăn cản Tổ Thần dị giới. Nhóm này không đối chiến trực tiếp với Tổ Thần dị giới như Bán Tổ kia nên đều tránh được một kiếp, không ai bị biến mất.
Lý do Thanh Thanh biết rõ tất cả những chuyện này cũng khiến Tiêu Thần rất kinh ngạc: vì ởTịnh Thổ cũng có một vị Bán Tổ. Chính là người từng dạy hắn thuật trường sanh- tổ tiên của Quy lão nhân.
"Đại thúc nhìn kìa. . ." Thanh Thanh kinh ngạc chỉ về phía trước.
Bọn họ nhanh chóng vọt lên dẫn đầu đoàn người, mơ hồ thấy hàng tỉ tia sáng vàng rực rỡ lóe lên từ lòng biển sâu, dường như Tổ Long hồn sắp vỡ!
"Sao lại như vậy?" Mọi người kinh hãi la to.
Ngàn vạn tia sáng bay hướng bốn phương tám hướng, sơn mạch tan ra, Long Hồn vỡ nát.
Vào giờ khắc này, ai ai cũng điên cuồng đuổi theo những tia sáng kia. Lúc trước, Tổ Long hồn quá hùng mạnh nên khiến họ có chút đề phòng không dám làm liều, nhưng khi Long Hồn vỡ nát thì mọi chuyện lại khác.
Sóng biển ngút trời, Tu Chân Giả cùng hải ngoại Tán Tu bay vút lên, thỉnh thoảng còn vì tranh đoạt nhau mà phát sinh kịch chiến. Pháp bảo bay đầy trời, ánh sáng chói mắt, thỉnh thoảng có người chết trận rơi xuống biển.
Máu nhiễm đỏ mặt biển, hỗn chiến kịch liệt vô cùng, chỉ ngắn ngủi trong chốc lát mà thương vong đã vô số kể.
Tranh đấu kịch liệt nhất là đám người ở phía nam, vì có một quả cầu sáng rực rỡ đang chìm nổi trên mặg biển bị rất nhiều Tu Chân Giả và hải ngoại Tán Tu hợp tác giam cầm.
Viên cầu đó chính là một viên Long Châu, một viên Long Châu loại nhỏ màu vàng lớn cỡ hồ nước !
Đó tuyệt đối là chí bảo hiếm có mà Tu Chân Giả ao ước, nếu có thể tế luyện thì sẽ thành pháp bảo có uy lực khó mà tưởng tượng được. Hải ngoại Tán Tu và Tu Chân Giả giằng co, hai bên không ai nhường ai, đều muốn chiếm nó làm của riêng.
"Chúng ta đừng chen chân vào làm gì."
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh tránh khỏi vùng có Long Châu, đuổi theo những tia còn lại.
"A? Nhiều tia như vậy mà sao chẳng ai đuổi theo cả?"
Chuyện này khiến Thanh Thanh có chút kinh ngạc, ngẫm nghĩ một hồi rồi chỉ vào một tia sáng sắp chìm xuống biển, nói: "Xem kìa, lại chìm xuống đáy biển."
Hai người nhảy vào đại dương mênh mông đuổi theo đến đáy biển thì phát hiện nó hoàn toàn hòa vào dưới đáy đại dương.
Bất đắc dĩ, Tiêu Thần và Thanh Thanh lại bay lên cao, xem kỹ mới phát hiện thực sự không ai bắt được tia sáng, tất cả lực của Long Hồn đều biến mất không để lại chút dấu vết nào.
"Đại thúc có thấy không? Hình như những tia sáng đó đều bay đến hải ngoại thần mạch và xung quanh tiên đảo."
Đúng vậy, giờ phút này, họ đã cách Cửu Châu khá xa, bay vào vùng đất của hải ngoại Tán Tu. Thần mạch và tiên đảo ở quanh đây chi chít như sao trên trời, tựa hồ quyến luyến với trời xanh mà hoàn toàn ngưng tụ thành Thiên Địa linh khí. Kể cả những mảnh vỡ của Long Hồn cũng bay đến vùng đại dương này.
Thanh Thanh phân tích: "Ta đoán các mảnh của Long Hồn sớm muộn gì cũng bay lại đây mà hợp lại, nói vậy nơi này chắc chắn có gì đó không bình thường."
Tiêu Thần cũng thấy nàng nói đúng.
Trong hải vực rộng lớn hơn Cửu Châu này có vô số tiên đảo và thần sơn, linh khí chỉ có hơn chứ không kém Trường Sinh Giới, tất nhiên là địa điểm không hề tầm thường.
Từ xa xa có từng trận rung chuyển lớn truyền đến, rốt cuộc đại chiến cũng bùng nổ. Rất nhiều người tham gia tranh đoạt viên Long Châu kia, đó là báu vật duy nhất của Tổ Long bị phong bế.
"Bọn họ tranh Tổ Long châu, không bằng chúng ta đi động phủ của họ trộm vài thứ đi." Thanh Thanh cười khẽ, dù dung mạo nàng thanh lệ xuất trần hơn xa người thường nhưng thấy thế nào cũng có chút giống nụ cười của Tiểu Ác Ma.
Điều này khiến Tiêu Thần hơi buồn cười bởi vì ý nghĩ này đúng là. . . giống hệt ý hắn- Nếu Tu Chân Giả tiến vào Nhân Gian Giới mà lập đại bản doanh ở đây thì tại sao không nhân dịp đại loạn này đi thăm nơi ở của bọn họ nhỉ?
Tổ Long hồn tan ra khiến cơn thịnh nộ của đại dương dần dần dịu lại.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng xé gió mà đến. Từ xa có người ngự phi kiếm bay đến chỗ bọn họ.
"Tiểu tiên tử, lại gặp mặt rồi. . ." Đó là một thanh niên cực kỳ tuấn tú khoác áo bào tím, dung mạo như hoa như ngọc, hoạt bát mà cao quý. Quả thật là loại người đứng giữa đám đông cũng khiến người ta nhìn một lần khó quên, là một nhân tài kiệt xuất.
Tuổi trẻ tài cao chính là chỉ người như thế, vừa nhìn đã biết tuyệt không phải người thường, sớm muộn gì cũng hoá rồng hóa phượng.
Tiêu Thần cảm giác được đây đúng là một đối thủ đáng sợ trong lớp người cùng thế hệ của hắn, đây cũng là lần đầu tiên sau khi trở lại nhân gian hắn có cảm giác như thế.
"Thì ra là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của môn phái Thục Sơn." Thanh Thanh cười rất ngọt, nói: "Đặng Ngọc huynh sao không giúp sư môn đoạt bảo mà lại mặc kệ, nhàn rỗi chạy đến đây?"
"Dù tôi có đi cũng chẳng giúp được gì, không bằng đứng một bên học hỏi chút kinh nghiệm." Đặng Ngọc cười rạng rỡ, hỏi bâng quơ: "Vị huynh đài này là. ."
"Là một bằng hữu của tôi, tên gọi Trần Chiến." Thanh Thanh cười cười giới thiệu.
"Tu vi Trần huynh thật thâm hậu." Nói tới đây, Đặng Ngọc điểm nhẹ một ngón tay, một tia kiếm khí màu tím ngưng tụ thành kiếm xé gió bắn về phía Tiêu Thần.
Thanh Thanh bước lên phía trước Tiêu Thần, tay ngọc thon dài búng nhẹ một cái, một đóa sen trắng hiện ra, long lanh trong suốt, lóe ra hào quang chói lọi bay đến cản.
"Phốc"
Một tiếng vang nhỏ, đóa sen trắng nõn va chạm khiến kiếm khí vỡ vụn. Cánh hoa vẫn long lanh trong suốt lóe sáng đua nhau múa lượn trong bầu trời, chặn hết toàn bộ kiếm khí còn dư thừa.
"Đặng Ngọc huynh có ý gì?" Thanh Thanh vẫn cười cười nhưng giọng nói đã có chút không vui.
"Chắc nàng cũng biết sư huynh đệ đều gọi tôi là kiếm si. Hễ gặp cao thủ là muốn thi thố một phen, chứ chẳng có ý gì khác, thất lễ thất lễ." Đặng Ngọc Chân tạ lỗi, biểu hiện rất thành khẩn.
"Đặng sư huynh mau tới đây. . ." Xa xa, một thiếu nữ trẻ cất tiếng gọi, Đặng Ngọc hơi nhíu mày rồi cáo biệt Tiêu Thần và Thanh Thanh.
Mãi đến khi Đặng Ngọc đi xa Tiêu Thần mới nói: "Người này rất đáng sợ."
"Đúng vậy, tu vi rất cao, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ bây giờ." Thanh Thanh dặn dò: "Đại thúc ngàn vạn lần đừng quyết đấu với hắn. Hiện tại người đang trong giai đoạn tăng mạnh năng lượng, còn có thể mạnh hơn nhiều. . ."
Dù Thanh Thanh đã nói rất uyển chuyển nhưng cũng chỉ ra Đặng Ngọc rất mạnh. Trước mắt, Tiêu Thần còn không phải đối thủ của hắn.
"Ta biết, sẽ không nóng nảy làm hỏng việc." Tiêu Thần gật đầu.
"Dường như Tu Chân Giới chia thành vài tông phái lớn mà hắn chính là đệ tử xuất sắc nhất của phái Thục Sơn." Nói tới đây, Thanh Thanh lại cười: "Vậy chúng ta đã có mục tiêu tiếp theo rồi, đi Thục Sơn tiên đảo trước. Ai bảo lúc trước bọn hắn chọc ta, bây giờ tên kia còn có gan chọc đại thúc sao."
Nhìn từ xa, Thục Sơn tiên đảo lóe lên những luồng sáng rực rỡ nhiều màu như một viên bảo châu nổi giữa biển xanh.
Trên đảo, núi non xanh biếc, hoa nở chim hót, tiên khí lượn lờ.
Khi hai người vừa lên đảo thì đã nghe được tiếng la hét ồn ào, dường như có người đang tấn công, vài tên đệ tử trẻ tuổi chật vật chạy trốn.
Trên đảo có người quát lạnh: "Tuy chúng ta không muốn tranh cãi với hải ngoại Tán Tu nhưng Thái Âm giáo các ngươi cũng phải tự giải quyết cho tốt, chớ để hai nhà vì các ngươi mà mất hòa khí."
"Hì hì. . ." Thanh Thanh cười khẽ, nói: "Vậy tốt quá rồi, có người giơ đầu chịu báng thay chúng ta, dù sao mấy người của Thái Âm giáo cũng chẳng phải người tốt lành gì. Lần trước ta chỉ đi Thái Âm tiên đảo mượn vài thứ linh dược thôi mà suýt nữa bị bọn họ lừa vào tròng rồi, lần này được, hì hì. . . để bọn họ chịu tội cho huề."
Lại nhìn thấy một mặt khác trong tính cách nàng, Tiêu Thần cười thầm trong bụng. Biết nàng nói "mượn" chắc chắn là "mượn trộm " .
"Ta từng đến đây rồi, nơi này có rất nhiều Linh Túy. Bọn họ có thể dùng một khoảng thời gian rất ngắn bay vượt biển sưu tập rất nhiều thứ quý giá. Hôm nay nhất định chúng ta sẽ có thu hoạch lớn rồi."
Thanh Thanh cười rạng rỡ.
Đúng lúc này, Tiêu Thần đột nhiên cảm giác trong cơ thể có gì đó rất khác thường, thì ra Thạch Nhân bị hư hại kia lại rung chuyển.
Đất trời rung chuyển, hàng ngàn hàng vạn tia sấm sét chớp lóe, đại dương chợt gào lên giận dữ, tầng sóng tung cao đến tận vòm trời, cả những đám mây trôi lơ lửng cũng bị sóng nước đánh tan tác, nơi nơi đều ngập nước.
Hồn Tổ Long nhảy vào biển nước mênh mông gây nên tiếng vang kinh thiên động địa khó mà tưởng tượng được.
Vô số Tu Chân Giả và Tán Tu cũng nhảy xuống, lớp sau tiếp lớp trước bay xuyên qua mặt biển, xuyên qua từng đợt sóng biển hung tợn, ai ai cũng “phấn đấu quên mình” để giành một phần trong bữa tiệc béo bở này.
Nhưng Tiêu Thần và Thanh Thanh thì không, họ quanh quẩn canh chừng gần Thiên Bi dù Tu Chân Giả hay Tán Tu ở hải ngoại đều có tổ chức chặt chẽ, lúc nào cũng có thể đoàn kết tạo nên sức mạnh cực lớn mà hai người thì không có môn phái và lại thế đơn lực bạc.
Vùng phụ cận Thiên Bi vẫn sóng êm bể lặng nhưng xa xa lại nổi lên sóng lớn mênh mông cuồn cuộn, hơn nữa còn kèm theo từng luồng sấm sét xé nát bầu trời; hai cảnh tượng này quả thật khác biệt một trời một vực. Nơi đây hệt như một bến cảng yên lặng mà bên ngoài lại là sóng thần gào thét, đại dương giận dữ!
Tiêu Thần nhanh chóng nhận thấy bốn chữ "Vĩnh trấn Hoàng Hà" khắc trên đại điện đang từ từ biến đổi, cuối cùng hai chữ Hoàng Hà hoàn toàn bị phai mờ, chỉ mơ hồ còn lại hai chữ "Vĩnh trấn".
"Hoàng Hà không bị trấn áp nữa nhưng sao Vĩnh Trấn vẫn còn? Chẳng lẽ Thiên Bi vẫn còn trấn áp được nó sao?" Tiêu Thần kinh ngạc.
Thanh Thanh mỉm cười, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ dễ thương, nói: "Gần đây người ta hay nói về Cửu Châu phong ấn, có lẽ Thiên Bi cũng trấn áp được vùng đất đó?"
Nghe vậy, Tiêu Thần hiểu ra, hắn chợt nhớ tới tấm bia ở Tử Thành trên Long Đảo.
Lúc ấy, ảo ảnh của Thiên Bi "Vĩnh trấn Hoàng Hà" đã từng xuất hiện tại Tử Thành. Mây đen dày đặc, mưa to lầy lội. Một tia sấm sét thật lớn xé rách vòm trời. Trong đất liền, núi cao sụp đổ, nứt nẻ, nham thạch nóng chảy phun trào, đất trời rung chuyển. Trên đại dương, biển gầm liên tục, mặt biển nhấp nhô, sóng nước ngập trời như muốn cuốn phăng đi tất cả.
Giờ phút này, biển rộng như thể bị rách toạc. Trên bầu trời của Cửu Châu, Hoàng Hà cũng cuồn cuộn không ngừng muốn bao phủ cả tầng mây. Mặc dù Long Hồn đã lọt vào đại dương mênh mông nhưng thân thể của Tổ Long cũng không an tĩnh lại mà như muốn đập tan vùng trời, nhảy vào một thế giới khác.
Khắp Cửu Châu đều xuất hiện những trận rung chuyển, dân chúng hoảng loạn cảm nhận tận thế đến gần.
Nhưng đúng lúc này, mỗi góc của Cửu Châu đột nhiên xuất hiện các luồng sáng mạnh mẽ bay lên không trung hướng về Hoàng Hà.
Luồng sáng thô to như núi, màu sắc mỗi luồng cũng không giống nhau, đồng thời từ các góc Cửu Châu bay vọt lên đồng loạt phát lực. Nó như muốn bao trùm cả Hoàng Hà đang định bay lên không trung.
Sau đó, luồng sáng hơi dịu xuống, dòng Hoàng Hà cuộn chảy nơi chân trời dường như cũng vì thế mà từ từ yên ả lại rồi chậm rãi rơi xuống. Trong tiếng đất trời rung chuyển, Hoàng Hà trở về với mặt đất.
Luồng sáng biến mất, Cửu Châu khôi phục bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Nỗi sợ hãi trong lòng mọi người dần dần tan đi, cảm giác phảng phất một giấc mộng.
Cũng lúc này, Đông Hải mênh mông lại càng hung tợn, như muốn chảy ngược lên chín tầng trời, không ít Tu Giả đã táng thân nơi đáy biển trong sóng gió ngập trời.
Ngay lúc này, Thiên Bi đột nhiên rung chuyển rồi phóng lên cao, bay thẳng về chốn Thái Hư vô tận kia.
Biển rộng dậy sóng, tấm bia cổ sừng sững giữa đất trời, dựng đứng trên mặt Đông Hải có vẻ còn to lớn hơn cả ngọn núi, cực kỳ hùng tráng. Giờ phút này nó lao lên với thanh thế cực kỳ kinh người.
Xé nát không khí, phát ra hàng tỉ tia chớp điện đỏ như máu chiếu sáng cả Đông Hải.
Tiêu Thần thấy Thiên Bi bay đi thì buồn bã mất mát, dứt khoát quay đầu lại dặn: "Nàng ở đây chờ ta." Dứt lời, hắn dùng Bát Tướng vội vã đuổi theo Thiên Bi muốn xem nó rốt cuộc chạy đến trấp trụ nơi nào.
Cắt mây xé gió, Thiên Bi bay về phía Cửu Châu, năng lượng dao động mênh mông như biển. Nhưng, đúng lúc này, không một tiếng động, Thiên Bi đột nhiên biến mất giữa vòm trời Cửu Châu.
Điều này làm cho Tiêu Thần nghĩ mãi không ra, chạy tới chạy lui nơi chân trời tìm kiếm chừng nửa canh giờ cũng không có bất kỳ phát hiện nào.
"A, dao động, là Thiên Bi dao động." Bỗng nhiên, Tiêu Thần lại cảm giác được Thiên Bi dao động, tựa hồ cả đất trời đều tràn ngập năng lượng dập dờn quen thuộc, thứ năng lượng tương đồng với hắn.
"Chẳng lẽ Thiên Bi tan thành cát bụi hòa vào vạn vật trong trời đất, chẳng lẽ việc này có liên quan đến Cửu Châu phong ấn?"
Tiêu Thần không chịu bỏ đi mà nhắm mắt lại, tĩnh tâm ngưng thần vận dụng Huyền công. Dần dần, hắn dung nhập vào trời đất, cùng vạn vật hòa làm một, cả bóng dáng cũng mờ dần như sắp tan vào đất trời.
Đúng lúc này, hắn rốt cục lại thấy được Thiên Bi, nó đứng sừng sững giữa vòm trời Cửu Châu và còn thấy cả cảnh vật đổ nát thê lương nơi này, thấy được rất nhiều sơn mạch vỡ nát. . .
Không biết tại sao trong không trung Cửu Châu này lại xuất hiện nhiều thứ như vậy, phảng phất cả thế giới đổ nát rồi chạy đến đây, điều này làm Tiêu Thần hơi kinh ngạc. Nhưng ngay khi tâm tư hắn dao động thì tất cả những thứ kia lại biến mất, chỉ miễn cưỡng thấy được có bóng dáng Thiên Bi.
Chẳng lẽ Cửu Châu thật sự có những mảnh phế tích đổ nát tiêu điều đó sao? Nhưng là sau đó dù Tiêu Thần có cố gắng như thế nào cũng không thể nhìn lại cảnh tượng tan hoang đó.
Hắn không cố tìm kiếm những mảnh phế tích kia nữa mà thả lỏng tinh thần để năng lượng trong cơ thể mình hợp nhất với sóng năng lượng của tấm bia cổ, lẳng lặng cảm thụ được vạn vật, hợp nhất với vạn vật, đất trời đúng là trạng thái hiện giờ của Tiêu Thần.
Bỗng dưng, hắn cảm nhận được một gợn sóng năng lượng trong cơ thể. Thạch Nhân đang ngồi khoanh chân trong cơ thể hắn trước nay vẫn đều yên tĩnh vô cùng nhưng giờ phút này lại chuyển động. Nó giơ cánh tay trái còn nguyên vẹn chỉ về phía trước, nhằm hướng tấm bia đá. === Một luồng hào quang chói mắt phát ra từ những dòng chữ trên tấm bia, chiếu thẳng đến đây. Một khắc sau Tiêu Thần liền phát hiện có biến, trên người Thạch Nhân đã in dấu một mặt của tấm bia.
Như thể có một mặt bia đá khắc lên người Thạch Nhân, tạm thời có thể di chuyển được. Những hoa văn của pho bia trên người Thạch Nhân chậm rãi thay đổi.
Hết nhìn Thiên Bi, lại quan sát Thạch Nhân trong cơ thể, Tiêu Thần không cách nào hiểu nổi tại sao lại như vậy.
Mang theo nghi hoặc, Tiêu Thần trở lại Đông Hải.
Biển cả vẫn là sóng to ngút trời, vô số người Tu chân đã lao vào lòng biển đi tranh đoạt Tổ Long hồn.
Trên đường trở về, Tiêu Thần phát hiện đám người của Thanh Vận tiên tử. Trần Phóng được bọn họ gìn giữ rất an toàn. Những người này không muốn liều mạng nên vẫn đi rất chậm, ở tận cuối dòng người.
Tiêu Thần không đi với bọn họ mà trực tiếp đến chỗ Thanh Thanh rồi nhảy vào lòng đại dương mênh mông. Dù sao hai người đều là loại người có lòng hiếu kỳ rất mạnh, không muốn bỏ lỡ ngày hội đông vui như thế này, đồng thời cũng muốn xem thử rốt cuộc Tổ Long hồn sẽ gây bão tố lớn đến mức nào.
Thanh Thanh cực kỳ kinh ngạc vì tu vi bản thân rõ ràng cao hơn Tiêu Thần nhiều nhưng tốc độ lại có vẻ không bằng.
Hai người vừa phi hành vừa trò chuyện với nhau. Lúc rời khỏi Trường Sinh Giới, Tiêu Thần đã có rất nhiều thắc mắc mãi đến bây giờ mới có câu trả lời.
Khi Thần Nông đại chiến với Bán Tổdị giới thì quả thực là nhóm Bán Tổ đầu tiên được gửi đến giúp đỡ toàn bộ chết trận. Tổ Thần Thần Nông Thị đã thi triển pháp lực mênh mông cũng chỉ cứu sống được Xi Vưu, Tôn Vũ, Lão Tử, Hiên Viên đại đế, Phật Đà, Trang Chu, còn mấy Bán Tổ khác thì hoàn toàn biến mất.
Về phần Nguyên Thủy, Chuẩn Đề, Bạch Hổ Thánh Hoàng, Thông Thiên, Thái Dương Thánh Thần, lão Long Nam Hoang … dùng hai tư Chiến Kiếm đâm Tiêu Thần, ngăn cản Tổ Thần dị giới. Nhóm này không đối chiến trực tiếp với Tổ Thần dị giới như Bán Tổ kia nên đều tránh được một kiếp, không ai bị biến mất.
Lý do Thanh Thanh biết rõ tất cả những chuyện này cũng khiến Tiêu Thần rất kinh ngạc: vì ởTịnh Thổ cũng có một vị Bán Tổ. Chính là người từng dạy hắn thuật trường sanh- tổ tiên của Quy lão nhân.
"Đại thúc nhìn kìa. . ." Thanh Thanh kinh ngạc chỉ về phía trước.
Bọn họ nhanh chóng vọt lên dẫn đầu đoàn người, mơ hồ thấy hàng tỉ tia sáng vàng rực rỡ lóe lên từ lòng biển sâu, dường như Tổ Long hồn sắp vỡ!
"Sao lại như vậy?" Mọi người kinh hãi la to.
Ngàn vạn tia sáng bay hướng bốn phương tám hướng, sơn mạch tan ra, Long Hồn vỡ nát.
Vào giờ khắc này, ai ai cũng điên cuồng đuổi theo những tia sáng kia. Lúc trước, Tổ Long hồn quá hùng mạnh nên khiến họ có chút đề phòng không dám làm liều, nhưng khi Long Hồn vỡ nát thì mọi chuyện lại khác.
Sóng biển ngút trời, Tu Chân Giả cùng hải ngoại Tán Tu bay vút lên, thỉnh thoảng còn vì tranh đoạt nhau mà phát sinh kịch chiến. Pháp bảo bay đầy trời, ánh sáng chói mắt, thỉnh thoảng có người chết trận rơi xuống biển.
Máu nhiễm đỏ mặt biển, hỗn chiến kịch liệt vô cùng, chỉ ngắn ngủi trong chốc lát mà thương vong đã vô số kể.
Tranh đấu kịch liệt nhất là đám người ở phía nam, vì có một quả cầu sáng rực rỡ đang chìm nổi trên mặg biển bị rất nhiều Tu Chân Giả và hải ngoại Tán Tu hợp tác giam cầm.
Viên cầu đó chính là một viên Long Châu, một viên Long Châu loại nhỏ màu vàng lớn cỡ hồ nước !
Đó tuyệt đối là chí bảo hiếm có mà Tu Chân Giả ao ước, nếu có thể tế luyện thì sẽ thành pháp bảo có uy lực khó mà tưởng tượng được. Hải ngoại Tán Tu và Tu Chân Giả giằng co, hai bên không ai nhường ai, đều muốn chiếm nó làm của riêng.
"Chúng ta đừng chen chân vào làm gì."
Tiêu Thần cùng Thanh Thanh tránh khỏi vùng có Long Châu, đuổi theo những tia còn lại.
"A? Nhiều tia như vậy mà sao chẳng ai đuổi theo cả?"
Chuyện này khiến Thanh Thanh có chút kinh ngạc, ngẫm nghĩ một hồi rồi chỉ vào một tia sáng sắp chìm xuống biển, nói: "Xem kìa, lại chìm xuống đáy biển."
Hai người nhảy vào đại dương mênh mông đuổi theo đến đáy biển thì phát hiện nó hoàn toàn hòa vào dưới đáy đại dương.
Bất đắc dĩ, Tiêu Thần và Thanh Thanh lại bay lên cao, xem kỹ mới phát hiện thực sự không ai bắt được tia sáng, tất cả lực của Long Hồn đều biến mất không để lại chút dấu vết nào.
"Đại thúc có thấy không? Hình như những tia sáng đó đều bay đến hải ngoại thần mạch và xung quanh tiên đảo."
Đúng vậy, giờ phút này, họ đã cách Cửu Châu khá xa, bay vào vùng đất của hải ngoại Tán Tu. Thần mạch và tiên đảo ở quanh đây chi chít như sao trên trời, tựa hồ quyến luyến với trời xanh mà hoàn toàn ngưng tụ thành Thiên Địa linh khí. Kể cả những mảnh vỡ của Long Hồn cũng bay đến vùng đại dương này.
Thanh Thanh phân tích: "Ta đoán các mảnh của Long Hồn sớm muộn gì cũng bay lại đây mà hợp lại, nói vậy nơi này chắc chắn có gì đó không bình thường."
Tiêu Thần cũng thấy nàng nói đúng.
Trong hải vực rộng lớn hơn Cửu Châu này có vô số tiên đảo và thần sơn, linh khí chỉ có hơn chứ không kém Trường Sinh Giới, tất nhiên là địa điểm không hề tầm thường.
Từ xa xa có từng trận rung chuyển lớn truyền đến, rốt cuộc đại chiến cũng bùng nổ. Rất nhiều người tham gia tranh đoạt viên Long Châu kia, đó là báu vật duy nhất của Tổ Long bị phong bế.
"Bọn họ tranh Tổ Long châu, không bằng chúng ta đi động phủ của họ trộm vài thứ đi." Thanh Thanh cười khẽ, dù dung mạo nàng thanh lệ xuất trần hơn xa người thường nhưng thấy thế nào cũng có chút giống nụ cười của Tiểu Ác Ma.
Điều này khiến Tiêu Thần hơi buồn cười bởi vì ý nghĩ này đúng là. . . giống hệt ý hắn- Nếu Tu Chân Giả tiến vào Nhân Gian Giới mà lập đại bản doanh ở đây thì tại sao không nhân dịp đại loạn này đi thăm nơi ở của bọn họ nhỉ?
Tổ Long hồn tan ra khiến cơn thịnh nộ của đại dương dần dần dịu lại.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng xé gió mà đến. Từ xa có người ngự phi kiếm bay đến chỗ bọn họ.
"Tiểu tiên tử, lại gặp mặt rồi. . ." Đó là một thanh niên cực kỳ tuấn tú khoác áo bào tím, dung mạo như hoa như ngọc, hoạt bát mà cao quý. Quả thật là loại người đứng giữa đám đông cũng khiến người ta nhìn một lần khó quên, là một nhân tài kiệt xuất.
Tuổi trẻ tài cao chính là chỉ người như thế, vừa nhìn đã biết tuyệt không phải người thường, sớm muộn gì cũng hoá rồng hóa phượng.
Tiêu Thần cảm giác được đây đúng là một đối thủ đáng sợ trong lớp người cùng thế hệ của hắn, đây cũng là lần đầu tiên sau khi trở lại nhân gian hắn có cảm giác như thế.
"Thì ra là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của môn phái Thục Sơn." Thanh Thanh cười rất ngọt, nói: "Đặng Ngọc huynh sao không giúp sư môn đoạt bảo mà lại mặc kệ, nhàn rỗi chạy đến đây?"
"Dù tôi có đi cũng chẳng giúp được gì, không bằng đứng một bên học hỏi chút kinh nghiệm." Đặng Ngọc cười rạng rỡ, hỏi bâng quơ: "Vị huynh đài này là. ."
"Là một bằng hữu của tôi, tên gọi Trần Chiến." Thanh Thanh cười cười giới thiệu.
"Tu vi Trần huynh thật thâm hậu." Nói tới đây, Đặng Ngọc điểm nhẹ một ngón tay, một tia kiếm khí màu tím ngưng tụ thành kiếm xé gió bắn về phía Tiêu Thần.
Thanh Thanh bước lên phía trước Tiêu Thần, tay ngọc thon dài búng nhẹ một cái, một đóa sen trắng hiện ra, long lanh trong suốt, lóe ra hào quang chói lọi bay đến cản.
"Phốc"
Một tiếng vang nhỏ, đóa sen trắng nõn va chạm khiến kiếm khí vỡ vụn. Cánh hoa vẫn long lanh trong suốt lóe sáng đua nhau múa lượn trong bầu trời, chặn hết toàn bộ kiếm khí còn dư thừa.
"Đặng Ngọc huynh có ý gì?" Thanh Thanh vẫn cười cười nhưng giọng nói đã có chút không vui.
"Chắc nàng cũng biết sư huynh đệ đều gọi tôi là kiếm si. Hễ gặp cao thủ là muốn thi thố một phen, chứ chẳng có ý gì khác, thất lễ thất lễ." Đặng Ngọc Chân tạ lỗi, biểu hiện rất thành khẩn.
"Đặng sư huynh mau tới đây. . ." Xa xa, một thiếu nữ trẻ cất tiếng gọi, Đặng Ngọc hơi nhíu mày rồi cáo biệt Tiêu Thần và Thanh Thanh.
Mãi đến khi Đặng Ngọc đi xa Tiêu Thần mới nói: "Người này rất đáng sợ."
"Đúng vậy, tu vi rất cao, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ bây giờ." Thanh Thanh dặn dò: "Đại thúc ngàn vạn lần đừng quyết đấu với hắn. Hiện tại người đang trong giai đoạn tăng mạnh năng lượng, còn có thể mạnh hơn nhiều. . ."
Dù Thanh Thanh đã nói rất uyển chuyển nhưng cũng chỉ ra Đặng Ngọc rất mạnh. Trước mắt, Tiêu Thần còn không phải đối thủ của hắn.
"Ta biết, sẽ không nóng nảy làm hỏng việc." Tiêu Thần gật đầu.
"Dường như Tu Chân Giới chia thành vài tông phái lớn mà hắn chính là đệ tử xuất sắc nhất của phái Thục Sơn." Nói tới đây, Thanh Thanh lại cười: "Vậy chúng ta đã có mục tiêu tiếp theo rồi, đi Thục Sơn tiên đảo trước. Ai bảo lúc trước bọn hắn chọc ta, bây giờ tên kia còn có gan chọc đại thúc sao."
Nhìn từ xa, Thục Sơn tiên đảo lóe lên những luồng sáng rực rỡ nhiều màu như một viên bảo châu nổi giữa biển xanh.
Trên đảo, núi non xanh biếc, hoa nở chim hót, tiên khí lượn lờ.
Khi hai người vừa lên đảo thì đã nghe được tiếng la hét ồn ào, dường như có người đang tấn công, vài tên đệ tử trẻ tuổi chật vật chạy trốn.
Trên đảo có người quát lạnh: "Tuy chúng ta không muốn tranh cãi với hải ngoại Tán Tu nhưng Thái Âm giáo các ngươi cũng phải tự giải quyết cho tốt, chớ để hai nhà vì các ngươi mà mất hòa khí."
"Hì hì. . ." Thanh Thanh cười khẽ, nói: "Vậy tốt quá rồi, có người giơ đầu chịu báng thay chúng ta, dù sao mấy người của Thái Âm giáo cũng chẳng phải người tốt lành gì. Lần trước ta chỉ đi Thái Âm tiên đảo mượn vài thứ linh dược thôi mà suýt nữa bị bọn họ lừa vào tròng rồi, lần này được, hì hì. . . để bọn họ chịu tội cho huề."
Lại nhìn thấy một mặt khác trong tính cách nàng, Tiêu Thần cười thầm trong bụng. Biết nàng nói "mượn" chắc chắn là "mượn trộm " .
"Ta từng đến đây rồi, nơi này có rất nhiều Linh Túy. Bọn họ có thể dùng một khoảng thời gian rất ngắn bay vượt biển sưu tập rất nhiều thứ quý giá. Hôm nay nhất định chúng ta sẽ có thu hoạch lớn rồi."
Thanh Thanh cười rạng rỡ.
Đúng lúc này, Tiêu Thần đột nhiên cảm giác trong cơ thể có gì đó rất khác thường, thì ra Thạch Nhân bị hư hại kia lại rung chuyển.
/433
|