Chỗ này chính là Hoàng Hà, nước chảy rất xiết, sóng cuộn trào mãnh liệt, đầu sóng cao đến mấy mét, người hay súc vật một khi rơi vào đều biến mất không thấy sủi tăm.
Thế nhưng, giờ đây Tiên Thần không phải là Tiêu Thần của ngày xưa nữa, không còn là đứa trẻ nghịch nước bên sông Hoàng Hà nữa. Bản thân là một bán thần tại nơi thiếu thốn linh khí như Nhân Giới này thì tương đương với thần bình thường, không cần nói chả may bị cuốn vào Hoàng Hà, mà dẫu có rơi xuống vùng bão biển đều có thể thoát ra thoải mái.
"Phù phù "
Tiêu Thần nhảy vào dòng sông vàng đục cuồn cuộn, dựa theo ký ức, không ngừng lặn xuống. Cũng không biết lặn sâu xuống Hoàng Hà bao nhiêu mét , xung quanh mờ mịt không thấy có một chút ánh sáng nào, cuối cùng va chạm vào đáy sông. Thế nhưng tung tích của Thiên Bi đều không tìm thấy, không ngờ đã mất tích từ lâu!
Tiêu Thần cực kỳ nghi hoặc, hắn rõ ràng nhớ rất kỹ rằng Thiên Bi chắc chắn ở tại chỗ này, tuyệt đối không sai. Thiên Bi rất có ý nghĩa đối với thành đạt về tu vị của chính mình , hắn tràn ngập một cảm xúc kỳ lạ. Hắn nhớ rõ ràng nó chìm vào Hoàng Hà tại chính chỗ này mà.
Lục soát kỹ càng, mở cả thiên nhãn , đáy sông Hoàng Hà phơi bày mọi thứ ra trước mắt như ban ngày, thế nhưng không thể tìm thấy dấu vết của Thiên Bi, tại sao có thể như vậy ?
Tiêu Thần nghi hoặc không hiểu, một khối bia khổng lồ như vậy, tuyệt không thể nào bị nước sông cuốn đi được. Nó có thể nằm trấn ở chỗ này suốt năm tháng vô tận mà cũng không thể di động mảy may, sao có thể vài năm đã không thấy được?
Phải biết rằng tuy Thiên Bi có lớn thật, nhưng khi cắm xuống đáy sông cũng chỉ lộ ra một chút thôi. Một khi đã cắm vững vàng xuống đất, nước sông khó mà lay động được. Tiếp tục tìm kiếm, hắn không có thêm thu hoạch, Tiêu Thần không thể không thừa nhận một sự thật: Thiên Bi không có ở đây, không có ở vị trí ngày trước. Tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, hắn lặn xuống theo dòng nước để tìm kiếm tiếp. Hắn lặn xuống đáy Hoàng Hà, thân thể chịu một áp lực cực lớn, lặn xuống xuôi theo dòng nước, mở cả Thiên nhãn, cũng không phát hiện một manh mối nào.
Một hơi lặn tìm hơn trăm dặm, Tiêu Thần trồi lên mặt nước, hắn buộc phải chấp nhận chuyện này là sự thực: Thiên Bi đã biến mất.
"Rầm" một tiếng, phá vỡ mặt nước, hắn bay ra khỏi Hoàng Hà.
Bay được một chút, Tiêu Thần gặp một đoạn mặt sông có thể nói là tương đối phẳng lặng, nó giống như một viên ngọc vàng lớn đặt ở nơi này. Hai bờ sông bao quanh là rừng núi cao sừng sững phủ cây xanh biếc. Tiếng vượn gáy hổ gầm không dứt bên tai. Chỗ này không giống như là nghẽn dòng mà lại như là một cái đập nước vậy. Nó chảy vào một hẻm núi dài, sau đó mặt nước phình to ra rất nhiều.
Ngay lúc này, Tiêu Thần cảm giác được năng lượng rung động. Phía đằng xa dường như có người đang bay tới.
Tu chân giả biết phi thân? Tại nhân gian cực ít thấy . Gần như đã tuyệt tích!
Muốn tránh tránh đã không còn kịp nữa rồi. Bởi vì hai bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu thần. Đối phương đương nhiên đã cũng thấy được hắn.
Đó là một nam một nữ trẻ tuổi. Nam nhân lộ ra vẻ anh tuấn tiêu sái. Nữ tử xinh đẹp như hoa. Cả hai đều đạp dưới chân phi kiếm dài hơn một thước, vọt tới cực nhanh.
Cao thủ của Quốc giáo ?
Tiêu Thần kinh ngạc, hắn nhớ đến lời của dân thôn, toàn bộ Tu Chân Giả của Quốc giáo đều chân đạp phi kiếm, có thể ngự không mà đi. Không ngờ lập tức có thể nhìn thấy họ như vậy.
Soạt!! soạt!!
Hai người cực nhanh xông tới, chặn lối đi của Tiêu Thần.
Nam nhân chưa hẳn là tướng mạo như ngọc. Nữ nhân càng chưa thể nói là tuyệt sắc, thế nhưng vẻ tuấn mỹ xinh đẹp được bao trùm trong một cỗ khí chất đặc thù. Bọn họ một thân áo trắng, giẫm lên phi kiếm ngự không mà đi, y phục bay phấp phới hệt như người của cõi thần tiên.
"Ngươi là ai?" Nam nhân trẻ tuổi quát lớn.
Vừa nói hắn vừa toát ra một khí chất tự phụ cao ngạo. Nữ nhân xinh đẹp kia cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần lộ vẻ nghi hoặc.
"Ngươi quản được sao?" Tiêu Thần chẳng hề để ý tới lời nói của tên nam nhân kia, không hề khách khí hỏi lại.
"Láo xược!" Hai hàng lông mày của tên kia dựng thẳng đứng lên, trong đôi mắt bắn ra ánh mắt lạnh lẽo, quát lớn: " Tuần Sát Sử đang hỏi ngươi, ngươi dám chống đối?"
"Ngươi thật quá đáng!" Nữ nhân cũng khẽ kêu nói: "Mau khai ra thân phận của ngươi, vì sao ở chỗ này?"
Tiêu Thần liếc bọn họ một cái, hắn đáp xuống một tảng đá nhô lên phía trên mặt nước, chỉ chỉ về phía chân trời mà hỏi: "Thấy được chỗ đó không vậy?"
Đôi nam nữ chân đạp phi kiếm không rõ vì sao, nam tử tức giận hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Ý tứ của ta là, các ngươi cút cho ta thật xa. Các ngươi cho rằng mình là ai mà đến đây hò hét như mấy con gia súc vậy? Trời đất này cũng không phải của nhà ngươi , sao có thể biến mình trở thành bá chủ thiên địa được ?"
Thanh niên nam nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt không chút nào che giấu lộ ra hai đạo sát khí, băng lạnh vô cùng mà nói: "Xem ngươi tựa hồ như là một cao thủ, hiểu được một ít phép tắc Luyện Khí phi thân. Nhưng ... chống lại Quốc giáo thì ngươi chính là đang tìm chết, bước lên con đường của rất nhiều nhân vật võ lâm ”
"Soạt "
Một đạo hào quang trắng từ trong miệng nam nhân bắn ra, giống như một dải lụa bình thường bắn qua, xoay quanh cổ Tiêu Thần một vòng.
Cùng lúc đó, nam nhân cười sắc lạnh: "Ta sẽ cắt cái đầu của ngươi khỏi cổ!"
Thế nhưng, lập tức hắn phải ngậm miệng lại. Bởi vì đạo hào quang trắng đánh vào khoảng không, vừa rồi tấn công trúng vào một đạo tàn ảnh mà thôi!
Tốc độ Bát Tướng của Tiêu Thần đã nhanh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của bọn họ. Từ lâu hắn đã thuấn di đi mất, thân hình hiện ra cách đó không xa, hướng về phía bọn hắn cười lạnh.
Nam nhân cùng nữ nhân nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh hãi, nữ nhân cũng từ trong miệng phun ra một đạo hào quang trắng, soạt một tiếng bắn về phía ngực Tiêu Thần. Ra tay tàn nhẫn vô cùng, thẳng vào nơi yếu hại.
"Các ngươi cả hai có phần quá mức ác độc, chỉ vì một lời không thích nghe liền muốn lấy tính mạng ta?" Tiêu Thần soạt một tiếng chợt né tránh đạo hào quang trắng kia rồi xuất hiện ở trên cao, nhìn xuống bao quát bọn chúng mà nói: "Nhìn thấy các ngươi anh tuấn xinh đẹp, vốn tưởng rằng là nhân đức, không ngờ độc ác đến như vậy."
Đôi thanh niên nam nữ nhìn lẫn nhau, đều lộ ra vẻ giật mình. Bọn chúng biết gặp phải cao thủ, dường như... Vượt quá mức tưởng tượng của bọn chúng. Thế giới này sao có thể có cao thủ như vậy?
Mỗi người liền khống chế hai đạo hào quang trắng bắn về hướng Tiêu Thần!
"Hừ!"
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, lần này căn bản không có tránh né, vững như Thái Sơn đứng trong hư không, trong hai tay lộ ra khinh đạn.
"Keng" "Keng".
Hai tiếng va chạm kim loại thanh thúy vang lên, vọng trong trời đất, hai đạo hào quang trắng hiển hiện ra hình dáng, không ngờ là hai phi kiếm cỡ bàn tay, óng ánh trong suốt đang phát sáng rực rỡ.
Dường như đôi thanh niên nam nữ có liên hệ chặt chẽ cùng phi kiếm. Trong khoảnh khắc phi kiếm bị Tiêu Thần đánh văng ra, thân thể bọn chúng kịch chấn, khóe miệng rỉ máu. Bọn hắn hiện lên trong mắt vẻ tràn ngập khiếp sợ. Không thể tin được nhìn về Tiêu thần. Một kẻ Võ giả ... sao có thể một chiêu ngăn được phi kiếm chém đâu cũng được của bọn chúng!
Bỗng nhiên, trong mắt bọn họ lộ sát cơ. Phi kiếm bị đánh văng ra mới chỉ cách Tiêu Thần không đến hai mét thì bọn hắn đột nhiên khống chế phi kiếm vòng lại hướng về Tiêu Thần. Một kiếm đâm vào yết hầu Tiêu thần, một kiếm đâm thẳng tim, đều là chiêu chí mạng.
"Ồ, Thức Tàng cảnh giới ... Các ngươi còn kém xa!"
"Keng…… "
Tiêu Thần tốc độ nhanh như điện . Hai tay lộ ra, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lại hai thanh phi kiếm.
Một tiếng cười lạnh vô tình, Tiêu Thần gia tăng chỉ lực "Keng keng" hai tiếng giòn vang, hai thân phi kiếm không ngờ bị hắn bấm gãy!
"Phụt…… "
Đôi nam nữ anh tuấn xinh đẹp hộc máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Trên mặt tràn ngập hoảng sợ mà nhìn Tiêu Thần với vẻ khó tin nổi.
"Dám khinh thường Nhân Gian Giới, các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn." Tiêu Thần cầm đoạn kiếm gãy nói: "Trình độ của các người căn bản còn khó làm thương đến ta, cho dù ta đứng yên bất động cho các ngươi đâm chém. Cũng khó mà làm thương tới thân thể ta”. Nói xong liền lấy đoạn kiếm gãy đâm mạnh vào người, hai tiếng gãy gòn vang lên, đoạn kiếm vỡ tan!
Nhất thời đôi nam nữ trên mặt không còn chút máu, bọn chúng thực sự không thể hiểu nổi. Võ Giả nhân gian sao có thể có lực lượng như vậy? Sao có thể lấy thân thể chấn nát phi kiếm a ?
Điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn chúng !
Có lẽ, tại Nhân Gian Giới người khác không cách nào làm được. Thế nhưng Tiêu Thần tuyệt đối có thể, vốn ở Trường sinh giới thì trong Tu Giả đồng cấp mà nói, dường như không có ai có thể mạnh hơn hắn. Hồi đó thì thần thông đầu tiên của hắn chính là Dong Binh Luyện Thể, sau đó mặc dù bị phế đi nhưng võ thể mới lại càng hơn cái cũ. Nêu có gọi là đệ nhất Thể Thuật cũng không sai biệt lắm.
Đến hiện tại, một câu miêu tả chân thực nhất đó là : Đao kiếm thế gian đã khó mà làm tổn thương thân thể hắn.
Đôi nam nữ thực sự bị đè nén, từ lâu đã không còn lên mặt vênh váo như lúc trước. Chúng thầm liếc mắt ra hiệu nhau rồi không một lời mà khống chế phi kiếm bỏ chạy cực nhanh.
"Muốn chạy sao? Đáng tiếc thật... Trễ rồi."
Tiêu Thần giống như quỷ mị, đột ngột biến hóa hiện lên trước mặt hai người, ngăn chặn lối đi của bọn hắn.
Hai người hoảng hốt, bọn hắn ngự kiếm mà đi, nếu luận tốc độ không có Võ Giả nào có thể đuổi kịp. Thế nhưng hiện tại... Hết thảy cũng đều vượt quá sức tưởng tượng của bọn hắn.
"Ngươi muốn thế nào?"
"Giết các ngươi." Tiêu Thần rất bình tĩnh nói ra ba chữ.
Đôi nam nữ đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ, run giọng nói: "Không... Không! Nếu như người giết bọn ta, ngươi cũng không sống được, ngươi không biết chúng ta có lai lịch như thế nào đâu? Ngươi không thể đối kháng lại thế lực sau lưng bọn ta đâu. Buông tha bọn ta…Bọn ta coi chưa từng gặp ngươi. Như thế, mọi người đều có đường lui"
"Thật ra ta cũng nghĩ buông tha các ngươi, thế nhưng đáng tiếc... Không thể! Nếu là buông tha các ngươi, rất nhiều người đều bị liên lụy với ta. Hơn nữa dù là giết chết các ngươi cũng không oan, ai bảo các ngươi ác độc như vậy , một lời không nói liền muốn lấy tính mệnh người khác." Tiêu Thần phán quyết tử hình cho bọn chúng.
"Ngươi... Ngươi phải biết, chúng ta không phải là người của thế giới này, chúng ta là Tu Chân Giả, không phải là người mà Võ Giả các ngươi có thể chống lại. Giết chúng ta ngươi cũng không sống được lâu ." Nam tử ngoài cứng trong mềm phân tích.
"A, tu chân giả? Nói tiếp đi, các ngươi đến từ chỗ nào, xây dựng rầm rộ bên bờ Hoàng Hà để làm gì vậy? ".
"Chúng ta đến từ Tu Chân giới!" Nam nhân ngạo nghễ nói: "Tu giả mạnh nhất thế giới!"
"Mạnh nhất? Chỉ như các ngươi thôi à?" Tiêu Thần nở nụ cười.
"Ta... Chúng ta rất bình thường, nhưng có thể tu luyện hàng ngàn năm, có thể đạt cảnh giới đủ để hủy diệt toàn bộ Nhân Gian Giới!" Nữ nhân bên cạnh kêu lên.
Tiêu Thần nhẹ nở nụ cười, nói: "Dọa người thật tốt." Hắn tiếp tục hỏi: "Các ngươi đi đến Nhân Gian Giới bằng cách nào?"
Nghe được vấn đề này, hai người lập tức ngậm miệng lại.
Tiêu Thần nhạy cảm cảm thấy được cái gì, muốn từ Trường Sinh Giới trở về Nhân Gian Giới đã phải vượt qua bao gian nan quá mức tưởng tượng. Cũng lần đầu nghe nói đến Tu Chân Giới, hẳn là tương tự mới đúng. Bằng không vì sao trăm ngàn năm qua cũng chưa từng nghe nói qua cái thế giới kia ở đâu?
"Nói như vậy, các người đến nhân giới có ý đồ gì vậy ?"
Đôi nam nữ nhìn nhau liếc một cái, rồi sau đó đột nhiên tự bạo. Hóa thành hai đoàn sương máu. Vốn dĩ tưởng rằng bọn chúng còn sợ chết, không ngờ khi đề cập tới vấn đề này đã bức chúng tự sát. Điều này vượt qua dự liệu của Tiêu thần.
Hắn nhẹ nhàng phất tay, một loạt kiếm khí chém ra, đem hai phần thân thể còn lại hóa tan thành tro bụi, không sót lại một chút nào.
Tiêu Thần một thân lơ lửng phía trên Hoàng Hà lọt vào trầm tư suy nghĩ, Tu Chân Giới... Hắn lần đầu tiên nghe được có một cái thế giới như vậy. Ở nhân gian thực sự có chuyện gì đó phát sinh , không ngờ có một thế giới vô cùng cường đại điều động ra tu giả đến nhân gian, sao lại như vậy?
Tu Chân Giới là lần đầu tiên hắn nghe được. Thế nhưng hai chữ "Tu Chân" cũng không phải lần đầu tiên nghe được. Nhân gian có rất nhiều truyền thuyết lâu đời. Tương truyền vô tận năm tháng trước, môn phái tu luyện tại Nhân giới vô cùng phong phú. Trong đó Tu Chân Giả là một môn phái hùng mạnh vô cùng thần bí, thậm chí truyền thuyết miêu tả họ còn giỏi hơn rất nhiều Võ Giả. Có điều không biết vì sao tự nhiên họ biến mất không một chút tăm tích..
"Tu chân... môn phái tu luyện mạnh nhất sao?" Tiêu Thần khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Tiêu Thần dùng Bát Tướng nhanh chóng men ngược theo dòng Hoàng Hà. Trong nháy mắt vượt qua cả trăm dặm, xuất hiện ở thôn nhà trong khoảnh khắc. Tất cả già trẻ lớn bé đều xúm lại, cảm tạ ân tình của Tiêu Thần. Tất cả mọi người cũng đều không ngờ đến, Tiêu Thần thật sự đã làm cho bọn họ được miễn đi lao dịch khổ sai, giải thoát họ khỏi biển khổ.
Tuy rằng hiện tại đã là một vị Bán Thần, thế nhưng trước mặt dân thôn thì Tiêu Thần lại cực kỳ khiêm nhường. Hắn không muốn để cho những người thôn dân giản dị này nhìn hắn với ánh mắt khác thường. Hắn không muốn làm thần linh trước mặt những người thân của mình, càng không muốn bằng hữu và đồng lứa phải ngước nhìn hắn. Như thế đâu còn bằng hữu, có tình cảm nữa ?
Nhà Tiêu Thần bỗng chốc có rất nhiều người đến, cảm tạ đại ân của Tiêu thần, cha mẹ hắn thu xếp lưu tất cả mọi người ở lại cùng nhau ăn cơm.
Tiêu Thần nửa cố tình nửa vô ý nhắc tới Thiên Bi. Kết quả thu được một thông tin vô cùng có ích.
Một lão thúc bá nói: "Nói cũng kỳ quái, cái đám tiên nhân chân đạp phi kiếm có thể ngự không phi hành kia đã từng gióng trống khua chiêng tìm kiếm rất lâu trong dòng Hoàng Hà ở trước thôn chúng ta. Thậm chí tới từng nhà hỏi han thăm dò tung tích của khối Thiên Bi."
Tiêu Thần nghe vậy kinh hãi mà hỏi: "Bọn hắn tìm được ?"
"Không có, tay không mà quay về. Thật là rất kỳ quái, trong thôn mọi người cũng đều biết khối thần bia đó nằm ở đáy sông, bọn hắn cũng thăm dò rõ ràng , phái không ít người đi vớt, kết quả hao phí mấy tháng ròng chả tìm thấy nổi một cái gì."
Tiêu Thần cũng có một ít không hiểu, Thiên Bi đến tột cùng vì sao biến mất. Nếu không bị người ngoài tìm được, chẳng lẽ là chính nó bay đi ? Hoặc là tự ẩn dấu đi?
Có thể, uy năng của Thiên Bi không thể suy đoán theo lẽ thường được.
Đồng thời, hắn cũng nghĩ đến cổ bia trấn áp Hoàng Hà kia cùng hai khối thần bia mà mình nhìn thấy ở Trường Sinh Giới có một ít bất đồng. Phải biết khối bia khổng lồ trên Long Đảo hay Thiên Bi ở Thất Nhạc Viên cũng đều khiến cho người khó mà lại gần, khí thế đè nén hồn người. Thế nhưng, bia cổ ở Hoàng Hà lại rất khác biệt. Lúc trước hắn chính tay chạm qua, thôn dân lấy nước tẩy sạch bùn đọng trên mặt, dâng hương lễ bái, cũng không có bất cứ cái gì nguy hiểm cùng sự tình đáng sợ nào phát sinh.
Yên ổn trải qua mấy ngày, lúc theo cha mẹ, lúc cùng các bằng hữu trò chuyện với nhau. Đã nhiều ngày Tiêu Thần không có rời khỏi thôn một bước.
Mỗi ngày buổi chiều hắn cũng đều thông kinh tẩy tủy cho cha mẹ, đem tinh nguyên sinh mạng của mình đưa vào cơ thể của cha mẹ. Mới qua mấy ngày mà có thể cảm nhận được kết quả, nếp nhăn trên mặt cha mẹ mờ dần, t5inh thần minh mẫn hơn, tóc đang bạc không ngờ có sợi đen sinh ra (ước gì mình được như anh í).
Ngày thứ bảy, Tiêu Thần từ biệt cha mẹ, nói đi thăm bằng hữu. Đến chiều thì trở về, lúc này mới lại ra khỏi thôn một lần nữa.
Đi đến đầu thôn, hắn phóng lên không trung, cùng lúc đó xương cốt rung động " rắc rắc " dữ dội. Tuy là thần thông Dong Binh Luyện Thể đã phế đi, nhưng với cảnh giới võ thể như bây giờ, việc thay đổi hình dáng thật quá đơn giản. Hắn men theo dòng Hoàng Hà mà ngược lên, nhằm hướng Tổ Long Đài bay đi.
Hắn nhất định phải sửa đổi hình dáng, bằng không khi phát sinh tranh đấu sẽ làm liên lụy mọi người trong thôn.
Tiêu Thần chọn một chỗ cách xa mà hạ xuống rồi đi bộ về phía Tổ Long Đài khí thế hùng vĩ. Mười mấy vạn nô lệ đang vận chuyển những tảng đá khổng lồ, khí thế ngất trời. Tiêu Thần nhìn trong đám người thấy được bóng dáng quen thuộc, đó không phải là Tô Huỳnh ở thôn bên cạnh sao? Nàng là con gái của thầy đồ, có thể nói là đóa hoa đẹp nhất trong mười tám dặm xung quanh sao.
Lúc còn theo thầy đồ học chữ, tiểu cô nương ấy luôn là cái đuôi nhỏ theo Tiêu Thần, cứ bám lấy hắn chạy tới chạy lui. Sau này trưởng thành, Tiêu Thần dụng võ lập thiên hạ, rời khỏi Hoàng Hà.
Năm hắn mười chín tuổi trở về thôn, nghe nói cô gái hiếu động ngày nào đã lập gia đình lúc mười tám tuổi. Bẵng hữu nói Tô Huỳnh đợi Tiêu Thần vài năm mà không thấy hắn trở về, sống chết cũng không lập gia đình. Đến năm mười tám tuổi, biết không thể mãi chờ đợi hơn, mới đồng ý gả cho một tú tài đồng hương tài hoa.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Thần đều coi nàng là tiểu muội, nghe tin nàng lập gia đình, năm ấy Tiêu Thần cố ý chạy đi xem tên tú tài kia có thực xứng đôi với nàng hay không, có thực sự đối tốt với nàng hay không ? Kết quả, Tô Huỳnh trong khoảng khắc nhìn thấy hắn liền khóc rống lên, hù dọa hắn chạy mất. Hắn thậm chí còn không nhìn thấy mặt tên tú tài tài hoa kia.
“Có những người mà ta chỉ có duyên mà không phận, như cơn gió xuân nhẹ thổi qua cuộc đời, nhưng ta vẫn muốn khóc…”
Tiêu Thần quả thực còn nhớ rõ ràng tất cả lời này, lời của Tô Huỳnh một lần khóc thật to nói với hắn, giờ đây nghĩ đến ít nhiều làm hắn buồn bã. Chỉ là khi đó hắn thực sự coi nàng là muội muội.
Trên người dính đầy bùn đất nhưng Tô Huỳnh vẫn giữ nguyên được vẻ thanh tú năm nào, năm tháng cũng không thể lưu lại trên mặt nàng được bao nhiều vết tích.
Nàng không phải theo chồng đi tha hương rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Nữ nhân là bạn thân thanh mai trúc mã, nữ nhân tài ba ấy bây giờ bị cưỡng bức lao dịch, Tiêu Thần có thể nào không quản? Bỗng nhiên, Tiêu Thần trừng mắt, bởi hắn thấy hai tên lưu manh vô lại không ngờ động tay chân với với Tô Huỳnh. Xung quanh có rất nhiều người mà vẫn dám làm như vậy?
Cùng lúc đó, phía thượng du Hoàng Hà truyền đến mười mấy cỗ năng lượng dao động. Mười mấy người đạp phi kiếm bay tới, dẫn đầu là hai nam nhân trung niên, còn lại là nam nữ trẻ trung hai mấy tuổi.
Hơn mười tên Tu Chân Giả!
Tô Huỳnh kêu lên sợ hãi, cố tình gây chú ý những người đó. Tên trung niên dẫn đầu liếc mắt qua. Nhưng chỉ trợn mắt liếc hai tên lưu mạnh rồi sau đó cũng không dừng lại, tiếp tục hướng phía hạ du bay tiếp.
"Buông ta ra , tiên trưởng cứu tôi với..." Tô Huỳnh cũng thấy được hơn mười tên tu chân giả, lớn tiếng kêu cứu.
Thế nhưng những người này căn bản không có dừng lại, coi như không mà bay đi.
Tiêu Thần lửa giận cuộn trào mãnh liệt, những người này quả thực không phải là người lương thiện!
Tiêu Thần dùng thần niệm vô cùng cường đại quét ra, hai tên lưu manh như bị sét đánh, kinh hoàng phát ra tiếng kêu cứu cuối cùng: "Cứu... Mệnh...".
Mười mấy tên tu tiên giả cảm giác được điều dị thường, quay đầu phát hiện ra hai tên lưu manh đang bất lực vẫy tay.
Bóng dáng chớp động, hai tên dẫn đầu mang theo mười mấy tên tu tiên trẻ tuổi cực nhanh bay về.
Điều này làm Tiêu Thần cực kỳ tức giận: một nữ nhân yếu nhược kêu cứu, bọn chúng ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng âm thanh kêu cứu của hai tên lưu manh lại có thể triệu hoán bọn chúng trở về. Điều này khiến lửu giận của hắn bùng lên.
Sinh mạng hai tên lưu manh nhanh chóng suy kiệt, Tiêu Thần khống chế thân thể hai tên lưu manh ném vào dòng Hoàng Hà.
Cùng lúc đó, Tiêu Thần phóng lên không trung, ngăn chặn những tên tu chân. Linh Tê kiếm đạo trong nháy mắt phóng ra, kiếm khí mang tính hủy diệt “Phanh” một tiếng nổ vang lên làm hai tên tu tiên trẻ tuổi bị chém nát bấy, hai đám huyết vụ theo gió phiêu tán mà đi.
"Kẻ nào? !" Hai tên trung niên dẫn đầu giật mình, vội quay đầu lại.
"Thì ra là một Võ Giả có thể ngự không phi hành. Thật hiếm thấy , tại Nhân Gian Giới không ngờ có cao thủ như vậy, tài giỏi. Chẳng qua, ngươi chưa từng nghe nói tới Quốc Giáo sao. Trong những Tu Giả thì người Tu Chân chính là vương! Ngươi một gã Võ Giả nho nhỏ, có thể cùng chúng ta chống đỡ sao?"
"Tu chân? Các ngươi đều tu đến hóa thành chó hết sao? ! Chỉ riêng tâm tính như các ngươi mà cũng xứng nói mình tu chân, tu tiên?" Tiêu Thần không chút lưu tình đả kích nói.
"Lớn mật, dám nói chuyện như thế đối sư tôn, ta đến giết ngươi!"
Liền có hai tên nam nhân trẻ tuổi bay đến, đồng thời hai tên nữ nhân xinh đẹp như hoa cũng bay theo tiến đến. Bọn hắn khống chế phi kiếm, y phục trong gió bay bổng, phi thường tiêu sái, chính xác hệt như thần tiên trong tưởng tượng của người thường.
"Cái này có gì gọi là lớn mật? Hắn là sư tôn của các người chứ không phải là sư tôn ta. Cho các ngươi xem cái gì gọi là lớn mật."
Tiêu Thần xoay mình trên không, Bảo Bình Ấn thành hình trọn vẹn, một cái bảo bình thủy tinh khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, trong chớp mắt phun ra một cỗ thánh quang vô cùng đáng sợ.
Hai tên nam nhân phía trước kinh hoàng biến sắc, một người vội vàng há miệng phun ra một đạo huyết quang, một thanh phi kiếm đỏ rực hướng về phía trước chém tới. Cùng lúc đó, tên nam nhân còn lại lấy ra một đoạn dây thừng từ bên hông mà ném. Nó lập tức hóa lớn rồi hướng về Tiêu Thần định trói chặt.
Thế nhưng, tất cả chuyện này cũng đều là phí công , đối mặt với thần quang của Bảo Bình Ấn chiếu rọi khắp nơi, phi kiếm đỏ rực kia vỡ vụn, dây thừng đứt ra từng tấc.
Hào quang thần thánh bùng chiếu!
"Oanh "
Đột nhiên hai tên nam nhân trẻ tuổi trong chớp mắt bị hóa thành tro bụi không chút dấu vết.
Tiêu Thần sau đó bay tới, hai nữ nhân kinh hoàng biến sắc muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn.
Tiêu Thần lạnh lùng, âm thanh phát ra tuyệt tình như là đến từ Cửu U địa phủ, hắn quát lớn: "Không Gian Tiệt Đoạn!".
Đây là thần thông hắn nắm được từ một năm trước. Một cái không gian lao ngục bỗng nhiên xuất hiện. Vô số hào quang chợt hiện chợt tắt, trong khoảnh khắc một không gian hình cầu màu xanh lóe lên, giam cầm hai nữ nhân. Sau đó, một lưỡi đao quang khổng lồ chợt lóe, khiến hai nữ nhận bị cắt thành vô số khúc !!!
Lao ngục không gian màu xanh vỡ nát, huyết quang ngập trời !
"Đây là... Không gian thần thông!" Hai tên trung niên nhân dẫn đầu kinh hãi mà hỏi thất thanh: "Ngươi không phải là Võ Giả, ngươi là Thần Thông Giả?"
"Ta là Võ Giả."
"Không thể nào, ta đã thấy đó là không gian thần thông trong truyền thuyết, được xưng là phép thuật cấp thần vương trong thần thông".
Một trung niên nhân cười lạnh nói: "Chẳng qua đáng tiếc , Tu Chân Giả mới là vương giả trong tu giả. Thần Thông Giả cùng Võ Giả đều bị đào thải, ngươi ... Hôm nay chết chắc rồi."
Tiêu Thần hờ hững xem bọn hắn mà nói: "Ta là Võ Giả muốn nhìn xem rốt cuộc Tu Chân Giả các ngươi có gì chỗ hơn người. Hai người các ngươi cùng ra tay đi, bảo bọn họ cũng cùng ra tay, nếu không là tự tìm đường chết vô ích."
Thế nhưng, giờ đây Tiên Thần không phải là Tiêu Thần của ngày xưa nữa, không còn là đứa trẻ nghịch nước bên sông Hoàng Hà nữa. Bản thân là một bán thần tại nơi thiếu thốn linh khí như Nhân Giới này thì tương đương với thần bình thường, không cần nói chả may bị cuốn vào Hoàng Hà, mà dẫu có rơi xuống vùng bão biển đều có thể thoát ra thoải mái.
"Phù phù "
Tiêu Thần nhảy vào dòng sông vàng đục cuồn cuộn, dựa theo ký ức, không ngừng lặn xuống. Cũng không biết lặn sâu xuống Hoàng Hà bao nhiêu mét , xung quanh mờ mịt không thấy có một chút ánh sáng nào, cuối cùng va chạm vào đáy sông. Thế nhưng tung tích của Thiên Bi đều không tìm thấy, không ngờ đã mất tích từ lâu!
Tiêu Thần cực kỳ nghi hoặc, hắn rõ ràng nhớ rất kỹ rằng Thiên Bi chắc chắn ở tại chỗ này, tuyệt đối không sai. Thiên Bi rất có ý nghĩa đối với thành đạt về tu vị của chính mình , hắn tràn ngập một cảm xúc kỳ lạ. Hắn nhớ rõ ràng nó chìm vào Hoàng Hà tại chính chỗ này mà.
Lục soát kỹ càng, mở cả thiên nhãn , đáy sông Hoàng Hà phơi bày mọi thứ ra trước mắt như ban ngày, thế nhưng không thể tìm thấy dấu vết của Thiên Bi, tại sao có thể như vậy ?
Tiêu Thần nghi hoặc không hiểu, một khối bia khổng lồ như vậy, tuyệt không thể nào bị nước sông cuốn đi được. Nó có thể nằm trấn ở chỗ này suốt năm tháng vô tận mà cũng không thể di động mảy may, sao có thể vài năm đã không thấy được?
Phải biết rằng tuy Thiên Bi có lớn thật, nhưng khi cắm xuống đáy sông cũng chỉ lộ ra một chút thôi. Một khi đã cắm vững vàng xuống đất, nước sông khó mà lay động được. Tiếp tục tìm kiếm, hắn không có thêm thu hoạch, Tiêu Thần không thể không thừa nhận một sự thật: Thiên Bi không có ở đây, không có ở vị trí ngày trước. Tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, hắn lặn xuống theo dòng nước để tìm kiếm tiếp. Hắn lặn xuống đáy Hoàng Hà, thân thể chịu một áp lực cực lớn, lặn xuống xuôi theo dòng nước, mở cả Thiên nhãn, cũng không phát hiện một manh mối nào.
Một hơi lặn tìm hơn trăm dặm, Tiêu Thần trồi lên mặt nước, hắn buộc phải chấp nhận chuyện này là sự thực: Thiên Bi đã biến mất.
"Rầm" một tiếng, phá vỡ mặt nước, hắn bay ra khỏi Hoàng Hà.
Bay được một chút, Tiêu Thần gặp một đoạn mặt sông có thể nói là tương đối phẳng lặng, nó giống như một viên ngọc vàng lớn đặt ở nơi này. Hai bờ sông bao quanh là rừng núi cao sừng sững phủ cây xanh biếc. Tiếng vượn gáy hổ gầm không dứt bên tai. Chỗ này không giống như là nghẽn dòng mà lại như là một cái đập nước vậy. Nó chảy vào một hẻm núi dài, sau đó mặt nước phình to ra rất nhiều.
Ngay lúc này, Tiêu Thần cảm giác được năng lượng rung động. Phía đằng xa dường như có người đang bay tới.
Tu chân giả biết phi thân? Tại nhân gian cực ít thấy . Gần như đã tuyệt tích!
Muốn tránh tránh đã không còn kịp nữa rồi. Bởi vì hai bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu thần. Đối phương đương nhiên đã cũng thấy được hắn.
Đó là một nam một nữ trẻ tuổi. Nam nhân lộ ra vẻ anh tuấn tiêu sái. Nữ tử xinh đẹp như hoa. Cả hai đều đạp dưới chân phi kiếm dài hơn một thước, vọt tới cực nhanh.
Cao thủ của Quốc giáo ?
Tiêu Thần kinh ngạc, hắn nhớ đến lời của dân thôn, toàn bộ Tu Chân Giả của Quốc giáo đều chân đạp phi kiếm, có thể ngự không mà đi. Không ngờ lập tức có thể nhìn thấy họ như vậy.
Soạt!! soạt!!
Hai người cực nhanh xông tới, chặn lối đi của Tiêu Thần.
Nam nhân chưa hẳn là tướng mạo như ngọc. Nữ nhân càng chưa thể nói là tuyệt sắc, thế nhưng vẻ tuấn mỹ xinh đẹp được bao trùm trong một cỗ khí chất đặc thù. Bọn họ một thân áo trắng, giẫm lên phi kiếm ngự không mà đi, y phục bay phấp phới hệt như người của cõi thần tiên.
"Ngươi là ai?" Nam nhân trẻ tuổi quát lớn.
Vừa nói hắn vừa toát ra một khí chất tự phụ cao ngạo. Nữ nhân xinh đẹp kia cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần lộ vẻ nghi hoặc.
"Ngươi quản được sao?" Tiêu Thần chẳng hề để ý tới lời nói của tên nam nhân kia, không hề khách khí hỏi lại.
"Láo xược!" Hai hàng lông mày của tên kia dựng thẳng đứng lên, trong đôi mắt bắn ra ánh mắt lạnh lẽo, quát lớn: " Tuần Sát Sử đang hỏi ngươi, ngươi dám chống đối?"
"Ngươi thật quá đáng!" Nữ nhân cũng khẽ kêu nói: "Mau khai ra thân phận của ngươi, vì sao ở chỗ này?"
Tiêu Thần liếc bọn họ một cái, hắn đáp xuống một tảng đá nhô lên phía trên mặt nước, chỉ chỉ về phía chân trời mà hỏi: "Thấy được chỗ đó không vậy?"
Đôi nam nữ chân đạp phi kiếm không rõ vì sao, nam tử tức giận hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Ý tứ của ta là, các ngươi cút cho ta thật xa. Các ngươi cho rằng mình là ai mà đến đây hò hét như mấy con gia súc vậy? Trời đất này cũng không phải của nhà ngươi , sao có thể biến mình trở thành bá chủ thiên địa được ?"
Thanh niên nam nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt không chút nào che giấu lộ ra hai đạo sát khí, băng lạnh vô cùng mà nói: "Xem ngươi tựa hồ như là một cao thủ, hiểu được một ít phép tắc Luyện Khí phi thân. Nhưng ... chống lại Quốc giáo thì ngươi chính là đang tìm chết, bước lên con đường của rất nhiều nhân vật võ lâm ”
"Soạt "
Một đạo hào quang trắng từ trong miệng nam nhân bắn ra, giống như một dải lụa bình thường bắn qua, xoay quanh cổ Tiêu Thần một vòng.
Cùng lúc đó, nam nhân cười sắc lạnh: "Ta sẽ cắt cái đầu của ngươi khỏi cổ!"
Thế nhưng, lập tức hắn phải ngậm miệng lại. Bởi vì đạo hào quang trắng đánh vào khoảng không, vừa rồi tấn công trúng vào một đạo tàn ảnh mà thôi!
Tốc độ Bát Tướng của Tiêu Thần đã nhanh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của bọn họ. Từ lâu hắn đã thuấn di đi mất, thân hình hiện ra cách đó không xa, hướng về phía bọn hắn cười lạnh.
Nam nhân cùng nữ nhân nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh hãi, nữ nhân cũng từ trong miệng phun ra một đạo hào quang trắng, soạt một tiếng bắn về phía ngực Tiêu Thần. Ra tay tàn nhẫn vô cùng, thẳng vào nơi yếu hại.
"Các ngươi cả hai có phần quá mức ác độc, chỉ vì một lời không thích nghe liền muốn lấy tính mạng ta?" Tiêu Thần soạt một tiếng chợt né tránh đạo hào quang trắng kia rồi xuất hiện ở trên cao, nhìn xuống bao quát bọn chúng mà nói: "Nhìn thấy các ngươi anh tuấn xinh đẹp, vốn tưởng rằng là nhân đức, không ngờ độc ác đến như vậy."
Đôi thanh niên nam nữ nhìn lẫn nhau, đều lộ ra vẻ giật mình. Bọn chúng biết gặp phải cao thủ, dường như... Vượt quá mức tưởng tượng của bọn chúng. Thế giới này sao có thể có cao thủ như vậy?
Mỗi người liền khống chế hai đạo hào quang trắng bắn về hướng Tiêu Thần!
"Hừ!"
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, lần này căn bản không có tránh né, vững như Thái Sơn đứng trong hư không, trong hai tay lộ ra khinh đạn.
"Keng" "Keng".
Hai tiếng va chạm kim loại thanh thúy vang lên, vọng trong trời đất, hai đạo hào quang trắng hiển hiện ra hình dáng, không ngờ là hai phi kiếm cỡ bàn tay, óng ánh trong suốt đang phát sáng rực rỡ.
Dường như đôi thanh niên nam nữ có liên hệ chặt chẽ cùng phi kiếm. Trong khoảnh khắc phi kiếm bị Tiêu Thần đánh văng ra, thân thể bọn chúng kịch chấn, khóe miệng rỉ máu. Bọn hắn hiện lên trong mắt vẻ tràn ngập khiếp sợ. Không thể tin được nhìn về Tiêu thần. Một kẻ Võ giả ... sao có thể một chiêu ngăn được phi kiếm chém đâu cũng được của bọn chúng!
Bỗng nhiên, trong mắt bọn họ lộ sát cơ. Phi kiếm bị đánh văng ra mới chỉ cách Tiêu Thần không đến hai mét thì bọn hắn đột nhiên khống chế phi kiếm vòng lại hướng về Tiêu Thần. Một kiếm đâm vào yết hầu Tiêu thần, một kiếm đâm thẳng tim, đều là chiêu chí mạng.
"Ồ, Thức Tàng cảnh giới ... Các ngươi còn kém xa!"
"Keng…… "
Tiêu Thần tốc độ nhanh như điện . Hai tay lộ ra, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lại hai thanh phi kiếm.
Một tiếng cười lạnh vô tình, Tiêu Thần gia tăng chỉ lực "Keng keng" hai tiếng giòn vang, hai thân phi kiếm không ngờ bị hắn bấm gãy!
"Phụt…… "
Đôi nam nữ anh tuấn xinh đẹp hộc máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Trên mặt tràn ngập hoảng sợ mà nhìn Tiêu Thần với vẻ khó tin nổi.
"Dám khinh thường Nhân Gian Giới, các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn." Tiêu Thần cầm đoạn kiếm gãy nói: "Trình độ của các người căn bản còn khó làm thương đến ta, cho dù ta đứng yên bất động cho các ngươi đâm chém. Cũng khó mà làm thương tới thân thể ta”. Nói xong liền lấy đoạn kiếm gãy đâm mạnh vào người, hai tiếng gãy gòn vang lên, đoạn kiếm vỡ tan!
Nhất thời đôi nam nữ trên mặt không còn chút máu, bọn chúng thực sự không thể hiểu nổi. Võ Giả nhân gian sao có thể có lực lượng như vậy? Sao có thể lấy thân thể chấn nát phi kiếm a ?
Điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn chúng !
Có lẽ, tại Nhân Gian Giới người khác không cách nào làm được. Thế nhưng Tiêu Thần tuyệt đối có thể, vốn ở Trường sinh giới thì trong Tu Giả đồng cấp mà nói, dường như không có ai có thể mạnh hơn hắn. Hồi đó thì thần thông đầu tiên của hắn chính là Dong Binh Luyện Thể, sau đó mặc dù bị phế đi nhưng võ thể mới lại càng hơn cái cũ. Nêu có gọi là đệ nhất Thể Thuật cũng không sai biệt lắm.
Đến hiện tại, một câu miêu tả chân thực nhất đó là : Đao kiếm thế gian đã khó mà làm tổn thương thân thể hắn.
Đôi nam nữ thực sự bị đè nén, từ lâu đã không còn lên mặt vênh váo như lúc trước. Chúng thầm liếc mắt ra hiệu nhau rồi không một lời mà khống chế phi kiếm bỏ chạy cực nhanh.
"Muốn chạy sao? Đáng tiếc thật... Trễ rồi."
Tiêu Thần giống như quỷ mị, đột ngột biến hóa hiện lên trước mặt hai người, ngăn chặn lối đi của bọn hắn.
Hai người hoảng hốt, bọn hắn ngự kiếm mà đi, nếu luận tốc độ không có Võ Giả nào có thể đuổi kịp. Thế nhưng hiện tại... Hết thảy cũng đều vượt quá sức tưởng tượng của bọn hắn.
"Ngươi muốn thế nào?"
"Giết các ngươi." Tiêu Thần rất bình tĩnh nói ra ba chữ.
Đôi nam nữ đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ, run giọng nói: "Không... Không! Nếu như người giết bọn ta, ngươi cũng không sống được, ngươi không biết chúng ta có lai lịch như thế nào đâu? Ngươi không thể đối kháng lại thế lực sau lưng bọn ta đâu. Buông tha bọn ta…Bọn ta coi chưa từng gặp ngươi. Như thế, mọi người đều có đường lui"
"Thật ra ta cũng nghĩ buông tha các ngươi, thế nhưng đáng tiếc... Không thể! Nếu là buông tha các ngươi, rất nhiều người đều bị liên lụy với ta. Hơn nữa dù là giết chết các ngươi cũng không oan, ai bảo các ngươi ác độc như vậy , một lời không nói liền muốn lấy tính mệnh người khác." Tiêu Thần phán quyết tử hình cho bọn chúng.
"Ngươi... Ngươi phải biết, chúng ta không phải là người của thế giới này, chúng ta là Tu Chân Giả, không phải là người mà Võ Giả các ngươi có thể chống lại. Giết chúng ta ngươi cũng không sống được lâu ." Nam tử ngoài cứng trong mềm phân tích.
"A, tu chân giả? Nói tiếp đi, các ngươi đến từ chỗ nào, xây dựng rầm rộ bên bờ Hoàng Hà để làm gì vậy? ".
"Chúng ta đến từ Tu Chân giới!" Nam nhân ngạo nghễ nói: "Tu giả mạnh nhất thế giới!"
"Mạnh nhất? Chỉ như các ngươi thôi à?" Tiêu Thần nở nụ cười.
"Ta... Chúng ta rất bình thường, nhưng có thể tu luyện hàng ngàn năm, có thể đạt cảnh giới đủ để hủy diệt toàn bộ Nhân Gian Giới!" Nữ nhân bên cạnh kêu lên.
Tiêu Thần nhẹ nở nụ cười, nói: "Dọa người thật tốt." Hắn tiếp tục hỏi: "Các ngươi đi đến Nhân Gian Giới bằng cách nào?"
Nghe được vấn đề này, hai người lập tức ngậm miệng lại.
Tiêu Thần nhạy cảm cảm thấy được cái gì, muốn từ Trường Sinh Giới trở về Nhân Gian Giới đã phải vượt qua bao gian nan quá mức tưởng tượng. Cũng lần đầu nghe nói đến Tu Chân Giới, hẳn là tương tự mới đúng. Bằng không vì sao trăm ngàn năm qua cũng chưa từng nghe nói qua cái thế giới kia ở đâu?
"Nói như vậy, các người đến nhân giới có ý đồ gì vậy ?"
Đôi nam nữ nhìn nhau liếc một cái, rồi sau đó đột nhiên tự bạo. Hóa thành hai đoàn sương máu. Vốn dĩ tưởng rằng bọn chúng còn sợ chết, không ngờ khi đề cập tới vấn đề này đã bức chúng tự sát. Điều này vượt qua dự liệu của Tiêu thần.
Hắn nhẹ nhàng phất tay, một loạt kiếm khí chém ra, đem hai phần thân thể còn lại hóa tan thành tro bụi, không sót lại một chút nào.
Tiêu Thần một thân lơ lửng phía trên Hoàng Hà lọt vào trầm tư suy nghĩ, Tu Chân Giới... Hắn lần đầu tiên nghe được có một cái thế giới như vậy. Ở nhân gian thực sự có chuyện gì đó phát sinh , không ngờ có một thế giới vô cùng cường đại điều động ra tu giả đến nhân gian, sao lại như vậy?
Tu Chân Giới là lần đầu tiên hắn nghe được. Thế nhưng hai chữ "Tu Chân" cũng không phải lần đầu tiên nghe được. Nhân gian có rất nhiều truyền thuyết lâu đời. Tương truyền vô tận năm tháng trước, môn phái tu luyện tại Nhân giới vô cùng phong phú. Trong đó Tu Chân Giả là một môn phái hùng mạnh vô cùng thần bí, thậm chí truyền thuyết miêu tả họ còn giỏi hơn rất nhiều Võ Giả. Có điều không biết vì sao tự nhiên họ biến mất không một chút tăm tích..
"Tu chân... môn phái tu luyện mạnh nhất sao?" Tiêu Thần khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Tiêu Thần dùng Bát Tướng nhanh chóng men ngược theo dòng Hoàng Hà. Trong nháy mắt vượt qua cả trăm dặm, xuất hiện ở thôn nhà trong khoảnh khắc. Tất cả già trẻ lớn bé đều xúm lại, cảm tạ ân tình của Tiêu Thần. Tất cả mọi người cũng đều không ngờ đến, Tiêu Thần thật sự đã làm cho bọn họ được miễn đi lao dịch khổ sai, giải thoát họ khỏi biển khổ.
Tuy rằng hiện tại đã là một vị Bán Thần, thế nhưng trước mặt dân thôn thì Tiêu Thần lại cực kỳ khiêm nhường. Hắn không muốn để cho những người thôn dân giản dị này nhìn hắn với ánh mắt khác thường. Hắn không muốn làm thần linh trước mặt những người thân của mình, càng không muốn bằng hữu và đồng lứa phải ngước nhìn hắn. Như thế đâu còn bằng hữu, có tình cảm nữa ?
Nhà Tiêu Thần bỗng chốc có rất nhiều người đến, cảm tạ đại ân của Tiêu thần, cha mẹ hắn thu xếp lưu tất cả mọi người ở lại cùng nhau ăn cơm.
Tiêu Thần nửa cố tình nửa vô ý nhắc tới Thiên Bi. Kết quả thu được một thông tin vô cùng có ích.
Một lão thúc bá nói: "Nói cũng kỳ quái, cái đám tiên nhân chân đạp phi kiếm có thể ngự không phi hành kia đã từng gióng trống khua chiêng tìm kiếm rất lâu trong dòng Hoàng Hà ở trước thôn chúng ta. Thậm chí tới từng nhà hỏi han thăm dò tung tích của khối Thiên Bi."
Tiêu Thần nghe vậy kinh hãi mà hỏi: "Bọn hắn tìm được ?"
"Không có, tay không mà quay về. Thật là rất kỳ quái, trong thôn mọi người cũng đều biết khối thần bia đó nằm ở đáy sông, bọn hắn cũng thăm dò rõ ràng , phái không ít người đi vớt, kết quả hao phí mấy tháng ròng chả tìm thấy nổi một cái gì."
Tiêu Thần cũng có một ít không hiểu, Thiên Bi đến tột cùng vì sao biến mất. Nếu không bị người ngoài tìm được, chẳng lẽ là chính nó bay đi ? Hoặc là tự ẩn dấu đi?
Có thể, uy năng của Thiên Bi không thể suy đoán theo lẽ thường được.
Đồng thời, hắn cũng nghĩ đến cổ bia trấn áp Hoàng Hà kia cùng hai khối thần bia mà mình nhìn thấy ở Trường Sinh Giới có một ít bất đồng. Phải biết khối bia khổng lồ trên Long Đảo hay Thiên Bi ở Thất Nhạc Viên cũng đều khiến cho người khó mà lại gần, khí thế đè nén hồn người. Thế nhưng, bia cổ ở Hoàng Hà lại rất khác biệt. Lúc trước hắn chính tay chạm qua, thôn dân lấy nước tẩy sạch bùn đọng trên mặt, dâng hương lễ bái, cũng không có bất cứ cái gì nguy hiểm cùng sự tình đáng sợ nào phát sinh.
Yên ổn trải qua mấy ngày, lúc theo cha mẹ, lúc cùng các bằng hữu trò chuyện với nhau. Đã nhiều ngày Tiêu Thần không có rời khỏi thôn một bước.
Mỗi ngày buổi chiều hắn cũng đều thông kinh tẩy tủy cho cha mẹ, đem tinh nguyên sinh mạng của mình đưa vào cơ thể của cha mẹ. Mới qua mấy ngày mà có thể cảm nhận được kết quả, nếp nhăn trên mặt cha mẹ mờ dần, t5inh thần minh mẫn hơn, tóc đang bạc không ngờ có sợi đen sinh ra (ước gì mình được như anh í).
Ngày thứ bảy, Tiêu Thần từ biệt cha mẹ, nói đi thăm bằng hữu. Đến chiều thì trở về, lúc này mới lại ra khỏi thôn một lần nữa.
Đi đến đầu thôn, hắn phóng lên không trung, cùng lúc đó xương cốt rung động " rắc rắc " dữ dội. Tuy là thần thông Dong Binh Luyện Thể đã phế đi, nhưng với cảnh giới võ thể như bây giờ, việc thay đổi hình dáng thật quá đơn giản. Hắn men theo dòng Hoàng Hà mà ngược lên, nhằm hướng Tổ Long Đài bay đi.
Hắn nhất định phải sửa đổi hình dáng, bằng không khi phát sinh tranh đấu sẽ làm liên lụy mọi người trong thôn.
Tiêu Thần chọn một chỗ cách xa mà hạ xuống rồi đi bộ về phía Tổ Long Đài khí thế hùng vĩ. Mười mấy vạn nô lệ đang vận chuyển những tảng đá khổng lồ, khí thế ngất trời. Tiêu Thần nhìn trong đám người thấy được bóng dáng quen thuộc, đó không phải là Tô Huỳnh ở thôn bên cạnh sao? Nàng là con gái của thầy đồ, có thể nói là đóa hoa đẹp nhất trong mười tám dặm xung quanh sao.
Lúc còn theo thầy đồ học chữ, tiểu cô nương ấy luôn là cái đuôi nhỏ theo Tiêu Thần, cứ bám lấy hắn chạy tới chạy lui. Sau này trưởng thành, Tiêu Thần dụng võ lập thiên hạ, rời khỏi Hoàng Hà.
Năm hắn mười chín tuổi trở về thôn, nghe nói cô gái hiếu động ngày nào đã lập gia đình lúc mười tám tuổi. Bẵng hữu nói Tô Huỳnh đợi Tiêu Thần vài năm mà không thấy hắn trở về, sống chết cũng không lập gia đình. Đến năm mười tám tuổi, biết không thể mãi chờ đợi hơn, mới đồng ý gả cho một tú tài đồng hương tài hoa.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Thần đều coi nàng là tiểu muội, nghe tin nàng lập gia đình, năm ấy Tiêu Thần cố ý chạy đi xem tên tú tài kia có thực xứng đôi với nàng hay không, có thực sự đối tốt với nàng hay không ? Kết quả, Tô Huỳnh trong khoảng khắc nhìn thấy hắn liền khóc rống lên, hù dọa hắn chạy mất. Hắn thậm chí còn không nhìn thấy mặt tên tú tài tài hoa kia.
“Có những người mà ta chỉ có duyên mà không phận, như cơn gió xuân nhẹ thổi qua cuộc đời, nhưng ta vẫn muốn khóc…”
Tiêu Thần quả thực còn nhớ rõ ràng tất cả lời này, lời của Tô Huỳnh một lần khóc thật to nói với hắn, giờ đây nghĩ đến ít nhiều làm hắn buồn bã. Chỉ là khi đó hắn thực sự coi nàng là muội muội.
Trên người dính đầy bùn đất nhưng Tô Huỳnh vẫn giữ nguyên được vẻ thanh tú năm nào, năm tháng cũng không thể lưu lại trên mặt nàng được bao nhiều vết tích.
Nàng không phải theo chồng đi tha hương rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?
Nữ nhân là bạn thân thanh mai trúc mã, nữ nhân tài ba ấy bây giờ bị cưỡng bức lao dịch, Tiêu Thần có thể nào không quản? Bỗng nhiên, Tiêu Thần trừng mắt, bởi hắn thấy hai tên lưu manh vô lại không ngờ động tay chân với với Tô Huỳnh. Xung quanh có rất nhiều người mà vẫn dám làm như vậy?
Cùng lúc đó, phía thượng du Hoàng Hà truyền đến mười mấy cỗ năng lượng dao động. Mười mấy người đạp phi kiếm bay tới, dẫn đầu là hai nam nhân trung niên, còn lại là nam nữ trẻ trung hai mấy tuổi.
Hơn mười tên Tu Chân Giả!
Tô Huỳnh kêu lên sợ hãi, cố tình gây chú ý những người đó. Tên trung niên dẫn đầu liếc mắt qua. Nhưng chỉ trợn mắt liếc hai tên lưu mạnh rồi sau đó cũng không dừng lại, tiếp tục hướng phía hạ du bay tiếp.
"Buông ta ra , tiên trưởng cứu tôi với..." Tô Huỳnh cũng thấy được hơn mười tên tu chân giả, lớn tiếng kêu cứu.
Thế nhưng những người này căn bản không có dừng lại, coi như không mà bay đi.
Tiêu Thần lửa giận cuộn trào mãnh liệt, những người này quả thực không phải là người lương thiện!
Tiêu Thần dùng thần niệm vô cùng cường đại quét ra, hai tên lưu manh như bị sét đánh, kinh hoàng phát ra tiếng kêu cứu cuối cùng: "Cứu... Mệnh...".
Mười mấy tên tu tiên giả cảm giác được điều dị thường, quay đầu phát hiện ra hai tên lưu manh đang bất lực vẫy tay.
Bóng dáng chớp động, hai tên dẫn đầu mang theo mười mấy tên tu tiên trẻ tuổi cực nhanh bay về.
Điều này làm Tiêu Thần cực kỳ tức giận: một nữ nhân yếu nhược kêu cứu, bọn chúng ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng âm thanh kêu cứu của hai tên lưu manh lại có thể triệu hoán bọn chúng trở về. Điều này khiến lửu giận của hắn bùng lên.
Sinh mạng hai tên lưu manh nhanh chóng suy kiệt, Tiêu Thần khống chế thân thể hai tên lưu manh ném vào dòng Hoàng Hà.
Cùng lúc đó, Tiêu Thần phóng lên không trung, ngăn chặn những tên tu chân. Linh Tê kiếm đạo trong nháy mắt phóng ra, kiếm khí mang tính hủy diệt “Phanh” một tiếng nổ vang lên làm hai tên tu tiên trẻ tuổi bị chém nát bấy, hai đám huyết vụ theo gió phiêu tán mà đi.
"Kẻ nào? !" Hai tên trung niên dẫn đầu giật mình, vội quay đầu lại.
"Thì ra là một Võ Giả có thể ngự không phi hành. Thật hiếm thấy , tại Nhân Gian Giới không ngờ có cao thủ như vậy, tài giỏi. Chẳng qua, ngươi chưa từng nghe nói tới Quốc Giáo sao. Trong những Tu Giả thì người Tu Chân chính là vương! Ngươi một gã Võ Giả nho nhỏ, có thể cùng chúng ta chống đỡ sao?"
"Tu chân? Các ngươi đều tu đến hóa thành chó hết sao? ! Chỉ riêng tâm tính như các ngươi mà cũng xứng nói mình tu chân, tu tiên?" Tiêu Thần không chút lưu tình đả kích nói.
"Lớn mật, dám nói chuyện như thế đối sư tôn, ta đến giết ngươi!"
Liền có hai tên nam nhân trẻ tuổi bay đến, đồng thời hai tên nữ nhân xinh đẹp như hoa cũng bay theo tiến đến. Bọn hắn khống chế phi kiếm, y phục trong gió bay bổng, phi thường tiêu sái, chính xác hệt như thần tiên trong tưởng tượng của người thường.
"Cái này có gì gọi là lớn mật? Hắn là sư tôn của các người chứ không phải là sư tôn ta. Cho các ngươi xem cái gì gọi là lớn mật."
Tiêu Thần xoay mình trên không, Bảo Bình Ấn thành hình trọn vẹn, một cái bảo bình thủy tinh khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, trong chớp mắt phun ra một cỗ thánh quang vô cùng đáng sợ.
Hai tên nam nhân phía trước kinh hoàng biến sắc, một người vội vàng há miệng phun ra một đạo huyết quang, một thanh phi kiếm đỏ rực hướng về phía trước chém tới. Cùng lúc đó, tên nam nhân còn lại lấy ra một đoạn dây thừng từ bên hông mà ném. Nó lập tức hóa lớn rồi hướng về Tiêu Thần định trói chặt.
Thế nhưng, tất cả chuyện này cũng đều là phí công , đối mặt với thần quang của Bảo Bình Ấn chiếu rọi khắp nơi, phi kiếm đỏ rực kia vỡ vụn, dây thừng đứt ra từng tấc.
Hào quang thần thánh bùng chiếu!
"Oanh "
Đột nhiên hai tên nam nhân trẻ tuổi trong chớp mắt bị hóa thành tro bụi không chút dấu vết.
Tiêu Thần sau đó bay tới, hai nữ nhân kinh hoàng biến sắc muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn.
Tiêu Thần lạnh lùng, âm thanh phát ra tuyệt tình như là đến từ Cửu U địa phủ, hắn quát lớn: "Không Gian Tiệt Đoạn!".
Đây là thần thông hắn nắm được từ một năm trước. Một cái không gian lao ngục bỗng nhiên xuất hiện. Vô số hào quang chợt hiện chợt tắt, trong khoảnh khắc một không gian hình cầu màu xanh lóe lên, giam cầm hai nữ nhân. Sau đó, một lưỡi đao quang khổng lồ chợt lóe, khiến hai nữ nhận bị cắt thành vô số khúc !!!
Lao ngục không gian màu xanh vỡ nát, huyết quang ngập trời !
"Đây là... Không gian thần thông!" Hai tên trung niên nhân dẫn đầu kinh hãi mà hỏi thất thanh: "Ngươi không phải là Võ Giả, ngươi là Thần Thông Giả?"
"Ta là Võ Giả."
"Không thể nào, ta đã thấy đó là không gian thần thông trong truyền thuyết, được xưng là phép thuật cấp thần vương trong thần thông".
Một trung niên nhân cười lạnh nói: "Chẳng qua đáng tiếc , Tu Chân Giả mới là vương giả trong tu giả. Thần Thông Giả cùng Võ Giả đều bị đào thải, ngươi ... Hôm nay chết chắc rồi."
Tiêu Thần hờ hững xem bọn hắn mà nói: "Ta là Võ Giả muốn nhìn xem rốt cuộc Tu Chân Giả các ngươi có gì chỗ hơn người. Hai người các ngươi cùng ra tay đi, bảo bọn họ cũng cùng ra tay, nếu không là tự tìm đường chết vô ích."
/433
|