Luân hồi vỡ vụn, Tiêu Thần lao ra khỏi Địa Ngục. Cứ một thân thánh khí như thế, nếu như bị người thấy tất nhiên sẽ khiến cho kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Thân cưỡi Thái Cực đồ, đầu đội Vương miện Tam Thánh Linh, lưng choàng Tru Tiên Trận Đồ, hông đeo Lục Tiên tứ kiếm, ngực che Thái Dương thánh thạch, tay trái cầm Thất Bảo Diệu Thụ, tay phải nắm Ma trượng Tát Đán ma vương, chân đạp Đài Sen mười hai tầng.
Nếu như có thêm thánh kinh cùng các thánh vật khác thì một thân trang phục này ắt được cho "Cực hạn" của thiên hạ.
"Ta tựa hồ thành một gã nhà giàu mới nổi." Tiêu Thần tự giễu cười cười, nhưng có nói vậy cũng không bằng thế này.
Hiện tại hắn tương đương là kẻ địch của cả thế giới, nếu như không tự che chắn cho mình thật kín, chỉ sợ trong giây lát bị người phát hiện liền đã chết thảm. Dù sao địch thủ của hắn tu vi đều sâu không thể phỏng đoán, căn bản không phải giờ phút này hắn đủ khả năng đối kháng.
"Y nha y nha. . . Ta thật sự sắp không mở mắt ra nổi . . ." Tinh thần của Tuyết Bạch Tiểu Thú dao động dập dờn.
Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Tiêu Thần rời khỏi Địa Ngục. Hiện tại Thất Nhạc Viên đã không thể che chở nó. Sau khi hào quang của Thất Nhạc Viên lọt vào trong linh hồn Kha Kha thì không ngờ nó lại mạnh hơn tác nhân bồi đắp thân thể khiến cho tiểu thú lâm vào trong giấc ngủ say.
"Ngủ đi, lẳng lặng ngủ say đi. . ." Đối với tất cả chuyện này, Tiêu Thần chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
"Nhưng. . . Những kẻ khốn đó đến thì ngươi làm sao bây giờ?" Kha Kha phát ra nghi vấn non nớt. Mặc dù nó còn nhỏ, nhưng cũng không phải rất mơ hồ.
"Yên tâm đi Tiểu quỷ. Bán Tổ không xuất hiện thì chỉ sợ không ai có thể giết ta. Trên người của ta khoác đầy thánh khí, tuy là thiên quân vạn mã đến thì cũng khó làm gì được ta. Hơn nữa, ta không trêu nổi bọn họ thì ta sẽ không bỏ trốn sao?" Đây là ý nghĩ chân thật của Tiêu Thần, khắp thế giới đều là kẻ địch, hôm nay chỉ có thể lựa chọn trốn thật xa.
"A, nhưng. . . Ta rất lo lắng. Ta đã không có phụ thân. . . Cũng không có mẫu thân, ta không muốn lại mất đi thân nhân." Nói tới đây tiểu tử kia trông vô cùng thương cảm.
"Ha hả. . . Yên tâm đi. Ta như thế nào cũng phải kẻ tham ăn như ngươi. Tuyệt sẽ không có gì ngoài ý muốn."
"Ta mới không tham ăn. Ta chỉ là thích ăn vài thứ mà thôi." Tiểu thú mặt nhăn lại chun mũi thật dễ thương. Nó bất mãn nói thầm.
"Vậy thì cũng không để lãng phí thời gian. Mau bồi đắp thân thể. Ta chờ ngươi trở lại."
"Được rồi. Những Âm mộc Sâm Quả thì giữ lại cho ta. Ta . . . Còn chưa ăn đủ đâu."
"Đồ Tiểu quỷ tham ăn . . ."
"Không đúng. Ta . . . buồn ngủ . . ." Nói tới đây. Kha Kha hóa thành một chùm hào quang sặc sỡ rồi nhập vào trong Thất Thải Thánh Thụ đang trôi nổi ở khoảng không trên đỉnh đầu Tiêu Thần.
Hào quang của Thất Thải Thánh Thụ rực sáng lên rồi cuối cùng chậm rãi chìm vào bên trong thân thể Tiêu Thần.
Thi thể các Bán Tổ đều bị Tiêu Thần lấy đi, toàn bộ bị niêm phong ở trong thánh khí của bọn họ. Hắn cảm giác tương lai có thể sẽ có công dụng.
Thánh khí dính huyết dịch Bán Tổ giờ phút này trở thành vật tùy thân của Tiêu Thần.
"Thiên địa bao la, nơi nào có thể?"
Trong khi Kha Kha hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say để chậm rãi bồi đắp lại thân thể. Tiêu Thần thốt ra câu cảm khái như vậy.
Trên bình nguyên Ma Quỷ im ắng, hoàn toàn tĩnh lặng, biển hài cốt trắng xoá đã biến mất không thấy đâu. Giờ phút này trên bình nguyên cũng không để lại dấu vết gì, chỉ thấy sự thê lương và hoang vắng.
"Tìm một chỗ để ẩn cư. . ."
Tiêu Thần quyết định ẩn vào nơi hoang dã, từ đó không xuất hiện trên thế gian này.
Có điều tất cả lại há có thể như hắn mong muốn.
"Soái ca Dế Mèn . . ."
Có tiếng gọi lanh lảnh ngọt ngào vang lên từ xa, hai tiểu La Lỵ trắng nõn mái tóc tung bay với nụ cười hưng phấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc tựa hai chùm sáng rực rỡ vọt tới gần hắn.
"Là các ngươi. . ."
"Chúng ta đã đuổi kịp ngươi rồi . . ." Hai tiểu La Lỵ cười hì hì, vui vẻ hoạt bát dị thường giống như Yêu Tinh lượn hai vòng quanh Tiêu Thần rồi lên tiếng: "Tinh Linh lại đẹp trai hơn rồi, làm ta phải chảy nước miếng . . ."
Hôm nay, Tiêu Thần có đủ loại thánh khí trên người. Cho dù đối mặt cường giả già lão cũng đều không sợ, càng không phải nói tới đối mặt hai tiểu La Lỵ Yêu Tinh trắng nõn này. Hắn hỏi: "Các ngươi có chuyện gì sao?"
"Thúc thúc Giáo Tổ bảo chúng ta nói cho ngươi, giết rất hay, không có gì đáng sợ." Nói tới đây bọn họ lại nở nụ cười hì hì rồi tiếp tục: "Ngoài ra . . ."
"Ngoài ra cái gì?"
"Giáo Tổ và lão cha chúng ta không muốn ngươi chết trẻ. Nè, đừng trợn mắt với chúng ta, là bọn họ nói không muốn ngươi chết đi quá sớm nên đã chuẩn bị giúp ngươi xóa đi những dấu ấn tinh thần trên thánh khí , tránh cho soái ca Dế Mèn bị đám môn đồ đệ tử khống chế ngược lại. Để ngươi thực sự có thể sử dụng những thánh khí này."
Hai tiểu La Lỵ nhìn đủ loại thánh khí trên người Tiêu Thần, đôi mắt to tròn không ngừng chớp chớp làm phát ra những đốm sáng nhỏ bay đầy trời. Hai cặp mắt hoàn toàn híp lại hệt như trăng lưỡi liềm, tựa hồ rất muốn xông lại ôm lấy những thánh khí này.
"Chảy nước miếng nha, rất nhiều rất nhiều bảo bối đó."
Nói tới đây. Bọn họ thật sự cùng nhau nhào tới.
"Ta muốn Thất Bảo Diệu Thụ, thật xinh đẹp mà."
"Ta muốn Ma trượng của Tát Đán ma vương, cực đã nha."
"Ta muốn Tru Tiên tứ kiếm. . ."
"Ta thích Đài Sen mười hai tầng, long lanh trong suốt, cực kỳ xinh đẹp."
Hai tiểu La Lỵ trông hệt như muốn chia nhau bảo tàng.
Xa xa, một con Hồ Điệp tựa hồ đã sớm chờ khá lâu, thấy hai tiểu La Lỵ trắng nõn nghịch ngợm thì khẽ vỗ cánh bay đến. Nó vỗ một cái gây rung động làm không gian phát sinh những đường méo mó, một mảnh không gian kỳ dị che kín vùng trời rồi bao bọc nơi này.
"Hồ Điệp thúc thúc. . . Không nên biến chúng ta thành Hồ Điệp." Hai tiểu La Lỵ lập tức hiền lành ngay, có hơi rụt rè xin xỏ.
"Xin phụ thân và Xi Vưu ra tay đi." Hồ Điệp nhẹ nhàng vỗ cánh, tinh thần dao động phát ra dập dờn rồi nói với Tiêu Thần: "Giúp ngươi xóa đi dấu ấn tinh thần trên thánh khí để ngươi có thêm năng lực tự bảo vệ mình."
"Tại sao giúp ta?" Tiêu Thần bình tĩnh hỏi.
"Chỉ vì mười sáu Chiến Kiếm đã dung hợp với ngươi, ta không muốn hiện tại ngươi chết đi. Hãy gắng dung hợp thật tốt cùng Chiến Kiếm đi." Trang Chu khẽ vỗ đôi cánh bướm.
Hai tiểu La Lỵ bỗng nhiên đứng thẳng người, sau khi hai mắt nhắm nghiền lại mở ra trong phút chốc. Chúng đều phóng ra uy áp khó có thể phỏng đoán, đó không phải thuộc về lực lượng của chúng nữa. Bốn mắt bắn ra từng đạo thần quang lọt vào đám thánh khí trên người Tiêu Thần.
Cùng lúc đó hai cánh Trang Tử chớp động phóng ra từng đạo hào quang bao trùm lấy Tiêu Thần. Ba đại cao thủ đồng thời ra tay xóa đi tất cả dấu ấn tinh thần còn lưu lại trên thánh khí.
Phảng phất giống như một giấc mộng.
Khi Hồ Điệp kia đã đi xa, hai tiểu La Lỵ trắng nõn đã biến mất.
Đến bây giờ, thánh khí mới chánh thức có thể để hắn sở dụng mà không lo lắng bị triệu hoán đi mất.
Xoát
Hào quang lóe lên, tất cả thánh khí đều dung nhập vào trong thân thể, có thể để Tiêu Thần khống chế tùy theo ý mình. Như vậy hắn không hề giống như lúc trước nữa, khi đó rõ ràng như nói cho người khác. . . toàn thân ta đều là thánh vật.
Tiêu Thần khống chế Đài Sen mười hai tầng ẩn tàng phóng lên cao. Trong phút chốc hắn đột nhiên cảm giác được uy áp cường đại từ phương xa ùa đến.
Thì ra đã sớm có người mai phục ở đây chờ đợi hắn xuất hiện. Vừa rồi là bởi vì là có Trang Tử nên mọi người mới không phát giác được hắn.
"Ngươi rốt cục đã đi ra . . ." Một lão đạo sĩ dẫn dắt một đám người chặn Tiêu Thần lại.
"Ngươi là ai?"
"Bần đạo là Quảng Thành Tử."
Dựng tóc gáy!
Thần Tiên tiếng tăm lừng lẫy đó.
Tiêu Thần làm sao mà không biết đến ông ta cho được? Đó là môn đồ đắc ý của Nguyên Thủy. Vừa bắt đầu thoát ra Địa Ngục liền đụng phải nhân vật bực này, nếu như không có đủ loại thánh khí thêm vào thì hắn có thể khẳng định, đối phương giết chết hắn chỉ đơn giản như nghiền nát một con kiến vậy.
Bởi vì đó tuyệt đối là cường giả trong thiên địa!
"Ngưỡng mộ thánh tiên Xiển Giáo đã lâu." Tiêu Thần đứng thẳng trên không trung.
"Không có gì để nói, tổ sư khiến ta rút gân tróc xương đồ nghiệt chướng thí tổ này, vĩnh viễn trấn vào trong Huyết Ngục để hắn đời đời kiếp kiếp chịu khổ, lúc nào cũng phải chịu đau đớn." Một người tuổi còn trẻ từ phía sau Quảng Thành Tử đi ra, mặc dù thoạt nhìn thì người trẻ tuổi nhưng mà Tiêu Thần không dám cho hắn là hạng người tầm thường.
"Bắt lấy hắn." Quảng Thành Tử gật đầu.
"Giết hắn như đồ cẩu." Chàng trai trẻ tuổi vô cùng tự phụ, dùng ánh mắt gần như miệt thị nhìn qua Tiêu Thần rồi nói vô cùng lạnh lẽo: "Ngươi là đồ tiểu súc sinh lại nghịch thiên, thật sự là thì số mệnh. Hôm nay ta cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"
Xoẹt.
Người tuổi trẻ hóa thành một đạo hào quang bay tới. Tay phải vươn mạnh lên phía trước, trong phút chốc không ngừng phóng đại rồi cuối cùng lại lớn như quả núi cao, che trời rợp đất chụp xuống Tiêu Thần.
Đối mặt một đám cường giả, Tiêu Thần lại càng thêm cẩn thận. Ngay cả khi có thánh vật trong người nhưng hơi vô ý cũng có thể có thể sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Bởi vậy vừa ra tay thì Tru Tiên tứ kiếm liền xuất ra. Bốn đạo sát khí phi thẳng hướng lên trời cao làm mặt trời tối lại, khiến thiên địa biến sắc.
"***. . ."
Chàng trai đối diện chấn động mà chửi mắng, thế này thì đánh như thế nào? Đây chính là tứ kiếm của Thông Thiên giáo chủ! Hung danh uy chấn thiên hạ, ai dám tranh phong với nó đây. Không phải Bán Tổ thì không người nào dám thực sự đối kháng với bốn thanh hung kiếm tuyệt thế này.
Hắn quay đầu liền muốn chạy trốn, nhưng mà đã muộn rồi. Kiếm khí Tứ kiếm không hề ngoài dự liệu chém nát bàn tay to như quả núi trên bầu trời rồi sau đó tứ kiếm đồng loạt xoay tròn, kiếm khí hỗn độn mênh mông liền tuôn ra.
Phập phập.
Hào quang ngút trời, bốn thanh hung kiếm liền chém thành bùn đệ tử trẻ tuổi Xiển Giáo kia làm hắn hình thần cụ diệt, ngay cả một giọt linh thức cũng không còn.
"Đáng chết!" Một trung niên bên cạnh phẫn nộ gào lớn, đã muốn xông tới . Nhưng trong phút chốc liền dựng tóc gáy mà miễn cưỡng ngừng bước.
Lúc này. Tiêu Thần đã xuất ra Tru Tiên Trận Đồ. Kiếm đồ đủ loại bay hỗn độn trên đầu hắn rồi không ngừng xoay tròn. Tru Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên tứ kiếm chia nhau trấn tứ phương làm lóe ra hào quang chói mắt, từng đạo Hỗn Độn kiếm khí đang lưu chuyển làm khiếp đảm lòng người.
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người chấn động mà chửi mắng thô tục. Đây là . . . một Tru Tiên Trận giết chóc mạnh nhất Thiên hạ lại đơn giản như vậy mà mở ra.
Mặc dù biết rõ Tiêu Thần khó có thể phát huy vài phần uy lực, nhưng có ai dám đi tranh phong?
Càng làm cho người thổ huyết chính là hào quang lại lóe sáng, dưới chân Tiêu Thần hiện ra Đài Sen mười hai tầng. Đó không phải chí bảo của Phật Đà sao, nó là thánh khí chủ yếu phòng ngự , danh xứng với tên thực.
Bên ngoài có Tru Tiên kiếm trận chủ trì giết chóc, bên trong có đài sen của Phật Đà phòng ngự vô biên. Ai có thể tấn công nổi đây, đó quả thực là . . . Biến thái!
"Hừ "
Quảng Thành Tử hừ lạnh, lão lật tay lền có một quả bảo ấn xuất hiện ở trong tay. Lão lạnh lùng nhìn Tiêu Thần, cũng không nói một câu gì mà đánh ra Phiên Thiên Ấn trong truyền thuyết kia.
Tiêu Thần thất kinh, uy lực của Phiên Thiên Ấn danh chấn nghìn đời. Quả thực nó có cái uy Phiên Thiên (nghiêng trời), đủ lực chấn động mặt đất. Giờ phút này mặc dù hắn có đủ loại thánh khí trên người, nhưng mà đương đầu với Kim Tiên trong truyền thuyết của Xiển Giáo, cùng với đối kháng Phiên Thiên Ấn kia do Nguyên Thủy tự mình tế luyện cho Quảng Thành Tử thì có lẽ hắn không có nền tảng nào đủ sức.
Vì vậy, hào quang lại lóe lên, Thất Bảo Diệu Thụ xuất hiện ở trong tay trái, Ma trượng Tát Đán ma vương xuất hiện ở trong tay phải, Thái Cực đồ của Lão Tử cũng chắn trước người, Thái Dương thánh thạch vọt lên treo lơ lửng tùy thời chuẩn bị đánh ra ngoài.
Liền trong lúc đó, "xoạt xoạt xoạt" tiếng vang không ngừng, cổ thánh kinh đã bắt đầu tự lật trang ở trên bầu trời. Vương miện Tam Thánh Linh cũng xuất hiện ở trên đầu Tiêu Thần.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, như là sắp sửa ngốc hết vậy. Mọi người ở đây đang bao quanh Quảng Thành Tử đều bị trấn nhiếp.
Nhiều thánh khí như vậy mà đồng thời đánh ra thì chỉ sợ sẽ chôn vùi cả chốn không gian này, không có mấy người có thể đào tẩu. Tất cả mọi người kích động đến chửi mắng, đó thật sự là . . . Rất biến thái !
Đủ loại thánh khí tập trung vào một người, đây chỉ sợ là bộ đồ chiến đấu xa hoa nhất, xa xỉ nhất từ trước tới nay.
Thân cưỡi Thái Cực đồ, đầu đội Vương miện Tam Thánh Linh, lưng choàng Tru Tiên Trận Đồ, hông đeo Lục Tiên tứ kiếm, ngực che Thái Dương thánh thạch, tay trái cầm Thất Bảo Diệu Thụ, tay phải nắm Ma trượng Tát Đán ma vương, chân đạp Đài Sen mười hai tầng.
Nếu như có thêm thánh kinh cùng các thánh vật khác thì một thân trang phục này ắt được cho "Cực hạn" của thiên hạ.
"Ta tựa hồ thành một gã nhà giàu mới nổi." Tiêu Thần tự giễu cười cười, nhưng có nói vậy cũng không bằng thế này.
Hiện tại hắn tương đương là kẻ địch của cả thế giới, nếu như không tự che chắn cho mình thật kín, chỉ sợ trong giây lát bị người phát hiện liền đã chết thảm. Dù sao địch thủ của hắn tu vi đều sâu không thể phỏng đoán, căn bản không phải giờ phút này hắn đủ khả năng đối kháng.
"Y nha y nha. . . Ta thật sự sắp không mở mắt ra nổi . . ." Tinh thần của Tuyết Bạch Tiểu Thú dao động dập dờn.
Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Tiêu Thần rời khỏi Địa Ngục. Hiện tại Thất Nhạc Viên đã không thể che chở nó. Sau khi hào quang của Thất Nhạc Viên lọt vào trong linh hồn Kha Kha thì không ngờ nó lại mạnh hơn tác nhân bồi đắp thân thể khiến cho tiểu thú lâm vào trong giấc ngủ say.
"Ngủ đi, lẳng lặng ngủ say đi. . ." Đối với tất cả chuyện này, Tiêu Thần chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
"Nhưng. . . Những kẻ khốn đó đến thì ngươi làm sao bây giờ?" Kha Kha phát ra nghi vấn non nớt. Mặc dù nó còn nhỏ, nhưng cũng không phải rất mơ hồ.
"Yên tâm đi Tiểu quỷ. Bán Tổ không xuất hiện thì chỉ sợ không ai có thể giết ta. Trên người của ta khoác đầy thánh khí, tuy là thiên quân vạn mã đến thì cũng khó làm gì được ta. Hơn nữa, ta không trêu nổi bọn họ thì ta sẽ không bỏ trốn sao?" Đây là ý nghĩ chân thật của Tiêu Thần, khắp thế giới đều là kẻ địch, hôm nay chỉ có thể lựa chọn trốn thật xa.
"A, nhưng. . . Ta rất lo lắng. Ta đã không có phụ thân. . . Cũng không có mẫu thân, ta không muốn lại mất đi thân nhân." Nói tới đây tiểu tử kia trông vô cùng thương cảm.
"Ha hả. . . Yên tâm đi. Ta như thế nào cũng phải kẻ tham ăn như ngươi. Tuyệt sẽ không có gì ngoài ý muốn."
"Ta mới không tham ăn. Ta chỉ là thích ăn vài thứ mà thôi." Tiểu thú mặt nhăn lại chun mũi thật dễ thương. Nó bất mãn nói thầm.
"Vậy thì cũng không để lãng phí thời gian. Mau bồi đắp thân thể. Ta chờ ngươi trở lại."
"Được rồi. Những Âm mộc Sâm Quả thì giữ lại cho ta. Ta . . . Còn chưa ăn đủ đâu."
"Đồ Tiểu quỷ tham ăn . . ."
"Không đúng. Ta . . . buồn ngủ . . ." Nói tới đây. Kha Kha hóa thành một chùm hào quang sặc sỡ rồi nhập vào trong Thất Thải Thánh Thụ đang trôi nổi ở khoảng không trên đỉnh đầu Tiêu Thần.
Hào quang của Thất Thải Thánh Thụ rực sáng lên rồi cuối cùng chậm rãi chìm vào bên trong thân thể Tiêu Thần.
Thi thể các Bán Tổ đều bị Tiêu Thần lấy đi, toàn bộ bị niêm phong ở trong thánh khí của bọn họ. Hắn cảm giác tương lai có thể sẽ có công dụng.
Thánh khí dính huyết dịch Bán Tổ giờ phút này trở thành vật tùy thân của Tiêu Thần.
"Thiên địa bao la, nơi nào có thể?"
Trong khi Kha Kha hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say để chậm rãi bồi đắp lại thân thể. Tiêu Thần thốt ra câu cảm khái như vậy.
Trên bình nguyên Ma Quỷ im ắng, hoàn toàn tĩnh lặng, biển hài cốt trắng xoá đã biến mất không thấy đâu. Giờ phút này trên bình nguyên cũng không để lại dấu vết gì, chỉ thấy sự thê lương và hoang vắng.
"Tìm một chỗ để ẩn cư. . ."
Tiêu Thần quyết định ẩn vào nơi hoang dã, từ đó không xuất hiện trên thế gian này.
Có điều tất cả lại há có thể như hắn mong muốn.
"Soái ca Dế Mèn . . ."
Có tiếng gọi lanh lảnh ngọt ngào vang lên từ xa, hai tiểu La Lỵ trắng nõn mái tóc tung bay với nụ cười hưng phấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc tựa hai chùm sáng rực rỡ vọt tới gần hắn.
"Là các ngươi. . ."
"Chúng ta đã đuổi kịp ngươi rồi . . ." Hai tiểu La Lỵ cười hì hì, vui vẻ hoạt bát dị thường giống như Yêu Tinh lượn hai vòng quanh Tiêu Thần rồi lên tiếng: "Tinh Linh lại đẹp trai hơn rồi, làm ta phải chảy nước miếng . . ."
Hôm nay, Tiêu Thần có đủ loại thánh khí trên người. Cho dù đối mặt cường giả già lão cũng đều không sợ, càng không phải nói tới đối mặt hai tiểu La Lỵ Yêu Tinh trắng nõn này. Hắn hỏi: "Các ngươi có chuyện gì sao?"
"Thúc thúc Giáo Tổ bảo chúng ta nói cho ngươi, giết rất hay, không có gì đáng sợ." Nói tới đây bọn họ lại nở nụ cười hì hì rồi tiếp tục: "Ngoài ra . . ."
"Ngoài ra cái gì?"
"Giáo Tổ và lão cha chúng ta không muốn ngươi chết trẻ. Nè, đừng trợn mắt với chúng ta, là bọn họ nói không muốn ngươi chết đi quá sớm nên đã chuẩn bị giúp ngươi xóa đi những dấu ấn tinh thần trên thánh khí , tránh cho soái ca Dế Mèn bị đám môn đồ đệ tử khống chế ngược lại. Để ngươi thực sự có thể sử dụng những thánh khí này."
Hai tiểu La Lỵ nhìn đủ loại thánh khí trên người Tiêu Thần, đôi mắt to tròn không ngừng chớp chớp làm phát ra những đốm sáng nhỏ bay đầy trời. Hai cặp mắt hoàn toàn híp lại hệt như trăng lưỡi liềm, tựa hồ rất muốn xông lại ôm lấy những thánh khí này.
"Chảy nước miếng nha, rất nhiều rất nhiều bảo bối đó."
Nói tới đây. Bọn họ thật sự cùng nhau nhào tới.
"Ta muốn Thất Bảo Diệu Thụ, thật xinh đẹp mà."
"Ta muốn Ma trượng của Tát Đán ma vương, cực đã nha."
"Ta muốn Tru Tiên tứ kiếm. . ."
"Ta thích Đài Sen mười hai tầng, long lanh trong suốt, cực kỳ xinh đẹp."
Hai tiểu La Lỵ trông hệt như muốn chia nhau bảo tàng.
Xa xa, một con Hồ Điệp tựa hồ đã sớm chờ khá lâu, thấy hai tiểu La Lỵ trắng nõn nghịch ngợm thì khẽ vỗ cánh bay đến. Nó vỗ một cái gây rung động làm không gian phát sinh những đường méo mó, một mảnh không gian kỳ dị che kín vùng trời rồi bao bọc nơi này.
"Hồ Điệp thúc thúc. . . Không nên biến chúng ta thành Hồ Điệp." Hai tiểu La Lỵ lập tức hiền lành ngay, có hơi rụt rè xin xỏ.
"Xin phụ thân và Xi Vưu ra tay đi." Hồ Điệp nhẹ nhàng vỗ cánh, tinh thần dao động phát ra dập dờn rồi nói với Tiêu Thần: "Giúp ngươi xóa đi dấu ấn tinh thần trên thánh khí để ngươi có thêm năng lực tự bảo vệ mình."
"Tại sao giúp ta?" Tiêu Thần bình tĩnh hỏi.
"Chỉ vì mười sáu Chiến Kiếm đã dung hợp với ngươi, ta không muốn hiện tại ngươi chết đi. Hãy gắng dung hợp thật tốt cùng Chiến Kiếm đi." Trang Chu khẽ vỗ đôi cánh bướm.
Hai tiểu La Lỵ bỗng nhiên đứng thẳng người, sau khi hai mắt nhắm nghiền lại mở ra trong phút chốc. Chúng đều phóng ra uy áp khó có thể phỏng đoán, đó không phải thuộc về lực lượng của chúng nữa. Bốn mắt bắn ra từng đạo thần quang lọt vào đám thánh khí trên người Tiêu Thần.
Cùng lúc đó hai cánh Trang Tử chớp động phóng ra từng đạo hào quang bao trùm lấy Tiêu Thần. Ba đại cao thủ đồng thời ra tay xóa đi tất cả dấu ấn tinh thần còn lưu lại trên thánh khí.
Phảng phất giống như một giấc mộng.
Khi Hồ Điệp kia đã đi xa, hai tiểu La Lỵ trắng nõn đã biến mất.
Đến bây giờ, thánh khí mới chánh thức có thể để hắn sở dụng mà không lo lắng bị triệu hoán đi mất.
Xoát
Hào quang lóe lên, tất cả thánh khí đều dung nhập vào trong thân thể, có thể để Tiêu Thần khống chế tùy theo ý mình. Như vậy hắn không hề giống như lúc trước nữa, khi đó rõ ràng như nói cho người khác. . . toàn thân ta đều là thánh vật.
Tiêu Thần khống chế Đài Sen mười hai tầng ẩn tàng phóng lên cao. Trong phút chốc hắn đột nhiên cảm giác được uy áp cường đại từ phương xa ùa đến.
Thì ra đã sớm có người mai phục ở đây chờ đợi hắn xuất hiện. Vừa rồi là bởi vì là có Trang Tử nên mọi người mới không phát giác được hắn.
"Ngươi rốt cục đã đi ra . . ." Một lão đạo sĩ dẫn dắt một đám người chặn Tiêu Thần lại.
"Ngươi là ai?"
"Bần đạo là Quảng Thành Tử."
Dựng tóc gáy!
Thần Tiên tiếng tăm lừng lẫy đó.
Tiêu Thần làm sao mà không biết đến ông ta cho được? Đó là môn đồ đắc ý của Nguyên Thủy. Vừa bắt đầu thoát ra Địa Ngục liền đụng phải nhân vật bực này, nếu như không có đủ loại thánh khí thêm vào thì hắn có thể khẳng định, đối phương giết chết hắn chỉ đơn giản như nghiền nát một con kiến vậy.
Bởi vì đó tuyệt đối là cường giả trong thiên địa!
"Ngưỡng mộ thánh tiên Xiển Giáo đã lâu." Tiêu Thần đứng thẳng trên không trung.
"Không có gì để nói, tổ sư khiến ta rút gân tróc xương đồ nghiệt chướng thí tổ này, vĩnh viễn trấn vào trong Huyết Ngục để hắn đời đời kiếp kiếp chịu khổ, lúc nào cũng phải chịu đau đớn." Một người tuổi còn trẻ từ phía sau Quảng Thành Tử đi ra, mặc dù thoạt nhìn thì người trẻ tuổi nhưng mà Tiêu Thần không dám cho hắn là hạng người tầm thường.
"Bắt lấy hắn." Quảng Thành Tử gật đầu.
"Giết hắn như đồ cẩu." Chàng trai trẻ tuổi vô cùng tự phụ, dùng ánh mắt gần như miệt thị nhìn qua Tiêu Thần rồi nói vô cùng lạnh lẽo: "Ngươi là đồ tiểu súc sinh lại nghịch thiên, thật sự là thì số mệnh. Hôm nay ta cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"
Xoẹt.
Người tuổi trẻ hóa thành một đạo hào quang bay tới. Tay phải vươn mạnh lên phía trước, trong phút chốc không ngừng phóng đại rồi cuối cùng lại lớn như quả núi cao, che trời rợp đất chụp xuống Tiêu Thần.
Đối mặt một đám cường giả, Tiêu Thần lại càng thêm cẩn thận. Ngay cả khi có thánh vật trong người nhưng hơi vô ý cũng có thể có thể sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Bởi vậy vừa ra tay thì Tru Tiên tứ kiếm liền xuất ra. Bốn đạo sát khí phi thẳng hướng lên trời cao làm mặt trời tối lại, khiến thiên địa biến sắc.
"***. . ."
Chàng trai đối diện chấn động mà chửi mắng, thế này thì đánh như thế nào? Đây chính là tứ kiếm của Thông Thiên giáo chủ! Hung danh uy chấn thiên hạ, ai dám tranh phong với nó đây. Không phải Bán Tổ thì không người nào dám thực sự đối kháng với bốn thanh hung kiếm tuyệt thế này.
Hắn quay đầu liền muốn chạy trốn, nhưng mà đã muộn rồi. Kiếm khí Tứ kiếm không hề ngoài dự liệu chém nát bàn tay to như quả núi trên bầu trời rồi sau đó tứ kiếm đồng loạt xoay tròn, kiếm khí hỗn độn mênh mông liền tuôn ra.
Phập phập.
Hào quang ngút trời, bốn thanh hung kiếm liền chém thành bùn đệ tử trẻ tuổi Xiển Giáo kia làm hắn hình thần cụ diệt, ngay cả một giọt linh thức cũng không còn.
"Đáng chết!" Một trung niên bên cạnh phẫn nộ gào lớn, đã muốn xông tới . Nhưng trong phút chốc liền dựng tóc gáy mà miễn cưỡng ngừng bước.
Lúc này. Tiêu Thần đã xuất ra Tru Tiên Trận Đồ. Kiếm đồ đủ loại bay hỗn độn trên đầu hắn rồi không ngừng xoay tròn. Tru Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên tứ kiếm chia nhau trấn tứ phương làm lóe ra hào quang chói mắt, từng đạo Hỗn Độn kiếm khí đang lưu chuyển làm khiếp đảm lòng người.
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người chấn động mà chửi mắng thô tục. Đây là . . . một Tru Tiên Trận giết chóc mạnh nhất Thiên hạ lại đơn giản như vậy mà mở ra.
Mặc dù biết rõ Tiêu Thần khó có thể phát huy vài phần uy lực, nhưng có ai dám đi tranh phong?
Càng làm cho người thổ huyết chính là hào quang lại lóe sáng, dưới chân Tiêu Thần hiện ra Đài Sen mười hai tầng. Đó không phải chí bảo của Phật Đà sao, nó là thánh khí chủ yếu phòng ngự , danh xứng với tên thực.
Bên ngoài có Tru Tiên kiếm trận chủ trì giết chóc, bên trong có đài sen của Phật Đà phòng ngự vô biên. Ai có thể tấn công nổi đây, đó quả thực là . . . Biến thái!
"Hừ "
Quảng Thành Tử hừ lạnh, lão lật tay lền có một quả bảo ấn xuất hiện ở trong tay. Lão lạnh lùng nhìn Tiêu Thần, cũng không nói một câu gì mà đánh ra Phiên Thiên Ấn trong truyền thuyết kia.
Tiêu Thần thất kinh, uy lực của Phiên Thiên Ấn danh chấn nghìn đời. Quả thực nó có cái uy Phiên Thiên (nghiêng trời), đủ lực chấn động mặt đất. Giờ phút này mặc dù hắn có đủ loại thánh khí trên người, nhưng mà đương đầu với Kim Tiên trong truyền thuyết của Xiển Giáo, cùng với đối kháng Phiên Thiên Ấn kia do Nguyên Thủy tự mình tế luyện cho Quảng Thành Tử thì có lẽ hắn không có nền tảng nào đủ sức.
Vì vậy, hào quang lại lóe lên, Thất Bảo Diệu Thụ xuất hiện ở trong tay trái, Ma trượng Tát Đán ma vương xuất hiện ở trong tay phải, Thái Cực đồ của Lão Tử cũng chắn trước người, Thái Dương thánh thạch vọt lên treo lơ lửng tùy thời chuẩn bị đánh ra ngoài.
Liền trong lúc đó, "xoạt xoạt xoạt" tiếng vang không ngừng, cổ thánh kinh đã bắt đầu tự lật trang ở trên bầu trời. Vương miện Tam Thánh Linh cũng xuất hiện ở trên đầu Tiêu Thần.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, như là sắp sửa ngốc hết vậy. Mọi người ở đây đang bao quanh Quảng Thành Tử đều bị trấn nhiếp.
Nhiều thánh khí như vậy mà đồng thời đánh ra thì chỉ sợ sẽ chôn vùi cả chốn không gian này, không có mấy người có thể đào tẩu. Tất cả mọi người kích động đến chửi mắng, đó thật sự là . . . Rất biến thái !
Đủ loại thánh khí tập trung vào một người, đây chỉ sợ là bộ đồ chiến đấu xa hoa nhất, xa xỉ nhất từ trước tới nay.
/433
|