Trên bình nguyên Ma Quỷ, nơi hơn trăm ngàn vạn quân binh táng thây bỏ mạng, kho báu có một không hai lộ ra làm kinh ngạc thiên hạ.
Tiên nhạc dặt dìu, cánh hoa bay lả tả trong không trung. Đầy trời đều là ráng mây tốt lành, từng đạo Ngũ Sắc rơi xuống, hào quang chiếu rọi thập phương, Nguyên Thủy Thiên Tôn cưỡi tiên hạc hạ xuống.
Ngài đầu đội Tử Kim Quan, toàn thân khoác Âm Dương đạo bào, mái tóc dài trắng như cước rủ xuống trước ngực sau lưng đung đưa theo gió. Gương mặt phương phi không có một chút vẻ già lão, giống như mĩ nam anh tuấn hơn ba mươi tuổi. Mũi thẳng miệng vuông, đôi mắt thâm thúy như đại dương, không hề có bất cứ khí thế bức nhân. Nhưng mà chính vẻ nhàn nhạt như vậy lại làm cho người ta có cảm giác không hiểu hết được, càng nhìn càng làm cho người ta sinh ra lòng kính sợ.
***
Khắp trời đều là những dải lụa màu, ánh sáng đủ màu sắc vô tận phủ xuống. Những ráng mây rạng rỡ trôi nổi, trong tiếng nhạc tiên những cánh hoa óng ánh long lanh không ngừng bay lả tả xuống khiến cho không trung đều tràn ngập hương hoa thấm đẫm tâm can.
Tiên hạc hót vang vọng dưới vòm trời, Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện thân trong không trung, chung quanh hiện ra một tòa cung điện rộng rãi. Mây mù lượn lờ, có rất nhiều tiên nhân xuất hiện chung quanh Ngài. Ngài khoanh chân ngồi ngay ngắn trên mây, đôi mắt nhắm lại, cả người tuyệt không lay động.
Mặc dù không thốt ra một lời, thế nhưng trạng thái tinh thần như thế đủ để cho trong lòng mọi người sinh ra ý nghĩ sợ hãi. Đây chính là . . . Bán Tổ Thần vậy!
***
Trên một vùng trời khác, tiếng tụng niệm vang vọng thiên địa, kinh phật vô tận hiện lên. Những chữ Phạn khảm vàng thật lớn như muôn ngàn vì sao lấp lánh. Ngàn vạn đóa hoa sen không ngừng nở rộ trên bầu trời. Những cánh hoa trắng nõn không nhiễm một hạt bụi khiến cho nơi này phảng phất thành một cõi cực lạc hoa quốc.
Như một pho tượng phật toàn thân màu vàng cao sáu trượng. Gương mặt màu vàng tựa như được đúc bằng vàng ròng hiện lên vẻ đau khổ biểu lộ nỗi từ bi trắc ẩn thương dân. Ngài ngồi ngay ngắn trên mười hai đài sen, hai mắt nhắm chặt, khí tức cát lợi thần thánh tràn ngập khắp trên bầu trời.
Đại Tiên Xích Cước tảo lê hương,
Chân đạp tường vân càng dị thường.
Thập nhị đài sen diễn phép báu,
Tám đức trên người càng phi phương
Thọ đồng thiên địa phán phi liêu,
Phúc kinh sóng lớn há cương cường.
Tu thành xá lợi danh vang mãi
Thỉnh nhàn Cực Lạc là Tây phương .
( tảo lê hương : thơm mùi lê táo? ; phi liêu : ngộ thua lun ; xá lợi : tinh túy xương cốt của Phật môn sau khi mất)
Đây chính là Phật Đà trong truyền thuyết, kiếp trước từng bị đóng đinh trên bình nguyên Ma Quỷ. Sau lại tu thành vô thượng phật thân trong Thượng Cổ đại chiến. Ngoại trừ Tổ Thần ra thì có thể nói Ngài đứng trên đỉnh thiên hạ, khó lòng gặp được địch thủ. Sau khi đại chiến Long Đảo thì từ đấy không còn tin tức mà biến mất không có dấu vết, rất nhiều người đều coi Ngài đã bỏ mạng trên Long Đảo. Thật không ngờ Ngài lại xuất hiện một lần nữa .
Phật Đà vừa có lòng dạ từ bi như Thánh giả, lại vừa có pháp lực Thông Thiên như thần linh.
Mà hôm nay Ngài cũng tới đây. Có thể nghĩ kho báu vô song này có ý nghĩa quan trọng đến mức nào để làm cho Phật Đà đã rũ bỏ dục vọng bụi trần lại phải xuất thế.
Mười hai đài sen khổng lồ , mỗi cái như một hòn núi nhỏ đang nở rộ phát ra ngàn vạn điềm lành đủ màu. Chung quanh là tiếng tụng kinh không ngừng. Cả một thế giới cực lạc hiện ra, Phật quang chiếu khắp nơi. Ngôi chùa cổ to lớn với Phật tháp vươn thẳng đến tận mây xanh. Năm trăm La Hán sắp hàng hai bên.
Vừa giống thực mà cũng như mơ, Nguyên Thủy cùng Phật Đà xuất hiện. Chung quanh hai người phảng phất như xuất hiện một cõi đất trời mới tinh khôi làm cho người ta khó có thể phân biệt thật giả.
Đến giờ phút này. Không biết có bao nhiêu đại nhân vật đã giá lâm đến nơi này.
Thiên Ma Cung Cung Chủ đời thứ nhất, Bạch Hổ Thánh Hoàng, sát thủ Chí Tôn, đại thánh Khổng Tuyên đều đã giá lâm khiến cho bình nguyên Ma Quỷ để lộ thần bí khó lường.
Bạch Hổ Thánh Hoàng lạnh lùng thoáng nhìn qua Phật Đà. Thời trận đánh Thượng Cổ bọn họ đã từng giao đấu, có thể nói xem như kẻ địch lâu năm.
Có tin tức truyền ra là kho báu vô song này có rất nhiều đồ cổ đã chờ đợi vô tận năm tháng. Đến khi Phong Ấn bị lung lay là lại tái hiện dưới ánh mặt trời để mọi người tranh đoạt!
Đồn rằng Thông Thiên giáo chủ đã sớm nắm trong tay một con đường hầm không gian cổ xưa đi đến kho báu. Hàng năm Ngài tách ra một đám hóa thân tiến vào con đường cổ xưa đó để trấn thủ kho báu có một không hai. Khiến cho cả bậc cường giả vô thượng như Bán Tổ Thần đứng ra bảo vệ, có thể nghĩ kho báu đó quan trọng tới cở nào.
Bản thể của Thông Thiên giáo chủ đứng ở đám mây. Ngài nhìn lướt qua Nguyên Thủy và Phật Đà rồi lạnh lùng hừ một tiếng. Bốn thanh sát kiếm Tru Tiên, Lục Tiên, Tuyệt Tiên, Hãm Tiên mỗi cái dài ước chừng hơn một ngàn trượng cắm thẳng trên mặt đất mà lắc lư một hồi, sát khí bay lên đến tận trời cao.
Hai mươi bốn Chiến Kiếm ngưng tụ thành kiếm khí hào hùng không thể đoán nổi. Những tu giả cẩn thận đều đã phát hiện, bốn thanh kiếm của Thông Thiên giáo chủ cùng với hai mươi bốn Chiến Kiếm do kiếm quang hóa thực thể quả là rất giống nhau, phảng phất như cùng một loại.
Điều này làm cho rất nhiều người đều sinh ra liên tưởng, chẳng lẽ nói là tứ kiếm chí bảo uy chấn thiên hạ của Thông Thiên cũng xuất phát từ hai mươi bốn Chiến Kiếm chăng? Nếuđúng là như vậy thì đó quả thực là quá mức chấn động thế gian.
Mới chỉ có bốn thanh mà tiếng xấu đã truyền khắp thiên hạ. Nếu như hai mươi bốn thanh đều xuất hiện thì chẳng phải là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, không người có thể ngăn?
Nếu như suy đoán là thật sự thì chí bảo đáng sợ này tuyệt đối vượt qua tất cả thần binh lợi kiếm!
Suy nghĩ một chút những lời đồn đại này, Thông Thiên giáo chủ đích thân phái hóa thân của mình thường xuyên đi trấn thủ thông đạo thần bí, có lẽ . . . tất cả điều này là sự thật, Ngài muốn thu thập cả hai mươi bốn Chiến Kiếm.
Trên không trung phía xa, Tiêu Thần chỉ ngắm nhìn mà không có tiến tới.
Trên bầu trời là các đại nhân vật, mà xung quanh Chiến Kiếm là rừng xương trắng hếu vô tận. Ở bên ngoài là đông đảo các tu giả, hắn cảm giác được xông vào vũng nước đục rất khó có thu hoạch.
"Hì hì. . ." Vừa lúc đó, Yêu Yêu để chân trần phất phới bay đến. Tựa như là một tinh linh xinh đẹp mà lại linh hoạt. Quần áo màu đen phất phơ trong gió, nhẹ nhàng lay động cuốn lấy vòng eo mềm mại, những ngón chân óng ánh lóe ra tia sáng mê hoặc lòng người, gương mặt tuyệt mỹ tràn ngập nụ cười .
"Nam nhân vô tình đang cảm nghĩ gì mà ngẩn ngơ ra vậy, đồng minh chúng ta đã đến"
Phía sau Yêu Yêu là Từ Hàng Kiếm Trai tiên tử Huyên Huyên, còn có đại truyền nhân của Tuyệt Đao là Tiểu Lý Phi Đao, sau nữa là cường giả đế quốc La Mã Tát Ma.
Cuối cùng là một người đẹp tóc vàng cao dong dỏng, xinh đẹp đoan trang khó ai bì kịp mà tao nhã vô song. Vóc người thon thả uyển chuyển, mái tóc vàng như ánh mặt trời sáng chói, làn da trắng như tuyết mềm mại mịn màng vô cùng, một đôi mắt xanh biếc tràn ngập linh khí, từ sau hàng mi cong dài chớp chớp đôi mắt lóe ra ánh sáng trí tuệ rực rỡ.
Ngoài thiếu nữ cuối cùng thì những người khác Tiêu Thần đều đã biết tên.
Huyên Huyên, Từ Hàng Kiếm Trai đã từng cùng Tiêu Thần giao thủ, khi đó bị hắn dùng khuỷu tay ra đòn nghiêm trọng trúng ngực mà thổ huyết. Giờ phút này, mặc dù nàng vẫn không để lộ ra hình dáng, nhưng đôi mắt vẫn tĩnh lặng lại dần dần trở nên sắc bén để lộ ra hai đạo thần quang chói lọi nhìn chăm chú Tiêu Thần.
Kiếm tiên sau lưng nàng "Leng keng" một tiếng tự động nhảy ra, sát khí bao phủ Tiêu Thần. Từng bị khinh nhờn, giờ phút này nàng không buồn che dấu sát ý.
Tiêu Thần không thèm quan tâm, ở trên không trung bước dài đi tới trước mặt tiên tử thông minh có tiếng rồi không chút cố kỵ mà hỏi "Đại tỷ, nàng không nên chăm chú nhìn ta như vậy có được không? Ta thật sự không thích thiếu nữ giống như nàng"
Tát Ma muốn cười, rồi cố nén lại. Nhưng Yêu Yêu thì không che dấu chút nào mà cười rộ lên yêu kiều, nàng thích nhất nhìn Kiếm Trai tiên tử kinh ngạc. Hai bên vốn từ xưa tới nay là đối thủ sống mái không thôi.
Xoẹt.
Quang mang chợt lóe, kiếm tiên tuốt ra khỏi vỏ chĩa thẳng vào họng Tiêu Thần. Huyên Huyên, có thể nói là thông minh tốt bụng, vẫn còn trong trắng lại vừa bước vào tuổi hoa không lớn hơn Tiêu Thần bao nhiêu. Lại bị gọi là Đại tỷ, bị kẻ đã từng khinh nhờn trên người của nàng trêu chọc như thế làm cho linh giác thông minh nhạy cảm của nàng sinh ra sự dao động, một cơn tức giận nổi lên.
"Được rồi, tiểu Huyên Huyên nên bình tĩnh. Muốn tâm hồn sáng tỏ thì không thể tức giận đâu" Yêu nữ nhẹ nhàng bay tới đứng chắn giữa hai người.
Xoẹt
Quang mang chợt lóe, kiếm tiên lại trở vào bao. Huyên Huyên lấy lại bình tĩnh, nàng cũng không muốn trong trường hợp này để cho tâm linh dao động mà tức giận. Khả năng trấn tĩnh như vậy khiến cho Tiêu Thần rất khâm phục.
"Tiên tử ta nói sai rồi, ta xin lỗi. Kì thật, ta cũng rất thích dáng vẻ của nàng . . ." Thấy ánh mắt đối phương lại chuyển động, những tia sát khí như chực tràn ra Tiêu Thần nở nụ cười mà nói "Không giải thích nữa. Kỳ thật ta thật sự không có ác ý, ta là một người tốt"
"Ha ha. . ." Tát Ma cười lớn bay tới rồi nói "Bình thường kẻ ác đều nói chính mình là người tốt. Hôm nay chúng ta đang kề vai chiến đấu nên mọi việc trước đây tất cả đều dứt bỏ. Để ta giới thiệu, đây là Na Lệ Ti ,một trong thập đại cao thủ thanh niên của đế quốc La Mã chúng ta"
"Ta cũng giới thiệu cho các ngươi một người bằng hữu." Sau khi Tiêu Thần gật đầu với Na Lệ Ti, hắn hướng về không trung xa xa vỗ tay. Một tiếng rồng ngâm truyền đến. Bích Long Vương cùng Nhất Chân hòa thượng bay đến.
Mùi thuốc súng tức thời đậm lên.
Nhưng mà Yêu Yêu yêu kiều nở nụ cười xua tan địch ý mà nói "Chúng ta đều là vì tu hành mà vào chiến trường, căn bản không có lòng trung thành với quốc gia. Không nên chất thêm thù địch quốc gia lên thân mình"
Đến lúc này, bảy đại cao thủ gồm Tiêu Thần, Nhất Chân, Yêu Yêu, Huyên Huyên, Tuyệt Đao, Tát Ma, Na Lệ Ti quyết định liên minh cùng tranh báu vật.
Có điều Tiêu Thần và Nhất Chân đều rất hoài nghi, ở ngay trước mắt nhiều đại nhân vật như vậy thì định thu hoạch gì đây? Cái này thật đúng là cướp thịt từ miệng hổ, chỉ hơi vô ý là sẽ sẽ rơi vào kết cục hình thần câu diệt. Mặc dù bọn họ cũn có tiềm lực thật lớn, nhưng mà so cùng những đại nhân vật từ thời thượng cổ trong truyền thuyết thì còn kém quá xa.
Vừa lúc đó, hai mươi bốn Chiến Kiếm lắc lư một chập làm cả bình nguyên Ma Quỷ bắt đầu rung động kịch liệt, khắp nơi nứt toác ra vô vàn những rãnh hào thật lớn làm đất trời rung chuyển. Vô tận quang mang chiếu rọi lên tận trời cao. Toàn bộ đại quân bạch cốt chung quanh bắt đầu đứng yên ngửa mặt lên trời mà gào thét. Không có linh hồn, không có huyết nhục, nhưng là những bộ xương trắng này không ngờ lại có thể phát ra những tiếng la hét thực đáng sợ.
Ác quỷ kêu khóc, đây là âm thanh tử vong đích thực. Hơn một ngàn vạn bộ hài cốt trắng nhởn giương nanh múa vuốt, ngửa mặt lên trời gào rú, tình cảnh có thể nói cực kỳ chấn động làm cho đất trời đều hơi bị rung rinh. Đám tu giả bên cạnh cũng bị dao động vô cùng, không ai có thể tới gần, tất cả mọi người cứ đứng ở nơi xa xôi ngắm nhìn.
"Ầm"
Mặt đất nứt ra, vừa lúc đó hai mươi bốn Chiến Kiếm đột nhiên rút ra rồi bay lên. Hai mươi bốn thanh kiếm bén lóng lánh đến chói mắt, vô cùng chói mắt. Đất trời sụt lở phảng phất sắp bị diệt vong, áp lực lớn lao lập tức làm không ít người sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Đây là một loại uy hiếp tuyệt đối, Tử Vong uy hiếp thẳng vào linh hồn bọn họ làm cho bọn họ trong nháy mắt ngắn ngủi đối diện "Tử Vong" mà sợ đến không dám không lùi. Kho báu đáng quý, nhưng sinh mạng quan trọng hơn.
Đương nhiên cũng nhiều người lựa chọn đứng lại, bởi vì rất nhiều người có được tin tức, người có duyên với kho báu lần này cho dù là phàm nhân hay là đại nhân vật có thực lực nghịch thiên thì cơ hội đều như nhau.
"Ầm ầm "
Mặt đất bị sụp, nhưng khi nó lún xuống thì hai mươi bốn Chiến Kiếm lơ lửng giữa trời lại đang từ từ thu nhỏ lại, quang mang đang dồn nén ngưng tụ lại mà trở nên càng lúc càng chói mắt.
Rốt cục, chúng hóa thành hai mươi bốn ngôi sao sa phát ra ngàn vạn ánh ngũ sắc chói lọi hiện lên trong không trung.
Đúng lúc này thì các đại nhân vật hành động , Ngũ Sắc Thần Quang Khổng Tuyên chấn động thiên hạ vẽ lên trên bầu trời ngũ đạo quang hoa lướt về phía hai mươi bốn Chiến Kiếm.
Cùng lúc đó, Thông Thiên giáo chủ phất tay áo lên, ống tay áo lớn ra vô hạn phảng phất muốn che rợp đất trời rồi hướng về hai mươi bốn thanh Kiếm định thu thập.
Nó gây nên ngàn vạn cơn cuồng phong. Rất nhiều tu giả thực lực bình thường gắng gượng phi hành tới cướp đoạt dị bảo, nhưng còn chưa tới gần đã bị Thông Thiên giáo chủ phẩy tay tạo nên trận cuồng phong thổi cho hôi phi yên diệt. Lại càng có nhiều người trực tiếp bị thổi bay xa đến ngoài trăm dặm.
Uy thế đáng sợ!
Ống tay áo của Thông Thiên giáo chủ nhẹ nhàng đã thổi bạt không trung, có thể nói là người mạnh mẽ tuyệt đối hung tợn đủ sức thách thức thiên hạ, không thèm đếm xỉa đến những tu giả bình thường mà cũng muốn tranh đoạt kho báu vô song.
Đất trời đều bởi vì Ngài mà ở kịch liệt lay động!
Cách đó không xa, mây mù mờ ảo, tiên nhạc dặt dìu, vòm trời như từ những lớp chất chồng lên nhau. Nguyên Thủy Thiên Tôn đang ngồi trong mây chợt mở mắt xuất ra hai luồng ánh sáng màu tím chói mắt.
Những vòng sáng trong Âm Dương Đồ trên áo đạo bào xoay tròn rồi sau đó xuất ra ngoài mà nhẹ nhàng bay lên. Chúng to ra rất nhanh, cuối cùng như Thái Nhạc Hoa Sơn, như vực sâu biển lớn từ không trung hướng về hai mươi bốn Chiến Kiếm xoay tròn đi định nuốt chửng chúng vào trong mắt Âm Dương.
Âm Dương Đồ vô cùng to lớn, hào quang nghiêng trời lệch đất từ hai mắt âm dương cũng lớn chừng xấp xỉ khe núi với sự hào hùng không thể phỏng đoán. Nó ẩn chứa một lực lượng hủy diệt cực kỳ kinh khủng làm rất nhiều tu giả thấy linh hồn mình đều run rẩy.
***
Từ một phương hướng khác, Phật quang của thế giới cực lạc chiếu khắp, hạc tiên múa lượn, dị thú vui mừng nhảy nhót. Tháp cổ tầng tầng, Thần Miếu san sát để lộ ra vẻ trang nghiêm vô cùng thần thánh, tiếng tụng niệm ngân nga không dứt. Kim thân PHật Đà cao sáu trượng như từ hoàng kim đúc lại mà thành, trên người phát ra ngàn vạn đạo quang hoa.
Ngài rời khỏi bệ sen từ mười hai đài sen, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong không trung chỗ hai mươi bốn Chiến Kiếm. Trong tiếng kinh phật không ngớt, từ đài sen trắng nõn phật quang lấp lánh tỏa ra những ráng lành rồi sau đó phô thiên cái địa chụp xuống phủ kín cả bầu trời.
Xa xa, tất cả tu giả đều vô cùng giật mình. Tam nhân vật đại đầu sỏ xuất động như thế, người khác căn bản không cách nào tới gần. Phàm là kẻ nào hơi có tiếp cận thì ai cũng chịu hôi phi yên diệt, nếu không chính là bị cuồng phong thổi bạt đi đến mấy trăm dặm.
Không ai không quý báu tánh mạng, kho báu đương nhiên trọng yếu, nhưng mà sinh mệnh càng đáng quý hơn. Ngoài đám người như Bạch Hổ Thánh Hoàng, Thiên Ma Cung Cung Chủ đời thứ nhất, sát thủ Chí Tôn, Khổng Tuyên thì không người nào dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Mọi người đã đã nhìn ra, ba nhân vật đại đầu sỏ vô cùng coi trọng hai mươi bốn Chiến Kiếm. Đều muốn thu làm của riêng.
Xa xa, một thanh tú kiếm cỡ bằng bàn tay rạch ngang không trung bay tới, đồng thời theo đó vọng đến một âm thanh già lão "Hai mươi bốn Chiến Kiếm không thuộc về thế giới này, các ngươi dựa vào cái gì mà nhúng tay?"
"Ầm "
Không có bất cứ lời dư thừa nào, một ống tay áo của Thông Thiên giáo chủ vung lên không thương tiếc, trong nháy mắt đánh bay phi kiếm.
Bên kia Nguyên Thủy Thiên Tôn ác hơn, trực tiếp búng ngón tay đập vỡ vụn cả vùng không gian làm phi kiếm bị đánh nát bấy.
Ngược lại thì Phật Đà rất bình thản. Không hề ra tay mà chỉ ra sức thu thập hai mươi bốn Chiến Kiếm kia ý.
Có điều vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Hai mươi bốn Chiến Kiếm không ngờ lại như vòm trời cứ đứng sừng sững bất động, đến mạnh mẽ như ba đại cao thủ cũng khó mà lấy đi.
Đến lúc này thì ai cũng đã nhìn ra, đây tuyệt đối là chí bảo hiếm có!
Là tuyệt phẩm khiến cho ba bậc tôn quí đều phải động lòng mà hành động!
"Thông Thiên. . . Ngươi đã đoạt tứ kiếm của ta, chẳng lẽ còn lòng tham không đáy sao?" Vẫn là âm thanh già lão vừa xong.
Mọi người ngạc nhiên, chịu đựng một kích của Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn, không ngờ người này không hề bị hôi phi yên diệt mà vẫn còn sống nhăn. Thực lực kẻ này sâu không thể lường, mà trọng yếu hơn thì dường như lão là . . . người từ thế giới khác đến.
Điều này đối với tuyệt đại đa số tu giả mà nó là, không thể tưởng tượng , chẳng lẽ ngoài Trường Sinh Giới còn có một thế giới khác nữa sao?
"Hừ, các ngươi không có khả năng giành được hai mươi bốn Chiến Kiếm này, đến như Tổ Thần thế giới này của các ngươi còn không thể luyện hóa được nó!" Âm thanh già lão lại phát ra, đồng thời lão niệm một đoạn chú ngữ.
Trong giây lát, hai mươi bốn Chiến Kiếm như là có cảm ứng mà bắt đầu rung động kịch liệt rung động, rồi sau đó không ngờ tan ra. Mặc dù có Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên , có ống tay áo rợp trời của Thông Thiên giáo chủ, có Âm Dương Cự Đồ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, có mười hai đài sen của Phật Đà ngăn cản nhưng vẫn không cách nào giữ lại được dù chỉ một mẩu của hai mươi bốn Chiến Kiếm!
Hào quang vô tận hóa thành một màn sương liền tỏa ra ngoài.
Đồng thời trong lúc đó, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng biến sắc.
Bọn họ biết đã mắc lừa, đây không phải là hai mươi bốn Chiến Kiếm đích thực. Đây là Kiếm Hồn thuần khiết, căn bản không cách nào giữ được.
Vô tận hào quang ùa vào giữa đám đại quân bạch cốt, tất cả đầu lâu xương cốt đều sống lại rồi sau đó phóng lên cao thành một vùng trắng xoá hướng về Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Phật Đà.
Tiếng la hét của ác quỷ chấn động trời đất.
Cùng lúc đó, đám tu giả phía xa cũng lâm vào hỗn loạn, bởi vì rất nhiều hào quang đang ập tới đó, hướng về đám người dập dờn mà đến.
Ngay lúc này, Tiêu Thần cảm giác có vô vàn đạo Kiếm Hồn thuần khiết ùa vào trong cơ thể hắn, mà người chung quanh tựa hồ mù tịt không hề hay biết.
Cách đó không xa, Yêu Yêu cũng lộ ra dáng vẻ sắc mừng rỡ, nhưng rồi rất nhanh lại giấu đi sắc mặt vui mừng, hiển nhiên nàng cũng có thu hoạch.
"Hừ!" Ở tít trên cao, Thông Thiên giáo chủ phất ống tay áo, vô số bạch cốt hóa thành tro bụi rơi lả tả xuống, âm thanh lạnh lùng của lão vang lên "Mặc dù Kiếm Hồn thuần khiết chạy mất thì đã có sao, chỉ cần thu được hai mươi bốn Chiến Kiếm tất cả đều cũng sẽ vào tay."
Hào quang vô tận tan đi, Tiêu Thần biết trong mấy người bọn họ thì Tuyệt Đao cùng Yêu Yêu tuyệt đối có thu hoạch. Sự biến hóa dáng vẻ nhỏ nhoi cũng không thể thoát được ánh mắt của hắn.
Quả thật là ở đây không bàn về tu vi mà chỉ nói tới duyên phận!
Ánh sáng vô tận hoàn toàn biến mất, ở chỗ hai mươi bốn Chiến Kiếm tan đi bay lên những màn sương mù hắc ám, ma khí ngập trời phóng lên cao.
"Luân hồi, là cửa Luân Hồi đã mở ra rồi!"
Khổng Tuyên là người thứ nhất xông vào, Thông Thiên cười lạnh một tiếng theo sát ngay sau đó. Bốn thanh sát kiếm thu nhỏ lại, xoay tròn vây quanh ngài, đồng thời Tru Tiên Trận Đồ được ngài triển khai, cố định ở trên đỉnh đầu.
Mọi người ngạc nhiên, đây mới được coi là cách hành động thực sự của Thông Thiên giáo chủ. Ngoại trừ lần khiêu chiến Tổ Thần Hữu Sào năm đó thì ngài rất ít vận dụng Tru Tiên sát trận, trận này được coi là chỉ kém ba đại trận tuyệt sát của Tổ Thần, có uy lực hủy diệt thế gian!
Nguyên Thủy Thiên Tôn trên đầu có Tử Kim Quan, toàn thân khoác Âm Dương đạo bào cũng như tia chớp theo sát sau đó lướt vào. Rồi sau đó Phật Đà cũng mang theo mười hai đài sen xông vào trong Luân Hồi.
Xoát xoát xoát
Quang mang không ngừng lóe ra, rất nhiều đại nhân vật chạy ào địa ngục.
"Bạch Hổ Thánh Hoàng thật sự đến, hắn vọt vào rồi" Có người kêu lên sợ hãi.
"Thiên Ma, đại Thiên Ma cũng đã vào!"
"Trời ạ, đó là Võ Thánh Tôn Vũ, hắn cũng đến!" Tôn Vũ nhảy vào địa ngục làm cho tinh thần mọi người có mặt càng trầm xuống. Đây là cường giả cùng đẳng cấp với Nguyên Thủy, Thông Thiên, nếu như lại thêm một hai người thì chỉ sợ địa ngục cũng đều giữ không được, khẳng định sắp sụp đổ.
Xoẹt
Lửa thần! Từ đằng xa một vầng mặt trời vàng rực xé rách không trung bay đến làm cho tất cả mọi người lập tức nhắm tịt hai mắt lại. Nước mắt từ trong mắt không kìm hãm được mà chảy ra, đó là bởi vì quang mang quá mạnh mẽ ác liệt , cho dù có Thiên Nhãn Thông đều không thể không cúi đầu.
"Trời ạ, đó là thần Thái Dương. Hắn cũng đến, là một trong mấy vị đứng đầu tộc phương tây!"
Mọi người lại lần nữa huyên náo phi thường. Thông Thiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tôn Vũ, Phật Đà, đầu sỏ tộc phương tây, còn có cường giả dị giới cũng chạy đến. Rốt cuộc là trong địa ngục cuộc có báu vật gì? Khẳng định không chỉ đơn giản là hai mươi bốn Chiến Kiếm như vậy!
Thực là chấp chới , một con Hồ Điệp ( bướm ) nhởn nhơ bay tới, nhẹ nhàng lượn vào trong địa ngục.
"Đó là . . . Trang tử , cường giả có tinh thần cảnh giới vô hạn gần đạt đến Tổ Thần!"
Cùng lúc đó, một ông lão tay chống quải trượng, tóc đồi mồi mà da dẻ vẫn hồng hào từ trên không trung nhẹ nhàng hạ xuống, thoạt nhìn vân đạm phong khinh ( DG : ai dịch được cụm này thì báo nha, ngộ chịu ), không hề có bất cứ kiểu cách bệ vệ nào lửng lơ mà bay vào trong địa ngục.
"Trời ạ! Ta không có hoa mắt chứ? Đó là . . ."
"Cực kỳ giống Thái Thượng Lão Quân được cung phụng trên bàn thờ sao!"
"Đúng là Lão Tử, Lão Tử cũng đến!"
"Trong địa ngục rốt cuộc có cái gì? !"
Được xưng chỉ dưới Tổ Thần, Lão Tử với uy quyền đứng hàng thứ ba cũng đến. Vị thần chủ trương vô vi* rất ít khi hiện ra trước hậu thế; lần trước khi Hữu Sào thị Thiên cung hiện ra, Tổ Thần di bảo xuất thế mà cũng không thể lôi cuốn ngài đến, vậy mà hôm nay Ngài lại xuất hiện. Rõ ràng trong địa ngục có khó báu không hề tưởng tượng ra nổit!
Vừa lúc đó, từ trong địa ngục xuyên qua cửa Luân Hồi vọng đến một âm thanh thực mềm mại non nớt "Đạo phong ấn thứ hai của cánh cửa cũng mở ra, bại hoại Thông Thiên, ngươi mau tới giúp ta nha"
Mọi người suýt bị cười ngất, đây là ai? Dám gọi toáng là "Thông Thiên bại hoại", đúng là làm cho người ta không nói được câu nào.
* Vô vi : vô vi; tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ (thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa)
Tiên nhạc dặt dìu, cánh hoa bay lả tả trong không trung. Đầy trời đều là ráng mây tốt lành, từng đạo Ngũ Sắc rơi xuống, hào quang chiếu rọi thập phương, Nguyên Thủy Thiên Tôn cưỡi tiên hạc hạ xuống.
Ngài đầu đội Tử Kim Quan, toàn thân khoác Âm Dương đạo bào, mái tóc dài trắng như cước rủ xuống trước ngực sau lưng đung đưa theo gió. Gương mặt phương phi không có một chút vẻ già lão, giống như mĩ nam anh tuấn hơn ba mươi tuổi. Mũi thẳng miệng vuông, đôi mắt thâm thúy như đại dương, không hề có bất cứ khí thế bức nhân. Nhưng mà chính vẻ nhàn nhạt như vậy lại làm cho người ta có cảm giác không hiểu hết được, càng nhìn càng làm cho người ta sinh ra lòng kính sợ.
***
Khắp trời đều là những dải lụa màu, ánh sáng đủ màu sắc vô tận phủ xuống. Những ráng mây rạng rỡ trôi nổi, trong tiếng nhạc tiên những cánh hoa óng ánh long lanh không ngừng bay lả tả xuống khiến cho không trung đều tràn ngập hương hoa thấm đẫm tâm can.
Tiên hạc hót vang vọng dưới vòm trời, Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện thân trong không trung, chung quanh hiện ra một tòa cung điện rộng rãi. Mây mù lượn lờ, có rất nhiều tiên nhân xuất hiện chung quanh Ngài. Ngài khoanh chân ngồi ngay ngắn trên mây, đôi mắt nhắm lại, cả người tuyệt không lay động.
Mặc dù không thốt ra một lời, thế nhưng trạng thái tinh thần như thế đủ để cho trong lòng mọi người sinh ra ý nghĩ sợ hãi. Đây chính là . . . Bán Tổ Thần vậy!
***
Trên một vùng trời khác, tiếng tụng niệm vang vọng thiên địa, kinh phật vô tận hiện lên. Những chữ Phạn khảm vàng thật lớn như muôn ngàn vì sao lấp lánh. Ngàn vạn đóa hoa sen không ngừng nở rộ trên bầu trời. Những cánh hoa trắng nõn không nhiễm một hạt bụi khiến cho nơi này phảng phất thành một cõi cực lạc hoa quốc.
Như một pho tượng phật toàn thân màu vàng cao sáu trượng. Gương mặt màu vàng tựa như được đúc bằng vàng ròng hiện lên vẻ đau khổ biểu lộ nỗi từ bi trắc ẩn thương dân. Ngài ngồi ngay ngắn trên mười hai đài sen, hai mắt nhắm chặt, khí tức cát lợi thần thánh tràn ngập khắp trên bầu trời.
Đại Tiên Xích Cước tảo lê hương,
Chân đạp tường vân càng dị thường.
Thập nhị đài sen diễn phép báu,
Tám đức trên người càng phi phương
Thọ đồng thiên địa phán phi liêu,
Phúc kinh sóng lớn há cương cường.
Tu thành xá lợi danh vang mãi
Thỉnh nhàn Cực Lạc là Tây phương .
( tảo lê hương : thơm mùi lê táo? ; phi liêu : ngộ thua lun ; xá lợi : tinh túy xương cốt của Phật môn sau khi mất)
Đây chính là Phật Đà trong truyền thuyết, kiếp trước từng bị đóng đinh trên bình nguyên Ma Quỷ. Sau lại tu thành vô thượng phật thân trong Thượng Cổ đại chiến. Ngoại trừ Tổ Thần ra thì có thể nói Ngài đứng trên đỉnh thiên hạ, khó lòng gặp được địch thủ. Sau khi đại chiến Long Đảo thì từ đấy không còn tin tức mà biến mất không có dấu vết, rất nhiều người đều coi Ngài đã bỏ mạng trên Long Đảo. Thật không ngờ Ngài lại xuất hiện một lần nữa .
Phật Đà vừa có lòng dạ từ bi như Thánh giả, lại vừa có pháp lực Thông Thiên như thần linh.
Mà hôm nay Ngài cũng tới đây. Có thể nghĩ kho báu vô song này có ý nghĩa quan trọng đến mức nào để làm cho Phật Đà đã rũ bỏ dục vọng bụi trần lại phải xuất thế.
Mười hai đài sen khổng lồ , mỗi cái như một hòn núi nhỏ đang nở rộ phát ra ngàn vạn điềm lành đủ màu. Chung quanh là tiếng tụng kinh không ngừng. Cả một thế giới cực lạc hiện ra, Phật quang chiếu khắp nơi. Ngôi chùa cổ to lớn với Phật tháp vươn thẳng đến tận mây xanh. Năm trăm La Hán sắp hàng hai bên.
Vừa giống thực mà cũng như mơ, Nguyên Thủy cùng Phật Đà xuất hiện. Chung quanh hai người phảng phất như xuất hiện một cõi đất trời mới tinh khôi làm cho người ta khó có thể phân biệt thật giả.
Đến giờ phút này. Không biết có bao nhiêu đại nhân vật đã giá lâm đến nơi này.
Thiên Ma Cung Cung Chủ đời thứ nhất, Bạch Hổ Thánh Hoàng, sát thủ Chí Tôn, đại thánh Khổng Tuyên đều đã giá lâm khiến cho bình nguyên Ma Quỷ để lộ thần bí khó lường.
Bạch Hổ Thánh Hoàng lạnh lùng thoáng nhìn qua Phật Đà. Thời trận đánh Thượng Cổ bọn họ đã từng giao đấu, có thể nói xem như kẻ địch lâu năm.
Có tin tức truyền ra là kho báu vô song này có rất nhiều đồ cổ đã chờ đợi vô tận năm tháng. Đến khi Phong Ấn bị lung lay là lại tái hiện dưới ánh mặt trời để mọi người tranh đoạt!
Đồn rằng Thông Thiên giáo chủ đã sớm nắm trong tay một con đường hầm không gian cổ xưa đi đến kho báu. Hàng năm Ngài tách ra một đám hóa thân tiến vào con đường cổ xưa đó để trấn thủ kho báu có một không hai. Khiến cho cả bậc cường giả vô thượng như Bán Tổ Thần đứng ra bảo vệ, có thể nghĩ kho báu đó quan trọng tới cở nào.
Bản thể của Thông Thiên giáo chủ đứng ở đám mây. Ngài nhìn lướt qua Nguyên Thủy và Phật Đà rồi lạnh lùng hừ một tiếng. Bốn thanh sát kiếm Tru Tiên, Lục Tiên, Tuyệt Tiên, Hãm Tiên mỗi cái dài ước chừng hơn một ngàn trượng cắm thẳng trên mặt đất mà lắc lư một hồi, sát khí bay lên đến tận trời cao.
Hai mươi bốn Chiến Kiếm ngưng tụ thành kiếm khí hào hùng không thể đoán nổi. Những tu giả cẩn thận đều đã phát hiện, bốn thanh kiếm của Thông Thiên giáo chủ cùng với hai mươi bốn Chiến Kiếm do kiếm quang hóa thực thể quả là rất giống nhau, phảng phất như cùng một loại.
Điều này làm cho rất nhiều người đều sinh ra liên tưởng, chẳng lẽ nói là tứ kiếm chí bảo uy chấn thiên hạ của Thông Thiên cũng xuất phát từ hai mươi bốn Chiến Kiếm chăng? Nếuđúng là như vậy thì đó quả thực là quá mức chấn động thế gian.
Mới chỉ có bốn thanh mà tiếng xấu đã truyền khắp thiên hạ. Nếu như hai mươi bốn thanh đều xuất hiện thì chẳng phải là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, không người có thể ngăn?
Nếu như suy đoán là thật sự thì chí bảo đáng sợ này tuyệt đối vượt qua tất cả thần binh lợi kiếm!
Suy nghĩ một chút những lời đồn đại này, Thông Thiên giáo chủ đích thân phái hóa thân của mình thường xuyên đi trấn thủ thông đạo thần bí, có lẽ . . . tất cả điều này là sự thật, Ngài muốn thu thập cả hai mươi bốn Chiến Kiếm.
Trên không trung phía xa, Tiêu Thần chỉ ngắm nhìn mà không có tiến tới.
Trên bầu trời là các đại nhân vật, mà xung quanh Chiến Kiếm là rừng xương trắng hếu vô tận. Ở bên ngoài là đông đảo các tu giả, hắn cảm giác được xông vào vũng nước đục rất khó có thu hoạch.
"Hì hì. . ." Vừa lúc đó, Yêu Yêu để chân trần phất phới bay đến. Tựa như là một tinh linh xinh đẹp mà lại linh hoạt. Quần áo màu đen phất phơ trong gió, nhẹ nhàng lay động cuốn lấy vòng eo mềm mại, những ngón chân óng ánh lóe ra tia sáng mê hoặc lòng người, gương mặt tuyệt mỹ tràn ngập nụ cười .
"Nam nhân vô tình đang cảm nghĩ gì mà ngẩn ngơ ra vậy, đồng minh chúng ta đã đến"
Phía sau Yêu Yêu là Từ Hàng Kiếm Trai tiên tử Huyên Huyên, còn có đại truyền nhân của Tuyệt Đao là Tiểu Lý Phi Đao, sau nữa là cường giả đế quốc La Mã Tát Ma.
Cuối cùng là một người đẹp tóc vàng cao dong dỏng, xinh đẹp đoan trang khó ai bì kịp mà tao nhã vô song. Vóc người thon thả uyển chuyển, mái tóc vàng như ánh mặt trời sáng chói, làn da trắng như tuyết mềm mại mịn màng vô cùng, một đôi mắt xanh biếc tràn ngập linh khí, từ sau hàng mi cong dài chớp chớp đôi mắt lóe ra ánh sáng trí tuệ rực rỡ.
Ngoài thiếu nữ cuối cùng thì những người khác Tiêu Thần đều đã biết tên.
Huyên Huyên, Từ Hàng Kiếm Trai đã từng cùng Tiêu Thần giao thủ, khi đó bị hắn dùng khuỷu tay ra đòn nghiêm trọng trúng ngực mà thổ huyết. Giờ phút này, mặc dù nàng vẫn không để lộ ra hình dáng, nhưng đôi mắt vẫn tĩnh lặng lại dần dần trở nên sắc bén để lộ ra hai đạo thần quang chói lọi nhìn chăm chú Tiêu Thần.
Kiếm tiên sau lưng nàng "Leng keng" một tiếng tự động nhảy ra, sát khí bao phủ Tiêu Thần. Từng bị khinh nhờn, giờ phút này nàng không buồn che dấu sát ý.
Tiêu Thần không thèm quan tâm, ở trên không trung bước dài đi tới trước mặt tiên tử thông minh có tiếng rồi không chút cố kỵ mà hỏi "Đại tỷ, nàng không nên chăm chú nhìn ta như vậy có được không? Ta thật sự không thích thiếu nữ giống như nàng"
Tát Ma muốn cười, rồi cố nén lại. Nhưng Yêu Yêu thì không che dấu chút nào mà cười rộ lên yêu kiều, nàng thích nhất nhìn Kiếm Trai tiên tử kinh ngạc. Hai bên vốn từ xưa tới nay là đối thủ sống mái không thôi.
Xoẹt.
Quang mang chợt lóe, kiếm tiên tuốt ra khỏi vỏ chĩa thẳng vào họng Tiêu Thần. Huyên Huyên, có thể nói là thông minh tốt bụng, vẫn còn trong trắng lại vừa bước vào tuổi hoa không lớn hơn Tiêu Thần bao nhiêu. Lại bị gọi là Đại tỷ, bị kẻ đã từng khinh nhờn trên người của nàng trêu chọc như thế làm cho linh giác thông minh nhạy cảm của nàng sinh ra sự dao động, một cơn tức giận nổi lên.
"Được rồi, tiểu Huyên Huyên nên bình tĩnh. Muốn tâm hồn sáng tỏ thì không thể tức giận đâu" Yêu nữ nhẹ nhàng bay tới đứng chắn giữa hai người.
Xoẹt
Quang mang chợt lóe, kiếm tiên lại trở vào bao. Huyên Huyên lấy lại bình tĩnh, nàng cũng không muốn trong trường hợp này để cho tâm linh dao động mà tức giận. Khả năng trấn tĩnh như vậy khiến cho Tiêu Thần rất khâm phục.
"Tiên tử ta nói sai rồi, ta xin lỗi. Kì thật, ta cũng rất thích dáng vẻ của nàng . . ." Thấy ánh mắt đối phương lại chuyển động, những tia sát khí như chực tràn ra Tiêu Thần nở nụ cười mà nói "Không giải thích nữa. Kỳ thật ta thật sự không có ác ý, ta là một người tốt"
"Ha ha. . ." Tát Ma cười lớn bay tới rồi nói "Bình thường kẻ ác đều nói chính mình là người tốt. Hôm nay chúng ta đang kề vai chiến đấu nên mọi việc trước đây tất cả đều dứt bỏ. Để ta giới thiệu, đây là Na Lệ Ti ,một trong thập đại cao thủ thanh niên của đế quốc La Mã chúng ta"
"Ta cũng giới thiệu cho các ngươi một người bằng hữu." Sau khi Tiêu Thần gật đầu với Na Lệ Ti, hắn hướng về không trung xa xa vỗ tay. Một tiếng rồng ngâm truyền đến. Bích Long Vương cùng Nhất Chân hòa thượng bay đến.
Mùi thuốc súng tức thời đậm lên.
Nhưng mà Yêu Yêu yêu kiều nở nụ cười xua tan địch ý mà nói "Chúng ta đều là vì tu hành mà vào chiến trường, căn bản không có lòng trung thành với quốc gia. Không nên chất thêm thù địch quốc gia lên thân mình"
Đến lúc này, bảy đại cao thủ gồm Tiêu Thần, Nhất Chân, Yêu Yêu, Huyên Huyên, Tuyệt Đao, Tát Ma, Na Lệ Ti quyết định liên minh cùng tranh báu vật.
Có điều Tiêu Thần và Nhất Chân đều rất hoài nghi, ở ngay trước mắt nhiều đại nhân vật như vậy thì định thu hoạch gì đây? Cái này thật đúng là cướp thịt từ miệng hổ, chỉ hơi vô ý là sẽ sẽ rơi vào kết cục hình thần câu diệt. Mặc dù bọn họ cũn có tiềm lực thật lớn, nhưng mà so cùng những đại nhân vật từ thời thượng cổ trong truyền thuyết thì còn kém quá xa.
Vừa lúc đó, hai mươi bốn Chiến Kiếm lắc lư một chập làm cả bình nguyên Ma Quỷ bắt đầu rung động kịch liệt, khắp nơi nứt toác ra vô vàn những rãnh hào thật lớn làm đất trời rung chuyển. Vô tận quang mang chiếu rọi lên tận trời cao. Toàn bộ đại quân bạch cốt chung quanh bắt đầu đứng yên ngửa mặt lên trời mà gào thét. Không có linh hồn, không có huyết nhục, nhưng là những bộ xương trắng này không ngờ lại có thể phát ra những tiếng la hét thực đáng sợ.
Ác quỷ kêu khóc, đây là âm thanh tử vong đích thực. Hơn một ngàn vạn bộ hài cốt trắng nhởn giương nanh múa vuốt, ngửa mặt lên trời gào rú, tình cảnh có thể nói cực kỳ chấn động làm cho đất trời đều hơi bị rung rinh. Đám tu giả bên cạnh cũng bị dao động vô cùng, không ai có thể tới gần, tất cả mọi người cứ đứng ở nơi xa xôi ngắm nhìn.
"Ầm"
Mặt đất nứt ra, vừa lúc đó hai mươi bốn Chiến Kiếm đột nhiên rút ra rồi bay lên. Hai mươi bốn thanh kiếm bén lóng lánh đến chói mắt, vô cùng chói mắt. Đất trời sụt lở phảng phất sắp bị diệt vong, áp lực lớn lao lập tức làm không ít người sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Đây là một loại uy hiếp tuyệt đối, Tử Vong uy hiếp thẳng vào linh hồn bọn họ làm cho bọn họ trong nháy mắt ngắn ngủi đối diện "Tử Vong" mà sợ đến không dám không lùi. Kho báu đáng quý, nhưng sinh mạng quan trọng hơn.
Đương nhiên cũng nhiều người lựa chọn đứng lại, bởi vì rất nhiều người có được tin tức, người có duyên với kho báu lần này cho dù là phàm nhân hay là đại nhân vật có thực lực nghịch thiên thì cơ hội đều như nhau.
"Ầm ầm "
Mặt đất bị sụp, nhưng khi nó lún xuống thì hai mươi bốn Chiến Kiếm lơ lửng giữa trời lại đang từ từ thu nhỏ lại, quang mang đang dồn nén ngưng tụ lại mà trở nên càng lúc càng chói mắt.
Rốt cục, chúng hóa thành hai mươi bốn ngôi sao sa phát ra ngàn vạn ánh ngũ sắc chói lọi hiện lên trong không trung.
Đúng lúc này thì các đại nhân vật hành động , Ngũ Sắc Thần Quang Khổng Tuyên chấn động thiên hạ vẽ lên trên bầu trời ngũ đạo quang hoa lướt về phía hai mươi bốn Chiến Kiếm.
Cùng lúc đó, Thông Thiên giáo chủ phất tay áo lên, ống tay áo lớn ra vô hạn phảng phất muốn che rợp đất trời rồi hướng về hai mươi bốn thanh Kiếm định thu thập.
Nó gây nên ngàn vạn cơn cuồng phong. Rất nhiều tu giả thực lực bình thường gắng gượng phi hành tới cướp đoạt dị bảo, nhưng còn chưa tới gần đã bị Thông Thiên giáo chủ phẩy tay tạo nên trận cuồng phong thổi cho hôi phi yên diệt. Lại càng có nhiều người trực tiếp bị thổi bay xa đến ngoài trăm dặm.
Uy thế đáng sợ!
Ống tay áo của Thông Thiên giáo chủ nhẹ nhàng đã thổi bạt không trung, có thể nói là người mạnh mẽ tuyệt đối hung tợn đủ sức thách thức thiên hạ, không thèm đếm xỉa đến những tu giả bình thường mà cũng muốn tranh đoạt kho báu vô song.
Đất trời đều bởi vì Ngài mà ở kịch liệt lay động!
Cách đó không xa, mây mù mờ ảo, tiên nhạc dặt dìu, vòm trời như từ những lớp chất chồng lên nhau. Nguyên Thủy Thiên Tôn đang ngồi trong mây chợt mở mắt xuất ra hai luồng ánh sáng màu tím chói mắt.
Những vòng sáng trong Âm Dương Đồ trên áo đạo bào xoay tròn rồi sau đó xuất ra ngoài mà nhẹ nhàng bay lên. Chúng to ra rất nhanh, cuối cùng như Thái Nhạc Hoa Sơn, như vực sâu biển lớn từ không trung hướng về hai mươi bốn Chiến Kiếm xoay tròn đi định nuốt chửng chúng vào trong mắt Âm Dương.
Âm Dương Đồ vô cùng to lớn, hào quang nghiêng trời lệch đất từ hai mắt âm dương cũng lớn chừng xấp xỉ khe núi với sự hào hùng không thể phỏng đoán. Nó ẩn chứa một lực lượng hủy diệt cực kỳ kinh khủng làm rất nhiều tu giả thấy linh hồn mình đều run rẩy.
***
Từ một phương hướng khác, Phật quang của thế giới cực lạc chiếu khắp, hạc tiên múa lượn, dị thú vui mừng nhảy nhót. Tháp cổ tầng tầng, Thần Miếu san sát để lộ ra vẻ trang nghiêm vô cùng thần thánh, tiếng tụng niệm ngân nga không dứt. Kim thân PHật Đà cao sáu trượng như từ hoàng kim đúc lại mà thành, trên người phát ra ngàn vạn đạo quang hoa.
Ngài rời khỏi bệ sen từ mười hai đài sen, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong không trung chỗ hai mươi bốn Chiến Kiếm. Trong tiếng kinh phật không ngớt, từ đài sen trắng nõn phật quang lấp lánh tỏa ra những ráng lành rồi sau đó phô thiên cái địa chụp xuống phủ kín cả bầu trời.
Xa xa, tất cả tu giả đều vô cùng giật mình. Tam nhân vật đại đầu sỏ xuất động như thế, người khác căn bản không cách nào tới gần. Phàm là kẻ nào hơi có tiếp cận thì ai cũng chịu hôi phi yên diệt, nếu không chính là bị cuồng phong thổi bạt đi đến mấy trăm dặm.
Không ai không quý báu tánh mạng, kho báu đương nhiên trọng yếu, nhưng mà sinh mệnh càng đáng quý hơn. Ngoài đám người như Bạch Hổ Thánh Hoàng, Thiên Ma Cung Cung Chủ đời thứ nhất, sát thủ Chí Tôn, Khổng Tuyên thì không người nào dám vượt qua Lôi Trì nửa bước.
Mọi người đã đã nhìn ra, ba nhân vật đại đầu sỏ vô cùng coi trọng hai mươi bốn Chiến Kiếm. Đều muốn thu làm của riêng.
Xa xa, một thanh tú kiếm cỡ bằng bàn tay rạch ngang không trung bay tới, đồng thời theo đó vọng đến một âm thanh già lão "Hai mươi bốn Chiến Kiếm không thuộc về thế giới này, các ngươi dựa vào cái gì mà nhúng tay?"
"Ầm "
Không có bất cứ lời dư thừa nào, một ống tay áo của Thông Thiên giáo chủ vung lên không thương tiếc, trong nháy mắt đánh bay phi kiếm.
Bên kia Nguyên Thủy Thiên Tôn ác hơn, trực tiếp búng ngón tay đập vỡ vụn cả vùng không gian làm phi kiếm bị đánh nát bấy.
Ngược lại thì Phật Đà rất bình thản. Không hề ra tay mà chỉ ra sức thu thập hai mươi bốn Chiến Kiếm kia ý.
Có điều vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Hai mươi bốn Chiến Kiếm không ngờ lại như vòm trời cứ đứng sừng sững bất động, đến mạnh mẽ như ba đại cao thủ cũng khó mà lấy đi.
Đến lúc này thì ai cũng đã nhìn ra, đây tuyệt đối là chí bảo hiếm có!
Là tuyệt phẩm khiến cho ba bậc tôn quí đều phải động lòng mà hành động!
"Thông Thiên. . . Ngươi đã đoạt tứ kiếm của ta, chẳng lẽ còn lòng tham không đáy sao?" Vẫn là âm thanh già lão vừa xong.
Mọi người ngạc nhiên, chịu đựng một kích của Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn, không ngờ người này không hề bị hôi phi yên diệt mà vẫn còn sống nhăn. Thực lực kẻ này sâu không thể lường, mà trọng yếu hơn thì dường như lão là . . . người từ thế giới khác đến.
Điều này đối với tuyệt đại đa số tu giả mà nó là, không thể tưởng tượng , chẳng lẽ ngoài Trường Sinh Giới còn có một thế giới khác nữa sao?
"Hừ, các ngươi không có khả năng giành được hai mươi bốn Chiến Kiếm này, đến như Tổ Thần thế giới này của các ngươi còn không thể luyện hóa được nó!" Âm thanh già lão lại phát ra, đồng thời lão niệm một đoạn chú ngữ.
Trong giây lát, hai mươi bốn Chiến Kiếm như là có cảm ứng mà bắt đầu rung động kịch liệt rung động, rồi sau đó không ngờ tan ra. Mặc dù có Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên , có ống tay áo rợp trời của Thông Thiên giáo chủ, có Âm Dương Cự Đồ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, có mười hai đài sen của Phật Đà ngăn cản nhưng vẫn không cách nào giữ lại được dù chỉ một mẩu của hai mươi bốn Chiến Kiếm!
Hào quang vô tận hóa thành một màn sương liền tỏa ra ngoài.
Đồng thời trong lúc đó, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng biến sắc.
Bọn họ biết đã mắc lừa, đây không phải là hai mươi bốn Chiến Kiếm đích thực. Đây là Kiếm Hồn thuần khiết, căn bản không cách nào giữ được.
Vô tận hào quang ùa vào giữa đám đại quân bạch cốt, tất cả đầu lâu xương cốt đều sống lại rồi sau đó phóng lên cao thành một vùng trắng xoá hướng về Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Phật Đà.
Tiếng la hét của ác quỷ chấn động trời đất.
Cùng lúc đó, đám tu giả phía xa cũng lâm vào hỗn loạn, bởi vì rất nhiều hào quang đang ập tới đó, hướng về đám người dập dờn mà đến.
Ngay lúc này, Tiêu Thần cảm giác có vô vàn đạo Kiếm Hồn thuần khiết ùa vào trong cơ thể hắn, mà người chung quanh tựa hồ mù tịt không hề hay biết.
Cách đó không xa, Yêu Yêu cũng lộ ra dáng vẻ sắc mừng rỡ, nhưng rồi rất nhanh lại giấu đi sắc mặt vui mừng, hiển nhiên nàng cũng có thu hoạch.
"Hừ!" Ở tít trên cao, Thông Thiên giáo chủ phất ống tay áo, vô số bạch cốt hóa thành tro bụi rơi lả tả xuống, âm thanh lạnh lùng của lão vang lên "Mặc dù Kiếm Hồn thuần khiết chạy mất thì đã có sao, chỉ cần thu được hai mươi bốn Chiến Kiếm tất cả đều cũng sẽ vào tay."
Hào quang vô tận tan đi, Tiêu Thần biết trong mấy người bọn họ thì Tuyệt Đao cùng Yêu Yêu tuyệt đối có thu hoạch. Sự biến hóa dáng vẻ nhỏ nhoi cũng không thể thoát được ánh mắt của hắn.
Quả thật là ở đây không bàn về tu vi mà chỉ nói tới duyên phận!
Ánh sáng vô tận hoàn toàn biến mất, ở chỗ hai mươi bốn Chiến Kiếm tan đi bay lên những màn sương mù hắc ám, ma khí ngập trời phóng lên cao.
"Luân hồi, là cửa Luân Hồi đã mở ra rồi!"
Khổng Tuyên là người thứ nhất xông vào, Thông Thiên cười lạnh một tiếng theo sát ngay sau đó. Bốn thanh sát kiếm thu nhỏ lại, xoay tròn vây quanh ngài, đồng thời Tru Tiên Trận Đồ được ngài triển khai, cố định ở trên đỉnh đầu.
Mọi người ngạc nhiên, đây mới được coi là cách hành động thực sự của Thông Thiên giáo chủ. Ngoại trừ lần khiêu chiến Tổ Thần Hữu Sào năm đó thì ngài rất ít vận dụng Tru Tiên sát trận, trận này được coi là chỉ kém ba đại trận tuyệt sát của Tổ Thần, có uy lực hủy diệt thế gian!
Nguyên Thủy Thiên Tôn trên đầu có Tử Kim Quan, toàn thân khoác Âm Dương đạo bào cũng như tia chớp theo sát sau đó lướt vào. Rồi sau đó Phật Đà cũng mang theo mười hai đài sen xông vào trong Luân Hồi.
Xoát xoát xoát
Quang mang không ngừng lóe ra, rất nhiều đại nhân vật chạy ào địa ngục.
"Bạch Hổ Thánh Hoàng thật sự đến, hắn vọt vào rồi" Có người kêu lên sợ hãi.
"Thiên Ma, đại Thiên Ma cũng đã vào!"
"Trời ạ, đó là Võ Thánh Tôn Vũ, hắn cũng đến!" Tôn Vũ nhảy vào địa ngục làm cho tinh thần mọi người có mặt càng trầm xuống. Đây là cường giả cùng đẳng cấp với Nguyên Thủy, Thông Thiên, nếu như lại thêm một hai người thì chỉ sợ địa ngục cũng đều giữ không được, khẳng định sắp sụp đổ.
Xoẹt
Lửa thần! Từ đằng xa một vầng mặt trời vàng rực xé rách không trung bay đến làm cho tất cả mọi người lập tức nhắm tịt hai mắt lại. Nước mắt từ trong mắt không kìm hãm được mà chảy ra, đó là bởi vì quang mang quá mạnh mẽ ác liệt , cho dù có Thiên Nhãn Thông đều không thể không cúi đầu.
"Trời ạ, đó là thần Thái Dương. Hắn cũng đến, là một trong mấy vị đứng đầu tộc phương tây!"
Mọi người lại lần nữa huyên náo phi thường. Thông Thiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tôn Vũ, Phật Đà, đầu sỏ tộc phương tây, còn có cường giả dị giới cũng chạy đến. Rốt cuộc là trong địa ngục cuộc có báu vật gì? Khẳng định không chỉ đơn giản là hai mươi bốn Chiến Kiếm như vậy!
Thực là chấp chới , một con Hồ Điệp ( bướm ) nhởn nhơ bay tới, nhẹ nhàng lượn vào trong địa ngục.
"Đó là . . . Trang tử , cường giả có tinh thần cảnh giới vô hạn gần đạt đến Tổ Thần!"
Cùng lúc đó, một ông lão tay chống quải trượng, tóc đồi mồi mà da dẻ vẫn hồng hào từ trên không trung nhẹ nhàng hạ xuống, thoạt nhìn vân đạm phong khinh ( DG : ai dịch được cụm này thì báo nha, ngộ chịu ), không hề có bất cứ kiểu cách bệ vệ nào lửng lơ mà bay vào trong địa ngục.
"Trời ạ! Ta không có hoa mắt chứ? Đó là . . ."
"Cực kỳ giống Thái Thượng Lão Quân được cung phụng trên bàn thờ sao!"
"Đúng là Lão Tử, Lão Tử cũng đến!"
"Trong địa ngục rốt cuộc có cái gì? !"
Được xưng chỉ dưới Tổ Thần, Lão Tử với uy quyền đứng hàng thứ ba cũng đến. Vị thần chủ trương vô vi* rất ít khi hiện ra trước hậu thế; lần trước khi Hữu Sào thị Thiên cung hiện ra, Tổ Thần di bảo xuất thế mà cũng không thể lôi cuốn ngài đến, vậy mà hôm nay Ngài lại xuất hiện. Rõ ràng trong địa ngục có khó báu không hề tưởng tượng ra nổit!
Vừa lúc đó, từ trong địa ngục xuyên qua cửa Luân Hồi vọng đến một âm thanh thực mềm mại non nớt "Đạo phong ấn thứ hai của cánh cửa cũng mở ra, bại hoại Thông Thiên, ngươi mau tới giúp ta nha"
Mọi người suýt bị cười ngất, đây là ai? Dám gọi toáng là "Thông Thiên bại hoại", đúng là làm cho người ta không nói được câu nào.
* Vô vi : vô vi; tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ (thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa)
/433
|