Trời đất đột nhiên trở nên đen tối, giống như là u minh chi vực sắp sửa phủ xuống. Chu vi trăm thước trở thành một mảnh đen tối, “Vực” đáng sợ đã bao phủ nơi đây.
Ngay trong phút chốc này, hễ là người nào đi vào trong ‘Vực’ liền không thể nhìn cũng không thể nghe. Dường như trở thành người đui mù.
Những tu giả bình thường bị vây trong đây sợ hãi vô cùng. Loại cảm giác này đối với các tu giả mà nói rất đáng sợ, bọn họ bị mạnh mẽ tước đoạt đi thính giác và thị giác.
Điều này hoàn toàn do những thanh niên cao thủ tuyệt đỉnh tạo thành. Mặc dù mỗi một người bọn họ không có thể phóng ‘Vực’ ra bên ngoài nhưng mấy người cùng nhau tụ tập lại một chổ, ánh mắt địch ý nhìn lẫn nhau, phóng ra bên ngoài lực lượng và thần thức cực mạnh liền tạo ra cảnh tượng đáng sợ trước mắt này.
Phải biết rằng bọn họ đều là những nhân vật kiệt xuất. Trong đồng cấp bậc khó có thể tìm được đối thủ. Tương lai đều là những nhân vật phong vân danh chấn một phương. Tiềm năng có thể nói là vô hạn. Bây giờ xuất hiện ‘Vực’ chính là tiềm năng ẩn bên trong cơ thể bọn họ. Tương lai chỉ cần sớm nắm vững thần thông là có thể mạnh mẽ kích phát bản lĩnh cao cường ẩn trong cơ thể ra ngoài.
‘Vực’ bắt đầu lay động kịch liệt, giống như từng cơn sóng ngoài biển rộng, rồi sau đó mạnh mẽ rung chuyển một cái, đem những tu giả bình thường ném ra ngoài. Ngay sau đó, bên trong khu vực đen nhánh kia có vài bóng người di chuyển rất nhanh rất quỷ mị.
“Đương”
Tiêu Thần giơ đoạn đao lên đón đỡ, cả người giống như bị sét đánh. Thân hình của đối thủ cũng rung động một trận, sau đó lưu lại một chuỗi tàn ảnh thoái lui.
Độc Cô Kiếm Ma!
Thiết kiếm che trời, thế mãnh lực trầm, uy áp Nam Hoang, trong các thanh niên đồng trang lứa khó tìm được đối thủ.
Mới vừa rồi là hắn cầm thiết kiếm trong tay cùng Tiêu Thần liều mạng một kích. Không gian xung quanh cũng vặn vẹo, mơ mơ hồ hồ. Như bị người mạnh mẽ đè ép khiến nó phải biến dạng.
‘Ầm.’
Như một ngọn núi đang chuyển động, lại có người hướng đến Tiêu Thần vọt đến, cước bộ sau khi hạ xuống khiến mặt đất văng tung tóe lên. Dường như một ma nhân được tạo ra từ sắt thép. Lực lượng mạnh mẽ khiến cho người khác không khỏi kinh hãi.
Bóng người kia thon dài cao ngất, giống như vạn quân đang di chuyển nhưng lại giống như một ngọn núi đang xông đến.
“Khanh”
Không gian dường như đã bị tê liệt, không khí lưu chuyển với tốc độ cao phát ra âm thanh chói tai vô cùng.
Người này đánh một quyền vào đầu Tiêu Thần, kiêu ngạo và bá đạo vô cùng. Dường như chỉ có hắn làm tướng quân, còn thiên hạ không xứng đáng được hắn để vào mắt. Đương nhiên trong đó cũng có cả Tiêu Thần, có thể nói là bễ nghễ thiên hạ, tùy ý ra tay .
Đó chính là Vũ Văn Phong, là thanh niên của Nam Hoang tràn ngập ngang tàng và ma tính. Đem hết thảy không để vào trong mắt, thiên hạ này dường như chỉ có mình hắn, vì hắn mà tôn thờ.
Tay nắm đao của Tiêu Thần kiếm chế Kha Kha đang muốn ra tay, tay kia thong dong đánh ra một quyền, lấy lực đánh lực, lấy mạnh mẽ đối mạnh mẽ! Một quyền xuất ra lập tức phát ra gió lốc ở khắp nơi. Một ánh sáng chói mắt dường như xé rách không gian đen tối của ‘Vực’. Năng lượng kịch liệt khiến cho mặt đất không ngừng nứt ra từng khe.
“Đương”
Hai quyền giao thủ cùng một chỗ lại phát ra âm thanh chói tai như kim loại va chạm với nhau, đinh tai nhức óc như sấm sét làm cho lỗ tai của rất nhiều tu giả ông ông. Vũ Văn Phong hoàn thành xong một kích đó cũng không lui lại, không tiếp tục trì hoãn, lại một kích tiếp theo hướng về đối thủ.
Tiêu Thần bất động đứng giữa sân, chuẩn bị nghênh đón một kích cực mạnh kế tiếp của hắn.
Tất cả những thanh niên của thủ đỉnh cấp tập trung lại một chổ là chuyện khó gặp phi thường. Thân ở trong ‘Vực’ hắc ám này, tất cả mọi người đều tìm kiếm cơ hội ra tay, muốn xem thử những đại địch trong tương lai này có tu vi như thế nào.
Bọn họ đều là những người mạnh nhất, sau này khẳng định sẽ đứng lên đỉnh cao nhìn thiên hạ bên dưới. Đương nhiên trong quá trình đi lên đỉnh cao đó nhất định bọn họ sẽ phải tranh đấu lẫn nhau.
“Xích”
Lại một đạo ánh sáng chói mắt xé rách bóng tối hướng về Tiêu Thần bay đến, đây là một linh sĩ cường đại có được dị năng hiếm thấy phi thường – Hủy Diệt Chi Quang. Chỉ có một khả năng duy nhất là chuyên cướp đoạt táng mạng người khác, ánh sáng đáng sợ như lưỡi hái của tử thần.
Bất quá, hắn không có khả năng một kích này đã có thể thu thập tính mạng của Tiêu Thần. Ô hắc đoạn đao kia chém về phía trước, đoạn đao phát ra ánh sáng chói mắt giống như một con sóng lớn cuồn cuộn cùng với Hủy Diệt Chi Quang va chạm cùng một chỗ. Lập tức giống như băng tuyết tan chảy, hai cổ lực lượng trong nháy mắt tan vỡ giữa không trung.
“Hô.”
Lại là một đạo ánh sáng hướng đến Tiêu Thần, là một ánh sáng giết chóc từ một cao thủ đáng sợ ở một phương hướng khác đánh đến. Tiêu Thần không chút sợ hãi, thong dong đối phó, lấy bất biến ứng vạn biến, đối kháng với những người công kích ở bốn phương tám hướng.
Trong ‘Vực’ đen tối kia rốt cuộc có bao nhiêu thanh niên cao thủ không một ai biết được, giờ phút này những bóng người bên trong đó lóe lên, nhanh như thiểm điện. Linh thuật đáng sợ, kiếm quang chói mắt, thỉnh thoảng xé rách bóng đêm của ‘Vực’.
Ngắn ngủi trong phút chốc, những nhân tài xuất chúng khắp nơi ở bên trong đó đã biến hành một hồi va chạm cực mạnh nhưng đầy nguy hiểm.
Giờ phút này thời gian như đang bất động, nhưng trong phút chốc đột nhiên gia tốc nhanh hơn mấy lần.
“Ầm.”
Một tiếng nổ vang lên, “Vực” đang dần dần mờ nhạt. Nhưng không biết ai là người đầu tiên bay đi, ngay sau đó những bóng người khác cũng bay lên hướng về khắp bốn phương tám hướng bay đi.
Tất cả mọi người trong ‘Vực’ đều nhanh chóng rút lui, cho đến khi bóng tối toàn bộ tan biến đi thì trong đó chỉ còn lại Tiêu Thần cùng với hai tiểu thú.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, Tiêu Thần bình tĩnh đứng giữa sân, dáng người cao ngất không nhúc nhích, chỉ có mái tóc đón gió mà bay múa.
Khóe miệng tràn ra vết máu nhè nhẹ. Tiêu Thần đứng yên một lúc lâu sau đó mới lau đi vết máu. Thân thể phát ra một trận ánh sáng chói mắt, những thương thế nhỏ rất nhanh khỏi hẳn. Đây là khả năng của bảo thể. Môi một lần bị thương thì thân thể càng trở nên kiên cường, dẻo dai.
Hắn biết được những người khác đều bị thương, sau khi triển khai những công kích lăng lệ thì không có một người nào có thể bình yên vô sự.
“Hy vọng không có ai trong một thời gian ngắn tiến nhập vào Thức Tàng Cảnh Giới…” Tiêu Thần tự nói. Những người này đã đạt đến Thuế Phàm Cửu Trọng Thiên đương nhiên đã cùng hắn giống như nhau đều đi đến trước cánh cửa kia. Chỉ kém một bước nhỏ đã đi vào một thiên địa mới rộng lớn hơn.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết được muốn tiến thêm một bước này rất khó khăn. Phía trước có một tấm chắn thật lớn ngăn cản bọn họ, muốn đột phá cần phải có thời gian lại càng cần kỳ ngộ thật lớn.
“Đi.”
Tiêu Thần triển khai Bất Tử Thiên Dực, mang theo Kha Kha cùng với Tiểu Quật Long bay lên cao hướng về chổ ở của mình bay đi.
Cho đến lúc này thì những tu giả xem trận chiến mới giật mình kinh hô lên.
“Long vương, đó là một con long vương.”
“Một con long vương chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.”
“Chẳng lẽ không phải là mười một con long vương mà là mười hai con sao!”
Tiêu Thần không muốn tiếp tục ủy khuất Tiểu Quật Long, ‘Long’ chính là ‘Long’! Không nên giả ngựa giả hổ nên hắn đã khôi phục lại diện mạo vốn có của nó, không cần che đậy duệ khí bên ngoài. Có chủ ý với Tiểu Quật Long sao ? Trước tiên đi hỏi vị Đại Ma Vương ở sâu trong Nam Hoang kia đã.
Hắn tin rằng tin tức hẳn đã được lưu truyền trong phạm vi nhỏ rồi. Có người truyền ra tin tức của ba con tiểu long vương cùng với Tiểu Quật Long rồi. Nếu như không thể đối phó được với vị kia ở sâu trong Nam Hoang. Có chủ ý đến nó cũng đành buồn bực cho qua như không hề biết.
Khoảng cách với đấu thú đại tái còn không đầy hai tháng . Những người tham gia đều đã đến rồi. Hiện tại ở khắp Thiên Đế Thành đều tụ tập không ít cao thủ, đều là những tu giả khắp Nam Hoang. Sắp có một trận phong ba nổi lên.
Tiêu Thần đóng cửa ba ngày, vài ngày này hắn đều tu luyện, muốn tiến vào Thức Tàng Cảnh Giới. cảnh tượng bốn cao thủ của gia tộc Reagan hành hạ hắn lúc nào cũng kích thích hắn, hắn muốn nhanh chóng phá vỡ rào cản tiến vào một lĩnh vực rộng lớn hơn.
Hắn biết những cao thủ Cửu Trọng Thiên đều có suy nghĩ giống như hắn, đều muốn là người đầu tiên tiến vào Thức Tàng Cảnh Giới. Uy áp thanh niên cao thủ đồng lứa.
“Tiêu Thần ngươi điên rồi? “ Hải Vân Thiên kinh ngạc nhìn hắn nói: “Ngươi làm thế chẳng khác nào tự đào mộ cho mình!”
Hải Vân Thiên là một gã tu giả, đối với những lại cấm kị trên đường tu luyện biết rất rõ. Nghe được Tiêu Thần muốn dùng thiên địa linh túy trùng kích vào Thức Tàng Cảnh Giới hắn lập tức phản đối kịch liệt.
“Ta rất bình thường, ta biết được mình đang làm gì”. Tiêu Thần rất bình tĩnh trả lời.
“Ngươi…Thật không biết hay là giả không biết ?” Hải Vân Thiên khó hiểu nhìn Tiêu Thần nói: “Con đường tu luyện rất kỵ đường tắt. Nhưng những tu giả muốn đại thành đều phải tự thân mình đột phá, khắc khổ tu hành, không thể nào mượn ngoại lực được, đây chính là tinh túy của tiền nhân đó.”
Hải Vân Thiên nói: “Ta không tin ngươi không biết đạo lý này. Thiên tài địa bảo có lẽ trong một thời gian ngắn khiến cho lực lượng của ngươi cường đại hơn. Nhưng có được tất có mất, khi ngươi mơ tưởng muốn đoạt được lực lượng như thế thì ngươi đã vĩnh viễn mất tư cách trở thành một cường giả vô địch. Mượn ngoại lực bên ngoài không cách nào phá vỡ được những ràng buộc. Làm như thế là ngươi đã tự cắt đứt con đường tiến phía trước. Ngươi thật sự không biết những tinh túy của tiền nhân để lại sao ?”
“Ta đương nhiên đã nghe nói qua.” Tiêu Thần rất bình tĩnh trả lời: “Nhưng ta nói là ta không giống người thường.”
“Công pháp tu hành của ngươi rất đặc biệt sao ? Ngươi cho rằng ngươi siêu việt hơn các tiền nhân sao ?”
“Không , là do công pháp tu luyện của ta khá đặc thù.” Tiêu Thần dường như không muốn tiếp tục nói thêm điều gì.
Nhìn thấy Tiêu Thần mang bộ dáng ‘chấp mê bất ngộ’ Hải Vân Thiên lắc đầu nói: “Nếu như là người ngoài thì ta căn bản không muốn khuyên bảo gì. Nhưng không phải là hạng người phàm tục gì mà lại cố chấp như thế. Giống như là đang chơi đùa với lửa. Cường giả ngoại trừ muốn có được thể chất siêu việt ra còn cần phải có một trái tim không biết khuất phục. Nếu không thì tu vi của ngươi sẽ không bao giờ tiến bộ thêm nữa. Ngươi như thế nào chịu được sự dày vò vĩnh viễn khi không có hy vọng, cuối cùng tự hủy hoại mình.”
Hải Vân Thiên thở dài môt hơi nói: “Toàn bộ những lời nói trong giới tu luyện đều là những tinh túy của các tiền nhân. Sự chân thật của những lời nói đó thì không cần nhắc đến nữa. Cường giả không sợ tịch mịch, chỉ sợ trên trước con đường truy tìm lực lượng cường đại không có lối đi. Nếu như ngươi đã cố chấp như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ngươi hiểu rõ những lời nói này.”
“Ta chỉ là muốn đi trên một con đường mà tiền nhân không dám đi mà thôi. Tại sao phải đi trên con đường mà những tiền nhân đã đi rồi đây ? Tiêu Thần nhìn đám mây cuối chân trời nói: “Những điều theo lời ngươi nói ta từng nghe qua. Ta biết như vậy không hề sai. Nhưng ta đã nói rồi, con đường ta tu luyện cũng không hề sai. Ta dùng sự thật để nói chuyện, ta cũng đã qua một ít thiên địa linh túy. Quả thực trong thời gian ngắn con đường tu luyện của ta bị phong bế lại. Nhưng ta không cho rằng đó chính là tuyệt lộ, tiếp tục khổ tu phá vỡ những chướng ngại đó. Kết quả sao đây ? Tu vi giống như là một con sông bị vỡ đê. Xu thế không thể ngăn cản, mạnh mẽ phá vỡ tất cả. Đánh vỡ những chướng ngại, phá ta những giam cầm, đi đến một đỉnh điểm hoàn toàn mới.”
“Ngươi quá mức chấp mê bất ngộ rồi.” Hải Vân Thiên cảm giác bất đắc dĩ, muốn khuyên giải lần cuối: “Lấy tu vi hiện tại của ngươi mà nói thì các cao thủ đồng lứa đã không có đối thủ rồi. Cứ tiến từng bước đi, tiền đồ không thể nào lường được, cần gì sốt ruột như vậy chứ ?”
“Ngươi vẫn khôgn tin lời ta nói. Nhưng mà ngươi phải hiểu được lời ta ví dụ đâu không phải là không có căn cứ.” Tiêu Thần rất kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Điều mà các tiền nhân gọi là ràng buộc và xiềng xích chính là những bờ đê không phá vỡ được, là thành đồng vách sắt không thể phá hỏng chặn ngang dòng sông. Ngăn cản hướng chảy của dòng sông đó. Kết quả đầu tiên tạo thành chính là dòng chảy của con sông đó sẽ bị thay đổi, dâng lên phá hủy bờ đê kia tạo ra lỗ hổng chảy qua. Đây theo lời ngươi nói chính là tự hủy diệt. Nhưng nếu có thể dựa vào bản thân mình, bằng vào dòng chảy cuồn cuộn không dứt kia, một khi đánh vào bờ đê rắn chắc ấy không phải không có khả năng phá vỡ nó. Lúc này nếu như có một con sóng lớn ngập trời cuồn cuộn xuống không chỉ có thể phá tan được bờ đê ngăn cản kia còn có thể tạo nên những dòng chảy cuồn cuộn không dứt chảy nhanh xuống hạ lưu, có thể nói là tiến triển cực nhanh, xuôi dòng chảy xuống.”
Hải Vân Thiên hoàn toàn không biết phải nói gì. Đương nhiên đã bị ‘ví dụ’ của Tiêu Thần thuyết phục rồi. Cảm giác bất đắc dĩ, hắn biết được có tiếp tục khuyên nữa cũng không có kết quả gì nói: “Điều ngươi chọn là tà đạo mà.”
“Không có gì là tà đạo, đại đạo tam thiên. Cần gì phải đi theo con đường đã dọn sẵn ? Nếu như tất cả đều học theo những quỹ tích của tiền nhân mà đi sợ rằng rất khó có thể tiến bộ hơn người đầu tiên đi trên con đường ấy. Đương nhiên, con đường ta tu luyện bây giờ cũng không phải là duy nhất, nó không ngừng biến hóa. Bởi vì ta tin tưởng đã có không ít người chọn lựa con đường giống vậy. Bây giờ ta muốn làm chính là đi trên một con đường hoàn khác, một con đường không giống với tiền nhân đã đi.”
“Ngươi rốt cuộc vẫn là đi vào con đường tà đạo.”
“Đạo ta muốn tu hành cũng không phải là con đường nhỏ của một người. Ta muốn tu hành chính là đại đạo gồm có thiên địa vạn vật. Không giới hạn trong một thế giới nhỏ của con người, phải nắm giữ được cả thiên địa.” Tiêu Thần nói rất tùy ý: “Nhỏ như một cây cỏ, lớn thì như sông dài, núi to, biển sâu… đều sinh ra trong thiên địa rộng lớn ấy. Bất luận cái gì cũng là một bộ phận quan trọng trong đại thiên đại. Từ đại thiên địa mà xem thử tại sao lại phân chia lẫn nhau ? Phân chia ngoại vật và nội vật chứ ? Tiền nhân nói có một con đường đi ra ngoài, đi ra thiên địa đại đạo. Còn ta nói chính là bao dung khắp đại thiên địa. Dung nạp tất cả, bao phủ tất cả. Vì thế mà nói sau này sẽ cùng với thiên đại vạn vật dung hòa thành một thể…”
Hải Vân Thiên quả thực không biết phải nói thêm điều gì.
“Yên tâm, ta không có khả năng thoáng cái đã lớn mạnh như thế. Ta sẽ từng bước từng bước nhỏ đi đến, chậm rãi tiến lên, chậm rãi phá vỡ…”
Để cho Chư Cát mập mạp đi mua thiên địa linh túy không có chút vấn đề nào. Lấy khả năng của hắn có thể đoạt được một ít thứ tốt. trong tay Tiêu Thần bây giờ có được mười mấy vạn kim tệ đều giao hết cho mập mạp.
Đối với chuyện này cho dù cả thế giới có phản đối đi chăng nữa thì Tiêu Thần cũng có được một đồng minh kiên định. Đó chính là Kha Kha, tiểu thú vui vẻ giương bốn móng vuốt nhỏ lên tán thành.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của mập mạp rất cả. Ngày thứ hai đã đem đến một ít thiên đại linh túy. Đương nhiên tổn hao phải nói là rất kinh người. Một lần đã tiêu hết tám vạn kim tệ, một nửa kim tệ Tiêu Thần đưa đã dùng hết.
Như thế có thể nhìn rõ muốn tu hành như vậy không có tiền là điều không thể.
Trong các loại thiên địa linh túy mà mập mạp đem đến, xa hoa đắt tiền nhất chính là một gốc cây ‘tử kim lão tham vương’ được đánh giá đã tồn tại rất lâu năm, tốn gần năm vạn kim tê.
“Rất quá mức rồi, Chư Cát Lượng ngươi không phải đã bị người khác hãm hại rồi sao ?”
“Ít hơn một ít kim tệ cũng không bán, nghe nói cây lão tham này rất tà môn. Lúc đầu khi đi đến nhà người bán chuyên về lão tham có nói động vật thủ hộ cây nhân sâm này chính là trường thọ bạch quy. Ngươi phải biết rằng khi đào nó lên cần phải rất chú ý. Nếu như vật thủ hộ lão tham vương là động vật còn sống, chỉ cần là một con rắn, một con chuột cũng đủ để thấy rõ nó chính là linh vật hiếm thấy. Càng huống chi đây chính là trường thọ bạch quy hiếm thấy đây chứ ? Đó là linh quy trường thú đó! Đáng tiếc lão nhân đó không biết đã đem nó bán cho người khác rồi. Nếu không bây giờ bạch quy đó mà còn có thể bán được ít nhất là mười vạn kim tệ đó.”
Tiêu Thần có chút ngẩn người, sau đó trong lòng âm thầm giật mình. Đâu phải là bạch quy thủ hộ đâu, đó rõ ràng là một ‘long’. Nói như vậy thì cây nhân sâm này không phải là vật thường rồi, là trân phẩm hiếm có đó.
Không chỉ có Tiêu Thần hiểu rõ mà ngay cả Tiểu Quật Long cũng hiểu được. Không còn sự lãnh khốc trong quá khứ nữa, một đôi long nhãn nhu hòa cùng với Tiêu Thần nhìn về đống thiên địa linh túy kia.
Nhưng đã phát hiện ra nhân sâm đó đã biến mất, quay nhìn tiểu thú Kha Kha đã thấy nó ôm nhân sâm trong lòng rất say mê. Trên khóe miệng đã vương đầy nước miếng, thần sắc hạnh phúc và thỏa mãn vô cùng. Dường như sắp ngất đi do quá cao hứng rồi.
Tiêu Thần vội vàng hô lên: “Để xuống!”
Tiểu thú đã chuẩn bị ăn nó rồi, nghe được những lời này liền nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Nhưng nó không kiềm được sự hấp dẫn ‘khái xích’ cắn một miếng nhỏ.
Trong phút chốc, một cột ánh sáng phóng lên cao, khắp sân tràn ngập mùi thơm say lòng người.
Đương nhiên tiểu thú sẽ không ăn một mình.
Ngay trong phút chốc này, hễ là người nào đi vào trong ‘Vực’ liền không thể nhìn cũng không thể nghe. Dường như trở thành người đui mù.
Những tu giả bình thường bị vây trong đây sợ hãi vô cùng. Loại cảm giác này đối với các tu giả mà nói rất đáng sợ, bọn họ bị mạnh mẽ tước đoạt đi thính giác và thị giác.
Điều này hoàn toàn do những thanh niên cao thủ tuyệt đỉnh tạo thành. Mặc dù mỗi một người bọn họ không có thể phóng ‘Vực’ ra bên ngoài nhưng mấy người cùng nhau tụ tập lại một chổ, ánh mắt địch ý nhìn lẫn nhau, phóng ra bên ngoài lực lượng và thần thức cực mạnh liền tạo ra cảnh tượng đáng sợ trước mắt này.
Phải biết rằng bọn họ đều là những nhân vật kiệt xuất. Trong đồng cấp bậc khó có thể tìm được đối thủ. Tương lai đều là những nhân vật phong vân danh chấn một phương. Tiềm năng có thể nói là vô hạn. Bây giờ xuất hiện ‘Vực’ chính là tiềm năng ẩn bên trong cơ thể bọn họ. Tương lai chỉ cần sớm nắm vững thần thông là có thể mạnh mẽ kích phát bản lĩnh cao cường ẩn trong cơ thể ra ngoài.
‘Vực’ bắt đầu lay động kịch liệt, giống như từng cơn sóng ngoài biển rộng, rồi sau đó mạnh mẽ rung chuyển một cái, đem những tu giả bình thường ném ra ngoài. Ngay sau đó, bên trong khu vực đen nhánh kia có vài bóng người di chuyển rất nhanh rất quỷ mị.
“Đương”
Tiêu Thần giơ đoạn đao lên đón đỡ, cả người giống như bị sét đánh. Thân hình của đối thủ cũng rung động một trận, sau đó lưu lại một chuỗi tàn ảnh thoái lui.
Độc Cô Kiếm Ma!
Thiết kiếm che trời, thế mãnh lực trầm, uy áp Nam Hoang, trong các thanh niên đồng trang lứa khó tìm được đối thủ.
Mới vừa rồi là hắn cầm thiết kiếm trong tay cùng Tiêu Thần liều mạng một kích. Không gian xung quanh cũng vặn vẹo, mơ mơ hồ hồ. Như bị người mạnh mẽ đè ép khiến nó phải biến dạng.
‘Ầm.’
Như một ngọn núi đang chuyển động, lại có người hướng đến Tiêu Thần vọt đến, cước bộ sau khi hạ xuống khiến mặt đất văng tung tóe lên. Dường như một ma nhân được tạo ra từ sắt thép. Lực lượng mạnh mẽ khiến cho người khác không khỏi kinh hãi.
Bóng người kia thon dài cao ngất, giống như vạn quân đang di chuyển nhưng lại giống như một ngọn núi đang xông đến.
“Khanh”
Không gian dường như đã bị tê liệt, không khí lưu chuyển với tốc độ cao phát ra âm thanh chói tai vô cùng.
Người này đánh một quyền vào đầu Tiêu Thần, kiêu ngạo và bá đạo vô cùng. Dường như chỉ có hắn làm tướng quân, còn thiên hạ không xứng đáng được hắn để vào mắt. Đương nhiên trong đó cũng có cả Tiêu Thần, có thể nói là bễ nghễ thiên hạ, tùy ý ra tay .
Đó chính là Vũ Văn Phong, là thanh niên của Nam Hoang tràn ngập ngang tàng và ma tính. Đem hết thảy không để vào trong mắt, thiên hạ này dường như chỉ có mình hắn, vì hắn mà tôn thờ.
Tay nắm đao của Tiêu Thần kiếm chế Kha Kha đang muốn ra tay, tay kia thong dong đánh ra một quyền, lấy lực đánh lực, lấy mạnh mẽ đối mạnh mẽ! Một quyền xuất ra lập tức phát ra gió lốc ở khắp nơi. Một ánh sáng chói mắt dường như xé rách không gian đen tối của ‘Vực’. Năng lượng kịch liệt khiến cho mặt đất không ngừng nứt ra từng khe.
“Đương”
Hai quyền giao thủ cùng một chỗ lại phát ra âm thanh chói tai như kim loại va chạm với nhau, đinh tai nhức óc như sấm sét làm cho lỗ tai của rất nhiều tu giả ông ông. Vũ Văn Phong hoàn thành xong một kích đó cũng không lui lại, không tiếp tục trì hoãn, lại một kích tiếp theo hướng về đối thủ.
Tiêu Thần bất động đứng giữa sân, chuẩn bị nghênh đón một kích cực mạnh kế tiếp của hắn.
Tất cả những thanh niên của thủ đỉnh cấp tập trung lại một chổ là chuyện khó gặp phi thường. Thân ở trong ‘Vực’ hắc ám này, tất cả mọi người đều tìm kiếm cơ hội ra tay, muốn xem thử những đại địch trong tương lai này có tu vi như thế nào.
Bọn họ đều là những người mạnh nhất, sau này khẳng định sẽ đứng lên đỉnh cao nhìn thiên hạ bên dưới. Đương nhiên trong quá trình đi lên đỉnh cao đó nhất định bọn họ sẽ phải tranh đấu lẫn nhau.
“Xích”
Lại một đạo ánh sáng chói mắt xé rách bóng tối hướng về Tiêu Thần bay đến, đây là một linh sĩ cường đại có được dị năng hiếm thấy phi thường – Hủy Diệt Chi Quang. Chỉ có một khả năng duy nhất là chuyên cướp đoạt táng mạng người khác, ánh sáng đáng sợ như lưỡi hái của tử thần.
Bất quá, hắn không có khả năng một kích này đã có thể thu thập tính mạng của Tiêu Thần. Ô hắc đoạn đao kia chém về phía trước, đoạn đao phát ra ánh sáng chói mắt giống như một con sóng lớn cuồn cuộn cùng với Hủy Diệt Chi Quang va chạm cùng một chỗ. Lập tức giống như băng tuyết tan chảy, hai cổ lực lượng trong nháy mắt tan vỡ giữa không trung.
“Hô.”
Lại là một đạo ánh sáng hướng đến Tiêu Thần, là một ánh sáng giết chóc từ một cao thủ đáng sợ ở một phương hướng khác đánh đến. Tiêu Thần không chút sợ hãi, thong dong đối phó, lấy bất biến ứng vạn biến, đối kháng với những người công kích ở bốn phương tám hướng.
Trong ‘Vực’ đen tối kia rốt cuộc có bao nhiêu thanh niên cao thủ không một ai biết được, giờ phút này những bóng người bên trong đó lóe lên, nhanh như thiểm điện. Linh thuật đáng sợ, kiếm quang chói mắt, thỉnh thoảng xé rách bóng đêm của ‘Vực’.
Ngắn ngủi trong phút chốc, những nhân tài xuất chúng khắp nơi ở bên trong đó đã biến hành một hồi va chạm cực mạnh nhưng đầy nguy hiểm.
Giờ phút này thời gian như đang bất động, nhưng trong phút chốc đột nhiên gia tốc nhanh hơn mấy lần.
“Ầm.”
Một tiếng nổ vang lên, “Vực” đang dần dần mờ nhạt. Nhưng không biết ai là người đầu tiên bay đi, ngay sau đó những bóng người khác cũng bay lên hướng về khắp bốn phương tám hướng bay đi.
Tất cả mọi người trong ‘Vực’ đều nhanh chóng rút lui, cho đến khi bóng tối toàn bộ tan biến đi thì trong đó chỉ còn lại Tiêu Thần cùng với hai tiểu thú.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, Tiêu Thần bình tĩnh đứng giữa sân, dáng người cao ngất không nhúc nhích, chỉ có mái tóc đón gió mà bay múa.
Khóe miệng tràn ra vết máu nhè nhẹ. Tiêu Thần đứng yên một lúc lâu sau đó mới lau đi vết máu. Thân thể phát ra một trận ánh sáng chói mắt, những thương thế nhỏ rất nhanh khỏi hẳn. Đây là khả năng của bảo thể. Môi một lần bị thương thì thân thể càng trở nên kiên cường, dẻo dai.
Hắn biết được những người khác đều bị thương, sau khi triển khai những công kích lăng lệ thì không có một người nào có thể bình yên vô sự.
“Hy vọng không có ai trong một thời gian ngắn tiến nhập vào Thức Tàng Cảnh Giới…” Tiêu Thần tự nói. Những người này đã đạt đến Thuế Phàm Cửu Trọng Thiên đương nhiên đã cùng hắn giống như nhau đều đi đến trước cánh cửa kia. Chỉ kém một bước nhỏ đã đi vào một thiên địa mới rộng lớn hơn.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết được muốn tiến thêm một bước này rất khó khăn. Phía trước có một tấm chắn thật lớn ngăn cản bọn họ, muốn đột phá cần phải có thời gian lại càng cần kỳ ngộ thật lớn.
“Đi.”
Tiêu Thần triển khai Bất Tử Thiên Dực, mang theo Kha Kha cùng với Tiểu Quật Long bay lên cao hướng về chổ ở của mình bay đi.
Cho đến lúc này thì những tu giả xem trận chiến mới giật mình kinh hô lên.
“Long vương, đó là một con long vương.”
“Một con long vương chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.”
“Chẳng lẽ không phải là mười một con long vương mà là mười hai con sao!”
Tiêu Thần không muốn tiếp tục ủy khuất Tiểu Quật Long, ‘Long’ chính là ‘Long’! Không nên giả ngựa giả hổ nên hắn đã khôi phục lại diện mạo vốn có của nó, không cần che đậy duệ khí bên ngoài. Có chủ ý với Tiểu Quật Long sao ? Trước tiên đi hỏi vị Đại Ma Vương ở sâu trong Nam Hoang kia đã.
Hắn tin rằng tin tức hẳn đã được lưu truyền trong phạm vi nhỏ rồi. Có người truyền ra tin tức của ba con tiểu long vương cùng với Tiểu Quật Long rồi. Nếu như không thể đối phó được với vị kia ở sâu trong Nam Hoang. Có chủ ý đến nó cũng đành buồn bực cho qua như không hề biết.
Khoảng cách với đấu thú đại tái còn không đầy hai tháng . Những người tham gia đều đã đến rồi. Hiện tại ở khắp Thiên Đế Thành đều tụ tập không ít cao thủ, đều là những tu giả khắp Nam Hoang. Sắp có một trận phong ba nổi lên.
Tiêu Thần đóng cửa ba ngày, vài ngày này hắn đều tu luyện, muốn tiến vào Thức Tàng Cảnh Giới. cảnh tượng bốn cao thủ của gia tộc Reagan hành hạ hắn lúc nào cũng kích thích hắn, hắn muốn nhanh chóng phá vỡ rào cản tiến vào một lĩnh vực rộng lớn hơn.
Hắn biết những cao thủ Cửu Trọng Thiên đều có suy nghĩ giống như hắn, đều muốn là người đầu tiên tiến vào Thức Tàng Cảnh Giới. Uy áp thanh niên cao thủ đồng lứa.
“Tiêu Thần ngươi điên rồi? “ Hải Vân Thiên kinh ngạc nhìn hắn nói: “Ngươi làm thế chẳng khác nào tự đào mộ cho mình!”
Hải Vân Thiên là một gã tu giả, đối với những lại cấm kị trên đường tu luyện biết rất rõ. Nghe được Tiêu Thần muốn dùng thiên địa linh túy trùng kích vào Thức Tàng Cảnh Giới hắn lập tức phản đối kịch liệt.
“Ta rất bình thường, ta biết được mình đang làm gì”. Tiêu Thần rất bình tĩnh trả lời.
“Ngươi…Thật không biết hay là giả không biết ?” Hải Vân Thiên khó hiểu nhìn Tiêu Thần nói: “Con đường tu luyện rất kỵ đường tắt. Nhưng những tu giả muốn đại thành đều phải tự thân mình đột phá, khắc khổ tu hành, không thể nào mượn ngoại lực được, đây chính là tinh túy của tiền nhân đó.”
Hải Vân Thiên nói: “Ta không tin ngươi không biết đạo lý này. Thiên tài địa bảo có lẽ trong một thời gian ngắn khiến cho lực lượng của ngươi cường đại hơn. Nhưng có được tất có mất, khi ngươi mơ tưởng muốn đoạt được lực lượng như thế thì ngươi đã vĩnh viễn mất tư cách trở thành một cường giả vô địch. Mượn ngoại lực bên ngoài không cách nào phá vỡ được những ràng buộc. Làm như thế là ngươi đã tự cắt đứt con đường tiến phía trước. Ngươi thật sự không biết những tinh túy của tiền nhân để lại sao ?”
“Ta đương nhiên đã nghe nói qua.” Tiêu Thần rất bình tĩnh trả lời: “Nhưng ta nói là ta không giống người thường.”
“Công pháp tu hành của ngươi rất đặc biệt sao ? Ngươi cho rằng ngươi siêu việt hơn các tiền nhân sao ?”
“Không , là do công pháp tu luyện của ta khá đặc thù.” Tiêu Thần dường như không muốn tiếp tục nói thêm điều gì.
Nhìn thấy Tiêu Thần mang bộ dáng ‘chấp mê bất ngộ’ Hải Vân Thiên lắc đầu nói: “Nếu như là người ngoài thì ta căn bản không muốn khuyên bảo gì. Nhưng không phải là hạng người phàm tục gì mà lại cố chấp như thế. Giống như là đang chơi đùa với lửa. Cường giả ngoại trừ muốn có được thể chất siêu việt ra còn cần phải có một trái tim không biết khuất phục. Nếu không thì tu vi của ngươi sẽ không bao giờ tiến bộ thêm nữa. Ngươi như thế nào chịu được sự dày vò vĩnh viễn khi không có hy vọng, cuối cùng tự hủy hoại mình.”
Hải Vân Thiên thở dài môt hơi nói: “Toàn bộ những lời nói trong giới tu luyện đều là những tinh túy của các tiền nhân. Sự chân thật của những lời nói đó thì không cần nhắc đến nữa. Cường giả không sợ tịch mịch, chỉ sợ trên trước con đường truy tìm lực lượng cường đại không có lối đi. Nếu như ngươi đã cố chấp như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ngươi hiểu rõ những lời nói này.”
“Ta chỉ là muốn đi trên một con đường mà tiền nhân không dám đi mà thôi. Tại sao phải đi trên con đường mà những tiền nhân đã đi rồi đây ? Tiêu Thần nhìn đám mây cuối chân trời nói: “Những điều theo lời ngươi nói ta từng nghe qua. Ta biết như vậy không hề sai. Nhưng ta đã nói rồi, con đường ta tu luyện cũng không hề sai. Ta dùng sự thật để nói chuyện, ta cũng đã qua một ít thiên địa linh túy. Quả thực trong thời gian ngắn con đường tu luyện của ta bị phong bế lại. Nhưng ta không cho rằng đó chính là tuyệt lộ, tiếp tục khổ tu phá vỡ những chướng ngại đó. Kết quả sao đây ? Tu vi giống như là một con sông bị vỡ đê. Xu thế không thể ngăn cản, mạnh mẽ phá vỡ tất cả. Đánh vỡ những chướng ngại, phá ta những giam cầm, đi đến một đỉnh điểm hoàn toàn mới.”
“Ngươi quá mức chấp mê bất ngộ rồi.” Hải Vân Thiên cảm giác bất đắc dĩ, muốn khuyên giải lần cuối: “Lấy tu vi hiện tại của ngươi mà nói thì các cao thủ đồng lứa đã không có đối thủ rồi. Cứ tiến từng bước đi, tiền đồ không thể nào lường được, cần gì sốt ruột như vậy chứ ?”
“Ngươi vẫn khôgn tin lời ta nói. Nhưng mà ngươi phải hiểu được lời ta ví dụ đâu không phải là không có căn cứ.” Tiêu Thần rất kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Điều mà các tiền nhân gọi là ràng buộc và xiềng xích chính là những bờ đê không phá vỡ được, là thành đồng vách sắt không thể phá hỏng chặn ngang dòng sông. Ngăn cản hướng chảy của dòng sông đó. Kết quả đầu tiên tạo thành chính là dòng chảy của con sông đó sẽ bị thay đổi, dâng lên phá hủy bờ đê kia tạo ra lỗ hổng chảy qua. Đây theo lời ngươi nói chính là tự hủy diệt. Nhưng nếu có thể dựa vào bản thân mình, bằng vào dòng chảy cuồn cuộn không dứt kia, một khi đánh vào bờ đê rắn chắc ấy không phải không có khả năng phá vỡ nó. Lúc này nếu như có một con sóng lớn ngập trời cuồn cuộn xuống không chỉ có thể phá tan được bờ đê ngăn cản kia còn có thể tạo nên những dòng chảy cuồn cuộn không dứt chảy nhanh xuống hạ lưu, có thể nói là tiến triển cực nhanh, xuôi dòng chảy xuống.”
Hải Vân Thiên hoàn toàn không biết phải nói gì. Đương nhiên đã bị ‘ví dụ’ của Tiêu Thần thuyết phục rồi. Cảm giác bất đắc dĩ, hắn biết được có tiếp tục khuyên nữa cũng không có kết quả gì nói: “Điều ngươi chọn là tà đạo mà.”
“Không có gì là tà đạo, đại đạo tam thiên. Cần gì phải đi theo con đường đã dọn sẵn ? Nếu như tất cả đều học theo những quỹ tích của tiền nhân mà đi sợ rằng rất khó có thể tiến bộ hơn người đầu tiên đi trên con đường ấy. Đương nhiên, con đường ta tu luyện bây giờ cũng không phải là duy nhất, nó không ngừng biến hóa. Bởi vì ta tin tưởng đã có không ít người chọn lựa con đường giống vậy. Bây giờ ta muốn làm chính là đi trên một con đường hoàn khác, một con đường không giống với tiền nhân đã đi.”
“Ngươi rốt cuộc vẫn là đi vào con đường tà đạo.”
“Đạo ta muốn tu hành cũng không phải là con đường nhỏ của một người. Ta muốn tu hành chính là đại đạo gồm có thiên địa vạn vật. Không giới hạn trong một thế giới nhỏ của con người, phải nắm giữ được cả thiên địa.” Tiêu Thần nói rất tùy ý: “Nhỏ như một cây cỏ, lớn thì như sông dài, núi to, biển sâu… đều sinh ra trong thiên địa rộng lớn ấy. Bất luận cái gì cũng là một bộ phận quan trọng trong đại thiên đại. Từ đại thiên địa mà xem thử tại sao lại phân chia lẫn nhau ? Phân chia ngoại vật và nội vật chứ ? Tiền nhân nói có một con đường đi ra ngoài, đi ra thiên địa đại đạo. Còn ta nói chính là bao dung khắp đại thiên địa. Dung nạp tất cả, bao phủ tất cả. Vì thế mà nói sau này sẽ cùng với thiên đại vạn vật dung hòa thành một thể…”
Hải Vân Thiên quả thực không biết phải nói thêm điều gì.
“Yên tâm, ta không có khả năng thoáng cái đã lớn mạnh như thế. Ta sẽ từng bước từng bước nhỏ đi đến, chậm rãi tiến lên, chậm rãi phá vỡ…”
Để cho Chư Cát mập mạp đi mua thiên địa linh túy không có chút vấn đề nào. Lấy khả năng của hắn có thể đoạt được một ít thứ tốt. trong tay Tiêu Thần bây giờ có được mười mấy vạn kim tệ đều giao hết cho mập mạp.
Đối với chuyện này cho dù cả thế giới có phản đối đi chăng nữa thì Tiêu Thần cũng có được một đồng minh kiên định. Đó chính là Kha Kha, tiểu thú vui vẻ giương bốn móng vuốt nhỏ lên tán thành.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của mập mạp rất cả. Ngày thứ hai đã đem đến một ít thiên đại linh túy. Đương nhiên tổn hao phải nói là rất kinh người. Một lần đã tiêu hết tám vạn kim tệ, một nửa kim tệ Tiêu Thần đưa đã dùng hết.
Như thế có thể nhìn rõ muốn tu hành như vậy không có tiền là điều không thể.
Trong các loại thiên địa linh túy mà mập mạp đem đến, xa hoa đắt tiền nhất chính là một gốc cây ‘tử kim lão tham vương’ được đánh giá đã tồn tại rất lâu năm, tốn gần năm vạn kim tê.
“Rất quá mức rồi, Chư Cát Lượng ngươi không phải đã bị người khác hãm hại rồi sao ?”
“Ít hơn một ít kim tệ cũng không bán, nghe nói cây lão tham này rất tà môn. Lúc đầu khi đi đến nhà người bán chuyên về lão tham có nói động vật thủ hộ cây nhân sâm này chính là trường thọ bạch quy. Ngươi phải biết rằng khi đào nó lên cần phải rất chú ý. Nếu như vật thủ hộ lão tham vương là động vật còn sống, chỉ cần là một con rắn, một con chuột cũng đủ để thấy rõ nó chính là linh vật hiếm thấy. Càng huống chi đây chính là trường thọ bạch quy hiếm thấy đây chứ ? Đó là linh quy trường thú đó! Đáng tiếc lão nhân đó không biết đã đem nó bán cho người khác rồi. Nếu không bây giờ bạch quy đó mà còn có thể bán được ít nhất là mười vạn kim tệ đó.”
Tiêu Thần có chút ngẩn người, sau đó trong lòng âm thầm giật mình. Đâu phải là bạch quy thủ hộ đâu, đó rõ ràng là một ‘long’. Nói như vậy thì cây nhân sâm này không phải là vật thường rồi, là trân phẩm hiếm có đó.
Không chỉ có Tiêu Thần hiểu rõ mà ngay cả Tiểu Quật Long cũng hiểu được. Không còn sự lãnh khốc trong quá khứ nữa, một đôi long nhãn nhu hòa cùng với Tiêu Thần nhìn về đống thiên địa linh túy kia.
Nhưng đã phát hiện ra nhân sâm đó đã biến mất, quay nhìn tiểu thú Kha Kha đã thấy nó ôm nhân sâm trong lòng rất say mê. Trên khóe miệng đã vương đầy nước miếng, thần sắc hạnh phúc và thỏa mãn vô cùng. Dường như sắp ngất đi do quá cao hứng rồi.
Tiêu Thần vội vàng hô lên: “Để xuống!”
Tiểu thú đã chuẩn bị ăn nó rồi, nghe được những lời này liền nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Nhưng nó không kiềm được sự hấp dẫn ‘khái xích’ cắn một miếng nhỏ.
Trong phút chốc, một cột ánh sáng phóng lên cao, khắp sân tràn ngập mùi thơm say lòng người.
Đương nhiên tiểu thú sẽ không ăn một mình.
/433
|