"Ngươi không cảm thấy chúng ta cứ phung phí năng lương va đập hoài thế này rất vô nghĩa sao !?”
Trong hai luồng sánh sáng trắng đen đan xen xuyên qua khu rừng làm cây cối đổ ào ào, đột nhiên vang lên giọng nói của Richard.
“Không, ma khí của ngươi là loại tiêu hao, nếu cứ sử dụng liên tục, hai tiếng ba mươi hai phút nữa sẽ cạn kiệt.” Giọng King nhạt nhẽo vang lên, rõ ràng hắn đang có ý định mài chết Richard.
Ma khí tuy có lợi là không bị ảnh hưởng bởi năng lượng cube, nhưng cũng đồng dạng mất đi sự hỗ trợ liên tục từ khối lập phương này. Người của ma giới rời khỏi địa bàn của mình, lượng ma khí trong cơ thể sinh ra ít đến đáng thương, đây là lý do tại sao Richard muốn biết toàn bộ các thiếu niên trên đảo thành tử đồ của hắn.
“Mẹ kiếp, ánh sáng của ngươi không phải loại tiêu hao sao !? Đừng tưởng ta không biết, ngươi bây giờ cũng không thể sử dụng cái năng lượng cube đó.”
“Vẫn đủ để rán chín ngươi.” King hời hợt đáp lại.
“Bực quá, không chơi nữa.” Richard phát cáu với tên này, chơi cái trò so xem ai mài chết ai được này mà nói vô cùng thản nhiên với quang minh chính đại. Xem ra không đánh thật không được rồi.
Hắn tích lực rồi bùng phát, khối khí đen lập tức táng ra, cả hai đáp xuống một khoảng rừng trống, cẩn thận dè chừng lẫn nhau. Nhất là Richard, hắn không muốn đang nói chuyện lại bất thình lình bị người ta đập cho một cái.
Bây giờ hai người mới thực sự có không gian cũng như thời gian để nói chuyện phiếm. Richard bắt đầu trước:
“Ta hỏi ngươi, người của ma giới đáng ghét lắm sao !?”
“Ta không có khái niệm thích hay ghét.” King có chút ngoài ý muốn đáp.
“Vậy tại sao ngươi lại làm vậy !?”
“...”
“Đừng giả ngu, dù Lục Vân Tiên không nói, nhưng ai chẳng đoán ra được, có mấy kẻ trên đời đủ sức thay đổi thông đạo của một giới chứ !? Chỉ có ngươi và con mắt chết tiệt đó làm được thôi.” Richard cười giễu.
“Ma khí của các người quá nặng, dễ làm cube bị nhiễm độc nếu tràn vào nhân giới số lượng lớn. Mà thế giới này nếu không có cube duy trì sẽ mất cân bằng. Nói chung các ngươi chỉ nên ở lại nơi đó thôi.” King ngẫm nghĩ một chút rồi giải thích.
“Ở lại. Hừ, ngươi chắc cũng biết ma giới quanh năm u ám, thực vật khó nảy sinh, có sinh sôi cũng chỉ toàn kịch độc mọc lên, mỗi năm có bao nhiêu ma chết vì đói ngươi có biết không !?” Richard bắt đầu nóng lên.
Nhưng King vẫn bình đạm như nước, dùng giọng không mấy để tâm nói:
“Đấy là chuyện của ma, chứ không phải của con người. Ngươi có bao giờ thương sót mấy con cá sống tít dưới tầng đáy mặt nước xem nó no đói thế nào không !? Hay lỡ có rủ lòng thương xót hay thông cảm, ngươi có tình nguyện đem đồng bào của mình xẻ thịt để ném cho chúng nó ăn không !?”
“Lý lẽ thật khốn kiếp. Vậy đó là lời giải thích cho việc hủy thông đạo của ngươi !?” Lửa đen quanh người Richard bùng cháy, cây cối xung quanh chợt khô héo với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
“Ta chỉ bảo vệ giống loài của mình thôi.” King lạnh nhạt đáp.
“Dù Lục Vân Tiên từng sát cánh với ngươi chống lại chúng thần, hắn cũng đáng bị như vậy !?” Richard cố gắng kềm nén sự giận giữ, hỏi nối câu cuối cùng.
Lần này King chợt ngưng lại, hắn im lặng thật lâu sau đó mới ngẩng đầu. Đáp rõ ràng mà rành mạch:
“Đó là cái giá phải trả của ta.”
Có được câu trả lời của King, Richard không còn giữ gìn nữa, toàn bộ lực lượng lập tức triển khai, ma khí ồ ạt tỏa ra tứ phía, không gian nhanh chóng bị nhuộm một màu đen ngòm. Giơ tay không thấy ngón.
“Tốt...Tốt lắm, hắn vốn chỉ bảo ta hủy đi pháp trận. Nhưng bây giờ, ta sẽ nghiêm túc. Giết ngươi.”
“Bất kể chuyện nào ngươi cũng đừng mong làm được.” King cũng không hề yếu thế, cây gậy trên tay rực sáng, ánh sáng hủy diệt đặc trưng lập tức triển khai, màu trắng đột ngột xuất hiện trong không gian tối tăm, hình thành thế giằng co giữ dội.
Ánh sáng phá hoại cùng phân giải, bóng tối từ từ ăn mòn và gặm nhấp, không gian bị chia bởi hai màu đen trắng lúc chớp lúc tắt, càng lúc càng không ổn định.
Tất nhiên với sức mạnh cube chỉ có 9,99% thì hiệu ứng xé rách không gian còn lâu mới sinh ra, nhưng trong môi trường này, cả hai đều có thể phát huy tốt nhất thuộc tính của mình, đồng thời áp chế đối phương.
“Ngươi cũng biết nếu ta sử dụng bản thể, chúng ta sẽ cách biệt như thế nào chứ !?”
“Dòng máu vương tộc có thể tăng sức mạnh của ngươi lên 256 lần so với hiện tại, nhưng nếu chỉ là sức mạnh thể chất thì không đáng lo.” King chẳng hề để tâm đáp.
“Vậy để thử xem.” Richard cười lạnh.
Lửa đen lập tức tập trung về lại cơ thể hắn, thiêu đốt lớp áo ngoài mà Richard vẫn luôn tự hào, da thịt hắn bắt đầu đen đặc đi theo từng tầng lửa cháy, một đám vảy như có như không xuất hiện dưới lớp da vốn trắng nõn trước đây, khuôn mặt trắng bệch cũng trở thành xám xịt.
Ngoại hình thay đổi theo hướng như quái vật thế này là lý do chính Richard rất ít khi sử dụng đến dòng máu vương tộc. Dù sao hắn cũng khá chú trọng đến vẻ bề ngoài.
Quá trình biến đổi kết thúc, Richard lúc này hình dáng tương tự Lamia khi trở thành Ghouls trước đây, chỉ là trên đầu có thêm hai sừng ngọn hoắt, đôi tai dơi dài hơn thấy rõ và khung xương trên đôi cánh thịt rắn chắc hơn rất nhiều.
“Với cái tố chất thân thể đó, ngươi theo kịp tốc độ âm thanh chứ !?” Richard mỉa mai, đập cánh, lực bộc phát mãnh liệt đẩy hắn bay về phía trước như một quả tên lửa đạn đạo, thổi tung đất đai, cây cối ở vị trí phát lực.
Nắm đấm bọc trong lửa đen vung lên cùng tiếng gió rít rợn người, với tố chất thân thể hiện tại, một cú đấm của hắn chỉ sợ dư sức thổi bay một tòa nhà cao tầng.
Chỉ đáng tiếc, nắm đấm chưa kịp phát ra thì cây gậy ánh sáng đã đến trước mặt hắn. Richard hoảng hồn, vắt chéo hai tay lên đỡ lấy.
Tiếng xương nứt vỡ vang to như tiếng sấm nổ, Richard gào thảm một tiếng rồi bắn ngược lại còn nhanh hơn lao đi.
“Không thể nào...”
May sao, lần này King không có tấn công tiếp mà giữ nguyên vị trí trả lời hắn:
“Đúng là không thể theo kịp, nhưng ta có thể đoán được, hơn nữa, ngươi nghĩ mình vẫn còn có thể di chuyển với tốc độ âm thanh sao !?”
Richard giật mình nhìn lại, xung quanh vị trí họ đứng không biết từ lúc nào đã trôi nổi ba pho tượng cổ phật tam thế : Quá khứ, hiện tại, tương lai khuôn rực rỡ ánh vàng, trang nghiêm cổ kính, chỉ có một điểm khác với khi tiểu hào thượng sử dụng là khuôn mặt mỗi tượng phật, có bi ai, phẫn nộ cùng tuyệt vọng. Nhìn qua chẳng khác nào ba ác phật.
Ba pho tượng này tạo thành một kết giới xung quanh King, làm thời gian quanh hắn bị đảo lộn, vậy nên quả thực, tốc độ không còn ý nghĩa gì ở vùng không gian này nữa.
“Vô lý, ngươi không phải tăng nhân phật giới, không có nguyện lực, làm sao có thể....”
“Nguyện lực chỉ là một loại cảm xúc mang ý chí con người, tập trung hướng vào một cá nhân nào đấy thôi. Thứ đó ta có rất nhiều.” King thản nhiên đáp.
Nhưng hắn cũng chưa nói hết, nguyện lực của tăng nhân phật giới, giống như linh khí của tu chân giả, giống ma khí của ma giới, giống mana của ma pháp sư, tương đương với xăng cho xe chạy, là kết tinh sự sùng bái của những tín đồ theo phật giáo, được các đại phật phân phối qua xá lợi cho các tăng nhân sử dụng.
Còn thứ mà King sử dụng tuy cùng bản chất, nhưng lại là kết quả của thứ ngược lại, là oán niệm của những chiến sĩ năm xưa chết trận trong cuộc chiến với chúng thần. Tràn đầy sự bất cam, phẫn nộ, căm ghét. Những cảm xúc tiêu cực này đương nhiên đều dồn cả vào hắn, được chân lý tiếp thu hoàn toàn. Một bên là tích cực, một bên là tiêu cực, tuy nắm được công thức chuyển hóa, nhưng uy lực so với nguyện lực chính cống của tiểu hòa thượng vẫn còn kém rất nhiều.
“Ẩn sau lớp hào quang ánh sáng đó, người có vẻ còn giống ác ma hơn cả bọn ta.” Richard cảm thán, trong lúc đó máu huyết của hắn không ngừng chạy về phía đôi tay, lập tức chữa trị thương thế.
“Quá trình và phương thức không quan trọng bằng kết quả.” King lạnh nhạt đáp. Hắn cũng huy động lượng lớn quang hạt ổn định lại cơ thể. Có chân lý thì việc nhất tâm nhị dụng, vừa duy trì kết giới, vừa đảm bảo chiến đấu không thành vấn đề gì lớn. Nếu cần hắn có thể đồng loạt làm cả trăm việc cùng lúc nếu cơ thể cho phép.
“Được rồi, không chơi tốc độ thì không chơi, ta không tin ba pho tượng rách này giữ được ma thể của ta.” Richard bẻ bẻ cổ, đôi cánh lập tức thu nhỏ lại như không thấy, thay vào đó, cơ nhục khắp người hắn nổi lên cuồn cuộn. Tự tin sải bước một lần nữa bước vào kết giới.
“Thay đổi gene.” King có chút ngạc nhiên với thủ đoạn này của Richard, không ngờ hắn có thể tự do thay đổi cấu trúc cơ thể cho hợp với hoàn cảnh.
Quả nhiên có một lực lượng níu kéo hắn lại, nhưng với cường độ cơ thể hiện giờ của Richard, hắn giãy nhẹ một cái là sự trói buộc tan biến.
“Chết đi, đồ phản bội.”
Thể hình Richard tăng vọt, hắn như một chiếc xe tăng ầm ầm lao tới chỗ King. Nửa đường đột nhiên gia tốc bất ngờ, thoáng cái đã tiếp cận King trong vòng một mét, đôi tay lực lưỡng giang rộng, chặn mọi lối thoát.
Khẽ nhíu mày, nhưng tay không chậm, cây gậy quay tít như cánh quạt, chỉ còn thấy một dải sáng liền mạch, King dốc sức vụt mạnh một cú về phía trước, không chút hoa hòe, chỉ sử dụng kỹ xảo phát lực. Lúc này không còn lối thoát nào khác, lùi lại sẽ gặp phải tình cảnh càng bất lợi hơn.
Richard cũng thét lớn, nắm đấm co lại, dùng lực đánh tới, không khí trước nắm quyền nổ vang những tiếng ghê rợn.
Một lần nữa hai luồng lực lượng mạnh mẽ va chạm, nhưng mạnh yếu lập tức thấy rõ, King thổ ra một ngụm máu lớn bị đánh bay ngược ra phía sau. Ánh sáng hủy diệt và ma khí ngang ngửa, nhưng tố chất thân thể cách nhau quá xa.
Cả một hàng cây đổ rạp trên đường bay của hắn nhưng cũng không kềm hãm lại tốc độ được chút nào. Mỗi lân va vào một vật cản, King như bị xe ủi tông trúng, xương cốt đau như muốn vỡ vụn, cú này dính phải thật sự không chết cũng trọng thương.
Chẳng biết bay được bao xa, hắn mới nặng nề rơi xuống mặt đất, cày thêm một rãnh dài nữa mới ngừng lại được, thì Richard đã đuổi đến.
Nắm đấm bọc trong lửa đen vung lên, cơ bắp co lại, tràn ngập sức bạo phát, từ phía trên giáng xuống một quyền cực mạnh, lực lượng thời gian chỉ như sợi tơ mỏng manh, không hề cản trở chút nào.
King lập tức chống cây gậy xuống đấy, xoáy nhẹ một cái, thứ này lập tức dài ra với tốc độ không tưởng, mang cả cơ thể hắn đang nắm đầu gậy bay đi, vừa thoát được một quyền này.
Nắm đấm ngập trong lửa đen của Richard thân mật tiếp xúc với mặt đất đáng thương, đuôi lửa kéo dài do quyền đầu kia tạo ra giống như thiên thạch từ trên trời giáng xuống khiến người ta không thể nhìn gần!
Ầm!
Một đoàn lửa đen đánh trúng vào chỗ King nằm trước đây khiến nơi này nổ tung, khói đen đậm đặc tràn ngập khắp mặt đất!
King chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân đang rung lên, nhất thời không thể đứng vững khiến chân mày hắn nhíu chặt. Nhưng rất nhanh cảnh vật trước mắt đã hiện rõ ra.
Hắn ngưng thần nhìn chằm chằm vào chỗ Richard đang đứng, nơi trung tâm vụ nổ.
Khắp nơi tràn ngập bụi, một khoảng hỗn loạn, đá vụn trút xuống như mưa. Thảm thực vật màu xanh đã hoàn toàn biến mất, khắp nơi chỉ còn màu vàng xám của cát và bụi, cùng lửa đen vẫn bám trên mặt đất thiêu đốt không ngừng.
“Với cái thân thể đó mà vẫn tránh được, không tệ lắm, chỉ tiếc ngươi cũng hết hơi rồi.” Richard trong trạng thái thú hóa cười rộ lên, giọng điệu đã trở lại mùi vị nham hiểm tiểu nhân lúc trước. Nhìn tình trạng của King lúc này hắn mới thật sự thả lỏng.
King không đáp, hắn nhẹ nhàng tách cây gậy trên tay ra làm hai, ánh sáng hủy diệt đột nhiên tăng mạnh, bao bọc quanh cơ thể, chữa trị những vết thương do lần va chạm vừa rồi. Tuy thế chỗ máu mất đi cũng không dễ dàng hồi phục như vậy.
Trông hắn lúc này hết sức hư nhược, dù cơ thể đã được xá lợi cải tạo qua, nhưng so ra vẫn còn quá yếu để sử dụng ánh sáng hủy diệt liên tục.
Hai cây gậy đột nhiên dời tay, tự do xoay tròn trên không trung như hai cánh quạt, vòng quanh người King theo quỹ đạo vệ tinh, hai tay hắn rảnh rang, cử động không ngừng theo những quỹ tích kỳ lạ.
Nhìn qua có vẻ như một môn võ thuật nào đó.
“Đến đây.” King lạnh giọng.
“Võ thuật của con người !?” Richard cười gằn.
Thân thể hắn chuyển động linh hoạt như một con báo, tràn ngập dã tính, câu nói chưa dứt thì móng vuốt đã cách đỉnh đầu King không xa.
Cặp mắt màu vàng rực sáng, chân lý thể hiện tính năng ưu việt của mình, từng cử động, phương hướng tấn công của Richard thông qua các khối cơ nhục chuyển động đều được phân tích rõ ràng, mọi thứ như chậm lại. King khéo léo lách mình tránh được một trảo của Richard, cả người xoay tròn như khối bông vụ trượt dọc theo cánh tay to lớn, dậm chân, giật trỏ một cú thật mạnh lên trên.
Các quang hạt liên tục va chạm tạo thành lực bùng nổ cực mạnh, Richard bị một đòn bất ngờ đánh vào cằm làm cho choáng váng, đầu óc có chút dại ra do đại não bị chấn động. Cả thân hình to lớn nặng nề bị hất văng lên một thước.
Lúc này hai cây gậy như quỷ mị đằng sau vọt tới giáng thật mạnh vào lưng hắn. Cắm trên đó, rung lên ông ông như hai mũi tên lớn vừa được tiếp xúc thân mật với bia ngắm.
“Đừng xem thường con người.” King nhạt giọng nói, nhưng vẫn công kích Richard liên tục không ngơi nghỉ.
Ánh sáng hủy diệt điên cuồng tràn vào cơ thể làm Richard như một tội đồ bị đặt lên giàn thiêu sống, đau đớn gào thét. Ma khí liên tục trào dâng muốn bức ánh sáng này ra ngoài, nhưng King không hề để hắn có thời gian tập trung làm điều này.
Hai tay liên tục phát lực, các bộ vị yếu hại trên cơ thể Richard lần lượt được hỏi thăm từng phần, xương cổ, ức, eo, lá lách liên tục bị công kích, nắm đấm của King co lại, nhưng ngón giữa lại nhô lên, lực đấm tập trung vào một điểm làm Richard đau thấu tâm can, muốn nghiến răng mà chịu cũng không được. Nếu không phải tố chất thân thể cực tốt, hắn có lẽ đã ra bã từ nãy.
Grao..
Richard gào lên một tiếng phẫn nộ phun ra một ngụm máu lớn. King thấy vậy lập tức định chỉ tấn công, lùi thật nhanh ra phía sau, hai cây gậy cũng nhanh chóng được thu hồi cầm chắc nơi tay.
Quả nhiên hắn đoán không sai, chỗ máu Richard phun ra như có linh tính, tụ tập lại thành từng mũi tên nhỏ, từ bốn phương tám hướng công kích về phía hắn.
Đòn tấn công mãnh liệt của Richard vẫn không dừng lại. Tên máu lao như sấm sét về phía King với sức mạnh đủ để nghiền vụn bất cứ thứ gì, hết mũi này đến khác. Cảnh tượng ấy cứ tái diễn, càng lúc càng dữ dội. Bởi lẽ, mục tiêu – King của IMI - vẫn không hề gục ngã.
Richard có chút sững sờ. Ngay cả trong tình thế đối địch và vừa ăn quả đắng trong tay đối phương, hắn cũng có chút bội phục. Tên này cứ như đang khiêu vũ giữa loạn tiễn vậy, thật đẹp mắt.
Một sự lặp lại của điều kỳ diệu xảy ra ở lần tấn công đầu tiên. King nắm chắc cây gậy của mình, phòng thủ bằng tay trái, rồi vung ngang vẩy dọc cây gậy trong tay phải, đẩy lùi hết thảy các huyết tiễn còn lại.
Cả tấn công và phòng thủ phối hợp nhịp nhàng với nhau.
Đây là một kỹ thuật tinh vi đến độ tuyệt hảo. Hai cây gậy được sử dụng chúng điêu luyện như một phần cơ thể của King, những thứ này đã đi theo hắn không biết bao nhiêu năm rồi.
Bước chân uyển chuyển nhịp nhàng mà vững chắc, King thật sự giống như đang khiêu vũ.
Hai cây gậy trên tay xoay tít, cặp mắt được chân lý hỗ trợ nhìn rõ từng mũi tên máu sẽ lao tới theo phương hướng nào. Hai tay King chuyển động liên tục, ánh sáng bọc quanh hai cây gậy lập tức hủy diệt bất cứ mũi tên nào bị hắn đánh phải.
360 độ quanh người King liên tục vang lên những tiếng thanh thúy, sau khi vụt được 257 phát, cuối cùng đám tên máu cũng hao hết, Richard hư nhược nghiến răng nhìn King đang thở dốc đứng đó. Không hiểu sao hắn đột nhiên muốn chấm dứt chiến đấu, dù có lẽ lao lên thì phần thắng của hắn cao hơn hẳn.
“Thù này sẽ trả.” Nói rồi đôi cánh dơi mở ra hết cỡ, đập mạnh một cái, Richard biến mất.
King không đuổi theo, phần vì không thể theo kịp tốc độ của Richard, phần vì cơ thể hắn cũng đã đến giới hạn, nếu cứ tiếp tục cưỡng ép sử dụng ánh sáng hủy diệt, cơ thể sẽ không chứa được sự dao động điên cuồng của phân tử nữa, hắn chắc chắn sẽ bạo thể mà chết.
May mắn Richard không có nhìn ra một điểm này.
/134
|