“Đã lâu không gặp, King !” Linh cất lời, phá tan bầu không khí yên lặng.
Con ngươi trong tròng mắt xoay chuyển, King lạnh nhạt đáp lại.
“Sao lại là cô !?”
“Anh đã sớm nhận ra, còn phải giả vờ như vậy sao !?” Đối diện với hắn, Linh xoay người lại, nụ cười trên môi sáng bừng như hoa hướng dương, chỉ có điều phối hợp với hắc khí uốn lượn quanh thân, có vẻ hơi âm trầm quỷ dị một chút.
“Bộ não của tôi không chấp nhận những chuyện phi lý, người đã chết không thể đứng đây được !” King đáp.
“Đúng là người đã chết không thể, nhưng lúc này em vẫn chưa chết, tại sao anh không thử dừng phân tích khối lập phương giả đó, mà nhìn em thử xem !? Hay là anh sợ !?”
“Tôi không biết sợ !” King lắc đầu đáp, nhưng thể theo nguyện vọng của Linh, hắn vẫn dùng đôi mắt chân lý quét qua thân thể cô gái một lần.
Dưới con mắt chân lý, không thứ gì có thể giấu diếm cả. Chỉ có thứ hắn không muốn nhìn, không có thứ hắn nhìn không ra. Lần này chú tâm quan sát, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu rồi. Trong cơ thể Linh chẳng tồn tại True Queen hay Kiều Nguyệt Nga nào cả, chỉ có duy nhất một thứ thôi.
Một mũi tên màu xanh lục, hình thành từ vô số điểm sáng nhỏ.
“Thanh Long Tiễn - trao đổi xuyên thời gian, thì ra là vậy.”
Kể từ lúc nhìn thấy Thanh Long Tiễn, hắn đã hiểu ra tất cả rồi, mũi tên này ẩn giấu thật sâu. Trong mắt King, cô gái mang tên Linh mà hắn quen khi vào ngôi trường đó, vĩnh viễn chỉ là một người bình thường. Dùng chân lý để dò xét một người bình thường, hắn còn chưa nhàm chán đến mức độ như vậy. Nhưng chính vì thế, hắn đã bỏ xót mũi tên này. Từ khi Linh tìm thấy lời nhắn trong hốc cây, hắn đã cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng đảo qua không thấy có gì bất thường, hắn cũng chưa có thời gian tìm hiểu kỹ.
Không sai, Linh chỉ là một người bình thường. Nhưng từ khi lên hòn đảo này, đúng hơn là từ khi trúng phải mũi tên xuyên thời gian này, cô ấy đã không còn là người bình thường nữa. Mà là một cầu nối giống như chiếc điện thoại sống, chuyển giao và tiếp nhận ý chí của một người khác.
Ý chỉ của chủ nhân thanh long tiễn, cũng tức là True Queen của Trường sinh đảo, người đã chết từ 32 năm trước.
Nói một cách đơn giản, mũi tên này được bắn ra từ 32 năm trước, bằng một vài thủ đoạn, đã xuyên đến thời gian này, khiến cho Linh trở thành một chiếc điện thoại liên lạc xuyên thời gian, khiến cho ý thức của chủ nhân thanh long tiễn vượt thời gian tới đây.
Nói cách khác, người đang đối thoại với King của Trường sinh đảo lúc này, chính là Queen của nó, từ 32 năm trước.
Trao đổi xuyên thời gian thế này, phóng mắt nhìn khắp lục đạo, chỉ có cô gái này có thể làm được. Cũng chỉ có cô ta, quá hiểu rõ hắn, mới có thể thông qua Linh mà theo dõi hắn từ lúc ở trên hòn đảo này lâu như vậy, mà hắn không hề phát hiện.
“Nếu ý thức đã ở đây, chắc hẳn cô sẽ biết trước không lâu nữa mình sẽ chết !?” King nói.
“Ừ, chính xác thì còn 13 tiếng nữa. Đây là thời điểm chúng ta dừng chân trước đỉnh Olympus thật sự, ngay sau khi anh kể cho em chuyện về ngôi làng đó.” Linh gật đầu đáp lại. Hắn nói gì, cô trả lời lấy, trước giờ luôn vậy, nhu thuận nghe theo hắn mọi thứ, cứ như sinh ra chỉ đế hắn thống trị.
Không bao giờ thay đổi.
“Nếu đã biết trước, sao còn làm vậy !?” King thật sự muốn quát vào mặt cô ta hai chữ ngu ngốc, nhưng cái đầu lý trí không để hắn làm mấy việc thừa thãi như vậy.
Hắn bảo gì cô ta cũng vâng lời, nói gì cô ta cũng nhận, nhưng thật sự nghe hay không, có trời mới biết. Có ràng buộc từ trường sinh đảo, nhưng với cô gái này, hắn chưa bao giờ có cách.
Ngẫm lại, cô gái này có một tính tò mò trời sinh, nhưng khi đó lại không muốn nghe hết câu chuyện của hắn, hóa ra là vậy.
“Nếu lúc đó em nói rằng đừng đi, có thể em sẽ chết, anh có ngừng lại không !?”
“Tôi sẽ để cô ở lại !” King đáp một cách chắc chắn.
Linh không nói nữa, chỉ mỉm cười nhìn hắn. Đáp án quá rõ rồi, không phải sao !? Hắn chắc chắn sẽ không dừng lại. Cuối cùng, người cùng chết với Zeus sẽ là hắn. Mà cô ấy đương nhiên không thể để chuyện đó xảy ra. Vậy nói hay không có thể thay đổi gì sao !?
“Đừng dùng vẻ mặt đó với tôi ! Nếu không phải cô sử dụng thanh long tiễn khiến thực lực bản thân suy giảm, lúc đó chưa chắc chúng ta đã thua, cô cũng không phải chết !” King đột nhiên phát hiện, mình nóng nảy hơn rất nhiều. Giọng nói hắn cao hơn, gấp hơn, mất kiên nhẫn hơn. Hắn giống như đứa trẻ gặp lại người mẹ đã bỏ quên mình ở giữa chợ, hàng loạt chất vấn, trách cứ thi nhau đổ dồn đến. Tâm tỏa của chân lý cũng không thể cản lại được.
Cảm giác đang dần trở về với hắn, nhưng chỉ toàn thứ tiêu cực.
“Nếu không bắn ra mũi tên này, anh sẽ mãi mãi như vậy, rất đáng thương !”
Không để ý đến nửa sau câu nói, King tiếp tục chất vấn:
“Tôi bây giờ có khác gì tôi khi đó sao !?”
“Khác chứ, từ giờ sẽ khác !” Linh mỉm cười đáp lại, đưa tay ra, chạm tới vị trí trái tim của hắn.
Người King rất ấm áp, thân nhiệt luôn ổn định, nhưng trái tim cũng như bộ não của hắn, luôn luôn chỉ là một khối băng lạnh lẽo.
Chờ đợi suốt bấy lâu, cơ hội làm tan chảy khối băng này cũng đã tới rồi.
“Cô muốn làm gì !?” King gấp gáp nói. Hắn đang cảm thấy linh hồn lực của cô ta đang không ngừng đổ dồn về phía mình. Người đang đối thoại với hắn là Queen từ 32 năm trước, làm gì có linh hồn lực, vậy thì linh hồn này dĩ nhiên là của Linh.
Đem toàn bộ linh hồn truyền vào người khác, một người thường như Linh còn sống được sao !?
“Dừng lại.”
“Kiều Nguyệt Nga, dừng lại cho tôi !” Tròng mắt vàng kim sáng lên rực rỡ, King muốn thông qua khế ước với Trường sinh đảo để áp chế hành động này lại. Hẳn cảm thấy như bây giờ rất tốt, hắn không muốn thay đổi. Thứ cảm xúc mà hắn nhận được chỉ làm hắn lưỡng lự, làm chùn chân hắn, hắn không cần.
Hơn nữa, hắn không muốn một người vô tội vì mình phải chết đi. Nhất là người của nhân giới, nơi mà hắn bảo vệ.
“Ah, bây giờ mới biết, khế ước với trường sinh đảo xuyên qua thời gian không hề có tác dụng, thật thú vị !” Như không cảm thấy linh hồn cùng sức sống của mình đang ngày càng mất đi, Linh cười khúc khích nói. Mấy câu nói kèm với vẻ phẫn nộ của King hiển nhiên được cô bỏ ngoài tai một cách có chọn lọc.
“Nhắm mắt lại đi đức vua, dùng linh hồn của một người có đầy đủ cảm xúc tận tình thể nghiệm lại quá khứ một lần, xem xem có gì khác không !?”
“Cô điên rồi ! Quá khứ là bất biến, có thể khác gì được chứ !? Quá khứ của tôi, tôi không bỏ quên gì cả, làm sao có t....”
King nói một tràng một hồi rồi đột nhiên im bặt. Đôi mắt hắn trống rỗng, không có tiêu cự màu vàng trong mắt cũng ảm đạm dần, chân lý có thể khóa mọi cảm xúc trong linh hồn hắn, nhưng lại không hề ngăn cản được cảm xúc dẫn dắt từ một linh hồn khác. Cứ như vậy, hắn mang theo linh hồn đầy đủ cảm xúc của Linh, chìm dần vào quá khứ của mình.
“Cứ như vậy đi ! King của ta, đoạn quá khứ người chưa từng kể cho ta, đoạn quá khứ chính người cũng không biết, hôm nay hãy nhớ lại tất cả một lần đi !”
...
Ngắm nhìn đôi mắt hắn nhu hòa mà an tĩnh lại, không còn vẻ sắc bén lạnh lùng trước đây, Queen nở một nụ cười rạng rỡ. Tiếp đó cô xoay người, thản nhiên nói:
“Chú rơi nhỏ, còn chưa bỏ cuộc sao !? Nể tình Lục Vân Tiên, ta tha cho ngươi một mạng, trở về ma giới đi !”
Cách đó không xa, Richard thở hồng hộc khom người chống chân đứng đó, đôi mắt màu đỏ có phần thất lạc, tràn đầy vẻ không tin tưởng, hắn khó khăn mở miệng nói:
“Ngươi rốt cuộc là ai !? Tại sao lại có ma khí của Lục Vân Tiên quanh người !? Ngươi đã làm gì hắn rồi !?”
Ánh mắt Queen khẽ trùng xuống, thở dài đáp:
“Trở về đi, nói với hắn ta xin lỗi, bảo hắn hãy tới hỗn độn giới, nơi đó có cách chữa trị tình trạng hiện giờ của hắn. Nếu không nhanh lên, hắn nhiều lắm chỉ sống được một tuần nữa. Còn ngươi, nếu không mau chóng rời khỏi đây, lúc anh ấy tỉnh lại ngươi chết chắc.”
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta ! Tại sao ngươi có được năng lực của hắn !? Hắn làm sao rồi !? Tại sao chỉ còn sống được một tuần nữa !? Có phải ngươi gây ra hay không !?”
“...”
“Nói đi chứ ! Bộ ngươi bị câm rồi à !?” Richard gằn giọng.
“Phải, là ta.” Linh ngẩng đầu lên đối nhãn với hắn, không thấy chút áy náy nào.
Hít sâu một hơi, Richard cố gắng ổn định cảm xúc của mình, trầm giọng nói:
“Thật ác độc ! Người của Trường sinh đảo, tòan một lũ rắn rết, lòng lang dạ sói. Ngươi chắc là người đó !?”
“Ah, đóan ra nhanh thật, vậy ra dù có đổi cơ thể thì ta vẫn được nhớ đến nhỉ, được sống lâu đến vậy trong lòng mọi người, thật hạnh phúc !” Đặt tay lên ngực, đôi mắt cong cong như hình trăng khuyết, Linh lẩm bẩm một mình nhưng với cái tai dơi của mình, Richard nghe rõ mồn một. Nhưng hắn bỏ ngòai tai hòan tòan, chỉ nén giận hỏi tiếp:
“Đối xử với hắn tàn nhẫn như vậy, sao ngươi không giết hắn luôn đi cho rồi !”
“Lục Vân Tiên không thể chết ! Cơ thể hắn đã hòa làm một với hắc ám khung thương, lúc đó có giết thì cũng chỉ giết được linh hồn hắn. Cơ thể hắn không có linh hồn con người áp chế thì địa ma trong đó sẽ sống lại, rất phiền tóai !”
“Ngươi biết địa ma !?” Tròng mắt Richard mở trừng trừng, đầy vẻ khó tin.
Năm đó người lôi Lục Vân Tiên ra khỏi đống tàn tích tại chiến trường quyết chiến với thiên ma chính là hắn. Có lẽ cả ma giới chỉ có hắn biết được, Lục vân Tiên chính là phong ấn sống của giới hòang thứ hai tại ma giới. Địa ma.
Đó là lý do năm 20 tuổi hắn đã có vốn để liều mạng với thiên ma.
“Ngươi biết đấy, ta nhận được truyền thừa 4000 năm, từ khi trường sinh đảo rời khỏi thần giới. Rất nhiều bí mật các giới hòang trẻ hiện tại cũng không biết đều nằm sẵn trong đầu ta, đúng hơn là trong kho dữ liệu của chân lý. Việc này với ma giới các ngươi là tuyệt mật, nhưng ở trường sinh đảo chỉ có thể xem như bí mật cấp 2 mà thôi !” Linh nhún vai nói.
“Được rồi, không nói nữa, King sẽ tỉnh lại rất nhanh, lúc anh ấy gỡ phong tỏa của chân lý, thừa hưởng tòan bộ sức mạnh của trường sinh đảo, có lẽ không ai ngăn cản được đâu, người đầu tiên chết sẽ là ngươi đấy. Mau đi đi !”
“Từ đầu đến cuối ngươi chỉ xem hắn và ma giới như công cụ, còn muốn thể hiện lòng trắc ẩn giả tạo sao !?
Đi !?”
“Đi cái con mẹ ngươi !”
Richard gầm lên rồi nhào tới, ma khí xung quanh hắn hình thành một lớp áo chòang đen kịt, trông tà ác vô cùng.
“Cô định nhốt ta đến bao giờ nữa đây !? Athena !?”
Lục Vân Tiên bị lớp hào quang màu trắng sữa của đấu sĩ chòm cừu trắng bao phủ, bất động như một tảng đá, chỉ có phần đầu miễn cưỡng cử động được để nói chuyện.
Đối diện với hắn, Athena phất phất tay, thánh đấu sĩ chòm cừu trắng gật đầu hiểu ý, thu lại hào quang cầm cố hắn rồi nhẹ nhàng biến mất.
“Chắc ngươi cũng biết, giờ này đuổi theo bọn họ cũng chẳng có nghĩa lý gì. Với cơ thể hiện tại ngươi không thể xé rách không gian được nữa. Muốn làm gì cũng vô dụng thôi !” Athena nói.
“Ừm, ta sẽ không đuổi theo nữa.” Lục Vân Tiên thở dài khẳng định.
“Ngươi có những cấp dưới thật tốt !” Athena tán dương.
“Họ không chỉ là cấp dưới, mà còn là bạn ta, những người hiểu ta nhất trên đời này !”
“Phải rồi, bọn họ muốn lấy tính mạng của mình ra uy hiếp ngươi, nếu muốn cứu người, trước tiên phải mạnh mẽ lên, thoát khỏi cảnh sống dở chết dở này đã phải không !?” Athena kiếm một cái ghế tựa ngồi xuống, nhàn nhã nói.
Chỉ cần Lục Vân Tiên không chạy đi tự sát, cô ta cũng chẳng nghĩ được việc gì mà làm.
Lục Vân Tiên nghe vậy, cười khổ một cái rồi nói:
“Cô rất thông minh. Nhưng mẹ ta thường nói con gái thông minh quá sẽ khó lấy chồng lắm. Nên thu liễm lại một chút !”
“Lấy chồng !? Trên đời này có người xứng với ta sao !?” Athena nói vậy, nhưng khuôn mặt phiếm hồng vì ngượng nghịu lại nói lên vài điều tương phản.
“Biết làm sao được, thế giới này rộng lắm, cô bé ạ.” Lục Vân Tiên tùy ý trả lời, bước tới bàn hội nghị lúc trước cầm lấy hai viên sỏi nhỏ Vương Tử Trực để lại, xoay xoay, xoay xoay khiến chúng va chạm vào nhau lạch cạch rồi cứ thế im lặng, không nói thêm điều gì, mặc cho Athena đấm ngực dậm chân hăm dọa ở bên.
Nếu tính tuổi thì thực sự cô ta phải gấp vài lần hắn.
Nhưng nói tiếp về chủ đề này thì cuộc thoại sẽ đi vào ngõ cụt. Suy cho cùng thì phụ nữ vẫn luôn tránh nhắc tới mấy thứ như tuổi tác của mình. Hơn nữa, hắn coi mình như một cô gái trẻ, điều này làm Athena rất vui, chỉ nên càu nhàu vài tiếng cho có lệ thôi.
Vì vậy mà âm lượng thanh quản của nữ thần cứ ngày một nhỏ dần, cho đến khi căn phòng tĩnh mịch chỉ còn thấy thấy tiếng hít thở nhè nhẹ mà đều đều.
Khoảng thời gian im lặng này không kéo dài lâu, cho tới khi Lục Vân Tiên kết thúc quá trình vần vũ hai viên sỏi nhỏ này ngẩng đầu lên hỏi:
“Trận chiến năm xưa của Long Thần với ba vị giới hoàng, cô biết được mấy phần !?”
Đột nhiên bị chuyển chủ đề, Athena cũng không cảm thấy bất ngờ hay phật ý, hắn không nói gì cô ta mới khó chịu. Hiếm khi thấy hắn đặt vấn đề trước, đôi mắt Athena rực sáng, nhanh chóng truy cập vào kho dữ liệu của chân lý, tim câu trả lời tốt nhất.
“Trường sinh đảo bị người đàn bà kia trộm khỏi thần giới, lúc giết tới nhân giới nó bộc phát sức mạnh tích lũy bao năm, đánh cho giới hoàng tây thần giới bị thương khá nặng, sau đó ông ta liên minh với đại phật và thiên đế để cướp lại nó, nào ngờ ba người này đều bị Long Thần đánh bại, tây thần giới sụp đổ, thiên đế cải lão hoàn đồng, phật tổ không thể rời khỏi tòa sen đúng không !?”
Lục Vân Tiên gật đầu nói tiếp:
“Maz, sự việc thì đúng là như vậy, nhưng nếu như thế thì không phải Long thần quá mạnh mẽ sao !? Một chọi ba, cuối cùng chỉ bị hủy đi thân xác. Đến lúc truyền thừa hết cho sư đệ mới thật sự vẫn lạc.”
“Thiên chúa đã bị thương sẵn, chiến lực không được một nửa, không tính. Thiên đế lúc đó cũng chỉ mới nhận truyền thừa từ tam hoàng tiên giới, phát huy được một phần ba thực lực đã không tồi rồi. Chỉ có đại phật, không hiểu tại sao ông ta lại yếu như vậy...” Athena lẩm bẩm nói.
Lục Vân Tiên cười: “Ông ta đương nhiên phải yếu, vì xá lợi của ông ta đang ở đây !” Hắn giơ viên sỏi màu đen lên. Athena ngạc nhiên nhìn kỹ lại, phật quang màu vàng kim bên trong dù bị lớp vỏ đen bên ngoài áp chế vẫn luôn cường thịnh, dường như lúc nào cũng sắp phá vỏ mà ra.
“Xá lợi của ông ta !? Ý ngươi nói đây chính là xá lợi của phật tổ !?” Athena thất thanh nói.
Biết trước viên xá lợi này không tầm thường, nhưng đến thế này thì...
“Ừm. Năm xưa trường sinh đảo vừa mới trôi ra khỏi hỗn độn giới, phật tổ là người đầu tiên nhìn thấy. Vốn ông ta muốn dùng pháp lực mạnh mẽ để thu nó về, nhưng bị hòn đảo bộc phát cắn trả, đúng lúc đấy thiên ma tiền bối cũng tới...”
“Phật và ma !” Athena cười lạnh. Giống như nước với lửa, trộn chung một chỗ thì bên nào yếu hơn sẽ chết chắc.
“Ừm. Năm đại thế giới tương sinh tương khắc. Ma khí của ma giới là kịch độc với cube của nhân giới, linh khí của tiên giới có thể phá vỡ kết giới của thần tộc, phật quang từ nguyện lực lại có thể xua tan mọi loại tà ma, bọn họ trời sinh đã là cừu địch.” Lục Vân Tiên gật đầu đáp.
“Sau đó thì sao !?”
“Bọn họ đánh nhau đến mức sống chết. Đại phật luôn áp chế thiên ma tiền bối, hiếm có cơ hội ông ta suy yếu như vậy, cả hai bên đều liều mạng, cuối cùng lưỡng thiên ma tiền bối chiến thắng, đoạt được viên xá lợi này.”
“Không thể nào ! Vậy người ngồi trong vạn thế hồng liên hiện tại là ai !?” Athena nói với vẻ kích động. Cái này đúng là bí mật động trời nha.
“Là giả.”
“Cái gì !?” Athena hít một hơi thật sâu. Cảm thấy cơ thể khó ổn định lại được, từng ngụm khí hít vào cực kỳ khó khăn.
“Đó chỉ là một hư ảnh được dựng lên nhờ nguyện lực của hàng trăm hàng nghìn người tín ngưỡng phật tổ tại phật giới. Theo ta đoán, phật giới bây giờ chỉ có duy nhất một giới hoàng mà thôi. Là Avalokitesvara. Tiện thể cũng nói luôn, thiên đế bây giờ cũng là hàng giả nốt !” Lục Vân Tiên bình thản nói ra tin tức động trời tiếp theo, sau đó yên lặng không nói thêm gì nữa. Với trí thông minh của Athena, cô ta chắc hẳn phải đoán ra được.
Athena trầm mặc, tin tức cuối cùng về thiên đế cô ta không hỏi lại để xác nhận, một phần vì tin tưởng Lục Vân Tiên, một phần là do suy nghĩ về thế cục hiện tại của tiên giới. Thiên đình và lục đại phái cùng tồn tại. Nếu tiên giới còn đầy đủ hai giới hoàng, nhất là loại người dã tâm bừng bừng như thiên đế, hắn có thể để lục đại phái tồn tại sao !?
Tất nhiên là không thể.
Vậy nên suy đoán này rất có khả năng.
Cẩn thận ngẫm lại. Hai giới hoàng của trường sinh đảo, một chết một bị thương. Ba giới hoàng của thần giới một chết, một vẫn lạc tại nhân giới, một bị phong ấn. Thiên ma chết, địa ma truyền thừa tất cả còn lại cho Lục Vân Tiên, Phật tổ chỉ còn lại một viên xá lợi, thiên đế cũng là giả nốt.
Có lẽ nào...
“Có thứ gì đó đang dần dần giết chết các giới hoàng !?” Athena cẩn thận hỏi lại với giọng không dám tin tưởng.
Giới hoàng là gì !? Là tồn tại mạnh mẽ nhất, được bảo vật định giới vun đắp bồi dưỡng mà thành. Thiên đế thiên hậu là do thiên địa linh khí sinh ra. Phật tổ hay đại quan âm cũng là do chúng sinh nguyện lực thờ phụng mà thành. Zeus, Odin, Orochi, Jeus cũng đều sinh ra từ khi thần giới sơ khai. Có thể nói bọn họ là thủy tổ đầu tiên của mỗi giới, vậy mà từng người một cứ lần lượt chết đi, không hề kịp để lại truyền thừa ngôi vị của mình.
Có thể sao !?
“Đúng vậy, các giới hoàng từ thời thượng cổ đang dần biến mất. Những người mới nắm quyền trong các đại thế giới bây giờ đều không phải là giới hoàng thật sự. Chắc hẳn cô cũng biết tình hình hiện tại của trường sinh đảo. Đó là minh chứng rõ ràng nhất, nếu giới hoàng của nó chết đi mà không kịp để lại truyền thừa ngôi vị như Nguyệt Nga, nhưng người khác – dù cũng được gọi là Queen, nhưng vĩnh viễn không thể trở thành giới hoàng được. Hoặc giống như cô, vĩnh viễn chỉ có thể là cận giới hoàng mạnh nhất mà thôi. Không bao giờ sử dụng được sức mạnh của bảo vật định giới như cha cô cả.”
“Nhưng thứ đó muốn các giới hoàng vẫn lạc để làm gì !? Không có người lãnh đạo chẳng phải sẽ hỗn loạn sao !? Muốn khơi mào chiến tranh ư !?”
“Không. Như vậy quá tầm thường. Mục đích của thứ đó hay kẻ đó, chỉ sợ còn hơn thế.” Lục Vân Tiên lắc đầu nói.
“Giới hoàng là người duy nhất sử dụng được bảo vật định giới phải không !? Vậy có thể nói ngược lại như thế này được chăng !? Không còn các giới hoàng thật sự, bảo vật định giới chính là hàng vô chủ ! Và nếu để ý một chút, có thể dễ dàng thấy được, tất cả các giới hoàng bắt đầu vẫn lạc từ khi trường sinh đảo xuất hiện.” Lục Vân Tiên cười nhạt.
“...”
Hai người lại bắt đầu lâm vào trầm mặc. Lục Vân Tiên nói xong lại tiếp tục ngồi khoanh chân xoay xoay hai khối cầu vỏ đen kim sắc và vỏ vàng sọc đen kia, khiến chúng đuổi nhau như hai con cá âm dương trên thái cực đồ. Athena thì ngồi lặng thinh ở đó. Mấy tin tức này quá lớn, quá chấn động, muốn tiêu hóa hết cũng cần thời gian. Hơn nữa, chỉ sợ biết rồi cũng không phải việc gì tốt lành.
Đột nhiên cô ta nghĩ tới: bao lâu nay Odin vẫn án binh bất động, mặc kệ nam thần giới phát triển, có phải vì ông ta cũng đã nhận ra gì đó hay không. Gừng càng già càng cay, càng sợ chết mà.
Và nghĩ tới Lục Vân Tiên, bao năm nay hắn vẫn luôn đứng giữa các cuộc chiến tranh, không để bên nào vì thương vong quá lớn mà ngã xuống, chỉ sợ cũng vì nguyên nhân này.
“Tại sao đột nhiên nói những chuyện này với ta !”
“Vì cô rất thông minh. Cô sẽ biết nên làm như thế nào trong quãng thời gian kế tiếp.” Hễ Athena hỏi gì, Lục Vân Tiên sẽ đáp nấy, cực kỳ kiên nhẫn, giống như một bảo mẫu tận tâm.
“Còn ngươi thì sao !? Ngươi định làm gì !?” Athena nghi vấn hỏi, giọng nói ẩn ẩn có chút bất an.
“Ta !? Chỉ sợ lần này người kế tiếp ngã xuống sẽ là ta và sư đệ.”
“Ngươi định chết sao !? Lục Vân Tiên !?” Athena lo lắng hỏi.
“Nữ thần thân mến, trả lời ta, cô có muốn làm giới hoàng không !?” Lục Vân Tiên hỏi lại.
“Muốn. Từ khi sinh ra ta đã muốn rồi ! Đừng đánh trống lảng, tại sao ta cảm giác cứ như ngươi đang trăn chối vậy !? Không phải ngươi có cách sao !? Không phải ngươi muốn đi cứu đám người kia à !?”
“Muốn là được rồi. Chỉ cần cô đi cứu mấy người bọn họ, ta sẽ để cô làm giới hoàng ma giới và bán giới hoàng phật giới !”
“Sao !? Giao dịch có lãi chứ !? Nữ thần trí tuệ !?” Lục Vân Tiên cười hỏi.
“Không cần !” Athena nghiêm giọng đáp.
Lục Vân Tiên ngẩn ra.
“Thứ gì ta muốn ta sẽ tự lấy được. Mặc kệ ngươi có sắp chết hay không, muốn truyền thừa thì truyền đại cho ai đó đi. Đợi hắn đủ lông đủ cánh, ta sẽ giết hắn mà cướp lại. Còn trực tiếp kiểu này, ta mới không thèm !”
Athena cao giọng nói đầy vẻ tự tin, nhưng rồi ngẫm lại cái gì đó, cô ta lại hạ giọng, nhỏ nhẹ nói tiếp, nhưng ý chắc chắn không thể nghi ngờ:
“Ta biết ngươi cảm thấy tử kỳ của mình sắp đến, dù có khôi phục thực lực thì khả năng ngã xuống mà không kịp truyền thừa rất cao, nhưng đừng lo. Chừng nào ta còn ở đây với ngươi, ngươi sẽ không chết dễ dàng đâu !”
“Không, đúng hơn phải nói là: Ta nhất định sẽ không để ngươi chết !”
“Nhất định.”
Đến lượt Lục Vân Tiên chấn động. Những lời nói này, từng câu từng chữ đều có vẻ ngang ngạnh và bá đạo, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự quan tâm thân thiết. Đột nhiên hắn thấy trong trái tim cằn cỗi của mình giống như được rót vào một chút nước sinh mệnh ấm áp. Những lo lắng về sự vẫn lạc của các giới hoàng, lo lắng sau khi chết đi, ngôi vị giới hoàng ma giới sẽ biến mất, lo lắng về tính mạng những người bạn cùng nhau vào sinh ra tử đều như được một sức mạnh bảo đảm kỳ lạ đánh tan. Cả người như vừa được uống định tâm hoàn.
Trong vô thức, hắn đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Athena, ánh mắt không sức sống đã nhu hòa đi rất nhiều. Bầu trời rộng lớn bao dung tất cả dường như đã trở lại.
Athena si ngốc nhìn hắn, không hề phát hiện khuôn mặt mình đã đỏ như trái gấc. Dù có chút ngượng nghịu, nhưng cô ta cũng không gạt hắn ra, đổi lại người khác chắc đã bị đám thánh đấu sĩ quần ẩu đến chết. Ngủ một giấc 4000 năm, Athena cực kỳ ghét những ai đối xử với cô ta như đứa trẻ, chỉ riêng có hắn, trong phút giây này, cô ta lại tận tình hưởng thụ...
“Thật là... cái miệng luôn cao ngạo lại nói được những lời lẽ như vậy, còn cái mặt lúc này là sao !? Chẳng giống cô thường ngày gì cả.” Lục Vân Tiên cười khẽ.
“Nhưng mà...”
“Ta rất cảm động.”
/134
|