Hai mắt Tô gia lão tổ tông đầy những tơ máu, lão hét lên một tiếng rồi lao vọt về phía Chung Sơn.
Chung Sơn vung kiếm lên chống đỡ, Tô gia lão tổ tong cũng vung kiếm lên, dường như muốn chết cùng Chung Sơn. Chung Sơn thấy vậy, hơi nhướn mày một chút rồi thối lui ra phía sau, nhảy lên một nóc nhà.
Chung Sơn muốn rời xa mọi người bởi vì không muốn cho ngườ khác liên lụy. Quả nhiên, Tô gia lão tổ tong trông thấy Chung Sơn thối lui hắn cũng theo sát, cung thủ không dám bắn bởi vì có Chung lão gia tử ở đây, nếu bắn trượt thì biết làm thế nào.
Cuối cùng một tiên thiên có khả năng bắn cung cùng với Chung Thiên đối phó, Chung Sơn chỉ cần đối phó với lão tổ tông mà thôi.
Chung Sơn không hề vội vàng xao động chạy băng băng trên đỉnh núi, trước đây là tiên thiên đệ tứ trọng tốc độ đã có thể vượt lên trên đồng thi, thế mà bây giờ là tiên thiên đệ ngũ trọng.
Dần dần trên mặt Tô gia lão tổ tông toàn một màu tím.
- Trên tiễn có độc.
Tô gia lão tổ tông bỗng nhiên kêu lớn, Chung Sơn ở phía trước mỉm cười nói.:
- Đúng vậy, ngươi càng nhanh, độc khí càng mạnh.
Mau.
- Thằng ranh con.
Tô gia lão tổ tông king ngạc cực độ. Tại sao lại như thế được?
Hắn tại sao lại có thể tránh được kiếm khí?
Chung sơn đương nhiên không giải thích.
Chung Sơn mang theo Tô gia lão tổ tông chạy thành một vòng quanh thành, tốc độ của Tô gia lão tổ tông ngày càng chậm lại.
Hộc…
Tô gia lão tổ tông thổ ra một ngụm máu đen, sắc mặt đã hơi biến thành màu đen.
Bỗng nhiên từ phía tây cái sân bên trong phóng ra tới ba mươi đại tiễn Bát Ngưu Nỗ, tốc độ cực nhanh. Khi Tô gia lão tổ tông nhận ra thì thân hình đã bị đóng đinh vào bức tường phía sau.
Đứng ở một gian nóc nhà, Chung Sơn lặng lẽ nhìn Tô gia lão tổ tông.
Chung Sơn hài lòng nhìn thoáng vào trong sân sauu đố quay trở về chỗ cũ, rất nhanh chóng đã tới bờ song.
Bên bờ sông.
Giữa dòng sông ngọn lửa đang bốc cháy nhưng toàn bộ tiên thiên cảo thủ đều đã chết.
Chung Sơn đi tới, toàn bộ người trong Tuyên Thành đều tràn ngập sùng vái đối với Chung Sơn, họ cũng tham gia cùng với Anh Lan. Thập đại tiên thiên sợ chết nên trốn trong quân, nhưng đều bị Chung Sơn dùng liên hoàn kế khiến cho phải xuất đầu đồng thời còn bị Chung Sơn giết chết.
Ở bờ bên kia, tướng sĩ đang bị lửa vây khốn tất cả đều lộ vẻ sợ hãi, kèm theo cả phẫn hận và tuyệt vọng.
Nhìn sang bờ bên kia, Chung Sơn trịnh trọng mở miệng nói:
- Đầu hàng đi, chuyện cũ sẽ bỏ qua,
Chung Sơn nói xong, những người bờ bên kia đều yên lặng.
Những cung thủ ở bên trong cấp tốc quỳ xuống bái:
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Đúng là đại nghịch bất đạo tại sao có thể hô vạn tuế với Chung Sơn. Thế nhưng tình hình hiện tại đã khác, toàn bộ thập đại tiên thiên đã chết, hoàng đế cũng đã chết, tuy rằng tình hình trong kinh thành không rõ ràng lắm nhưng cũng có thể đoán ra được.
Tô gia đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tiếng tung hô càng ngày càng lớn.
Vạn tuế, mọi người tung hô Chung Sơn vạn tuế.
Những người bên bờ bên kia quỳ xuống càng nhiêu, càng ngày càng nhiều.
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Bên bờ sông ngoài thành những tướng sĩ cũng quỳ xuống.
Mới chỉ có một lúc mà gần phân nữa những ngườ có công phu đã quỳ xuống.
Nhưng vẫn còn một số người chưa quỳ xuống, đó là những người trung thành với Đại Côn Quốc mà chết.
- Kinh thành đã bị Lâm Khiếu tướng quân đánh bại, hoàng thất Đại Công Quốc đã mất Tô gia, huyết mạch đã tận.
Bên ngoài thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô lớn.
Chỉ một tiếng hô nhưng dường như đã lấy lại tinh thần cho toàn bộ tướng sĩ.
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Càng ngày càng nhiều người tung hô vạn tuế Chung Sơn. Đương nhiên đó cũng là hình thức bắt buộc, về phương diện khác thì cũng là do Chung Sơn dùng thủ đoạn thể thần hóa những tướng sĩ này.
Đốt sông? Sông Hoàng Hà chảy cuồn cuộn như thế mà tại sao lại bốc lửa lên? Nước cũng có thể cháy được sao? Điều này là do ý trời, nhất định là do ông trời đang phù hộ Chung Sơn nên mới có thể như vậy.
Lúc này mà không quỳ thì đúng là trái với ý trời.
Ngọn lửa bên trên sông bây giờ càng lúc càng chậm rãi thu hẹp khoảng cách lại. Chung Sơn biết bên trong sông có dầu hỏa nên chỉ có thể cháy trong một thời gian ngắn. Nếu như Tô Liêm Hiền biết được điều đó nhất định sẽ không lỗ liều mạng xung phong như vậy thì đến bây giờ thắng vại vẫn còn chưa định. Thế nhưng Tô Liêm Hiền lại không biết điều đó, không biết điều đó nên thất bại.
Tương tự như vậy, tất cả quân sĩ cũng không biết. Chỉ hô to vạn tuế một lúc mà ngọn lửa trên dòng sông đã chậm rãi tắt đi, đó không phải là do ông trời an bài sao, ông trời làm cho ngọn lửa nhỏ đi.
Chung Sơn được trời đất phù hộ?
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Trong lúc nhất thời, trước kia còn chút mâu thuẫn với tướng sĩ, nhưng rốt cuộc tại đây đã thỏa hiệp được.
Phía cửa nam, mọi người cũng quỳ xuống bái lạy Chung Sơn, tung hô vạn tuế.
Giờ khắc này, rổt cuộc Chung Sơn cũng nói lên những tiếng đầu tiên.
- Đứng lên đi, chúng tướng hãy thống kê lại lính của mình, thống kê người tử vong nữa.
Chung Sơn trầm gọng nói lớn.
- Tuân lệnh.
Tướng sĩ bờ bên kia đều đứng dậy làm theo lời của Chung Sơn.
Lúc này, thành hào bờ bên kia của Ngụy Thái Trung có một người cầm phất trần chậm rãi đi tới.
Chung sơn chậm rãi nhìn về phía xác chết của các Tiên thiên cao thủ.
Lúc nhìn về phía Tô Liêm Hiền, trong mắt Chung Sơn hiện lên một tia cảm thán. Tô Lâm Hiền. trong cuộc đời tìm được một đối thủ như Tô Liêm Hiền xem ra cũng là một chuyện vui sướng, chỉ là hắn nhất định phải chết.
- Hậu táng cẩn thận.
Chung Sơn chỉ vào Tô Liêm Hiền, mở miệng nói.
- Tuân lệnh.
Một số quân sĩ phía sau lập tức khom người nói.
- Chờ một chút.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến.
Ngụy Thái Trung bỗng nhiên đi tới trước mặt Tô Liêm Hiền, nhìn thân thể hắn bị mười lăm cây tiễn găm trên người, trong mắt có vẻ thâm độc, dường như mối hận thù lên đến cực điểm.
- Để thi thể đó cho ta.
Ngụy Thái Trung căm hặn nhìn thi thể của Tô Liêm Hiền.
- Vô liêm sĩ, ngươi nghĩ ngươi là ai.
Anh Lan bỗng nhiên nổi giận quát lớn. Bây giờ Chung Sơn đã ở ngôi cửu ngũ chí tôn, há có thể nói không giữ lời sao? Bây giờ lời nói của Chung Sơn là ý trời, ai dám phản bác sao.
Nghe được những lời này của Lan Anh, hai mắt Ngụy Trung Hiên lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía Anh Lan, ánh mắt thâm độc phát ra một tia sắc ú tối.
- Anh Lan, câm miệng.
Chung Sơn bỗng nhiên kêu lớn.
Chung Sơn quát vậy, hai mắt âm hàn của Ngụy Trung Hàn bỗng dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lan Anh, ánh mắt thâm độc trong phút chốc đã trở nên hiền lành, nhu mì.
Anh Lan? Là Anh Lan sao?
- Anh Lan không được chống đối, hắn là Ngụy Thái Trung, là…
Chung Sơn đang muốn nói ra thân phận của Ngụy Thái Trung thì Ngụy Thái Trung biến sắc, lặp tức kêu lên:
- Bệ hạ, Thái Trung vô lễ, Anh Lan tướng quân nói rất đúng, mong bệ hạ thứ tội.
Chung Sơn nhíu mày nhìn Ngụy Thái Trung rồi gật đầu, không nói gì về thân phận Ngụy Thái Trung nữa mà nhẹ nhàng nói:
- Thi thể này để cho nhà ngươi hậu táng đấy.
Nhìn thoáng quan Anh Lan đang đứng bên cạnh trừng mắt nhìn mình, Ngụy Thái Trung không hề tức giận mà lập tức quỳ lạy nói”
- Vâng, bệ hạ.
Ngụy Thái Trung cũng hiểu ý Chung Sơn, nếu như để hắn hậu táng thì chỉ cần một thi thể khác hậu táng, còn thi thể của Tô Liêm Hiền sẽ thuộc về hắn.
Anh Lan lãnh đạm nhìn Ngụy Thái Trung, không biết hắn có thân phận gì.
- Anh Lan.
Chung Sơn lại gọi Anh Lan.
- Có.
Anh Lan lập tức nói.
- Hợp nhất quân đội cửa nam, đồng thời thống lĩnh binh lính, thu phục quân đội của ba cửa còn lại.
Chung Sơn hạ lệnh.
- Tuân lệnh.
Anh Lan lập tức đáp.
- Ngụy Thái Trung,
Chung Sơn kêu lên.
- Có.
Ngụy Thái Trung lập tức đáp.
- Ngươi theo bên cạnh Anh Lan tướng quân, bảo vệ Anh Lan tướng quân được an toàn.
Chung Sơn nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Ngụy Thái Trung hơi khựng lại một chút rồi vui vẻ nói:
- Tạ ơn, bệ hạ.
Bất quá Anh Lan thấy Ngụy Thái Trung theo mình vẫn có chút không hài lòng, mặc dù là tiên thiên cao thủ nhưng hình như thái đọ vừa nãy của Chung Sơn, Chung Sơn cho người này bảo vệ mình hình như có điểm khác lạ. Hắn là ai vậy? Chỉ là thái giám của lão hoàng đế mà thôi, mình dù sao cũng là cháu gái của cô gia gia mà.
Anh Lan dùng ánh mắt lạnh lung liếc Ngụy Thái Trung, thế nhưng Ngụy Thái Trung lại vui vẻ chịu đựng.
Ngụy Thái Trung không hề buồn bực một chút nào, hắn vác thi thể của Tô Liêm Hiền lên rồi hợp nhất với đội quân.
- Chung Chính.
Chung Sơn gọi Chung Chính lại.
- Có.
Chung Chính lập tức đáp.
- Ngươi thống kê lại những người còn sống và đã chết, cần phải làm tôc công tác hậu cần và cố gắng hết sức phối hợp với Anh Lan.
Chung Sơn nói.
- Tuân lệnh.
Chung Chính lập tức nghe lệnh.
- Tốt.
Chung Sơn gật đầu sau đó quay trở về Chung phủ.
Trên đường trở về , bách tính trên đường đều quỳ xuống. Địa vị của Chung Sơn đã được xác lập, tự niên là mọi người phải cung kính nghe theo.
Trước tiểu viện ở Chung phủ, Chung Sơn quay đầu lại nhìn Chung Thiên nói:
- Thiên nhi, bảo vệ ngoài sân, không cho bất kỳ kẻ nào quấy rối.
- Tuân lệnh.
Chung Thiên lập tức đáp.
Đi vào nội viện, Chung Sơn lại quay vào góc nói:
- Ám Hoàng, không cho bất kỳ kẻ nào vào quấy rối.
- Tuân lệnh.
Ở trong góc truyền đến một tiếng tuân lệnh.
Vào bên trong, Chung Sơn cẩn thận mở cánh cửa bên trong mật thất ra, Bên trong mật thất có cắm đầy những ngọn nến khiến cho mật thất sáng trưng. Ở giữa mật thất có một cái bồ đoàn, trước bồ đoàn là một bàn trà.
Chung Sơn chậm rãi ngồi lên trên bồ đoàn, hết sức trịnh trọng lấy hai vật trên người ra nhẹ nhàng đặt trên bàn trà.
Cửu Long Phương Thiên Ngọc!
Cửu Thải Long Tàm!
Chung Sơn vung kiếm lên chống đỡ, Tô gia lão tổ tong cũng vung kiếm lên, dường như muốn chết cùng Chung Sơn. Chung Sơn thấy vậy, hơi nhướn mày một chút rồi thối lui ra phía sau, nhảy lên một nóc nhà.
Chung Sơn muốn rời xa mọi người bởi vì không muốn cho ngườ khác liên lụy. Quả nhiên, Tô gia lão tổ tong trông thấy Chung Sơn thối lui hắn cũng theo sát, cung thủ không dám bắn bởi vì có Chung lão gia tử ở đây, nếu bắn trượt thì biết làm thế nào.
Cuối cùng một tiên thiên có khả năng bắn cung cùng với Chung Thiên đối phó, Chung Sơn chỉ cần đối phó với lão tổ tông mà thôi.
Chung Sơn không hề vội vàng xao động chạy băng băng trên đỉnh núi, trước đây là tiên thiên đệ tứ trọng tốc độ đã có thể vượt lên trên đồng thi, thế mà bây giờ là tiên thiên đệ ngũ trọng.
Dần dần trên mặt Tô gia lão tổ tông toàn một màu tím.
- Trên tiễn có độc.
Tô gia lão tổ tông bỗng nhiên kêu lớn, Chung Sơn ở phía trước mỉm cười nói.:
- Đúng vậy, ngươi càng nhanh, độc khí càng mạnh.
Mau.
- Thằng ranh con.
Tô gia lão tổ tông king ngạc cực độ. Tại sao lại như thế được?
Hắn tại sao lại có thể tránh được kiếm khí?
Chung sơn đương nhiên không giải thích.
Chung Sơn mang theo Tô gia lão tổ tông chạy thành một vòng quanh thành, tốc độ của Tô gia lão tổ tông ngày càng chậm lại.
Hộc…
Tô gia lão tổ tông thổ ra một ngụm máu đen, sắc mặt đã hơi biến thành màu đen.
Bỗng nhiên từ phía tây cái sân bên trong phóng ra tới ba mươi đại tiễn Bát Ngưu Nỗ, tốc độ cực nhanh. Khi Tô gia lão tổ tông nhận ra thì thân hình đã bị đóng đinh vào bức tường phía sau.
Đứng ở một gian nóc nhà, Chung Sơn lặng lẽ nhìn Tô gia lão tổ tông.
Chung Sơn hài lòng nhìn thoáng vào trong sân sauu đố quay trở về chỗ cũ, rất nhanh chóng đã tới bờ song.
Bên bờ sông.
Giữa dòng sông ngọn lửa đang bốc cháy nhưng toàn bộ tiên thiên cảo thủ đều đã chết.
Chung Sơn đi tới, toàn bộ người trong Tuyên Thành đều tràn ngập sùng vái đối với Chung Sơn, họ cũng tham gia cùng với Anh Lan. Thập đại tiên thiên sợ chết nên trốn trong quân, nhưng đều bị Chung Sơn dùng liên hoàn kế khiến cho phải xuất đầu đồng thời còn bị Chung Sơn giết chết.
Ở bờ bên kia, tướng sĩ đang bị lửa vây khốn tất cả đều lộ vẻ sợ hãi, kèm theo cả phẫn hận và tuyệt vọng.
Nhìn sang bờ bên kia, Chung Sơn trịnh trọng mở miệng nói:
- Đầu hàng đi, chuyện cũ sẽ bỏ qua,
Chung Sơn nói xong, những người bờ bên kia đều yên lặng.
Những cung thủ ở bên trong cấp tốc quỳ xuống bái:
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Đúng là đại nghịch bất đạo tại sao có thể hô vạn tuế với Chung Sơn. Thế nhưng tình hình hiện tại đã khác, toàn bộ thập đại tiên thiên đã chết, hoàng đế cũng đã chết, tuy rằng tình hình trong kinh thành không rõ ràng lắm nhưng cũng có thể đoán ra được.
Tô gia đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Tiếng tung hô càng ngày càng lớn.
Vạn tuế, mọi người tung hô Chung Sơn vạn tuế.
Những người bên bờ bên kia quỳ xuống càng nhiêu, càng ngày càng nhiều.
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Bên bờ sông ngoài thành những tướng sĩ cũng quỳ xuống.
Mới chỉ có một lúc mà gần phân nữa những ngườ có công phu đã quỳ xuống.
Nhưng vẫn còn một số người chưa quỳ xuống, đó là những người trung thành với Đại Côn Quốc mà chết.
- Kinh thành đã bị Lâm Khiếu tướng quân đánh bại, hoàng thất Đại Công Quốc đã mất Tô gia, huyết mạch đã tận.
Bên ngoài thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô lớn.
Chỉ một tiếng hô nhưng dường như đã lấy lại tinh thần cho toàn bộ tướng sĩ.
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Càng ngày càng nhiều người tung hô vạn tuế Chung Sơn. Đương nhiên đó cũng là hình thức bắt buộc, về phương diện khác thì cũng là do Chung Sơn dùng thủ đoạn thể thần hóa những tướng sĩ này.
Đốt sông? Sông Hoàng Hà chảy cuồn cuộn như thế mà tại sao lại bốc lửa lên? Nước cũng có thể cháy được sao? Điều này là do ý trời, nhất định là do ông trời đang phù hộ Chung Sơn nên mới có thể như vậy.
Lúc này mà không quỳ thì đúng là trái với ý trời.
Ngọn lửa bên trên sông bây giờ càng lúc càng chậm rãi thu hẹp khoảng cách lại. Chung Sơn biết bên trong sông có dầu hỏa nên chỉ có thể cháy trong một thời gian ngắn. Nếu như Tô Liêm Hiền biết được điều đó nhất định sẽ không lỗ liều mạng xung phong như vậy thì đến bây giờ thắng vại vẫn còn chưa định. Thế nhưng Tô Liêm Hiền lại không biết điều đó, không biết điều đó nên thất bại.
Tương tự như vậy, tất cả quân sĩ cũng không biết. Chỉ hô to vạn tuế một lúc mà ngọn lửa trên dòng sông đã chậm rãi tắt đi, đó không phải là do ông trời an bài sao, ông trời làm cho ngọn lửa nhỏ đi.
Chung Sơn được trời đất phù hộ?
- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Trong lúc nhất thời, trước kia còn chút mâu thuẫn với tướng sĩ, nhưng rốt cuộc tại đây đã thỏa hiệp được.
Phía cửa nam, mọi người cũng quỳ xuống bái lạy Chung Sơn, tung hô vạn tuế.
Giờ khắc này, rổt cuộc Chung Sơn cũng nói lên những tiếng đầu tiên.
- Đứng lên đi, chúng tướng hãy thống kê lại lính của mình, thống kê người tử vong nữa.
Chung Sơn trầm gọng nói lớn.
- Tuân lệnh.
Tướng sĩ bờ bên kia đều đứng dậy làm theo lời của Chung Sơn.
Lúc này, thành hào bờ bên kia của Ngụy Thái Trung có một người cầm phất trần chậm rãi đi tới.
Chung sơn chậm rãi nhìn về phía xác chết của các Tiên thiên cao thủ.
Lúc nhìn về phía Tô Liêm Hiền, trong mắt Chung Sơn hiện lên một tia cảm thán. Tô Lâm Hiền. trong cuộc đời tìm được một đối thủ như Tô Liêm Hiền xem ra cũng là một chuyện vui sướng, chỉ là hắn nhất định phải chết.
- Hậu táng cẩn thận.
Chung Sơn chỉ vào Tô Liêm Hiền, mở miệng nói.
- Tuân lệnh.
Một số quân sĩ phía sau lập tức khom người nói.
- Chờ một chút.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến.
Ngụy Thái Trung bỗng nhiên đi tới trước mặt Tô Liêm Hiền, nhìn thân thể hắn bị mười lăm cây tiễn găm trên người, trong mắt có vẻ thâm độc, dường như mối hận thù lên đến cực điểm.
- Để thi thể đó cho ta.
Ngụy Thái Trung căm hặn nhìn thi thể của Tô Liêm Hiền.
- Vô liêm sĩ, ngươi nghĩ ngươi là ai.
Anh Lan bỗng nhiên nổi giận quát lớn. Bây giờ Chung Sơn đã ở ngôi cửu ngũ chí tôn, há có thể nói không giữ lời sao? Bây giờ lời nói của Chung Sơn là ý trời, ai dám phản bác sao.
Nghe được những lời này của Lan Anh, hai mắt Ngụy Trung Hiên lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía Anh Lan, ánh mắt thâm độc phát ra một tia sắc ú tối.
- Anh Lan, câm miệng.
Chung Sơn bỗng nhiên kêu lớn.
Chung Sơn quát vậy, hai mắt âm hàn của Ngụy Trung Hàn bỗng dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lan Anh, ánh mắt thâm độc trong phút chốc đã trở nên hiền lành, nhu mì.
Anh Lan? Là Anh Lan sao?
- Anh Lan không được chống đối, hắn là Ngụy Thái Trung, là…
Chung Sơn đang muốn nói ra thân phận của Ngụy Thái Trung thì Ngụy Thái Trung biến sắc, lặp tức kêu lên:
- Bệ hạ, Thái Trung vô lễ, Anh Lan tướng quân nói rất đúng, mong bệ hạ thứ tội.
Chung Sơn nhíu mày nhìn Ngụy Thái Trung rồi gật đầu, không nói gì về thân phận Ngụy Thái Trung nữa mà nhẹ nhàng nói:
- Thi thể này để cho nhà ngươi hậu táng đấy.
Nhìn thoáng quan Anh Lan đang đứng bên cạnh trừng mắt nhìn mình, Ngụy Thái Trung không hề tức giận mà lập tức quỳ lạy nói”
- Vâng, bệ hạ.
Ngụy Thái Trung cũng hiểu ý Chung Sơn, nếu như để hắn hậu táng thì chỉ cần một thi thể khác hậu táng, còn thi thể của Tô Liêm Hiền sẽ thuộc về hắn.
Anh Lan lãnh đạm nhìn Ngụy Thái Trung, không biết hắn có thân phận gì.
- Anh Lan.
Chung Sơn lại gọi Anh Lan.
- Có.
Anh Lan lập tức nói.
- Hợp nhất quân đội cửa nam, đồng thời thống lĩnh binh lính, thu phục quân đội của ba cửa còn lại.
Chung Sơn hạ lệnh.
- Tuân lệnh.
Anh Lan lập tức đáp.
- Ngụy Thái Trung,
Chung Sơn kêu lên.
- Có.
Ngụy Thái Trung lập tức đáp.
- Ngươi theo bên cạnh Anh Lan tướng quân, bảo vệ Anh Lan tướng quân được an toàn.
Chung Sơn nói.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Ngụy Thái Trung hơi khựng lại một chút rồi vui vẻ nói:
- Tạ ơn, bệ hạ.
Bất quá Anh Lan thấy Ngụy Thái Trung theo mình vẫn có chút không hài lòng, mặc dù là tiên thiên cao thủ nhưng hình như thái đọ vừa nãy của Chung Sơn, Chung Sơn cho người này bảo vệ mình hình như có điểm khác lạ. Hắn là ai vậy? Chỉ là thái giám của lão hoàng đế mà thôi, mình dù sao cũng là cháu gái của cô gia gia mà.
Anh Lan dùng ánh mắt lạnh lung liếc Ngụy Thái Trung, thế nhưng Ngụy Thái Trung lại vui vẻ chịu đựng.
Ngụy Thái Trung không hề buồn bực một chút nào, hắn vác thi thể của Tô Liêm Hiền lên rồi hợp nhất với đội quân.
- Chung Chính.
Chung Sơn gọi Chung Chính lại.
- Có.
Chung Chính lập tức đáp.
- Ngươi thống kê lại những người còn sống và đã chết, cần phải làm tôc công tác hậu cần và cố gắng hết sức phối hợp với Anh Lan.
Chung Sơn nói.
- Tuân lệnh.
Chung Chính lập tức nghe lệnh.
- Tốt.
Chung Sơn gật đầu sau đó quay trở về Chung phủ.
Trên đường trở về , bách tính trên đường đều quỳ xuống. Địa vị của Chung Sơn đã được xác lập, tự niên là mọi người phải cung kính nghe theo.
Trước tiểu viện ở Chung phủ, Chung Sơn quay đầu lại nhìn Chung Thiên nói:
- Thiên nhi, bảo vệ ngoài sân, không cho bất kỳ kẻ nào quấy rối.
- Tuân lệnh.
Chung Thiên lập tức đáp.
Đi vào nội viện, Chung Sơn lại quay vào góc nói:
- Ám Hoàng, không cho bất kỳ kẻ nào vào quấy rối.
- Tuân lệnh.
Ở trong góc truyền đến một tiếng tuân lệnh.
Vào bên trong, Chung Sơn cẩn thận mở cánh cửa bên trong mật thất ra, Bên trong mật thất có cắm đầy những ngọn nến khiến cho mật thất sáng trưng. Ở giữa mật thất có một cái bồ đoàn, trước bồ đoàn là một bàn trà.
Chung Sơn chậm rãi ngồi lên trên bồ đoàn, hết sức trịnh trọng lấy hai vật trên người ra nhẹ nhàng đặt trên bàn trà.
Cửu Long Phương Thiên Ngọc!
Cửu Thải Long Tàm!
/1254
|