Tốc độ kiếm tiền quá nhanh! Tốc độ khiến tiểu Thanh hoài nghi, Hứa Tiên là thần tài hạ phàm, nhưng cho dù là thần tài cũng không khoa trương giống như Hứa Tiên, thần tài dựa vào pháp thuật biến, mà Hứa Tiên dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Dần dần ánh mắt của tiểu Thanh nhìn Hứa Tiên cũng chậm rãi thay đổi khinh thường ban đầu hóa thành một loại sùng bái.
Cuộc sống hạnh, phúc rốt cuộc đã tới phần cuối.
Nên tới, cuối cùng đã tới, Khi Bạch nương tử sinh hạ một tiểu tử mập mạp, toàn bộ người nhà đang hạnh phúc vui vè, Thì khắc tinh chung cực của vợ chồng Hứa Tiên, Pháp Hải đại sư, ầm ầm xông vào nhà, dùng bình bát (bát ăn của sư) thu lấy Bạch nương tử vừa mới sinh nở thân thể yếu nhược, sau đó bỏ chạy.
Tiểu Thanh nhanh chóng đuổi theo. Cuối cùng không lâu sau đó tiểu Thanh bị thương trở về.
- Lão gia, tỷ tỷ bị yêu tăng Pháp Hải nhốt vào Lôi Phong tháp rồi. Làm sao bây giờ? Tiểu Thanh mặt đẩy nước mắt nói.
Hứa Tiên lúc này, cũng chính là Chung Sơn, Chung Sơn lại vô cùng điểm tĩnh, đã tới lúc rồi lấy tay xoa xoa nói:
- Yên tâm đi! Có ta!
Nói xong, Chung Sơn ôm nhi tử, tìm đến tỷ tỷ, phó thác nhi tử cho tỷ tỷ chiếu cố, sau đó liền đi ra ngoài.
Tiểu Thanh bất lực đi theo Chung Sơn.
Chung Sơn trực tiếp đi vào viện tử cất tiền kia.
Sau khi tiểu Thanh tiến vào viện tử phát hiện, tiền trong hầm, toàn bộ đã không còn, được chuyển đi rồi.
- Chủ nhân, làm như vậy sao? Một hạ nhân vẻ mặt lo lắng nói.
- Sợ cái gì, có ta. Có nhiều tiền như vậy, ai không bán mạng? Nhanh lên, dựa theo lời nói của ta đi làm.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Hạ nhân kia lập tức đáp.
- Lão gia, người muốn làm gì? Làm sao cứu tỷ tỷ. Tiểu Thanh vẻ mặt lo lắng nói.
- Nghe ta nói đến lúc đó, ta bảo ngươi làm gì, thì ngươi làm cái đó! Chung Sơn nhìn về phía tiểu Thanh nói.
-Dạ!
Tiểu Thanh gật gật đầu. Tiểu Thanh phát hiện càng ngày càng nhìn không thấu Hứa Tiên. Ba tháng sau.
Hàng Châu Tây Hồ, trước Tịnh Từ tự, dưới lôi Phong tháp.
Chung Sơn và tiểu Thanh, bắt ba mươi hòa thượng đến thả dưới Lôi Phong tháp.
Chung Sơn làm hành động bắt cóc tống tiền.
Trong Kim Sơn tự, Pháp Hải ngồi trong thiền viện, tâm thần không yên, cuối cùng cảm giác có chút sự tình không tốt xảy ra.
Đi ra thiền viện, Pháp Hải vừa vặn nhìn thay một hòa thượng.
- Lục Tịnh đâu? Pháp Hải hỏi.
Lục Tịnh, đệ tử đắc ý nhất của Pháp Hải, tuệ căn rất tốt, là đệ tử được kỳ vọng lớn nhất của Pháp Hải.
- Bẩm chủ trì, mười ngày trước, Lục Tịnh sư đệ nói xuống núi hóa duyên liền không có gặp mặt, hơn nữa…
Hòa thượng kia nhíu mày nói.
- Hơn nữa cái gì?
Pháp Hải trầm giọng nói.
- Hơn nữa...
Nghe được lời nói của hòa thượng kia, Pháp Hải nhướng mày, bấm tay tính toán.
- Chủ trì, vừa rồi có người đưa tới một phong thư, nói phải giao cho người. Lại một hòa thượng vội vàng chạy tới.
Pháp Hải đình chỉ bắm tay tính toán, lập tức mở phong thư ra, trong Phong thư chỉ có một câu.
Pháp Hải, đệ tử của ngươi toàn bộ ở trong tay ta, đến lôi Phong tháp, cho ngươi một canh giờ, chậm một khắc, ta giết sạch mới thôi.
Xem xong thư tín, Pháp Hải trong mắt giận dữ, niết tay một cái, thư tín biến thành bột phấn. Sau đó ngửa mặt lên trời dưới chân cất bước, bay lên trời bay về phía Hàng Châu Tây Hồ.
Hàng Châu Tây Hồ. Dưới lôi Phong Tháp.
Chung Sơn mang theo tiểu Thanh trói ba mươi hòa thượng đang sợ hãi xa xa, các hòa thượng của Tịnh Từ tự cầm côn trợn mắt nhìn chỗ Lôi Phong tháp, hai người thủ tháp cũng nhảy ra, giằng co với tiểu Thanh bên trong.
- Thí chủ, ngươi thả nhưng tăng nhân (hòa thượng) này, có chuyện gì chúng ta từ từ nói! Chủ trì Tịnh Từ tự phía đối diện trấn an Chung Sơn.
Chung Sơn không thêm để ý, mà ngẩng đầu nhìn trời.
- Sắp tới giờ rồi, lập tức chính là một canh giờ, Pháp Hải còn chưa tới, như vậy, xin lỗi chư vị, từ ai bắt đầu trước đây?
Chung Sơn nhìn các hòa thượng bị trói, nắm lấy một người, Chung Sơn cầm một thanh kiếm đặt ở yết hầu của hòa thượng kia.
- Không nên. Thí chủ, xin người. Không nên. Hòa thượng kia sợ hãi nói.
Pháp Hải vẻ mặt tức giận, từ trên trời hạ xuống. Trợn mắt nhìn hai người hướng đôi diện.
- Hứa Tiên,
Pháp Hải cả kinh kêu lên.
- Pháp Hải, ngươi rốt cuộc đã tới, Chung Sơn trầm giọng nói.
-Hừ.
Pháp Hải trở tay ra uy, một đạo hồng quang lao thẳng đến trường kiếm trong tay Chung Sơn, muốn đánh gãy trường kiếm cứu đệ tử của mình ra.
- Sư phụ, không nên.
Hòa thượng bị Chung Sơn bắt cả kinh kêu lên.
- Lục Tịnh, ngươi muốn làm gì?
Pháp Hải ngừng động tác trong tay nghi hoặc nói.
Lục Tịnh vẻ mặt cầu xin nói:
- Phía sau con còn có một thanh đao.
Pháp Hải:
Ở phía sau Lục Tịnh, Chung Sơn còn có một thanh đao đặt ở hậu tâm hắn.
- Hứa Tiên, ngươi thật âm hiểm! Pháp Hải cả giận nói.
- Pháp Hải đại sư quá lời, ngày xưa, ngươi bắt cóc ta đến Kim Sơn tự, dẫn dụ nương tử của ta tới, Chúng sinh bình đẳng, chỉ cho ngươi vô sỉ, lại không cho ta âm hiểm, Chúng sinh bình đẳng, ngươi biết cái gì gọi là chúng sinh bình đẳng sao? Chung Sơn nổi giận nói.
Bị Chung Sơn khiển trách một trận, trên mặt Pháp Hải lập tức tức giận đến đỏ bừng. Tiểu Thanh nghe được vui sướng một hồi.
Các tăng nhân Tịnh Từ tự bên cạnh đều niệm "A di đà phật".
Trong lôi Phong tháp, Bạch Tố Trinh vịn cửa tháp, vẻ mặt cảm động.
- Hứa Tiên, nhân yêu thù đồ (người và yêu khác nhau), ngươi kết hợp với Bạch Tổ Trinh, thiên lý không dung. Hy vọng ngươi sớm ngây tỉnh ngộ, quay đầu là bờ.
Pháp Hải hít sâu một hơi, bình tĩnh cơn giận dữ trong lòng, lẳng lặng nói.
- Phì!
Chung Sơn phẫn nộ quát.
- Nhân yêu thù đồ, thiên lý không dung? Trời lúc nào thì không dung? Nếu thiên lý không dung, đã sớm cho thiên lôi đánh chết ta, ngươi tên yêu tăng này, thật to gan, dám mạo phạm lão thiên (ông trời)? Đội mũ hòa thượng giả danh lừa bịp, không ngờ còn có mặt mũi đánh cờ hiệu của lão thiên. Ai nói cho ngươi quay đầu là bờ? Ta phía trước đã muốn cặp bờ, ngươi bảo ta quay thuyền lại?
Chung Sơn cả giận nói.
- Ngươi...
Pháp Hải chỉ vào Chung Sơn cả giận nói.
- Bạch Tố Trinh nước ngập Kim Sơn đã sớm sinh linh đồ thán. Tử thương vô số, ta đây là thay trời hành đạo.
Pháp Hải lại lần nữa trầm giọng nói.
- Ngươi không âm hiểm bắt cóc ta, nương tử của ta lại nước ngập Kim Sơn sao? Nếu không phải ngươi, nhưng người đó sẽ chết sao? Ngươi đến Tô Châu hỏi một chút, bao nhiêu dân chúng được nương tử nhà ta cứu mạng, thay trời hành đạo. Ngươi làm sao không một chướng đánh chết mình.
Chung Sơn tức giận nói.
- Thí chủ dù sao cũng là mắt thường phàm thai, nhìn không thấu thế sự, ta không trách ngươi, chỉ cẩn ngươi thả đồ nhi của ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Pháp Hải lại lần nữa trầm giọng nói.
- Ta là mắt thường phàm thai hừ, thu hồi thái độ cao cao tại thượng kia của ngươi lại. Phật chủ nói chúng sinh bình đẳng, ngươi nếu không bỏ vị trí của mình. Thì ngươi chính là đang mắng lời của phật chủ cầu thí bất thông (rắm chó không kêu).
Chung Sơn lại lần nữa kêu lên.
- Ngươi….Pháp Hải thực sự bị chọc giận rồi.
Tiểu Thanh bên cạnh nghe đã hết giận, nhưng lại có chút lo lắng cho Hứa Tiên.
- Ngươi muốn thế nào? Pháp Hải trầm giọng nói.
- Mở lôi Phong tháp, thả nương tử của ta ra, mau! Chung Sơn trầm giọng kêu lên.
- Trấn áp Bạch Tố Trinh, ta đã thượng tấu thiên đình. Nghiệt lớn như thế, nhất định phải trấn áp, ngươi còn quấn lấy không bỏ, thiên binh thiên tướng tới, cho ngươi rơi vào a tỳ địa ngục.
Pháp Hải thanh âm lạnh lùng nói.
- Quan nhân, ngươi đi mau, không cẩn lo cho ta! Trong lôi Phong tháp, Bạch Tố Trinh khóc lóc nói.
- Không, hôm nay không cứu được nương tử, ta thề không rời đi, Chung Sơn trầm giọng nói.
- Tiểu Thanh, mau đưa quan nhân đi, Bạch Tố Trinh khóc lóc nói với tiểu Thanh.
-Tỷ tỷ.
Tiểu Thanh có chút khó khăn nói.
- Người không cần khuyên nhủ.
Nói xong, thần thái có chút do dự ban đầu của tiểu Thanh đã trở nên kiên định, cho dù chết cũng phải cứu tỷ tỷ ra.
- Quan nhân!
Bạch Tố Trinh cảm động khóc rống.
- Hứa Tiên, Lời đã tận. Nếu không thả người, đừng trách ta không lưu tình. Pháp Hải lạnh giọng nói.
- Lưu tình? Ngươi đã lưu tình với ta khi nào? Lão lừa ngốc, ta biết Lôi Phong tháp có cấm chế của ngươi, nhất định phải ngươi mới có thể mở ra, ngươi mở hay không mở? Chúng ta cần phải giết người rồi. Ngươi chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn nhưng đệ tử này của ngươi xuống địa ngục?
Chung Sơn hai mắt phiếm lạnh nói.
- Lục Tịnh, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Pháp Hải trầm giọng nói.
- Sư phụ. Sư phụ cứu con, con không muốn chết! Các tăng nhân bị trói khóc lóc kêu lên.
- Đúng vậy, ngươi chỉ biết để nhưng hòa thượng ngốc này đi tìm chết, vì sao ngươi không vào địa ngục chứ? Ngươi vào địa ngục, bọn họ không phải có thể sống sao? Ta và nương tử một nhà đoàn tụ, lấy ngươi một người đổi về nhiều mạng như vậy. Xuống dưới đi gặp Địa Tạng vương cũng có thể vỗ ngực cao giọng nói với hắn ngươi là cao tăng.
Chung Sơn lạnh giọng cười nói.
-Hừ!
Pháp Hải tức giận hừ một tiếng, nhanh chóng xuất thủ.
-Tiều Thanh, giết!
Chung Sơn trong mắt cũng lạnh lùng.
Tiểu Thanh ra tay, lập tức ba mươi tăng nhân đều nằm trong vũng máu.
Pháp Hải một chưởng đánh tới, tiểu Thanh lập tức che ở trước mặt Chung Sơn, bị Pháp Hải một chưởng đả thương, phun ra một ngụm máu.
Chung Sơn đỡ lấy nàng.
- Quan nhân, tiểu Thanh hai người đi mau, Bạch Tố Trinh ở trong tháp khóc lóc nói.
- Tâm tính như thế, độc ác như thế, tâm ma như thế, lưu lại trên đời cũng làm hại nhân gian.
Pháp Hải nhìn Chung Sơn và tiểu Thanh, tăng nhân Tịnh Từ tự cũng trợn mắt nhìn về phía Chung Sơn.
- Lão gia, người đi mau!
Tiểu Thanh đầy Chung Sơn ra gian nan nói.
- Ha ha ha ha.
Chung Sơn tức giận điên cuồng cưỡi lên, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Pháp Hải.
Tất cả mọi người đều kỳ quái nhìn về phía Chung Sơn Hứa Tiên, Hứa Tiên hắn điên rồi?
- Pháp Hải! Chung Sơn kêu lên.
Chung Sơn hét lớn một tiếng, Pháp Hải ngừng lại một chút.
- Ta nói rồi, Ngươi nhất định sẽ mở ra Lôi Phong tháp, bởi vì phật chủ khiến ngươi nhất định phải mở.
Chung Sơn lạnh giọng nói.
- Hừ, yêu ngôn hoặc chúng (tà thuyết mê hoặc người khác)! Pháp Hải cả giận nói.
- Yêu ngôn hoặc chúng? Ngươi không phải biết bấm tay tính toán sao? Tính xem, Kim Sơn tự của ngươi hiện tại như thế nào rồi!
Khóe miệng Chung Sơn trân ra một tia cười lạnh.
Dần dần ánh mắt của tiểu Thanh nhìn Hứa Tiên cũng chậm rãi thay đổi khinh thường ban đầu hóa thành một loại sùng bái.
Cuộc sống hạnh, phúc rốt cuộc đã tới phần cuối.
Nên tới, cuối cùng đã tới, Khi Bạch nương tử sinh hạ một tiểu tử mập mạp, toàn bộ người nhà đang hạnh phúc vui vè, Thì khắc tinh chung cực của vợ chồng Hứa Tiên, Pháp Hải đại sư, ầm ầm xông vào nhà, dùng bình bát (bát ăn của sư) thu lấy Bạch nương tử vừa mới sinh nở thân thể yếu nhược, sau đó bỏ chạy.
Tiểu Thanh nhanh chóng đuổi theo. Cuối cùng không lâu sau đó tiểu Thanh bị thương trở về.
- Lão gia, tỷ tỷ bị yêu tăng Pháp Hải nhốt vào Lôi Phong tháp rồi. Làm sao bây giờ? Tiểu Thanh mặt đẩy nước mắt nói.
Hứa Tiên lúc này, cũng chính là Chung Sơn, Chung Sơn lại vô cùng điểm tĩnh, đã tới lúc rồi lấy tay xoa xoa nói:
- Yên tâm đi! Có ta!
Nói xong, Chung Sơn ôm nhi tử, tìm đến tỷ tỷ, phó thác nhi tử cho tỷ tỷ chiếu cố, sau đó liền đi ra ngoài.
Tiểu Thanh bất lực đi theo Chung Sơn.
Chung Sơn trực tiếp đi vào viện tử cất tiền kia.
Sau khi tiểu Thanh tiến vào viện tử phát hiện, tiền trong hầm, toàn bộ đã không còn, được chuyển đi rồi.
- Chủ nhân, làm như vậy sao? Một hạ nhân vẻ mặt lo lắng nói.
- Sợ cái gì, có ta. Có nhiều tiền như vậy, ai không bán mạng? Nhanh lên, dựa theo lời nói của ta đi làm.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Hạ nhân kia lập tức đáp.
- Lão gia, người muốn làm gì? Làm sao cứu tỷ tỷ. Tiểu Thanh vẻ mặt lo lắng nói.
- Nghe ta nói đến lúc đó, ta bảo ngươi làm gì, thì ngươi làm cái đó! Chung Sơn nhìn về phía tiểu Thanh nói.
-Dạ!
Tiểu Thanh gật gật đầu. Tiểu Thanh phát hiện càng ngày càng nhìn không thấu Hứa Tiên. Ba tháng sau.
Hàng Châu Tây Hồ, trước Tịnh Từ tự, dưới lôi Phong tháp.
Chung Sơn và tiểu Thanh, bắt ba mươi hòa thượng đến thả dưới Lôi Phong tháp.
Chung Sơn làm hành động bắt cóc tống tiền.
Trong Kim Sơn tự, Pháp Hải ngồi trong thiền viện, tâm thần không yên, cuối cùng cảm giác có chút sự tình không tốt xảy ra.
Đi ra thiền viện, Pháp Hải vừa vặn nhìn thay một hòa thượng.
- Lục Tịnh đâu? Pháp Hải hỏi.
Lục Tịnh, đệ tử đắc ý nhất của Pháp Hải, tuệ căn rất tốt, là đệ tử được kỳ vọng lớn nhất của Pháp Hải.
- Bẩm chủ trì, mười ngày trước, Lục Tịnh sư đệ nói xuống núi hóa duyên liền không có gặp mặt, hơn nữa…
Hòa thượng kia nhíu mày nói.
- Hơn nữa cái gì?
Pháp Hải trầm giọng nói.
- Hơn nữa...
Nghe được lời nói của hòa thượng kia, Pháp Hải nhướng mày, bấm tay tính toán.
- Chủ trì, vừa rồi có người đưa tới một phong thư, nói phải giao cho người. Lại một hòa thượng vội vàng chạy tới.
Pháp Hải đình chỉ bắm tay tính toán, lập tức mở phong thư ra, trong Phong thư chỉ có một câu.
Pháp Hải, đệ tử của ngươi toàn bộ ở trong tay ta, đến lôi Phong tháp, cho ngươi một canh giờ, chậm một khắc, ta giết sạch mới thôi.
Xem xong thư tín, Pháp Hải trong mắt giận dữ, niết tay một cái, thư tín biến thành bột phấn. Sau đó ngửa mặt lên trời dưới chân cất bước, bay lên trời bay về phía Hàng Châu Tây Hồ.
Hàng Châu Tây Hồ. Dưới lôi Phong Tháp.
Chung Sơn mang theo tiểu Thanh trói ba mươi hòa thượng đang sợ hãi xa xa, các hòa thượng của Tịnh Từ tự cầm côn trợn mắt nhìn chỗ Lôi Phong tháp, hai người thủ tháp cũng nhảy ra, giằng co với tiểu Thanh bên trong.
- Thí chủ, ngươi thả nhưng tăng nhân (hòa thượng) này, có chuyện gì chúng ta từ từ nói! Chủ trì Tịnh Từ tự phía đối diện trấn an Chung Sơn.
Chung Sơn không thêm để ý, mà ngẩng đầu nhìn trời.
- Sắp tới giờ rồi, lập tức chính là một canh giờ, Pháp Hải còn chưa tới, như vậy, xin lỗi chư vị, từ ai bắt đầu trước đây?
Chung Sơn nhìn các hòa thượng bị trói, nắm lấy một người, Chung Sơn cầm một thanh kiếm đặt ở yết hầu của hòa thượng kia.
- Không nên. Thí chủ, xin người. Không nên. Hòa thượng kia sợ hãi nói.
Pháp Hải vẻ mặt tức giận, từ trên trời hạ xuống. Trợn mắt nhìn hai người hướng đôi diện.
- Hứa Tiên,
Pháp Hải cả kinh kêu lên.
- Pháp Hải, ngươi rốt cuộc đã tới, Chung Sơn trầm giọng nói.
-Hừ.
Pháp Hải trở tay ra uy, một đạo hồng quang lao thẳng đến trường kiếm trong tay Chung Sơn, muốn đánh gãy trường kiếm cứu đệ tử của mình ra.
- Sư phụ, không nên.
Hòa thượng bị Chung Sơn bắt cả kinh kêu lên.
- Lục Tịnh, ngươi muốn làm gì?
Pháp Hải ngừng động tác trong tay nghi hoặc nói.
Lục Tịnh vẻ mặt cầu xin nói:
- Phía sau con còn có một thanh đao.
Pháp Hải:
Ở phía sau Lục Tịnh, Chung Sơn còn có một thanh đao đặt ở hậu tâm hắn.
- Hứa Tiên, ngươi thật âm hiểm! Pháp Hải cả giận nói.
- Pháp Hải đại sư quá lời, ngày xưa, ngươi bắt cóc ta đến Kim Sơn tự, dẫn dụ nương tử của ta tới, Chúng sinh bình đẳng, chỉ cho ngươi vô sỉ, lại không cho ta âm hiểm, Chúng sinh bình đẳng, ngươi biết cái gì gọi là chúng sinh bình đẳng sao? Chung Sơn nổi giận nói.
Bị Chung Sơn khiển trách một trận, trên mặt Pháp Hải lập tức tức giận đến đỏ bừng. Tiểu Thanh nghe được vui sướng một hồi.
Các tăng nhân Tịnh Từ tự bên cạnh đều niệm "A di đà phật".
Trong lôi Phong tháp, Bạch Tố Trinh vịn cửa tháp, vẻ mặt cảm động.
- Hứa Tiên, nhân yêu thù đồ (người và yêu khác nhau), ngươi kết hợp với Bạch Tổ Trinh, thiên lý không dung. Hy vọng ngươi sớm ngây tỉnh ngộ, quay đầu là bờ.
Pháp Hải hít sâu một hơi, bình tĩnh cơn giận dữ trong lòng, lẳng lặng nói.
- Phì!
Chung Sơn phẫn nộ quát.
- Nhân yêu thù đồ, thiên lý không dung? Trời lúc nào thì không dung? Nếu thiên lý không dung, đã sớm cho thiên lôi đánh chết ta, ngươi tên yêu tăng này, thật to gan, dám mạo phạm lão thiên (ông trời)? Đội mũ hòa thượng giả danh lừa bịp, không ngờ còn có mặt mũi đánh cờ hiệu của lão thiên. Ai nói cho ngươi quay đầu là bờ? Ta phía trước đã muốn cặp bờ, ngươi bảo ta quay thuyền lại?
Chung Sơn cả giận nói.
- Ngươi...
Pháp Hải chỉ vào Chung Sơn cả giận nói.
- Bạch Tố Trinh nước ngập Kim Sơn đã sớm sinh linh đồ thán. Tử thương vô số, ta đây là thay trời hành đạo.
Pháp Hải lại lần nữa trầm giọng nói.
- Ngươi không âm hiểm bắt cóc ta, nương tử của ta lại nước ngập Kim Sơn sao? Nếu không phải ngươi, nhưng người đó sẽ chết sao? Ngươi đến Tô Châu hỏi một chút, bao nhiêu dân chúng được nương tử nhà ta cứu mạng, thay trời hành đạo. Ngươi làm sao không một chướng đánh chết mình.
Chung Sơn tức giận nói.
- Thí chủ dù sao cũng là mắt thường phàm thai, nhìn không thấu thế sự, ta không trách ngươi, chỉ cẩn ngươi thả đồ nhi của ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Pháp Hải lại lần nữa trầm giọng nói.
- Ta là mắt thường phàm thai hừ, thu hồi thái độ cao cao tại thượng kia của ngươi lại. Phật chủ nói chúng sinh bình đẳng, ngươi nếu không bỏ vị trí của mình. Thì ngươi chính là đang mắng lời của phật chủ cầu thí bất thông (rắm chó không kêu).
Chung Sơn lại lần nữa kêu lên.
- Ngươi….Pháp Hải thực sự bị chọc giận rồi.
Tiểu Thanh bên cạnh nghe đã hết giận, nhưng lại có chút lo lắng cho Hứa Tiên.
- Ngươi muốn thế nào? Pháp Hải trầm giọng nói.
- Mở lôi Phong tháp, thả nương tử của ta ra, mau! Chung Sơn trầm giọng kêu lên.
- Trấn áp Bạch Tố Trinh, ta đã thượng tấu thiên đình. Nghiệt lớn như thế, nhất định phải trấn áp, ngươi còn quấn lấy không bỏ, thiên binh thiên tướng tới, cho ngươi rơi vào a tỳ địa ngục.
Pháp Hải thanh âm lạnh lùng nói.
- Quan nhân, ngươi đi mau, không cẩn lo cho ta! Trong lôi Phong tháp, Bạch Tố Trinh khóc lóc nói.
- Không, hôm nay không cứu được nương tử, ta thề không rời đi, Chung Sơn trầm giọng nói.
- Tiểu Thanh, mau đưa quan nhân đi, Bạch Tố Trinh khóc lóc nói với tiểu Thanh.
-Tỷ tỷ.
Tiểu Thanh có chút khó khăn nói.
- Người không cần khuyên nhủ.
Nói xong, thần thái có chút do dự ban đầu của tiểu Thanh đã trở nên kiên định, cho dù chết cũng phải cứu tỷ tỷ ra.
- Quan nhân!
Bạch Tố Trinh cảm động khóc rống.
- Hứa Tiên, Lời đã tận. Nếu không thả người, đừng trách ta không lưu tình. Pháp Hải lạnh giọng nói.
- Lưu tình? Ngươi đã lưu tình với ta khi nào? Lão lừa ngốc, ta biết Lôi Phong tháp có cấm chế của ngươi, nhất định phải ngươi mới có thể mở ra, ngươi mở hay không mở? Chúng ta cần phải giết người rồi. Ngươi chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn nhưng đệ tử này của ngươi xuống địa ngục?
Chung Sơn hai mắt phiếm lạnh nói.
- Lục Tịnh, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Pháp Hải trầm giọng nói.
- Sư phụ. Sư phụ cứu con, con không muốn chết! Các tăng nhân bị trói khóc lóc kêu lên.
- Đúng vậy, ngươi chỉ biết để nhưng hòa thượng ngốc này đi tìm chết, vì sao ngươi không vào địa ngục chứ? Ngươi vào địa ngục, bọn họ không phải có thể sống sao? Ta và nương tử một nhà đoàn tụ, lấy ngươi một người đổi về nhiều mạng như vậy. Xuống dưới đi gặp Địa Tạng vương cũng có thể vỗ ngực cao giọng nói với hắn ngươi là cao tăng.
Chung Sơn lạnh giọng cười nói.
-Hừ!
Pháp Hải tức giận hừ một tiếng, nhanh chóng xuất thủ.
-Tiều Thanh, giết!
Chung Sơn trong mắt cũng lạnh lùng.
Tiểu Thanh ra tay, lập tức ba mươi tăng nhân đều nằm trong vũng máu.
Pháp Hải một chưởng đánh tới, tiểu Thanh lập tức che ở trước mặt Chung Sơn, bị Pháp Hải một chưởng đả thương, phun ra một ngụm máu.
Chung Sơn đỡ lấy nàng.
- Quan nhân, tiểu Thanh hai người đi mau, Bạch Tố Trinh ở trong tháp khóc lóc nói.
- Tâm tính như thế, độc ác như thế, tâm ma như thế, lưu lại trên đời cũng làm hại nhân gian.
Pháp Hải nhìn Chung Sơn và tiểu Thanh, tăng nhân Tịnh Từ tự cũng trợn mắt nhìn về phía Chung Sơn.
- Lão gia, người đi mau!
Tiểu Thanh đầy Chung Sơn ra gian nan nói.
- Ha ha ha ha.
Chung Sơn tức giận điên cuồng cưỡi lên, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Pháp Hải.
Tất cả mọi người đều kỳ quái nhìn về phía Chung Sơn Hứa Tiên, Hứa Tiên hắn điên rồi?
- Pháp Hải! Chung Sơn kêu lên.
Chung Sơn hét lớn một tiếng, Pháp Hải ngừng lại một chút.
- Ta nói rồi, Ngươi nhất định sẽ mở ra Lôi Phong tháp, bởi vì phật chủ khiến ngươi nhất định phải mở.
Chung Sơn lạnh giọng nói.
- Hừ, yêu ngôn hoặc chúng (tà thuyết mê hoặc người khác)! Pháp Hải cả giận nói.
- Yêu ngôn hoặc chúng? Ngươi không phải biết bấm tay tính toán sao? Tính xem, Kim Sơn tự của ngươi hiện tại như thế nào rồi!
Khóe miệng Chung Sơn trân ra một tia cười lạnh.
/1254
|