Yêu nghiệt họa thế, đạp cước trấn phomg tông môn tập hợp, phồn vinh thịnh thế.
Đạp cước trấn phong là phiến đá hình vết chân của nữ nhân, thế còn câu phía trước là yêu nghiệt họa thế thì sao?
Có khả năng ở chỗ này tồn tại một yêu nghiệt.
Đoạn ghi chép đó là tám nghìn năm trước, trong tám nghĩn năm đó không biết yêu nghiệt đã chết chưa? Chung Sơn cũng không rõ lắm bởi vậy cần phải cẩn thận, hết sức cẩn thận.
- Tiên sinh, có cần phá không?
A Đại hưng phấn nói.
- tạm thời không cần, trước hết ngươi dọn sạch chỗ bùn đất, đá và cây cối xung quanh đây đi.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
A Đại nói.
Sau đó A Đại lẩm nhẩm pháp quyết, đem tất cả bùn đất, cây cối dọn sạch sẽ ra chỗ khác.
Sau khi dọn sạch xong, ba người đều thối lui đến một ngúi nhỏ cách xa chỗ đó.
Lúc này trong sơn cốc chỉ còn lại một vết chân chín màu rất lớn, vết chân nữa nhân này rộng tới ba trăm trượng.
Bốn phía vết chân kia đều là những vết rạn, vô số những vết rạn, từ những vết rạn đó lại phát ra một chút hồng quang.
- Một cước có thể tạo thành phong ấn sao?
Niệm Du Du king ngạc nói.
Bởi vì vô số những vết rạn này dường như liên quan đến nhau, lúc này chung sơn đang nheo mắt quan sát, dường như những vết rạn này có một quy luật gì đó.
Một lúc sau, Chung Sơn kinh hãi khi phát hiện ra những vết rạn chính là một bài văn được khắc trên đá.
Nó giống như Mãn Giang Hồng, Mãn Giang Hồng được viết bằng bút còn bài văn này thì được viết bằng vết chân.
Tiên nhân? Đây chính là tiên nhân sao?
- Chung Sơn, ngươi đang lo lắng phía dưới có yêu nghiệt giống như trong sách ghi lại đúng không?
Niệm Du Du hỏi.
- Không sai.
Chung Sơn gật đầu.
- Đã một vạn năm rồi, vho dù có yêu nghiệt thì nó cũng đã chết rồi, chúng ta không cần phải lo lắng, việc quan trọng trước mắt là chúng ta phải phá cái phong ấn kia đi.
Niệm Du Du nói.
- Cho dù là sống hay chết thì phải quan sát trước đã, nếu như không có biện pháp thì mời phá. Bởi vi sau khi phá tiên linh khí sẽ lộ ra, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người đến.
Chung Sơn nói.
- Được!
Hai người còn lại gật đầu.
Sau đó ba người bay đến một ngọn núi bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm xung quanh vết chân đó.
Chung Sơn đi theo một vết rạn nhỏ, dần tới cạnh sơn cốc.
Bỗng nhiên Chung Sơn dựng tóc gáy lên, một cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân, Chung Sơn lập tức dùng cương tráo bảo vệ toàn thân rồi rút đại đao cầm trong tay.
Nguy hiểm, có lẽ giác quan thứ sau đã nói cho Chung Sơn biết co nguy hiểm kề cận.
Trong lúc này, Chung Sơn không kịp cảm thụ hồng loan phấn liên có đổi màu hay không mà theo phản xạ vô điều kiện tự bảo vệ lấy mimh.
Chuyện gì xảy ra vậy? Ở đây tại sao lại có nguy hiểm? Đánhlén, đúng là đánh lén, nhưng rốt cuộc là ai đánh lén?
Trong phút chốc, Chung Sơn thấy một bàn tay đột nhiên xuất hiện, thoáng cái bàn tay đó đã tới trước mặt mình/.
- Vũ An, là Vũ An.
Một chưởng của Vũ An mang theo sát khí mạnh mẽ, dương như hắn muốn một chưởng có thể đánh chết Chung Sơn.
Không còn kịp nữa rồi, một chưởng đã tới trước mặt. Lúc A Đại và Niệm Du Du phát hiện ra thì đã quá muộn, căn bản không kịp để cứu Chung Sơn nữa.
Chết? Chung Sơn không cam lòng mà cũng không tin rằng mình sẽ chết, ít nhất thì vẫn còn mặc ngọc phù triện.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, một luồng khí lưu thổi bay bốn phía, năng lượng của nó có thể phá nát những ngọn núi xung quanh.
Chung Sơn không sao, còn Vũ An thì lại bị nay ngược ra phía sau.
Ầm ầm ầm.
Vũ An bay ngược ra phía sau đập vào một ngọn núi, thế nhưng hắn bị thương không nặng lắm nên vội vàng bay thẳng lên không trung vẻ mặt phẫn hận nhìn về người vừa đỡ cho Chung Sơn một chưởng.
Bên cạnh Chung Sơn lúc này là một nữ tử y phục phất phơ theo gió, bàn tay chậm rãi buông xuống.
Tử Huân
Người vừa cứu Chung Sơn một mạng chính là Tử Huân.
A Đại cấp tốc chạy đến trước mặt Chung Sơn, lúc này quả thật là quá nguy hiểm, thiếu chút nữa tiên sinh đã xảy ra chuyện.
Niệm Du Du cũng bay tới, kinh ngạc nhìn Tử Huân đứng bên cạnh Chung Sơn.
Chung Sơn quay đầu lại nhìn sắc mặt lạnh như băng của Tử Huân. Chung Sơn cũng không nói lời cảm ơn bởi vì cả hai đều giấu diếm mối quan hệ sâu trong đáy lòng cho nên Chung Sơn không thể nói được tiếng cảm ơn mà có muốn nói cũng không nên lời.
Cả hai đều yên lặng, Tử Huân cũng không trông chờ lời cảm ơn của Chung Sơn.
- Tiên sinh, ngươi không sao chứ
A Đại lập tức hỏi.
- Ta không sao.
Chung Sơn thở sâu nói.
Đồng thời mọi người đều nhìn về phía Vũ An, lúc này bên cạnh Vũ An bỗng nhiên xuất hiện một người, Cự Lộc Vương.
- Cự Lộc Vương, các ngươi theo dõi ta sao?
Chung Sơn cau mày lại, hiển nhiên đã hiểu ra tất cả.
- Ha ha ha, lúc Vũ An nói ta còn không tin thế nhưng hiện tại xem ra điều đó là đúng. Chỉ cần đi theo ngươi thì nhất định có thể tìm được tiên vật, chỉ là mạng ngươi cũng lớn đấy.
Cự Lộc Vương cười nói.
- Ha ha, đường đường là Cự Lộc Vương của Đại Vũ đế triều thế mà bây giờ phải lưu lạc đến mức phải canh cửa cho Ngọc Hành Tông. Chung Sơn ta cũng cảm thấy vinh hạnh, bởi vì trong lòng các ngươi đã thừa nhận các ngươi không bằng ta. Bất quá cũng đúng thôi, các ngươi quả thật không bằng ta, vĩnh viễn không thể bằng được. Không mời được ta thì muốn ám sát ta sao? Hừ, hôm nay ta không sao, sau này Chung Sơn ta nhất định trả gấp trăm lần.
Chung Sơn phẫn nộ quát.
- Hừ!
Cự Lộc Vương chỉ hừ lạnh một tiếng.
- A Đại, không cần chờ nữa, trực tiếp phá đi!
Chung Sơn quay sang nói với A Đại.
- Tiên sinh!
A Đại nghi hoặc nói. Nếu như phá không phải sẽ dẫn dụ càng nhiều người tơi sao
- Mau!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
A Đại lập tức đáp.
Chung Sơn và Niệm Du Du bay đến một ngọn núi cách đó không xa, Tử HUân tự nhiên cũng bay theo bên cạnh Chung Sơn.
- Theo dõi, xem ra có người không ngừng theo dõi chúng ta.
Niệm Du Du quay sang nói móc Tử Huân.
- Câm miệng!
Chung Sơn quay sang quát Niệm Du Du.
- Ngươi!
Niệm Du Du thấy Chung Sơn giúp Tử Huân nên cảm thấy tức giận.
Chung Sơn biết Tử Huân không theo dõi mình mà là bảo vệ mình, bởi vì nàng căn bản không biết năng lực của mình mà cũng không biết mình có thể tìm được tiên vật.
A Đại đánh một chưởng về phía vết chân! Cự Lộc Vương và Vũ An ở phía xa xa hết sức tức giận nhưng lại nhẫn nhịn được.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, vết chân chín màu đột nhiên vỡ ra. Sau đó hồng quanh từ những vết nứt cũng dần tan biến mất.
Dường như tất cả không có gì thay đổi, thế nhưng ba khắc sau.
Ầm ầm âm.
Phía dưới bùn đất không ngừng cuồn cuộn phun lên bốn phía, bắn tới cả ngọn núi của Chung Sơn đứng.
- Lui mau, thối lui!
Chung Sơn quay sang hai nữ tử nói.
- Núi lửa, núi lửa bạo phát.
Một ngọn núi lửa cực lớn phun thẳng lên không trung, dường như chịu áp lực cả vạn năm bây giờ bỗng nhiên được thả ra thế nên vô số nham thạch nóng chảy cứ thế mà tuôn ra, đỏ rực một khoảng trời.
Một lúc sau thì nham thạch không phun dữ dội như trước nữa mà lan ra bốn phía khiến cho cây cối bị cháy rụi, vô số động vật kinh hoảng chạy trốn.
Đúng là uy lực của thiên nhiên, quả thật là quá khủng khiếp! thế mà tiên nhân có thể dùng một vết chân mà phong ấn được ngọn núi lửa này sao?
A Đại bay đến cạnh Chung Sơn để bảo vệ Chung Sơn.
Những người khác đều chăm chú quan sát.
Đồng thời mọi người cũng có thể cảm nhận được một tia linh khí quỷ dị xuất hiện từ dòng nham thạch nóng chảy, sau đó phân tán ra bốn phía, tiếp theo là vô số linh khí tuôn ra.
Tiên linh khí, đó chính là tiên linh khí.
Tất cả mọi người đêu ngừng thở tỉ mỉ quan sát. Tiên vật, rốt cuộc tiên vật là cái gì?
Núi lửa phun trào một hồi thì đã không còn mạnh như lúc trước nữa.
Hô!
Trên một ngọn núi phía xa xa bỗng nhiên xuất hiện một người trọng đầu. Tuệ Quang La Hán, không ngờ Tuệ Quang La Hán cũng tới đây!
Cũng trên ngọn núi đó lúc này lại xuất hiện thêm hai thân ảnh nữa, cả hai người này Chung Sơn đều biết.
Kim Thiền, người viết ra cẩm tú sơn hà xã tắc đồ trong lần thi cử vừa rồi.
Phía sau Kim Thiền chính là nam tử mà tất cả mọi người đều phải đề phòng.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát! Hắn là người cực mạnh, nếu như tiên vật xuất hiện thì phải làm sao đây?
Tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn về phía ba cường giả vừa đến.
- Bái kiến Bồ Tát!
Tuệ Quang La Hán lập tức quay sang cung kính bái kiến Đại Uy Thiên Long Bồ Tát. Đại Uy Thiên Long Bồ Tát cũng chỉ gật đầu rồi quang sang nhìn về phía ngọn núi của Chung Sơn đứng.
- Đa tạ Chung Sơn tiên snh!
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát quay sang Chung Sơn nói.
Thấy khẩu khí của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát như vậy, Chung Sơn lập tức hiểu ra nguyên nhân. Thì ra Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đã biết lúc trước mình lưu lại chữ trên vách núi nên đã cứu hắn một mạng.
- Bồ Tát khách khí rồi!
Chung Sơn nói.
Đạp cước trấn phong là phiến đá hình vết chân của nữ nhân, thế còn câu phía trước là yêu nghiệt họa thế thì sao?
Có khả năng ở chỗ này tồn tại một yêu nghiệt.
Đoạn ghi chép đó là tám nghìn năm trước, trong tám nghĩn năm đó không biết yêu nghiệt đã chết chưa? Chung Sơn cũng không rõ lắm bởi vậy cần phải cẩn thận, hết sức cẩn thận.
- Tiên sinh, có cần phá không?
A Đại hưng phấn nói.
- tạm thời không cần, trước hết ngươi dọn sạch chỗ bùn đất, đá và cây cối xung quanh đây đi.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
A Đại nói.
Sau đó A Đại lẩm nhẩm pháp quyết, đem tất cả bùn đất, cây cối dọn sạch sẽ ra chỗ khác.
Sau khi dọn sạch xong, ba người đều thối lui đến một ngúi nhỏ cách xa chỗ đó.
Lúc này trong sơn cốc chỉ còn lại một vết chân chín màu rất lớn, vết chân nữa nhân này rộng tới ba trăm trượng.
Bốn phía vết chân kia đều là những vết rạn, vô số những vết rạn, từ những vết rạn đó lại phát ra một chút hồng quang.
- Một cước có thể tạo thành phong ấn sao?
Niệm Du Du king ngạc nói.
Bởi vì vô số những vết rạn này dường như liên quan đến nhau, lúc này chung sơn đang nheo mắt quan sát, dường như những vết rạn này có một quy luật gì đó.
Một lúc sau, Chung Sơn kinh hãi khi phát hiện ra những vết rạn chính là một bài văn được khắc trên đá.
Nó giống như Mãn Giang Hồng, Mãn Giang Hồng được viết bằng bút còn bài văn này thì được viết bằng vết chân.
Tiên nhân? Đây chính là tiên nhân sao?
- Chung Sơn, ngươi đang lo lắng phía dưới có yêu nghiệt giống như trong sách ghi lại đúng không?
Niệm Du Du hỏi.
- Không sai.
Chung Sơn gật đầu.
- Đã một vạn năm rồi, vho dù có yêu nghiệt thì nó cũng đã chết rồi, chúng ta không cần phải lo lắng, việc quan trọng trước mắt là chúng ta phải phá cái phong ấn kia đi.
Niệm Du Du nói.
- Cho dù là sống hay chết thì phải quan sát trước đã, nếu như không có biện pháp thì mời phá. Bởi vi sau khi phá tiên linh khí sẽ lộ ra, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người đến.
Chung Sơn nói.
- Được!
Hai người còn lại gật đầu.
Sau đó ba người bay đến một ngọn núi bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm xung quanh vết chân đó.
Chung Sơn đi theo một vết rạn nhỏ, dần tới cạnh sơn cốc.
Bỗng nhiên Chung Sơn dựng tóc gáy lên, một cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân, Chung Sơn lập tức dùng cương tráo bảo vệ toàn thân rồi rút đại đao cầm trong tay.
Nguy hiểm, có lẽ giác quan thứ sau đã nói cho Chung Sơn biết co nguy hiểm kề cận.
Trong lúc này, Chung Sơn không kịp cảm thụ hồng loan phấn liên có đổi màu hay không mà theo phản xạ vô điều kiện tự bảo vệ lấy mimh.
Chuyện gì xảy ra vậy? Ở đây tại sao lại có nguy hiểm? Đánhlén, đúng là đánh lén, nhưng rốt cuộc là ai đánh lén?
Trong phút chốc, Chung Sơn thấy một bàn tay đột nhiên xuất hiện, thoáng cái bàn tay đó đã tới trước mặt mình/.
- Vũ An, là Vũ An.
Một chưởng của Vũ An mang theo sát khí mạnh mẽ, dương như hắn muốn một chưởng có thể đánh chết Chung Sơn.
Không còn kịp nữa rồi, một chưởng đã tới trước mặt. Lúc A Đại và Niệm Du Du phát hiện ra thì đã quá muộn, căn bản không kịp để cứu Chung Sơn nữa.
Chết? Chung Sơn không cam lòng mà cũng không tin rằng mình sẽ chết, ít nhất thì vẫn còn mặc ngọc phù triện.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, một luồng khí lưu thổi bay bốn phía, năng lượng của nó có thể phá nát những ngọn núi xung quanh.
Chung Sơn không sao, còn Vũ An thì lại bị nay ngược ra phía sau.
Ầm ầm ầm.
Vũ An bay ngược ra phía sau đập vào một ngọn núi, thế nhưng hắn bị thương không nặng lắm nên vội vàng bay thẳng lên không trung vẻ mặt phẫn hận nhìn về người vừa đỡ cho Chung Sơn một chưởng.
Bên cạnh Chung Sơn lúc này là một nữ tử y phục phất phơ theo gió, bàn tay chậm rãi buông xuống.
Tử Huân
Người vừa cứu Chung Sơn một mạng chính là Tử Huân.
A Đại cấp tốc chạy đến trước mặt Chung Sơn, lúc này quả thật là quá nguy hiểm, thiếu chút nữa tiên sinh đã xảy ra chuyện.
Niệm Du Du cũng bay tới, kinh ngạc nhìn Tử Huân đứng bên cạnh Chung Sơn.
Chung Sơn quay đầu lại nhìn sắc mặt lạnh như băng của Tử Huân. Chung Sơn cũng không nói lời cảm ơn bởi vì cả hai đều giấu diếm mối quan hệ sâu trong đáy lòng cho nên Chung Sơn không thể nói được tiếng cảm ơn mà có muốn nói cũng không nên lời.
Cả hai đều yên lặng, Tử Huân cũng không trông chờ lời cảm ơn của Chung Sơn.
- Tiên sinh, ngươi không sao chứ
A Đại lập tức hỏi.
- Ta không sao.
Chung Sơn thở sâu nói.
Đồng thời mọi người đều nhìn về phía Vũ An, lúc này bên cạnh Vũ An bỗng nhiên xuất hiện một người, Cự Lộc Vương.
- Cự Lộc Vương, các ngươi theo dõi ta sao?
Chung Sơn cau mày lại, hiển nhiên đã hiểu ra tất cả.
- Ha ha ha, lúc Vũ An nói ta còn không tin thế nhưng hiện tại xem ra điều đó là đúng. Chỉ cần đi theo ngươi thì nhất định có thể tìm được tiên vật, chỉ là mạng ngươi cũng lớn đấy.
Cự Lộc Vương cười nói.
- Ha ha, đường đường là Cự Lộc Vương của Đại Vũ đế triều thế mà bây giờ phải lưu lạc đến mức phải canh cửa cho Ngọc Hành Tông. Chung Sơn ta cũng cảm thấy vinh hạnh, bởi vì trong lòng các ngươi đã thừa nhận các ngươi không bằng ta. Bất quá cũng đúng thôi, các ngươi quả thật không bằng ta, vĩnh viễn không thể bằng được. Không mời được ta thì muốn ám sát ta sao? Hừ, hôm nay ta không sao, sau này Chung Sơn ta nhất định trả gấp trăm lần.
Chung Sơn phẫn nộ quát.
- Hừ!
Cự Lộc Vương chỉ hừ lạnh một tiếng.
- A Đại, không cần chờ nữa, trực tiếp phá đi!
Chung Sơn quay sang nói với A Đại.
- Tiên sinh!
A Đại nghi hoặc nói. Nếu như phá không phải sẽ dẫn dụ càng nhiều người tơi sao
- Mau!
Chung Sơn nói.
- Vâng!
A Đại lập tức đáp.
Chung Sơn và Niệm Du Du bay đến một ngọn núi cách đó không xa, Tử HUân tự nhiên cũng bay theo bên cạnh Chung Sơn.
- Theo dõi, xem ra có người không ngừng theo dõi chúng ta.
Niệm Du Du quay sang nói móc Tử Huân.
- Câm miệng!
Chung Sơn quay sang quát Niệm Du Du.
- Ngươi!
Niệm Du Du thấy Chung Sơn giúp Tử Huân nên cảm thấy tức giận.
Chung Sơn biết Tử Huân không theo dõi mình mà là bảo vệ mình, bởi vì nàng căn bản không biết năng lực của mình mà cũng không biết mình có thể tìm được tiên vật.
A Đại đánh một chưởng về phía vết chân! Cự Lộc Vương và Vũ An ở phía xa xa hết sức tức giận nhưng lại nhẫn nhịn được.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, vết chân chín màu đột nhiên vỡ ra. Sau đó hồng quanh từ những vết nứt cũng dần tan biến mất.
Dường như tất cả không có gì thay đổi, thế nhưng ba khắc sau.
Ầm ầm âm.
Phía dưới bùn đất không ngừng cuồn cuộn phun lên bốn phía, bắn tới cả ngọn núi của Chung Sơn đứng.
- Lui mau, thối lui!
Chung Sơn quay sang hai nữ tử nói.
- Núi lửa, núi lửa bạo phát.
Một ngọn núi lửa cực lớn phun thẳng lên không trung, dường như chịu áp lực cả vạn năm bây giờ bỗng nhiên được thả ra thế nên vô số nham thạch nóng chảy cứ thế mà tuôn ra, đỏ rực một khoảng trời.
Một lúc sau thì nham thạch không phun dữ dội như trước nữa mà lan ra bốn phía khiến cho cây cối bị cháy rụi, vô số động vật kinh hoảng chạy trốn.
Đúng là uy lực của thiên nhiên, quả thật là quá khủng khiếp! thế mà tiên nhân có thể dùng một vết chân mà phong ấn được ngọn núi lửa này sao?
A Đại bay đến cạnh Chung Sơn để bảo vệ Chung Sơn.
Những người khác đều chăm chú quan sát.
Đồng thời mọi người cũng có thể cảm nhận được một tia linh khí quỷ dị xuất hiện từ dòng nham thạch nóng chảy, sau đó phân tán ra bốn phía, tiếp theo là vô số linh khí tuôn ra.
Tiên linh khí, đó chính là tiên linh khí.
Tất cả mọi người đêu ngừng thở tỉ mỉ quan sát. Tiên vật, rốt cuộc tiên vật là cái gì?
Núi lửa phun trào một hồi thì đã không còn mạnh như lúc trước nữa.
Hô!
Trên một ngọn núi phía xa xa bỗng nhiên xuất hiện một người trọng đầu. Tuệ Quang La Hán, không ngờ Tuệ Quang La Hán cũng tới đây!
Cũng trên ngọn núi đó lúc này lại xuất hiện thêm hai thân ảnh nữa, cả hai người này Chung Sơn đều biết.
Kim Thiền, người viết ra cẩm tú sơn hà xã tắc đồ trong lần thi cử vừa rồi.
Phía sau Kim Thiền chính là nam tử mà tất cả mọi người đều phải đề phòng.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát! Hắn là người cực mạnh, nếu như tiên vật xuất hiện thì phải làm sao đây?
Tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn về phía ba cường giả vừa đến.
- Bái kiến Bồ Tát!
Tuệ Quang La Hán lập tức quay sang cung kính bái kiến Đại Uy Thiên Long Bồ Tát. Đại Uy Thiên Long Bồ Tát cũng chỉ gật đầu rồi quang sang nhìn về phía ngọn núi của Chung Sơn đứng.
- Đa tạ Chung Sơn tiên snh!
Đại Uy Thiên Long Bồ Tát quay sang Chung Sơn nói.
Thấy khẩu khí của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát như vậy, Chung Sơn lập tức hiểu ra nguyên nhân. Thì ra Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đã biết lúc trước mình lưu lại chữ trên vách núi nên đã cứu hắn một mạng.
- Bồ Tát khách khí rồi!
Chung Sơn nói.
/1254
|