Lúc này, hai mắt của Tue Quang La Hán đang nhíu lại, nhìn Cự Lộc vương một cách lạnh lùng.
Dịch Diễn mang theo đại quân rời khỏi thì Tuệ Quang La Hán cũng biết mất, đầu mi của Cự Lộc vương nhíu lại, trong lòng có một dự cảm bất hảo.
Trong lúc Cự Lộc vương đang nghi hoặc thì đột nhiên, có một hạ nhân nhanh chóng đi tới, hướng về phía Cự Lộc vương mà quỳ một gối xuống.
- Vũ An, tại sao ngươi lại tới đây?
Cự Lộc vương mở to hai mắt nói.
- Vương gia, không hay rồi, Cự Lộc vương phủ đã có chuyện Vạn Thành bảo giám đã bị cướp đi.
Vũ An cất tiếng nói.
- Cái gì?
Cự Lộc vương mở to hai mắt hỏi.
- Vạn thành bảo giám đã bị đoạt mất.
Vũ An nói lại.
Cự Lộc vương tỏ ra một vẻ kinh nghi bất định nhìn về bốn phía, lại nhìn Nạp Lan đại đế và Đại Uy Thiên Long bồ tát.
- Đi, mau trở về thành.
Cự Lộc vương cả giận nói.
Sau đó.
Ở Cự Lộc vương phủ.
Ở Cự Lộc vương phủ, trên mặt đất tràn ngập những phế tích, cách đó không xa là một ngọn núi, ngọn núi này giờ đây đã bị chặt đứt.
Cự Lộc vương không ngừng nhìn phế tích này, các tướng lãnh cũng đứng ở đằng sau, Tuệ Quang La Hán thì ở xa xa, bị chúng tướng sĩ ngăn cách.
Mà ở dưới phế tích, một số tướng sĩ đã làm một vòng bảo vệ trung tâm.
- Mau tìm kiếm cho ta.
Cự Lộc vương tức giận kêu lên.
- Cự Lộc vương.
Dịch Diễn đột nhiên xuất hiện kêu lên.
Cự Lộc vương đang vô cùng tức giận, đây chính là Vạn thành bảo giám, vạn thành bảo giám đó! Bệ hạ vì tín nhiệm mình mà mới giao cho mình, bây giờ lại bị cướp mất.
Điều đáng hận chính là lại không biết ai cướp mất. Hỗng trường, hỗn trướng, hoàng cực cảnh, lúc đó có tới hai hoàng cực cảnh ở đây, mà mình tìm trong đống đổ nát kia lại không hề ra chút manh mối nào. Chuyện này về sau mình phải đối mặt với bệ hạ thế nào?
Bỗng nhiên ở phía xa xa truyền tới một tiếng kêu của Dịch Diễn.
Cự Lộc vương mang theo sự tức giận tiến đến thì trông thấy nụ cười của Dịch Diễn.
- Cự Lộc vương, xin hỏi có phải Vạn thành bảo giám đã bị mất rồi phải không?
Dịch Diễn hỏi.
- Đúng thế.
Cự Lộc vương mang theo một vẻ tức giận nói.
- Xin hỏi Cự Lộc vương, đám người Thiên U công chúa đã từng đi vào trong Thiên Lao không?
Dịch Diễn nhàn nhạt hỏi.
- Thiên Lao? Đúng rồi, nhất định là nàng ta.
Cự Lộc vương cuối cùng cũng đã nhận ra.
- Người đâu, mau gọi cai ngọc Thiên Lao lại đây cho ta, xem Ngô Vạn Lý còn ở đó không?
Cự Lộc vương lập tức nói.
- Dạ.
Người nọ liền đáp lời.
- Cự Lộc vương, Đại la thiên triều muốn đi vào trong thiên lao cần phải có sự đồng ý của ta hoặc ngươi đúng không?
Dịch Diễn nhìn Cự Lộc vương thở dài nói.
- Bọn người Thiên U công chúa lúc vừa mới vào Thiên Không chi thành đã tiến vào trong thiên lao một lần duy nhất, mỗi lần bọn họ đi vào ta đều có ghi chép lại. Không ngờ bọn họ đến đây lại có âm mưu như vậy.
Cự Lộc vương tức giận nói.
- Chỉ tiến vào một lần cũng đã đủ rồi.
Dịch Diễn cười khổ nói.
- Bây giờ phải làm sao, ngươi xác định chính là Thiên U công chúa?
Cự Lộc vương tức giận nói.
- Ở gần Kinh đảo hải, Thiên U công chúa công chúa đã biến mất, nhất định là nàng ta trở về Thiên Không chi thành.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- Bất kể thế nào, Vạn thành bảo giám cũng không thể lưu vào vòng tay trữ vật, nó có thể phát ra một luồng khí đặc biệt, ta sẽ lập tức thông tri cho toàn quân ở thành.
Cự Lộc vương nói.
- Ừ.
Dịch Diễn gật gật đầu.
- Tứ đại thành đồng, các ngươi mau thông tri cho tất cả thành trì, toàn bộ Đại Vũ quốc, tất cả mọi người không được rời khỏi Đại Vũ quốc, đại quân mau xuất động, tìm kiếm bốn phía, phát hiện ra người nào khả nghi lập tức bắt giữ lại. Ai mà tìm ra tung tích Vạn thành bảo giám thưởng hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm, ai đoạt lại được Vạn thành bảo giám, thưởng hai trăm vạn linh thạch thượng phẩm. Nâng cấp bậc lên một bậc.
Cự Lộc vương hạ lệnh nói.
- Dạ.
Tứ đại thành đồng nhanh chóng tràn ra bốn phía.
Không bao lâu sau, ở trên cổng của Thiên Không chi thành đột nhiên xuất hiện mốt luồng sáng cao ba thước bắn lên trên trời.
Cột sáng này xuyên không phá vụ, trong thoáng chốc đã vượt qua một nghìn dặm.
Đồng thời ở một mặt khác của Thiên Không chi thành cũng bắn ra tám đạo này.
Tại một tòa thành phía nam cũng đột nhiên bắn ra một đạo hồng quang về phía vách tường.
Hồng quang này bắn lên vách tường, ở trên đó hiện lên một số chữ nhỏ, đây chính là mệnh lệnh của Cự Lộc vương.
Đây chính là phong quang, một cách truyền tin tức nơi xa.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp bốn phương tám hướng, một lượng lớn quân đã tỏa ra vây bốn tứ phía.
Trong Thiên Không chi thành.
Cai ngục đang quỳ gối trước mặt Dịch Diễn và Cự Lộc vương, đem chuyện Chung Sơn tiến nhập vào lao ngục nói ra một lượt.
- Quả nhiên là bọn họ.
Cự Lộc vương cả giận nói.
-Ngô Vạn Lý chết thật rồi sao?
Dịch Diễn nheo hai mắt lại hỏi.
- Điều tra, điều tr acho ta xe mấy tháng nay bọn họ đi đâu, gặp những người nào.
Cự Lộc vương tức giận nói.
- Dạ.
Chúng thuộc hạ lập tức đáp lời.
- Cự Lộc vương, ta nghĩ hay là bây giờ đoạt lại Vạn thành bảo giám trước đã.
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Không sai, nhất định phải đoạt lấy Vạn thành bảo giám. Vũ An, ngươi nói xem, Thiên U công chúa công chúa rốt cuộc sẽ đi tới nơi nào?
Cự Lộc vương lập tức nói.
- Vương gia, lúc bệ hạ rời đi, bọn họ đi về thành nam.
Vũ An nói.
- Thành Nam? Thành Nam?
Cự Lộc vương kinh nghi bất định, không hiểu bọn họ nghi binh hay đến thành nam thật.
Giờ phút này, bỗng nhiên Dịch Diễn cầm lấy một cánh cây, vẽ lên trên mặt đất một số đường ngang dọc.
Sau khi vung vẩy một hồi, y nhíu mày lại nói:
- Bọn họ lúc này hẳn là ở phía thành bắc.
- Thành bắc?
Cự Lộc vương nhìn Dịch Diễn chằm chằm.
- Ừ, phong quang bắn ra, mấy vạn đại quân lại xuất chinh, muốn trốn chạy thì thành bắc là tiện lợi nhất.
Dịch Diễn khẳng định nói.
- Hay lắm, việc không thể chậm trễ, chúng ta mau chóng đi truy tra.
Cự Lộc vương nói.
- Vương gia, để cho ta đi cùng, Thiên U công chúa công chúa không lâu trước đây đã hạ độc với ta.
Tuệ Quang La Hán bỗng nhiên đi ra nói.
Nghe thấy lời nói của Tuệ Quang La Hán hai đầu mi của Cự Lộc vương nhíu lại, sau đó lại khẽ mỉm cười nói:
- Tuệ Quang La Hán đã muốn đi thì Cự Lộc vương hẳn là nên mang đi theo.
Đầu mi của Cự Lộc vương hơi nhíu lại nhìn về phía Dịch Diễn, trong lòng y liền xiết chặt lại. Dịch Diễn này dám cãi lời quân lệnh, chỉ là Cự Lộc vương cũng không ngu ngốc mà nói ra.
- Được rồi, làm phiền Tuệ Quang La Hán.
Cự Lộc vương nói.
- Đa tạ.
Tuệ Quang La Hán nói.
...... ..... .. "...... ..... ..... ..... ..
Ở phía xa xa Thiên Không chi thành.
Trên một đỉnh núi.
Chung Sơn, Cổ Lâm, Thủy Kính, Thiên U công chúa và A Đại, A Nhị một lần nữa tụ tập lại.
- Cổ Lâm, Thủy Kính tiên sinh, chúng ta sau này sẽ gặp lại.
Thiên U công chúa công chúa nhìn hai người rồi nói.
- Thiên U.
Cổ Lâm lộ ra một vẻ không muốn.
- Dịch Diễn có lẽ đã nhận ra chúng ta sẽ đi ra khỏi thành bắc, bọn chúng sẽ xuất động một lượng lớn tướng sĩ truy đuổi chúng ta. Ngươi có Thủy Kính bên cạnh, cho nên chắc chắn sẽ không thể có chuyện gì.
Thiên U công chúa công chúa nói.
- Được rồi.
Cổ Lâm khẽ thở dài nói.
Cổ Lâm biết rõ, Vạn thành bảo giám này chỉ có thể có hai người cầm lấy, nếu không phải là Thiên U công chúa công chúa thì là chính mình. Thiên U công chúa công chúa để truy binh đuổi thì chỉ có mình mang theo.
Sau đó, Thiên U công chúa công chúa mang theo A Đại A Nhị cùng với Chung Sơn đi về phía tây, mà Cổ Lâm cùng với Thủy Kính tiên sinh lại tiếp tục đi về phía bắc.
- Tiên sinh, người nói Dịch Diễn đại quân đang đuổi về phía bắc sao?
Ở trên đường, Thiên U công chúa công chúa nhìn Chung Sơn hỏi.
- Công chúa cũng có thể đoán được mà.
Chung Sơn cười nói.
- Ta còn có một số bận tâm, Dịch Diễn đại quân khẳng định không vội không chậm, từ từ lần theo dấu vết của chúng ta.
Thiên U công chúa công chúa cười nói.
- Đúng vậy, Dịch Diễn tiên sinh có một nhược điểm chính là quá cẩn thận, cẩn thận là rất tốt, nhưng cản thận quá sẽ rơi vào bị động. Chỉ cần chúng ta dựa theo kế hoạc mà làm, nhất định sẽ đi đến được khu vực an toàn.
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
Dịch Diễn mang theo đại quân rời khỏi thì Tuệ Quang La Hán cũng biết mất, đầu mi của Cự Lộc vương nhíu lại, trong lòng có một dự cảm bất hảo.
Trong lúc Cự Lộc vương đang nghi hoặc thì đột nhiên, có một hạ nhân nhanh chóng đi tới, hướng về phía Cự Lộc vương mà quỳ một gối xuống.
- Vũ An, tại sao ngươi lại tới đây?
Cự Lộc vương mở to hai mắt nói.
- Vương gia, không hay rồi, Cự Lộc vương phủ đã có chuyện Vạn Thành bảo giám đã bị cướp đi.
Vũ An cất tiếng nói.
- Cái gì?
Cự Lộc vương mở to hai mắt hỏi.
- Vạn thành bảo giám đã bị đoạt mất.
Vũ An nói lại.
Cự Lộc vương tỏ ra một vẻ kinh nghi bất định nhìn về bốn phía, lại nhìn Nạp Lan đại đế và Đại Uy Thiên Long bồ tát.
- Đi, mau trở về thành.
Cự Lộc vương cả giận nói.
Sau đó.
Ở Cự Lộc vương phủ.
Ở Cự Lộc vương phủ, trên mặt đất tràn ngập những phế tích, cách đó không xa là một ngọn núi, ngọn núi này giờ đây đã bị chặt đứt.
Cự Lộc vương không ngừng nhìn phế tích này, các tướng lãnh cũng đứng ở đằng sau, Tuệ Quang La Hán thì ở xa xa, bị chúng tướng sĩ ngăn cách.
Mà ở dưới phế tích, một số tướng sĩ đã làm một vòng bảo vệ trung tâm.
- Mau tìm kiếm cho ta.
Cự Lộc vương tức giận kêu lên.
- Cự Lộc vương.
Dịch Diễn đột nhiên xuất hiện kêu lên.
Cự Lộc vương đang vô cùng tức giận, đây chính là Vạn thành bảo giám, vạn thành bảo giám đó! Bệ hạ vì tín nhiệm mình mà mới giao cho mình, bây giờ lại bị cướp mất.
Điều đáng hận chính là lại không biết ai cướp mất. Hỗng trường, hỗn trướng, hoàng cực cảnh, lúc đó có tới hai hoàng cực cảnh ở đây, mà mình tìm trong đống đổ nát kia lại không hề ra chút manh mối nào. Chuyện này về sau mình phải đối mặt với bệ hạ thế nào?
Bỗng nhiên ở phía xa xa truyền tới một tiếng kêu của Dịch Diễn.
Cự Lộc vương mang theo sự tức giận tiến đến thì trông thấy nụ cười của Dịch Diễn.
- Cự Lộc vương, xin hỏi có phải Vạn thành bảo giám đã bị mất rồi phải không?
Dịch Diễn hỏi.
- Đúng thế.
Cự Lộc vương mang theo một vẻ tức giận nói.
- Xin hỏi Cự Lộc vương, đám người Thiên U công chúa đã từng đi vào trong Thiên Lao không?
Dịch Diễn nhàn nhạt hỏi.
- Thiên Lao? Đúng rồi, nhất định là nàng ta.
Cự Lộc vương cuối cùng cũng đã nhận ra.
- Người đâu, mau gọi cai ngọc Thiên Lao lại đây cho ta, xem Ngô Vạn Lý còn ở đó không?
Cự Lộc vương lập tức nói.
- Dạ.
Người nọ liền đáp lời.
- Cự Lộc vương, Đại la thiên triều muốn đi vào trong thiên lao cần phải có sự đồng ý của ta hoặc ngươi đúng không?
Dịch Diễn nhìn Cự Lộc vương thở dài nói.
- Bọn người Thiên U công chúa lúc vừa mới vào Thiên Không chi thành đã tiến vào trong thiên lao một lần duy nhất, mỗi lần bọn họ đi vào ta đều có ghi chép lại. Không ngờ bọn họ đến đây lại có âm mưu như vậy.
Cự Lộc vương tức giận nói.
- Chỉ tiến vào một lần cũng đã đủ rồi.
Dịch Diễn cười khổ nói.
- Bây giờ phải làm sao, ngươi xác định chính là Thiên U công chúa?
Cự Lộc vương tức giận nói.
- Ở gần Kinh đảo hải, Thiên U công chúa công chúa đã biến mất, nhất định là nàng ta trở về Thiên Không chi thành.
Dịch Diễn lắc đầu nói.
- Bất kể thế nào, Vạn thành bảo giám cũng không thể lưu vào vòng tay trữ vật, nó có thể phát ra một luồng khí đặc biệt, ta sẽ lập tức thông tri cho toàn quân ở thành.
Cự Lộc vương nói.
- Ừ.
Dịch Diễn gật gật đầu.
- Tứ đại thành đồng, các ngươi mau thông tri cho tất cả thành trì, toàn bộ Đại Vũ quốc, tất cả mọi người không được rời khỏi Đại Vũ quốc, đại quân mau xuất động, tìm kiếm bốn phía, phát hiện ra người nào khả nghi lập tức bắt giữ lại. Ai mà tìm ra tung tích Vạn thành bảo giám thưởng hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm, ai đoạt lại được Vạn thành bảo giám, thưởng hai trăm vạn linh thạch thượng phẩm. Nâng cấp bậc lên một bậc.
Cự Lộc vương hạ lệnh nói.
- Dạ.
Tứ đại thành đồng nhanh chóng tràn ra bốn phía.
Không bao lâu sau, ở trên cổng của Thiên Không chi thành đột nhiên xuất hiện mốt luồng sáng cao ba thước bắn lên trên trời.
Cột sáng này xuyên không phá vụ, trong thoáng chốc đã vượt qua một nghìn dặm.
Đồng thời ở một mặt khác của Thiên Không chi thành cũng bắn ra tám đạo này.
Tại một tòa thành phía nam cũng đột nhiên bắn ra một đạo hồng quang về phía vách tường.
Hồng quang này bắn lên vách tường, ở trên đó hiện lên một số chữ nhỏ, đây chính là mệnh lệnh của Cự Lộc vương.
Đây chính là phong quang, một cách truyền tin tức nơi xa.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp bốn phương tám hướng, một lượng lớn quân đã tỏa ra vây bốn tứ phía.
Trong Thiên Không chi thành.
Cai ngục đang quỳ gối trước mặt Dịch Diễn và Cự Lộc vương, đem chuyện Chung Sơn tiến nhập vào lao ngục nói ra một lượt.
- Quả nhiên là bọn họ.
Cự Lộc vương cả giận nói.
-Ngô Vạn Lý chết thật rồi sao?
Dịch Diễn nheo hai mắt lại hỏi.
- Điều tra, điều tr acho ta xe mấy tháng nay bọn họ đi đâu, gặp những người nào.
Cự Lộc vương tức giận nói.
- Dạ.
Chúng thuộc hạ lập tức đáp lời.
- Cự Lộc vương, ta nghĩ hay là bây giờ đoạt lại Vạn thành bảo giám trước đã.
Dịch Diễn nhíu mày nói.
- Không sai, nhất định phải đoạt lấy Vạn thành bảo giám. Vũ An, ngươi nói xem, Thiên U công chúa công chúa rốt cuộc sẽ đi tới nơi nào?
Cự Lộc vương lập tức nói.
- Vương gia, lúc bệ hạ rời đi, bọn họ đi về thành nam.
Vũ An nói.
- Thành Nam? Thành Nam?
Cự Lộc vương kinh nghi bất định, không hiểu bọn họ nghi binh hay đến thành nam thật.
Giờ phút này, bỗng nhiên Dịch Diễn cầm lấy một cánh cây, vẽ lên trên mặt đất một số đường ngang dọc.
Sau khi vung vẩy một hồi, y nhíu mày lại nói:
- Bọn họ lúc này hẳn là ở phía thành bắc.
- Thành bắc?
Cự Lộc vương nhìn Dịch Diễn chằm chằm.
- Ừ, phong quang bắn ra, mấy vạn đại quân lại xuất chinh, muốn trốn chạy thì thành bắc là tiện lợi nhất.
Dịch Diễn khẳng định nói.
- Hay lắm, việc không thể chậm trễ, chúng ta mau chóng đi truy tra.
Cự Lộc vương nói.
- Vương gia, để cho ta đi cùng, Thiên U công chúa công chúa không lâu trước đây đã hạ độc với ta.
Tuệ Quang La Hán bỗng nhiên đi ra nói.
Nghe thấy lời nói của Tuệ Quang La Hán hai đầu mi của Cự Lộc vương nhíu lại, sau đó lại khẽ mỉm cười nói:
- Tuệ Quang La Hán đã muốn đi thì Cự Lộc vương hẳn là nên mang đi theo.
Đầu mi của Cự Lộc vương hơi nhíu lại nhìn về phía Dịch Diễn, trong lòng y liền xiết chặt lại. Dịch Diễn này dám cãi lời quân lệnh, chỉ là Cự Lộc vương cũng không ngu ngốc mà nói ra.
- Được rồi, làm phiền Tuệ Quang La Hán.
Cự Lộc vương nói.
- Đa tạ.
Tuệ Quang La Hán nói.
...... ..... .. "...... ..... ..... ..... ..
Ở phía xa xa Thiên Không chi thành.
Trên một đỉnh núi.
Chung Sơn, Cổ Lâm, Thủy Kính, Thiên U công chúa và A Đại, A Nhị một lần nữa tụ tập lại.
- Cổ Lâm, Thủy Kính tiên sinh, chúng ta sau này sẽ gặp lại.
Thiên U công chúa công chúa nhìn hai người rồi nói.
- Thiên U.
Cổ Lâm lộ ra một vẻ không muốn.
- Dịch Diễn có lẽ đã nhận ra chúng ta sẽ đi ra khỏi thành bắc, bọn chúng sẽ xuất động một lượng lớn tướng sĩ truy đuổi chúng ta. Ngươi có Thủy Kính bên cạnh, cho nên chắc chắn sẽ không thể có chuyện gì.
Thiên U công chúa công chúa nói.
- Được rồi.
Cổ Lâm khẽ thở dài nói.
Cổ Lâm biết rõ, Vạn thành bảo giám này chỉ có thể có hai người cầm lấy, nếu không phải là Thiên U công chúa công chúa thì là chính mình. Thiên U công chúa công chúa để truy binh đuổi thì chỉ có mình mang theo.
Sau đó, Thiên U công chúa công chúa mang theo A Đại A Nhị cùng với Chung Sơn đi về phía tây, mà Cổ Lâm cùng với Thủy Kính tiên sinh lại tiếp tục đi về phía bắc.
- Tiên sinh, người nói Dịch Diễn đại quân đang đuổi về phía bắc sao?
Ở trên đường, Thiên U công chúa công chúa nhìn Chung Sơn hỏi.
- Công chúa cũng có thể đoán được mà.
Chung Sơn cười nói.
- Ta còn có một số bận tâm, Dịch Diễn đại quân khẳng định không vội không chậm, từ từ lần theo dấu vết của chúng ta.
Thiên U công chúa công chúa cười nói.
- Đúng vậy, Dịch Diễn tiên sinh có một nhược điểm chính là quá cẩn thận, cẩn thận là rất tốt, nhưng cản thận quá sẽ rơi vào bị động. Chỉ cần chúng ta dựa theo kế hoạc mà làm, nhất định sẽ đi đến được khu vực an toàn.
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
/1254
|