Cuối cùng Chung Chính cũng thỏa mãn gật đầu, mà những người khác cũng tỏ ra kích động, bởi vì khẩu khí của Chung Sơn cho thấy hắn đã muốn lấy Thần Châu đại địa trong tay.
- Chung Chính, ngươi hãy ở Thiên Lang đảo làm mọi chuyện cho thật tốt, tìm mọi cách để chiếm lên phía bắc Thiên Lang đảo.
Chung Sơn nói.
- Cô gia gia, người định xử lý Thiên Lang đảo thế nào?
Anh Lan hỏi.
- Phía bắc Thiên Lang đảo còn có một Âm Nguyệt hoàng triều, và ba đại vương triều khác, hiện tại bọn họ đang ở thái độ giao tranh, các ngươi hãy rèn luyện thực lực cho thật tốt, đợi khi thực lực đầy đủ, ta sẽ khơi mào cuộc chiến, đến cuối cùng, xuất động, đem Thiên Lang đảo thuộc về chúng ta.
Chung Sơn nói.
- Tất cả thế lực, đông tây nam bắc sao?
Anh Lan hỏi.
- Ha ha, bọn họ nguyện ý gia nhập vương triều Đại Tình là tốt nhất, nếu không thì chúng ta há có thể để yên.
Chung Sơn cười nói.
Chung Sơn nói xong, bọn họ liền cảm thấy chuyện này là đương nhiên, theo như lời nói này của hắn, thì khẳng định các vương triều phía bắc cũng phái người tới.
- Anh Lan, Bát Môn Kim Tỏa Trận của con hiện tại thế nào rồi?
Chung Sơn hỏi.
- Cô gia gia, người cứ yên tâm, hiện tại Bát Môn Kim Tỏa trận của con chỉ cần có tu vi Nguyên Anh kỳ thì sẽ phát huy thực lực vô cùng lớn.
Anh Lan khẳng định.
- Được,vậy con hãy luyện tập cho thật tốt, đợi khi rèn luyện đến Nguyên Anh kỳ thì người tiến vào trong trận sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, trên khuôn mặt của Anh Lan hiện lên một vẻ buồn bả:
- Cô gia gia, ông thật khiến cho con phải thất vọng, tu vi hiện tại của con chỉ là Tiên thiên, hoàn toàn không thể thi triển pháp lực. Muốn tới Kim Đan kỳ còn khó huống chi là Nguyên Anh kỳ.
- Ha ha, vậy thì phải cố gắng tu luyện.
Chung Sơn cười nói.
- Lâm Khiếu, ngươi cố gắng rèn luyện cung thủ, qua vài ngày. Đại Tình vương triều cần phải trang bị Phá cương tiễn, để có thể đối phó với cả cường giả Nguyên Anh kỳ/
Chung Sơn nói.
- Vâng.
Lâm Khiếu gật đầu hưng phấn đáp
- Thái Trung, chuyện tế đàn giao cho ngươi.
Chung Sơn nhìn về phía Ngụy Thái Trung nói.
- Dạ.
Ngụy Thái Trung gật đầu.
Tiếp thiên tế đàn chính là Chú Thiên Đình. Chung Sơn về chuyện này vô cùng dụng tâm.
Sau đó, Chung Sơn lại nói với mọi người những chuyện quan trọng khác, trong mắt mọi người đều tràn đầy vẻ hưng phấn.
Trong đại điện lúc này chỉ còn có Chung Sơn và Cam Bảo Nhi.
- Ám Hoàng.
Chung Sơn kêu lên.
Ở trong bóng tối, từ từ hiện ra một bóng đen.
- Dạ bệ hạ.
Ám Hoàng lập tức đáp lời.
Chung Sơn nhìn Ám Hoàng, rồi khẽ mỉm cười nói:
- Không ngờ tu vi của ngươi lại tăng nhanh đến như vậy, đã đạt tới Kim Đan kỳ rồi, chỉ là như vậy cũng tốt, đạt tới kim đan kỳ thì ta đã yên tâm rất nhiều.
- Đa tạ bệ hạ.
Ám Hoàng cất tiếng nói.
- Sau này , ngươi phải ảnh vệ lên phía bắc Âm Nguyệt hoàng triều cùng với ba triều đại khác, để sau này tùy thời hành động.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Ám Hoàng đáp.
- Đúng rồi, ngươi lưu ý cho ta một chuyện, cần phải chú ý đến người này.
Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ai vậy?
Ám Hoàng hỏi.
- Hắn chính là Thi tiên sinh, ở Âm Nguyệt hoàng triều, ảnh vệ khi tới đó nhớ thám tính người này, người này vô cùng quỷ dị, tu luyện rất không bình thường.
Chung Sơn nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Không tu luyện giống như người bình thường sao?
Ám Hoàng hơi nghi ngờ hỏi.
- Không sai, ta đã tiếp xúc với người này mấy lần, tuy người này thuộc về Âm Nguyệt hoàng triều nhưng lại có quan hệ khế ước, cũng không hoàn toàn bị lệ thuộc bởi hoàng triều Âm Nguyệt.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Hắn có kỳ thuật thế nào?
Ám Hoàng hỏi.
- Khống chế cương thi.
Chung Sơn nói.
- Khống chế cương thi.
Ám Hoàng kinh ngạc hỏi.
- Không sai, hắn có thể khống chế một lượng lớn cương thi. Đủ khiến cho các cương thi đó phi thăng hay độn thổ.
Chung Sơn nói.
Nửa năm sau, ở Thần Châu đại địa, thành Vô Song, Chung Sơn lúc này đang ở trong phòng luyện công.
Trong gian phòng đầy lôi thạch này có bố trí rất nhiều trận pháp, có thể điều tiết lôi điện.
Gian phòng luyện công này giờ đây thấp thoáng có dòng điện, phát ra những thanh âm tí tách.
Ở ngoài căn phòng, một nam tử đang cầm một cái quạt, nhíu mày nhìn vào gian phòng lôi điện bên trong. Ở đằng sau chính là A Đại và A Nhị. Trên khuôn mặt bọn họ cũng tỏ ra một vẻ lo lắng.
- Công chúa.
A Đại cau mày nói.
- Chuyện gì vậy A Đại?
Thiên U công chúa nhìn căn phòng lôi điện rồi hỏi.
- Tiên sinh tu luyện với lượng điện lớn như vậy mà có thể chịu đựng được sao?
A Đại hỏi.
- NGười thường thì không chịu được nhưng tiên sinh thì khác, tiên sinh có nghị lực mà bất kỳ ai cũng không thể sánh được. Ngươi nghĩ xem với căn côt của tiên sinh như vậy mà chỉ trong vòng chín năm đã tới Tiên thiên tầng thứ tư, sau đó đạt tới Kim Đan kỳ tầng thứ nhất. Cho dù kỳ tài ngút trời cũng không sánh được, huống hồ là một người thể chất kém như tiên sinh.
Thiên U công chúa cất chiếc quạt rồi nói.
- Nhưng mà nếu như không cẩn thận thì có thể bị lôi điện giết chết.
A Đại lo lắng nói.
- Ha ha, tiên sinh là người thông minh, làm sao có thể bị như vậy? Ta và ngươi cần phải thực chú ý.
Thiên U công chúa nheo mắt lại nói.
- Dạ, A Đại lo lắng quá.
A Đại lập tức nói.
- Ha ha, ta thấy A Đại rất quan tâm đến tiên sinh đó!
Thiên U công chúa cau mày nói.
- A Đại vĩnh viễn thuần phục công chúa, chỉ là những ngày này bồi luyện tiên sinh trong lòng A Đại có một cảm tình khó hiểu.
A Đại lập tức nói.
- Ừ, tiên sinh đối với đại thế nắm giữ vô cùng kỳ diệu, đối với lực lượng bản thân cũng có thể phát huy đến tận cùng.
Thiên U công chúa gật gật đầu nói.
Đúng lúc A Đại muốn nói thêm gì nữa thì bỗng nhiên có một tiếng động kêu lên, trong lòng ba người thầm xiết chặt lại, bọn họ nhìn về phía trong gian phòng đầy lôi điện.
- A.
Ở trong gian phòng đột nhiên truyền ra thanh âm của Chung Sơn.
Thiên U công chúa khẽ cười cười, sau đó một đạo lam quanh đánh vào trong căn phòng.
Lam quang vừa đánh vào trong phòng lôi điện thì đột nhiên biến mất, gian phòng khôi phục lại căn phòng màu đen trước kia, bốn phía nổi lên những ký hiệu lấp lánh.
- Tiên sinh đã đột phá tới Kim Đan tầng thứ hai?
A Đại cười nói.
- Mất đi tính mạng sau đó sinh ra một tính mạng khác, xem ra tu hành bằng cách chiến đấu cũng chỉ có tiên sinh.
Thiên U cười nói.
Mười ngày sau.
Ở phía nam Vô Song Thành.
Có bày người trên một đám mây trắng, ở đằng sau có một đám khác chân đạp khí kiếm, theo sát phía sau đóa Bạch Vân.
Chung Sơn, Thiên U công chúa, Thủy Kính tiên sinh, A Đại, A Nhị, còn có hơn một trăm thị vệ ở đây.
Giờ phút này, hơn một trăm người này đang hướng tới Đại Vũ đế triều.
- Thiên U, Chung Sơn vì sao lại đứng bên cạnh A Đại và A Nhị.
Cổ Lâm nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Hắn là hộ vệ, tự nhiên là ở bên cạnh ta.
Thiên U công chúa cười nói.
- Hắn mới đạt tới Kim Đan kỳ, có tư cách gì.
Cổ Lâm lại nhíu mày nói.
- Cổ Lâm, ta nói lại lần nữa, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Thiên U công chúa lại một lần nữa ngắt lời.
- Không nói thì không nói.
Cổ Lâm tỏ ra một vẻ mặt vô tội. Đồng thời dư quang của hắn mang theo một vẻ phẫn hận rót lên trên người Chung Sơn.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông rồi cười cười, mà Chung Sơn lại không hề động thần sắc.
- Được rồi, Cổ Lâm, ngươi mang theo vũ khí đi đến Đại Vũ đế triều, sau đó thuận tiện đến Ngọc Hành tông cùng ta một chuyến.
Thiên U công chúa nói.
- Ngươi cần phải về Ngọc Hành Tông sao
Cổ Lâm lập tức nói.
- Không sai, thủ tồn của Ngọc Hành tông đến Thất tinh đường.
- Chuyện này ta đi cùng ngươi, những lễ quan này đi trước cùng chúng ta, đến đó trước rồi đến Đại Vũ đế triều.
Cổ Lâm lập tức nói.
- Không được, những lễ quan này không được trì hoãn, thiên triều có lễ tiết của thiên triều không thể phá được.
Thiên U công chúa lắc đầu nói.
- Để cho bọn họ đi trước, ta cùng với Thủy Kính tiên sinh đi cùng với nàng.
Cổ Lâm lại một lần nữa yêu cầu.
Thiên U nhìn Cổ Lâm rồi lại nhíu mày nhìn Thủy Kính tiên sinh, cuối cùng cũng quyết định nói.
- Được rồi, ngươi không được làm phiền ta.
- Được, sẽ không, nàng cứ yên tâm.
Cổ Lâm tỏ ra hưng phấn nói.
Sau đó, Thiên U công chúa ở trên không trung hướng về phía đám người nói vài câu, những người này đều tuân mệnh, gật gật đầu rồi đi về phía Đại Vũ đế triều.
Mà Thiên U công chúa, Thủy Kính tiên sinh, A Đại, A Nhị, Cổ Lâm, Chung Sơn lại đi về phía Tây Nam.
Ở trên đám mây, Chung Sơn hơi nhíu mày. Thủ tông Ngọc Hành tông, chỗ đó cũng có thủ tông sao? Thất tinh đường Thất minh tống, rốt cuộc tồn tại thế nào?
- Chung Chính, ngươi hãy ở Thiên Lang đảo làm mọi chuyện cho thật tốt, tìm mọi cách để chiếm lên phía bắc Thiên Lang đảo.
Chung Sơn nói.
- Cô gia gia, người định xử lý Thiên Lang đảo thế nào?
Anh Lan hỏi.
- Phía bắc Thiên Lang đảo còn có một Âm Nguyệt hoàng triều, và ba đại vương triều khác, hiện tại bọn họ đang ở thái độ giao tranh, các ngươi hãy rèn luyện thực lực cho thật tốt, đợi khi thực lực đầy đủ, ta sẽ khơi mào cuộc chiến, đến cuối cùng, xuất động, đem Thiên Lang đảo thuộc về chúng ta.
Chung Sơn nói.
- Tất cả thế lực, đông tây nam bắc sao?
Anh Lan hỏi.
- Ha ha, bọn họ nguyện ý gia nhập vương triều Đại Tình là tốt nhất, nếu không thì chúng ta há có thể để yên.
Chung Sơn cười nói.
Chung Sơn nói xong, bọn họ liền cảm thấy chuyện này là đương nhiên, theo như lời nói này của hắn, thì khẳng định các vương triều phía bắc cũng phái người tới.
- Anh Lan, Bát Môn Kim Tỏa Trận của con hiện tại thế nào rồi?
Chung Sơn hỏi.
- Cô gia gia, người cứ yên tâm, hiện tại Bát Môn Kim Tỏa trận của con chỉ cần có tu vi Nguyên Anh kỳ thì sẽ phát huy thực lực vô cùng lớn.
Anh Lan khẳng định.
- Được,vậy con hãy luyện tập cho thật tốt, đợi khi rèn luyện đến Nguyên Anh kỳ thì người tiến vào trong trận sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Nghe thấy lời nói của Chung Sơn, trên khuôn mặt của Anh Lan hiện lên một vẻ buồn bả:
- Cô gia gia, ông thật khiến cho con phải thất vọng, tu vi hiện tại của con chỉ là Tiên thiên, hoàn toàn không thể thi triển pháp lực. Muốn tới Kim Đan kỳ còn khó huống chi là Nguyên Anh kỳ.
- Ha ha, vậy thì phải cố gắng tu luyện.
Chung Sơn cười nói.
- Lâm Khiếu, ngươi cố gắng rèn luyện cung thủ, qua vài ngày. Đại Tình vương triều cần phải trang bị Phá cương tiễn, để có thể đối phó với cả cường giả Nguyên Anh kỳ/
Chung Sơn nói.
- Vâng.
Lâm Khiếu gật đầu hưng phấn đáp
- Thái Trung, chuyện tế đàn giao cho ngươi.
Chung Sơn nhìn về phía Ngụy Thái Trung nói.
- Dạ.
Ngụy Thái Trung gật đầu.
Tiếp thiên tế đàn chính là Chú Thiên Đình. Chung Sơn về chuyện này vô cùng dụng tâm.
Sau đó, Chung Sơn lại nói với mọi người những chuyện quan trọng khác, trong mắt mọi người đều tràn đầy vẻ hưng phấn.
Trong đại điện lúc này chỉ còn có Chung Sơn và Cam Bảo Nhi.
- Ám Hoàng.
Chung Sơn kêu lên.
Ở trong bóng tối, từ từ hiện ra một bóng đen.
- Dạ bệ hạ.
Ám Hoàng lập tức đáp lời.
Chung Sơn nhìn Ám Hoàng, rồi khẽ mỉm cười nói:
- Không ngờ tu vi của ngươi lại tăng nhanh đến như vậy, đã đạt tới Kim Đan kỳ rồi, chỉ là như vậy cũng tốt, đạt tới kim đan kỳ thì ta đã yên tâm rất nhiều.
- Đa tạ bệ hạ.
Ám Hoàng cất tiếng nói.
- Sau này , ngươi phải ảnh vệ lên phía bắc Âm Nguyệt hoàng triều cùng với ba triều đại khác, để sau này tùy thời hành động.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Ám Hoàng đáp.
- Đúng rồi, ngươi lưu ý cho ta một chuyện, cần phải chú ý đến người này.
Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ai vậy?
Ám Hoàng hỏi.
- Hắn chính là Thi tiên sinh, ở Âm Nguyệt hoàng triều, ảnh vệ khi tới đó nhớ thám tính người này, người này vô cùng quỷ dị, tu luyện rất không bình thường.
Chung Sơn nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Không tu luyện giống như người bình thường sao?
Ám Hoàng hơi nghi ngờ hỏi.
- Không sai, ta đã tiếp xúc với người này mấy lần, tuy người này thuộc về Âm Nguyệt hoàng triều nhưng lại có quan hệ khế ước, cũng không hoàn toàn bị lệ thuộc bởi hoàng triều Âm Nguyệt.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Hắn có kỳ thuật thế nào?
Ám Hoàng hỏi.
- Khống chế cương thi.
Chung Sơn nói.
- Khống chế cương thi.
Ám Hoàng kinh ngạc hỏi.
- Không sai, hắn có thể khống chế một lượng lớn cương thi. Đủ khiến cho các cương thi đó phi thăng hay độn thổ.
Chung Sơn nói.
Nửa năm sau, ở Thần Châu đại địa, thành Vô Song, Chung Sơn lúc này đang ở trong phòng luyện công.
Trong gian phòng đầy lôi thạch này có bố trí rất nhiều trận pháp, có thể điều tiết lôi điện.
Gian phòng luyện công này giờ đây thấp thoáng có dòng điện, phát ra những thanh âm tí tách.
Ở ngoài căn phòng, một nam tử đang cầm một cái quạt, nhíu mày nhìn vào gian phòng lôi điện bên trong. Ở đằng sau chính là A Đại và A Nhị. Trên khuôn mặt bọn họ cũng tỏ ra một vẻ lo lắng.
- Công chúa.
A Đại cau mày nói.
- Chuyện gì vậy A Đại?
Thiên U công chúa nhìn căn phòng lôi điện rồi hỏi.
- Tiên sinh tu luyện với lượng điện lớn như vậy mà có thể chịu đựng được sao?
A Đại hỏi.
- NGười thường thì không chịu được nhưng tiên sinh thì khác, tiên sinh có nghị lực mà bất kỳ ai cũng không thể sánh được. Ngươi nghĩ xem với căn côt của tiên sinh như vậy mà chỉ trong vòng chín năm đã tới Tiên thiên tầng thứ tư, sau đó đạt tới Kim Đan kỳ tầng thứ nhất. Cho dù kỳ tài ngút trời cũng không sánh được, huống hồ là một người thể chất kém như tiên sinh.
Thiên U công chúa cất chiếc quạt rồi nói.
- Nhưng mà nếu như không cẩn thận thì có thể bị lôi điện giết chết.
A Đại lo lắng nói.
- Ha ha, tiên sinh là người thông minh, làm sao có thể bị như vậy? Ta và ngươi cần phải thực chú ý.
Thiên U công chúa nheo mắt lại nói.
- Dạ, A Đại lo lắng quá.
A Đại lập tức nói.
- Ha ha, ta thấy A Đại rất quan tâm đến tiên sinh đó!
Thiên U công chúa cau mày nói.
- A Đại vĩnh viễn thuần phục công chúa, chỉ là những ngày này bồi luyện tiên sinh trong lòng A Đại có một cảm tình khó hiểu.
A Đại lập tức nói.
- Ừ, tiên sinh đối với đại thế nắm giữ vô cùng kỳ diệu, đối với lực lượng bản thân cũng có thể phát huy đến tận cùng.
Thiên U công chúa gật gật đầu nói.
Đúng lúc A Đại muốn nói thêm gì nữa thì bỗng nhiên có một tiếng động kêu lên, trong lòng ba người thầm xiết chặt lại, bọn họ nhìn về phía trong gian phòng đầy lôi điện.
- A.
Ở trong gian phòng đột nhiên truyền ra thanh âm của Chung Sơn.
Thiên U công chúa khẽ cười cười, sau đó một đạo lam quanh đánh vào trong căn phòng.
Lam quang vừa đánh vào trong phòng lôi điện thì đột nhiên biến mất, gian phòng khôi phục lại căn phòng màu đen trước kia, bốn phía nổi lên những ký hiệu lấp lánh.
- Tiên sinh đã đột phá tới Kim Đan tầng thứ hai?
A Đại cười nói.
- Mất đi tính mạng sau đó sinh ra một tính mạng khác, xem ra tu hành bằng cách chiến đấu cũng chỉ có tiên sinh.
Thiên U cười nói.
Mười ngày sau.
Ở phía nam Vô Song Thành.
Có bày người trên một đám mây trắng, ở đằng sau có một đám khác chân đạp khí kiếm, theo sát phía sau đóa Bạch Vân.
Chung Sơn, Thiên U công chúa, Thủy Kính tiên sinh, A Đại, A Nhị, còn có hơn một trăm thị vệ ở đây.
Giờ phút này, hơn một trăm người này đang hướng tới Đại Vũ đế triều.
- Thiên U, Chung Sơn vì sao lại đứng bên cạnh A Đại và A Nhị.
Cổ Lâm nhìn về phía Chung Sơn nói.
- Hắn là hộ vệ, tự nhiên là ở bên cạnh ta.
Thiên U công chúa cười nói.
- Hắn mới đạt tới Kim Đan kỳ, có tư cách gì.
Cổ Lâm lại nhíu mày nói.
- Cổ Lâm, ta nói lại lần nữa, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Thiên U công chúa lại một lần nữa ngắt lời.
- Không nói thì không nói.
Cổ Lâm tỏ ra một vẻ mặt vô tội. Đồng thời dư quang của hắn mang theo một vẻ phẫn hận rót lên trên người Chung Sơn.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông rồi cười cười, mà Chung Sơn lại không hề động thần sắc.
- Được rồi, Cổ Lâm, ngươi mang theo vũ khí đi đến Đại Vũ đế triều, sau đó thuận tiện đến Ngọc Hành tông cùng ta một chuyến.
Thiên U công chúa nói.
- Ngươi cần phải về Ngọc Hành Tông sao
Cổ Lâm lập tức nói.
- Không sai, thủ tồn của Ngọc Hành tông đến Thất tinh đường.
- Chuyện này ta đi cùng ngươi, những lễ quan này đi trước cùng chúng ta, đến đó trước rồi đến Đại Vũ đế triều.
Cổ Lâm lập tức nói.
- Không được, những lễ quan này không được trì hoãn, thiên triều có lễ tiết của thiên triều không thể phá được.
Thiên U công chúa lắc đầu nói.
- Để cho bọn họ đi trước, ta cùng với Thủy Kính tiên sinh đi cùng với nàng.
Cổ Lâm lại một lần nữa yêu cầu.
Thiên U nhìn Cổ Lâm rồi lại nhíu mày nhìn Thủy Kính tiên sinh, cuối cùng cũng quyết định nói.
- Được rồi, ngươi không được làm phiền ta.
- Được, sẽ không, nàng cứ yên tâm.
Cổ Lâm tỏ ra hưng phấn nói.
Sau đó, Thiên U công chúa ở trên không trung hướng về phía đám người nói vài câu, những người này đều tuân mệnh, gật gật đầu rồi đi về phía Đại Vũ đế triều.
Mà Thiên U công chúa, Thủy Kính tiên sinh, A Đại, A Nhị, Cổ Lâm, Chung Sơn lại đi về phía Tây Nam.
Ở trên đám mây, Chung Sơn hơi nhíu mày. Thủ tông Ngọc Hành tông, chỗ đó cũng có thủ tông sao? Thất tinh đường Thất minh tống, rốt cuộc tồn tại thế nào?
/1254
|