- Để cho A Đại bồi luyện đi.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn rồi nói.
- Đa tạ.
Chung Sơn lập tức không hề khách khí đáp lời.
- A Đại, một giờ sau ngươi hãy cùng với tiên sinh luyện công.
Thiên U công chúa nói.
- Dạ, công chúa.
A Đại cung kính nói.
Những ngày này, A Đại đối với Chung Sơn đã sinh ra một lòng kính nể bởi những hành động của hắn. A Đại tận mắt chứng kiến Thủy Kính tiên sinh trò chuyện Cổ Lâm.
- Thế tử, tiên sinh đã phái hai người tiếp xúc với Thủy Thiên Nhai.
- Tại sao phải làm như vậy?
Cổ Lâm hỏi.
- Đó là để thám thính tin tức của bọn họ mà thôi.
Mạc Bách Lý trầm mặc nói.
- Được lắm, chúng ta tương kế tựu kế, phát ra một số tin tức giả, khiến cho bọn họ hỗn loạn.
Cổ Lâm hưng phấn nói, tựa như cho rằng đây là một kế sách rất cao.
Thủy Kính tiên sinh ở bên cạnh lắc đầu.
Thám thính? Dò xét cái gì đây, Mạc Bách Lý khi thi triển sách lược này lại không hề tiết lộ cho ai biết.
Thiên U công chúa đâu đơn giản như vây. Rõ ràng là không đơn giản, bây giờ phái người đi thám thính thì làm được chuyện gì đây?
- Không có tính toàn gì khác sao?
Thủy Kính tiên sinh cau mày hỏi.
- Không phát hiện thấy.
Mạc Bách Lý trầm giọng nói.
- Không phát hiện thấy không có nghĩa là không có, bọn họ hiện tại không để lộ ra nhưng đến thời khắc mấu chốt mới ra tay, đến lúc đó chúng ta muốn trở tay không kịp.
Thủy Kính tiên sinh cau mày nói.
- Tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?
Mạc Bách Lý hỏi.
- Ánh binh bất động, cứ yên lặng như vậy mà theo dõi kỳ biến. Chỉ có điều khí tức cần thiết thì không thể chờ đợi được nữa, đến lúc bọn họ đi lợi dụng người của mình làm chuyện gì, thì chúng ta cũng lợi dụng người của họ làm chuyện đó.
Thủy Kính tiên sinh nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Tiên sinh.
Mạc Bách Lý cung kính nói.
- Ầm ầm âm.
Chung Sơn cầm đại đao hung hăng chém về phía A Đại, A Đại vung vũ khí ră ngăn cản thế đao.
- A.
Chung Sơn hét lớn một tiếng.
Lại một đạo đao dài hơn mười lăm trượng hung hăng bổ về phía A Đại. Hai đấm của A Đại giao nhau dùng sức đỡ lại.
- Ầm.
Hai quyền của A Đại hung hăng vọt về phía đao cương, sau đi va chạm đao cương văng tung tóe, giờ phút này, Chung Sơn lại nở ra một nụ cười quỷ dị.
- Ầm.
Sau đạo lôi trụ này, đao cương tản ra, sau đó lại tiếp tục từ trên trời giáng xuống, hung hắn bổ xuống đầu của A Đại.
Đôi mắt của A Đại ngưng lại, cương kình toàn thân tuôn ra, vung cương trảo lên đỉnh đầu, nhưng vẫn chậm một chút có thể hình thành cương tráo, có một số lôi điện vẫn xuyên qua bắn về phía A Đại.
- Xẹt.
Mái tóc của A Đại hơi cháy một chút, trên khuôn mặt y hiện lên một vẻ hung ác, cương kình phóng ra.
- Hống.
Một tiếng rống to kêu lên, Chung Sơn chỉ cảm thấy ở trước mắt mình hiện ra một mãnh hổ hư ảo, hung hăng đánh về phía mình.
- Ầm.
Chung Sơn dốc toàn lực chống đỡ, sau đó hắn bị đánh bay ra ngoài, đụng vào một cành cây đại thụ.
- Phụt.
Chung Sơn thổ ra một ngụm máu tươi.
- Tiên sinh, thực sinh lỗi vừa rồi tại hạ phản ứng theo bản năng.
A Đại tỏ ra lo lắng chạy tới thăm hỏi.
Chung Sơn nhìn vệt máu tươi trên miệng, rồi lại nhìn mái tóc cháy xém của A Đại, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười khổ. Hắn nói:
- Không sao, đây chỉ là phản ứng của bản thân, ta không trách tướng quân.
- Xin tiên sinh thứ tội.
A Đại lo lắng nói.
- Thi đấu mà không bị thương thì thi đấu cái gì chứ? Không sao, tướng quân cứ yên tâm, ta không có chuyện gì.
Chung Sơn nhẹ nhàng đứng dậy.
- Đa tạ tiên sinh.
A Đại lập tức đáp lời.
- Ừ, tướng quân xem thoáng qua mái tóc của mình đi.
Chung Sơn cười nói.
A Đại sờ sờ mái tóc của mình, trên khuôn mặt hiện ra một vẻ hơi xấu hổ, sau đó mỉm cười rồi nhanh chóng sửa sang lại.
- Tiên sinh không có chuyện gì chứ?
Thiên U công chúa đứng ở gần bán đá cách đó không xa hỏi.
- Thần không có chuyện gì, công chúa đến mà thần không để ý thấy.
Chung Sơn từ từ đi qua nói.
Thiên U công chúa ngồi bên cạnh chiếc bàn đá, A Nhị và Thủy Thiên Nhai cũng ngồi xuống phía sau.
- Tiên sinh luyện công thật là khắc khổ.
Thiên U công chúa cất tiếng.
- Đa tạ công chúa.
Chung Sơn ngồi xuống bên cạnh, nhấc một ly trà uống.
Sau khi uống xong một ly trà này rồi, hắn cảm thấy vết thương mà A Đại tạo ra cho mình đã khá hơn rất nhiều.
- A Đại tu vi đã tới Nguyên Anh kỳ, bị tiên sinh bức cho đến mức thất thố, đây chính là lần đầu tiên đó! Tiên sinh quả là không phải là một phàm nhân!
Thiên U công chúa thành thực nói.
- Ha ha, có lẽ trời sinh thần đặc thù so với người khác,
Chung Sơn cười nói.
- Đúng vậy, tiên sinh rất đặc biệt.
Thiên U công chúa cũng cười cười trả lời.
- Thủy đại nhân, còn năm ngày nữa, tình huống bây giờ thế nào?
Chung Sơn hỏi.
Mạc Bách Lý đã vận động được bốn trăm vạn phiếu mà bây giờ chúng ta chỉ có ba trăm mười vạn phiếu, kém bọn họ chín mươi vạn phiếu.
Thủy Thiên Nhai lo lắng nói.
- Không sao, không phải còn đến năm ngày thời gian nữa sao?
Chung Sơn cười nói.
- Dạ.
Thủy Thiên Nhai gật gật đầu.
- Những ngày này, có hai người của Mạc Bách Lý đã bị đại nhân thu mua, đại nhân có dựa theo lời nói của ta mà làm không?
Chung Sơn nhìn Thủy Thiên Nhai hỏi.
- Đúng thế, hoàn toàn dựa vào lời nói của tiên sinh mà làm, chỉ có điều, bọn họ hồ đồ như vậy, có ích với chúng ta sao?
Thủy Thiên Nhai lo lắng hỏi.
- Đối với chúng ta vô dụng nhưng đối với Thủy Kính tiên sinh là có tác dụng. Thời gian này, Thủy Kính tiên sinh chắc hẳn đang rất nhức đầu.
Chung Sơn cười nói.
- Ai bảo Thủy Kính tiên sinh quá thông minh? Một chút chuyện nhỏ mà cũng nghĩ vô cùng nhiều.
Thủy Thiên Nhai cười phụ họa.
- Đám người mà bị bọn họ thu mua, hiện tại bây giờ thế nào?
Chung Sơn lại một lần nữa hỏi:
- Toàn bộ bọn họ đều nghe lời tại hạ. Chỉ cần tiên sinh ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ nguyện vì chúng ta mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
Thủy Thiên Nhai khẳng định nói.
- Được, như vậy là tốt rồi, bây giờ tại hạ không cần biết họ làm gì, chỉ cần không để lộ ra chuyện gì là được.
Chung Sơn cười nói.
- Tiên sinh nói đúng.
Thủy Thiên Nhai chân thành nói.
- Tướng quân nói cho đường huynh Mạc Bách Lý biết là ngày cuối cùng tiến hành phục kichs.
Chung Sơn nói.
- Phục kích, phục kích Mạc Bách Lý sao?
Thủy Thiên Nhai kinh ngạc hỏi.
- không phải mà là Mạc Bách Lý phục kích tướng quân.
Chung Sơn nói với Thủy Thiên Nhai.
Nghe thấy Chung Sơn nói vậy, Thủy Thiên Nhai vô cùng khó hiểu, y mở tao mắt nhìn về phía Chung Sơn, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
- Không cần phải lo lắng, chỉ cần y giả bộ bắn trúng tướng quân thì lúc đó nhất định sẽ bắn chệch, hơn nữa, chúng ta có nhiều hộ vệ như vậy, cho nên bọn họ không thể bắn trúng được.
Chung Sơn lập tức nói.
Nghe thấy Chung Sơn nói, Thủy Thiên Nhai thở phào một hơi rồi tỉnh táo lại. Thủy Thiên Nhai lập tức hiểu ra mọi chuyện.
- Tiên sinh, người muốn vu oan cho Mạc Bách Lý sao? Làm cho mọi người tin rằng Mạc Bách Lý muốn ám sát ta?
Thủy Thiên Nhai lập tức hỏi.
- Không đúng!
Thủy Thiên Nhai nghi hoặc nói.
- Tại sao vậy?
Chung Sơn cười cười nhìn Thủy Thiên Nhai.
- Tiên sinh, đường huynh của Mạc Bách Lý tuy bị chúng ta mua chuộc nhưng xem ra hắn khó mà nghe theo lời này của chúng ta.
Chung Sơn nhìn thủy thiên nhai rồi khẽ cười nói:
- Hắn nhất định làm theo lời nói của chúng ta hơn nữa còn đứng về phe ta, về phần hắn bắn hay không bắn thì không còn là điều quan trọng.
- Tại sao?
Thủy Thiên Nhai nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì không chỉ có chúng mà còn những người khác cũng bị chúng ta mua chuộc, đến lúc đó bọn họ phóng phá cương tiễn là được.
Chung Sơn tự tin nói.
- Cái này có thể sao tiên sinh?
Thủy Thiên Nhai vẻ mặt khó hiểu hỏi.
- Tướng quân cứ theo tại hạ, đến lúc đó sẽ minh bạch.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Vâng tiên sinh.
Thủy Thiên Nhai chỉ có thể nghi hoặc đồng ý.
Sau đó, Thiên U công chúa nhìn theo bóng lưng Thủy Thiên Nhai rời đi.
- Tiên sinh chuẩn bị động thủ phải không?
Thiên U công chúa hưng phấn hỏi.
- Không sai, đã bố trí bẫy tốt rồi, chỉ còn chờ Thủy Kính tiên sinh nhảy xuống.
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
- Tiên sinh có bao nhiêu phần nắm chắc.
Thiên U công chúa hỏi.
- Có bảy thành nắm chắc.
Chung Sơn tự tin nói.
- Tại sao tiên sinh lại nói như vậy?
Thiên U công chúa hỏi.
Thủy Kính tiên sinh đang hoài nghi, nhưng Thủy Kính tiên sinh đã làm sai một chuyện, hoặc là có thể nói cố ý làm như vậy.
Chung Sơn nói
- Thiên U xin lắng nghe.
Thiên U công chúa nói.
- Thủy Kính tiên sinh lần này chủ trương phòng thủ còn chúng ta lại chủ động tấn công cho nên Thủy Kính tiên sinh nhất định sẽ thất thủ.
Chung Sơn nói.
- Tại sao lại thất thủ.
Thiên U công chúa cau mày nói.
- Không sai, tại hạ nhận thấy, Thủy Kính tiên sinh chỉ thủ mà không hề tấn công, đến lúc này y vẫn không hề động đậy, chờ chúng ta tấn công rồi hóa giải, cho nên sẽ bị trì trệ, cuối cùng Thủy Kính tiên sinh nhất định sẽ phải bị thất bại.
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn rồi nói.
- Đa tạ.
Chung Sơn lập tức không hề khách khí đáp lời.
- A Đại, một giờ sau ngươi hãy cùng với tiên sinh luyện công.
Thiên U công chúa nói.
- Dạ, công chúa.
A Đại cung kính nói.
Những ngày này, A Đại đối với Chung Sơn đã sinh ra một lòng kính nể bởi những hành động của hắn. A Đại tận mắt chứng kiến Thủy Kính tiên sinh trò chuyện Cổ Lâm.
- Thế tử, tiên sinh đã phái hai người tiếp xúc với Thủy Thiên Nhai.
- Tại sao phải làm như vậy?
Cổ Lâm hỏi.
- Đó là để thám thính tin tức của bọn họ mà thôi.
Mạc Bách Lý trầm mặc nói.
- Được lắm, chúng ta tương kế tựu kế, phát ra một số tin tức giả, khiến cho bọn họ hỗn loạn.
Cổ Lâm hưng phấn nói, tựa như cho rằng đây là một kế sách rất cao.
Thủy Kính tiên sinh ở bên cạnh lắc đầu.
Thám thính? Dò xét cái gì đây, Mạc Bách Lý khi thi triển sách lược này lại không hề tiết lộ cho ai biết.
Thiên U công chúa đâu đơn giản như vây. Rõ ràng là không đơn giản, bây giờ phái người đi thám thính thì làm được chuyện gì đây?
- Không có tính toàn gì khác sao?
Thủy Kính tiên sinh cau mày hỏi.
- Không phát hiện thấy.
Mạc Bách Lý trầm giọng nói.
- Không phát hiện thấy không có nghĩa là không có, bọn họ hiện tại không để lộ ra nhưng đến thời khắc mấu chốt mới ra tay, đến lúc đó chúng ta muốn trở tay không kịp.
Thủy Kính tiên sinh cau mày nói.
- Tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?
Mạc Bách Lý hỏi.
- Ánh binh bất động, cứ yên lặng như vậy mà theo dõi kỳ biến. Chỉ có điều khí tức cần thiết thì không thể chờ đợi được nữa, đến lúc bọn họ đi lợi dụng người của mình làm chuyện gì, thì chúng ta cũng lợi dụng người của họ làm chuyện đó.
Thủy Kính tiên sinh nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Tiên sinh.
Mạc Bách Lý cung kính nói.
- Ầm ầm âm.
Chung Sơn cầm đại đao hung hăng chém về phía A Đại, A Đại vung vũ khí ră ngăn cản thế đao.
- A.
Chung Sơn hét lớn một tiếng.
Lại một đạo đao dài hơn mười lăm trượng hung hăng bổ về phía A Đại. Hai đấm của A Đại giao nhau dùng sức đỡ lại.
- Ầm.
Hai quyền của A Đại hung hăng vọt về phía đao cương, sau đi va chạm đao cương văng tung tóe, giờ phút này, Chung Sơn lại nở ra một nụ cười quỷ dị.
- Ầm.
Sau đạo lôi trụ này, đao cương tản ra, sau đó lại tiếp tục từ trên trời giáng xuống, hung hắn bổ xuống đầu của A Đại.
Đôi mắt của A Đại ngưng lại, cương kình toàn thân tuôn ra, vung cương trảo lên đỉnh đầu, nhưng vẫn chậm một chút có thể hình thành cương tráo, có một số lôi điện vẫn xuyên qua bắn về phía A Đại.
- Xẹt.
Mái tóc của A Đại hơi cháy một chút, trên khuôn mặt y hiện lên một vẻ hung ác, cương kình phóng ra.
- Hống.
Một tiếng rống to kêu lên, Chung Sơn chỉ cảm thấy ở trước mắt mình hiện ra một mãnh hổ hư ảo, hung hăng đánh về phía mình.
- Ầm.
Chung Sơn dốc toàn lực chống đỡ, sau đó hắn bị đánh bay ra ngoài, đụng vào một cành cây đại thụ.
- Phụt.
Chung Sơn thổ ra một ngụm máu tươi.
- Tiên sinh, thực sinh lỗi vừa rồi tại hạ phản ứng theo bản năng.
A Đại tỏ ra lo lắng chạy tới thăm hỏi.
Chung Sơn nhìn vệt máu tươi trên miệng, rồi lại nhìn mái tóc cháy xém của A Đại, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười khổ. Hắn nói:
- Không sao, đây chỉ là phản ứng của bản thân, ta không trách tướng quân.
- Xin tiên sinh thứ tội.
A Đại lo lắng nói.
- Thi đấu mà không bị thương thì thi đấu cái gì chứ? Không sao, tướng quân cứ yên tâm, ta không có chuyện gì.
Chung Sơn nhẹ nhàng đứng dậy.
- Đa tạ tiên sinh.
A Đại lập tức đáp lời.
- Ừ, tướng quân xem thoáng qua mái tóc của mình đi.
Chung Sơn cười nói.
A Đại sờ sờ mái tóc của mình, trên khuôn mặt hiện ra một vẻ hơi xấu hổ, sau đó mỉm cười rồi nhanh chóng sửa sang lại.
- Tiên sinh không có chuyện gì chứ?
Thiên U công chúa đứng ở gần bán đá cách đó không xa hỏi.
- Thần không có chuyện gì, công chúa đến mà thần không để ý thấy.
Chung Sơn từ từ đi qua nói.
Thiên U công chúa ngồi bên cạnh chiếc bàn đá, A Nhị và Thủy Thiên Nhai cũng ngồi xuống phía sau.
- Tiên sinh luyện công thật là khắc khổ.
Thiên U công chúa cất tiếng.
- Đa tạ công chúa.
Chung Sơn ngồi xuống bên cạnh, nhấc một ly trà uống.
Sau khi uống xong một ly trà này rồi, hắn cảm thấy vết thương mà A Đại tạo ra cho mình đã khá hơn rất nhiều.
- A Đại tu vi đã tới Nguyên Anh kỳ, bị tiên sinh bức cho đến mức thất thố, đây chính là lần đầu tiên đó! Tiên sinh quả là không phải là một phàm nhân!
Thiên U công chúa thành thực nói.
- Ha ha, có lẽ trời sinh thần đặc thù so với người khác,
Chung Sơn cười nói.
- Đúng vậy, tiên sinh rất đặc biệt.
Thiên U công chúa cũng cười cười trả lời.
- Thủy đại nhân, còn năm ngày nữa, tình huống bây giờ thế nào?
Chung Sơn hỏi.
Mạc Bách Lý đã vận động được bốn trăm vạn phiếu mà bây giờ chúng ta chỉ có ba trăm mười vạn phiếu, kém bọn họ chín mươi vạn phiếu.
Thủy Thiên Nhai lo lắng nói.
- Không sao, không phải còn đến năm ngày thời gian nữa sao?
Chung Sơn cười nói.
- Dạ.
Thủy Thiên Nhai gật gật đầu.
- Những ngày này, có hai người của Mạc Bách Lý đã bị đại nhân thu mua, đại nhân có dựa theo lời nói của ta mà làm không?
Chung Sơn nhìn Thủy Thiên Nhai hỏi.
- Đúng thế, hoàn toàn dựa vào lời nói của tiên sinh mà làm, chỉ có điều, bọn họ hồ đồ như vậy, có ích với chúng ta sao?
Thủy Thiên Nhai lo lắng hỏi.
- Đối với chúng ta vô dụng nhưng đối với Thủy Kính tiên sinh là có tác dụng. Thời gian này, Thủy Kính tiên sinh chắc hẳn đang rất nhức đầu.
Chung Sơn cười nói.
- Ai bảo Thủy Kính tiên sinh quá thông minh? Một chút chuyện nhỏ mà cũng nghĩ vô cùng nhiều.
Thủy Thiên Nhai cười phụ họa.
- Đám người mà bị bọn họ thu mua, hiện tại bây giờ thế nào?
Chung Sơn lại một lần nữa hỏi:
- Toàn bộ bọn họ đều nghe lời tại hạ. Chỉ cần tiên sinh ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ nguyện vì chúng ta mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
Thủy Thiên Nhai khẳng định nói.
- Được, như vậy là tốt rồi, bây giờ tại hạ không cần biết họ làm gì, chỉ cần không để lộ ra chuyện gì là được.
Chung Sơn cười nói.
- Tiên sinh nói đúng.
Thủy Thiên Nhai chân thành nói.
- Tướng quân nói cho đường huynh Mạc Bách Lý biết là ngày cuối cùng tiến hành phục kichs.
Chung Sơn nói.
- Phục kích, phục kích Mạc Bách Lý sao?
Thủy Thiên Nhai kinh ngạc hỏi.
- không phải mà là Mạc Bách Lý phục kích tướng quân.
Chung Sơn nói với Thủy Thiên Nhai.
Nghe thấy Chung Sơn nói vậy, Thủy Thiên Nhai vô cùng khó hiểu, y mở tao mắt nhìn về phía Chung Sơn, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
- Không cần phải lo lắng, chỉ cần y giả bộ bắn trúng tướng quân thì lúc đó nhất định sẽ bắn chệch, hơn nữa, chúng ta có nhiều hộ vệ như vậy, cho nên bọn họ không thể bắn trúng được.
Chung Sơn lập tức nói.
Nghe thấy Chung Sơn nói, Thủy Thiên Nhai thở phào một hơi rồi tỉnh táo lại. Thủy Thiên Nhai lập tức hiểu ra mọi chuyện.
- Tiên sinh, người muốn vu oan cho Mạc Bách Lý sao? Làm cho mọi người tin rằng Mạc Bách Lý muốn ám sát ta?
Thủy Thiên Nhai lập tức hỏi.
- Không đúng!
Thủy Thiên Nhai nghi hoặc nói.
- Tại sao vậy?
Chung Sơn cười cười nhìn Thủy Thiên Nhai.
- Tiên sinh, đường huynh của Mạc Bách Lý tuy bị chúng ta mua chuộc nhưng xem ra hắn khó mà nghe theo lời này của chúng ta.
Chung Sơn nhìn thủy thiên nhai rồi khẽ cười nói:
- Hắn nhất định làm theo lời nói của chúng ta hơn nữa còn đứng về phe ta, về phần hắn bắn hay không bắn thì không còn là điều quan trọng.
- Tại sao?
Thủy Thiên Nhai nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì không chỉ có chúng mà còn những người khác cũng bị chúng ta mua chuộc, đến lúc đó bọn họ phóng phá cương tiễn là được.
Chung Sơn tự tin nói.
- Cái này có thể sao tiên sinh?
Thủy Thiên Nhai vẻ mặt khó hiểu hỏi.
- Tướng quân cứ theo tại hạ, đến lúc đó sẽ minh bạch.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Vâng tiên sinh.
Thủy Thiên Nhai chỉ có thể nghi hoặc đồng ý.
Sau đó, Thiên U công chúa nhìn theo bóng lưng Thủy Thiên Nhai rời đi.
- Tiên sinh chuẩn bị động thủ phải không?
Thiên U công chúa hưng phấn hỏi.
- Không sai, đã bố trí bẫy tốt rồi, chỉ còn chờ Thủy Kính tiên sinh nhảy xuống.
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
- Tiên sinh có bao nhiêu phần nắm chắc.
Thiên U công chúa hỏi.
- Có bảy thành nắm chắc.
Chung Sơn tự tin nói.
- Tại sao tiên sinh lại nói như vậy?
Thiên U công chúa hỏi.
Thủy Kính tiên sinh đang hoài nghi, nhưng Thủy Kính tiên sinh đã làm sai một chuyện, hoặc là có thể nói cố ý làm như vậy.
Chung Sơn nói
- Thiên U xin lắng nghe.
Thiên U công chúa nói.
- Thủy Kính tiên sinh lần này chủ trương phòng thủ còn chúng ta lại chủ động tấn công cho nên Thủy Kính tiên sinh nhất định sẽ thất thủ.
Chung Sơn nói.
- Tại sao lại thất thủ.
Thiên U công chúa cau mày nói.
- Không sai, tại hạ nhận thấy, Thủy Kính tiên sinh chỉ thủ mà không hề tấn công, đến lúc này y vẫn không hề động đậy, chờ chúng ta tấn công rồi hóa giải, cho nên sẽ bị trì trệ, cuối cùng Thủy Kính tiên sinh nhất định sẽ phải bị thất bại.
Chung Sơn vô cùng tự tin nói.
/1254
|