Mười ngày sau, Thủy Vô Ngân cùng với Chung Sơn và Nam Phách Thiên đi vào trong một tiểu viện, trên tiểu viện có một cái bàn, trên bàn bày hai bình rượu, còn có hai khối tựa như hồng ngọc vậy. Ở trên mặt ngọc nổi lên bốn chữ Đại La thiên triều, một mặt lại nổi lên tính danh và chức quan.
Mặt trên: Đại La thiên triều.
Mặt dưới chính là: Chung Sơn, hộ vệ tam đẳng.
Một miếng khác.
Mặt trên: Đại La thiên triều.
Mặt dưới: Nam Phách Thiên, Ủy thự tiền phong tham lĩnh.
Đây chính là đại ấn của hai người, nhìn hai miếng ngọc tựa như quan ấn ấy, Chung Sơn không nói gì cả, Đại La thiên triều mỗi người đều có miếng ngọc này, chỉ là nếu như dân thường không có chức quan thì mặt dưới có hai chữ “Thảo dân”.
Nhưng đây không phải là đại ấn bình thường mà là đại ấn đặc chế, chứng minh thân phận mỗi người, có thể dùng pháp bảo để phân biệt thật giả.
Hai người đều không đế ý đến quan ấn nữa mà lúc này đang nhìn sang bình rượu.
- Phách Thiên, sau khi nhận chức ta và ngươi phải xa nhau, hôm nay chúng ta uống cho thống khoái đi.
- Được, ta và ngươi ở Đại La thiên triều, sau này có có thể gặp mặt uống rượu với nhau.
Nam Phách Thiên cũng nâng bình rượu lên, cụng vào bình rượu Chung Sơn.
- keng.
Hai bình rượu chạm vào nhau sau đó hai người mỗi người uống một hớp rượu. Đây cũng chính là Cửu linh vạn hoa nhưỡng, là một loại linh tửu.
- Ta muốn đi tới một thành trì khác, chiến đấu trong quân đội, ngươi ở lại Vô Song Thành, làm tam đẳng hộ vệ thì có tiền đồ gì?
Nam Phách Thiên cười cười nói.
- Ha ha, nếu không thì chúng ta thi xem lúc gặp mặt lại nhau, ai làm quan to hơn.
Chung Sơn cười sang sảng nói.
- Được vậy đi.
Nam Phách Thiên cười nói.
- Keng.
Hai bình rượu lại cụng vào nhau, mỗi người uống một ngụm.
- Lần trước thật hung hãn, đã giết rất nhiều người, ta nghĩ cho dù Thủy đại nhân không ra mặt thì Mạc Ngôn Băng cũng không dám làm gì.
Nam Phách Thiên cười nói.
- Loại tôm tép đó cần gì phải để ý đến hắn. Nào chúng ta tiếp tục uống.
Chung Sơn lại một lần nữa nhấc bình rượu lên.
- Được, không để ý đến hắn nữa.
Nam Phách Thiên hào sảng nói.
- Mặc kệ sau này thế nào, tình huynh đệ giữa ta và ngươi mãi mãi không thay đổi.
Chung Sơn nói.
- Được.
Nam Phách Thiên cũng cất cao giọng nói.
Sau đó Chung Sơn đạp đại đao, bay lên trong Vô Song Thành, bay được nửa canh giờ, hắn mới thấy ở trên không trung có một luồng hồng quang.
- Đi thôi, từ nay về sau ngươi nhậm chức ở đây.
Thủy Thiên Nhai nói.
- Vâng.
Chung Sơn gật gật đầu.
Xuyên qua màn hồng quang là một hòn đảo nổi vô cùng lớn, ở trên đảo có một lượng lớn hộ vệ đang chờ, bốn phía có rất nhiều nhà cửa trang nhã, nuôi một số loài chim thú kỳ lạ.
Cách đó không xa có vài cái cung điện.
Thủy Thiên Nhai mang theo Chung Sơn đi tới một cung điện cách đó không xa.
U Hương Điện.
ở U Hương Điện có rất nhiều hộ vệ canh giữ, đương như đây là một điện rất trọng yếu.
Chung Sơn cau mày, sau đó đi sát Thủy Thiên Nhai.
- Đi thôi.
Thủy Thiên Nhai nói xong bước vào trong cung điện.
Chung Sơn gật gật đầu, sau đó cũng theo vào.
Vừa đi vào trong điện, Chung Sơn đã nhìn thấy bên trong có một cái bàn ngọc đường kính khoảng mười thước, cái bàn này giống như là một pháp bảo, trong luông tia sáng bắn ra có thể trông thấy cả sông, cả núi cả thành lầu.
Vô Song Thành, đó chính là Vô Song Thành, hình chiếu lập thể Chung Sơn, đã được chiếu rọi hoàn toàn bên trong tạo nên một bản đồ vô cùng sống động.
Chỉ là, đây không phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt chính là Chung Sơn nhìn thấy hai người quen ở trong đó.
Trong đại điện có tổng cộng ba người, hai người đứng hai bên, tựa như là thị vệ, một người quay về phía Chung Sơn, tay cầm quạt xếp, nhìn về phía địa đồ hình chiếu ở trước mặt.
Nhìn thấy hai thị vệ này, đồng tử Chung Sơn liền co rút lại, đây chính là A Đại và A Nhị.
Người quay lưng về phía mình, quả nhiên là Thiên U công chúa.
Chung Sơn nở ra một nụ cười khổ, không ngờ mình vẫn bị nàng tìm thấy.
- Vi thần bái kiến công chúa.
Thủy Thiên Nhai lập tức cung kinh nói.
- Hạ thần Chung Sơn bái kiến công chúa.
Chung Sơn mỉm cười xoay người cung kinh vái.
Nghe thấy thanh âm hai người, Thiên U công chúa liền bị cắt đứt luồng suy nghĩ, nàng dừng nhìn địa đồ lại, chuyển ánh mắt về phía hai người.
Thiên U công chúa hôm nay mặt một bộ tử y, cách ăn mặc của một nam trang, bàn tay cầm một thanh quạt xếp, vô cùng tiêu sái.
- Thủy Thiên Nhai, đây chính là hộ vệ của ta sao?
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười hứng thú.
- Đúng thế, công chúa, người này chính là hộ vệ nhất đẳng Chung Sơn.
Thủy Thiên Nhai lập tức trả lời.
- Vi thần Chung Sơn bái kiến công chúa.
Chung Sơn chỉ có thể giả bộ làm hồ đồ mà bái kiến nàng lần nữa.
- Chung Sơn lớn mật, nhìn thấy công chúa sao không quỳ xuống?
A Đại bên cạnh đột nhiên kêu lên.
Nghe thấy tiếng nói của A Đại, Chung Sơn thì nhướng mày còn Thiên U công chúa thì lộ ra vẻ hứng thú nhìn hắn, hiển nhiên lời nói của A Đại là do Thiên U công chúa sắp xếp.
Thủy Thiên Nhai đứng bên cạnh khẽ khom người, sau đó thối laui sang một bên, ở đây chỉ còn lại một mình Chung Sơn đối mặt với Thiên U công chúa.
Nếu đổi lại là người khác, tự nhiên gặp phải trường hợp này sẽ quỳ gối xuống đất. Tuy nhiên, Chung Sơn biết rằng công chúa đang trêu cợt mình, quỳ cũng được, nhưng mà hắn không muốn bị đối phương xem thường mình.
Lúc này, Thiên U công chúa đang dùng thân phận mình ép buôc hắn.
- Công chúa, ngày xưa thần có mạo phạm đến công chúa, kính mong công chúa tha thứ.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn, khoe môi nở ra một nụ cười.
- Ngươi cuối cùng cũng nhớ.
- Chín năm trước thần may mắn lấy được bảo vật, Chung Sơn từ đó vẫn mang lòng áy này, chín năm rồi, cảm giác hổ thẹn với công chúa chưa từng quên.
Đối với công chúa, Chung Sơn đúng là có một chút áy náy, dù sao lúc ấy Thiên U công chúa vô cùng chiếu cố cho mình, tuy nhiên sự áy náy trong lòng hắn dĩ nhiên là không khoa trương như vậy, đâu phải lúc nào cũng không quên.
- Ha ha, ngươi cảm thấy áy náy sao? Hừ, Chung Sơn ngươi thật to gan lớn mật chưa từng có, ai mà dám giỡn mặt ta như ngươi.
Thiên U công chúa tỏ ra một biểu lộ bất thường nói.
Trong sự giận giữ của Thiên U công chúa có một khí thé ngạo nghệ, đây tuyệt đối là khí thế vương giả, tuyệt đối không giống như là Mạc Ngôn Băng.
Trong lòng Chung Sơn thầm xiết chặc lại, nhưng vẫn ngưng thần thảnh thơi.
- Chuyện ngày xưa, Chung Sơn cảm giác hổ thẹn với công chúa, nếu như sau này có cơ hội, Chung Sơn sẽ đoái công chuộc tôi, hy vọng công chúa bỏ qua hiềm khích khi trước, Chung Sơn mới có thể hết lòng phụ tá công chúa.
Chung Sơn không hề kiêu ngạo, không hề xiểm nịnh nói.
Thấy Chung Sơn vẫn bình tĩnh trước mặt mình, Thiên U công chúa lộ ra một vẻ vui vẻ mừng trong mắt.
Tuy nhiên, Thiên U công chúa biết rõ là, một người nếu như muốn để cho mình sử dụng thì phải áp tải người đó, cho hắn tâm phục khẩu phục thì hắn mới có thể chân chính cho mình sử dụng.
- Đoái công chuộc tội ư? Ngươi làm cách nào? Ngươi cam đoan là có thể chuộc tội được sao? Muốn ta giải trừ hiềm khích với ngươi trước kia, thì ngươi phải tỏ ra ngươi có đủ năng lực để làm chuyện đó.
Thiên U công chúa phe phẩy quạt xếp nói.
Nghe thấy lời nói của Thiên U công chúa, Chung Sơn liến nhíu mày lại, tuy nhiên lúc này hắn đã thở phào một hơi, Thiên U công chúa nói như vậy là đã cho mình một cơ hội.
- Thiên U công chúa muốn thần chứng minh như thế nào?
Chung Sơn trầm giọng hỏi.
- Ta cũng không làm khó ngươi, thánh thượng ra cho ta mười đạo đề, ta mới giải được có tám, còn hai đạo đề không giải quyết được, nếu như ngươi có thể giải ra, ta nhất định sẽ bỏ qua, hơn nữa gọi ngươi là tiên sinh, nếu như ngươi không làm được, thì từ nay về sau mỗi ngày gặp ta, ngươi đều phải quỳ xuống hành lễ.
Thiên U công chúa vừa đi đi lại lại vừa nói.
Lúc Thiên U công chúa nói chuyện, Thủy Thiên Nhai, A Đại và A Nhi đều ngưng trọng lại. Trí tuệ Thiên U công chúa mọi người đều rõ, đạo đề thánh thượng ra mặc dù không biết như thế nào, nhưng Thiên U công chúa mà không giả ra, thì người ngoài làm sao mà giải ra được.
Ba người không tự giác nhìn về phía Chung Sơn, trong ánh mắt hiện lên một vẻ thương hại.
Chung Sơn cũng cau mày, hắn biết rằng đây là công chúa làm khó mình.
Hắn rất tò mò muốn nhìn mười đạo đề mà thánh thượng ra, tuy nhiên hắn biết rằng ở phía trước cho thấy đó là một cái bẫy.
- Công chúa cứ nói, vi thần sẽ làm hết sức.
Chung Sơn chỉ có thể nhảy vào cái bẫy này chứ không còn cách nào khác.
- Được.
Thiên U công chúa mỉm cười nói.
- A Đại.
Thiên U công chúa cất tiếng gọi.
- Dạ.
A Đại lập tức tiến đến, sau đó lấy ra một miếng kim loại đường kính một mét và một hạt tăng đan, Sau đó đặt hai vật có hình cầu lên cái bàn.
Chung Sơn khẽ cau mày lại,rồi đi lên phía trước kiểm tra một chút.
Hạt tăng đan này chỉ là một hạt bình thường, còn miếng kim loại kia vô cùng bóng loáng, chỉ là ở trên quả cầu kim loại, có hai lỗ nhỏ, có thể dùng ngón út xuyên qua được.
- Hai đạo đề chính là hai vật này.
Thiên U công chúa cười nói.
Mặt trên: Đại La thiên triều.
Mặt dưới chính là: Chung Sơn, hộ vệ tam đẳng.
Một miếng khác.
Mặt trên: Đại La thiên triều.
Mặt dưới: Nam Phách Thiên, Ủy thự tiền phong tham lĩnh.
Đây chính là đại ấn của hai người, nhìn hai miếng ngọc tựa như quan ấn ấy, Chung Sơn không nói gì cả, Đại La thiên triều mỗi người đều có miếng ngọc này, chỉ là nếu như dân thường không có chức quan thì mặt dưới có hai chữ “Thảo dân”.
Nhưng đây không phải là đại ấn bình thường mà là đại ấn đặc chế, chứng minh thân phận mỗi người, có thể dùng pháp bảo để phân biệt thật giả.
Hai người đều không đế ý đến quan ấn nữa mà lúc này đang nhìn sang bình rượu.
- Phách Thiên, sau khi nhận chức ta và ngươi phải xa nhau, hôm nay chúng ta uống cho thống khoái đi.
- Được, ta và ngươi ở Đại La thiên triều, sau này có có thể gặp mặt uống rượu với nhau.
Nam Phách Thiên cũng nâng bình rượu lên, cụng vào bình rượu Chung Sơn.
- keng.
Hai bình rượu chạm vào nhau sau đó hai người mỗi người uống một hớp rượu. Đây cũng chính là Cửu linh vạn hoa nhưỡng, là một loại linh tửu.
- Ta muốn đi tới một thành trì khác, chiến đấu trong quân đội, ngươi ở lại Vô Song Thành, làm tam đẳng hộ vệ thì có tiền đồ gì?
Nam Phách Thiên cười cười nói.
- Ha ha, nếu không thì chúng ta thi xem lúc gặp mặt lại nhau, ai làm quan to hơn.
Chung Sơn cười sang sảng nói.
- Được vậy đi.
Nam Phách Thiên cười nói.
- Keng.
Hai bình rượu lại cụng vào nhau, mỗi người uống một ngụm.
- Lần trước thật hung hãn, đã giết rất nhiều người, ta nghĩ cho dù Thủy đại nhân không ra mặt thì Mạc Ngôn Băng cũng không dám làm gì.
Nam Phách Thiên cười nói.
- Loại tôm tép đó cần gì phải để ý đến hắn. Nào chúng ta tiếp tục uống.
Chung Sơn lại một lần nữa nhấc bình rượu lên.
- Được, không để ý đến hắn nữa.
Nam Phách Thiên hào sảng nói.
- Mặc kệ sau này thế nào, tình huynh đệ giữa ta và ngươi mãi mãi không thay đổi.
Chung Sơn nói.
- Được.
Nam Phách Thiên cũng cất cao giọng nói.
Sau đó Chung Sơn đạp đại đao, bay lên trong Vô Song Thành, bay được nửa canh giờ, hắn mới thấy ở trên không trung có một luồng hồng quang.
- Đi thôi, từ nay về sau ngươi nhậm chức ở đây.
Thủy Thiên Nhai nói.
- Vâng.
Chung Sơn gật gật đầu.
Xuyên qua màn hồng quang là một hòn đảo nổi vô cùng lớn, ở trên đảo có một lượng lớn hộ vệ đang chờ, bốn phía có rất nhiều nhà cửa trang nhã, nuôi một số loài chim thú kỳ lạ.
Cách đó không xa có vài cái cung điện.
Thủy Thiên Nhai mang theo Chung Sơn đi tới một cung điện cách đó không xa.
U Hương Điện.
ở U Hương Điện có rất nhiều hộ vệ canh giữ, đương như đây là một điện rất trọng yếu.
Chung Sơn cau mày, sau đó đi sát Thủy Thiên Nhai.
- Đi thôi.
Thủy Thiên Nhai nói xong bước vào trong cung điện.
Chung Sơn gật gật đầu, sau đó cũng theo vào.
Vừa đi vào trong điện, Chung Sơn đã nhìn thấy bên trong có một cái bàn ngọc đường kính khoảng mười thước, cái bàn này giống như là một pháp bảo, trong luông tia sáng bắn ra có thể trông thấy cả sông, cả núi cả thành lầu.
Vô Song Thành, đó chính là Vô Song Thành, hình chiếu lập thể Chung Sơn, đã được chiếu rọi hoàn toàn bên trong tạo nên một bản đồ vô cùng sống động.
Chỉ là, đây không phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt chính là Chung Sơn nhìn thấy hai người quen ở trong đó.
Trong đại điện có tổng cộng ba người, hai người đứng hai bên, tựa như là thị vệ, một người quay về phía Chung Sơn, tay cầm quạt xếp, nhìn về phía địa đồ hình chiếu ở trước mặt.
Nhìn thấy hai thị vệ này, đồng tử Chung Sơn liền co rút lại, đây chính là A Đại và A Nhị.
Người quay lưng về phía mình, quả nhiên là Thiên U công chúa.
Chung Sơn nở ra một nụ cười khổ, không ngờ mình vẫn bị nàng tìm thấy.
- Vi thần bái kiến công chúa.
Thủy Thiên Nhai lập tức cung kinh nói.
- Hạ thần Chung Sơn bái kiến công chúa.
Chung Sơn mỉm cười xoay người cung kinh vái.
Nghe thấy thanh âm hai người, Thiên U công chúa liền bị cắt đứt luồng suy nghĩ, nàng dừng nhìn địa đồ lại, chuyển ánh mắt về phía hai người.
Thiên U công chúa hôm nay mặt một bộ tử y, cách ăn mặc của một nam trang, bàn tay cầm một thanh quạt xếp, vô cùng tiêu sái.
- Thủy Thiên Nhai, đây chính là hộ vệ của ta sao?
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười hứng thú.
- Đúng thế, công chúa, người này chính là hộ vệ nhất đẳng Chung Sơn.
Thủy Thiên Nhai lập tức trả lời.
- Vi thần Chung Sơn bái kiến công chúa.
Chung Sơn chỉ có thể giả bộ làm hồ đồ mà bái kiến nàng lần nữa.
- Chung Sơn lớn mật, nhìn thấy công chúa sao không quỳ xuống?
A Đại bên cạnh đột nhiên kêu lên.
Nghe thấy tiếng nói của A Đại, Chung Sơn thì nhướng mày còn Thiên U công chúa thì lộ ra vẻ hứng thú nhìn hắn, hiển nhiên lời nói của A Đại là do Thiên U công chúa sắp xếp.
Thủy Thiên Nhai đứng bên cạnh khẽ khom người, sau đó thối laui sang một bên, ở đây chỉ còn lại một mình Chung Sơn đối mặt với Thiên U công chúa.
Nếu đổi lại là người khác, tự nhiên gặp phải trường hợp này sẽ quỳ gối xuống đất. Tuy nhiên, Chung Sơn biết rằng công chúa đang trêu cợt mình, quỳ cũng được, nhưng mà hắn không muốn bị đối phương xem thường mình.
Lúc này, Thiên U công chúa đang dùng thân phận mình ép buôc hắn.
- Công chúa, ngày xưa thần có mạo phạm đến công chúa, kính mong công chúa tha thứ.
Thiên U công chúa nhìn Chung Sơn, khoe môi nở ra một nụ cười.
- Ngươi cuối cùng cũng nhớ.
- Chín năm trước thần may mắn lấy được bảo vật, Chung Sơn từ đó vẫn mang lòng áy này, chín năm rồi, cảm giác hổ thẹn với công chúa chưa từng quên.
Đối với công chúa, Chung Sơn đúng là có một chút áy náy, dù sao lúc ấy Thiên U công chúa vô cùng chiếu cố cho mình, tuy nhiên sự áy náy trong lòng hắn dĩ nhiên là không khoa trương như vậy, đâu phải lúc nào cũng không quên.
- Ha ha, ngươi cảm thấy áy náy sao? Hừ, Chung Sơn ngươi thật to gan lớn mật chưa từng có, ai mà dám giỡn mặt ta như ngươi.
Thiên U công chúa tỏ ra một biểu lộ bất thường nói.
Trong sự giận giữ của Thiên U công chúa có một khí thé ngạo nghệ, đây tuyệt đối là khí thế vương giả, tuyệt đối không giống như là Mạc Ngôn Băng.
Trong lòng Chung Sơn thầm xiết chặc lại, nhưng vẫn ngưng thần thảnh thơi.
- Chuyện ngày xưa, Chung Sơn cảm giác hổ thẹn với công chúa, nếu như sau này có cơ hội, Chung Sơn sẽ đoái công chuộc tôi, hy vọng công chúa bỏ qua hiềm khích khi trước, Chung Sơn mới có thể hết lòng phụ tá công chúa.
Chung Sơn không hề kiêu ngạo, không hề xiểm nịnh nói.
Thấy Chung Sơn vẫn bình tĩnh trước mặt mình, Thiên U công chúa lộ ra một vẻ vui vẻ mừng trong mắt.
Tuy nhiên, Thiên U công chúa biết rõ là, một người nếu như muốn để cho mình sử dụng thì phải áp tải người đó, cho hắn tâm phục khẩu phục thì hắn mới có thể chân chính cho mình sử dụng.
- Đoái công chuộc tội ư? Ngươi làm cách nào? Ngươi cam đoan là có thể chuộc tội được sao? Muốn ta giải trừ hiềm khích với ngươi trước kia, thì ngươi phải tỏ ra ngươi có đủ năng lực để làm chuyện đó.
Thiên U công chúa phe phẩy quạt xếp nói.
Nghe thấy lời nói của Thiên U công chúa, Chung Sơn liến nhíu mày lại, tuy nhiên lúc này hắn đã thở phào một hơi, Thiên U công chúa nói như vậy là đã cho mình một cơ hội.
- Thiên U công chúa muốn thần chứng minh như thế nào?
Chung Sơn trầm giọng hỏi.
- Ta cũng không làm khó ngươi, thánh thượng ra cho ta mười đạo đề, ta mới giải được có tám, còn hai đạo đề không giải quyết được, nếu như ngươi có thể giải ra, ta nhất định sẽ bỏ qua, hơn nữa gọi ngươi là tiên sinh, nếu như ngươi không làm được, thì từ nay về sau mỗi ngày gặp ta, ngươi đều phải quỳ xuống hành lễ.
Thiên U công chúa vừa đi đi lại lại vừa nói.
Lúc Thiên U công chúa nói chuyện, Thủy Thiên Nhai, A Đại và A Nhi đều ngưng trọng lại. Trí tuệ Thiên U công chúa mọi người đều rõ, đạo đề thánh thượng ra mặc dù không biết như thế nào, nhưng Thiên U công chúa mà không giả ra, thì người ngoài làm sao mà giải ra được.
Ba người không tự giác nhìn về phía Chung Sơn, trong ánh mắt hiện lên một vẻ thương hại.
Chung Sơn cũng cau mày, hắn biết rằng đây là công chúa làm khó mình.
Hắn rất tò mò muốn nhìn mười đạo đề mà thánh thượng ra, tuy nhiên hắn biết rằng ở phía trước cho thấy đó là một cái bẫy.
- Công chúa cứ nói, vi thần sẽ làm hết sức.
Chung Sơn chỉ có thể nhảy vào cái bẫy này chứ không còn cách nào khác.
- Được.
Thiên U công chúa mỉm cười nói.
- A Đại.
Thiên U công chúa cất tiếng gọi.
- Dạ.
A Đại lập tức tiến đến, sau đó lấy ra một miếng kim loại đường kính một mét và một hạt tăng đan, Sau đó đặt hai vật có hình cầu lên cái bàn.
Chung Sơn khẽ cau mày lại,rồi đi lên phía trước kiểm tra một chút.
Hạt tăng đan này chỉ là một hạt bình thường, còn miếng kim loại kia vô cùng bóng loáng, chỉ là ở trên quả cầu kim loại, có hai lỗ nhỏ, có thể dùng ngón út xuyên qua được.
- Hai đạo đề chính là hai vật này.
Thiên U công chúa cười nói.
/1254
|