Chung Sơn không ngừng giải thích, gông xiềng tinh thần trên người Bi Thanh Ti đã càng ngày càng ít.
Có lẽ đối với có ít người mà nói, đó là thương sinh đại nghĩa, nhưng đến trong miệng Chung Sơn, cái này căn bản là lo bò trắng răng, cho dù Thiên Ma Giới phủ xuống đại thế giới thì thế nào?
Chiến Thiên Ma! Đại Tranh có hùng tâm chiến với Thiên Ma, quần hùng thiên hạ sẽ không có sao? Có lẽ có một đoạn thời kỳ sanh linh đồ thán, nhưng thiên hạ hết sức đại loạn, nơi nào không phải là sanh linh đồ thán? Số lượng thế lực của đại thế giới chém giết tử vong, chưa chắc sẽ ít hơn so sánh với Thiên Ma tạo thành!
Diệt tộc? Diệt chủng? Lại càng là lời nói vô căn cứ, thiên hạ thánh nhân đều để bài biện sao? Số trời cũng là bài biện sao? Cần gì một tiểu nữ tử như ngươi quan tâm?
Mặc dù lời nói của Chung Sơn rất uyển chuyển, nhưng Bi Thanh Ti chính là một mình đi vào ngõ cụt, cũng không phải là ngu ngốc, lập tức sẽ hiểu hết thảy.
Một phen giải thích, trên mặt của Bi Thanh Ti bị nói tới mặt đỏ tới mang tai, đến n một khắc này, Bi Thanh Ti mới phát hiện ngu ngốc lúc trước.
Thấy Chung Sơn còn đang không ngừng nói, Bi Thanh Ti có cảm giác muốn tìm kẽ đất chui vào.
- Dĩ nhiên, cũng không có thể trách ngươi toàn bộ, ba người thành hổ, huống chi Băng Thần Cung có ngàn vạn người, hơn nữa vừa nói chính là mấy trăm năm, cho dù là Thánh nhân ở chỗ này, cũng bị thuyết phục, ngươi còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu.
Chung Sơn nhìn ra sự giải thoát của Bi Thanh Ti, nhưng vẫn là giễu cợt một phen.
- A!
Thấy Chung Sơn nói không dứt, Bi Thanh Ti xấu hổ và giận dữ cắn Chung Sơn một cái.
- Ha ha ha ha!
Chung Sơn nở nụ cười.
Cắn xong Bi Thanh Ti mới phát hiện Chung Sơn cố ý giễu cợt, vốn là trong lòng có chút ngọt ngào, bỗng nhiên mạnh mẽ cả kinh.
- Nguy rồi, nguy rồi!
Bi Thanh Ti mạnh mẽ ngồi dậy. Vẻ mặt gấp gáp, thật giống như muốn khóc.
- Sao vậy?
Chung Sơn hỏi.
- Ta . . . Ta . . . Ô!
Bi Thanh Ti lo lắng không nói ra, nhất thời khóc lên.
- Từ từ nói, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, có ta ở đây, không có gì không được!
Chung Sơn nhỏ giọng nói.
- Ta . . . Ta thực ngốc!
Bi Thanh Ti vẻ mặt thảm thiết nói.
- Ngươi không phải mới vừa đã biết sao?
Nghe được Chung Sơn giễu cợt, Bi Thanh Ti vừa thẹn, vừa vội, vừa cười, vừa khóc! Nhất thời dở khóc dở cười, nhất thời không cách nào biểu đạt tâm tình mình.
- Nói đi, chuyện gì xảy ra?
Lúc này Chung Sơn mới vỗ vỗ phía sau lưng Bi Thanh Ti lần nữa, trấn an tâm thần của nàng một chút.
- Ta làm hai chuyện sai. Cái này làm như thế nào?
Bi Thanh Ti nói.
- Nga? Chuyện sai gì?
- Ta ăn một viên Thoát Thần Đan, còn giao Thần Hồn Dẫn cho Huyền Vũ tộc. Bây giờ muốn toàn thân trở lui cũng khó khăn!
Bi Thanh Ti lo lắng nói.
- Thoát Thần Đan? Là chuyện gì xảy ra?
- Thoát Thần Đan, nửa năm sau, thần hồn ly thể, thân thể biến đổi vững chắc, mặc dù có thể bảo tồn di thể, nhưng là thần hồn không cách nào ở thân thể nữa. Ngươi nhìn tám mươi cỗ thi thể kia, các nàng trước kia chính là như vậy.
Bi Thanh Ti nói.
Chung Sơn nhìn lại, trong đại điện đúng là có tám mươi cỗ thi thể, nhìn những thi thể này, chân mày Chung Sơn nhíu lại.
- Thoát Thần Đan này ở đâu ra, có thể có giải dược hay gì đó không?
Chung Sơn ngưng trọng hỏi.
- Ta không biết có cách giải hay không, đây là bí dược của Tinh tộc, bọn họ có thể có giải dược, nhưng Tinh tộc không thể nào đồng ý hiện tại ta rút khỏi. Làm như thế nào?
Bi Thanh Ti vô cùng cả giận nói, thật giống như trời sập.
- Đó cũng không phải là chuyện gì khó!
Chung Sơn suy nghĩ một chút nói.
- Ách?
Bi Thanh Ti hơi hơi ngạc nhiên.
Đó cũng không phải chuyện khó? Có khả năng sao? Chuyện tình chính mình lo lắng muốn chết, Chung Sơn lại nói không có gì lớn?
- Lui 1 vạn bước mà nói, cho dù thần hồn ly thể, chỉ cần ngươi còn không có chuyện, mặc kệ là Quỷ tu, hoặc là chuyển thế sống lại, huống chi ta còn không có đi Tinh tộc, đến lúc đó nói không chừng có thể tìm đến biện pháp giải quyết!
Chung Sơn suy nghĩ một chút nói.
Nghe Chung Sơn nói như thế, thật giống như thật sự không có gì lớn, tự mình nghĩ nhiều? Bi Thanh Ti nhất thời không biết nói gì, đồng thời càng thêm ỷ lại Chung Sơn, có nam nhân ở bên người chính là tốt, vấn đề khó khăn lớn hơn nữa thật ra thì cũng không coi vào đâu.
- Còn có, Thần Hồn Dẫn là chuyện gì xảy ra?
Chung Sơn hỏi lần nữa.
- Cái kia? Cái kia có thể phiền toái!
Bi Thanh Ti nói lần nữa.
- Nga?
- Đó là một loại ngọc bài Nữ Oa nương nương luyện chế năm đó, lấy ra một tia lực lượng thần hồn từ trên người tu giả, nếu như tu giả bỏ mình, chỉ cần thần hồn còn, là có thể dưới tình huống bóp nát ngọc bài, dẫn dắt thần hồn trở lại, nhưng, những năm này ngọc bài kia đã sớm biến thành Thôi Tử Phù của người hiến tế, tựu giống với ta nói, nửa năm sau, thần hồn ly thể, chỉ cần bóp nát ngọc bài, thần hồn của ta cũng sẽ bị một cổ sức lực dẫn dắt đến ngọc bài đã vỡ. Mà cái ngọc bài kia, đang ở, trong tay Chí Tôn Huyền Vũ tộc - Huyền Thiên Tông!
Vẻ mặt Bi Thanh Ti khổ sở nói.
- Ở chỗ Huyền Thiên Tông?
Chân mày Chung Sơn cau lại.
- Ừm, đại điện hiến tế ở chỗ bốn Thiên Trụ, cũng là Thánh Địa của Huyền Vũ tộc, vì vậy, cũng đã trở thành truyền thống, ta . . . Ta . ..
Bi Thanh Ti nhất thời khó tỏ bày vẻ hồ đồ năm đó.
Đứng ở góc độ khách quan mà xem, năm đó chính mình thật bị cái gọi là đại nghĩa thương sinh làm cho u mê. Bi Thanh Ti đỏ mặt xấu hổ!
Đồng thời, Bi Thanh Ti cũng chờ đợi nhìn Chung Sơn, hy vọng Chung Sơn có biện pháp nữa.
Chung Sơn cau mày trầm tư một chút, trong lúc đó, ánh mắt thỉnh thoảng chần chờ, thỉnh thoảng bén nhọn, thật giống như đang mưu tính đại sự.
Bi Thanh Ti kiên nhẫn chờ.
Nghĩ một lát, Chung Sơn khe khẽ thở phào, nói:
- Yên tâm, chuyện này giao cho ta!
- Vậy làm như thế nào?
Bi Thanh Ti nói.
- Nếu Thần Hồn Dẫn không có cách nào tránh khỏi, vậy thì trực tiếp đối mặt. Đồng thời, ta cần hảo hảo lập kế hoạch một phen!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Kế hoạch?
Bi Thanh Ti khẽ nhíu mày.
- Ngươi quen thuộc đất Cực Bắc này chứ?
Chung Sơn hỏi.
- Ừm, mấy trăm năm này, ta căn bản đã đi dạo hết đất Cực Bắc.
Bi Thanh Ti gật đầu.
- Đã là như thế, vợ chồng hai người chúng ta sẽ chia binh hai đường, náo đất Cực Bắc long trời lỡ đất!
Chung Sơn suy nghĩ một chút, cười nói.
- Ừm!
Bi Thanh Ti mặc dù không biết kế hoạch của Chung Sơn, nhưng vẫn là ngọt ngào gật đầu.
Kế tiếp, Chung Sơn cùng Bi Thanh Ti nói chuyện suốt hai ngày thời gian.
Hai ngày thời gian này, Bi Thanh Ti nói một lần cho Chung Sơn về tình huống khái quát của đất Cực Bắc, mà Chung Sơn cũng báo cho Bi Thanh Ti biết về kế hoạch to gan trong lòng.
Mặc dù Bi Thanh Ti kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là hưng phấn, lập tức gật đầu đáp ứng.
. . .
Ngoài Thương Sinh Điện!
Cung chủ Băng Thần Cung thu thập Băng Thần Cung một chút, liền mang theo một nhóm cao thủ chạy thẳng tới Thương Sinh Điện.
Hiện tại Bi Thanh Ti có thể chấp chưởng Thương Sinh Điện, địa vị tương đương với chính mình, nhưng chính mình dù sao cũng là Cung chủ, quyền uy không thể phạm. Huống chi, Bi Thanh Ti chỉ có nguyện ý hiến tế, mới có tư cách ngang hàng địa vị cùng mình. Nếu không nguyện hiến tế, vậy . . .
Quần thần Đại Tranh đề phòng nhìn một nhóm người ở đối diện, Tiểu Mai, Tiểu Lăng lại càng nao núng trốn ở sau lưng mọi người.
Ầm!
Cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Đại môn vừa mở, tâm thần mọi người cũng bị hấp dẫn.
- Bi Thanh Ti, ngươi làm gì, ngươi có làm bẩn Thương Sinh Điện hay không?
Cung chủ Băng Thần Cung giận kêu lên.
Chung Sơn mang theo Bi Thanh Ti chậm rãi đi ra.
Giờ phút này, Bi Thanh Ti đã không còn là thần thái trách trời thương dân lúc trước, mà biến thành trầm ổn hơn rất nhiều.
- Cung chủ, hiện tại ta là chủ của Thương Sinh Điện, hết thảy của Thương Sinh Điện, còn chưa tới phiên ngươi nói!
Bi Thanh Ti thản nhiên nói.
- Ừm?
Chân mày Cung chủ Băng Thần Cung cau lại, bởi vì nàng phát hiện Bi Thanh Ti thật giống như thay đổi thành người khác.
- Chủ của Thương Sinh Điện? Đó là lấy thương sinh trở thành ý niệm của mình, tương lai nên xông lên đại điển hiến tế vì thương sinh!
Cung chủ Băng Thần Cung lạnh lùng nói.
- Đại điển hiến tế? Ta đã nói là không đi sao?
Bi Thanh Ti thản nhiên nói.
Đột nhiên, Cung chủ Băng Thần Cung phát hiện Bi Thanh Ti sắc bén hơn rất nhiều.
- Cung chủ mời trở về đi, bây giờ ta là chủ của Thương Sinh Điện, ngươi mang các sư tỷ xông loạn vào Thương Thiên Điện nữa, đó là phá hư quy củ của Băng Thần Cung!
Bi Thanh Ti không khách khí chút nào.
- Ngươi!
Cung chủ Băng Thần Cung nhất thời cứng họng. Phá hư quy củ? Chính mình đường đường là Cung chủ, phá hư quy củ?
- Thần Hồn Dẫn của ta ở Huyền Thiên Tông, hơn nữa còn ăn Thoát Thần Đan, ngươi còn có gì phải lo lắng?
Bi Thanh Ti thản nhiên nói.
Bộ mặt Cung chủ Băng Thần Cung kéo ra, bởi vì nàng phát hiện, Bi Thanh Ti thật giống như đã thoát khỏi sự khống chế của chính mình, khó có thể nắm lấy, oán hận nhìn Chung Sơn bên cạnh một chút, Cung chủ Băng Thần Cung phất ống tay áo một cái, quay đầu rời đi.
Cung chủ Băng Thần Cung đi, đệ tử khác của Băng Thần Cung cũng chỉ có thể nhìn nhau, cuối cùng rối rít rời đi.
- Chúng thần bái kiến hoàng hậu!
Quần thần Đại Tranh trịnh trọng hành lễ nói.
- Ừm!
Bi Thanh Ti cười, gật đầu.
- Thiếu Cung chủ, ngươi cười, thật lâu không thấy được ngươi cười!
Tiểu Mai bỗng nhiên vui mừng.
- "Đúng vậy a, Thiếu Cung chủ, ngươi cười lên là đẹp mắt nhất!
Tiểu Lăng cũng nói.
- Hai nha đầu các ngươi!
Bi Thanh Ti vui vẻ nói, giải khai khúc mắc, tâm tình thật tốt.
- Tiểu Mai? Tiểu Lăng?
Chung Sơn nhìn về phía hai người.
- A, phu quân của Thiếu Cung chủ!
Hai nàng lập tức cung kính hành lễ.
- Không cần đa lễ, lần này, đa tạ các ngươi!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Không có gì, trước kia Thiếu Cung chủ đối với chúng ta tốt, chúng ta tự nhiên không thể nhìn Thiếu Cung chủ chịu chết!
Tiểu Mai lập tức nói.
Chung Sơn gật đầu.
- Bảo vệ tốt an toàn của các nàng. Huyễn Cơ, Nam Cung Thắng, Quy Xà, Kinh Hồng tiên sinh đi vào theo chúng ta, những người khác trông chừng tốt bốn phía Thương Sinh Điện!
Chung Sơn nói.
- Rõ!
Quần thần tuân mệnh.
Ầm!
Cửa đại điện ầm ầm đóng kín.
Huyễn Cơ vừa vào đại điện, đã chạy thẳng tới Vạn Ác Chi Trì, mà những người khác cũng kinh ngạc nhìn đại điện này.
Mặc dù kinh ngạc một đám thi thể, còn có cái ao yêu dị kia, nhưng chúng thần ai cũng không nói thêm gì, bởi vì tất cả mọi người biết Thánh vương gọi mình đi vào, nhất định có chuyện quan trọng muốn nói.
- Nguồn gốc của vạn ác? Nơi này có mười tám cái? Còn có này . . . Này . . .
Huyễn Cơ ngạc nhiên kêu lên.
Chung Sơn mang theo quần thần đi tới bên cạnh Huyễn Cơ.
Bi Thanh Ti tò mò nhìn Huyễn Cơ, bởi vì chỉ có nàng luôn luôn ẩn trong hắc bào, tại sao đến nơi này lại ẩn trong hắc bào?
Không phải là là Huyễn Cơ không muốn mở hắc bào ra, chẳng qua là vừa mở hắc bào ra, ai cũng không thấy mình trừ Chung Sơn.
- Thấy Vạn Ác Chi Trì này, ngươi muốn làm gì nhất?
Chung Sơn cười hỏi.
Những người khác cũng kỳ quái nhìn về phía Huyễn Cơ, Thánh vương hỏi cái này có ý gì? Huyễn Cơ muốn làm gì?
- Ăn nó!
Huyễn Cơ nói thẳng.
Có lẽ đối với có ít người mà nói, đó là thương sinh đại nghĩa, nhưng đến trong miệng Chung Sơn, cái này căn bản là lo bò trắng răng, cho dù Thiên Ma Giới phủ xuống đại thế giới thì thế nào?
Chiến Thiên Ma! Đại Tranh có hùng tâm chiến với Thiên Ma, quần hùng thiên hạ sẽ không có sao? Có lẽ có một đoạn thời kỳ sanh linh đồ thán, nhưng thiên hạ hết sức đại loạn, nơi nào không phải là sanh linh đồ thán? Số lượng thế lực của đại thế giới chém giết tử vong, chưa chắc sẽ ít hơn so sánh với Thiên Ma tạo thành!
Diệt tộc? Diệt chủng? Lại càng là lời nói vô căn cứ, thiên hạ thánh nhân đều để bài biện sao? Số trời cũng là bài biện sao? Cần gì một tiểu nữ tử như ngươi quan tâm?
Mặc dù lời nói của Chung Sơn rất uyển chuyển, nhưng Bi Thanh Ti chính là một mình đi vào ngõ cụt, cũng không phải là ngu ngốc, lập tức sẽ hiểu hết thảy.
Một phen giải thích, trên mặt của Bi Thanh Ti bị nói tới mặt đỏ tới mang tai, đến n một khắc này, Bi Thanh Ti mới phát hiện ngu ngốc lúc trước.
Thấy Chung Sơn còn đang không ngừng nói, Bi Thanh Ti có cảm giác muốn tìm kẽ đất chui vào.
- Dĩ nhiên, cũng không có thể trách ngươi toàn bộ, ba người thành hổ, huống chi Băng Thần Cung có ngàn vạn người, hơn nữa vừa nói chính là mấy trăm năm, cho dù là Thánh nhân ở chỗ này, cũng bị thuyết phục, ngươi còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu.
Chung Sơn nhìn ra sự giải thoát của Bi Thanh Ti, nhưng vẫn là giễu cợt một phen.
- A!
Thấy Chung Sơn nói không dứt, Bi Thanh Ti xấu hổ và giận dữ cắn Chung Sơn một cái.
- Ha ha ha ha!
Chung Sơn nở nụ cười.
Cắn xong Bi Thanh Ti mới phát hiện Chung Sơn cố ý giễu cợt, vốn là trong lòng có chút ngọt ngào, bỗng nhiên mạnh mẽ cả kinh.
- Nguy rồi, nguy rồi!
Bi Thanh Ti mạnh mẽ ngồi dậy. Vẻ mặt gấp gáp, thật giống như muốn khóc.
- Sao vậy?
Chung Sơn hỏi.
- Ta . . . Ta . . . Ô!
Bi Thanh Ti lo lắng không nói ra, nhất thời khóc lên.
- Từ từ nói, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, có ta ở đây, không có gì không được!
Chung Sơn nhỏ giọng nói.
- Ta . . . Ta thực ngốc!
Bi Thanh Ti vẻ mặt thảm thiết nói.
- Ngươi không phải mới vừa đã biết sao?
Nghe được Chung Sơn giễu cợt, Bi Thanh Ti vừa thẹn, vừa vội, vừa cười, vừa khóc! Nhất thời dở khóc dở cười, nhất thời không cách nào biểu đạt tâm tình mình.
- Nói đi, chuyện gì xảy ra?
Lúc này Chung Sơn mới vỗ vỗ phía sau lưng Bi Thanh Ti lần nữa, trấn an tâm thần của nàng một chút.
- Ta làm hai chuyện sai. Cái này làm như thế nào?
Bi Thanh Ti nói.
- Nga? Chuyện sai gì?
- Ta ăn một viên Thoát Thần Đan, còn giao Thần Hồn Dẫn cho Huyền Vũ tộc. Bây giờ muốn toàn thân trở lui cũng khó khăn!
Bi Thanh Ti lo lắng nói.
- Thoát Thần Đan? Là chuyện gì xảy ra?
- Thoát Thần Đan, nửa năm sau, thần hồn ly thể, thân thể biến đổi vững chắc, mặc dù có thể bảo tồn di thể, nhưng là thần hồn không cách nào ở thân thể nữa. Ngươi nhìn tám mươi cỗ thi thể kia, các nàng trước kia chính là như vậy.
Bi Thanh Ti nói.
Chung Sơn nhìn lại, trong đại điện đúng là có tám mươi cỗ thi thể, nhìn những thi thể này, chân mày Chung Sơn nhíu lại.
- Thoát Thần Đan này ở đâu ra, có thể có giải dược hay gì đó không?
Chung Sơn ngưng trọng hỏi.
- Ta không biết có cách giải hay không, đây là bí dược của Tinh tộc, bọn họ có thể có giải dược, nhưng Tinh tộc không thể nào đồng ý hiện tại ta rút khỏi. Làm như thế nào?
Bi Thanh Ti vô cùng cả giận nói, thật giống như trời sập.
- Đó cũng không phải là chuyện gì khó!
Chung Sơn suy nghĩ một chút nói.
- Ách?
Bi Thanh Ti hơi hơi ngạc nhiên.
Đó cũng không phải chuyện khó? Có khả năng sao? Chuyện tình chính mình lo lắng muốn chết, Chung Sơn lại nói không có gì lớn?
- Lui 1 vạn bước mà nói, cho dù thần hồn ly thể, chỉ cần ngươi còn không có chuyện, mặc kệ là Quỷ tu, hoặc là chuyển thế sống lại, huống chi ta còn không có đi Tinh tộc, đến lúc đó nói không chừng có thể tìm đến biện pháp giải quyết!
Chung Sơn suy nghĩ một chút nói.
Nghe Chung Sơn nói như thế, thật giống như thật sự không có gì lớn, tự mình nghĩ nhiều? Bi Thanh Ti nhất thời không biết nói gì, đồng thời càng thêm ỷ lại Chung Sơn, có nam nhân ở bên người chính là tốt, vấn đề khó khăn lớn hơn nữa thật ra thì cũng không coi vào đâu.
- Còn có, Thần Hồn Dẫn là chuyện gì xảy ra?
Chung Sơn hỏi lần nữa.
- Cái kia? Cái kia có thể phiền toái!
Bi Thanh Ti nói lần nữa.
- Nga?
- Đó là một loại ngọc bài Nữ Oa nương nương luyện chế năm đó, lấy ra một tia lực lượng thần hồn từ trên người tu giả, nếu như tu giả bỏ mình, chỉ cần thần hồn còn, là có thể dưới tình huống bóp nát ngọc bài, dẫn dắt thần hồn trở lại, nhưng, những năm này ngọc bài kia đã sớm biến thành Thôi Tử Phù của người hiến tế, tựu giống với ta nói, nửa năm sau, thần hồn ly thể, chỉ cần bóp nát ngọc bài, thần hồn của ta cũng sẽ bị một cổ sức lực dẫn dắt đến ngọc bài đã vỡ. Mà cái ngọc bài kia, đang ở, trong tay Chí Tôn Huyền Vũ tộc - Huyền Thiên Tông!
Vẻ mặt Bi Thanh Ti khổ sở nói.
- Ở chỗ Huyền Thiên Tông?
Chân mày Chung Sơn cau lại.
- Ừm, đại điện hiến tế ở chỗ bốn Thiên Trụ, cũng là Thánh Địa của Huyền Vũ tộc, vì vậy, cũng đã trở thành truyền thống, ta . . . Ta . ..
Bi Thanh Ti nhất thời khó tỏ bày vẻ hồ đồ năm đó.
Đứng ở góc độ khách quan mà xem, năm đó chính mình thật bị cái gọi là đại nghĩa thương sinh làm cho u mê. Bi Thanh Ti đỏ mặt xấu hổ!
Đồng thời, Bi Thanh Ti cũng chờ đợi nhìn Chung Sơn, hy vọng Chung Sơn có biện pháp nữa.
Chung Sơn cau mày trầm tư một chút, trong lúc đó, ánh mắt thỉnh thoảng chần chờ, thỉnh thoảng bén nhọn, thật giống như đang mưu tính đại sự.
Bi Thanh Ti kiên nhẫn chờ.
Nghĩ một lát, Chung Sơn khe khẽ thở phào, nói:
- Yên tâm, chuyện này giao cho ta!
- Vậy làm như thế nào?
Bi Thanh Ti nói.
- Nếu Thần Hồn Dẫn không có cách nào tránh khỏi, vậy thì trực tiếp đối mặt. Đồng thời, ta cần hảo hảo lập kế hoạch một phen!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Kế hoạch?
Bi Thanh Ti khẽ nhíu mày.
- Ngươi quen thuộc đất Cực Bắc này chứ?
Chung Sơn hỏi.
- Ừm, mấy trăm năm này, ta căn bản đã đi dạo hết đất Cực Bắc.
Bi Thanh Ti gật đầu.
- Đã là như thế, vợ chồng hai người chúng ta sẽ chia binh hai đường, náo đất Cực Bắc long trời lỡ đất!
Chung Sơn suy nghĩ một chút, cười nói.
- Ừm!
Bi Thanh Ti mặc dù không biết kế hoạch của Chung Sơn, nhưng vẫn là ngọt ngào gật đầu.
Kế tiếp, Chung Sơn cùng Bi Thanh Ti nói chuyện suốt hai ngày thời gian.
Hai ngày thời gian này, Bi Thanh Ti nói một lần cho Chung Sơn về tình huống khái quát của đất Cực Bắc, mà Chung Sơn cũng báo cho Bi Thanh Ti biết về kế hoạch to gan trong lòng.
Mặc dù Bi Thanh Ti kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là hưng phấn, lập tức gật đầu đáp ứng.
. . .
Ngoài Thương Sinh Điện!
Cung chủ Băng Thần Cung thu thập Băng Thần Cung một chút, liền mang theo một nhóm cao thủ chạy thẳng tới Thương Sinh Điện.
Hiện tại Bi Thanh Ti có thể chấp chưởng Thương Sinh Điện, địa vị tương đương với chính mình, nhưng chính mình dù sao cũng là Cung chủ, quyền uy không thể phạm. Huống chi, Bi Thanh Ti chỉ có nguyện ý hiến tế, mới có tư cách ngang hàng địa vị cùng mình. Nếu không nguyện hiến tế, vậy . . .
Quần thần Đại Tranh đề phòng nhìn một nhóm người ở đối diện, Tiểu Mai, Tiểu Lăng lại càng nao núng trốn ở sau lưng mọi người.
Ầm!
Cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Đại môn vừa mở, tâm thần mọi người cũng bị hấp dẫn.
- Bi Thanh Ti, ngươi làm gì, ngươi có làm bẩn Thương Sinh Điện hay không?
Cung chủ Băng Thần Cung giận kêu lên.
Chung Sơn mang theo Bi Thanh Ti chậm rãi đi ra.
Giờ phút này, Bi Thanh Ti đã không còn là thần thái trách trời thương dân lúc trước, mà biến thành trầm ổn hơn rất nhiều.
- Cung chủ, hiện tại ta là chủ của Thương Sinh Điện, hết thảy của Thương Sinh Điện, còn chưa tới phiên ngươi nói!
Bi Thanh Ti thản nhiên nói.
- Ừm?
Chân mày Cung chủ Băng Thần Cung cau lại, bởi vì nàng phát hiện Bi Thanh Ti thật giống như thay đổi thành người khác.
- Chủ của Thương Sinh Điện? Đó là lấy thương sinh trở thành ý niệm của mình, tương lai nên xông lên đại điển hiến tế vì thương sinh!
Cung chủ Băng Thần Cung lạnh lùng nói.
- Đại điển hiến tế? Ta đã nói là không đi sao?
Bi Thanh Ti thản nhiên nói.
Đột nhiên, Cung chủ Băng Thần Cung phát hiện Bi Thanh Ti sắc bén hơn rất nhiều.
- Cung chủ mời trở về đi, bây giờ ta là chủ của Thương Sinh Điện, ngươi mang các sư tỷ xông loạn vào Thương Thiên Điện nữa, đó là phá hư quy củ của Băng Thần Cung!
Bi Thanh Ti không khách khí chút nào.
- Ngươi!
Cung chủ Băng Thần Cung nhất thời cứng họng. Phá hư quy củ? Chính mình đường đường là Cung chủ, phá hư quy củ?
- Thần Hồn Dẫn của ta ở Huyền Thiên Tông, hơn nữa còn ăn Thoát Thần Đan, ngươi còn có gì phải lo lắng?
Bi Thanh Ti thản nhiên nói.
Bộ mặt Cung chủ Băng Thần Cung kéo ra, bởi vì nàng phát hiện, Bi Thanh Ti thật giống như đã thoát khỏi sự khống chế của chính mình, khó có thể nắm lấy, oán hận nhìn Chung Sơn bên cạnh một chút, Cung chủ Băng Thần Cung phất ống tay áo một cái, quay đầu rời đi.
Cung chủ Băng Thần Cung đi, đệ tử khác của Băng Thần Cung cũng chỉ có thể nhìn nhau, cuối cùng rối rít rời đi.
- Chúng thần bái kiến hoàng hậu!
Quần thần Đại Tranh trịnh trọng hành lễ nói.
- Ừm!
Bi Thanh Ti cười, gật đầu.
- Thiếu Cung chủ, ngươi cười, thật lâu không thấy được ngươi cười!
Tiểu Mai bỗng nhiên vui mừng.
- "Đúng vậy a, Thiếu Cung chủ, ngươi cười lên là đẹp mắt nhất!
Tiểu Lăng cũng nói.
- Hai nha đầu các ngươi!
Bi Thanh Ti vui vẻ nói, giải khai khúc mắc, tâm tình thật tốt.
- Tiểu Mai? Tiểu Lăng?
Chung Sơn nhìn về phía hai người.
- A, phu quân của Thiếu Cung chủ!
Hai nàng lập tức cung kính hành lễ.
- Không cần đa lễ, lần này, đa tạ các ngươi!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Không có gì, trước kia Thiếu Cung chủ đối với chúng ta tốt, chúng ta tự nhiên không thể nhìn Thiếu Cung chủ chịu chết!
Tiểu Mai lập tức nói.
Chung Sơn gật đầu.
- Bảo vệ tốt an toàn của các nàng. Huyễn Cơ, Nam Cung Thắng, Quy Xà, Kinh Hồng tiên sinh đi vào theo chúng ta, những người khác trông chừng tốt bốn phía Thương Sinh Điện!
Chung Sơn nói.
- Rõ!
Quần thần tuân mệnh.
Ầm!
Cửa đại điện ầm ầm đóng kín.
Huyễn Cơ vừa vào đại điện, đã chạy thẳng tới Vạn Ác Chi Trì, mà những người khác cũng kinh ngạc nhìn đại điện này.
Mặc dù kinh ngạc một đám thi thể, còn có cái ao yêu dị kia, nhưng chúng thần ai cũng không nói thêm gì, bởi vì tất cả mọi người biết Thánh vương gọi mình đi vào, nhất định có chuyện quan trọng muốn nói.
- Nguồn gốc của vạn ác? Nơi này có mười tám cái? Còn có này . . . Này . . .
Huyễn Cơ ngạc nhiên kêu lên.
Chung Sơn mang theo quần thần đi tới bên cạnh Huyễn Cơ.
Bi Thanh Ti tò mò nhìn Huyễn Cơ, bởi vì chỉ có nàng luôn luôn ẩn trong hắc bào, tại sao đến nơi này lại ẩn trong hắc bào?
Không phải là là Huyễn Cơ không muốn mở hắc bào ra, chẳng qua là vừa mở hắc bào ra, ai cũng không thấy mình trừ Chung Sơn.
- Thấy Vạn Ác Chi Trì này, ngươi muốn làm gì nhất?
Chung Sơn cười hỏi.
Những người khác cũng kỳ quái nhìn về phía Huyễn Cơ, Thánh vương hỏi cái này có ý gì? Huyễn Cơ muốn làm gì?
- Ăn nó!
Huyễn Cơ nói thẳng.
/1254
|