“Lần này chúng ta vớ khẩm rồi! Lão đại, ngươi nói có phải nên chia cho ta nhiều hơn một chút không nga? Nhờ có ta mới bắt được mấy mĩ nhân này đó.”
“Hừ, ngươi thật giỏi kì kèo. Bất quá, ngươi có công, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Ha hả, lão đại anh minh.”
Qua cuộc đối thoại của hai tên nọ, Tuyết Tĩnh Nguyệt có thể xác định chắc chắn rằng mình đã bị bắt cóc, tồi tệ hơn nữa là còn rơi vào tay bọn buôn người.
Tay chân bị trói làm Tuyết Tĩnh Nguyệt có chút khó chịu, thấy có người lại gần, Tuyết Tĩnh Nguyệt vờ nhắm mắt, nằm im bất động nghe chúng nói chuyện.
“Lão đại, ta còn có việc nên đi trước, có gì thì bảo A Kế đến thông tri ta. Ta chờ tin tốt của ngươi.”
“Được. Lần sau gặp, Hào Triển Thoại”
Hào Triển Thoại?! Tuyết Tĩnh Nguyệt kinh nghi. Hừ, quả nhiên không phải loại người tốt lành gì.
Lúc ở Ngọc quán, Viên Anh Hoa một mực nài nỉ Tuyết Tĩnh Nguyệt để Tiểu Lang ở lại bồi nàng đã làm hắn không vui, dù vậy hắn vẫn để nàng ở lại, không phải vì nàng ta mà là vì Tiểu Lang.
Hắn không muốn Tiểu Lang nghĩ hắn quá mức ràng buộc nàng, thỉnh thoảng cũng nên để nàng ra ngoài dạo chơi thoải mái một chút. Mặc dù nàng là nha đầu của hắn, ở bên cạnh hắn là bổn phận của nàng, hắn lại không muốn Tiểu Lang vì chức trách mà ở cùng hắn, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng thái độ bề trên đối đãi với nàng, hai người bọn họ cứ hòa hợp như bây giờ là được, không cung kính cũng chẳng xa cách, thật tự nhiên.
Tuyết Tĩnh Nguyệt biết hắn đối với Tiểu Lang thật đặc biệt, ngay từ lần đầu tiên đã vậy rồi. Cảm giác khi ở cùng nàng không giống như khi ở cùng người khác, ở bên nàng, hắn thấy thật yên bình.
Viên Anh Hoa làm người có chút ngạo mạn nhưng không phải kẻ ngu ngốc. Tuyết Tĩnh Nguyệt đã nói, hắn coi trọng nàng, coi trọng Tiểu Lang, người có đầu óc đều có thể hiểu Tuyết Tĩnh Nguyệt ám chỉ điều gì, tự khắc sẽ không làm việc mà không kiêng kị.
Đi được nửa đường, Tuyết Tĩnh Nguyệt nghe dân chúng xôn xao bàn luận chuyện gì đó. Tất nhiên, Tuyết Tĩnh Nguyệt không phải dạng người sẽ ở lại để nghe ngóng chuyện, vậy nên hắn tiếp tục đi, nhưng chưa được một khắc thì bước chân đã dừng lại, hắn nghe thấy mọi người nhắc đến những vụ mất tích gần đây, còn có.. Hào Triển Thoại? Đó không phải đối tượng gặp mặt của Viên Anh Hoa sao?
Tuyết Tĩnh Nguyệt không thể khống chế bước chân gần như là chạy của mình, trong đầu không ngừng lặp đi lại những gì vừa nghe thấy.
Hào Triển Thoại, hào hoa phong nhã, ngoại hình tuấn tú phong lưu, nghe nói y là một tiểu thương, thường xuyên đi đây đó làm ăn nên có nhiều mối quan hệ rộng rãi, được vô số nữ tử thế gia sinh lòng mến mộ. Kì lạ ở chỗ, hầu hết những nữ tử có liên quan đến y sau khi chia tay không lâu đều mất tích, không rõ đã đi đâu. Gia đình nạn nhân không tìm thấy con liền chạy đi báo án, hi vọng quan phủ sẽ vào cuộc điều tra. Trái lại, quan phủ hết lần này đến lần khác ậm ờ trễ nãi, hoặc có làm cũng toàn cho ra những kết quả dở dở ương ương, nào là: Chạy trốn theo tình lang, thắt cổ, nhảy sông,.. đủ loại lí do khiến lòng người căm phẫn, rồi dửng dưng phủi phui cho xong chuyện.
Tuyết Tĩnh Nguyệt không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, con dân bị mất tích ngay trong phủ huyện của mình, bậc làm quan phụ mẫu sao có thể dễ dàng cho qua, còn là rất nhiều lần như vậy. Không chừng, Tuyết Tĩnh Nguyệt nghi ngờ, quan phủ và gã Hào Triển Thoại kia có mốc nối với nhau.
Tuyết Tĩnh Nguyệt có linh cảm không hay về việc này, Viên Anh Hoa từ nhỏ đã sống trong ngưỡng mộ của người khác mà lớn lên, dễ bị mê hoặc bởi những thứ hào nhoáng bên ngoài. Lần này, nhận được lời mời của Hào Triển Thoại, chưa luận đến xuất thân, chỉ bằng vẻ bề ngoài của y cũng đủ để Viên Anh Hoa cấp cho y một cái nể mặt mà gặp một lần. Tuyết Tĩnh Nguyệt lo, không phải lo cho Vương Chu Hoa mà lo cho Tiểu Lang, hắn đáng lẽ không nên đáp ứng để nàng ở lại, mặc kệ lí do là gì.
Tìm một hồi ở Ngọc quán không thấy, Tuyết Tĩnh Nguyệt gấp gáp cho gọi chưởng quầy Cảnh Tùng thì được biết họ đã dời điểm hẹn đến gần hồ Đằng Xuân. Mau chóng đi đến đó, trên đường còn cho người quay về tìm Cẩm Thương hỗ trợ. Đến hồ Đằng Xuân, vội tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đã thấy nàng cùng Viên Anh Hoa đứng dưới tàng liễu cạnh hồ, gần đó còn có một nam nhân khác. Thấy y tỏ ra ưu nhã lịch thiệp, dù chưa gặp qua Tuyết Tĩnh Nguyệt cũng có thể đoán được y là Hào Triển Thoại trong lời đồn kia. Quả nhiên, chỉ bằng tướng mạo này của y muốn bầu bạn bên cạnh giai nhân, mĩ nữ nào cũng là chuyện thật dễ dàng. Có thể thấy điều đó trên gương mặt của Viên Anh Hoa, vẻ mê đắm, ngượng ngịu đó không phải là giả, mà trên gương mặt của Tiểu Lang thì, ánh mắt của nàng..
Phía sau ót nhói lên, trước mắt tối sầm, khi ý thức dần chìm sâu vào hôn ám, khuôn mặt Tiểu Lang hiện lên thật rõ rệt. Vẻ mặt đó của nàng Tuyết Tĩnh Nguyệt chưa thấy qua bao giờ, nó thật xa lạ, mà trong đôi mắt ấy.. là một mảnh hàn băng?!
Tuyết Tĩnh Nguyệt hé mắt quan sát nơi này. Đây có lẽ là một đạo đường bỏ hoang, cũng là điểm tập kết của bọn buôn người, căn phòng ẩm thấp, hôi hám, ánh nắng không đủ sáng để soi vào tận bên trong, mà Tuyết Tĩnh Nguyệt chính là nằm trong cùng ánh sáng ấy. Xuyên qua màn tối, đám hán tử quây quần trầm trồ đánh giá những người cũng bị trói như Tuyết Tĩnh Nguyệt. Tuyết Tĩnh Nguyệt không thích cái nhìn của bọn chúng, giống như chúng là đang nhìn đồ vật chứ không phải là người, tùy ý loạn mắt không kiêng nể, ừng ực nuốt nước miếng một cách tục tĩu, tất cả đều làm Tuyết Tĩnh Nguyệt chán ghét.
Có hơn mười tên bên trong, hai tên canh chừng ở bên ngoài, Tuyết Tĩnh Nguyệt khẽ xoay đầu nhìn quanh, nam có, nữ có, khoảng mười mấy người bị bắt giữ, nép sát người vào vách, run rẩy bật khóc. Tiếp tục nhìn, ánh mắt Tuyết Tĩnh Nguyệt lóe lên, hắn tìm thấy Tiểu Lang rồi, thật may là nàng không sao.
Mãi vui vì Tiểu tìm được Lang, Tuyết Tĩnh Nguyệt quên mất tình huống trước mắt có bao nhiêu tồi tệ.
“Lão đại, lần này chúng ta xử lí thế nào?” Tên hán tử thô to, râu rậm hỏi tên áo xanh dựa người vào tường nốc rượu.
Tên nọ “Xì” cười, một vẻ ‘biết rồi còn hỏi’, nói:”Như mọi khi thôi! Đứa nào đẹp thì bán làm sủng vật, nhớ xem coi chúng còn trinh hay không, mấy lão già bây giờ yêu cầu sủng vật cao lắm, còn trinh bán có giá hơn.”
“Nhỡ không còn thì sao?”
Tên áo xanh phá lên cười, vỗ vai hắn:”Ngươi nghĩ đi đâu vậy, nếu thực sự không còn, ngươi tính chiếm làm của riêng chắc?” Vuốt mép, tên áo xanh cười thâm hiểm:”Không còn thì vứt vào kĩ viện. Loại đàn bà đã không còn trinh tiết rất thích hợp để hầu hạ đàn ông. Bất quá, cứ yên tâm! ‘Hàng’ Hào Triển Thoại mang đến ít khi nào xảy ra sơ sót, ngươi vẫn là nên quên đi. Chẳng phải trước đây đã cho ngươi hai đứa rồi sao?”, hắn nhướng mày:”Đừng nói với ta là ngươi chơi chết chúng rồi nga?”
Hán tử thô to ho một tiếng, không hề gì, nói:”Cũng không hẳn là chết, nhưng yếu quá, chơi không tận hứng.”
“Cầm thú!” Tên áo xanh lớn tiếng cười dài, bản thân hắn cũng chính là người như vậy. Ở trên giường càng phóng đãng, càng dâm loạn càng làm hắn kích thích, những kẻ từng lên giường với hắn đều biết hắn có máu bạo hành, cùng hắn một đêm không thương tích đầy mình cũng nửa sống nửa chết. Thực thảm!
“Số còn lại không xử lí được thì làm sao lão đại?” Tên choi choi lùn mã tử từ ngoài vào lên tiếng hỏi. Tên áo xanh chưa kịp trả lời thì một tên khác đã dành nói trước.
“Chẳng phải đã có Quý lão gia rất thích ăn thịt người đó sao? Lần trước lão còn hối ta nhanh chuyển ‘hàng’ gấp cho lão. Sắp tới lão phải đãi một bàn tiệc lớn, không có ‘hàng’ thì không được. Nom vẻ mặt thèm thuồng của lão mà ta đây rùng mình.”
“Quý lão gia? Thật không ngờ hắn lại có loại ham mê không tầm thường như vậy.” Tên choi choi có hơi bất ngờ, cũng không kinh ngạc lắm.
Tên khác xen vào giễu cợt:”Hừ, bề ngoài làm ra vẻ đạo mạo thanh cao, cứu tế dân nghèo, đi chùa chiềng làm phước,.. có ai ngờ lại là kẻ ăn thịt người giấu mặt. Đúng là ‘mặt người dạ thú’.”
Tên áo xanh vỗ lưng hắn, trào phúng:”Ngươi nghĩ ngươi có quyền lên tiếng sao? Bớt đạo đức giả đi, đã bước trên con đường này thì ai cũng như ai, khỏi phải ra vẻ cao thượng.” Hắn trầm mặt, ánh mắt như độc xà thâm hiểm trừng từng tên:”Ta mặc kệ hắn thích là thịt người hay là gì. Chỉ cần hắn có tiền, có thể trả cho ham muốn của mình thì ngày ấy ta còn qua lại với hắn. Quản làm chi suy nghĩ của bọn quan quyền giàu có, ngươi hiểu được sao?” Thấy tên nọ an phận, hắn lại cười thân thiết:”Đừng nói là thịt người, ngay cả thuốc phiện, đàn ông, đàn bà,.. ai đem lại lợi lộc cho chúng ta, chúng ta cùng người đó hợp tác. Trước giờ vẫn vậy, chẳng phải sao?”
Bọn chúng nhìn nhau rồi bật cười. Đã ở tận cùng đáy xã hội rồi còn sợ chi, cùng nhau chìm sâu vào bóng tối đi, ai cũng chẳng thể thoát.
Bọn chúng có bao nhiêu khoái trá thì cũng có bấy nhiêu ánh mắt đổ dồn về chúng sợ hãi. Nghĩ đến rơi vào tay những kẻ còn hơn cả súc sinh này, nước mắt không nén được trào ra, kinh sợ. Không may mắn, vẻ mặt khóc lóc thảm thương ngược lại chỉ càng làm tăng thú tính của một vài tên, chẳng hạn như tên này.
“Lão đại, kiểm ‘hàng’ được chưa? Ta có chút nhịn không được.”
Tên áo xanh hiểu ý, cười:”Xem ai đang nói kìa. Được rồi, muốn làm gì thì tùy, miễn đừng làm đến bước cuối là được. Còn có, đừng làm chúng bị thương quá nặng, ta còn trông cậy vào chúng kiếm ăn đấy”.
“Đã hiểu, lão đại.”
Cả bọn đồng thanh hô lên hào hứng. Một số tên chạy nhanh đến giành lấy người mình vừa ý mặc sức sỗ sàng, khinh bạc.
Mắt thấy một tên đi đến chỗ Tiểu Lang, Tuyết Tĩnh Nguyệt thoáng kinh ngạc rồi chuyển sang giận dữ, quên mất bản thân đang bị trói, tay dùng sức kéo căng dây thừng ra hai bên.
Tên nọ dùng tay nâng cằm nàng như đang ngoạn một món đồ chơi bằng sứ, tay vân vê nghiêng trái, nghiêng phải, trên gương mặt đầy sẹo của hắn lộ ra tia cười hung ác.
“Tuy không phải mẫu người đại gia đây yêu thích, bất quá cũng coi tạm được. Hảo hảo hầu hạ đại gia, biết đâu đại gia sẽ xin lão đại thưởng ngươi cho ta, đến lúc đó, ngươi chỉ cần hầu hạ mỗi đại gia, không cần phải bôn ba bên ngoài tùy người chơi đùa.” Nói rồi còn vươn lưỡi liếm lên má nàng.
Mỗi một câu hắn nói ra đều nhịn không được kèm theo hai chữ “Đại gia”, như là tự ban cho mình thân phận cao quý, tùy mắt bề trên nhìn xuống. Mặt Tiểu Lang đen sì như gan heo, bên má từng trận ghê tởm. Nếu không phải hai tay đều bị trói, nàng đã nắm áo hắn, dùng sức vả cho mấy chục bạt tai, hét văng nước miếng vào mặt tên khốn kiếp này:
“Cha chả, thật đúng là chán sống rồi! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả? Cho ngươi chết! Cho chết này!!”
Ngay khi hắn bắt đầu sấn lại gần nàng, một bóng người “Vụt” tới tông mạnh vào người hắn, khiến hắn ngã chỏng vó ra sau.
Tiểu Lang bất ngờ nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt thở hổn hển trước mặt, ai tới nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra được không? Sao Tuyết Tĩnh Nguyệt lại ở đây?
Tuyết Tĩnh Nguyệt không nói gì, nhìn Tiểu Lang rồi vuơn ra đôi tay rướm đầy máu, cổ tay bong hết cả da, lam nham do giằng giật với dây thừng, ôm nàng vào lòng, thở ra một hơi nhẹ nhõm, vỗ về lưng nàng, giọng điệu mềm nhẹ an ủi:”Không sao rồi!”
Tiểu Lang sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì tên nọ đã lao tới đạp mạnh vào lưng Tuyết Tĩnh Nguyệt, tức giận gầm lên:”Mẹ nó, thằng khốn! Đừng nghĩ mày là ‘hàng’ thì tao sẽ không làm gì được mày. Cho mày biết, bình sinh tao chúa ghét những tên như mày, ỷ có ngoại hình một chút, nhà có tiền là ra vẻ ta đây lên mặt công tử. Mày nghĩ mày ngon lắm chắc, đồ anh hùng rơm. Xem tao như thế nào trừng trị những thằng như mày.”
Vừa dứt lời, những cú đá nặng ngàn cân liền trút xuống, tên kia như phát điên mà dốc hết sức lực đá vào người Tuyết Tĩnh Nguyệt. Tuyết Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, gồng người lên chống đỡ đau nhức khôn cùng.
Miệng tên nọ phun ra toàn lời lẽ đay nghiến thô tục, xung quanh ồn ào rộ lên những lời cổ vũ, huýt sáo, kích động tên nọ hăng máu hơn, ra tay cũng tàn độc hơn. Tuyết Tĩnh Nguyệt thủy chung không rời đi Tiểu Lang, siết chặt lấy nàng, nhỏ giọng bên tai.
Tiểu Lang nhắm mắt, thế giới như không còn bất kì tiếng động nào. Không có tiếng khóc thét nài nỉ, không có tiếng cười dâm tà, càng không có âm thanh trầm đục do đánh đập nện sâu vào da thịt, thế giới chỉ còn lại giọng nói của người đó. Người đó ôm lấy nàng, bảo vệ trong vòng tay, nhẹ giọng thì thầm:
“Đừng sợ! Không sao hết! Ta, sẽ bảo vệ nàng!”
“A…!!!!!!!“
“Hừ, ngươi thật giỏi kì kèo. Bất quá, ngươi có công, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Ha hả, lão đại anh minh.”
Qua cuộc đối thoại của hai tên nọ, Tuyết Tĩnh Nguyệt có thể xác định chắc chắn rằng mình đã bị bắt cóc, tồi tệ hơn nữa là còn rơi vào tay bọn buôn người.
Tay chân bị trói làm Tuyết Tĩnh Nguyệt có chút khó chịu, thấy có người lại gần, Tuyết Tĩnh Nguyệt vờ nhắm mắt, nằm im bất động nghe chúng nói chuyện.
“Lão đại, ta còn có việc nên đi trước, có gì thì bảo A Kế đến thông tri ta. Ta chờ tin tốt của ngươi.”
“Được. Lần sau gặp, Hào Triển Thoại”
Hào Triển Thoại?! Tuyết Tĩnh Nguyệt kinh nghi. Hừ, quả nhiên không phải loại người tốt lành gì.
Lúc ở Ngọc quán, Viên Anh Hoa một mực nài nỉ Tuyết Tĩnh Nguyệt để Tiểu Lang ở lại bồi nàng đã làm hắn không vui, dù vậy hắn vẫn để nàng ở lại, không phải vì nàng ta mà là vì Tiểu Lang.
Hắn không muốn Tiểu Lang nghĩ hắn quá mức ràng buộc nàng, thỉnh thoảng cũng nên để nàng ra ngoài dạo chơi thoải mái một chút. Mặc dù nàng là nha đầu của hắn, ở bên cạnh hắn là bổn phận của nàng, hắn lại không muốn Tiểu Lang vì chức trách mà ở cùng hắn, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng thái độ bề trên đối đãi với nàng, hai người bọn họ cứ hòa hợp như bây giờ là được, không cung kính cũng chẳng xa cách, thật tự nhiên.
Tuyết Tĩnh Nguyệt biết hắn đối với Tiểu Lang thật đặc biệt, ngay từ lần đầu tiên đã vậy rồi. Cảm giác khi ở cùng nàng không giống như khi ở cùng người khác, ở bên nàng, hắn thấy thật yên bình.
Viên Anh Hoa làm người có chút ngạo mạn nhưng không phải kẻ ngu ngốc. Tuyết Tĩnh Nguyệt đã nói, hắn coi trọng nàng, coi trọng Tiểu Lang, người có đầu óc đều có thể hiểu Tuyết Tĩnh Nguyệt ám chỉ điều gì, tự khắc sẽ không làm việc mà không kiêng kị.
Đi được nửa đường, Tuyết Tĩnh Nguyệt nghe dân chúng xôn xao bàn luận chuyện gì đó. Tất nhiên, Tuyết Tĩnh Nguyệt không phải dạng người sẽ ở lại để nghe ngóng chuyện, vậy nên hắn tiếp tục đi, nhưng chưa được một khắc thì bước chân đã dừng lại, hắn nghe thấy mọi người nhắc đến những vụ mất tích gần đây, còn có.. Hào Triển Thoại? Đó không phải đối tượng gặp mặt của Viên Anh Hoa sao?
Tuyết Tĩnh Nguyệt không thể khống chế bước chân gần như là chạy của mình, trong đầu không ngừng lặp đi lại những gì vừa nghe thấy.
Hào Triển Thoại, hào hoa phong nhã, ngoại hình tuấn tú phong lưu, nghe nói y là một tiểu thương, thường xuyên đi đây đó làm ăn nên có nhiều mối quan hệ rộng rãi, được vô số nữ tử thế gia sinh lòng mến mộ. Kì lạ ở chỗ, hầu hết những nữ tử có liên quan đến y sau khi chia tay không lâu đều mất tích, không rõ đã đi đâu. Gia đình nạn nhân không tìm thấy con liền chạy đi báo án, hi vọng quan phủ sẽ vào cuộc điều tra. Trái lại, quan phủ hết lần này đến lần khác ậm ờ trễ nãi, hoặc có làm cũng toàn cho ra những kết quả dở dở ương ương, nào là: Chạy trốn theo tình lang, thắt cổ, nhảy sông,.. đủ loại lí do khiến lòng người căm phẫn, rồi dửng dưng phủi phui cho xong chuyện.
Tuyết Tĩnh Nguyệt không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, con dân bị mất tích ngay trong phủ huyện của mình, bậc làm quan phụ mẫu sao có thể dễ dàng cho qua, còn là rất nhiều lần như vậy. Không chừng, Tuyết Tĩnh Nguyệt nghi ngờ, quan phủ và gã Hào Triển Thoại kia có mốc nối với nhau.
Tuyết Tĩnh Nguyệt có linh cảm không hay về việc này, Viên Anh Hoa từ nhỏ đã sống trong ngưỡng mộ của người khác mà lớn lên, dễ bị mê hoặc bởi những thứ hào nhoáng bên ngoài. Lần này, nhận được lời mời của Hào Triển Thoại, chưa luận đến xuất thân, chỉ bằng vẻ bề ngoài của y cũng đủ để Viên Anh Hoa cấp cho y một cái nể mặt mà gặp một lần. Tuyết Tĩnh Nguyệt lo, không phải lo cho Vương Chu Hoa mà lo cho Tiểu Lang, hắn đáng lẽ không nên đáp ứng để nàng ở lại, mặc kệ lí do là gì.
Tìm một hồi ở Ngọc quán không thấy, Tuyết Tĩnh Nguyệt gấp gáp cho gọi chưởng quầy Cảnh Tùng thì được biết họ đã dời điểm hẹn đến gần hồ Đằng Xuân. Mau chóng đi đến đó, trên đường còn cho người quay về tìm Cẩm Thương hỗ trợ. Đến hồ Đằng Xuân, vội tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đã thấy nàng cùng Viên Anh Hoa đứng dưới tàng liễu cạnh hồ, gần đó còn có một nam nhân khác. Thấy y tỏ ra ưu nhã lịch thiệp, dù chưa gặp qua Tuyết Tĩnh Nguyệt cũng có thể đoán được y là Hào Triển Thoại trong lời đồn kia. Quả nhiên, chỉ bằng tướng mạo này của y muốn bầu bạn bên cạnh giai nhân, mĩ nữ nào cũng là chuyện thật dễ dàng. Có thể thấy điều đó trên gương mặt của Viên Anh Hoa, vẻ mê đắm, ngượng ngịu đó không phải là giả, mà trên gương mặt của Tiểu Lang thì, ánh mắt của nàng..
Phía sau ót nhói lên, trước mắt tối sầm, khi ý thức dần chìm sâu vào hôn ám, khuôn mặt Tiểu Lang hiện lên thật rõ rệt. Vẻ mặt đó của nàng Tuyết Tĩnh Nguyệt chưa thấy qua bao giờ, nó thật xa lạ, mà trong đôi mắt ấy.. là một mảnh hàn băng?!
Tuyết Tĩnh Nguyệt hé mắt quan sát nơi này. Đây có lẽ là một đạo đường bỏ hoang, cũng là điểm tập kết của bọn buôn người, căn phòng ẩm thấp, hôi hám, ánh nắng không đủ sáng để soi vào tận bên trong, mà Tuyết Tĩnh Nguyệt chính là nằm trong cùng ánh sáng ấy. Xuyên qua màn tối, đám hán tử quây quần trầm trồ đánh giá những người cũng bị trói như Tuyết Tĩnh Nguyệt. Tuyết Tĩnh Nguyệt không thích cái nhìn của bọn chúng, giống như chúng là đang nhìn đồ vật chứ không phải là người, tùy ý loạn mắt không kiêng nể, ừng ực nuốt nước miếng một cách tục tĩu, tất cả đều làm Tuyết Tĩnh Nguyệt chán ghét.
Có hơn mười tên bên trong, hai tên canh chừng ở bên ngoài, Tuyết Tĩnh Nguyệt khẽ xoay đầu nhìn quanh, nam có, nữ có, khoảng mười mấy người bị bắt giữ, nép sát người vào vách, run rẩy bật khóc. Tiếp tục nhìn, ánh mắt Tuyết Tĩnh Nguyệt lóe lên, hắn tìm thấy Tiểu Lang rồi, thật may là nàng không sao.
Mãi vui vì Tiểu tìm được Lang, Tuyết Tĩnh Nguyệt quên mất tình huống trước mắt có bao nhiêu tồi tệ.
“Lão đại, lần này chúng ta xử lí thế nào?” Tên hán tử thô to, râu rậm hỏi tên áo xanh dựa người vào tường nốc rượu.
Tên nọ “Xì” cười, một vẻ ‘biết rồi còn hỏi’, nói:”Như mọi khi thôi! Đứa nào đẹp thì bán làm sủng vật, nhớ xem coi chúng còn trinh hay không, mấy lão già bây giờ yêu cầu sủng vật cao lắm, còn trinh bán có giá hơn.”
“Nhỡ không còn thì sao?”
Tên áo xanh phá lên cười, vỗ vai hắn:”Ngươi nghĩ đi đâu vậy, nếu thực sự không còn, ngươi tính chiếm làm của riêng chắc?” Vuốt mép, tên áo xanh cười thâm hiểm:”Không còn thì vứt vào kĩ viện. Loại đàn bà đã không còn trinh tiết rất thích hợp để hầu hạ đàn ông. Bất quá, cứ yên tâm! ‘Hàng’ Hào Triển Thoại mang đến ít khi nào xảy ra sơ sót, ngươi vẫn là nên quên đi. Chẳng phải trước đây đã cho ngươi hai đứa rồi sao?”, hắn nhướng mày:”Đừng nói với ta là ngươi chơi chết chúng rồi nga?”
Hán tử thô to ho một tiếng, không hề gì, nói:”Cũng không hẳn là chết, nhưng yếu quá, chơi không tận hứng.”
“Cầm thú!” Tên áo xanh lớn tiếng cười dài, bản thân hắn cũng chính là người như vậy. Ở trên giường càng phóng đãng, càng dâm loạn càng làm hắn kích thích, những kẻ từng lên giường với hắn đều biết hắn có máu bạo hành, cùng hắn một đêm không thương tích đầy mình cũng nửa sống nửa chết. Thực thảm!
“Số còn lại không xử lí được thì làm sao lão đại?” Tên choi choi lùn mã tử từ ngoài vào lên tiếng hỏi. Tên áo xanh chưa kịp trả lời thì một tên khác đã dành nói trước.
“Chẳng phải đã có Quý lão gia rất thích ăn thịt người đó sao? Lần trước lão còn hối ta nhanh chuyển ‘hàng’ gấp cho lão. Sắp tới lão phải đãi một bàn tiệc lớn, không có ‘hàng’ thì không được. Nom vẻ mặt thèm thuồng của lão mà ta đây rùng mình.”
“Quý lão gia? Thật không ngờ hắn lại có loại ham mê không tầm thường như vậy.” Tên choi choi có hơi bất ngờ, cũng không kinh ngạc lắm.
Tên khác xen vào giễu cợt:”Hừ, bề ngoài làm ra vẻ đạo mạo thanh cao, cứu tế dân nghèo, đi chùa chiềng làm phước,.. có ai ngờ lại là kẻ ăn thịt người giấu mặt. Đúng là ‘mặt người dạ thú’.”
Tên áo xanh vỗ lưng hắn, trào phúng:”Ngươi nghĩ ngươi có quyền lên tiếng sao? Bớt đạo đức giả đi, đã bước trên con đường này thì ai cũng như ai, khỏi phải ra vẻ cao thượng.” Hắn trầm mặt, ánh mắt như độc xà thâm hiểm trừng từng tên:”Ta mặc kệ hắn thích là thịt người hay là gì. Chỉ cần hắn có tiền, có thể trả cho ham muốn của mình thì ngày ấy ta còn qua lại với hắn. Quản làm chi suy nghĩ của bọn quan quyền giàu có, ngươi hiểu được sao?” Thấy tên nọ an phận, hắn lại cười thân thiết:”Đừng nói là thịt người, ngay cả thuốc phiện, đàn ông, đàn bà,.. ai đem lại lợi lộc cho chúng ta, chúng ta cùng người đó hợp tác. Trước giờ vẫn vậy, chẳng phải sao?”
Bọn chúng nhìn nhau rồi bật cười. Đã ở tận cùng đáy xã hội rồi còn sợ chi, cùng nhau chìm sâu vào bóng tối đi, ai cũng chẳng thể thoát.
Bọn chúng có bao nhiêu khoái trá thì cũng có bấy nhiêu ánh mắt đổ dồn về chúng sợ hãi. Nghĩ đến rơi vào tay những kẻ còn hơn cả súc sinh này, nước mắt không nén được trào ra, kinh sợ. Không may mắn, vẻ mặt khóc lóc thảm thương ngược lại chỉ càng làm tăng thú tính của một vài tên, chẳng hạn như tên này.
“Lão đại, kiểm ‘hàng’ được chưa? Ta có chút nhịn không được.”
Tên áo xanh hiểu ý, cười:”Xem ai đang nói kìa. Được rồi, muốn làm gì thì tùy, miễn đừng làm đến bước cuối là được. Còn có, đừng làm chúng bị thương quá nặng, ta còn trông cậy vào chúng kiếm ăn đấy”.
“Đã hiểu, lão đại.”
Cả bọn đồng thanh hô lên hào hứng. Một số tên chạy nhanh đến giành lấy người mình vừa ý mặc sức sỗ sàng, khinh bạc.
Mắt thấy một tên đi đến chỗ Tiểu Lang, Tuyết Tĩnh Nguyệt thoáng kinh ngạc rồi chuyển sang giận dữ, quên mất bản thân đang bị trói, tay dùng sức kéo căng dây thừng ra hai bên.
Tên nọ dùng tay nâng cằm nàng như đang ngoạn một món đồ chơi bằng sứ, tay vân vê nghiêng trái, nghiêng phải, trên gương mặt đầy sẹo của hắn lộ ra tia cười hung ác.
“Tuy không phải mẫu người đại gia đây yêu thích, bất quá cũng coi tạm được. Hảo hảo hầu hạ đại gia, biết đâu đại gia sẽ xin lão đại thưởng ngươi cho ta, đến lúc đó, ngươi chỉ cần hầu hạ mỗi đại gia, không cần phải bôn ba bên ngoài tùy người chơi đùa.” Nói rồi còn vươn lưỡi liếm lên má nàng.
Mỗi một câu hắn nói ra đều nhịn không được kèm theo hai chữ “Đại gia”, như là tự ban cho mình thân phận cao quý, tùy mắt bề trên nhìn xuống. Mặt Tiểu Lang đen sì như gan heo, bên má từng trận ghê tởm. Nếu không phải hai tay đều bị trói, nàng đã nắm áo hắn, dùng sức vả cho mấy chục bạt tai, hét văng nước miếng vào mặt tên khốn kiếp này:
“Cha chả, thật đúng là chán sống rồi! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả? Cho ngươi chết! Cho chết này!!”
Ngay khi hắn bắt đầu sấn lại gần nàng, một bóng người “Vụt” tới tông mạnh vào người hắn, khiến hắn ngã chỏng vó ra sau.
Tiểu Lang bất ngờ nhìn Tuyết Tĩnh Nguyệt thở hổn hển trước mặt, ai tới nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra được không? Sao Tuyết Tĩnh Nguyệt lại ở đây?
Tuyết Tĩnh Nguyệt không nói gì, nhìn Tiểu Lang rồi vuơn ra đôi tay rướm đầy máu, cổ tay bong hết cả da, lam nham do giằng giật với dây thừng, ôm nàng vào lòng, thở ra một hơi nhẹ nhõm, vỗ về lưng nàng, giọng điệu mềm nhẹ an ủi:”Không sao rồi!”
Tiểu Lang sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì tên nọ đã lao tới đạp mạnh vào lưng Tuyết Tĩnh Nguyệt, tức giận gầm lên:”Mẹ nó, thằng khốn! Đừng nghĩ mày là ‘hàng’ thì tao sẽ không làm gì được mày. Cho mày biết, bình sinh tao chúa ghét những tên như mày, ỷ có ngoại hình một chút, nhà có tiền là ra vẻ ta đây lên mặt công tử. Mày nghĩ mày ngon lắm chắc, đồ anh hùng rơm. Xem tao như thế nào trừng trị những thằng như mày.”
Vừa dứt lời, những cú đá nặng ngàn cân liền trút xuống, tên kia như phát điên mà dốc hết sức lực đá vào người Tuyết Tĩnh Nguyệt. Tuyết Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, gồng người lên chống đỡ đau nhức khôn cùng.
Miệng tên nọ phun ra toàn lời lẽ đay nghiến thô tục, xung quanh ồn ào rộ lên những lời cổ vũ, huýt sáo, kích động tên nọ hăng máu hơn, ra tay cũng tàn độc hơn. Tuyết Tĩnh Nguyệt thủy chung không rời đi Tiểu Lang, siết chặt lấy nàng, nhỏ giọng bên tai.
Tiểu Lang nhắm mắt, thế giới như không còn bất kì tiếng động nào. Không có tiếng khóc thét nài nỉ, không có tiếng cười dâm tà, càng không có âm thanh trầm đục do đánh đập nện sâu vào da thịt, thế giới chỉ còn lại giọng nói của người đó. Người đó ôm lấy nàng, bảo vệ trong vòng tay, nhẹ giọng thì thầm:
“Đừng sợ! Không sao hết! Ta, sẽ bảo vệ nàng!”
“A…!!!!!!!“
/44
|