Thấy ánh đèn chiếu thẳng vào mặt, Khấu Anh Kiệt kinh hãi nhảy tránh sang, nhưng đã muộn.
Một hắc y hán tử tay xách mã tấu đang đi thẳng tới, dặng hắng một tiếng hỏi :
− Thì ra là Khấu gia! Đi đâu mà khuya vậy?
Khấu Anh Kiệt nhủ thầm :
− Nguy rồi!
Nhưng chàng trấn tĩnh lại ngay, nhận ra đối phương là Phi Mã Tinh Lôi Minh, một trong Thập nhị võ sư.
Một tay hắn xách mã đăng, tay kia cầm một ngọn côn to bằng bắp tay.
Ngọn mã đăng vốn chỉ chiếu ra một phía, còn ba phía khác bịt bằng vải đen nên ánh sáng không phát ra được, vì thế mà Khấu Anh Kiệt đến gần vẫn không phát hiện ra.
Khấu Anh Kiệt đành bước ra ôm quyền nói :
− Lôi đầu mục đi tuần ư? Đêm mưa vất vả quá!
Phi Mã Tinh Lôi Minh nhắc lại câu hỏi :
− Khấu gia đi đâu khuya vậy?
Khấu Anh Kiệt làm ra vẻ thản nhiên đáp :
− Không ngủ được nên ra ngoài một chút thôi!
Lôi Minh nói cộc lốc :
− Không đúng!
Hắn giương đèn lên trông thấy túi hành lý đeo sau lưng Khấu Anh Kiệt liền cười hắc hắc nói :
− Khấu gia nói đùa đấy ư? Đi ra ngoài một chút mà lại mang theo hành lý đi theo, nghe không hợp chút nào!
Khấu Anh Kiệt bụng thầm kêu khổ!
− Đã tới nước này thì đành nói thật thôi!
Chàng tiến thêm một bước thấp giọng nói :
− Chẳng giấu gì Lôi đầu mục, tại hạ muốn đi khỏi Bạch Mã sơn trang. Lôi đầu mục hãy làm như không biết giả lơ đi cho, sau này gặp lại xin có hậu tạ!
Lôi Minh phá lên cười sằng sặc một tràng.
Khấu Anh Kiệt sợ đến toát mồ hôi, bụng bảo dạ :
− Phen này thì lộ mất rồi!
Lôi Minh lại nói :
− Nói thật cho Khấu gia biết, đại gia chúng ta đã biết trước ý đồ của người rồi nên mới sai chúng ta canh giữ ở đây. Hiện giờ tất cả những vị trí trọng yếu đều có người mai phục, không đi thoát được đâu!
Hắn dừng một lúc cười hắc hắc nói tiếp :
− Thôi, biết điều thì hãy theo ta về lầu đi. Nếu không...
Hắn hừ một tiếng tỏ ý đe dọa.
Khấu Anh Kiệt đột nhiên xuất thủ!
Chỉ thấy nhân anh thoáng qua, Phi Mã Tinh Lôi Minh kinh hãi a lên một tiếng nhưng muốn phản kháng thì đã muộn.
Hai người lúc đó chỉ đứng cách nhau bốn năm thước, Lôi Minh lại không ngờ đối phương dám phản kháng lệnh của đại thiếu gia, Khấu Anh Kiệt lại xuất thủ vô cùng thần tốc, làm hắn không kịp trở tay.
Tiếng a của Lôi Minh mới phát ra nửa chừng thì song chỉ Khấu Anh Kiệt đã phóng tới điểm vào hai huyệt U môn và Tương đài.
Hắn hực lên một tiếng, ứng chỉ ngã ngay, cây đèn trong tay bị bắn xa ra một quãng, trước khi tắt còn nổ bùm một tiếng bắn ra mấy đốm lửa.
Khấu Anh Kiệt thấy vậy thất kinh la thầm :
− Phen này khó tránh khỏi bị lộ!
Nhưng đã trót phóng lao thì phải theo lao, có lý nào quay trở lại?
Quả nhiên có tiếng người huyên nao và đó đây đèn lửa chập chờn.
Không dám chần chừ chờ lâu, chàng băng mình vào bóng tối.
Nhưng chưa được vài bước, chợt nghe sau lưng vút một tiếng, đồng thời có tiếng người quát lên :
− Chạy đi đâu!
Khấu Anh Kiệt nhảy sang tránh ngọn roi đang quất xuống đầu, quay lại thì nhận ra người vừa ra roi là Thiên cầu tinh Phùng Đồng.
Khấu Anh Kiệt lại càng kinh hãi.
Tên này là vệ sĩ tâm phúc của nhị gia Tư Không Viễn, xem ra cả hai vị sư huynh đều cho người giám sát chàng.
Đang ở thế cưỡi hổ, chỉ còn làm mọi cách để thoát thân, chẳng còn giải thích gì được nữa.
Phùng Đồng chỉ roi nói :
− Thế nào? Bây giờ thì theo ta về chứ?
Khấu Anh Kiệt nghiến răng lướt sang bên nửa bước rồi vươn trảo chộp lấy ngọn roi.
Mặt Phùng Đồng chợt rắn đanh lại, hắn không ngờ đối phương dám chống lại lệnh của nhị gia.
Đối với người của Bạch Mã sơn trang, Khấu Anh Kiệt đều coi như người nhà, không có ý làm hại.
Nhưng tình thế cấp bách buộc phải thoát thân nên đành phải ngộ biến tòng quyền, không còn sự lựa chọn nào khác.
Bị Khấu Anh Kiệt chộp đầu roi giật mạnh, Phùng Đồng loạng choạng suýt ngã đành phải buông ngọn dao ra, rút từ thắt lưng một ngọn chủy thủ vung lên.
Chủy thủ là một loại gần như ám khí, thông thường khi xuất thủ thì đối phương không kịp phòng bị nên rất có hiệu quả.
Hơn nữa lúc này trời lại tối, động tác Phùng Đồng lại rất nhanh, vừa buông roi đã rút ngọn trủy thủ lao tới, đâm vào hõm vai Khấu Anh Kiệt.
Khấu Anh Kiệt vừa thấy ánh đao vội nhảy tránh sang bên, vừa đủ tránh được mũi đao chỉ vài tấc.
Soạt một tiếng, vai áo chàng bị rách một đường.
Gần một tháng qua, Khấu Anh Kiệt miệt mài luyện tập mười một chữ khẩu quyết luyện nội công được Quách Bạch Vân truyền thụ, đã lĩnh hội được mấy phần, chỉ là chưa có dịp vận dụng thực tế nhưng do nghiền ngẫm nhiều nên chỉ cần nghĩ tới là sử dụng được ngay.
Đối phương đã hạ độc thủ, với bản năng cầu sinh, chàng quyết định vận dụng võ công này để đánh bại Phùng Đồng.
Tất cả những suy tính đó loáng qua đầu chàng như một ánh chớp.
Khi chủy đao đâm sượt qua, Khấu Anh Kiệt niệm một chữ Ma, lưng cong xuống rồi xoay sang trái rất nhanh, kình lực đã dồn cả sang bàn tay phải.
Chàng lập tức cảm thấy khí lực sung mãn liền quát lên :
− Đi!
Đồng thời chưởng tâm phát ra một luồng kình khí đánh thẳng vào ngực đối phương.
Tên vệ sĩ vừa xuất một đao không trúng đích, vừa định biến chiêu thì chợt cảm thấy luồng kình khí vô cùng mãnh liệt ập tới ngực mình.
Hắn vốn coi thường đối thủ nên không đề phòng, hơn nữa với lực đạo uy mãnh như vậy có đề phòng cũng không kháng cự nổi.
Hắn rú lên một tiếng, toàn thân bị đánh tung lên cao tới cả trượng, ói ra một bãi máu, ngã xuống ngất đi.
Trước sau đả thương hai người, Khấu Anh Kiệt cảm thấy không đành lòng nhưng vì tình thế bức bách, biết làm sao hơn!
Bây giờ thì chỉ còn cách nhanh chóng thoát khỏi nơi này để khỏi diễn ra hậu quả đáng tiếc như thế nữa.
Nhưng chỉ do dự một lúc đã mất đi cơ hội.
Khấu Anh Kiệt mới nhảy qua một khoảng sân thì thấy một người xách đèn lồng lao tới như ánh chớp.
Không tránh được đành phải dừng lại đối địch.
Mới nhìn qua, Khấu Anh Kiệt đã kinh hãi rụng rời khi nhận ra người đó không phải ai khác, chính là nhị sư huynh Nhất đề Kim Tư Không Viễn.
Phập một tiếng, hắn cắm ngọn đèn lồng vào gốc cây gần đó, bước tới đứng đối diện với Khấu Anh Kiệt.
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Tư Không Viễn cười nhạt nói :
− Thế nào? Người định không từ mà biệt ư?
Khấu Anh Kiệt chắp tay nói :
− Tiểu đệ xét thấy không thể ở lại được nữa. Xin hai vị sư huynh lượng tình cho, tiểu đệ sẽ vô cùng cảm kích!
Tư Không Viễn không nói gì lướt mắt nhìn quanh viện.
Thấy Phùng Đông vãn còn nằm bất tỉnh mặt hắn chợt biến sắc.
Nguyên trong số Thập nhị võ sư được Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã huấn luyện võ công đều không kém thì Tư Không Viễn chọn trong số đó lấy hai tên dùng làm tâm phúc là Ngọc Long Tinh Điền Minh và Thiên cầu tinh Phùng Đông.
Hai tên này sau khi được Tư Không Viễn thu làm vệ sĩ tâm phúc lại truyền thụ thêm võ học nên thân thủ đều rất cao cường.
Mấy ngày trước khi giao chiến với Vũ Nội thập nhị lệnh, Điền Minh đã bị giết, không ngờ hôm nay cả Phùng Đồng cũng gặp phải độc thủ của Khấu Anh Kiệt!
Hắn nghiến răng nói :
− Khấu Anh Kiệt! Không ngờ người là kẻ lòng dạ độc ác đến thế, dám hạ độc thủ với cả người nhà!
Khấu Anh Kiệt cười khổ đáp :
− Nhị sư huynh vì hoàn cảnh bức bách, tiểu đệ phải buộc lòng tự vệ. Hơn nữa Phùng võ sĩ chỉ ngất đi thôi!
Tư Không Viễn ngắt lời :
− Nói gì thì nói, nếu khép vào môn quy thì tội người đáng chết.
Hắn dừng một lúc đôi mắt ánh lên tia đe dọa nói tiếp :
− Nhưng nếu bây giờ người đem Kim Lý Hành Ba Đồ được tiên sư trao lại, ngu huynh hứa sẽ đảm bảo an toàn cho người rời khỏi đây. Người thấy thế nào?
Khấu Anh Kiệt biết rằng vị nhị sư huynh này bản tính tham lam, dã tâm của hắn chẳng kém gì đại sư huynh, nhưng không ngờ trong tình cảnh này hắn còn đề xuất vấn đề đó.
Chàng vẫn nhã nhặn nói :
− Tiểu đệ đã nói rõ việc này với sư không là minh không giữ Kim Lý Hành Ba Đồ!
Tư Không Viễn rít lên :
− Nói láo! Đến lúc này mà người vẫn từ chối nữa sao?
− Nếu nhị sư huynh không tin thì tiểu đệ cũng không biết làm gì hơn. Chỉ xin hạ thủ lưu tình, cáo biệt!
Dứt lời quay người bước đi!
Tư Không Viễn cười nhạt nói :
− Người còn định chạy sao?
Lời chưa dứt đã bổ tới, tay phải xuất chiêu Vân long thám trảo chộp tới hậu tâm đối phương.
Khấu Anh Kiệt cảm thấy một luồng kình phong áp tới vội lách người tránh đi, tính nhanh trong đầu :
− Lúc này bị bắt lại, thế nào cũng bị hai tên sư huynh hành hạ, hơn nữa không biết nói sao với Quách Thái Linh. Chỉ còn cách liều đấu may ra thoát được!
Nghĩ thế, chờ trảo của đối phương sượt qua, chàng liền quay lại vung tay phải đánh ra một chưởng!
Thực ra chàng cũng biết mình chưa phải là đối thủ của Tư Không Viễn nên chưởng đó không có ý phản kích hoặc đả thương nhị sư huynh mà chỉ tạo điều kiện để thoát thân thôi.
Tư Không Viễn hừ một tiếng, tay trái đánh ra một chiêu.
Chỉ nghe bình một tiếng, Khấu Anh Kiệt lợi dụng lực phản chấn tung mình lao đi xa tới ba trượng, vừa tiếp đất đã cong người thi triển một chiêu Hải Yến Xuyên Vân nhảy vút lên tường viện cách đó sáu bảy trượng nữa.
Chàng đã xuất tuyệt chỉ, và tính toán rất hợp lý thân pháp cũng cực kỳ ảo diệu.
Tư Không Viễn không ngờ Khấu Anh Kiệt có thân pháp siêu phàm như vậy, nhưng khi định thần nhì lại thì chàng đã khuất sau một biệt viện muốn đuổi theo cũng không kịp đành há hốc mồm miệng đứng nhìn.
Khấu Anh Kiệt thi triển tuyệt chỉ lại lợi dụng yếu tố bất ngờ thoát được nhị sư huynh trong lòng càng thêm phấn chấn.
Nhưng khi vừa chạy vào một khu vườn rậm thì chợt thấy trước mặt nhân ảnh thấp thoáng rồi một ngọn côn đánh bổ xuống đầu.
Chưa kịp nhận ra đó là ai, chàng vội vàng rút nhanh Như Ý đao ra đón đỡ.
Choang một tiếng, Khấu Anh Kiệt bị bức lùi hai bước, vô cùng kinh hãi trước nội lực hùng hậu của đối phương.
Định thần nhìn lại bấy giờ chàng mới nhận ra người chặn đánh mình không phải ai khác chính là đại sư huynh Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã.
Một chiêu đánh lùi Khấu Anh Kiệt xong, hắn bước lên hai bước, chỉ ngọn Tứ Sát côn vào mặt chàng hỏi :
− Thế nào? Định ôm bảo vật chạy trốn chứ gì?
Dứt lời vung côn điểm tới.
Vừa đấu một chiêu, Khấu Anh Kiệt biết rằng lực đạo của Tứ Sát côn rất mạnh nên không dám tiếp chiêu dùng bộ pháp tránh đi rồi bất thần lướt sang tử, vung Như Ý đao đâm sang sườn phải đối phương.
Ô Đại Dã bị bất ngờ vội nhảy lùi tránh tức giận quát lên :
− Tiểu tử! Người còn dám hoàn thủ sao?
Dứt lời lại chồm lên, phất tay áo ra kình lực cực mạnh cuốn vào mặt Khấu Anh Kiệt.
Trong thâm tâm, chàng không muốn xuất thủ đối địch với bất cứ một ai trong sư môn ngoài trừ đại sư huynh Ô Đại Dã vốn đã từng hạ độc thủ với mình và trong mắt chàng thì đó là kẻ độc ác nham hiểm nhất.
Giá như đủ khả năng, chàng sẽ hạ thủ không chút lưu tình đối với tên này.
Thế nhưng chàng biết rõ võ công mình kém xa đối thủ, nhưng dù sao đã ở tình thế này thì đành phải liều đấu.
Mặc dù bị kình lực cuốn băng đi, nhưng ngay sau đó chàng lại xông vào, Như Ý đao xuất hết kỳ chiêu dị thức tấn công.
Chỉ cần đôi Tứ Sát côn, Ô Đại Dã đã dư sức đối phó với Khấu Anh Kiệt rồi, làm sao có thể đả thương được hắn?
Vừa vung côn hóa giải chiêu thức của Như Ý đao, Diệu Thủ Côn Lôn bất thần vung tay trái đánh ra một chưởng.
Biết đối phương lại xuất chiêu ám toán, Khấu Anh Kiệt lập tức nhớ lại lần trước bị chính Ô Đại Dã đánh rơi xuống vực táng trước nhưng đến khi cảnh giác thì đã muộn, bị chưởng lực cuốn đi như một mũi tên thẳng tới một gốc cây đại thụ.
Với đà bay kinh hồn như vậy, Khấu Anh Kiệt nhất định va vào gốc cây, không tan xương nát thịt cũng bị dập lục phủ ngũ tạng mà chết.
Không có cách gì cưỡng lại được cái chết đang sờ sờ trước mặt, Khấu Anh Kiệt nhắm mắt lại nghĩ thầm :
− Thế là hết...
Giữa lúc tính mạng chàng như ngàn cân treo sợi tóc đó thì chợt xuất hiện kỳ tích.
Khi còn cách gốc cây độ vài thước, Khấu Anh Kiệt chợt thấy thân thể mình nhẹ bỗng giống như bị vật gì đó hút lên cao, áp lực mất đi hẳn, từ độ cao hai trượng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Chàng đang ngơ ngác chưa kịp hiểu ra đầu đuôi cơ sự ra sao thì Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã bỗng gầm lên một tiếng, vung cả song chưởng đánh tới.
Từ trên cây đại thụ bỗng vang lên những tiếng rào rào, tiếp đó hàng trăm chiếc lá bay xuống với tốc độ rất nhanh, vun vút bay tới người Ô Đại Dã như một trận cuồng phong.
Tên này thất kinh vội thu chưởng nhảy tránh đi.
Đến lúc đó thì Khấu Anh Kiệt đã hiểu ra trên cây đại thụ có cao nhân ngầm trợ giúp mình, chính vị đó vừa xuất phát ra hấp lực hút mình lên cao, hóa giải lực đạo của Diệu Thủ Côn Lôn nên mới không bị bắn vào gốc cây thoát chết.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói lời cảm tạ, Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
− Việc cấp bách là phải thoát thân trước đã. Hơn nữa người kia ẩn trên cây chắn không muốn hiện thân, sau này thế nào cũng biết người giúp mình là ai, tạ ơn cũng không muộn!
Nghĩ vậy chàng quay người lướt đi.
Nhưng vừa nhấc chân đã thấy một người lao tới chắn trước mặt.
Khấu Anh Kiệt nhìn lại nhận ra người đó là nhị sư huynh Nhất Đề Kinh Tư Không Viễn.
Nguyên tên này tới đã lâu, khi thấy chàng động thủ với đại sư huynh chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Bây giờ thấy chàng sắp chạy thoát, làm sao hắn chịu cam tâm?
Tư Không Viễn vừa xông tới đã vung chưởng đánh vào ngực chàng.
Trong tay Khấu Anh Kiệt đang cầm Như Ý đao liền đâm vào diện môn đối thủ.
Nhưng Tư Không Viễn xuất chưởng chỉ là hư chiêu, khi Khấu Anh Kiệt vừa phát đao, hắn lập tức biến chưởng thành trảo chộp lấy Uyển mạch chàng.
Khấu Anh Kiệt ít kinh nghiệm đối địch, nhận ra sai lầm thì đã muộn, tuy tránh không bị đối phương chụp trúng cổ tay nhưng lại nắm được chuôi đao.
Vô hiệu hóa được binh khí đối phương, tay trái Tư Không Viễn rút ra một mũi kim châm đâm vào hõm ngực Khấu Anh Kiệt.
Giữa lúc nguy cấp đó, từ trên ngọn cây đại thụ một nhân ảnh lao xuống như ánh chớp xuất chỉ điểm vào hậu tâm Tư Không Viễn.
Tên này hận không thể đâm chết ngay Khấu Anh Kiệt nhưng tính mạng mình bị uy hiếp đành phải quay lại ứng phó.
Lúc này thì cả Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã, Khấu Anh Kiệt và Tư Không Viễn đều thấy rõ người vừa xuất hiện là một nữ nhân bận bạch y, nhưng vì trời tối nên không thấy rõ mặt.
Hơn nữa người này không muốn lộ diện nên mang một tấm mạng xanh che mặt, chỉ chừa đôi mắt rất diễm lệ phát xạ thần quang.
Tư Không Viễn cảm thấy chỉ lực điểm tới hậu tâm mình vội bỏ Khấu Anh Kiệt quay lại không kịp tránh đánh trả lại một chưởng định hóa giải chỉ lực đối phương.
Hình như nữ nhân đó chỉ định cứu nguy cho Khấu Anh Kiệt mà không có ý lấy mạng Tư Không Viễn nên thu chỉ về.
Thấy hắn xuất chưởng đánh ra, bạch y nữ nhân hừ một tiếng, phất tay áo đánh quật lại.
Tư Không Viễn đang phát chưởng thì bị kình lực từ tay áo nữ nhân đẩy bật lại không sao tấn chưởng được trái lại còn bị đẩy lùi, lòng vô cùng kinh hãi biết công lực của đối phương cao hơn hẳn mình vội thu chiêu nhảy lui.
Nhưng hắn không lùi thì còn duy trì được một lúc, vừa thu chiêu nhảy lùi, nữ nhân liền quát lên :
− Bay này!
Đồng thời vận thêm mấy thành công lực đẩy sang.
Tư Không Viễn bị đánh bật lên cao, rơi xuống chỗ cũ tới hai trượng.
Thực ra bạch y nữ nhân hạ thủ đã lưu tình, bởi vì nếu gia tăng kình lực sớm hơn và tăng thêm một vài thành nữa thì Tư Không Viễn nhất định sẽ bị nội thương trầm trọng, có thể còn mất mạng nữa.
Mặc dù thế, Tư Không Viễn khi rơi xuống vẫn không trụ vững ngã nhào xuống, toàn thân như mất hết khí lực hồi lâu vẫn chưa bò lên nỏi, gân cốt đau như giần.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã thấy vậy liền đâm bổ tới, Tứ Sát côn bổ xuống đầu nữ nhân.
Bạch y nữ nhân quay lại hừ một tiếng quát lên :
− Cút đi!
Đồng thời phất tay áo lên.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã đang đà lao tới bỗng khựng lại, bị luồng kình lực đánh tới hất lui bảy tám thước.
Cả hai cao thủ đều là truyền nhân của nhất đại kỳ tài Quách Bạch Vân đều có thể được liệt vào hàng nhất lưu cao thủ trong võ lâm, thế mà mới chưa được một chiêu đã bị nữ nhân đánh bay đi như chiếc lá, ai thấy mà chẳng kinh hồn táng đởm?
Thân thủ của bạch y nữ nhân này đã tới mức xuất thần nhập hóa chứ chẳng phải tầm thường!
Bạch y nữ nhân hướng sang Khấu Anh Kiệt nói :
− Người sao còn chưa đi đi? Chẳng lẽ muốn ở lại đây mà nộp mạng cho chúng?
Khấu Anh Kiệt đang ngây người nhìn nữ nhân, tự hỏi xem đó là ai mà thân thủ kinh nhân như thế, và vì sao lại xuất thủ tương trợ mình.
Nghe nói chàng liền bước đến gần chắp tay nói :
− Đa tạ phương giá đã ra tay cứu mạng, đại ân đó xin nguyện khắc cốt ghi xương. Xin cáo biệt!
Dứt lời lưới mình đi!
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã tuy bị đánh lui không ngã cũng không bị thương tích gì.
Thấy Khấu Anh Kiệt thoát khỏi bàn tay mình một cách dễ dàng như vậy, hắn tức giận muốn phát điên, nghiến răng quát :
− Tiểu bối! Nạp mạng đây!
Lời chưa dứt đã nhún chân lao vút tới, từ trên cao vung Tứ Sát côn bổ xuống đầu Khấu Anh Kiệt.
Nhưng ngọn côn mới vung lên nửa chừng thì chợt bạch ảnh lóe lên trước mắt.
Ô Đại Dã đã dự đoán thế nào bạch y nữ nhân cũng xuất thủ giải cứu cho Khấu Anh Kiệt nên có đề phòng.
Xuất chiêu đánh xuống đầu Khấu Anh Kiệt hắn còn giữ lại ba phần lực đạo đề phòng bất trắc.
Hắn đã liệu sự không sai, nhưng vẫn chưa thật thỏa đáng.
Khi bạch y nữ nhân lướt tới, Ô Đại Dã liền biến chiên, lại gia tăng thêm ba thành công lực đánh tạt sang bà ta.
Nhưng ngọn côn vừa phát thì đã bị nữ nhân dùng ba ngón tay giữa, trỏ và ngón cái chộp cứng lấy.
Hắn cố sức giằng ra nhưng ngọn côn giống như bị kẹp trong chiếc kìm thép, không di chuyển một phân.
Ô Đại Dã còn cố sức rút mấy lần nhưng vẫn không có kết quả, biết gặp phải cao nhân mồ hôi toát ra đẫm trán.
Trong lúc đó bạch y nữ nhân ngoài việc giữ chắc ngọn côn ra không có biểu hiện gì tỏ ra muốn hạ độc thủ, chỉ phóng ánh mắt đầy thần uy nhìn hắn một cách lạnh lùng khiến Ô Đại Dã bất giác run lên.
Không hiểu sao hắn liên tưởng đến Quách Bạch Vân, vì quả thật đôi mắt đó rất giống mắt sư muội.
Một lúc sau, hắn mới lấy lại can đảm hỏi :
− Phương giá là ai?
Chợt một ý nghĩ lóe len, hắn bổ sung thêm một câu :
− Chẳng lẽ phương giá là Thiết phu nhân?
Đôi mắt đang nhìn hắn bỗng lóe lên ánh hàn quang trông rất đáng sợ.
Ô Đại Dã chợt hiểu rằng mình đã phạm phải sai lầm.
Bạch y nữ nhân gằn giọng :
− Thật là thứ chó mù! Cút!
Ô Đại Dã chợt cảm thấy một cỗ kình lực chuyền sang, không những làm tay hắn tê đi mà còn chấn động tới tận lục phủ ngũ tạng, hắn muốn buông ngọn côn ra nhưng không sao thực hiện được ý định!
Tiếp đó bạch y nữ nhân phất mạnh tay áo làm cả người lẫn côn bay vút đi!
Từ trên cao ba bốn trượng, Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã chợt tỉnh trí lại, thi triển thủ pháp Thiên cân trụy, trầm mình đáp xuống đất.
Cho đến khi chân chạm đất rồi, hắn còn thấy tim đập chân run, khí huyết nghịch lưu, tưởng chừng như phá vỡ huyết quản mà trào ra ngoài.
Mấy chục năm đối địch, chưa bao giờ hắn gặp phải hiện tượng đó.
Mặt không còn một chút huyết sắc, Diệu Thủ Côn Lôn sợ đến tột độ, đưa mắt kinh hoàng nhìn đối phương.
Bạch y nữ nhân lạnh lùng nói :
− Đối phó với sư đệ của bổn môn mà dụng tâm độc ác như thế, thật là giống vô sỉ. Ô Đại Dã! Người không còn xứng là đại đệ tử của Bạch Mã sơn trang.
Dứt lời phi thân lao vút vào khoảng không, chỉ chớp mắt đã mất hút không thấy đâu nữa.
Diệu Thủ Côn Lôn thẫn thờ nhìn theo tự hỏi :
− Làm sao nữ nhân này biết mình rõ như thế? Nhưng giọng nói này mình không nhận ra!
Đột nhiên hắn tìm trong ký ức và nhớ ra đã từng nghe âm thanh đó, nhưng không nhớ ra là của ai và đã từng nghe ở đâu...
Bấy giờ Tư Không Viễn ngồi dậy được sau khi vận công điều tức một hồi đã khôi phục lại công lực, nhưng cũng như Ô Đại Dã hắn vẫn chưa hết kinh hoàng.
Trong lúc đó thì Khấu Anh Kiệt lại gặp trở ngại.
Sau khi được bạch y nữ nhân trợ giúp thoát khỏi hai vị sư huynh, chàng gia tăng thân pháp phóng đi, nhưng mới vượt qua một tiểu viện thì gặp một tên hoàng y hán tử cầm đao đứng chặn đường.
Tên đó là Hợi Chu Tinh Mã Nghĩa đứng đầu Thập nhị võ sĩ của Bạch Mã sơn trang.
Mã Nghĩa thân hình ngũ đoản, tai to mặt lớn, béo ỵ như lợn, rất hợp với danh hiệu Hợi Chu Tinh. Chờ Khấu Anh Kiệt đến gần hắn vung đao quát :
− Tên họ Khấu! Chạy đi đâu?
Một hắc y hán tử tay xách mã tấu đang đi thẳng tới, dặng hắng một tiếng hỏi :
− Thì ra là Khấu gia! Đi đâu mà khuya vậy?
Khấu Anh Kiệt nhủ thầm :
− Nguy rồi!
Nhưng chàng trấn tĩnh lại ngay, nhận ra đối phương là Phi Mã Tinh Lôi Minh, một trong Thập nhị võ sư.
Một tay hắn xách mã đăng, tay kia cầm một ngọn côn to bằng bắp tay.
Ngọn mã đăng vốn chỉ chiếu ra một phía, còn ba phía khác bịt bằng vải đen nên ánh sáng không phát ra được, vì thế mà Khấu Anh Kiệt đến gần vẫn không phát hiện ra.
Khấu Anh Kiệt đành bước ra ôm quyền nói :
− Lôi đầu mục đi tuần ư? Đêm mưa vất vả quá!
Phi Mã Tinh Lôi Minh nhắc lại câu hỏi :
− Khấu gia đi đâu khuya vậy?
Khấu Anh Kiệt làm ra vẻ thản nhiên đáp :
− Không ngủ được nên ra ngoài một chút thôi!
Lôi Minh nói cộc lốc :
− Không đúng!
Hắn giương đèn lên trông thấy túi hành lý đeo sau lưng Khấu Anh Kiệt liền cười hắc hắc nói :
− Khấu gia nói đùa đấy ư? Đi ra ngoài một chút mà lại mang theo hành lý đi theo, nghe không hợp chút nào!
Khấu Anh Kiệt bụng thầm kêu khổ!
− Đã tới nước này thì đành nói thật thôi!
Chàng tiến thêm một bước thấp giọng nói :
− Chẳng giấu gì Lôi đầu mục, tại hạ muốn đi khỏi Bạch Mã sơn trang. Lôi đầu mục hãy làm như không biết giả lơ đi cho, sau này gặp lại xin có hậu tạ!
Lôi Minh phá lên cười sằng sặc một tràng.
Khấu Anh Kiệt sợ đến toát mồ hôi, bụng bảo dạ :
− Phen này thì lộ mất rồi!
Lôi Minh lại nói :
− Nói thật cho Khấu gia biết, đại gia chúng ta đã biết trước ý đồ của người rồi nên mới sai chúng ta canh giữ ở đây. Hiện giờ tất cả những vị trí trọng yếu đều có người mai phục, không đi thoát được đâu!
Hắn dừng một lúc cười hắc hắc nói tiếp :
− Thôi, biết điều thì hãy theo ta về lầu đi. Nếu không...
Hắn hừ một tiếng tỏ ý đe dọa.
Khấu Anh Kiệt đột nhiên xuất thủ!
Chỉ thấy nhân anh thoáng qua, Phi Mã Tinh Lôi Minh kinh hãi a lên một tiếng nhưng muốn phản kháng thì đã muộn.
Hai người lúc đó chỉ đứng cách nhau bốn năm thước, Lôi Minh lại không ngờ đối phương dám phản kháng lệnh của đại thiếu gia, Khấu Anh Kiệt lại xuất thủ vô cùng thần tốc, làm hắn không kịp trở tay.
Tiếng a của Lôi Minh mới phát ra nửa chừng thì song chỉ Khấu Anh Kiệt đã phóng tới điểm vào hai huyệt U môn và Tương đài.
Hắn hực lên một tiếng, ứng chỉ ngã ngay, cây đèn trong tay bị bắn xa ra một quãng, trước khi tắt còn nổ bùm một tiếng bắn ra mấy đốm lửa.
Khấu Anh Kiệt thấy vậy thất kinh la thầm :
− Phen này khó tránh khỏi bị lộ!
Nhưng đã trót phóng lao thì phải theo lao, có lý nào quay trở lại?
Quả nhiên có tiếng người huyên nao và đó đây đèn lửa chập chờn.
Không dám chần chừ chờ lâu, chàng băng mình vào bóng tối.
Nhưng chưa được vài bước, chợt nghe sau lưng vút một tiếng, đồng thời có tiếng người quát lên :
− Chạy đi đâu!
Khấu Anh Kiệt nhảy sang tránh ngọn roi đang quất xuống đầu, quay lại thì nhận ra người vừa ra roi là Thiên cầu tinh Phùng Đồng.
Khấu Anh Kiệt lại càng kinh hãi.
Tên này là vệ sĩ tâm phúc của nhị gia Tư Không Viễn, xem ra cả hai vị sư huynh đều cho người giám sát chàng.
Đang ở thế cưỡi hổ, chỉ còn làm mọi cách để thoát thân, chẳng còn giải thích gì được nữa.
Phùng Đồng chỉ roi nói :
− Thế nào? Bây giờ thì theo ta về chứ?
Khấu Anh Kiệt nghiến răng lướt sang bên nửa bước rồi vươn trảo chộp lấy ngọn roi.
Mặt Phùng Đồng chợt rắn đanh lại, hắn không ngờ đối phương dám chống lại lệnh của nhị gia.
Đối với người của Bạch Mã sơn trang, Khấu Anh Kiệt đều coi như người nhà, không có ý làm hại.
Nhưng tình thế cấp bách buộc phải thoát thân nên đành phải ngộ biến tòng quyền, không còn sự lựa chọn nào khác.
Bị Khấu Anh Kiệt chộp đầu roi giật mạnh, Phùng Đồng loạng choạng suýt ngã đành phải buông ngọn dao ra, rút từ thắt lưng một ngọn chủy thủ vung lên.
Chủy thủ là một loại gần như ám khí, thông thường khi xuất thủ thì đối phương không kịp phòng bị nên rất có hiệu quả.
Hơn nữa lúc này trời lại tối, động tác Phùng Đồng lại rất nhanh, vừa buông roi đã rút ngọn trủy thủ lao tới, đâm vào hõm vai Khấu Anh Kiệt.
Khấu Anh Kiệt vừa thấy ánh đao vội nhảy tránh sang bên, vừa đủ tránh được mũi đao chỉ vài tấc.
Soạt một tiếng, vai áo chàng bị rách một đường.
Gần một tháng qua, Khấu Anh Kiệt miệt mài luyện tập mười một chữ khẩu quyết luyện nội công được Quách Bạch Vân truyền thụ, đã lĩnh hội được mấy phần, chỉ là chưa có dịp vận dụng thực tế nhưng do nghiền ngẫm nhiều nên chỉ cần nghĩ tới là sử dụng được ngay.
Đối phương đã hạ độc thủ, với bản năng cầu sinh, chàng quyết định vận dụng võ công này để đánh bại Phùng Đồng.
Tất cả những suy tính đó loáng qua đầu chàng như một ánh chớp.
Khi chủy đao đâm sượt qua, Khấu Anh Kiệt niệm một chữ Ma, lưng cong xuống rồi xoay sang trái rất nhanh, kình lực đã dồn cả sang bàn tay phải.
Chàng lập tức cảm thấy khí lực sung mãn liền quát lên :
− Đi!
Đồng thời chưởng tâm phát ra một luồng kình khí đánh thẳng vào ngực đối phương.
Tên vệ sĩ vừa xuất một đao không trúng đích, vừa định biến chiêu thì chợt cảm thấy luồng kình khí vô cùng mãnh liệt ập tới ngực mình.
Hắn vốn coi thường đối thủ nên không đề phòng, hơn nữa với lực đạo uy mãnh như vậy có đề phòng cũng không kháng cự nổi.
Hắn rú lên một tiếng, toàn thân bị đánh tung lên cao tới cả trượng, ói ra một bãi máu, ngã xuống ngất đi.
Trước sau đả thương hai người, Khấu Anh Kiệt cảm thấy không đành lòng nhưng vì tình thế bức bách, biết làm sao hơn!
Bây giờ thì chỉ còn cách nhanh chóng thoát khỏi nơi này để khỏi diễn ra hậu quả đáng tiếc như thế nữa.
Nhưng chỉ do dự một lúc đã mất đi cơ hội.
Khấu Anh Kiệt mới nhảy qua một khoảng sân thì thấy một người xách đèn lồng lao tới như ánh chớp.
Không tránh được đành phải dừng lại đối địch.
Mới nhìn qua, Khấu Anh Kiệt đã kinh hãi rụng rời khi nhận ra người đó không phải ai khác, chính là nhị sư huynh Nhất đề Kim Tư Không Viễn.
Phập một tiếng, hắn cắm ngọn đèn lồng vào gốc cây gần đó, bước tới đứng đối diện với Khấu Anh Kiệt.
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Tư Không Viễn cười nhạt nói :
− Thế nào? Người định không từ mà biệt ư?
Khấu Anh Kiệt chắp tay nói :
− Tiểu đệ xét thấy không thể ở lại được nữa. Xin hai vị sư huynh lượng tình cho, tiểu đệ sẽ vô cùng cảm kích!
Tư Không Viễn không nói gì lướt mắt nhìn quanh viện.
Thấy Phùng Đông vãn còn nằm bất tỉnh mặt hắn chợt biến sắc.
Nguyên trong số Thập nhị võ sư được Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã huấn luyện võ công đều không kém thì Tư Không Viễn chọn trong số đó lấy hai tên dùng làm tâm phúc là Ngọc Long Tinh Điền Minh và Thiên cầu tinh Phùng Đông.
Hai tên này sau khi được Tư Không Viễn thu làm vệ sĩ tâm phúc lại truyền thụ thêm võ học nên thân thủ đều rất cao cường.
Mấy ngày trước khi giao chiến với Vũ Nội thập nhị lệnh, Điền Minh đã bị giết, không ngờ hôm nay cả Phùng Đồng cũng gặp phải độc thủ của Khấu Anh Kiệt!
Hắn nghiến răng nói :
− Khấu Anh Kiệt! Không ngờ người là kẻ lòng dạ độc ác đến thế, dám hạ độc thủ với cả người nhà!
Khấu Anh Kiệt cười khổ đáp :
− Nhị sư huynh vì hoàn cảnh bức bách, tiểu đệ phải buộc lòng tự vệ. Hơn nữa Phùng võ sĩ chỉ ngất đi thôi!
Tư Không Viễn ngắt lời :
− Nói gì thì nói, nếu khép vào môn quy thì tội người đáng chết.
Hắn dừng một lúc đôi mắt ánh lên tia đe dọa nói tiếp :
− Nhưng nếu bây giờ người đem Kim Lý Hành Ba Đồ được tiên sư trao lại, ngu huynh hứa sẽ đảm bảo an toàn cho người rời khỏi đây. Người thấy thế nào?
Khấu Anh Kiệt biết rằng vị nhị sư huynh này bản tính tham lam, dã tâm của hắn chẳng kém gì đại sư huynh, nhưng không ngờ trong tình cảnh này hắn còn đề xuất vấn đề đó.
Chàng vẫn nhã nhặn nói :
− Tiểu đệ đã nói rõ việc này với sư không là minh không giữ Kim Lý Hành Ba Đồ!
Tư Không Viễn rít lên :
− Nói láo! Đến lúc này mà người vẫn từ chối nữa sao?
− Nếu nhị sư huynh không tin thì tiểu đệ cũng không biết làm gì hơn. Chỉ xin hạ thủ lưu tình, cáo biệt!
Dứt lời quay người bước đi!
Tư Không Viễn cười nhạt nói :
− Người còn định chạy sao?
Lời chưa dứt đã bổ tới, tay phải xuất chiêu Vân long thám trảo chộp tới hậu tâm đối phương.
Khấu Anh Kiệt cảm thấy một luồng kình phong áp tới vội lách người tránh đi, tính nhanh trong đầu :
− Lúc này bị bắt lại, thế nào cũng bị hai tên sư huynh hành hạ, hơn nữa không biết nói sao với Quách Thái Linh. Chỉ còn cách liều đấu may ra thoát được!
Nghĩ thế, chờ trảo của đối phương sượt qua, chàng liền quay lại vung tay phải đánh ra một chưởng!
Thực ra chàng cũng biết mình chưa phải là đối thủ của Tư Không Viễn nên chưởng đó không có ý phản kích hoặc đả thương nhị sư huynh mà chỉ tạo điều kiện để thoát thân thôi.
Tư Không Viễn hừ một tiếng, tay trái đánh ra một chiêu.
Chỉ nghe bình một tiếng, Khấu Anh Kiệt lợi dụng lực phản chấn tung mình lao đi xa tới ba trượng, vừa tiếp đất đã cong người thi triển một chiêu Hải Yến Xuyên Vân nhảy vút lên tường viện cách đó sáu bảy trượng nữa.
Chàng đã xuất tuyệt chỉ, và tính toán rất hợp lý thân pháp cũng cực kỳ ảo diệu.
Tư Không Viễn không ngờ Khấu Anh Kiệt có thân pháp siêu phàm như vậy, nhưng khi định thần nhì lại thì chàng đã khuất sau một biệt viện muốn đuổi theo cũng không kịp đành há hốc mồm miệng đứng nhìn.
Khấu Anh Kiệt thi triển tuyệt chỉ lại lợi dụng yếu tố bất ngờ thoát được nhị sư huynh trong lòng càng thêm phấn chấn.
Nhưng khi vừa chạy vào một khu vườn rậm thì chợt thấy trước mặt nhân ảnh thấp thoáng rồi một ngọn côn đánh bổ xuống đầu.
Chưa kịp nhận ra đó là ai, chàng vội vàng rút nhanh Như Ý đao ra đón đỡ.
Choang một tiếng, Khấu Anh Kiệt bị bức lùi hai bước, vô cùng kinh hãi trước nội lực hùng hậu của đối phương.
Định thần nhìn lại bấy giờ chàng mới nhận ra người chặn đánh mình không phải ai khác chính là đại sư huynh Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã.
Một chiêu đánh lùi Khấu Anh Kiệt xong, hắn bước lên hai bước, chỉ ngọn Tứ Sát côn vào mặt chàng hỏi :
− Thế nào? Định ôm bảo vật chạy trốn chứ gì?
Dứt lời vung côn điểm tới.
Vừa đấu một chiêu, Khấu Anh Kiệt biết rằng lực đạo của Tứ Sát côn rất mạnh nên không dám tiếp chiêu dùng bộ pháp tránh đi rồi bất thần lướt sang tử, vung Như Ý đao đâm sang sườn phải đối phương.
Ô Đại Dã bị bất ngờ vội nhảy lùi tránh tức giận quát lên :
− Tiểu tử! Người còn dám hoàn thủ sao?
Dứt lời lại chồm lên, phất tay áo ra kình lực cực mạnh cuốn vào mặt Khấu Anh Kiệt.
Trong thâm tâm, chàng không muốn xuất thủ đối địch với bất cứ một ai trong sư môn ngoài trừ đại sư huynh Ô Đại Dã vốn đã từng hạ độc thủ với mình và trong mắt chàng thì đó là kẻ độc ác nham hiểm nhất.
Giá như đủ khả năng, chàng sẽ hạ thủ không chút lưu tình đối với tên này.
Thế nhưng chàng biết rõ võ công mình kém xa đối thủ, nhưng dù sao đã ở tình thế này thì đành phải liều đấu.
Mặc dù bị kình lực cuốn băng đi, nhưng ngay sau đó chàng lại xông vào, Như Ý đao xuất hết kỳ chiêu dị thức tấn công.
Chỉ cần đôi Tứ Sát côn, Ô Đại Dã đã dư sức đối phó với Khấu Anh Kiệt rồi, làm sao có thể đả thương được hắn?
Vừa vung côn hóa giải chiêu thức của Như Ý đao, Diệu Thủ Côn Lôn bất thần vung tay trái đánh ra một chưởng.
Biết đối phương lại xuất chiêu ám toán, Khấu Anh Kiệt lập tức nhớ lại lần trước bị chính Ô Đại Dã đánh rơi xuống vực táng trước nhưng đến khi cảnh giác thì đã muộn, bị chưởng lực cuốn đi như một mũi tên thẳng tới một gốc cây đại thụ.
Với đà bay kinh hồn như vậy, Khấu Anh Kiệt nhất định va vào gốc cây, không tan xương nát thịt cũng bị dập lục phủ ngũ tạng mà chết.
Không có cách gì cưỡng lại được cái chết đang sờ sờ trước mặt, Khấu Anh Kiệt nhắm mắt lại nghĩ thầm :
− Thế là hết...
Giữa lúc tính mạng chàng như ngàn cân treo sợi tóc đó thì chợt xuất hiện kỳ tích.
Khi còn cách gốc cây độ vài thước, Khấu Anh Kiệt chợt thấy thân thể mình nhẹ bỗng giống như bị vật gì đó hút lên cao, áp lực mất đi hẳn, từ độ cao hai trượng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Chàng đang ngơ ngác chưa kịp hiểu ra đầu đuôi cơ sự ra sao thì Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã bỗng gầm lên một tiếng, vung cả song chưởng đánh tới.
Từ trên cây đại thụ bỗng vang lên những tiếng rào rào, tiếp đó hàng trăm chiếc lá bay xuống với tốc độ rất nhanh, vun vút bay tới người Ô Đại Dã như một trận cuồng phong.
Tên này thất kinh vội thu chưởng nhảy tránh đi.
Đến lúc đó thì Khấu Anh Kiệt đã hiểu ra trên cây đại thụ có cao nhân ngầm trợ giúp mình, chính vị đó vừa xuất phát ra hấp lực hút mình lên cao, hóa giải lực đạo của Diệu Thủ Côn Lôn nên mới không bị bắn vào gốc cây thoát chết.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói lời cảm tạ, Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
− Việc cấp bách là phải thoát thân trước đã. Hơn nữa người kia ẩn trên cây chắn không muốn hiện thân, sau này thế nào cũng biết người giúp mình là ai, tạ ơn cũng không muộn!
Nghĩ vậy chàng quay người lướt đi.
Nhưng vừa nhấc chân đã thấy một người lao tới chắn trước mặt.
Khấu Anh Kiệt nhìn lại nhận ra người đó là nhị sư huynh Nhất Đề Kinh Tư Không Viễn.
Nguyên tên này tới đã lâu, khi thấy chàng động thủ với đại sư huynh chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Bây giờ thấy chàng sắp chạy thoát, làm sao hắn chịu cam tâm?
Tư Không Viễn vừa xông tới đã vung chưởng đánh vào ngực chàng.
Trong tay Khấu Anh Kiệt đang cầm Như Ý đao liền đâm vào diện môn đối thủ.
Nhưng Tư Không Viễn xuất chưởng chỉ là hư chiêu, khi Khấu Anh Kiệt vừa phát đao, hắn lập tức biến chưởng thành trảo chộp lấy Uyển mạch chàng.
Khấu Anh Kiệt ít kinh nghiệm đối địch, nhận ra sai lầm thì đã muộn, tuy tránh không bị đối phương chụp trúng cổ tay nhưng lại nắm được chuôi đao.
Vô hiệu hóa được binh khí đối phương, tay trái Tư Không Viễn rút ra một mũi kim châm đâm vào hõm ngực Khấu Anh Kiệt.
Giữa lúc nguy cấp đó, từ trên ngọn cây đại thụ một nhân ảnh lao xuống như ánh chớp xuất chỉ điểm vào hậu tâm Tư Không Viễn.
Tên này hận không thể đâm chết ngay Khấu Anh Kiệt nhưng tính mạng mình bị uy hiếp đành phải quay lại ứng phó.
Lúc này thì cả Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã, Khấu Anh Kiệt và Tư Không Viễn đều thấy rõ người vừa xuất hiện là một nữ nhân bận bạch y, nhưng vì trời tối nên không thấy rõ mặt.
Hơn nữa người này không muốn lộ diện nên mang một tấm mạng xanh che mặt, chỉ chừa đôi mắt rất diễm lệ phát xạ thần quang.
Tư Không Viễn cảm thấy chỉ lực điểm tới hậu tâm mình vội bỏ Khấu Anh Kiệt quay lại không kịp tránh đánh trả lại một chưởng định hóa giải chỉ lực đối phương.
Hình như nữ nhân đó chỉ định cứu nguy cho Khấu Anh Kiệt mà không có ý lấy mạng Tư Không Viễn nên thu chỉ về.
Thấy hắn xuất chưởng đánh ra, bạch y nữ nhân hừ một tiếng, phất tay áo đánh quật lại.
Tư Không Viễn đang phát chưởng thì bị kình lực từ tay áo nữ nhân đẩy bật lại không sao tấn chưởng được trái lại còn bị đẩy lùi, lòng vô cùng kinh hãi biết công lực của đối phương cao hơn hẳn mình vội thu chiêu nhảy lui.
Nhưng hắn không lùi thì còn duy trì được một lúc, vừa thu chiêu nhảy lùi, nữ nhân liền quát lên :
− Bay này!
Đồng thời vận thêm mấy thành công lực đẩy sang.
Tư Không Viễn bị đánh bật lên cao, rơi xuống chỗ cũ tới hai trượng.
Thực ra bạch y nữ nhân hạ thủ đã lưu tình, bởi vì nếu gia tăng kình lực sớm hơn và tăng thêm một vài thành nữa thì Tư Không Viễn nhất định sẽ bị nội thương trầm trọng, có thể còn mất mạng nữa.
Mặc dù thế, Tư Không Viễn khi rơi xuống vẫn không trụ vững ngã nhào xuống, toàn thân như mất hết khí lực hồi lâu vẫn chưa bò lên nỏi, gân cốt đau như giần.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã thấy vậy liền đâm bổ tới, Tứ Sát côn bổ xuống đầu nữ nhân.
Bạch y nữ nhân quay lại hừ một tiếng quát lên :
− Cút đi!
Đồng thời phất tay áo lên.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã đang đà lao tới bỗng khựng lại, bị luồng kình lực đánh tới hất lui bảy tám thước.
Cả hai cao thủ đều là truyền nhân của nhất đại kỳ tài Quách Bạch Vân đều có thể được liệt vào hàng nhất lưu cao thủ trong võ lâm, thế mà mới chưa được một chiêu đã bị nữ nhân đánh bay đi như chiếc lá, ai thấy mà chẳng kinh hồn táng đởm?
Thân thủ của bạch y nữ nhân này đã tới mức xuất thần nhập hóa chứ chẳng phải tầm thường!
Bạch y nữ nhân hướng sang Khấu Anh Kiệt nói :
− Người sao còn chưa đi đi? Chẳng lẽ muốn ở lại đây mà nộp mạng cho chúng?
Khấu Anh Kiệt đang ngây người nhìn nữ nhân, tự hỏi xem đó là ai mà thân thủ kinh nhân như thế, và vì sao lại xuất thủ tương trợ mình.
Nghe nói chàng liền bước đến gần chắp tay nói :
− Đa tạ phương giá đã ra tay cứu mạng, đại ân đó xin nguyện khắc cốt ghi xương. Xin cáo biệt!
Dứt lời lưới mình đi!
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã tuy bị đánh lui không ngã cũng không bị thương tích gì.
Thấy Khấu Anh Kiệt thoát khỏi bàn tay mình một cách dễ dàng như vậy, hắn tức giận muốn phát điên, nghiến răng quát :
− Tiểu bối! Nạp mạng đây!
Lời chưa dứt đã nhún chân lao vút tới, từ trên cao vung Tứ Sát côn bổ xuống đầu Khấu Anh Kiệt.
Nhưng ngọn côn mới vung lên nửa chừng thì chợt bạch ảnh lóe lên trước mắt.
Ô Đại Dã đã dự đoán thế nào bạch y nữ nhân cũng xuất thủ giải cứu cho Khấu Anh Kiệt nên có đề phòng.
Xuất chiêu đánh xuống đầu Khấu Anh Kiệt hắn còn giữ lại ba phần lực đạo đề phòng bất trắc.
Hắn đã liệu sự không sai, nhưng vẫn chưa thật thỏa đáng.
Khi bạch y nữ nhân lướt tới, Ô Đại Dã liền biến chiên, lại gia tăng thêm ba thành công lực đánh tạt sang bà ta.
Nhưng ngọn côn vừa phát thì đã bị nữ nhân dùng ba ngón tay giữa, trỏ và ngón cái chộp cứng lấy.
Hắn cố sức giằng ra nhưng ngọn côn giống như bị kẹp trong chiếc kìm thép, không di chuyển một phân.
Ô Đại Dã còn cố sức rút mấy lần nhưng vẫn không có kết quả, biết gặp phải cao nhân mồ hôi toát ra đẫm trán.
Trong lúc đó bạch y nữ nhân ngoài việc giữ chắc ngọn côn ra không có biểu hiện gì tỏ ra muốn hạ độc thủ, chỉ phóng ánh mắt đầy thần uy nhìn hắn một cách lạnh lùng khiến Ô Đại Dã bất giác run lên.
Không hiểu sao hắn liên tưởng đến Quách Bạch Vân, vì quả thật đôi mắt đó rất giống mắt sư muội.
Một lúc sau, hắn mới lấy lại can đảm hỏi :
− Phương giá là ai?
Chợt một ý nghĩ lóe len, hắn bổ sung thêm một câu :
− Chẳng lẽ phương giá là Thiết phu nhân?
Đôi mắt đang nhìn hắn bỗng lóe lên ánh hàn quang trông rất đáng sợ.
Ô Đại Dã chợt hiểu rằng mình đã phạm phải sai lầm.
Bạch y nữ nhân gằn giọng :
− Thật là thứ chó mù! Cút!
Ô Đại Dã chợt cảm thấy một cỗ kình lực chuyền sang, không những làm tay hắn tê đi mà còn chấn động tới tận lục phủ ngũ tạng, hắn muốn buông ngọn côn ra nhưng không sao thực hiện được ý định!
Tiếp đó bạch y nữ nhân phất mạnh tay áo làm cả người lẫn côn bay vút đi!
Từ trên cao ba bốn trượng, Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã chợt tỉnh trí lại, thi triển thủ pháp Thiên cân trụy, trầm mình đáp xuống đất.
Cho đến khi chân chạm đất rồi, hắn còn thấy tim đập chân run, khí huyết nghịch lưu, tưởng chừng như phá vỡ huyết quản mà trào ra ngoài.
Mấy chục năm đối địch, chưa bao giờ hắn gặp phải hiện tượng đó.
Mặt không còn một chút huyết sắc, Diệu Thủ Côn Lôn sợ đến tột độ, đưa mắt kinh hoàng nhìn đối phương.
Bạch y nữ nhân lạnh lùng nói :
− Đối phó với sư đệ của bổn môn mà dụng tâm độc ác như thế, thật là giống vô sỉ. Ô Đại Dã! Người không còn xứng là đại đệ tử của Bạch Mã sơn trang.
Dứt lời phi thân lao vút vào khoảng không, chỉ chớp mắt đã mất hút không thấy đâu nữa.
Diệu Thủ Côn Lôn thẫn thờ nhìn theo tự hỏi :
− Làm sao nữ nhân này biết mình rõ như thế? Nhưng giọng nói này mình không nhận ra!
Đột nhiên hắn tìm trong ký ức và nhớ ra đã từng nghe âm thanh đó, nhưng không nhớ ra là của ai và đã từng nghe ở đâu...
Bấy giờ Tư Không Viễn ngồi dậy được sau khi vận công điều tức một hồi đã khôi phục lại công lực, nhưng cũng như Ô Đại Dã hắn vẫn chưa hết kinh hoàng.
Trong lúc đó thì Khấu Anh Kiệt lại gặp trở ngại.
Sau khi được bạch y nữ nhân trợ giúp thoát khỏi hai vị sư huynh, chàng gia tăng thân pháp phóng đi, nhưng mới vượt qua một tiểu viện thì gặp một tên hoàng y hán tử cầm đao đứng chặn đường.
Tên đó là Hợi Chu Tinh Mã Nghĩa đứng đầu Thập nhị võ sĩ của Bạch Mã sơn trang.
Mã Nghĩa thân hình ngũ đoản, tai to mặt lớn, béo ỵ như lợn, rất hợp với danh hiệu Hợi Chu Tinh. Chờ Khấu Anh Kiệt đến gần hắn vung đao quát :
− Tên họ Khấu! Chạy đi đâu?
/74
|