Quách Thái Linh tay cầm chắc trường kiếm, mặt tái xanh, môi mím chặt, mắt phát ra những tia lửa thù hận nhìn Thiết Hải Đường.
Tên Tổng lệnh chủ nói :
− Nha đầu! Người còn dám chặn đường bổn tọa hay sao?
Quách Thái Linh nghiến răng đáp :
− Thiết Hải Đường! Người dám vào phạm tới linh cữu của cha ta, ta quyết liều mạng với người!
Thiết Hải Đường cười nhạt nói :
− Để xem người làm được gì ta?
Nói xong ngẩng đầu nghênh ngang bước vào linh đường.
Quách Thái Linh chợt thét to một tiếng, lao cả người lẫn kiếm nhằm thẳng vào ngực Thiết Hải Đường.
Tên này hừ một tiếng nói :
− Tốt lắm!
Lời chưa dứt đã đánh ra một chưởng!
Quách Thái Linh đang lao tới với tốc độ rất nhanh nhưng khi còn cách địch nhân ba bước thì bị chưởng kình đánh bật lại.
Nhận ra công lực của đối phương cao hơn mình nhiều, Quách Thái Linh biết không làm gì được, mặt tái nhợt như sáp, nước mắt trào ra.
Đôi phu phụ không thèm để ý đến Quách Thái Linh nữa, nghênh ngang đi thẳng vào chỗ quan tài.
Trong linh đường rất yên tĩnh, chỉ có mấy ngọn đèn mờ nhạt càng tăng thêm vẻ thê lương tang tóc.
Một thiếu niên đứng bên cỗ quan tài, tay cầm một thanh nhuyễn đao chỉ dài chừng một thước phát ra ánh thép xanh lạnh, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tang thương, nhưng ánh mắt nhìn Thiết Hải Đường và Thẩm Tố Sương thì rất hiên ngang!
Bắt gặp ánh mắt đó, cả hai bất giác dừng lại.
Thiết Hải Đường, tên Tổng lệnh chủ Vũ Nội thập nhị lệnh mà giang hồ nghe tiếng đã kinh tâm động phách, nhưng thấy ánh mắt và dáng vẻ quả quyết của thiếu niên này, hắn chợt thấy rúng động.
Thực sự hắn run sợ, không phải sợ thanh đao trong tay thiếu niên mà chính là sợ sự bình tĩnh đến thần bí kia.
Hiển nhiên thiếu niên vừa chứng kiến cảnh tàn sát khốc liệt vừa rồi nhưng thần thái và ánh mắt tuyệt nhiên không có chút sợ hãi nào.
Thiết Hải Đường hừ một tiếng hỏi :
− Người là ai?
Thiếu niên xẵng giọng trả lời :
− Khấu Anh Kiệt!
Vừa nghe thiếu niên xưng danh xong, đôi chân mày tên Tổng lệnh chủ đột nhiên lay động!
Hắn vẫn không rời mắt nhìn thiếu niên hỏi tiếp :
− Thế nào? Người là Khấu Anh Kiệt?
− Không sai!
− Chính người vừa đưa linh cữu Quách Bạch Vân từ Tứ Lang thành về Bạch Mã sơn trang?
Khấu Anh Kiệt gật đầu.
− Chính là tại hạ!
Thẩm Tố Sương cũng chăm chú nhìn chàng một lúc rồi cất tiếng phụ họa :
− Không sai! Thiếp đã nhớ ra tiểu tử này. Chính hắn đã đột nhập lên lâu thuyền tối hôm trước.
Trên bộ mặt nham hiểm của tên Tổng lệnh chủ chợt hiện sát cơ.
Hắn cười hắc hắc nói :
− Khấu Anh Kiệt! Người thật to gan! Dám đối đầu với bổn tọa! Chắc rằng người đã chán sống rồi...
Khấu Anh Kiệt thản nhiên đáp :
− Tiền bối nói vậy sai rồi! Tại hạ với Quách lão sư có danh phận sư đồ. Sư phụ đã gặp chuyện bi thảm như thế, việc đưa linh cữu về an táng là bổn phận, cho dù vượt qua biển giáo rừng gươm cũng không nề!
Thiết Hải Đường cười nói :
− Nghe nói võ cong người chỉ vào hạng tầm xoàng, dám đối địch với bổn tọa thì quả là không biết tự lượng sức!
− Tại hạ chỉ biết làm theo bổn phận, còn vì việc đó mà phạm đến tiền bối hay không thì tại hạ chẳng quan tâm! Sinh tử chỉ là việc nhỏ, chí khí mới là chuyện lớn. Nếu bây giờ tiền bối dám xâm phạm đối với linh cữu tiên sư thì tại hạ quyết không tiếc thủ cấp của mình để phản kháng lại!
Thiết Hải Đường hừ một tiếng, hai tay chợt khuyên ra một vòng xung quanh cỗ quan tài.
Khấu Anh Kiệt lập tức cảm thấy một luồng kình khí lạnh ngắt phát ra ập tới mình làm cả người phát run.
Tên Tổng lệnh chủ gật đầu nói :
− Đúng là thi thể Quách Bạch Vân có ở trong quan!
Hắn thở dài nói thêm :
− Ta và Quách Bạch Vân giao kết mấy mươi năm, tuy không thân thiết nhưng luôn kính trọng nhau. Nay tử biệt sinh ly, âm dương cách trở. Người ta đâu phải là gỗ đá, trước cảnh tình này sao chẳng động lòng?
Quách Thái Linh chợt bổ tới chỉ vào mặt hắn quát :
− Tên họ Thiết kia! Người dùng thủ đoạn đê hèn giết cha ta, nay lại còn tới đây nói những điều giả nhân giả nghĩa, tưởng điều đó có thể xoa dịu được lòng thù hận của chúng ta hay sao? Đừng hòng!
Thiết Hải Đường lạnh giọng hỏi :
− Vậy là người quyết tâm báo thù?
Quách Thái Linh nghiến răng nói :
− Đương nhiên! Rồi sẽ có ngày ta sẽ băm vằm người dưới kiếm này!
Thẩm Tố Sương chợt bước lên quát :
− Nha đầu to gan!
Lời chưa dứt, hữu chưởng đã phát ra một đạo kình phong!
Quách Thái Linh lửa hận bốc cao, không quản gì sống chết, tả chưởng vận thập thành công lực đánh ra tiếp chiêu, hữu chưởng vẫn cầm chắc trường kiếm lao tới, đâm thẳng vào mặt địch nhân.
Thẩm Tố Sương sợ đối phương xuất kỳ chiêu với ý đồ lưỡng bại câu thương nên không dám thu chiêu vội nhảy sang bên tránh.
Quách Thái Linh hào khí càng tăng, trường kiếm múa lên như mưa sa bão táp, chớp mắt đã công sang năm kiếm.
Chỉ là nàng đã gặp phải địch thủ quá cao cường.
Thẩm Tố Sương học được kiếm pháp lừng danh của Khô Trúc am chủ là Trúc Ảnh kiếm pháp, thân pháp lại rất ảo diệu nên dễ dàng tránh được mọi đường kiếm uy mãnh của Quách Thái Linh!
Tuy tấn công không thu được hiệu quả nhưng vì lửa hận đã bốc cao muôn trượng nên nàng vẫn nghiến răng lao vào.
Đến chiêu thứ tám, Thẩm Tố Sương đành phải rút kiếm ra đối địch.
Lập tức trong linh đường vang lên tiếng thép chém vào nhau đinh tai nhức óc.
Cả hai đều dùng bảo kiếm, tuy kiếm thuật cao hạ khác nhau nhưng xuất thủ đều vô cùng thần tốc, ánh kiếm loang loáng cả một vùng, kiếm khí bao phủ cả linh đường khiến Khấu Anh Kiệt đứng cách mấy trượng phải cảm thấy tức thở.
Nhưng vì cả kiếm thuật lẫn công lực đều thua kém đối phương nên chỉ sau bảy tám chiêu, Thẩm Tố Sương dùng kiếm áp chặt lấy lưỡi kiếm Quách Thái Linh.
Nàng cố vận hết sức đâm kiếm vào người địch nhân nhưng không sao đâm vào thêm được một tấc, rút về cũng không được!
Trong lúc đó Thẩm Tố Sương vận công truyền cang khí vào thân kiếm sang người đối thủ.
Quách Thái Linh chợt cảm thấy cánh tay phải tê đi, tưởng chừng không giữ nổi thanh trường kiếm.
Thẩm Tố Sương chợt quát lên :
− Lùi!
Dứt lời vung mạnh tay.
Quách Thái Linh bị chấn lực đầy lùi bốn năm bước, loạng choạng một lúc mới đứng vững, mặt tái nhợt, thất thần nhìn đối phương.
Thẩm Tố Sương hừ một tiếng nói :
− Nha đầu không biết trời cao đất dày là gì? Bản lĩnh của người còn lâu mới tranh cao hạ được với chúng ta!
Quách Thái Linh nghiến răng nói :
− Ni cô phá giới họ Thẩm kia! Ta biết Trúc Ảnh kiếm pháp của người lợi hại!
Giết ta đi!
Thẩm Tố Sương bị rủa mặt đỏ bừng chỉ chực phát tác nhưng không biết nghĩ sao bỗng nhịn lại, tra kiếm vào bao, bước tới bên Thiết Hải Đường.
Quách Thái Linh là người hiếu thắng xưa nay đã chịu nhục như thế bao giờ?
Hôm nay trước sau thua liền ba trận, nàng giương mắt tức tối nhìn địch nhân, sắc mặt từ tái nhợt trở nên đỏ bừng, trong lòng pha lẫn cả nỗi hờn căm, sự tủi nhục và lòng nhẫn nhục, nước mắt lại trào ra.
Lúc sau nàng bình tam lại mấy phần, tự nhủ :
− Rồi sẽ có ngày ta đòi lại món nợ này!
Chứng kiến cuộc đấu xong, Thiết Hải Đường nhìn Khấu Anh Kiệt nhếch môi cười đắc ý nói :
− Thanh niên nhân! Người thấy rồi chứ! Bây giờ người còn nuôi mộng báo thù cho lệnh sư nữa không?
Khấu Anh Kiệt thản nhiên đáp :
− Dù tại hạ chỉ còn một hơi thở cũng không từ bỏ quyết tâm đó!
Thiết Hải Đường trầm giọng hỏi :
− Quyết tâm báo thù?
− Không sai!
Thiết Hải Đường nghe nói sầm mặt lại, bước lên một bước, bất thần chộp tới ngực Khấu Anh Kiệt.
Chàng lập tức vung Như Ý đao chém vào Uyển Mạch đối phương nhưng lưỡi đao chỉ chém vào khoảng không!
Vẫn không nao núng, Khấu Anh Kiệt vừa đâm vừa chém mấy đao nữa nhưng vẫn không trúng đích!
Không biết dùng thân pháp gì, Thiết Hải Đường tránh được tất cả những đường đao vốn cũng rất có danh của Mã gia!
Khấu Anh Kiệt đang mải mê ra chiêu chợt thấy ngực đau nhói, nhìn xuống mới biết đã bị đối phương chộp được.
Thiết Hải Đường trừng mắt hỏi :
− Người còn muốn báo thù nữa không?
Khấu Anh Kiệt bình thản gật đầu :
− Tại hạ đã nói rằng chỉ cần còn một hơi thở là không bao giờ từ bỏ quyết tâm báo thù! Trừ phi các hạ giết ngay!
Chàng còn nói thêm :
− Nhưng tin rằng các hạ không làm thế!
Thiết Hải Đường hỏi :
− Vì sao?
− Vì hạ thủ lúc này tất các hạ sẽ không tránh khỏi bị người trong giang hồ chê cười!
Thiết Hải Đường hừ một tiếng nói :
− Đương nhiên là ta sẽ không giết người mà chỉ phế bỏ võ công của người thôi! Đồng thời chọc mù hai mắt để người biết thành kẻ tàn phế!
Khấu Anh Kiệt buồn bã nghĩ thầm :
− Thế là hết hy vọng! Nhưng số phận đã thế, biết làm sao?
Chàng vẫn bình thản giương cặp mắt nhìn đối phương.
Thiết Hải Đường xuất xong chỉ nhằm vào đôi mắt Khấu Anh Kiệt.
Quách Thái Linh thấy vậy liền lao tới kêu lên :
− Thiết Hải Đường! Người không được hạ độc thủ với huynh ấy!
Thiết Hải Đường dừng tay hỏi :
− Vì sao?
Quách Thái Linh đáp :
− Vì anh ấy là người vô tội!
Thiết Hải Đường cười nhạt nói :
− Nghĩa là cô nương cầu xin cho tiểu tử này? Quách cô nương! Ta xin hỏi với tư cách gì vậy?
Quách Thái Linh dừng lại đứng ngây ra không biết trả lời sao.
Thiết Hải Đường nói tiếp :
− Vì nghĩ đến mối ân tình ngày xưa giữa bổn tọa với lệnh đường nếu cô nương cầu xin thì ta có thể tha cho hắn!
Quách Thái Linh nói :
− Mẹ ta đã chết từ lâu, còn nhắc đến bà ấy làm gì? Ta cũng không phải lấy tư cách gì mà cầu xin, chỉ vì không ấy là ngoại nhân, vì thế người không thể hạ độc thủ. Nếu người sợ sau này có người tìm đến báo thì thì cứ giết ta là xứng đáng hơn.
Bởi vì ta mới là người nhất định bắt người trả mối hận này!
Nói xong đến trước mặt Thiết Hải Đường chờ hắn hạ thủ.
Thiết Hải Đường lẩm bẩm :
− Nói vậy là lệnh đường chết thật rồi ư?
Quách Thái Linh đáp :
− Người đã biết rõ rồi sao còn hỏi? Ta cũng chẳng muốn nhắc tới bà ấy nữa!
Nếu giả sử bà ta còn sống, người cũng đừng mong vì bà ấy mà hóa giải mối cừu hận giữa ta và người!
Thiết Hải Đường trầm giọng nói :
− Nha đầu này thật là bướng bỉnh!
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn buông ngực áo Khấu Anh Kiệt ra.
Chàng vừa được tự do, hít sâu vào một hơi lùi lại mấy bước.
Trong lòng chàng lúc ấy vừa chua xót vừa hổ thẹn.
Hổ thẹn vì võ nghệ không bằng người, không biết khi nào mới báo được thù, còn chua xót vì câu nói của Quách Thái Linh.
− Huynh ấy là ngoại nhân!
Đã bị nàng coi là người ngoài, chàng còn có lý do gì ở lại Bạch Mã sơn trang này nữa?
Thiết Hải Đường vẫn không rời mắt khỏi chàng nói :
− Khấu Anh Kiệt! Ta có mấy câu muốn hỏi. Người hãy trả lời cho thành thật!
Khấu Anh Kiệt khinh khỉnh đáp :
− Cái đó còn phải xem câu hỏi thế nào!
Ánh mắt tên Tổng lệnh chủ lóe lên đầy đe dọa nhưng chỉ một thoáng liền tắt ngay bắt đầu hỏi :
− Trước lúc lâm tử, Quách Bạch Vân đã người làm đồ đệ đúng không?
Khấu Anh Kiệt gật đầu :
− Không sai!
Thiết Hải Đường nhìn sang Quách Thái Linh nói :
− Như vậy là không thể coi hắn là ngoại nhân được rồi!
Quách Thái Linh không đáp.
Khấu Anh Kiệt sốt ruột hỏi :
− Các hạ còn gì muốn hỏi nữa không?
− Đương nhiên còn. Theo ta được biết thì tát cả những di vật của Quách Bạch Vân đều giao cho người cả, không sai chứ?
Khấu Anh Kiệt gật đầu :
− Đúng thế!
Thiết Hải Đường lại hỏi :
− Trong số những di vật có một viên ngọc Phỉ Thúy Lạc Đà?
Quách Thái Linh nghe câu này đưa mắt chăm chú nhìn Khấu Anh Kiệt.
Trước đây chàng chưa kể chuyện này cho Quách Thái Linh, vì viên ngọc đã bị Thành Ngọc Sương lấy đi mất, và bà ta đã giao hẹn chàng đừng để lộ việc này!
Nhưng bây giờ chàng không thể giấu giếm được đành thừa nhận!
− Đúng là có vật đó!
Quách Thái Linh nhìn chàng vừa ngạc nhiên vừa trách móc, định hỏi nhưng cuối cùng nhịn lại.
Thiết Hải Đường nói :
− Vậy là rất tốt! Nhưng nếu ta nói rằng Phỉ Thúy Lạc Đà là vật của ta thì có lẽ các người không tin. Nhưng vật đó chính là vật gia bảo truyền môn của Thiết gia. Vì thế ta có quyền thu hồi lại!
Hắn hướng sang Quách Thái Linh dịu giọng nói :
− Cô nương! Chắc rằng Khấu Anh Kiệt đã giao kỷ vật cho cô nương. Bổn tọa thiết tha yêu cầu cô nương giao lại Phỉ Thúy Lạc Đà!
Quách Thái Linh lắc đầu nói :
− Phỉ Thúy Lạc Đà ư? Hình như ta có nghe cha ta nói đến vật này, chỉ là chưa thấy nó bao giờ!
Tới đó quay sang Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Khấu huynh! Chuyện là thế nào?
Khấu Anh Kiệt chợt đỏ bừng mặt!
Bởi vì bị Thành Ngọc Sương lấy mất vật đó mà chàng đã không dám nói lại với Quách Thái Linh và hai vị sư huynh.
Mặt khác vì đã hứa với Thành Ngọc Sương là không kể lại sự kiện xảy ra trong Trường Hưng khách điếm nên chàng phải lờ đi.
Nay nghe hỏi chàng cảm thấy giống như mình là kẻ dối trá!
Sau nay Khấu Anh Kiệt nghe Phong Hỏa Tăng nói rằng Thành Ngọc Sương chính là mẫu thân của Quách Thái Linh, vì thế mà càng trở nên khó xử, bởi vì chính sư phụ chàng Quách Bạch Vân cũng giấu kín nhi nữ chuyện này suốt hai mươi năm, làm sao chàng dám tiết lộ bí mật kinh nhân đó?
Ngoài ra Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh cũng bắt chàng phải giấu kín chuyện này không được để Quách Thái Linh biết, như vậy là có quá nhiều yếu tố để buộc chàng không được nói ra...
Nay chàng đã thú nhận là trong số di vật của tiên sư có Phỉ Thúy Lạc Đà nay đã bị Thành Ngọc Sương lấy mất.
Nếu không khai thật việc này thì biết nói sao đây?
Quách Thái Linh vẫn nhìn chàng chờ đợi!
Khấu Anh Kiệt cười khổ đáp :
− Chuyện này... tại hạ còn chưa có thời gian kể rõ với cô nương!
Quách Thái Linh hỏi dồn :
− Cha tôi có giao vật đó cho huynh?
Khấu Anh Kiệt lúng túng đáp :
− Có... nhưng...
Cả Quách Thái Linh và Thiết Hải Đường cùng bật hỏi :
− Nhưng sao?
− Nhưng... bây giờ...
Thiết Hải Đường nhìn chàng vừa nghi ngờ vừa sốt ruột hỏi to :
− Bây giờ sao? Nói nhanh đi chứ!
Giữa lúc đó thì có hai nhân ảnh chạy vào linh đường. Người đi đầu là Tư Không Viễn, theo sau còn có Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã, mặt còn tái nhợt vì trúng kiếm của Thẩm Tố Sương trước đó.
Ngoài ra còn có hơn bốn chục cao thủ của Bạch Mã sơn trang, tay lăm lăm binh khí, kẻ kiếm, người đao, một số người tay cầm cung tên, vừa tới đã phân thành các tiểu tổ phân ra án ngữ sáu cửa linh đường.
Xem ra người của Bạch Mã sơn trang chuẩn bị quyết một trận sinh tử với phu thê Thiết Hải Đường.
Tên Tổng lệnh chủ không thèm nhìn chúng, mắt vẫn không rời Khấu Anh Kiệt tiếp tục tra vấn :
− Quách Bạch Vân giao cho người viên Phỉ Thúy Lạc Đà bây giờ ở đâu, sao không nói nhanh đi!
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã, Tư Không Viễn nghe hỏi thế liền đến gần chăm chú nghe, mặt chợt sáng lên.
Khấu Anh Kiệt thở dài nói :
− Dọc đường đã bị người ta cướp mất!
Câu trả lời của Khấu Anh Kiệt khiến mọi người đều rúng động, nhưng phản ứng lại rất khác nhau.
Quách Thái Linh thở dài, cúi thấp đầu xuống.
Thiết Hải Đường hừ một tiếng, mặt rắn đanh lại.
Còn Ô Đại Dã và Tư Không Viễn thì ánh mắt lộ nét hoài nghi.
Thiết Hải Đường và Thẩm Tố Sương nhìn nhau tỏ ý thất vọng.
Một lúc sau tên Tổng lệnh chủ nhìn chàng hỏi :
− Người nào cướp?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp :
− Tại hạ không biết người đó là ai!
Thiết Hải Đường hỏi dồn :
− Người đó hình dáng thế nào? Là nam hay nữ?
− Là nữ!
− Là nữ?
Thiết Hải Đường à một tiếng, sắc mặt chợt tái đi lại hỏi :
− Có phải là Thành Ngọc Sương không?
− Tại hạ không biết!
Thiết Hải Đường lẩm bẩm :
− Nếu vậy thì quả thật cô ấy còn sống rồi!
Hắn chợt nhớ lại Ưng Thiên Lý kể rằng đã gặp Thành Ngọc Sương ở Trường hưng khách điếm và chỉ một chiêu bị bà ta đánh bại buộc phải rời khỏi Tần Châu, hắn không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhiều cảm xúc trỗi dậy trong lòng, hắn không sao tự chủ được liền vẫy tay nói với Thẩm Tố Sương :
− Chúng ta đi thôi!
Hiểu ra trong lòng trượng phu đang có những cảm xúc gì, Thẩm Tố Sương tuy rất bất bình nhưng trước đám đông không tiện phản kháng.
Hơn nữa xưa nay quen phục tùng Thiết Hải Đường, cho dù đó là chuyện tư tình giữa đức lang quân với nữ nhân khác, thị đều nghiến răng nhẫn nhục, không dám hở hơi.
Mặt khác, đây mới chỉ là sự phỏng đoán chưa thể khẳng định, đâu thể vội vàng quyết định!
Thẩm Tố Sương xưa nay hành động rất thận trọng.
Sau khi trở thành thê thiếp của Thiết Hải Đường, tuy chưa có danh phận chính thức nhưng thuộc hạ Vũ Nội thập nhị lệnh trên dưới đều coi thị là Tổng lệnh chủ phu nhân, như thế đủ biết bản lĩnh và dã tâm của thị không phải là ít.
Mất không ít tâm lực để củng cố địa vị của mình, nay có một nữ nhân khác len vào cuộc đời Thiết Hải Đường, thị cảm thấy lo lắng bất an.
Nhưng đối với người như Thẩm Tố Sương đời nào chịu đầu hàng?
Những ý nghĩ đó nảy ra chỉ trong thoáng chốc, Thẩm Tố Sương liền tung mình đuổi theo phu quân.
Người của Bạch Mã sơn trang thấy phu thê Thiết Hải Đường bất ngờ bỏ đi như vậy, tuy rất ngạc nhiên nhưng tất cả đều ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì mọi người đều biết thủ đoạn của hai tên này độc ác và đáng sợ thế nào!
Chưa được bao lâu, chợt nghe từ trang môn vang lên tiếng kêu rùng rợn.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã kinh hãi kêu lên :
− Nguy rồi! Bọn Điền Minh chúng nó...
Dứt lời lao ra khỏi linh đường!
Tư Không Viễn, Quách Thái Linh và hơn hai chục tên cao thủ nữa cũng lục tục chạy theo.
Dọc đường không gặp phải biến cố gì nhưng tới trang môn, một cảnh tượng thê thảm hiện ra trước mắt mọi người.
Mười tên được lệnh giữ trang môn nằm rải rác xung quanh cổng, kẻ vỡ đầu, tên lòi ruột, trông hết sức tang thương.
Người của Vũ Nội thập nhị lệnh biến đâu mất, không để lại dấu vết.
Ô Đại Dã đến bên một thi thể bất động kêu lên :
− Hắn còn sống!
Người đó là Ngọc Long Tinh Điền Minh chỉ huy đội canh này.
Tư Không Viễn đến gần hỏi :
− Thương thế ra sao?
Diệu Thủ Côn Lôn lắc đầu đáp :
− Không có thương tích gì cũng không có dấu tay. Người còn sống nhưng đã cứng đờ như đá, chắc bị đối phương dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn khống chế!
Tư Không Viễn cúi xuống sờ xem, quả đúng là người Điền Minh còn nóng, chưa đoạn khí nhưng không những toàn thân cứng đờ y như một pho thạch tượng mà còn lạnh toát như một khối băng.
Ô Đại Dã kinh dị nói :
− Trong giang hồ xưa nay chưa từng nghe nói đến thủ pháp khống chế huyệt đạo lợi hại thế này bao giờ!
Tư Không Viễn thêm :
− Chắc là công phu bí truyền của Thiết Hải Đường!
Ô Đại Dã dõi nhìn ra ngoài trang môn, nhưng ngoài tiếng gió thu xạc xào thổi vào cành lá, đâu còn thấy bóng dáng địch nhân nữa.
Bạch Mã sơn trang coi như đã thoát khỏi cơn đại nạn nhưng tổn thất không ít, tới gần ba chục cao thủ bị tử thương.
Bi thảm nhất là tình trạng của Ngọc Long Tinh Điền Minh, tuy vẫn duy trì được sự sống thêm hai canh giờ nữa, nhưng cuối cùng không thuốc thang gì chữa khỏi cái chết.
Đặc biệt cho đến khi chết hắn không tỉnh lại được chút nào, người vẫn cứng đờ lạnh ngắt như đã đóng băng, ngay cả huyệt đạo cũng không ai giải được. Hơn nữa trước khi thở hắt ra hơi cuối cùng, miệng hắn còn ộc ra một bãi máu đen.
Tên Tổng lệnh chủ nói :
− Nha đầu! Người còn dám chặn đường bổn tọa hay sao?
Quách Thái Linh nghiến răng đáp :
− Thiết Hải Đường! Người dám vào phạm tới linh cữu của cha ta, ta quyết liều mạng với người!
Thiết Hải Đường cười nhạt nói :
− Để xem người làm được gì ta?
Nói xong ngẩng đầu nghênh ngang bước vào linh đường.
Quách Thái Linh chợt thét to một tiếng, lao cả người lẫn kiếm nhằm thẳng vào ngực Thiết Hải Đường.
Tên này hừ một tiếng nói :
− Tốt lắm!
Lời chưa dứt đã đánh ra một chưởng!
Quách Thái Linh đang lao tới với tốc độ rất nhanh nhưng khi còn cách địch nhân ba bước thì bị chưởng kình đánh bật lại.
Nhận ra công lực của đối phương cao hơn mình nhiều, Quách Thái Linh biết không làm gì được, mặt tái nhợt như sáp, nước mắt trào ra.
Đôi phu phụ không thèm để ý đến Quách Thái Linh nữa, nghênh ngang đi thẳng vào chỗ quan tài.
Trong linh đường rất yên tĩnh, chỉ có mấy ngọn đèn mờ nhạt càng tăng thêm vẻ thê lương tang tóc.
Một thiếu niên đứng bên cỗ quan tài, tay cầm một thanh nhuyễn đao chỉ dài chừng một thước phát ra ánh thép xanh lạnh, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tang thương, nhưng ánh mắt nhìn Thiết Hải Đường và Thẩm Tố Sương thì rất hiên ngang!
Bắt gặp ánh mắt đó, cả hai bất giác dừng lại.
Thiết Hải Đường, tên Tổng lệnh chủ Vũ Nội thập nhị lệnh mà giang hồ nghe tiếng đã kinh tâm động phách, nhưng thấy ánh mắt và dáng vẻ quả quyết của thiếu niên này, hắn chợt thấy rúng động.
Thực sự hắn run sợ, không phải sợ thanh đao trong tay thiếu niên mà chính là sợ sự bình tĩnh đến thần bí kia.
Hiển nhiên thiếu niên vừa chứng kiến cảnh tàn sát khốc liệt vừa rồi nhưng thần thái và ánh mắt tuyệt nhiên không có chút sợ hãi nào.
Thiết Hải Đường hừ một tiếng hỏi :
− Người là ai?
Thiếu niên xẵng giọng trả lời :
− Khấu Anh Kiệt!
Vừa nghe thiếu niên xưng danh xong, đôi chân mày tên Tổng lệnh chủ đột nhiên lay động!
Hắn vẫn không rời mắt nhìn thiếu niên hỏi tiếp :
− Thế nào? Người là Khấu Anh Kiệt?
− Không sai!
− Chính người vừa đưa linh cữu Quách Bạch Vân từ Tứ Lang thành về Bạch Mã sơn trang?
Khấu Anh Kiệt gật đầu.
− Chính là tại hạ!
Thẩm Tố Sương cũng chăm chú nhìn chàng một lúc rồi cất tiếng phụ họa :
− Không sai! Thiếp đã nhớ ra tiểu tử này. Chính hắn đã đột nhập lên lâu thuyền tối hôm trước.
Trên bộ mặt nham hiểm của tên Tổng lệnh chủ chợt hiện sát cơ.
Hắn cười hắc hắc nói :
− Khấu Anh Kiệt! Người thật to gan! Dám đối đầu với bổn tọa! Chắc rằng người đã chán sống rồi...
Khấu Anh Kiệt thản nhiên đáp :
− Tiền bối nói vậy sai rồi! Tại hạ với Quách lão sư có danh phận sư đồ. Sư phụ đã gặp chuyện bi thảm như thế, việc đưa linh cữu về an táng là bổn phận, cho dù vượt qua biển giáo rừng gươm cũng không nề!
Thiết Hải Đường cười nói :
− Nghe nói võ cong người chỉ vào hạng tầm xoàng, dám đối địch với bổn tọa thì quả là không biết tự lượng sức!
− Tại hạ chỉ biết làm theo bổn phận, còn vì việc đó mà phạm đến tiền bối hay không thì tại hạ chẳng quan tâm! Sinh tử chỉ là việc nhỏ, chí khí mới là chuyện lớn. Nếu bây giờ tiền bối dám xâm phạm đối với linh cữu tiên sư thì tại hạ quyết không tiếc thủ cấp của mình để phản kháng lại!
Thiết Hải Đường hừ một tiếng, hai tay chợt khuyên ra một vòng xung quanh cỗ quan tài.
Khấu Anh Kiệt lập tức cảm thấy một luồng kình khí lạnh ngắt phát ra ập tới mình làm cả người phát run.
Tên Tổng lệnh chủ gật đầu nói :
− Đúng là thi thể Quách Bạch Vân có ở trong quan!
Hắn thở dài nói thêm :
− Ta và Quách Bạch Vân giao kết mấy mươi năm, tuy không thân thiết nhưng luôn kính trọng nhau. Nay tử biệt sinh ly, âm dương cách trở. Người ta đâu phải là gỗ đá, trước cảnh tình này sao chẳng động lòng?
Quách Thái Linh chợt bổ tới chỉ vào mặt hắn quát :
− Tên họ Thiết kia! Người dùng thủ đoạn đê hèn giết cha ta, nay lại còn tới đây nói những điều giả nhân giả nghĩa, tưởng điều đó có thể xoa dịu được lòng thù hận của chúng ta hay sao? Đừng hòng!
Thiết Hải Đường lạnh giọng hỏi :
− Vậy là người quyết tâm báo thù?
Quách Thái Linh nghiến răng nói :
− Đương nhiên! Rồi sẽ có ngày ta sẽ băm vằm người dưới kiếm này!
Thẩm Tố Sương chợt bước lên quát :
− Nha đầu to gan!
Lời chưa dứt, hữu chưởng đã phát ra một đạo kình phong!
Quách Thái Linh lửa hận bốc cao, không quản gì sống chết, tả chưởng vận thập thành công lực đánh ra tiếp chiêu, hữu chưởng vẫn cầm chắc trường kiếm lao tới, đâm thẳng vào mặt địch nhân.
Thẩm Tố Sương sợ đối phương xuất kỳ chiêu với ý đồ lưỡng bại câu thương nên không dám thu chiêu vội nhảy sang bên tránh.
Quách Thái Linh hào khí càng tăng, trường kiếm múa lên như mưa sa bão táp, chớp mắt đã công sang năm kiếm.
Chỉ là nàng đã gặp phải địch thủ quá cao cường.
Thẩm Tố Sương học được kiếm pháp lừng danh của Khô Trúc am chủ là Trúc Ảnh kiếm pháp, thân pháp lại rất ảo diệu nên dễ dàng tránh được mọi đường kiếm uy mãnh của Quách Thái Linh!
Tuy tấn công không thu được hiệu quả nhưng vì lửa hận đã bốc cao muôn trượng nên nàng vẫn nghiến răng lao vào.
Đến chiêu thứ tám, Thẩm Tố Sương đành phải rút kiếm ra đối địch.
Lập tức trong linh đường vang lên tiếng thép chém vào nhau đinh tai nhức óc.
Cả hai đều dùng bảo kiếm, tuy kiếm thuật cao hạ khác nhau nhưng xuất thủ đều vô cùng thần tốc, ánh kiếm loang loáng cả một vùng, kiếm khí bao phủ cả linh đường khiến Khấu Anh Kiệt đứng cách mấy trượng phải cảm thấy tức thở.
Nhưng vì cả kiếm thuật lẫn công lực đều thua kém đối phương nên chỉ sau bảy tám chiêu, Thẩm Tố Sương dùng kiếm áp chặt lấy lưỡi kiếm Quách Thái Linh.
Nàng cố vận hết sức đâm kiếm vào người địch nhân nhưng không sao đâm vào thêm được một tấc, rút về cũng không được!
Trong lúc đó Thẩm Tố Sương vận công truyền cang khí vào thân kiếm sang người đối thủ.
Quách Thái Linh chợt cảm thấy cánh tay phải tê đi, tưởng chừng không giữ nổi thanh trường kiếm.
Thẩm Tố Sương chợt quát lên :
− Lùi!
Dứt lời vung mạnh tay.
Quách Thái Linh bị chấn lực đầy lùi bốn năm bước, loạng choạng một lúc mới đứng vững, mặt tái nhợt, thất thần nhìn đối phương.
Thẩm Tố Sương hừ một tiếng nói :
− Nha đầu không biết trời cao đất dày là gì? Bản lĩnh của người còn lâu mới tranh cao hạ được với chúng ta!
Quách Thái Linh nghiến răng nói :
− Ni cô phá giới họ Thẩm kia! Ta biết Trúc Ảnh kiếm pháp của người lợi hại!
Giết ta đi!
Thẩm Tố Sương bị rủa mặt đỏ bừng chỉ chực phát tác nhưng không biết nghĩ sao bỗng nhịn lại, tra kiếm vào bao, bước tới bên Thiết Hải Đường.
Quách Thái Linh là người hiếu thắng xưa nay đã chịu nhục như thế bao giờ?
Hôm nay trước sau thua liền ba trận, nàng giương mắt tức tối nhìn địch nhân, sắc mặt từ tái nhợt trở nên đỏ bừng, trong lòng pha lẫn cả nỗi hờn căm, sự tủi nhục và lòng nhẫn nhục, nước mắt lại trào ra.
Lúc sau nàng bình tam lại mấy phần, tự nhủ :
− Rồi sẽ có ngày ta đòi lại món nợ này!
Chứng kiến cuộc đấu xong, Thiết Hải Đường nhìn Khấu Anh Kiệt nhếch môi cười đắc ý nói :
− Thanh niên nhân! Người thấy rồi chứ! Bây giờ người còn nuôi mộng báo thù cho lệnh sư nữa không?
Khấu Anh Kiệt thản nhiên đáp :
− Dù tại hạ chỉ còn một hơi thở cũng không từ bỏ quyết tâm đó!
Thiết Hải Đường trầm giọng hỏi :
− Quyết tâm báo thù?
− Không sai!
Thiết Hải Đường nghe nói sầm mặt lại, bước lên một bước, bất thần chộp tới ngực Khấu Anh Kiệt.
Chàng lập tức vung Như Ý đao chém vào Uyển Mạch đối phương nhưng lưỡi đao chỉ chém vào khoảng không!
Vẫn không nao núng, Khấu Anh Kiệt vừa đâm vừa chém mấy đao nữa nhưng vẫn không trúng đích!
Không biết dùng thân pháp gì, Thiết Hải Đường tránh được tất cả những đường đao vốn cũng rất có danh của Mã gia!
Khấu Anh Kiệt đang mải mê ra chiêu chợt thấy ngực đau nhói, nhìn xuống mới biết đã bị đối phương chộp được.
Thiết Hải Đường trừng mắt hỏi :
− Người còn muốn báo thù nữa không?
Khấu Anh Kiệt bình thản gật đầu :
− Tại hạ đã nói rằng chỉ cần còn một hơi thở là không bao giờ từ bỏ quyết tâm báo thù! Trừ phi các hạ giết ngay!
Chàng còn nói thêm :
− Nhưng tin rằng các hạ không làm thế!
Thiết Hải Đường hỏi :
− Vì sao?
− Vì hạ thủ lúc này tất các hạ sẽ không tránh khỏi bị người trong giang hồ chê cười!
Thiết Hải Đường hừ một tiếng nói :
− Đương nhiên là ta sẽ không giết người mà chỉ phế bỏ võ công của người thôi! Đồng thời chọc mù hai mắt để người biết thành kẻ tàn phế!
Khấu Anh Kiệt buồn bã nghĩ thầm :
− Thế là hết hy vọng! Nhưng số phận đã thế, biết làm sao?
Chàng vẫn bình thản giương cặp mắt nhìn đối phương.
Thiết Hải Đường xuất xong chỉ nhằm vào đôi mắt Khấu Anh Kiệt.
Quách Thái Linh thấy vậy liền lao tới kêu lên :
− Thiết Hải Đường! Người không được hạ độc thủ với huynh ấy!
Thiết Hải Đường dừng tay hỏi :
− Vì sao?
Quách Thái Linh đáp :
− Vì anh ấy là người vô tội!
Thiết Hải Đường cười nhạt nói :
− Nghĩa là cô nương cầu xin cho tiểu tử này? Quách cô nương! Ta xin hỏi với tư cách gì vậy?
Quách Thái Linh dừng lại đứng ngây ra không biết trả lời sao.
Thiết Hải Đường nói tiếp :
− Vì nghĩ đến mối ân tình ngày xưa giữa bổn tọa với lệnh đường nếu cô nương cầu xin thì ta có thể tha cho hắn!
Quách Thái Linh nói :
− Mẹ ta đã chết từ lâu, còn nhắc đến bà ấy làm gì? Ta cũng không phải lấy tư cách gì mà cầu xin, chỉ vì không ấy là ngoại nhân, vì thế người không thể hạ độc thủ. Nếu người sợ sau này có người tìm đến báo thì thì cứ giết ta là xứng đáng hơn.
Bởi vì ta mới là người nhất định bắt người trả mối hận này!
Nói xong đến trước mặt Thiết Hải Đường chờ hắn hạ thủ.
Thiết Hải Đường lẩm bẩm :
− Nói vậy là lệnh đường chết thật rồi ư?
Quách Thái Linh đáp :
− Người đã biết rõ rồi sao còn hỏi? Ta cũng chẳng muốn nhắc tới bà ấy nữa!
Nếu giả sử bà ta còn sống, người cũng đừng mong vì bà ấy mà hóa giải mối cừu hận giữa ta và người!
Thiết Hải Đường trầm giọng nói :
− Nha đầu này thật là bướng bỉnh!
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn buông ngực áo Khấu Anh Kiệt ra.
Chàng vừa được tự do, hít sâu vào một hơi lùi lại mấy bước.
Trong lòng chàng lúc ấy vừa chua xót vừa hổ thẹn.
Hổ thẹn vì võ nghệ không bằng người, không biết khi nào mới báo được thù, còn chua xót vì câu nói của Quách Thái Linh.
− Huynh ấy là ngoại nhân!
Đã bị nàng coi là người ngoài, chàng còn có lý do gì ở lại Bạch Mã sơn trang này nữa?
Thiết Hải Đường vẫn không rời mắt khỏi chàng nói :
− Khấu Anh Kiệt! Ta có mấy câu muốn hỏi. Người hãy trả lời cho thành thật!
Khấu Anh Kiệt khinh khỉnh đáp :
− Cái đó còn phải xem câu hỏi thế nào!
Ánh mắt tên Tổng lệnh chủ lóe lên đầy đe dọa nhưng chỉ một thoáng liền tắt ngay bắt đầu hỏi :
− Trước lúc lâm tử, Quách Bạch Vân đã người làm đồ đệ đúng không?
Khấu Anh Kiệt gật đầu :
− Không sai!
Thiết Hải Đường nhìn sang Quách Thái Linh nói :
− Như vậy là không thể coi hắn là ngoại nhân được rồi!
Quách Thái Linh không đáp.
Khấu Anh Kiệt sốt ruột hỏi :
− Các hạ còn gì muốn hỏi nữa không?
− Đương nhiên còn. Theo ta được biết thì tát cả những di vật của Quách Bạch Vân đều giao cho người cả, không sai chứ?
Khấu Anh Kiệt gật đầu :
− Đúng thế!
Thiết Hải Đường lại hỏi :
− Trong số những di vật có một viên ngọc Phỉ Thúy Lạc Đà?
Quách Thái Linh nghe câu này đưa mắt chăm chú nhìn Khấu Anh Kiệt.
Trước đây chàng chưa kể chuyện này cho Quách Thái Linh, vì viên ngọc đã bị Thành Ngọc Sương lấy đi mất, và bà ta đã giao hẹn chàng đừng để lộ việc này!
Nhưng bây giờ chàng không thể giấu giếm được đành thừa nhận!
− Đúng là có vật đó!
Quách Thái Linh nhìn chàng vừa ngạc nhiên vừa trách móc, định hỏi nhưng cuối cùng nhịn lại.
Thiết Hải Đường nói :
− Vậy là rất tốt! Nhưng nếu ta nói rằng Phỉ Thúy Lạc Đà là vật của ta thì có lẽ các người không tin. Nhưng vật đó chính là vật gia bảo truyền môn của Thiết gia. Vì thế ta có quyền thu hồi lại!
Hắn hướng sang Quách Thái Linh dịu giọng nói :
− Cô nương! Chắc rằng Khấu Anh Kiệt đã giao kỷ vật cho cô nương. Bổn tọa thiết tha yêu cầu cô nương giao lại Phỉ Thúy Lạc Đà!
Quách Thái Linh lắc đầu nói :
− Phỉ Thúy Lạc Đà ư? Hình như ta có nghe cha ta nói đến vật này, chỉ là chưa thấy nó bao giờ!
Tới đó quay sang Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Khấu huynh! Chuyện là thế nào?
Khấu Anh Kiệt chợt đỏ bừng mặt!
Bởi vì bị Thành Ngọc Sương lấy mất vật đó mà chàng đã không dám nói lại với Quách Thái Linh và hai vị sư huynh.
Mặt khác vì đã hứa với Thành Ngọc Sương là không kể lại sự kiện xảy ra trong Trường Hưng khách điếm nên chàng phải lờ đi.
Nay nghe hỏi chàng cảm thấy giống như mình là kẻ dối trá!
Sau nay Khấu Anh Kiệt nghe Phong Hỏa Tăng nói rằng Thành Ngọc Sương chính là mẫu thân của Quách Thái Linh, vì thế mà càng trở nên khó xử, bởi vì chính sư phụ chàng Quách Bạch Vân cũng giấu kín nhi nữ chuyện này suốt hai mươi năm, làm sao chàng dám tiết lộ bí mật kinh nhân đó?
Ngoài ra Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh cũng bắt chàng phải giấu kín chuyện này không được để Quách Thái Linh biết, như vậy là có quá nhiều yếu tố để buộc chàng không được nói ra...
Nay chàng đã thú nhận là trong số di vật của tiên sư có Phỉ Thúy Lạc Đà nay đã bị Thành Ngọc Sương lấy mất.
Nếu không khai thật việc này thì biết nói sao đây?
Quách Thái Linh vẫn nhìn chàng chờ đợi!
Khấu Anh Kiệt cười khổ đáp :
− Chuyện này... tại hạ còn chưa có thời gian kể rõ với cô nương!
Quách Thái Linh hỏi dồn :
− Cha tôi có giao vật đó cho huynh?
Khấu Anh Kiệt lúng túng đáp :
− Có... nhưng...
Cả Quách Thái Linh và Thiết Hải Đường cùng bật hỏi :
− Nhưng sao?
− Nhưng... bây giờ...
Thiết Hải Đường nhìn chàng vừa nghi ngờ vừa sốt ruột hỏi to :
− Bây giờ sao? Nói nhanh đi chứ!
Giữa lúc đó thì có hai nhân ảnh chạy vào linh đường. Người đi đầu là Tư Không Viễn, theo sau còn có Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã, mặt còn tái nhợt vì trúng kiếm của Thẩm Tố Sương trước đó.
Ngoài ra còn có hơn bốn chục cao thủ của Bạch Mã sơn trang, tay lăm lăm binh khí, kẻ kiếm, người đao, một số người tay cầm cung tên, vừa tới đã phân thành các tiểu tổ phân ra án ngữ sáu cửa linh đường.
Xem ra người của Bạch Mã sơn trang chuẩn bị quyết một trận sinh tử với phu thê Thiết Hải Đường.
Tên Tổng lệnh chủ không thèm nhìn chúng, mắt vẫn không rời Khấu Anh Kiệt tiếp tục tra vấn :
− Quách Bạch Vân giao cho người viên Phỉ Thúy Lạc Đà bây giờ ở đâu, sao không nói nhanh đi!
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã, Tư Không Viễn nghe hỏi thế liền đến gần chăm chú nghe, mặt chợt sáng lên.
Khấu Anh Kiệt thở dài nói :
− Dọc đường đã bị người ta cướp mất!
Câu trả lời của Khấu Anh Kiệt khiến mọi người đều rúng động, nhưng phản ứng lại rất khác nhau.
Quách Thái Linh thở dài, cúi thấp đầu xuống.
Thiết Hải Đường hừ một tiếng, mặt rắn đanh lại.
Còn Ô Đại Dã và Tư Không Viễn thì ánh mắt lộ nét hoài nghi.
Thiết Hải Đường và Thẩm Tố Sương nhìn nhau tỏ ý thất vọng.
Một lúc sau tên Tổng lệnh chủ nhìn chàng hỏi :
− Người nào cướp?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp :
− Tại hạ không biết người đó là ai!
Thiết Hải Đường hỏi dồn :
− Người đó hình dáng thế nào? Là nam hay nữ?
− Là nữ!
− Là nữ?
Thiết Hải Đường à một tiếng, sắc mặt chợt tái đi lại hỏi :
− Có phải là Thành Ngọc Sương không?
− Tại hạ không biết!
Thiết Hải Đường lẩm bẩm :
− Nếu vậy thì quả thật cô ấy còn sống rồi!
Hắn chợt nhớ lại Ưng Thiên Lý kể rằng đã gặp Thành Ngọc Sương ở Trường hưng khách điếm và chỉ một chiêu bị bà ta đánh bại buộc phải rời khỏi Tần Châu, hắn không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhiều cảm xúc trỗi dậy trong lòng, hắn không sao tự chủ được liền vẫy tay nói với Thẩm Tố Sương :
− Chúng ta đi thôi!
Hiểu ra trong lòng trượng phu đang có những cảm xúc gì, Thẩm Tố Sương tuy rất bất bình nhưng trước đám đông không tiện phản kháng.
Hơn nữa xưa nay quen phục tùng Thiết Hải Đường, cho dù đó là chuyện tư tình giữa đức lang quân với nữ nhân khác, thị đều nghiến răng nhẫn nhục, không dám hở hơi.
Mặt khác, đây mới chỉ là sự phỏng đoán chưa thể khẳng định, đâu thể vội vàng quyết định!
Thẩm Tố Sương xưa nay hành động rất thận trọng.
Sau khi trở thành thê thiếp của Thiết Hải Đường, tuy chưa có danh phận chính thức nhưng thuộc hạ Vũ Nội thập nhị lệnh trên dưới đều coi thị là Tổng lệnh chủ phu nhân, như thế đủ biết bản lĩnh và dã tâm của thị không phải là ít.
Mất không ít tâm lực để củng cố địa vị của mình, nay có một nữ nhân khác len vào cuộc đời Thiết Hải Đường, thị cảm thấy lo lắng bất an.
Nhưng đối với người như Thẩm Tố Sương đời nào chịu đầu hàng?
Những ý nghĩ đó nảy ra chỉ trong thoáng chốc, Thẩm Tố Sương liền tung mình đuổi theo phu quân.
Người của Bạch Mã sơn trang thấy phu thê Thiết Hải Đường bất ngờ bỏ đi như vậy, tuy rất ngạc nhiên nhưng tất cả đều ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì mọi người đều biết thủ đoạn của hai tên này độc ác và đáng sợ thế nào!
Chưa được bao lâu, chợt nghe từ trang môn vang lên tiếng kêu rùng rợn.
Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã kinh hãi kêu lên :
− Nguy rồi! Bọn Điền Minh chúng nó...
Dứt lời lao ra khỏi linh đường!
Tư Không Viễn, Quách Thái Linh và hơn hai chục tên cao thủ nữa cũng lục tục chạy theo.
Dọc đường không gặp phải biến cố gì nhưng tới trang môn, một cảnh tượng thê thảm hiện ra trước mắt mọi người.
Mười tên được lệnh giữ trang môn nằm rải rác xung quanh cổng, kẻ vỡ đầu, tên lòi ruột, trông hết sức tang thương.
Người của Vũ Nội thập nhị lệnh biến đâu mất, không để lại dấu vết.
Ô Đại Dã đến bên một thi thể bất động kêu lên :
− Hắn còn sống!
Người đó là Ngọc Long Tinh Điền Minh chỉ huy đội canh này.
Tư Không Viễn đến gần hỏi :
− Thương thế ra sao?
Diệu Thủ Côn Lôn lắc đầu đáp :
− Không có thương tích gì cũng không có dấu tay. Người còn sống nhưng đã cứng đờ như đá, chắc bị đối phương dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn khống chế!
Tư Không Viễn cúi xuống sờ xem, quả đúng là người Điền Minh còn nóng, chưa đoạn khí nhưng không những toàn thân cứng đờ y như một pho thạch tượng mà còn lạnh toát như một khối băng.
Ô Đại Dã kinh dị nói :
− Trong giang hồ xưa nay chưa từng nghe nói đến thủ pháp khống chế huyệt đạo lợi hại thế này bao giờ!
Tư Không Viễn thêm :
− Chắc là công phu bí truyền của Thiết Hải Đường!
Ô Đại Dã dõi nhìn ra ngoài trang môn, nhưng ngoài tiếng gió thu xạc xào thổi vào cành lá, đâu còn thấy bóng dáng địch nhân nữa.
Bạch Mã sơn trang coi như đã thoát khỏi cơn đại nạn nhưng tổn thất không ít, tới gần ba chục cao thủ bị tử thương.
Bi thảm nhất là tình trạng của Ngọc Long Tinh Điền Minh, tuy vẫn duy trì được sự sống thêm hai canh giờ nữa, nhưng cuối cùng không thuốc thang gì chữa khỏi cái chết.
Đặc biệt cho đến khi chết hắn không tỉnh lại được chút nào, người vẫn cứng đờ lạnh ngắt như đã đóng băng, ngay cả huyệt đạo cũng không ai giải được. Hơn nữa trước khi thở hắt ra hơi cuối cùng, miệng hắn còn ộc ra một bãi máu đen.
/74
|