Bầu trời xanh thẳm, ánh mắt trời gay gắt lại không quá chói mắt, sinh cơ ở trấn nhỏ vẫn dư dả như trước, trong không khí ngập tràn hương trà nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Lúc này đang buổi trưa, trên đường phố chỉ có vài người bán rong bày quầy, trong quán cũng không có bao nhiêu khách. Thời gian này đa phần mọi người đều đã về nhà hoặc ở tửu lâu dùng bữa, cũng không có mấy ai ra ngoài dùng trà, chưởng quầy tính toán vài thứ, một cơn buồn ngủ đánh tới, liền ngồi trên ghế, nghỉ ngơi một lát.
Khụ khụ.
Đột nhiên ngoài của vang lên một tiếng ho nhẹ, chưởng quầy đứng phắt dậy, thấy một lão giả mặc áo xám đang chống gậy, bên tay phải là một tiểu nha đầu xinh xắn, nàng mặc y phục xanh nhạt, chỉ mới mười hai mười ba tuổi, đang cẩn thận đỡ lão nhân qua khỏi bục cửa.
Ông ta vui vẻ ra mặt, lớn tiếng chào: Hoàng lão gia, cuối cùng ngài đã về rồi.
Lão giả gật đầu, hai ba người trong quán trà còn đang buồn ngủ thì chợt nghe thấy tiếng của chưởng quầy, cũng vui mừng nhìn về phía cửa.
Gia gia, chậm một chút. Lục y thiếu nữ nói, chất giọng như hoàng anh xuất cốc. Chưởng quầy nhận lấy tay nải trên tay thiếu nữ, cười nói: Nha đầu Hỉ Trúc này đúng là có lòng.
Hoàng lão gia cười ha ha một tiếng, ông ngồi gần chỗ cửa sổ, lập tức có người tiến lên vây quanh.
Lão gia tử, hạn hán ở Lâm trấn thế nào rồi?
Hoàng lão gia lắc đầu một cái, thở dài: Hoa màu mất ráo... đường lên núi còn có cường đạo thường lui tới, năm nay rất thảm...
Mấy người im lặng, lại rảnh rỗi tám chuyện vài câu, quán trà dần nhiều người hơn, người người cũng bắt đầu tới ngồi đối diện Hoàng lão gia, hệt như chính là đến để thăm ông.
Hoàng lão gia là tiên sinh kể chuyện được hoan nghênh nhất trong vài trấn nhỏ gần đây, cả đời ông phiêu bạc, trải qua nhiều chuyện, chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng nói không hết, có điều từ khi thu dưỡng cô nương Hỉ Trúc thì không đi đây đi đó nữa, bắt đầu trú ngụ ở trấn nhỏ tĩnh lặng này, ngày thường sống bằng việc kể chuyện xưa ở quán trà, có thời gian dài từng đi du thuyết nhiều trấn, rất được hoan nghênh.
Lúc trước khi ông đi nửa tháng, quán trà không còn đông khách như thường ngày, buôn bán ế ẩm, lúc này thấy ông đã trở lại, sao chưởng quầy không mừng cho được? Ông ta bận rộn gọi người bưng trà cho lão nhân gia, hiện nay trong quán trà đã đầy ắp người, đều đợi Hoàng lão gia nói chuyện về nạn hạn hán và sơn tặc ở Lâm trấn.
Lão nhân hớp một ngụm nước trà, thở dài dằng dặc: Nếu chỉ là hạn hán thôi thì đi xin đại tiên làm mưa cũng chẳng có gì, hết lần này tới lần khác còn bị sơn tặc cướp sạch...
Hỉ Trúc đang ngồi gọn một bên, lúc này sắc mặt khẽ đổi, dường như vẫn còn khá sợ hãi với cảnh tượng lúc đó. Hoàng lão gia nói tiếp: Nha đầu Hỉ Trúc này cũng chịu không ít khổ cực, ta với con bé trốn vào trong hầm ngầm, lúc ra ngoài, phòng ốc đã bị đốt sạch... ai.
Trước mắt mọi người đều hiện lên thảm trạng không nhà để về, người thân chết thảm, không khỏi lắc đầu thở dài. Lại có người hỏi: Nếu là thế, sao Hoàng lão gia và nha đầu Hỉ Trúc có thể trở về được?
Đương nhiên là đi theo thương đội rồi...
Nếu phòng ốc đã cháy rồi thì sao còn có thương đội nữa...
Chuyện này... Hoàng lão gia cứng họng, chẳng biết vì sao vẻ mặt lại có phần bất thường, Hỉ Trúc lại giành nói: Đó là vì có tiên nữ tỷ tỷ...
Hỉ Trúc. Hoàng lão gia cất giọng trách cứ. Chưởng quầy cũng tò mò ló đầu ra: Tiên nữ tỷ tỷ? Hoàng lão gia ông cũng khó chịu quá đó, tất cả mọi người đang chờ ông nói này, ông mau mở nắp bình đi.
Không phải lão hủ không nói, mà là bây giờ không thể. Lão nhân kia thở dài: Trước khi cô nương kia đi đã dặn dò các hương lão không thể nói chuyện của nàng ra.
Ông vừa nói thế, lại thu hút được nhiều sự hứng thú hơn. Cứ bàn luận ầm ĩ như vậy, cuối cùng Hoàng lão gia không thể chống lại sự nài nỉ của mọi người, uống một hớp nước trà.
Ta và Hỉ Trúc nấp trong hầm, tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài vang lên không ngớt, lại chẳng biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng yên tĩnh, ta giấu Hỉ Trúc kĩ, sau đó leo khỏi hầm muốn xem thử, lại thấy một nữ thần tiên đang đứng giữa ngã tư đường, những sơn tặc kia đã bị xử lí, trói rất chặt, dù phòng ốc bị thiêu hủy nhưng những hương thân kia chỉ bị thương nhẹ, cũng may nhờ có nữ thần tiên kia kịp thời cứu giúp.
Ồ, thì ra là nữ hiệp. Có người chen lời: Thế sao lại bảo nàng ấy là nữ thần tiên...
Dĩ nhiên là thần tiên! Hoàng lão gia kích động: Dù mắt lão hủ không tốt, không thấy mặt mũi nàng thế nào, nhưng vẫn nhìn thấy nàng hóa ra nước sông, tưới hết cả một ruộng cạn! Vậy... đó không phải thần tiên thì là gì?
Mọi người trợn mắt há mồm, không thể tin mà nhìn nhau.
Cõi đời này... thật sự có thần tiên sao?
Hoàng lão gia, hay ông già rồi nên mắt kém, hoặc là định bịa đặt chuyện để đám người chúng ta giải trí?
Trời sinh tính tình Hoàng lão gia tử rất quật cường, nghe có người nói ông bịa đặt thì lập tức muốn bùng phát, không ngờ Hỉ Trúc lại cả giận nói: Gia gia mới không thèm bịa chuyện! Tiên, tiên nữ tỷ tỷ kia mặc y phục xám tro, tóc đen nhánh, hệt như thiên tiên vậy!
Phụt!
Đột nhiên có một người ngồi trong góc phun trà, mọi người quay đầu, lại thấy mặt người nọ đỏ lên, một thân hồng y, tóc mái trên trán che kín tầm mắt, nhưng không ngờ lúc này hắn lại ngẩng đầu, tròng mắt sáng màu khá yêu dị.
Người kì lạ như thế, có nhiều khả năng là đến từ Tây Vực, không ai dám trêu vào, chỉ quay đầu lại, lần lượt trêu Hỉ Trúc. Tiên nữ tỷ tỷ không giống thiên tiên, lẽ nào lại giống quỷ sao? Hỉ Trúc có hơi xấu hổ. Lời này của nàng khá ngây thơ, nhưng cũng là sự chân thành của hài tử, mọi người cũng khá tin tưởng.
Quán trà lại náo nhiệt hẳn lên, Hoàng lão gia thừa hứng lại nói về mấy chuyện nữ hiệp khi xưa, song đều là lời đồn, chẳng biết vì sao, nhưng nữ hiệp này đều có chung một đặc điểm, đó là toàn thân mặc y phục xám.
Lẽ nào đây là phong cách mới của giang hồ?
Hồng y nam tử ngồi trong góc đã nén cười đến sắp ngất, rước lấy một hồi xì xào bàn tán. Hắn không để ý đến, chỉ không ngừng uống nước trà như đang cố gắng kìm chế không để mình phá lên cười.
Cây nấm khô kia, tiên nữ tỷ tỷ?
Phụt...
Kẻ này, dọc đường lại xen vào chuyện của người khác rồi!
Cùng lúc đó, ở một nơi khá xa.
Trong lầu hai của một khách điếm siêu vẹo, đột nhiên vang lên hai tiếng nhảy mũi, chim trong sân bị kinh động bay tán loạn.
Nữ tử trên giường mơ mơ màng màng dụi mắt, sờ cái bụng tròn xoe của mình như còn đang đắm chìm trong đống thức ăn ngon không thể tự thoát ra được. Hương lão ở trấn đó nhiệt tình quá, chỉ bắt mấy tên sơn tặc thôi mà làm lắm thịt gà thịt cá đến vậy, sớm biết thế ở đó chơi mấy ngày cũng được. Nàng chép miệng, duỗi cái lưng mỏi.
Vì nàng vặn người nên cổ áo lót mở rộng, một hạt châu xanh ngắt chợt rơi ra khỏi túi thêu trên cổ, hồn nàng như thăng thiên trong phút chốc, vươn tay bắt lấy, cả người cũng ngã luôn xuống giường.
Rầm!
Một tiếng động vang lên, Cổ Tiểu Ma đau đến nhe răng trợn mắt, không kịp đi xoa cái mông chịu khổ của mình mà vội tranh thủ thời gian đi xem xét hạt châu màu lam trong tay, cẩn thận xoa xoa, mãi cho đến khi nó tỏa ra ánh sáng xanh
Lúc này đang buổi trưa, trên đường phố chỉ có vài người bán rong bày quầy, trong quán cũng không có bao nhiêu khách. Thời gian này đa phần mọi người đều đã về nhà hoặc ở tửu lâu dùng bữa, cũng không có mấy ai ra ngoài dùng trà, chưởng quầy tính toán vài thứ, một cơn buồn ngủ đánh tới, liền ngồi trên ghế, nghỉ ngơi một lát.
Khụ khụ.
Đột nhiên ngoài của vang lên một tiếng ho nhẹ, chưởng quầy đứng phắt dậy, thấy một lão giả mặc áo xám đang chống gậy, bên tay phải là một tiểu nha đầu xinh xắn, nàng mặc y phục xanh nhạt, chỉ mới mười hai mười ba tuổi, đang cẩn thận đỡ lão nhân qua khỏi bục cửa.
Ông ta vui vẻ ra mặt, lớn tiếng chào: Hoàng lão gia, cuối cùng ngài đã về rồi.
Lão giả gật đầu, hai ba người trong quán trà còn đang buồn ngủ thì chợt nghe thấy tiếng của chưởng quầy, cũng vui mừng nhìn về phía cửa.
Gia gia, chậm một chút. Lục y thiếu nữ nói, chất giọng như hoàng anh xuất cốc. Chưởng quầy nhận lấy tay nải trên tay thiếu nữ, cười nói: Nha đầu Hỉ Trúc này đúng là có lòng.
Hoàng lão gia cười ha ha một tiếng, ông ngồi gần chỗ cửa sổ, lập tức có người tiến lên vây quanh.
Lão gia tử, hạn hán ở Lâm trấn thế nào rồi?
Hoàng lão gia lắc đầu một cái, thở dài: Hoa màu mất ráo... đường lên núi còn có cường đạo thường lui tới, năm nay rất thảm...
Mấy người im lặng, lại rảnh rỗi tám chuyện vài câu, quán trà dần nhiều người hơn, người người cũng bắt đầu tới ngồi đối diện Hoàng lão gia, hệt như chính là đến để thăm ông.
Hoàng lão gia là tiên sinh kể chuyện được hoan nghênh nhất trong vài trấn nhỏ gần đây, cả đời ông phiêu bạc, trải qua nhiều chuyện, chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng nói không hết, có điều từ khi thu dưỡng cô nương Hỉ Trúc thì không đi đây đi đó nữa, bắt đầu trú ngụ ở trấn nhỏ tĩnh lặng này, ngày thường sống bằng việc kể chuyện xưa ở quán trà, có thời gian dài từng đi du thuyết nhiều trấn, rất được hoan nghênh.
Lúc trước khi ông đi nửa tháng, quán trà không còn đông khách như thường ngày, buôn bán ế ẩm, lúc này thấy ông đã trở lại, sao chưởng quầy không mừng cho được? Ông ta bận rộn gọi người bưng trà cho lão nhân gia, hiện nay trong quán trà đã đầy ắp người, đều đợi Hoàng lão gia nói chuyện về nạn hạn hán và sơn tặc ở Lâm trấn.
Lão nhân hớp một ngụm nước trà, thở dài dằng dặc: Nếu chỉ là hạn hán thôi thì đi xin đại tiên làm mưa cũng chẳng có gì, hết lần này tới lần khác còn bị sơn tặc cướp sạch...
Hỉ Trúc đang ngồi gọn một bên, lúc này sắc mặt khẽ đổi, dường như vẫn còn khá sợ hãi với cảnh tượng lúc đó. Hoàng lão gia nói tiếp: Nha đầu Hỉ Trúc này cũng chịu không ít khổ cực, ta với con bé trốn vào trong hầm ngầm, lúc ra ngoài, phòng ốc đã bị đốt sạch... ai.
Trước mắt mọi người đều hiện lên thảm trạng không nhà để về, người thân chết thảm, không khỏi lắc đầu thở dài. Lại có người hỏi: Nếu là thế, sao Hoàng lão gia và nha đầu Hỉ Trúc có thể trở về được?
Đương nhiên là đi theo thương đội rồi...
Nếu phòng ốc đã cháy rồi thì sao còn có thương đội nữa...
Chuyện này... Hoàng lão gia cứng họng, chẳng biết vì sao vẻ mặt lại có phần bất thường, Hỉ Trúc lại giành nói: Đó là vì có tiên nữ tỷ tỷ...
Hỉ Trúc. Hoàng lão gia cất giọng trách cứ. Chưởng quầy cũng tò mò ló đầu ra: Tiên nữ tỷ tỷ? Hoàng lão gia ông cũng khó chịu quá đó, tất cả mọi người đang chờ ông nói này, ông mau mở nắp bình đi.
Không phải lão hủ không nói, mà là bây giờ không thể. Lão nhân kia thở dài: Trước khi cô nương kia đi đã dặn dò các hương lão không thể nói chuyện của nàng ra.
Ông vừa nói thế, lại thu hút được nhiều sự hứng thú hơn. Cứ bàn luận ầm ĩ như vậy, cuối cùng Hoàng lão gia không thể chống lại sự nài nỉ của mọi người, uống một hớp nước trà.
Ta và Hỉ Trúc nấp trong hầm, tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài vang lên không ngớt, lại chẳng biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng yên tĩnh, ta giấu Hỉ Trúc kĩ, sau đó leo khỏi hầm muốn xem thử, lại thấy một nữ thần tiên đang đứng giữa ngã tư đường, những sơn tặc kia đã bị xử lí, trói rất chặt, dù phòng ốc bị thiêu hủy nhưng những hương thân kia chỉ bị thương nhẹ, cũng may nhờ có nữ thần tiên kia kịp thời cứu giúp.
Ồ, thì ra là nữ hiệp. Có người chen lời: Thế sao lại bảo nàng ấy là nữ thần tiên...
Dĩ nhiên là thần tiên! Hoàng lão gia kích động: Dù mắt lão hủ không tốt, không thấy mặt mũi nàng thế nào, nhưng vẫn nhìn thấy nàng hóa ra nước sông, tưới hết cả một ruộng cạn! Vậy... đó không phải thần tiên thì là gì?
Mọi người trợn mắt há mồm, không thể tin mà nhìn nhau.
Cõi đời này... thật sự có thần tiên sao?
Hoàng lão gia, hay ông già rồi nên mắt kém, hoặc là định bịa đặt chuyện để đám người chúng ta giải trí?
Trời sinh tính tình Hoàng lão gia tử rất quật cường, nghe có người nói ông bịa đặt thì lập tức muốn bùng phát, không ngờ Hỉ Trúc lại cả giận nói: Gia gia mới không thèm bịa chuyện! Tiên, tiên nữ tỷ tỷ kia mặc y phục xám tro, tóc đen nhánh, hệt như thiên tiên vậy!
Phụt!
Đột nhiên có một người ngồi trong góc phun trà, mọi người quay đầu, lại thấy mặt người nọ đỏ lên, một thân hồng y, tóc mái trên trán che kín tầm mắt, nhưng không ngờ lúc này hắn lại ngẩng đầu, tròng mắt sáng màu khá yêu dị.
Người kì lạ như thế, có nhiều khả năng là đến từ Tây Vực, không ai dám trêu vào, chỉ quay đầu lại, lần lượt trêu Hỉ Trúc. Tiên nữ tỷ tỷ không giống thiên tiên, lẽ nào lại giống quỷ sao? Hỉ Trúc có hơi xấu hổ. Lời này của nàng khá ngây thơ, nhưng cũng là sự chân thành của hài tử, mọi người cũng khá tin tưởng.
Quán trà lại náo nhiệt hẳn lên, Hoàng lão gia thừa hứng lại nói về mấy chuyện nữ hiệp khi xưa, song đều là lời đồn, chẳng biết vì sao, nhưng nữ hiệp này đều có chung một đặc điểm, đó là toàn thân mặc y phục xám.
Lẽ nào đây là phong cách mới của giang hồ?
Hồng y nam tử ngồi trong góc đã nén cười đến sắp ngất, rước lấy một hồi xì xào bàn tán. Hắn không để ý đến, chỉ không ngừng uống nước trà như đang cố gắng kìm chế không để mình phá lên cười.
Cây nấm khô kia, tiên nữ tỷ tỷ?
Phụt...
Kẻ này, dọc đường lại xen vào chuyện của người khác rồi!
Cùng lúc đó, ở một nơi khá xa.
Trong lầu hai của một khách điếm siêu vẹo, đột nhiên vang lên hai tiếng nhảy mũi, chim trong sân bị kinh động bay tán loạn.
Nữ tử trên giường mơ mơ màng màng dụi mắt, sờ cái bụng tròn xoe của mình như còn đang đắm chìm trong đống thức ăn ngon không thể tự thoát ra được. Hương lão ở trấn đó nhiệt tình quá, chỉ bắt mấy tên sơn tặc thôi mà làm lắm thịt gà thịt cá đến vậy, sớm biết thế ở đó chơi mấy ngày cũng được. Nàng chép miệng, duỗi cái lưng mỏi.
Vì nàng vặn người nên cổ áo lót mở rộng, một hạt châu xanh ngắt chợt rơi ra khỏi túi thêu trên cổ, hồn nàng như thăng thiên trong phút chốc, vươn tay bắt lấy, cả người cũng ngã luôn xuống giường.
Rầm!
Một tiếng động vang lên, Cổ Tiểu Ma đau đến nhe răng trợn mắt, không kịp đi xoa cái mông chịu khổ của mình mà vội tranh thủ thời gian đi xem xét hạt châu màu lam trong tay, cẩn thận xoa xoa, mãi cho đến khi nó tỏa ra ánh sáng xanh
/74
|