Ngươi không có thứ gì cả, nàng cười lạnh, chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
Cổ Tiêu Ma co rúm lại một góc, thỉnh thoảng thân thể còn run bần bật. Nữ tử huyết nhãn kia nói, nếu ngươi đã biết rõ thì biến mất đi.
Tiếng đàn du dương, như đã qua rất lâu.
... Không.
Huyết nhãn trợn to, đột nhiên Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, giọng nói kiên định mà rõ ràng.
Chẳng lẽ ngươi đã quên hết mọi thống khổ kia rồi sao? Nàng như đang đầu độc, những nỗi thống khổ mà thế gian này cho ngươi...
Thế gian này không chỉ cho ta thống khổ. Cổ Tiểu Ma đứng lên, huyết nhãn đối diện xẹt qua chút kinh hoảng. Nói đến đau đớn, có thể nào bì được một phần của chàng sao?
Nàng nghiêng người, cười đến bất đắc dĩ, thấp thoáng chút bi thương.
Chàng muốn ta kiên trì... thì nhất định ta phải kiên trì.
Nhưng ta mới là Điệp An! Nữ tử huyết nhãn kia rống ro, ngươi không phải là gì cả! Ngươi đừng mơ đến chuyện ra khỏi nơi này.
Ngươi không phải. Cổ Tiểu Ma lại tiến tới mấy bước, ngươi chỉ là một ý niệm khác từ Đàn Phục Hi đại diện cho tất cả mọi sự đau đớn và tuyệt vọng của ta và Điệp An.
Ta sẽ không bị ngươi đánh bại, chắc chắn.
Cổ Tiểu Ma nhắm mắt lại, kí ức mười bảy năm như lùa về, Mạc Vi đang cầm cánh tay bị thương của nàng, miệng thì nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc; Thu Tĩnh ngồi cạnh nến may y phục cho nàng và Tác Oanh, chuyên chú mà từ ái; lúc nhỏ khi nàng và Mạc Khinh Viễn chạy qua một vườn cỏ có mùi hương thơm ngát, lại gây họa cùng Tác Oanh rồi bị phạt đứng trung bình tấn dưới cây dương già, cả lúc Vân Tiêu lén bắt một con gà rừng khi nàng bị bỏ đói; còn có Mạnh Trạch Hư vì nàng mà phải nói dối sư phụ đến mức đỏ mặt; Thiên Nghiêu nhào tới bên người nàng nhe răng nhếch miệng đòi ăn đường; còn có... còn có...
Còn có đôi mắt xanh thẫm mỹ lệ như lưu ly kia.
Nếu được, như vậy... ta chưa bao giờ hối hận vì cuộc đời nhấp nhô này.
Bởi vì, có thể gặp được chàng, có thể có những kỉ niệm này, thật sự quá tốt.
Ta là gì, thật ra cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là... ta có mọi người, vì vậy ta mới là Cổ Tiểu Ma bây giờ.
Yêu, tin tưởng, cho dù có phải đối địch với Thiên giới, cho dù ta có phải biến mất.
Cũng chằng hề sợ hãi.
Nàng khóc, khóe môi lại cong lên, lúc này đổi thành luồng sáng tím đen kia dần lui về sau.
Ngươi chẳng hề hiểu yêu là gì, Cổ Tiểu Ma nói, ta cảm thấy bi ai thay cho ngươi.
Một tiếng hét thê lương vang lên, nàng kia giãy giụa mấy lần, huyết nhãn và ánh sáng tím đen rút đi trong nháy mắt, dần hé lộ một bạch y nữ tử xinh đẹp vô cùng, nàng quỳ trên đất, nước mắt đã sớm vỡ đê.
Cổ Tiểu Ma cũng quỳ gối trước người nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Ta không thể ngăn được trái tim mình... nàng nói khẽ, giọng nói uyển chuyển linh động, là giọng của chính Điệp An. Ngươi thắng... ta rất vui.
Ngươi đang nói cái gì mà ngốc thế. Cổ Tiểu Ma cảm nhận được nước mắt của nàng, không khỏi siết chặt bàn tay đang đặt bên hông, mười bảy năm... ngươi trú tại một nơi hẻo lánh trong lòng ta, ngươi hiểu ta hơn bất cứ ai, ta cũng hiểu ngươi hơn bất cứ ai. Dù lời của ngươi có phần hung ác, nhưng lần nào cũng là vì giúp ta...
Ngươi là một hài tử ngoan, Điệp An xoa tóc của nàng, tốt lắm, tốt hơn ta rất nhiều.
Nếu như không có ngươi, sao có thể có ta? Cổ Tiểu Ma kéo lấy tay của nàng, nên chấm dứt rồi, tất cả mọi thứ.
Nhưng ta sợ ra ngoài rồi thì sẽ... Điệp An ngập ngừng, không nói tiếp.
Dũng cảm lên, chúng ta cùng đối mặt, huống chi... Cổ Tiểu Ma cười, quay đầu nhìn nàng.
Huống chi... ngươi xem kìa.
Mạc Vi vén tóc Cổ Tiểu Ma đầy triều mến, cầm lấy cánh tay gầy trơ xương của nàng, đột nhiên cánh tay kia khẽ giật, hàng mi của nàng run rẩy, đột nhiên mở mắt, đen nhánh.
Tiểu Ma! Mạc Vi vui vẻ gọi, đỡ nàng dậy.
Sư phụ! Cổ Tiểu ma nhào vào lòng Mạc Vi, ngẩng đầu lên, lướt qua vai Mạc Vi, khi thấy Tử Vi đang ác chiến với Trường Sinh thì chợt ngẩn người.
Ngươi xem, Cổ Tiểu Ma nói thầm với lòng, ngài ấy làm được rồi, mười bảy năm trước ngài ấy không hiểu, có lẽ mười bảy năm sau vẫn không thể hiểu, nhưng cuối cùng ngài vẫn tới bảo vệ ngươi, thậm chí không tiếc đối địch với cả Thiên giới.
Trên người nữ tử áo xám phiếm bạch quang, mãnh liệt tới mức khiến mọi người phải che mắt. Mạc Vi lui từng bước, nhìn lại đã thấy nữ tử áo xám đang nửa nằm trên đất, Hiên Viên Kiếm cắm xiêu vẹo một bên, bên người nàng là một bạch y nữ tử mỹ lệ, đứng đối diện với Cổ Tiểu Ma, cười dịu dàng.
Tiếng đàn ngưng bặt, Thanh Hoa Đại Đế ngạc nhiên nhìn Điệp An và Cổ Tiểu Ma, như nghĩ hoài không thông. Với yêu ma như Điệp An, Đài Phục Hi chỉ có tác dụng khiến nàng ta nổi điên, sao có thể tinh lọc được?
Ta đi, ngươi sẽ yếu đi đấy. Điệp An dịu dàng nói.
Ta có cảm giác... như thứ gì đó rất quan trọng vừa rời khỏi thân thể... Cổ Tiểu Ma lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống.
Vậy là tốt. Điệp An cười, có chất lỏng trong suốt chảy dọc bên má: Có vậy ngươi mới có thể đi tìm hạnh phúc của mình.
Nàng vừa dứt lời, người đã bay lên, như bị gió thổi, ba mươi sáu thiên tướng đuổi theo, nàng không hề phản kháng, chỉ đứng giữa vô số binh khí đang chĩa thằng vào mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Tử Vi sững
Cổ Tiêu Ma co rúm lại một góc, thỉnh thoảng thân thể còn run bần bật. Nữ tử huyết nhãn kia nói, nếu ngươi đã biết rõ thì biến mất đi.
Tiếng đàn du dương, như đã qua rất lâu.
... Không.
Huyết nhãn trợn to, đột nhiên Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, giọng nói kiên định mà rõ ràng.
Chẳng lẽ ngươi đã quên hết mọi thống khổ kia rồi sao? Nàng như đang đầu độc, những nỗi thống khổ mà thế gian này cho ngươi...
Thế gian này không chỉ cho ta thống khổ. Cổ Tiểu Ma đứng lên, huyết nhãn đối diện xẹt qua chút kinh hoảng. Nói đến đau đớn, có thể nào bì được một phần của chàng sao?
Nàng nghiêng người, cười đến bất đắc dĩ, thấp thoáng chút bi thương.
Chàng muốn ta kiên trì... thì nhất định ta phải kiên trì.
Nhưng ta mới là Điệp An! Nữ tử huyết nhãn kia rống ro, ngươi không phải là gì cả! Ngươi đừng mơ đến chuyện ra khỏi nơi này.
Ngươi không phải. Cổ Tiểu Ma lại tiến tới mấy bước, ngươi chỉ là một ý niệm khác từ Đàn Phục Hi đại diện cho tất cả mọi sự đau đớn và tuyệt vọng của ta và Điệp An.
Ta sẽ không bị ngươi đánh bại, chắc chắn.
Cổ Tiểu Ma nhắm mắt lại, kí ức mười bảy năm như lùa về, Mạc Vi đang cầm cánh tay bị thương của nàng, miệng thì nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc; Thu Tĩnh ngồi cạnh nến may y phục cho nàng và Tác Oanh, chuyên chú mà từ ái; lúc nhỏ khi nàng và Mạc Khinh Viễn chạy qua một vườn cỏ có mùi hương thơm ngát, lại gây họa cùng Tác Oanh rồi bị phạt đứng trung bình tấn dưới cây dương già, cả lúc Vân Tiêu lén bắt một con gà rừng khi nàng bị bỏ đói; còn có Mạnh Trạch Hư vì nàng mà phải nói dối sư phụ đến mức đỏ mặt; Thiên Nghiêu nhào tới bên người nàng nhe răng nhếch miệng đòi ăn đường; còn có... còn có...
Còn có đôi mắt xanh thẫm mỹ lệ như lưu ly kia.
Nếu được, như vậy... ta chưa bao giờ hối hận vì cuộc đời nhấp nhô này.
Bởi vì, có thể gặp được chàng, có thể có những kỉ niệm này, thật sự quá tốt.
Ta là gì, thật ra cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là... ta có mọi người, vì vậy ta mới là Cổ Tiểu Ma bây giờ.
Yêu, tin tưởng, cho dù có phải đối địch với Thiên giới, cho dù ta có phải biến mất.
Cũng chằng hề sợ hãi.
Nàng khóc, khóe môi lại cong lên, lúc này đổi thành luồng sáng tím đen kia dần lui về sau.
Ngươi chẳng hề hiểu yêu là gì, Cổ Tiểu Ma nói, ta cảm thấy bi ai thay cho ngươi.
Một tiếng hét thê lương vang lên, nàng kia giãy giụa mấy lần, huyết nhãn và ánh sáng tím đen rút đi trong nháy mắt, dần hé lộ một bạch y nữ tử xinh đẹp vô cùng, nàng quỳ trên đất, nước mắt đã sớm vỡ đê.
Cổ Tiểu Ma cũng quỳ gối trước người nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Ta không thể ngăn được trái tim mình... nàng nói khẽ, giọng nói uyển chuyển linh động, là giọng của chính Điệp An. Ngươi thắng... ta rất vui.
Ngươi đang nói cái gì mà ngốc thế. Cổ Tiểu Ma cảm nhận được nước mắt của nàng, không khỏi siết chặt bàn tay đang đặt bên hông, mười bảy năm... ngươi trú tại một nơi hẻo lánh trong lòng ta, ngươi hiểu ta hơn bất cứ ai, ta cũng hiểu ngươi hơn bất cứ ai. Dù lời của ngươi có phần hung ác, nhưng lần nào cũng là vì giúp ta...
Ngươi là một hài tử ngoan, Điệp An xoa tóc của nàng, tốt lắm, tốt hơn ta rất nhiều.
Nếu như không có ngươi, sao có thể có ta? Cổ Tiểu Ma kéo lấy tay của nàng, nên chấm dứt rồi, tất cả mọi thứ.
Nhưng ta sợ ra ngoài rồi thì sẽ... Điệp An ngập ngừng, không nói tiếp.
Dũng cảm lên, chúng ta cùng đối mặt, huống chi... Cổ Tiểu Ma cười, quay đầu nhìn nàng.
Huống chi... ngươi xem kìa.
Mạc Vi vén tóc Cổ Tiểu Ma đầy triều mến, cầm lấy cánh tay gầy trơ xương của nàng, đột nhiên cánh tay kia khẽ giật, hàng mi của nàng run rẩy, đột nhiên mở mắt, đen nhánh.
Tiểu Ma! Mạc Vi vui vẻ gọi, đỡ nàng dậy.
Sư phụ! Cổ Tiểu ma nhào vào lòng Mạc Vi, ngẩng đầu lên, lướt qua vai Mạc Vi, khi thấy Tử Vi đang ác chiến với Trường Sinh thì chợt ngẩn người.
Ngươi xem, Cổ Tiểu Ma nói thầm với lòng, ngài ấy làm được rồi, mười bảy năm trước ngài ấy không hiểu, có lẽ mười bảy năm sau vẫn không thể hiểu, nhưng cuối cùng ngài vẫn tới bảo vệ ngươi, thậm chí không tiếc đối địch với cả Thiên giới.
Trên người nữ tử áo xám phiếm bạch quang, mãnh liệt tới mức khiến mọi người phải che mắt. Mạc Vi lui từng bước, nhìn lại đã thấy nữ tử áo xám đang nửa nằm trên đất, Hiên Viên Kiếm cắm xiêu vẹo một bên, bên người nàng là một bạch y nữ tử mỹ lệ, đứng đối diện với Cổ Tiểu Ma, cười dịu dàng.
Tiếng đàn ngưng bặt, Thanh Hoa Đại Đế ngạc nhiên nhìn Điệp An và Cổ Tiểu Ma, như nghĩ hoài không thông. Với yêu ma như Điệp An, Đài Phục Hi chỉ có tác dụng khiến nàng ta nổi điên, sao có thể tinh lọc được?
Ta đi, ngươi sẽ yếu đi đấy. Điệp An dịu dàng nói.
Ta có cảm giác... như thứ gì đó rất quan trọng vừa rời khỏi thân thể... Cổ Tiểu Ma lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống.
Vậy là tốt. Điệp An cười, có chất lỏng trong suốt chảy dọc bên má: Có vậy ngươi mới có thể đi tìm hạnh phúc của mình.
Nàng vừa dứt lời, người đã bay lên, như bị gió thổi, ba mươi sáu thiên tướng đuổi theo, nàng không hề phản kháng, chỉ đứng giữa vô số binh khí đang chĩa thằng vào mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Tử Vi sững
/74
|