Cổ Tiểu Ma. Lục Tu cười lạnh: Thế nào? Vì một tên quái vật bán yêu mà ngươi lại dám chĩa kiếm về phía sư phụ và sư thúc ư?
Đệ tử quyết không dám có nửa phần bất trung bất hiếu với sư phụ và sư thúc. Cổ Tiểu Ma cả giận: Có điều sư thúc chỉ vì suy nghĩ của cá nhân là có thể tùy ý đoạt lấy mạng người sao?
Sao lại là vì suy nghĩ cá nhân? Ta là vì phái Thiên Diễn. Lục Tu tức giận, rút kiếm: Nghiệt đồ nhà ngươi! Mười bảy năm trước khi Thu sư tỷ nhặt được ngươi, ta đã biết ngươi chẳng phải thứ gì tốt lành, hiện nay còn bị nam nhân này mê hoặc tâm trí, cả Thiên Diễn cũng không màng tới... sớm biết thế ta đã không để ngươi sống tới giờ này!
Sư đệ! Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại. Đột nhiên Mạc Vi tiến lên vài bước, ngăn Lục Tu, lại chuyển sang Cổ Tiểu Ma, ánh mắt trở nên sắc bén: Tiểu Ma, vi sư chỉ hỏi, chẳng lẽ Thiên Diễn trong lòng còn còn không bằng được một Úc Lưu sao?
Ông vừa dứt lời, Cổ Tiểu Ma còn chưa lên tiếng, một bóng người màu xanh đã xuất hiện ngoài cửa. Thoáng chốc sắc mặt của Lục Tu trở nên trắng bệch, hít sâu một hơi nói: Ngươi... lời chúng ta nói, ngươi đã nghe rồi sao?
Úc Lưu không màng để ý đến ông ta, chỉ đi vào phòng, đứng sau lưng Cổ Tiểu Ma.
Này... ta đang hỏi ngươi đấy! Lục Tu cả giận gào lên.
Sóng mắt hắn lưu chuyển, lúc này mới nhìn về phía Lục Tu, cười tủm tỉm: Đã nghe được, vậy thì sao?
Cổ Tiểu Ma che trước người hắn, vẻ mặt vô cùng kiên định: Sư phụ, đương nhiên trong lòng con Thiên Diễn còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhưng nếu vì bảo vệ Thiên Diễn mà phải đánh đổi bằng tính mạng của chàng...
Nếu nàng thích thì ta chết vì nàng là được, không có gì khó.
Úc Lưu nói bên tai Cổ Tiểu ma, giọng nói rất nhỏ, hệt như đang thì thầm, lại vừa vặn để mọi người nghe thấy. Hắn lặng lẽ nắm lấy tay nàng, mặt nàng đỏ lên, nghiêng đầu, mới phát hiện Thu Tĩnh và Mạc Khinh Viễn, Tác Oanh đều đang đứng ngoài cửa, nghe rõ mồn một câu nói khi nãy.
Bớt nói bậy đi. Nàng sẵng giọng.
Sự thân mật không hề che giấu như thế, dù có ai cảm thấy không ổn cũng không thể nói gì. Thu Tĩnh ho nhẹ một tiếng, lại nói chuyện của Mạnh Trạch Hư và ý của Việt Dương cho Mạc Vi nghe, lúc này Cổ Tiểu Ma mới nhớ tới lý do mình tới đây, vội lên tướng: Sư phụ, để con đi bắt lục... Mạnh Trạch Hư đi!
Mạc Vi nhìn nàng, dù cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu, nhưng cuối cùng vẫn là chưởng môn một phái, nhanh chóng suy nghĩ: À? Vì sao phải phái con đi?
Cổ Tiểu Ma còn chưa trả lời, đột nhiên Úc Lưu biếng nhác mở lời: Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Hắn đang mang một hồn phách cuối cùng của hoa yêu kia, hiển nhiên sẽ đến âm phủ, người thường các người không chịu nổi âm khí, còn nàng lại chịu được, đây là thứ nhất, nàng đã ở đảo Thanh Nguyên này khá lâu, hẳn đã có người nghi ngờ về năng lực và thân phận của nàng, nhất định phải để nàng rời đi càng sớm càng tốt, đây là thứ hai, cuối cùng, đương nhiên là quan trọng nhất, ta ở đâu thì nơi đó sẽ bị uy hiếp, nàng đi ta cũng đi theo, các ngươi sẽ bớt đi một nguồn hút đại họa...
Tuy hắn vẫn cười, nhưng trong đôi mắt xanh thẫm kia không hề có chút vui vẻ nào, khiến người khác nhìn thấy mà lòng phát rét. Lời nói này không hề nể nang ai, mặt Mạc Vi đã có vẻ khó nhịn, nhưng lời Úc Lưu nói không sai, ngay cả Mạc Vi có muốn phủ nhận cũng không được, lời hắn nói, cũng chính là suy nghĩ trong lòng ông.
Mạc Vi khoanh tay, xoay người, xem như cam chịu.
Cổ Tiểu Ma cúi đầu, đứng chung với Thu Tĩnh và Tác Oanh.
Sớm về Thiên Diễn, đã biết chưa? Thu Tĩnh thấp giọng dặn dò: Nếu... con có thể gặp được Trạch Hư, thì... thì...
Sư nương. Cổ Tiểu Ma trầm giọng: Con hiểu rõ, người đừng lo lắng. Con... con muốn đi thăm nhị sư huynh một chút.
Từ khi Vân Tiêu uống đám thảo dược mà Úc Lưu mang về, ngày thứ hai đã tỉnh, vẫn còn đang điều dưỡng thân thể. Mạc Vi mang hắn đến một chỗ thanh tịnh, chăm sóc đều đặn mỗi ngày, gần đây không có ai gặp hắn.
Đoàn người đi tới trước núi, Vân Tiêu đang mặt ủ mày chau nằm trên ghế phơi nắng, xem ra mấy ngày
/74
|