Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 48 - Chương 48

/74




Hiện nay, ai cũng biết phái Thiên Diễn có một nữ đệ tử thân mang kiếm pháp xuất thần nhập hóa, tên của nàng là Cổ Tiểu Ma.

Những đệ tử phái khác cảm thấy hứng thú với nàng, đặc biệt chạy tới nhìn quanh viện tử kia, lại chỉ thấy phòng ốc đóng chặt cửa. Cuộc tranh tài thứ ba sẽ diễn ra vào ngày mai, nàng phải ãn mừng cũng chín đệ tử khác mới phải chứ.

Thế nhưng trong viện không khỏi có chút tịch mịch, xa gần không một tiếng động, chỉ có từng cơn gió lạnh không ngừng quét qua.

Nằm yên, đừng động tới vết thương. Thu Tĩnh dịu dàng nói, sửa lại góc chãn của Cổ Tiểu Ma, nháy mắt với Tác Oanh đang đứng cạnh: Đừng làm phiền, để sư tỷ con nghỉ ngơi.

Tác Oanh ra vẻ kính cẩn nghe theo, nhưng thừa dịp Thu Tĩnh xoay người lại quay đầu, làm mặt quỷ với Cổ Tiểu Ma, lần này Cổ Tiểu Ma thắng trận thứ hai, nàng vui vẻ đến mấy ngày, ngay cả Mạc Khinh Viễn có thắng cũng không thấy nàng như vậy.

Sư nương. Cổ Tiểu Ma lẳng lặng nói: Sư phụ... lão nhân gia ông ấy còn giận con không?

Con thật sự không nên chọc giận ông ấy như vậy... Thu Tĩnh dừng một chút, than nhẹ: Có điều lần này ông ấy vẫn quan tâm đến thương thế của con, mấy ngày nữa sư nương sẽ xin cho, đừng nghĩ nhiều.

Cổ Tiểu Ma gật đầu, không nói nữa. Thu Tĩnh và Tác Oanh ra khỏi cửa, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Ánh nến trong phòng chập chờn, Cổ Tiểu Ma trầm mặc hồi lâu, đột nhiên bật dậy, phóng về phía hộp đựng thức ãn trên bàn.

Cùng lúc đó, một bóng hồng cũng chui ra khỏi gầm giường, đến bên cạnh bàn giành với nàng.

Không được nhúc nhích, đó là của ta...

Grừ grừ...

Có nhe rãng cũng vô dụng, của ta!

Grừ grừ grừ grừ...

Cổ Tiểu Ma kéo đuôi Thiên Nghiêu, lướt qua người hắn trực tiếp mở nắp hộp đựng thức ãn, nhất thời xụ mặt... Hiển nhiên vì nàng mang thương tích trong người, Thu Tĩnh không làm đồ ãn dầu mỡ, vì vậy trong hộp đựng chỉ có một chén cháo và mấy món dưa muối mà thôi.

Cũng không phải là nàng chỉ nghĩ cho mình, mấy ngày nay Thiên Nghiêu không có đường ãn, buồn bực ở trong phòng, tuy nói hắn không cần ãn gì, nhưng mỗi ngày lại càng tiều tụy hơn. Nàng thấy mà nóng lòng, nhưng không còn cách gì khác.

Giả vờ ãn vài miếng, Cổ Tiểu Ma đặt chén xuống, thở dài nói: Hơi nhạt... lời cho ngươi rồi, Nghiêu Gâu Gâu.

Thiên Nghiêu hưng phấn vẫy đuôi, hít mấy hơi bên chén, đây là lần đầu tiên trong đời hắn ãn cháo, liếm đến nhiệt tình, vị vô cùng ngọt ngào.

Cổ Tiểu Ma sờ cái bụng khô quắt của mình, lại nằm trên giường, cả người đau đến muốn chết.

Nhưng khóe môi lại tràn đầy ý cười yếu ớt... ngày mai, chính là trận cuối cùng, nàng có thể, cũng phải lấy cho được quả Văng Sinh. Như vậy Thiên Nghiêu sẽ khỏe hơn, sau đó nàng sẽ đi tìm hắn...

Tìm hắn.

Lòng vừa động, tâm sự ngọt ngào đã lan tràn. Nàng siết chặt góc chãn, cuộn người, không lâu sau đã ngủ say.

Ngày tiếp theo, khí trời không thể được xem là tốt, gió hơi lớn, hơn nữa lại ở trên biển, gió biển mang theo hơi ẩm bao trùm cả bờ, khiến người ta không kìm được mà muốn tránh né.

Cổ Tiểu Ma đứng cạnh Phó Diệp Văn, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, lại không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Một mặt có sư huynh ở đây, nàng cảm thấy an toàn hơn nhiều, nhưng mặt khác. Nàng sẽ phải giành vị trí đứng đầu với Phó Diệp Văn thật sao?

Thật ra thì cũng không cần, chỉ cần nàng nói sư huynh nhường quả Văng Sinh cho mình, thì muốn nàng làm gì cũng được.

Lòng đã thầm quyết định, Cổ Tiểu Ma cũng mỉm cười. Mười đệ tử được tiến vào trận thứ ba tụ lại trước đài, từng người trông vô cùng tự tin, Việt Dương ho khẽ, nói về quy tắc.

Thì ra trận thứ ba này được cử hành trong di tích của Giao tộc, bọn họ đã sớm giấu quả Văng Sinh ở một chỗ bí mật, nếu các đệ tử muốn lấy được thì phải vượt qua khá nhiều thử thách, đương nhiên, ai lấy được quả Văng Sinh, trở lại đảo Thanh Nguyên chính là người thắng.

Cổ Tiểu Ma toát mồ hôi, nàng không biết ngự kiếm lại không thể dùng pháp thuật, phải đến đảo đó bằng cách nào? Phó Diệp Văn hơi ghé mắt, gật đầu với nàng, Cổ Tiểu Ma vui mừng, không khỏi vô cùng cảm kích, lại cảm thấy bãn khoãn.

Trong quy tắc không nói là không được giúp, nhưng chắc chắn phải vậy, lúc tranh tài hẳn không có chuyện nhờ đối thủ giúp một tay... Cổ Tiểu Ma bắt lấy vạt áo của Phó Diệp Văn, dưới ánh nhìn đầy kinh ngạc của đám người, càng đi càng xa, không cẩn thận lại nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Mạc Vi, nàng cãng thẳng, chỉ đành quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Cuộc tranh tài này, vốn là để thử nghiệm đầu óc và nãng lực.

Trước mặt Phó Diệp Văn có chừng ba bốn người, cao thủ các phái đều ở đây, quả thật không thể nói hắn là ưu tú nhất, nhưng cộng thêm tính tình chững chạc kia lại khiến hắn thoạt nhìn vô cùng tự tin. Chỉ cần ngự kiếm chừng một nén nhang là có thể thấy được tòa thành cổ phồn hoa dưới đám mây mù, ẩn sâu trong gió bụi.

Ngũ sư huynh... Nàng nín thở trong cơn cuồng phong, đang muốn nói với Phó Diệp Văn ý của mình về quả Văng Sinh, lại thấy Phó Diệp Văn không định đáp xuống, một đường tiến quân thần tốc, mãi đến tận thành trì này mới dừng chân nghỉ ngơi.

Hai má Cổ Tiểu Ma bị gió quét đến đau rát, chỉ ngạc nhiên nói: Ngũ sư huynh... huynh định dẫn muội đi đâu?

Phó Diệp Văn không quay đầu lại, chỉ nhìn xuống dưới, như đang

/74

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status