Cổ Tiểu Ma đã quỳ trên đất được bốn canh giờ, hai chân như sắp mất hết cảm giác.
Khí trời sáng sớm trên đảo Thanh Nguyên rất mát mẻ, nhưng đến giữa trưa mặt trời lên cao. Từ tối hôm qua tới nay Cổ Tiểu Ma còn chưa uống một giọt nước nào, cảm thấy cảnh tưởng trước mắt như sắp hóa đen hoàn toàn, chỉ muốn ngất đi.
Bốn phía không có một bóng người nào.
Suy nghĩ một chút, cũng là do nàng quá liều lĩnh, tự tiện ra khỏi cửa cũng thôi, nhưng đột nhiên lại chạy tới trước mặt sư phụ, cố ý muốn tham gia hội Trục Tiên, bảo sao sư phụ không giận? Nàng dám quỳ chỗ này, Mạc Vi cũng quyết tâm không để ý tới, ngay cả Tác Oanh định đến đưa nước cho nàng cũng bị mắng phải trở về.
Nhưng đây là cách duy nhất, Cổ Tiểu Ma nghĩ, hiện tại chuyện đã thành như vậy, hẳn sư phụ sẽ không để nàng tham gia hội Trục Tiên, nhiều nguyên lão và các đệ tử của môn phái tu tiên như thế, không cẩn thận sẽ phát hiện ra thân phận thật của nàng, có lẽ ngay cả có cho nàng đi xem hay không cũng là cả một vấn đề.
Sư phụ, con không dùng pháp thuật, con chỉ dùng kiếm, sẽ không ai nhìn ra đâu, xin người cho con tham dự!
Nàng nói như thế, đương nhiên Mạc Vi không thể nào hiểu được, nhưng nếu nói ra sự thật, nàng muốn cứu một con hồ yêu nhập ma đạo, chỉ sợ ông chính là người đầu tiên đi làm thịt Thiên Nghiêu.
Lại qua hơn nửa canh giờ, Cổ Tiểu Ma đã sớm không chịu được, vừa nghiêng người suýt nữa đã ngã xuống đất. Thu Tĩnh đứng phía xa không nhịn được, xoay người nói với Mạc Vi: Sư huynh... Tiểu Ma không dùng pháp thuật, chỉ dùng kiếm, căn bản không thể thắng, để nó thử một chút thì có hại gì?
Tác Oanh vọt đến, ôm lấy Cổ Tiểu Ma, đút cho nàng chút nước. Cổ Tiểu Ma tỉnh táo được một chút, chỉ nghe thấy có một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau mình, như có vài người đang tiến tới.
Sư phụ, người của phái Linh Bảo tới. Vân Tiêu vội nói, đè thấp giọng: Để người phái khác nhìn thấy cũng không hay.
Sắc mặc Mạc Vi vô cùng u ám, nháy mắt với Thu Tĩnh.
Bên này là phòng khách, Trương chưởng môn, các sư huynh sư tỷ phái Linh Bảo, xin mời.
Nữ tử nói chuyện mắt ngọc mày ngài, giữa mi tâm anh khí bức người, nàng quay người lại, thấy Thu Tĩnh và Tác Oanh đang đỡ Cổ Tiểu Ma dậy, trong mắt lại mang theo mấy phần tò mò.
Mạc chưởng môn, đã lâu không gặp. Trương Khiêm Linh của phái Linh Bảo vừa liếc mắt đã trông thấy Mạc Vi.
Đúng là đã lâu không gặp. Mạc Vi mỉm cười: Sư đệ Lục Tu của tệ phái đã từng thanh tu ở quý phái mấy chục năm, không làm phiền mọi người chứ?
Đâu có đâu có, Mạc chưởng môn quá khách sáo rồi. Trương Khiêm Linh và Mạc Vi vừa đi vừa nói, trong chớp mắt đã vào phòng khách.
Cứ như vậy, Cổ Tiểu Ma tốt số đã có được cơ hội tham gia hội Trục Tiên. Mạc Vi bất đắc dĩ phất tay để nàng về phòng tiếp tục bế môn sám hối, đúng như lời Thu Tĩnh, nàng không dùng pháp thuật, có lẽ sẽ không trụ nổi một ván, cũng không có gì để bận tâm, lúc này mới nhắm mắt làm ngơ.
Đáng tiếc dù thế nào Mạc Vi cũng không ngờ đến việc dã tâm của Cổ Tiểu Ma quá lớn, chẳng những nàng muốn thắng, mà còn phải thắng đến cùng.
Ta sẽ cứu ngươi. Nàng móc một viên hồ lô đường ra, nhìn Thiên Nghiêu liếm lấy liếm để, cái đuôi xù lông quét tới quét lui, hiển nhiên không hiểu được lời của nàng.
...
Ta sẽ cứu ngươi đấy. Cổ Tiểu Ma lặp lại lần nữa, đưa tay bóp đuôi Thiên Nghiêu.
Phối hợp đi! Mấy lời đầy khí thế như vậy, chẳng phải con hồ ly thối này nên dùng đôi mắt ngập nước, vẫy đuôi mà nhìn nàng sao.
Thiên Nghiêu quay đầu, tai run lên, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy ánh sáng của sự khinh bỉ.
...
Cũng đúng, chỉ bằng nàng, đừng nói đến việc thề thốt không dùng pháp thuật trước mặt sư phụ, cho dù nàng có dùng cũng không chắc sẽ thắng. Cổ Tiểu Ma suy nghĩ một chút, lục lọi trong tay nải, móc một quyển sách nhỏ đầy nếp nhãn ra.
‘Thần Thức Tru Tiên Đồ’, hai tay Cổ Tiểu Ma có chút run rẩy.
Thật sự phải học sao?
Nàng liếc nhìn bóng dáng Thiên Nghiêu đang chiến đấu vô cùng hăng hái với cục hồ lô đường, Thiên Cẩu nói, không có quả Văng Sinh, hắn sẽ chết.
Cổ Tiểu Ma siết chặt tay, dứt khoát lật sách ra.
Chỉ cần một chút hi vọng thì tuyệt đối không thể buông tha.
Hôm nay Việt Khê bận rộn cả một ngày, chỉ cảm thấy rất đau lưng, đi khắp nơi mà không tìm thấy Trần Kinh Chập, lòng bực bội khó chịu, liền đến bờ biển dạo một chút, sắc trời đã dần đến chạng vạng, chân trời như lửa đỏ, nhuộm màu cả một vùng biển, vô cùng rực rỡ.
Nàng nhàm chán đi bộ một lúc lâu, lại phát hiện cách đó không xa có người đang tập kiếm, thân hình linh hoạt, nhanh như tia chớp, không khỏi thầm lấy làm kì lạ, kêu lên một tiếng theo bản năng: Trần Kinh Chập?
Chờ đến lúc lại gần mới phát hiện tuy người kia mặc một bộ y phục màu xám tro, nhưng lại là nữ tử, gầy đến thần kì, kiếm trong tay
Khí trời sáng sớm trên đảo Thanh Nguyên rất mát mẻ, nhưng đến giữa trưa mặt trời lên cao. Từ tối hôm qua tới nay Cổ Tiểu Ma còn chưa uống một giọt nước nào, cảm thấy cảnh tưởng trước mắt như sắp hóa đen hoàn toàn, chỉ muốn ngất đi.
Bốn phía không có một bóng người nào.
Suy nghĩ một chút, cũng là do nàng quá liều lĩnh, tự tiện ra khỏi cửa cũng thôi, nhưng đột nhiên lại chạy tới trước mặt sư phụ, cố ý muốn tham gia hội Trục Tiên, bảo sao sư phụ không giận? Nàng dám quỳ chỗ này, Mạc Vi cũng quyết tâm không để ý tới, ngay cả Tác Oanh định đến đưa nước cho nàng cũng bị mắng phải trở về.
Nhưng đây là cách duy nhất, Cổ Tiểu Ma nghĩ, hiện tại chuyện đã thành như vậy, hẳn sư phụ sẽ không để nàng tham gia hội Trục Tiên, nhiều nguyên lão và các đệ tử của môn phái tu tiên như thế, không cẩn thận sẽ phát hiện ra thân phận thật của nàng, có lẽ ngay cả có cho nàng đi xem hay không cũng là cả một vấn đề.
Sư phụ, con không dùng pháp thuật, con chỉ dùng kiếm, sẽ không ai nhìn ra đâu, xin người cho con tham dự!
Nàng nói như thế, đương nhiên Mạc Vi không thể nào hiểu được, nhưng nếu nói ra sự thật, nàng muốn cứu một con hồ yêu nhập ma đạo, chỉ sợ ông chính là người đầu tiên đi làm thịt Thiên Nghiêu.
Lại qua hơn nửa canh giờ, Cổ Tiểu Ma đã sớm không chịu được, vừa nghiêng người suýt nữa đã ngã xuống đất. Thu Tĩnh đứng phía xa không nhịn được, xoay người nói với Mạc Vi: Sư huynh... Tiểu Ma không dùng pháp thuật, chỉ dùng kiếm, căn bản không thể thắng, để nó thử một chút thì có hại gì?
Tác Oanh vọt đến, ôm lấy Cổ Tiểu Ma, đút cho nàng chút nước. Cổ Tiểu Ma tỉnh táo được một chút, chỉ nghe thấy có một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau mình, như có vài người đang tiến tới.
Sư phụ, người của phái Linh Bảo tới. Vân Tiêu vội nói, đè thấp giọng: Để người phái khác nhìn thấy cũng không hay.
Sắc mặc Mạc Vi vô cùng u ám, nháy mắt với Thu Tĩnh.
Bên này là phòng khách, Trương chưởng môn, các sư huynh sư tỷ phái Linh Bảo, xin mời.
Nữ tử nói chuyện mắt ngọc mày ngài, giữa mi tâm anh khí bức người, nàng quay người lại, thấy Thu Tĩnh và Tác Oanh đang đỡ Cổ Tiểu Ma dậy, trong mắt lại mang theo mấy phần tò mò.
Mạc chưởng môn, đã lâu không gặp. Trương Khiêm Linh của phái Linh Bảo vừa liếc mắt đã trông thấy Mạc Vi.
Đúng là đã lâu không gặp. Mạc Vi mỉm cười: Sư đệ Lục Tu của tệ phái đã từng thanh tu ở quý phái mấy chục năm, không làm phiền mọi người chứ?
Đâu có đâu có, Mạc chưởng môn quá khách sáo rồi. Trương Khiêm Linh và Mạc Vi vừa đi vừa nói, trong chớp mắt đã vào phòng khách.
Cứ như vậy, Cổ Tiểu Ma tốt số đã có được cơ hội tham gia hội Trục Tiên. Mạc Vi bất đắc dĩ phất tay để nàng về phòng tiếp tục bế môn sám hối, đúng như lời Thu Tĩnh, nàng không dùng pháp thuật, có lẽ sẽ không trụ nổi một ván, cũng không có gì để bận tâm, lúc này mới nhắm mắt làm ngơ.
Đáng tiếc dù thế nào Mạc Vi cũng không ngờ đến việc dã tâm của Cổ Tiểu Ma quá lớn, chẳng những nàng muốn thắng, mà còn phải thắng đến cùng.
Ta sẽ cứu ngươi. Nàng móc một viên hồ lô đường ra, nhìn Thiên Nghiêu liếm lấy liếm để, cái đuôi xù lông quét tới quét lui, hiển nhiên không hiểu được lời của nàng.
...
Ta sẽ cứu ngươi đấy. Cổ Tiểu Ma lặp lại lần nữa, đưa tay bóp đuôi Thiên Nghiêu.
Phối hợp đi! Mấy lời đầy khí thế như vậy, chẳng phải con hồ ly thối này nên dùng đôi mắt ngập nước, vẫy đuôi mà nhìn nàng sao.
Thiên Nghiêu quay đầu, tai run lên, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy ánh sáng của sự khinh bỉ.
...
Cũng đúng, chỉ bằng nàng, đừng nói đến việc thề thốt không dùng pháp thuật trước mặt sư phụ, cho dù nàng có dùng cũng không chắc sẽ thắng. Cổ Tiểu Ma suy nghĩ một chút, lục lọi trong tay nải, móc một quyển sách nhỏ đầy nếp nhãn ra.
‘Thần Thức Tru Tiên Đồ’, hai tay Cổ Tiểu Ma có chút run rẩy.
Thật sự phải học sao?
Nàng liếc nhìn bóng dáng Thiên Nghiêu đang chiến đấu vô cùng hăng hái với cục hồ lô đường, Thiên Cẩu nói, không có quả Văng Sinh, hắn sẽ chết.
Cổ Tiểu Ma siết chặt tay, dứt khoát lật sách ra.
Chỉ cần một chút hi vọng thì tuyệt đối không thể buông tha.
Hôm nay Việt Khê bận rộn cả một ngày, chỉ cảm thấy rất đau lưng, đi khắp nơi mà không tìm thấy Trần Kinh Chập, lòng bực bội khó chịu, liền đến bờ biển dạo một chút, sắc trời đã dần đến chạng vạng, chân trời như lửa đỏ, nhuộm màu cả một vùng biển, vô cùng rực rỡ.
Nàng nhàm chán đi bộ một lúc lâu, lại phát hiện cách đó không xa có người đang tập kiếm, thân hình linh hoạt, nhanh như tia chớp, không khỏi thầm lấy làm kì lạ, kêu lên một tiếng theo bản năng: Trần Kinh Chập?
Chờ đến lúc lại gần mới phát hiện tuy người kia mặc một bộ y phục màu xám tro, nhưng lại là nữ tử, gầy đến thần kì, kiếm trong tay
/74
|