Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy xiết.
Trong nháy mắt, Cổ Tiểu Ma đã ở Điểm Tướng Đài này được gần một tháng, mỗi ngày đều ăn no ngủ đủ, sống phóng túng cùng Thiên Nghiêu, thỉnh thoảng còn hành nghiệp trượng nghĩa, bắt vài tên trộm nhỏ, đúng là tự do tự tại.
Nàng như càng lúc càng không tim không phổi, gặp chuyện gì cũng có thể cười cả một lúc lâu, vốn Thiên Nghiêu chẳng hề hiểu có gì đáng cười, có điều thấy đường trong tay Cổ Tiêu Ma thì cứ vui vẻ đi theo làm loạn.
Đảo mắt trời đông giá rét đã tới. Giữa ban ngày, Điểm Tướng Đài không làm ăn, Cổ Tiểu Ma ngồi trong đại sảnh, mặc rất dày, hệt như một con gấu xám. Thiên Nghiêu không sợ lạnh, chỉ cười nàng, Cổ Tiểu Ma thẹn quá hóa giận, mắt thấy có một cuộc ác chiến sắp bùng nổ.
Cửa trên lầu lại bị đẩy ra, Thiên Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng xám chợt loé, Cổ Tiểu Ma lại biến mất. Hắn không khỏi khinh bỉ... đến khi nào mới hết.
Úc Lưu như không nhìn thấy gì, đứng trên lầu lúc lâu, khẽ nói: Thất Thất.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng đáp lại của Thủy Thất Yên, sau đó ra khỏi phòng mình, vào phòng của Úc Lưu.
Cửa đã đóng, Thiên Nghiêu chậm rãi cúi xuống gầm bàn, nhỏ giọng nói: Này, người ta đã vào phòng rồi, ngươi cũng đừng tránh nữa được không?
Cổ Tiểu Ma ôm gối trốn dưới gầm bàn, không biết mắt đang nhìn đi đâu, ngơ ngác xuất thần.
Cây nấm khô. Thiên Nghiêu đưa tay chọc chọc.
À? Cổ Tiểu Ma như vừa kịp phản ứng: Gì vậy?
... Dưới gầm bàn dễ chịu không.
... Dễ chịu lắm.
Dễ chịu cái đầu ngươi, mau ra đây!
À.
Cổ Tiểu Ma cuộn người bò ra khỏi gầm bàn, cẩn thận liếc phía trên một chút, lúc này mới đứng lên, khôi phục dáng vẻ đại gia: Ta vừa thấy có đồng tiền lăn xuống dưới bàn...
Ngươi nhìn thấy người ta là tránh, chơi vui không? Thiên Nghiêu không nhịn được mà gãi lưng: Dù gì đi nữa hắn cũng không biết ngươi thích... ưm.
Cổ Tiểu Ma che miệng Thiên Nghiêu, à, có thể nói là còn hơn cả siết. Thiên Nghiêu nghiêng người đầy ý khinh thường, giương nanh múa vuốt bị Cổ Tiểu Ma mang vào hậu viện. Có chút mùi hương thoang thoảng bay đến, Điểm Tướng Đài này là một ổ rắn lớn, lại không thấy có đầu bếp, từ trước đến nay nàng không dám động vào rượu và thức ăn ở đây. Có điều mùi thơm ngày hôm nay quá nồng, khiến Thiên Nghiêu và Cổ Tiểu Ma quên cả việc gây gổ, khịt mũi, lần theo dấu mùi thơm kia.
Mùi thơm này xuất phát từ bên ngoài tường, hai người nhảy lên đầu tường, đi thẳng theo cái hẻm nhỏ, cho đến một rừng cây vắng lặng, bỗng chốc lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Đây là mùi gì? Nàng cau mày.
Ầy. Thiên Nghiêu khó chịu nhíu mày: Mùi này... Giống như... linh đan vậy.
Không đúng.
Nếu thật sự là mùi của linh đan bình thường, hấp dẫn được linh vật thì đám xà yêu kia còn có thể ngủ an ổn được như vậy sao? Mùi này... chỉ sợ là để hấp dẫn riêng người nào đó, nếu là ma... Ma vật duy nhất trong trấn này chỉ có mỗi mình. Thiêu Nghiêu cảm thấy vô cùng kì lạ, sao cả Cổ Tiểu Ma cũng ngửi được?
Hắn nhìn nàng đầy nghi ngờ, hai người cũng cảm thấy có gì đó không đúng, liền dừng lại, tuy nhiên đã quá muộn.
Đột nhiên mùi thơm kia biến mất, trong không khí có thứ gì đó đang ẩn nhẫn phát động.
Cỏ khô trên đất bị thổi bay tứ tung, lại chậm rãi ngưng tụ, dần tạo thành một thân hình gầy gộc, đúng là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt còn có sắc xanh.
Tìm ngươi đã lâu, ra là trốn ở đây. Hắn lạnh lùng thốt lên: Điệp An tiên tử, ngươi có biết tội của mình không?
Nhịp tim của Cổ Tiểu Ma tăng lên dồn dập, bên trong như có thứ gì đó đang giãy giụa, cố gắng phá kén.
Cảm giác này thật quen thuộc.
Nàng sắp như vậy nữa rồi.
Nếu Điệp An xuất hiện ở đây, sợ rằng sẽ kích động sát khí, đưa thiên binh tới thì không nói, thậm chí còn có thể khiến Úc Lưu bị bại lộ.
Cổ Tiểu Ma quỳ trên đất, đè chặt tim, đau đến mặt trắng bệch.
Cây nấm khô? Thiên Nghiêu căng thẳng gọi, lập tức chuyển sang hướng Thanh Long: Sao mặt ngươi xanh lè kì lạ thế? Trúng độc à?
...
Không ngờ ngươi còn nuôi sủng vật. Thanh Long khinh miệt cười một tiếng: Có điều chất lượng hơi kém, hồ yêu vốn đã lợi hại nhưng lại ăn quả Vãng Sinh, thành ma không có căn cơ, sớm muộn cũng bị phản phệ.
Đồ mặt quỷ xanh lè! Sắc mặt Thiên Nghiêu trầm xuống, hóa nửa hình thú tấn công tới.
Hồng ảnh nhanh lẹ, nhanh chóng xuất hiện chín bóng người vây quanh Thanh Long. Thanh Long không động, hai tay chắp sau lưng, tạo thành một tư thế rất kì lạ.
Ánh mắt của hắn cũng rất nguy hiểm.
Khí tức rất mạnh, dù đều là tọa thần tứ phương, nhưng so với Chu Tước hay Bạch Hổ, kẻ này thích hợp với việc chiến đấu hơn. Thiên Nghiêu cắn răng, tay như đao, chín bóng người cùng công kích về phía Thanh Long.
Đòn tiến công từ bốn phương tám hướng, nhưng Thanh Long không hề hoản loạn, huyễn hóa ra một thanh đoản đao trong tay, trực tiếp đánh về bên phải hồng ảnh, Thiên Nghiêu rùng mình, tên này lại có thể nhìn ra chân thân của hắn.
Ánh sáng lóe lên, Thiên Nghiêu có chút chật vật, lăn qua một bên, bên gò má có một vết máu, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Thanh Long đứng ở phía trước không xa, ống tay áo bị rách.
Điệp An tiên tử? Hắn nhủ thầm: Đánh lén sau lưng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Trong tay nữ tử vận y
Trong nháy mắt, Cổ Tiểu Ma đã ở Điểm Tướng Đài này được gần một tháng, mỗi ngày đều ăn no ngủ đủ, sống phóng túng cùng Thiên Nghiêu, thỉnh thoảng còn hành nghiệp trượng nghĩa, bắt vài tên trộm nhỏ, đúng là tự do tự tại.
Nàng như càng lúc càng không tim không phổi, gặp chuyện gì cũng có thể cười cả một lúc lâu, vốn Thiên Nghiêu chẳng hề hiểu có gì đáng cười, có điều thấy đường trong tay Cổ Tiêu Ma thì cứ vui vẻ đi theo làm loạn.
Đảo mắt trời đông giá rét đã tới. Giữa ban ngày, Điểm Tướng Đài không làm ăn, Cổ Tiểu Ma ngồi trong đại sảnh, mặc rất dày, hệt như một con gấu xám. Thiên Nghiêu không sợ lạnh, chỉ cười nàng, Cổ Tiểu Ma thẹn quá hóa giận, mắt thấy có một cuộc ác chiến sắp bùng nổ.
Cửa trên lầu lại bị đẩy ra, Thiên Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng xám chợt loé, Cổ Tiểu Ma lại biến mất. Hắn không khỏi khinh bỉ... đến khi nào mới hết.
Úc Lưu như không nhìn thấy gì, đứng trên lầu lúc lâu, khẽ nói: Thất Thất.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng đáp lại của Thủy Thất Yên, sau đó ra khỏi phòng mình, vào phòng của Úc Lưu.
Cửa đã đóng, Thiên Nghiêu chậm rãi cúi xuống gầm bàn, nhỏ giọng nói: Này, người ta đã vào phòng rồi, ngươi cũng đừng tránh nữa được không?
Cổ Tiểu Ma ôm gối trốn dưới gầm bàn, không biết mắt đang nhìn đi đâu, ngơ ngác xuất thần.
Cây nấm khô. Thiên Nghiêu đưa tay chọc chọc.
À? Cổ Tiểu Ma như vừa kịp phản ứng: Gì vậy?
... Dưới gầm bàn dễ chịu không.
... Dễ chịu lắm.
Dễ chịu cái đầu ngươi, mau ra đây!
À.
Cổ Tiểu Ma cuộn người bò ra khỏi gầm bàn, cẩn thận liếc phía trên một chút, lúc này mới đứng lên, khôi phục dáng vẻ đại gia: Ta vừa thấy có đồng tiền lăn xuống dưới bàn...
Ngươi nhìn thấy người ta là tránh, chơi vui không? Thiên Nghiêu không nhịn được mà gãi lưng: Dù gì đi nữa hắn cũng không biết ngươi thích... ưm.
Cổ Tiểu Ma che miệng Thiên Nghiêu, à, có thể nói là còn hơn cả siết. Thiên Nghiêu nghiêng người đầy ý khinh thường, giương nanh múa vuốt bị Cổ Tiểu Ma mang vào hậu viện. Có chút mùi hương thoang thoảng bay đến, Điểm Tướng Đài này là một ổ rắn lớn, lại không thấy có đầu bếp, từ trước đến nay nàng không dám động vào rượu và thức ăn ở đây. Có điều mùi thơm ngày hôm nay quá nồng, khiến Thiên Nghiêu và Cổ Tiểu Ma quên cả việc gây gổ, khịt mũi, lần theo dấu mùi thơm kia.
Mùi thơm này xuất phát từ bên ngoài tường, hai người nhảy lên đầu tường, đi thẳng theo cái hẻm nhỏ, cho đến một rừng cây vắng lặng, bỗng chốc lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Đây là mùi gì? Nàng cau mày.
Ầy. Thiên Nghiêu khó chịu nhíu mày: Mùi này... Giống như... linh đan vậy.
Không đúng.
Nếu thật sự là mùi của linh đan bình thường, hấp dẫn được linh vật thì đám xà yêu kia còn có thể ngủ an ổn được như vậy sao? Mùi này... chỉ sợ là để hấp dẫn riêng người nào đó, nếu là ma... Ma vật duy nhất trong trấn này chỉ có mỗi mình. Thiêu Nghiêu cảm thấy vô cùng kì lạ, sao cả Cổ Tiểu Ma cũng ngửi được?
Hắn nhìn nàng đầy nghi ngờ, hai người cũng cảm thấy có gì đó không đúng, liền dừng lại, tuy nhiên đã quá muộn.
Đột nhiên mùi thơm kia biến mất, trong không khí có thứ gì đó đang ẩn nhẫn phát động.
Cỏ khô trên đất bị thổi bay tứ tung, lại chậm rãi ngưng tụ, dần tạo thành một thân hình gầy gộc, đúng là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt còn có sắc xanh.
Tìm ngươi đã lâu, ra là trốn ở đây. Hắn lạnh lùng thốt lên: Điệp An tiên tử, ngươi có biết tội của mình không?
Nhịp tim của Cổ Tiểu Ma tăng lên dồn dập, bên trong như có thứ gì đó đang giãy giụa, cố gắng phá kén.
Cảm giác này thật quen thuộc.
Nàng sắp như vậy nữa rồi.
Nếu Điệp An xuất hiện ở đây, sợ rằng sẽ kích động sát khí, đưa thiên binh tới thì không nói, thậm chí còn có thể khiến Úc Lưu bị bại lộ.
Cổ Tiểu Ma quỳ trên đất, đè chặt tim, đau đến mặt trắng bệch.
Cây nấm khô? Thiên Nghiêu căng thẳng gọi, lập tức chuyển sang hướng Thanh Long: Sao mặt ngươi xanh lè kì lạ thế? Trúng độc à?
...
Không ngờ ngươi còn nuôi sủng vật. Thanh Long khinh miệt cười một tiếng: Có điều chất lượng hơi kém, hồ yêu vốn đã lợi hại nhưng lại ăn quả Vãng Sinh, thành ma không có căn cơ, sớm muộn cũng bị phản phệ.
Đồ mặt quỷ xanh lè! Sắc mặt Thiên Nghiêu trầm xuống, hóa nửa hình thú tấn công tới.
Hồng ảnh nhanh lẹ, nhanh chóng xuất hiện chín bóng người vây quanh Thanh Long. Thanh Long không động, hai tay chắp sau lưng, tạo thành một tư thế rất kì lạ.
Ánh mắt của hắn cũng rất nguy hiểm.
Khí tức rất mạnh, dù đều là tọa thần tứ phương, nhưng so với Chu Tước hay Bạch Hổ, kẻ này thích hợp với việc chiến đấu hơn. Thiên Nghiêu cắn răng, tay như đao, chín bóng người cùng công kích về phía Thanh Long.
Đòn tiến công từ bốn phương tám hướng, nhưng Thanh Long không hề hoản loạn, huyễn hóa ra một thanh đoản đao trong tay, trực tiếp đánh về bên phải hồng ảnh, Thiên Nghiêu rùng mình, tên này lại có thể nhìn ra chân thân của hắn.
Ánh sáng lóe lên, Thiên Nghiêu có chút chật vật, lăn qua một bên, bên gò má có một vết máu, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Thanh Long đứng ở phía trước không xa, ống tay áo bị rách.
Điệp An tiên tử? Hắn nhủ thầm: Đánh lén sau lưng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Trong tay nữ tử vận y
/74
|