Cổ Tiểu Ma ngồi trong tửu quán, nhìn thư sinh cầm chiếc đũa cùng đĩa thịt kho tàu trong suốt trước mặt, nhất thời hâm mộ đến mức hận không thể biến mình thành trong suốt.
Hồn phách nơi đây làm như không thấy gì trước sự xuất hiện của họ, cảnh này khiến Chu Tước và Bạch Hổ vừa vô cùng kinh ngạc cảm thấy có chút khó chịu, Tử Vi vẫn đờ đẫn, nói mình phải đi xem xét, Chu Tước và Bạch Hổ không dám đơn độc ở cùng với Cổ Tiểu Ma, vội bám mông Tử Vi, để lại Cổ Tiểu Ma vừa chảy nước miếng vừa nhìn thư sinh ăn cơm.
Ta nói, chẳng phải lúc đó ngươi đã đi rồi à? Sao lại đến đây?
Cổ Tiểu ma nhìn thấy cố nhân... à, cố quỷ thì vô cùng vui mừng, qua một lúc lâu mới nhớ ra, hỏi.
À, khi đó ta có một giấc mơ.
... Qủy cũng mơ ư?
Đúng vậy, đừng có phân biệt. Thư sinh phất tay, miệng đầy dầu mỡ: Trong đó nói ta lưu luyến nhân gian quá lâu, nếu không đầu thai sẽ bị cô hồn dã quỷ bắt tới cõi âm giam giữ, ta liền vội vàng đầu thai... Thế nhưng lúc tới cầu Nại Hà, lại có một hắc y nhân hỏi ta có muốn tiếp tục hưởng lạc ở nhân gian không, không cần phải chịu nỗi khổ khi luân hồi, lúc đó rất nhiều quỷ bị hắn thuyết phục, cùng nhau đến cái trấn này.
Thư sinh nhớ lại hồi ức cũ một lúc lâu, bất đắc dĩ cười nói: Tuy rằng có chút khác với lời nói tiếp tục hưởng lạc của hắn, nhưng ngoại trừ thân thể... Qủa thật không khác lúc còn sống là bao. Ta còn đang suy nghĩ nếu có ngày ngươi chết, có thể mang ngươi tới này cũng nên...
Đa tạ... Cổ Tiểu Ma đáp lời đầy cứng nhắc.
Thư sinh nhìn vẻ mặt 'ta không muốn chút nào' của nàng, không khỏi buồn cười: Thế nào, nơi này không tốt à?
Tốt cái gì, chết đã chết rồi, vẫn còn hết lần này tới lần khác muốn như khi còn sống... Nàng lẩm bẩm, lại đột nhiên cảm thấy quanh thân trở lạnh, vừa ngẩng đầu, khách uống rượu xung quanh, kể cả lão bản nương, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía nàng, trong mắt tràn đầy hồng quang. Mới lúc đầu cả đám người không ai để ý tới, đột nhiên lại nhìn mình đăm đăm đầy hung tợn như thế, tình cảnh phải kinh khủng tới mức nào.
Đi theo ta.
Thư sinh bỏ lại nén bạc trong suốt, xoay người bỏ chạy, Cổ Tiểu Ma hoảng hốt vội bắt kịp, sau lưng như đã bị mấy ánh mắt kia đục thành cái sàng. (sàng = rây: đồ để lọc cặn, có nhiều lỗ nhỏ)
Chạy vội hồi lâu, cuối cùng cũng đến một ngõ nhỏ không người. Thư sinh nhìn Cổ Tiểu Ma đang thở gấp, nói nhỏ: Ngươi thật sự không nên nói bọn họ như vậy.
Tuy rằng Cổ Tiểu Ma rất hối hận, nhưng nàng vẫn rất tò mò: Ngươi còn có bạc trả tiền cơm à...
...
Xem ra ở lâu với Tử Vi, bệnh phản ứng chậm cũng lây được. Thư sinh đầu đầy vạch đen, nói: Ta có cách kiếm tiền...
Làm gì?
Dạy học cho nhi tử tài chủ. Trên mặt hắn có chút vẻ vui mừng: Ta vẫn luôn muốn làm tiên sinh...
Dáng vẻ sinh động này của hắn, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Lẽ nào, cuộc sống như thế, thật sự có hạnh phúc ư?
Chỉ cần cố gắng, không quan tâm đến việc tồn tại bằng cách nào, không ai có thể dễ dàng phủ nhận lợi ích.
Hệt như quái vật, nhưng luôn hy vọng sẽ được đón nhận.
Đang lúc nàng xuất thần, lại cảm thấy gió nổi cuồn cuộn, có tiếng chuông tịch mịch vang lên một hồi dài, sắc mặt của thư sinh trở nên kinh hoàng trong nháy mắt.
Sao vậy? Nàng ngạc nhiên hỏi.
Tiếng chuông vẫn còn tiếp tục, lại thấy thư sinh như không nghe thấy gì, dứt khoát xuyên qua người nàng, ra khỏi ngõ rồi chạy về phía trước.
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, chạy theo vài bước, thò đầu khỏi ngõ, lại bị hồn phách người khác chạy xuyên qua đầu, cảm giác ớn lạnh kia có phần ghê tởm. Trên đường cái đều là quỷ hồn ra sức chạy, hệt như có vậy gì đang thu hút bọn họ, từ vẻ mặt mỗi người, lại giống như đang bị thứ gì hiếp bức.
Lòng nàng tràn ngập hiếu kì, lại lén tìm một hồn phách giữa đám quỷ hồn rồi trà trộn vào.
Nếu như có người quan sát từ trên trời, ắt sẽ thấy một
Hồn phách nơi đây làm như không thấy gì trước sự xuất hiện của họ, cảnh này khiến Chu Tước và Bạch Hổ vừa vô cùng kinh ngạc cảm thấy có chút khó chịu, Tử Vi vẫn đờ đẫn, nói mình phải đi xem xét, Chu Tước và Bạch Hổ không dám đơn độc ở cùng với Cổ Tiểu Ma, vội bám mông Tử Vi, để lại Cổ Tiểu Ma vừa chảy nước miếng vừa nhìn thư sinh ăn cơm.
Ta nói, chẳng phải lúc đó ngươi đã đi rồi à? Sao lại đến đây?
Cổ Tiểu ma nhìn thấy cố nhân... à, cố quỷ thì vô cùng vui mừng, qua một lúc lâu mới nhớ ra, hỏi.
À, khi đó ta có một giấc mơ.
... Qủy cũng mơ ư?
Đúng vậy, đừng có phân biệt. Thư sinh phất tay, miệng đầy dầu mỡ: Trong đó nói ta lưu luyến nhân gian quá lâu, nếu không đầu thai sẽ bị cô hồn dã quỷ bắt tới cõi âm giam giữ, ta liền vội vàng đầu thai... Thế nhưng lúc tới cầu Nại Hà, lại có một hắc y nhân hỏi ta có muốn tiếp tục hưởng lạc ở nhân gian không, không cần phải chịu nỗi khổ khi luân hồi, lúc đó rất nhiều quỷ bị hắn thuyết phục, cùng nhau đến cái trấn này.
Thư sinh nhớ lại hồi ức cũ một lúc lâu, bất đắc dĩ cười nói: Tuy rằng có chút khác với lời nói tiếp tục hưởng lạc của hắn, nhưng ngoại trừ thân thể... Qủa thật không khác lúc còn sống là bao. Ta còn đang suy nghĩ nếu có ngày ngươi chết, có thể mang ngươi tới này cũng nên...
Đa tạ... Cổ Tiểu Ma đáp lời đầy cứng nhắc.
Thư sinh nhìn vẻ mặt 'ta không muốn chút nào' của nàng, không khỏi buồn cười: Thế nào, nơi này không tốt à?
Tốt cái gì, chết đã chết rồi, vẫn còn hết lần này tới lần khác muốn như khi còn sống... Nàng lẩm bẩm, lại đột nhiên cảm thấy quanh thân trở lạnh, vừa ngẩng đầu, khách uống rượu xung quanh, kể cả lão bản nương, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía nàng, trong mắt tràn đầy hồng quang. Mới lúc đầu cả đám người không ai để ý tới, đột nhiên lại nhìn mình đăm đăm đầy hung tợn như thế, tình cảnh phải kinh khủng tới mức nào.
Đi theo ta.
Thư sinh bỏ lại nén bạc trong suốt, xoay người bỏ chạy, Cổ Tiểu Ma hoảng hốt vội bắt kịp, sau lưng như đã bị mấy ánh mắt kia đục thành cái sàng. (sàng = rây: đồ để lọc cặn, có nhiều lỗ nhỏ)
Chạy vội hồi lâu, cuối cùng cũng đến một ngõ nhỏ không người. Thư sinh nhìn Cổ Tiểu Ma đang thở gấp, nói nhỏ: Ngươi thật sự không nên nói bọn họ như vậy.
Tuy rằng Cổ Tiểu Ma rất hối hận, nhưng nàng vẫn rất tò mò: Ngươi còn có bạc trả tiền cơm à...
...
Xem ra ở lâu với Tử Vi, bệnh phản ứng chậm cũng lây được. Thư sinh đầu đầy vạch đen, nói: Ta có cách kiếm tiền...
Làm gì?
Dạy học cho nhi tử tài chủ. Trên mặt hắn có chút vẻ vui mừng: Ta vẫn luôn muốn làm tiên sinh...
Dáng vẻ sinh động này của hắn, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Lẽ nào, cuộc sống như thế, thật sự có hạnh phúc ư?
Chỉ cần cố gắng, không quan tâm đến việc tồn tại bằng cách nào, không ai có thể dễ dàng phủ nhận lợi ích.
Hệt như quái vật, nhưng luôn hy vọng sẽ được đón nhận.
Đang lúc nàng xuất thần, lại cảm thấy gió nổi cuồn cuộn, có tiếng chuông tịch mịch vang lên một hồi dài, sắc mặt của thư sinh trở nên kinh hoàng trong nháy mắt.
Sao vậy? Nàng ngạc nhiên hỏi.
Tiếng chuông vẫn còn tiếp tục, lại thấy thư sinh như không nghe thấy gì, dứt khoát xuyên qua người nàng, ra khỏi ngõ rồi chạy về phía trước.
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, chạy theo vài bước, thò đầu khỏi ngõ, lại bị hồn phách người khác chạy xuyên qua đầu, cảm giác ớn lạnh kia có phần ghê tởm. Trên đường cái đều là quỷ hồn ra sức chạy, hệt như có vậy gì đang thu hút bọn họ, từ vẻ mặt mỗi người, lại giống như đang bị thứ gì hiếp bức.
Lòng nàng tràn ngập hiếu kì, lại lén tìm một hồn phách giữa đám quỷ hồn rồi trà trộn vào.
Nếu như có người quan sát từ trên trời, ắt sẽ thấy một
/74
|