Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

Chương 37: Từ bỏ em là điều khó nhất mà tôi phải làm

/52


Woo Chin vui mừng ôm lấy nó như muốn nhảy cẫng lên:

_Em tìm được chị rồi! Em tìm được chị rồi!

Bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa như một đoạn băng tua lại. Những lúc gia đình nó vui vẻ bên nhau. Những trò nghịch ngợm của Woo Chin và cả những lúc buồn vui của hai chị em nữa. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời nó, nó đưa tay vuốt lưng Woo Chin:

_Tốt rồi, em lớn như thế này là chị rất vui rồi!

_Chị! Quản gia Lee nói chị đã chết nhưng em không tin. Chị

vẫn còn sống! Chị à, chị vẫn còn sống.

Nó gật đầu mỉm cười trong màn nước mắt.

“Cạch!”

Nó hướng mắt ra cửa, người xuất hiện là HinDu và Eun Hye. Đây có phải là mơ không? Hoàng Tử đang mỉm cười với nó, đến bên ôm lấy nó vào lòng:

_Xin lỗi! Yu Mi… tớ xin lỗi cậu nhiều lắm! Tớ xin lỗi đã không tin cậu! Tớ thật ngốc! Yu Mi…

Nó mỉm cười hạnh phúc, một giọt nước mắt lăng xuống, thắm vào áo HinDu. Cuối cùng mọi người cũng đã quay trở lại với nó, có phải đây là giấc mơ chăng? Nhưng… người giúp nó thực hiện giấc mơ này… đã vĩnh viễn không còn trên đời này nữa rồi…

_Các người ra ngoài hết đi! – Yoon Min ra lệnh, mọi người đều im lặng tiếc nuối nhìn nó.

“Lại muốn dở trò gì đây?” – Nó trợn mắt nhìn hắn, hắn vẫn ảm đạm lặng lẽ đứng đối diện nó đợi mọi người đi hết. Hắn tiến đến ngồi cạnh nó, đôi mắt hắn như ẩn chứa rất nhiều tâm sự. Chợt hắn đưa tay lên vút má nó, ánh mắt sâu thẩm nhìn đôi mắt nó.

_Xin lỗi! Tôi đã không bên cạnh em những lúc em cần. Tôi đã không thể an ủi em những khi em yếu lòng. Không thể bảo vệ em khi em gặp nguy hiểm. Không thể giúp em hoàn thành ước muốn của em… Có lẽ… tôi không xứng được ở bên em. Em sẽ hạnh phúc hơn nếu có Jea Joong bên cạnh.

Hắn rút tay lại, hôn nhẹ vào trán nó rồi cố nở một nụ cười:

_Em không biết tôi nhớ em đến thế nào đâu! Từ bỏ em là điều khó nhất mà tôi phải làm. Chúc em hạnh phúc.

Rồi hắn bỏ ra khỏi phòng. Nó vẫn tròn mắt như tượng nhìn hắn bước đi. Ừ hắn đi thì có gì mà phải đau lòng? Hắn không cần nó thì đã sao chứ? Tại sao nước mắt nó lại rơi nhiều đến thế này? Tại sao chứ?

*********

Nó rời khỏi bệnh viện trong tâm trạng vô cùng hoang mang. Jea Joong chết rồi! Jea Joong chết rồi ư? Cuộc đời thật tàn nhẫn! Tại sao lại mang đến cho nó một chỗ dựa vững chắc rồi nhẫn tâm phá tan đi. Bây giờ nó vấp ngã thì ai sẽ nâng đỡ nó dậy đây? Yoon Min đã bó rơi nó rồi Jea Joong ạ! Anh có nghe thấy không? Yoon Min không cần nó nữa!

Một bước… hai bước… Một đôi giày đen đang chắn đường nó đi. Xung quanh đôi giày đen đó còn có bồn, năm đôi khác. Quái lạ! Ai lại đặt giày đen giữa đường thế này? À… không, giày đen có chân. Nó nhìn từ dưới lên, gương mặt của Jea Joong đang ở trước mặt nó. Hắn dùng tay ôm ngực nhưng vẫn mỉm cười với nó.

_J… Jea… Joong???

_Chúc mừng em xuất viện.

Hắn dùng nạn bước đến bên nó. Hắn vẫn chưa hồi phục hẳn mà lại đến thăm nó thật sự khiến nó rất cảm động. Nó ôm choàng lấy hắn:

_Cám ơn! Cám ơn vì đã không bỏ tôi lại một mình.

_Em nói gì vậy? Làm sao tôi có thể bỏ em được chứ?

Nó dìu Jea Joong bước vào xe trong ánh nhìn của một chàng trai đang cô độc nhìn theo. Chang trai đó tự mỉm cười với vết thương trong lòng rồi quay lại nói với cô gái đứng đối diện mình:

_Tại sao cô lại làm thế? Cô bán đứng cả bố mình sao?

Mi Sun lắc đầu thanh thản nhìn lên bầu trời:

_Tay ông ấy đã nhún quá nhiều máu rồi, tôi không muốn ông ấy lại tiếp tục sát hại them nữa.

_Vì vậy nên cô gọi tôi đến cứu Yu Mi?

_Không phải chỉ Yu Mi, đúng không? Có lẽ cô ấy sẽ vui vẻ bên Jea Joong.

Yoon Min im lặng nhìn xuống đất trầm ngâm.

_Anh yêu cô ấy nhiều đến thế sao?

_Đừng lo. Chúng ta cũng đã có hôn ước rồi, cô không cần lo tương lai sau này.

*********

“Thái Tử Lee Yoon Min đã công bố hôn ước của mình với tiểu thư Go Mi Sun của Quan Nhất Phẩm. Đồng thời họ tiếc lộ hôn lễ của họ dự tính sẽ tổ chức vào tháng tư năm nay…”

Lee Yoon Min… Tại sao cái tên này cứ ám ảnh lấy nó chứ? Không một giờ, một phút, thậm chí một giây nào nó quên được. Dù cho nó đang làm gì thì đâu đâu cũng xuất hiện gương mặt của hắn. Hắn cười, hắn trầm ngâm, hắn tức giận, hắn ngại ngùng thậm chí cả gương mặt lúc hắn khóc nữa. Tất cả lả tại Go Mi Sun. Go Mi Sun! Cô không thể giết được tôi nên mới cướp mất Yoon Min đúng không? Cô vẫn chưa chịu đâu hang sao? Được! Tôi sẽ cho cô biết mùi vị mà tôi đã từng nếm trải như thế nào.

/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status