Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

Chương 30: Chiếc hộp

/52


Mùa hạ sắp đến, cỏ cây xanh tươi, mọi người trong trường Hoàng Gia đang chuẩn bị cho kì thi Quốc Tế, ai nấy đều hồi hợp, lo lắng. Nó đi dạo qua sân bóng rổ, một vài học sinh đang chăm chỉ luyện tập với cái rổ. Khóe miệng nó nhếch lên:

_Chúng ta chơi một ván chứ?

_Ý kiến hay! – Jea Joong nhún vai đi về sân trống.

Lúc này, những học sinh có mặt ở sân bóng chỉ tập trung về sân của chúng nó với ánh mắt kinh sợ. Tiếng bóng đập trong tay nó phát ra âm thâm lớn như một quả bom. Jea Joong nghiêng đầu mỉm cười:

_Tới nào!

Nó dùng tốc độ nhanh nhất đập bóng lao về phía hắn. Hắn dang hai tay chuẩn bị đỡ, nó cuối người chui dưới cánh tay hắn nhưng đôi chân hắn rất nhanh nhẹn lùi lại chắn trước mặt nó. Hai người cứ kẻ đánh người thủ như thế cho đến khi cả hai kiệt sức. Trái bóng rổ đập thình thình vào tường khiến bức tường rung lên, nó cứ bắn sang rái rồi lại bắn sang phải, lúc thì lao về phía trước, lúc lại lao về phía sau. Cũng may có mấy tấm lưới chắc chắn ngăn sân nếu không những học sinh sân bên cạnh cũng khó tránh nổi khi trái bong đó lao tới.

_Ha ha! Cô cừ lắm!

_Phù! Phù! Đồ lì lợm!

Quả nhiên là một trận đấu có một không hai, một nữ sinh đấu với một nam sinh, bọn họ đập bóng như muốn giết nhau. Tất cả học sinh sợ hãi rời khỏi sân bóng để lại nó và hắn ngồi bệch dưới đất thở phì phì.

Lâu lắm rồi nó không chơi hết mình như thế này. Nó cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn. Tuyệt lắm! Cuối cùng nó cũng có đối thủ.

*********

_Hừm… cô nghĩ thế nào về tập đoàn G?

Nó giật mình chòm lại:

_Ý cậu nói là tập đoàn của Quan Nhất Phẩm?

Hắn cười nham hiểm:

_Không sai!

Nó nheo mắt nhìn hắn:

_Cậu

có kế hoạch sao?

_Tôi vừa điều tra được một thông tin hết sức hữu ích.

_Thông tin gì?

Hắn cười như không cười, gương mặt gian tà nhìn nó:

_Vợ yêu à! Để điều tra được thông tin này không dễ, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức để giúp em, em sẽ thưởng cho tôi cái gì?

_Cậu… - nó nghiến răng nhưng vẫn không nói gì. Hắn bật cười:

_Thôi được rồi. Tôi nói cho em nghe, dạo này Go Kang Gook đầu tư khá nhiều vào tập đoàn cổ phiếu G.

_Ông ta đầu tư vào đó để làm gi?

_Em suy nghĩ xem!

Nó đảo mắt một vòng tròn tập trung suy nghĩ. Một là công ty đó đang ăn nên làm ra, hai là quan hệ xã giao giữa ông ta và chủ tịch của công ty khá tốt, ba là ông ta đang có kế hoạch gì đó…

_Cậu nói đi! Tôi không muốn nghĩ lung tung. Jea Joong nham hiểm:

_Tôi có nghe kể trước khi bố em mất có để lại cho Hwang Woo Chin một vật gì đó thì phải.

_Có liên quan đến vật đó sao?

_Đó là chìa khóa mở chiếc hộp đang ở trong tay chủ tịch tập đoàn G.

Nó bất ngờ:

_Chiếc hộp đó…

_Chính là thứ duy nhất tố cáo Go Kang Gook mà Tướng Quân Hwang để lại cho em.

_Chúng ta phải lấy lại chiếc hộp đó.

_Theo như anh biết thì cổ đông lớn nhất là chủ tịch, thứ nhì là con trai của Thủ Tướng nước Pháp…

_Charlie?

_Em biết cậu ta?

Nó gật đầu ra vẻ suy đoán:

_Hắn đàn áp từ ngoài vào thì ta đàn áp từ trong ra…

*********

Mấy đêm sau đó nó mãi không ngủ cứ nhìn trước màn hình vi tính thẩn thờ như người mất hồn. Thỉnh thoảng lại giật bắn lên hay thở dài. Cứ như thế ba đêm liền đôi mắt nó thâm quầng đến trường. Nhưng thay vì vào lớp nó lại đến một góc cây vắng vẻ ít người mà ngủ. Đôi mắt mệt mỏi nhanh chóng cụp xuống và thiếp đi cho đến khi có ai đó đá vào chân nó làm nó giật bắn người ngồi dậy:

_Á…

_Hơ! Sao lại có cái chân ở đây…

Người đó nhìn nó, đôi mắt từ ngạc nhiên chuyển sang lạnh lùng:

_Cô… tại sao cô lại ở đây?

Dù câu hỏi lạnh như băng nhưng trong long lại mang một hàm ý lo lắng khó tả, hoang mang với những câu hỏi quay vòng trong não: “Cô ta có vẻ rất mệt mỏi. Đã có chuyện gì sao? Tại sao cô ta lại nằm ở đây?”

_Tôi… tôi… tôi chỉ là nằm chơi một chút thôi!

_Vậy à? Cô nên đến y tế đi! – Nói rồi HinDu đi thẳng, nhưng nhanh chóng nó tìm cớ giữ chân anh lại:

_TÔI! Tôi… tôi… không đi nổi nữa…

_Cô không ngu mấy đêm rồi?

Nó khoa trương lên:

_5 đêm rồi…

_Tại sao cô lại như thế? Có chuyện gì thì cũng phải biết lo nghĩ cho bản thân mình trước chứ! Cô…

Chưa nói dứt câu nó đã ôm choàng lấy anh, tâm can ấm áp hơn một chút:

_Cậu… cậu vẫn lo lắng cho tôi ư? Cậu không giận tôi nữa sao?

/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status