Edit: Ballantine’s
Ba người đồng thời ngoái nhìn ra phía ngoài, Lý Dung lên tiếng: "Để cho hắn vào đi."
Tĩnh Lan đẩy cửa ra, thấy Thôi Ngọc Lang mang khuôn mặt lo lắng đứng ở cửa, hắn bước vào, hành lễ với Lý Dung: "Điện hạ."
"Nói đi." Lý Dung lập tức mở miệng: "Xảy ra chuyện gì?"
"Điện hạ, vi thần tìm người quen hỏi thăm ở phủ Túc vương, sợ là Lý Thành không ổn rồi." Thôi Ngọc Lang đã ẩn nấp bên cạnh Nhu phi từ lâu, cho dù bây giờ Nhu phi đã bắt đầu đề phòng hắn, nhưng hắn hiểu rõ phủ Túc vương hơn nhiều người khác.
"Lý Thành trúng ba mũi tên, đều đâm vào phổi, y quan nói cũng sẽ đi trong vòng mấy ngày nay. Trước khi thuộc hạ rời khỏi phủ Túc vương thì nghe được một tiếng thét thất thanh của một nữ tử dường như từ trong viện truyện đến, hình như là giọng của Hoa Nhạc điện hạ."
Mệnh của Lý Thành chẳng kéo dài được lâu, Hoa Nhạc hoảng sợ la hét trong nội viện, liên tưởng lại với nhau, chuyện gì đã xảy ra thì chẳng hề khó đoán.
Thượng Quan Nhã nhìn Lý Dung một cái, cuối cùng đánh bạo xác nhận lại: "Lý Thành chết rồi?"
Thôi Ngọc Lang gật gật đầu: "Có lẽ là vậy."
"Thật tốt quá."
Thượng Quan Nhã khẽ thở phào, giống như sống sót sau tai nạn, cả người lùi một bước, kiệt sức ngồi xuống ghế, lầm bầm cất tiếng: "Như vậy Thái tử cũng ổn rồi."
"Nhưng trên đường thuộc hạ chạy tới phủ công chúa, phát hiện xe ngựa của Tiêu thị đang chạy tới phủ Túc vương, thuộc hạ đoán rằng, có lẽ chuyện này còn có biến hóa gì đó." Thôi Ngọc Lang nhíu mày, khá lo lắng.
Thượng Quan Nhã cũng không để ý, khuyên hắn: "Một người chết rồi, còn có thể biến hóa gì nữa?"
Thôi Ngọc Lang im lặng không nói. Lý Dung gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi, ngươi không thể tới phủ Túc vương nữa, cũng đừng quay về nhà."
Ra ngoài lúc này, đương nhiên Nhu phi sẽ nghi ngờ, nếu thật sự bà ta nghĩ như vậy, sợ là Thôi Ngọc Lang sẽ không sống được.
Thôi Ngọc Lang cũng biết những nguy hiểm trong đó, vì vậy hành lễ với Lý Dung rồi lui xuống.
Chờ đến khi Thôi Ngọc Lang vừa đi, Thượng Quan Nhã lập tức quay đầu nhìn về phía Lý Dung, có vẻ hơi hào hứng: "Điện hạ, Lý Thành đã chết, bệ hạ cũng chỉ còn một con trai là Thái tử, cho dù thế nào, ông ta cũng không thể phế Thái tử, những chuyện vừa rồi ta nói cũng không nhất định phải làm, nói thật đó…" Trong lòng Thượng Quan Nhã vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực: "Làm chuyện này đúng là sợ thật."
Lý Dung không nói lời nào, chén trà trong tay nàng đã hơi lạnh.
"Văn Tuyên." Lý Dung ngừng một lát rồi nhìn về phía Bùi Văn Tuyên: "Chàng đến phòng bên cạnh xem y quan nói thế nào rồi."
Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói như vậy thì biết nàng có chuyện muốn nói riêng với Thượng Quan Nhã, hắn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Bùi Văn Tuyên bước ra khỏi phòng, Thượng Quan Nhã nhìn trong phòng chỉ còn mỗi hai người thì cuối cùng cũng cảm thấy không đúng, nàng vẫn duy trì dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, lấy hạt dưa bên cạnh nhẹ nhàng cắn: "Điện hạ giữ ta lại một mình, là có chuyện gì cần nói mà đến cả phò mã cũng không được nghe vậy?"
"Nếu Lý Thành chết, Xuyên nhi thân là Thái tử, đó đã là chuyện ván đã đóng thuyền." Lý Dung cất lời, giọng rất lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe được là vui hay buồn.
"Đúng vậy." Thượng Quan Nhã gật đầu: "Điện hạ còn lo lắng chuyện gì sao?"
"Vậy cũng có nghĩa là, bệ hạ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để trừ bỏ Thượng Quan thị, A Nhã..." Lý Dung ngước mắt lên nhìn nàng: "Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Chuyện này không phải đã thảo luận xong từ sớm rồi sao?" Thượng Quan Nhã nở nụ cười: "Bệ hạ cảm thấy bên nhà ngoại của Thái tử rất phồn thịnh cũng chẳng phải chỉ ngày một ngày hai, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi mình Thái tử là hoàng tử, ngài ấy còn chọn được sao?"
"Có lẽ bệ hạ không thể chọn, nhưng Thái tử thì có lựa chọn."
Lý Dung vô thức gõ vào chén, những gợn sóng lăn tăn trong nước lan ra một chút. Thượng Quan Nhã nghe thấy lời Lý Dung nói thì nụ cười dần nhạt đi. Lý Dung nhắc nhở nàng ấy: "Ngươi nói xem, một bên là lực lượng bên dòng chính do bệ hạ sở hữu, một bên là Thượng Quan thị; một bên là đăng cơ mà không có trở ngại gì, bên khác lại là phạm vào thánh ý, thậm chí có thể phải mưu phản mới có thể nắm giữ ngôi vị Hoàng đế. A Nhã, ngươi cảm thấy Thái tử sẽ chọn Thượng Quan thị hay là ngôi vị Hoàng đế?"
"Điện hạ." Thượng Quan Nhã nhìn Lý Dung: "Ngài lo lắng Thái tử qua cầu rút ván, lâm trận phản chiến sao?"
"A Nhã, ngươi không lo lắng sao?" Lý Dung quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Nhã: "Ngươi cảm thấy, Thái tử sẽ vĩnh viễn không bao giờ bán đứng Thượng Quan thị sao?"
"Điện hạ." Thượng Quan Nhã nghe lời Lý Dung hỏi, nhìn nàng chăm chú rồi nhắc nhở: "Đó là đệ đệ ruột của ngài."
Lý Dung không nói lời nào, từ "đệ đệ ruột" này phát ra từ miệng Thượng Quan Nhã giống như một cây đao chém mạnh vào trong lòng nàng, đau đến mức khiến nàng phát điên nhưng lại còn mang nét trào phúng.
Đệ đệ ruột?
Đứng trước quyền thế, không phải cuối cùng Lý Xuyên sẽ giết nàng sao?
Sinh tử, quyền thế, d*c vọng, là con người làm sao có thể vượt qua được khảo nghiệm như vậy?
Nàng là tỷ tỷ của Lý Xuyên, chẳng lẽ Lý Minh không phải là phụ thân của hắn sao?
Lý Dung không nói lời nào, Thượng Quan Nhã dõi theo nàng, đã biết Lý Dung đã xem nhẹ sự tin tưởng của nàng.
Nàng bỏ hạt dưa xuống, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng mở miệng: "Vậy ý của điện hạ là định như thế nào?"
"Ta không có ý gì cả, ta chỉ hỏi một chút, A Nhã, nếu Thái tử bỏ mặc Thượng Quan thị, A Nhã sẽ làm sao?"
Thượng Quan Nhã không nói lời nào, Lý Dung nhướng mày: "Tính cách A Nhã cẩn thận như vậy, chắc sẽ không buộc sinh tử của toàn gia tộc trên người Thái tử đúng không?"
"Thuộc hạ ngu dốt." Thượng Quan Nhã cười thành tiếng: "Điện hạ muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi."
"Ta nghĩ rất đơn giản."
"A Nhã." Lý Dung đứng thẳng dậy, bước đến gần Thượng Quan Nhã: "Thay vì giao quyền thế cho người khác, không bằng giữ lại trong tay bản thân mình."
Thượng Quan Nhã lẳng lặng nhìn Lý Dung, nghe thấy tiếng Lý Dung hỏi nàng: "Chi bằng, ta với ngươi liên thủ, đẩy một quân chủ nghe lời lên, thế nào?"
Rất lâu Thượng Quan Nhã cũng không lên tiếng, nảng ấy chỉ nhìn Lý Dung đứng trước mặt mình.
Lý Dung cách nàng ấy rất gần, mái tóc buông xõa hai bên hông, nội sam và váy dài thuần sắc đỏ tôn nên vẻ trắng bệch không giống người thường, nhìn thoáng qua giống như vong hồn bò ra từ trong địa ngục, đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, một lúc sau, Thượng Quan Nhã nở nụ cười: "Vậy không biết điện hạ định đẩy vị nào leo lên?"
Lý Dung quan sát Thượng Quan Nhã, thực ra nàng biết, Thượng Quan Nhã chỉ đang thử, nhưng nàng vẫn mở miệng, thong thả nói ra một cái tên…
Lý Thành.
Khi Lý Dung và Thượng Quan Nhã ở trong phòng nói chuyện, Bùi Văn Tuyên bước vào phòng phụ bên cạnh.
Trong phòng, dường như các y quan đang tranh chấp kịch liệt chuyện gì đó, Bùi Văn Tuyên nhíu mày, có chút bất an.
Mấy y quan thấy Bùi Văn Tuyên bước vào, trên mặt đều có chút không yên, trong lòng Bùi Văn Tuyên bắt đầu thấp thỏm nhưng vẫn nâng tay lên: "Tình hình của điện hạ thế nào, nói thẳng đi."
"Xin đại nhân yên tâm, điện hạ chỉ bị thương ngoài da một chút, không có gì đáng lo." Dưới ánh mắt giục giã của mọi người, Triệu y quan căng da đầu, bước lên bẩm báo. Bùi Văn Tuyên gật đầu: "Còn gì nữa?"
Nếu chỉ là một câu như vậy, những y quan này không nên có phản ứng như vậy.
"Còn nữa… đó là…" Y quan do dự một lát, cứ quan sát sắc mặt Bùi Văn Tuyên mãi, nói chầm chậm: "Điện hạ mang thai."
Trong khoảnh khắc nghe được lời như vậy, Bùi Văn Tuyên ngẩn người, y quan đã thốt ra miệng lời khó nói nhất nên tiếp tục nói: "Lần này bị xóc này, khiến cho thai nhi không ổn định, mong rằng sau này điện hạ an tâm dưỡng thai, tránh có điều gì bất trắc."
Bùi Văn Tuyên nghe thấy nhưng không nói gì cả, tất cả mọi người đều thấp thỏm chờ hắn.
Công chúa Bình Nhạc bây giờ đã hòa ly, lại được chẩn đoán là có thai, người biết đầu tiên lại là phò mã trước, cho dù là chuyện công chúa có thai hay chuyện phò mã biết trước cũng đều khiến cho những y quan này bất an.
Thời gian Bùi Văn Tuyên im lặng quá dài, tất cả các y quan đều nhìn về phía Triệu y quan, Triệu y quan đành cắn răng: "Đại nhân?"
"Hả." Bùi Văn Tuyên nghe gọi như vậy, cuối cùng cũng hồi thần, hắn gật đầu, trên mặt có vẻ bình tĩnh, lập tức ra lệnh: "Chuyện này không được truyền ra ngoài, sức khỏe điện hạ có ổn không?"
"Đại nhân yên tâm." Mọi người vừa nghe Bùi Văn Tuyên lên tiếng thì lập tức yên lòng: "Điện hạ tĩnh dưỡng thật tốt thì cũng không có gì đáng ngại. Chuyện này ta nhất định sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào biết được."
Bùi Văn Tuyên gật đầu, có vẻ vẫn chưa yên lòng: "Các ngươi viết đơn thuốc trước, có điều gì cấm kỵ, cái gì tốt cho nữ tử mang thai thì nói hết với ta một lượt."
Y quan liên tục gật đầu, cả nhóm nói với Bùi Văn Tuyên một lúc lâu, sau khi Bùi Văn Tuyên đã hỏi tỉ mỉ phải chăm sóc Lý Dung thế nào, cuối cùng mới quay về.
Nhìn hắn có vẻ rất bình tĩnh, căn bản không nhìn ra vui buồn thế nào, nhưng khi bước đến cửa, vậy mà hắn lại không hề phát hiện cửa đang đóng, đụng thẳng đầu vào đó một cái. Mọi người chỉ nghe một tiếng "bốp" vang lên, sau đó chợt nghe thấy tiếng suýt xoa của Bùi Văn Tuyên khi đang đau đớn bụm lấy mũi của mình.
"Đại nhân?"
Y quan đứng bên cạnh nhanh chóng chạy lên đỡ hắn, Bùi Văn Tuyên khoát tay, đứng thẳng dậy: "Không sao."
Hắn bình tĩnh một lát rồi mới bình tĩnh lại được, mở cửa bước ra ngoài.
Mãi đến khi hắn bước ra khỏi cửa, gió lạnh thổi đến, hắn đứng ngơ ngác ở cửa một lát rồi mới nhớ đến chuyện đi tìm Lý Dung.
Hắn vừa bước đến cửa, bỗng nghe thấy một tiếng hét to của Thượng Quan Nhã: "Ngươi đang phát điên cái gì thế!"
Sau đó cánh cửa bị Thượng Quan Nhã đẩy mạnh ra, gió lạnh len vào, Thượng Quan Nhã đẩy thẳng Bùi Văn Tuyên đang đứng ở cửa một cái, mắng một tiếng: "Cút!"
Bùi Văn Tuyên bị nàng ấy đẩy sang một bên, hắn thấy hình như hai người có tranh chấp nên nhìn thoáng qua Tĩnh Lan đang đứng bên cạnh, Tĩnh Lan nhanh chóng dẫn hạ nhân tản ra, rời khỏi đình viện.
Lý Dung ngồi trên ghế của mình, sắc mặt vẫn cứ bình tĩnh, thấy Thượng Quan Nhã lao ra ngoài, nàng nâng chén trà lên, thong thả nói: "Ngươi hãy nghĩ lại thật kỹ những lời ta nói, tất cả mọi người đều vì danh lợi mà đến, không cần phải làm bộ làm tịch."
Những lời này khiến cho Thượng Quan Nhã dừng bước chân, nàng ấy quay đầu lại, nhìn về phía nữ tử đang bưng chén trà khẽ nhấp phía trong cánh cửa.
Nàng tao nhã, thong dong như vậy, giống như đối với nàng, nói những lời này đối chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản, bình thường mà thôi.
Thượng Quan Nhã nhìn chòng chọc vào Lý Dung, một lúc lâu sau, nàng ấy mới cất lời: "Lý Dung, ngươi thật sự khiến ta buồn nôn."
Lý Dung nghe nói như vậy thì cúi đầu cười thành tiếng, nàng lắc lắc đầu, đặt chén trà lên bàn: "Ta buồn nôn sao?"
Nàng vừa cười vừa ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Nhã ở phía trước, khi nhìn thấy đôi mắt giận dữ có vẻ rất trong sáng kia, bỗng nhiên kiếp trước với kiếp này đan vào nhau, nàng cất cao giọng: "Ngươi mới chính là người chân chính khiến người khác ghê tởm!"
"Ta vứt bỏ Lý Xuyên là buồn nôn, vậy ngươi vứt bỏ Tô Dung Hoa thì không phải vậy phải không?!" Lý Dung chống người đứng dậy: "Ngươi phụ tá Lý Xuyên là vì quyền lực, ngươi đến gần ta là vì quyền lực, tất cả đều là vì quyền lực, bây giờ ngươi còn ra vẻ trong sạch gì với ta!"
Nếu không phải năm đó nàng tin vào sự giả tạo của bọn họ.
Nếu không phải nàng vẫn nghĩ trong lương tâm mỗi người vẫn giữ những điểm mấu chốt.
Thì sao năm đó nàng có thể chết trong tay Lý Xuyên, tại sao nàng lại vì Thượng Quan Nhã mà tranh chấp liên tiếp với Lý Xuyên, vì con trai trưởng của nàng ta mà khiến nàng đầu rơi máu chảy?
Nếu không phải là người tốt gì, vì sao còn phải giả vờ có tình có nghĩa, giả vờ bất đắc dĩ?
Những lời này cuối cùng cũng khiến Thượng Quan Nhã tổn thương, nàng ấy đứng trong đình viện, trong mắt dâng lên hơi nước, lẳng lặng nhìn Lý Dung.
Hai người nhìn nhau chòng chọc. Cuối cùng Bùi Văn Tuyên cũng bước lên một bước, đứng chắn trước mặt hai cô nương, che tầm mắt của hai bên.
"Thượng Quan tiểu thư, hôm nay điện hạ không được khỏe, ngày khác ngươi hãy đến chơi sau đi."
Thượng Quan Nhã làm ra vẻ bình tĩnh, gật đầu, quay người bước đi.
Chờ đến khi Thượng Quan Nhã đã đi khỏi, Bùi Văn Tuyên quay đầu lại thì thấy Lý Dung đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào những chữ trên bức vách, nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Chàng không cần khuyên ta, cũng đừng hỏi ta gì cả, ta không muốn nói gì hết."
Bùi Văn Tuyên đứng ở cửa một lát, một lúc lâu sau hắn mới nhẹ giọng cất lời: "Vậy, cũng phải ăn cơm chứ."
"Ta không ăn!"
Lý Dung túm lấy cái gốm mềm bên cạnh ném ra: "Đi ra ngoài!"
Bùi Văn Tuyên nhìn chiếc gối bị ném xuống đất, hắn quay người nhặt lên, vỗ vỗ bui trên đó rồi đặt chiếc gối về chỗ của nó.
Chờ đến khi làm xong những chuyện này, Bùi Văn Tuyên mới hạ giọng dỗ nàng: "Ta cho người hầm cháo táo đỏ hạt sen, long nhãn cho nàng, cả đêm nàng chẳng ăn gì cả, uống nhiều một chút."
Lý Dung nghe giọng Bùi Văn Tuyên, cũng biết bản thân mình to tiếng với Thượng Quan Nhã là không đúng.
Thượng Quan Nhã bao nhiêu tuổi, còn nàng bao nhiêu tuổi? Dùng chuyện kiếp trước mà giận chó đánh mèo ở kiếp này, tranh cãi như vậy có nghĩa lý gì chứ?
Cảm xúc của nàng dần dần bình tĩnh lại, Bùi Văn Tuyên thấy nàng đã đồng ý, hắn đứng dậy bước ra ngoại, gọi Tĩnh Lan, Tĩnh Mai vào chăm sóc còn mình thì tự bước đến phòng bếp xem thuốc và cháo.
Chờ Bùi Văn Tuyên đi xa, Lý Dung hít sâu một hơi, cuối cùng nàng cũng mở miệng ra lệnh: "Tĩnh Lan."
Tĩnh Lan ngước mắt lên, mang theo nghi hoặc hỏi: "Điện hạ?"
"Âm thầm phái một nhóm người ra ngoài tìm Tô Dung Khanh, mang hắn bình an quay về."
Tĩnh Lan ngẩn người, Lý Dung ngước mắt nhìn nàng ấy: "Đừng để phò mã biết."
Nghe như vậy, cuối cùng Tĩnh Lan cũng hoàn hồn, nàng ấy do dự một lát rồi gật đầu, lui xuống trước.
Không bao lâu sau, Bùi Văn Tuyên bưng thuốc và cháo đến, hắn đút cháo cho nàng rồi cho nàng uống thuốc.
Lý Dung sợ đắng, nhưng từ trước đến nay khi nàng uống thuốc cũng chẳng thèm chớp mắt một cái, tất cả những sự yêu thích của nàng cũng không dễ dàng bày ra cho bất kỳ ai thấy.
Giống như thật ra nàng còn quy củ hơn so với bất kỳ kẻ nào nhưng nhìn lại có vẻ như vô cùng vô lý, nàng để ý hơn bất cứ ai nhưng lại ra vẻ vô tình không quan tâm.
Sau khi nàng ăn hết cháo, uống hết thuốc, dường như cũng đã thấm mệt. Bùi Văn Tuyên nhìn sắc mặt của nàng, hỏi khẽ: "Ta ngủ cùng với điện hạ một lát nhé?"
"Được." Lý Dung cười cười: "Chàng cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc đi rồi hãy làm gì thì làm."
"Ừm."
Bùi Văn Tuyên đứng dậy, bế Lý Dung lên giường.
Trên chân Lý Dung đều chỉ là vết trầy da, nhưng hắn cũng không muốn để nàng vất vả. Sau khi ôm Lý Dung đặt lên giường, hắn cũng buông màn rồi nằm xuống.
Mặc dù là ban ngày, nhưng trong khoảnh khắc màn được buông xuống, tất cả mọi thứ đều tối sầm lại. Trong không gian nhỏ hẹp tràn đầy hơi thở của Bùi Văn Tuyên. Lý Dung nằm quay lưng về phía hắn, một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng không nhịn được, cất tiếng hỏi: "Chàng không hỏi ta và Thượng Quan Nhã cãi nhau chuyện gì sao?"
"Nữ hài tử các nàng cãi nhau." Bùi Văn Tuyên xem như chuyện hôm nay là một cuộc tranh chấp giữa bạn bè bình thường, khẽ cười, nói: "Ta không nên hỏi."
Lý Dung biết đây là sự quan tâm của Bùi Văn Tuyên dành cho nàng. Nàng do dự rất lâu sau đó giơ tay ấp lên mu bàn tay đang ôm nàng của Bùi Văn Tuyên.
"Văn Tuyên." Giọng nàng rất khẽ: "Chờ đến khi mọi chuyện hoàn tất, chúng ta sinh hài tử đi. Ta muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này cho chàng và nó hết."
"Nó sẽ là người tôn quý nhất trên đời này, mẫu thân của nó, cũng sẽ là người cường đại nhất trên thế giới này. Cho dù nàng ấy hai bàn tay trắng…" Lý Dung khẽ ngừng một chút, rất lâu sau nàng mới nghẹn ngào: "Nàng ấy cũng có chàng và con."
Bùi Văn Tuyên nghe những lời Lý Dung nói cũng không lên tiếng, hắn chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực mình, dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Ngay khi hai người đang ngủ, trong phủ Túc vương, nội viện đã bị phong tỏa kín mít từ sớm, tất cả mọi người đều quỳ gối bên ngoài phòng ngủ của Túc vương trong nơm nớp lo sợ.
Trong phòng, Túc vương nằm trên giường, trên mặt đã đổi sang màu xanh tím. Nhu phi đứng tại đó, cất giọng khàn khàn: "Lời vừa rồi, các ngươi lặp lại một lần nữa?"
"Túc vương... Túc vương điện hạ... đã đi rồi."
"Ngươi nói bậy."
Nhu phi đỏ bừng mắt, nhưng giọng nói của bà ta bình tĩnh lạ thường: "Con ta không có chuyện gì cả. Tên lang băm nhà ngươi dám nói hươu nói vượn." Nhu phi quay đầu lại nhìn đại phu trên mặt đất, lạnh lùng quát một tiếng: "Lôi xuống chém!"
Vừa dứt lời, người hầu đứng bên cạnh lập tức xông lên, đè đại phu xuống, đại phu còn chưa kịp la lên đã bị người ta dùng khăn chặn miệng lại.
Nhu phi liếc nhìn thái giám vẫn đi theo bên cạnh mình một cái, thái giám ngầm hiểu, gọi thị về vào, lôi tất cả những người ở đây ra ngoài.
Chỉ nghe bên ngoài vang lên mất tiếng kêu r3n, rồi sau đó không còn âm thanh gì nữa, người bị giết rất nhanh, cũng biến mất rất mau, chờ đến khi xung quanh đều yên tĩnh lại, trong phòng chỉ còn lại hai người là Hoa Nhạc và Nhu phi, Hoa Nhạc vội vàng quỳ bên cạnh Nhu phi, cất giọng run rẩy: "Mẫu thân, phải làm sao bây giờ? Thành nhi đã chết, chúng ta phải làm sao đây?"
Nhu phi không nói lời nào, Hoa Nhạc giơ tay lên nắm lấy bàn tay Nhu phi: "Mẫu thân, ngài đừng im lặng, ngài suy nghĩ biện pháp đi, ngài…"
"Đều tại ngươi!"
Cuối cùng Nhu phi cũng không nhịn được nữa, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ, lật tay tát vào mặt Hoa Nhạc một cái. Hoa Nhạc bị tát một cái ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nữ tử trước sau vẫn dịu dàng này, đang chỉ vào nàng ta mà hét lớn giống như nhìn thấy kẻ thù: "Để ngươi giết một người mà ngươi cũng giết không xong! Bây giờ Lý Xuyên còn sông, Lý Dung còn sống nhưng Thành nhi lại chết! Đều tại đồ vô dụng nhà ngươi!"
"Mẫu thân?" Hoa Nhạc không dám tin, mở miệng. "Ngài... ngài trách ta?"
"Là chính ngài!" Hoa Nhạc phản ứng rất mạnh, nàng ta rống to thành tiếng: "Người của ngài làm việc không thành mà người còn trách con?!"
Nhu phi bị nữ nhi mắng một trận như vậy, lập tức tỉnh táo hơn vài phần, ngực bà ta nhấp nhô kịch liệt, nhìn chòng chọc vào Hoa Nhạc.
Bà ta không thể chỉ trích qua lại với Hoa Nhạc ở đây.
Lý Thành đã chết, bà ta đã sớm bị bỏ tù, nếu không phải vì để chăm sóc Lý Thành thì vốn bà ta cũng chẳng thể ra ngoài. Bây giờ bà ta chỉ còn một đứa con mạnh khỏe duy nhất là Hoa Nhạc, chờ đến khi Lý Xuyên kế vị thì tuyệt đối hắn sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Không, hắn sẽ không bỏ qua cho cả Tiêu thị, cho dù bà ta chạy trời cũng không khỏi nắng.
Nhưng bà ta không thể kiềm chế bản thân mình được nữa.
Bà ta cùng đường rồi, bà ta không còn cách nào khác nữa.
Nhu phi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh một chút, những vẫn không nghĩ ra cách nào. Ngay đúng vào lúc này, có tiếng người hầu từ bên ngoài truyền đến: "Nương nương, Tiêu Lãnh quân đến."
Nhu phi nghe nói như vậy thì như được cứu rỗi, cuống quýt nói: "Nhanh, để cho A Minh vào."
Hoa Nhạc nghe thấy cữu cữu Tiêu Minh* đến cũng nhanh chóng đứng lên, hai người đắp chăn lên cho Lý Thành, ngụy trang dáng vẻ Lý Thành vẫn còn sống, một lát sau, Tiêu Minh dẫn theo một thiếu niên tới.
*Vốn dĩ chỗ này là Tiêu Càn nhưng mà tác giả lại lag tên tiếp, nhân vật này đã xuất hiện chương 153 rồi, nên mình đổi lại cho đúng người nhé.
Thiếu niên kia đội mũ bố có màn, cung kính đứng tại chỗ, vóc dáng của hắn vô cùng giống Lý Thành, được che kín từ đầu đến chân.
Nhu phi thấy Tiêu Minh dẫn một người như vậy đến đây, không khỏi nhíu mày: "Tam đệ, bây giờ đệ đến đây định..."
"Nhị tỷ, đệ nghe nói bây giờ tính mạng của Thành nhi bị đe dọa, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cố ý dẫn theo thế thân của Thành nhi đến đây."
Nghe ông ta nói như vậy, Nhu phi ngẩn người, sau đó vội vàng đứng dậy: "Nhanh lên, cho ta xem."
Dứt lời, bà ta xốc chiếc mũ trên đỉnh đầu thiếu niên xuống, nhìn thấy một khuôn mặt giống như đúc với Lý Thành, khuôn mặt này gần như không có gì khác so với Lý Thành cả, thậm chí ngay cả nốt ruồi cũng mọc cùng một vị trí.
Trên người hắn cũng có vết thương, những vết thương đó cũng không khác vị trí của Lý Thành cho lắm, nhưng rõ ràng là nông hơn rất nhiều, nếu như nhìn và so sánh thì đương nhiên sẽ phát hiện ra sự khác nhau. Nhưng một khi Lý Thành thật sự biến mất thì dường như không thể nhìn ra được bằng mắt thường.
Thật sự là nắng hạn gặp mưa rào, Nhu phi vội vàng quay đầu lại: "Thế thân này do đệ nuôi sao?"
"Đúng." Tiêu Minh gật đầu: "Một năm trước, đệ và Tô Dung Khanh uống rượu, Tô Dung Khanh vô tình nhắc nhở đệ, bệ hạ chỉ có hai hoàng tử, cả gia tộc chúng ta đều dựa vào Thành nhi, nếu Thành nhi xảy ra chuyện không hay, vậy thì phải làm sao cho tốt? Bên cạnh hắn vừa hay có một nô bộc có dáng vẻ vô cùng tương tự Thành nhi, nên đệ thỉnh cầu lấy tên nô bộc đó mang về, dạy hắn lễ nghi, cách làm việc, nói chuyện, ngay cả giọng nói, vết sẹo trên người đệ cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Hôm Thành nhi bị thương, đệ đã đến xem, đã tạo cho hắn những vết thương giống như vậy, Nhị tỷ, nếu Thành nhi..."
"Ta hiểu." Nhu phi nâng tay lên, ngắt ngang lời Tiêu Minh: "Ngươi ở lại đi, nếu cần thiết, ta sẽ dùng."
"Nhị tỷ, nếu dùng thế thân này, tương đương với chuyện chúng ta bị trói chặt chung với Tô Dung Khanh, coi như đánh cược một trận. Hắn một lòng phụ tá Thành nhi, cho dù là vì cái gì đi chăng nữa thì tốt nhất tỷ nên đồng ý với hắn. Bây giờ, Thành nhi có thể đăng cơ, tỷ có thể làm Thái hậu là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Hàm ý của Tiêu Minh, Nhu phi hiểu, đã đi đến bước đường này, bọn họ ở thế bắt buộc phải mượn sức Tô Dung Khanh, mà bây giờ nếu như bọn họ nhận được sự giúp đỡ của Tô Dung Khanh thì cần phải hứa hẹn món lợi rất lớn.
Nhu phi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, đệ yên tâm đi."
"Vậy..." Tiêu Minh do dự nhìn về phía trên giường: "Còn phiền Nhị tỷ nói thật với đệ, Thành nhi..."
Tiêu Minh ngước mắt nhìn Nhu phi: "Có cần đệ xử lý không?"
"Nếu giữ thế thân lại, Lý Thành thực sự không thể ở lại phủ Túc vương, thậm chí không thể để bất cứ kẻ nào phát hiện cỗ thi thể này.
Nhu phi hiểu được lời Tiêu Minh nói, tay khẽ run rẩy.
Hoa Nhạc vừa sốt ruột lại vừa không hiểu, không nhịn được hỏi: "Xử lý? Xử lý thế nào?"
"Ta sẽ tìm một nơi thích hợp rồi hỏa thiêu. Nếu A tỷ muốn giữ nó thì ta mang tro cốt về."
"Hỏa... hỏa thiêu?" Hoa Nhạc hoảng hốt lên tiếng: "Hắn là Túc vương! Hắn là hoàng tử! Mọi người muốn đưa hắn..."
"Hắn không phải Túc vương."
Nhu phi siết chặt nắm tay, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên yếu ớt đứng trước mặt: "Đây…" Bà ta rưng rưng nước mắt, chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt mình: "Mới là con trai của bản cung."
Dứt lời, Nhu phi lập tức quay người sang chỗ khác, vội vàng bước đến bên cạnh giường kéo thi thể Lý Thành.
Ý thức được Nhu phi định làm gì, Hoa Nhạc chạy qua, kéo Nhu phi đứng dậy: "Mẫu thân, đừng làm như vậy, đây là Thành nhi, đây là Thành nhi mà... Mẫu thân... người chôn hắn ở nơi hoang vu bên ngoài cũng được, ít nhất cho hắn toàn thây, người..."
"Hoa Nhạc!"
Nhu phi hét lớn thành tiếng: "Bây giờ là lúc nào con còn không biết sao?! Nó đã chết rồi! Để nó toàn thây sẽ để lại sơ hở của chúng ta! Nếu có người đào hắn ra khỏi mộ hỏi người này là ai, ngươi sẽ trả lời thế nào?"
Hoa Nhạc lập tức sửng sốt, Nhu phi đẩy nàng ra một cái, gọi Tiêu Minh đến đây, cùng nâng Lý Thành ra ngoài, sau đó tìm một bao vải lớn rồi đặt Lý Thành vào bên trong.
Sau đó không lâu, Tiêu Minh điều khiển chiếc xe ngựa nặng nề chạy ra khỏi phủ Túc vương, chạy một đường về phía ngoại ô Kinh Thành.
Mà trong rừng rậm ngoài thành, Tô Dung Khanh đang điên cuồng chạy về phía trước.
Có rất nhiều người đang đuổi theo sau lưng hắn, hắn cảm giác trong họng mình đều là mùi tanh, hắn tính toán khoảng cách đường sông phía trước, vào thời khắc cuối cùng khi một cơn mưa tên bay đến, hắn nhảy mạnh vào trong con sông đang chảy xiết!
Đến đêm, tin tức đã tới Hoa Kinh.
Lúc này Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đều đã thức giấc, hai người đang ăn cơm thì thấy Tĩnh Lan vội vàng chạy từ bên ngoài vào.
Lý Dung vừa thấy sắc mặt Tĩnh Lan đã biết có chuyện xảy ra, nàng giả bộ như không có chuyện gì, từ tốn ăn cơm với Bùi Văn tuyên, giống như tình cờ hỏi hắn: "Lát nữa chàng có định quay về Lại bộ không?"
"Không đến Lại bộ, nhưng còn có chút việc nên ra ngoài một chuyến."
Bùi Văn Tuyên múc cho Lý Dung một chén canh, dặn nàng: "Lát nữa nàng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, trên chân nàng có vết thương, cũng đừng ra ngoài làm việc nữa."
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói như vậy, cứ cảm thấy trong lời nói của hắn còn có hàm ý nào đó, nàng cười cười: "Bây giờ ta cũng chẳng có chuyện gì, ta ra ngoài làm gì chứ?"
"Vậy thì tốt rồi."
Bùi Văn Tuyên nở nụ cười ôn hòa.
Chờ đến lúc dùng cơm xong, Bùi Văn Tuyên dặn những người bên cạnh chăm sóc tốt cho Lý Dung rồi đứng dậy ra khỏi cửa.
Bùi Văn Tuyên vừa bước chân trước đi, Tĩnh Lan đã bước lên, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, Tô Dung Khanh vừa mới xuất hiện trong rừng đã bị người của Phò mã đuổi theo, nhảy vào trong dòng sông đang chảy siết, bây giờ đều đang tìm kiếm ở ven sông, những người phía dưới hỏi có muốn xảy ra xung đột với người của Phò mã hay không?"
Bồi dưỡng một người không hề dễ dàng, vì chuyện này mà chém giết thì chẳng hề đáng giá.
Lý Dung do dự một lát rồi khẽ nói: "Chuẩn bị xe ngựa, ta qua đó một chuyến."
Ba người đồng thời ngoái nhìn ra phía ngoài, Lý Dung lên tiếng: "Để cho hắn vào đi."
Tĩnh Lan đẩy cửa ra, thấy Thôi Ngọc Lang mang khuôn mặt lo lắng đứng ở cửa, hắn bước vào, hành lễ với Lý Dung: "Điện hạ."
"Nói đi." Lý Dung lập tức mở miệng: "Xảy ra chuyện gì?"
"Điện hạ, vi thần tìm người quen hỏi thăm ở phủ Túc vương, sợ là Lý Thành không ổn rồi." Thôi Ngọc Lang đã ẩn nấp bên cạnh Nhu phi từ lâu, cho dù bây giờ Nhu phi đã bắt đầu đề phòng hắn, nhưng hắn hiểu rõ phủ Túc vương hơn nhiều người khác.
"Lý Thành trúng ba mũi tên, đều đâm vào phổi, y quan nói cũng sẽ đi trong vòng mấy ngày nay. Trước khi thuộc hạ rời khỏi phủ Túc vương thì nghe được một tiếng thét thất thanh của một nữ tử dường như từ trong viện truyện đến, hình như là giọng của Hoa Nhạc điện hạ."
Mệnh của Lý Thành chẳng kéo dài được lâu, Hoa Nhạc hoảng sợ la hét trong nội viện, liên tưởng lại với nhau, chuyện gì đã xảy ra thì chẳng hề khó đoán.
Thượng Quan Nhã nhìn Lý Dung một cái, cuối cùng đánh bạo xác nhận lại: "Lý Thành chết rồi?"
Thôi Ngọc Lang gật gật đầu: "Có lẽ là vậy."
"Thật tốt quá."
Thượng Quan Nhã khẽ thở phào, giống như sống sót sau tai nạn, cả người lùi một bước, kiệt sức ngồi xuống ghế, lầm bầm cất tiếng: "Như vậy Thái tử cũng ổn rồi."
"Nhưng trên đường thuộc hạ chạy tới phủ công chúa, phát hiện xe ngựa của Tiêu thị đang chạy tới phủ Túc vương, thuộc hạ đoán rằng, có lẽ chuyện này còn có biến hóa gì đó." Thôi Ngọc Lang nhíu mày, khá lo lắng.
Thượng Quan Nhã cũng không để ý, khuyên hắn: "Một người chết rồi, còn có thể biến hóa gì nữa?"
Thôi Ngọc Lang im lặng không nói. Lý Dung gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi, ngươi không thể tới phủ Túc vương nữa, cũng đừng quay về nhà."
Ra ngoài lúc này, đương nhiên Nhu phi sẽ nghi ngờ, nếu thật sự bà ta nghĩ như vậy, sợ là Thôi Ngọc Lang sẽ không sống được.
Thôi Ngọc Lang cũng biết những nguy hiểm trong đó, vì vậy hành lễ với Lý Dung rồi lui xuống.
Chờ đến khi Thôi Ngọc Lang vừa đi, Thượng Quan Nhã lập tức quay đầu nhìn về phía Lý Dung, có vẻ hơi hào hứng: "Điện hạ, Lý Thành đã chết, bệ hạ cũng chỉ còn một con trai là Thái tử, cho dù thế nào, ông ta cũng không thể phế Thái tử, những chuyện vừa rồi ta nói cũng không nhất định phải làm, nói thật đó…" Trong lòng Thượng Quan Nhã vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực: "Làm chuyện này đúng là sợ thật."
Lý Dung không nói lời nào, chén trà trong tay nàng đã hơi lạnh.
"Văn Tuyên." Lý Dung ngừng một lát rồi nhìn về phía Bùi Văn Tuyên: "Chàng đến phòng bên cạnh xem y quan nói thế nào rồi."
Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói như vậy thì biết nàng có chuyện muốn nói riêng với Thượng Quan Nhã, hắn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Bùi Văn Tuyên bước ra khỏi phòng, Thượng Quan Nhã nhìn trong phòng chỉ còn mỗi hai người thì cuối cùng cũng cảm thấy không đúng, nàng vẫn duy trì dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, lấy hạt dưa bên cạnh nhẹ nhàng cắn: "Điện hạ giữ ta lại một mình, là có chuyện gì cần nói mà đến cả phò mã cũng không được nghe vậy?"
"Nếu Lý Thành chết, Xuyên nhi thân là Thái tử, đó đã là chuyện ván đã đóng thuyền." Lý Dung cất lời, giọng rất lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe được là vui hay buồn.
"Đúng vậy." Thượng Quan Nhã gật đầu: "Điện hạ còn lo lắng chuyện gì sao?"
"Vậy cũng có nghĩa là, bệ hạ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để trừ bỏ Thượng Quan thị, A Nhã..." Lý Dung ngước mắt lên nhìn nàng: "Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Chuyện này không phải đã thảo luận xong từ sớm rồi sao?" Thượng Quan Nhã nở nụ cười: "Bệ hạ cảm thấy bên nhà ngoại của Thái tử rất phồn thịnh cũng chẳng phải chỉ ngày một ngày hai, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi mình Thái tử là hoàng tử, ngài ấy còn chọn được sao?"
"Có lẽ bệ hạ không thể chọn, nhưng Thái tử thì có lựa chọn."
Lý Dung vô thức gõ vào chén, những gợn sóng lăn tăn trong nước lan ra một chút. Thượng Quan Nhã nghe thấy lời Lý Dung nói thì nụ cười dần nhạt đi. Lý Dung nhắc nhở nàng ấy: "Ngươi nói xem, một bên là lực lượng bên dòng chính do bệ hạ sở hữu, một bên là Thượng Quan thị; một bên là đăng cơ mà không có trở ngại gì, bên khác lại là phạm vào thánh ý, thậm chí có thể phải mưu phản mới có thể nắm giữ ngôi vị Hoàng đế. A Nhã, ngươi cảm thấy Thái tử sẽ chọn Thượng Quan thị hay là ngôi vị Hoàng đế?"
"Điện hạ." Thượng Quan Nhã nhìn Lý Dung: "Ngài lo lắng Thái tử qua cầu rút ván, lâm trận phản chiến sao?"
"A Nhã, ngươi không lo lắng sao?" Lý Dung quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Nhã: "Ngươi cảm thấy, Thái tử sẽ vĩnh viễn không bao giờ bán đứng Thượng Quan thị sao?"
"Điện hạ." Thượng Quan Nhã nghe lời Lý Dung hỏi, nhìn nàng chăm chú rồi nhắc nhở: "Đó là đệ đệ ruột của ngài."
Lý Dung không nói lời nào, từ "đệ đệ ruột" này phát ra từ miệng Thượng Quan Nhã giống như một cây đao chém mạnh vào trong lòng nàng, đau đến mức khiến nàng phát điên nhưng lại còn mang nét trào phúng.
Đệ đệ ruột?
Đứng trước quyền thế, không phải cuối cùng Lý Xuyên sẽ giết nàng sao?
Sinh tử, quyền thế, d*c vọng, là con người làm sao có thể vượt qua được khảo nghiệm như vậy?
Nàng là tỷ tỷ của Lý Xuyên, chẳng lẽ Lý Minh không phải là phụ thân của hắn sao?
Lý Dung không nói lời nào, Thượng Quan Nhã dõi theo nàng, đã biết Lý Dung đã xem nhẹ sự tin tưởng của nàng.
Nàng bỏ hạt dưa xuống, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng mở miệng: "Vậy ý của điện hạ là định như thế nào?"
"Ta không có ý gì cả, ta chỉ hỏi một chút, A Nhã, nếu Thái tử bỏ mặc Thượng Quan thị, A Nhã sẽ làm sao?"
Thượng Quan Nhã không nói lời nào, Lý Dung nhướng mày: "Tính cách A Nhã cẩn thận như vậy, chắc sẽ không buộc sinh tử của toàn gia tộc trên người Thái tử đúng không?"
"Thuộc hạ ngu dốt." Thượng Quan Nhã cười thành tiếng: "Điện hạ muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi."
"Ta nghĩ rất đơn giản."
"A Nhã." Lý Dung đứng thẳng dậy, bước đến gần Thượng Quan Nhã: "Thay vì giao quyền thế cho người khác, không bằng giữ lại trong tay bản thân mình."
Thượng Quan Nhã lẳng lặng nhìn Lý Dung, nghe thấy tiếng Lý Dung hỏi nàng: "Chi bằng, ta với ngươi liên thủ, đẩy một quân chủ nghe lời lên, thế nào?"
Rất lâu Thượng Quan Nhã cũng không lên tiếng, nảng ấy chỉ nhìn Lý Dung đứng trước mặt mình.
Lý Dung cách nàng ấy rất gần, mái tóc buông xõa hai bên hông, nội sam và váy dài thuần sắc đỏ tôn nên vẻ trắng bệch không giống người thường, nhìn thoáng qua giống như vong hồn bò ra từ trong địa ngục, đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, một lúc sau, Thượng Quan Nhã nở nụ cười: "Vậy không biết điện hạ định đẩy vị nào leo lên?"
Lý Dung quan sát Thượng Quan Nhã, thực ra nàng biết, Thượng Quan Nhã chỉ đang thử, nhưng nàng vẫn mở miệng, thong thả nói ra một cái tên…
Lý Thành.
Khi Lý Dung và Thượng Quan Nhã ở trong phòng nói chuyện, Bùi Văn Tuyên bước vào phòng phụ bên cạnh.
Trong phòng, dường như các y quan đang tranh chấp kịch liệt chuyện gì đó, Bùi Văn Tuyên nhíu mày, có chút bất an.
Mấy y quan thấy Bùi Văn Tuyên bước vào, trên mặt đều có chút không yên, trong lòng Bùi Văn Tuyên bắt đầu thấp thỏm nhưng vẫn nâng tay lên: "Tình hình của điện hạ thế nào, nói thẳng đi."
"Xin đại nhân yên tâm, điện hạ chỉ bị thương ngoài da một chút, không có gì đáng lo." Dưới ánh mắt giục giã của mọi người, Triệu y quan căng da đầu, bước lên bẩm báo. Bùi Văn Tuyên gật đầu: "Còn gì nữa?"
Nếu chỉ là một câu như vậy, những y quan này không nên có phản ứng như vậy.
"Còn nữa… đó là…" Y quan do dự một lát, cứ quan sát sắc mặt Bùi Văn Tuyên mãi, nói chầm chậm: "Điện hạ mang thai."
Trong khoảnh khắc nghe được lời như vậy, Bùi Văn Tuyên ngẩn người, y quan đã thốt ra miệng lời khó nói nhất nên tiếp tục nói: "Lần này bị xóc này, khiến cho thai nhi không ổn định, mong rằng sau này điện hạ an tâm dưỡng thai, tránh có điều gì bất trắc."
Bùi Văn Tuyên nghe thấy nhưng không nói gì cả, tất cả mọi người đều thấp thỏm chờ hắn.
Công chúa Bình Nhạc bây giờ đã hòa ly, lại được chẩn đoán là có thai, người biết đầu tiên lại là phò mã trước, cho dù là chuyện công chúa có thai hay chuyện phò mã biết trước cũng đều khiến cho những y quan này bất an.
Thời gian Bùi Văn Tuyên im lặng quá dài, tất cả các y quan đều nhìn về phía Triệu y quan, Triệu y quan đành cắn răng: "Đại nhân?"
"Hả." Bùi Văn Tuyên nghe gọi như vậy, cuối cùng cũng hồi thần, hắn gật đầu, trên mặt có vẻ bình tĩnh, lập tức ra lệnh: "Chuyện này không được truyền ra ngoài, sức khỏe điện hạ có ổn không?"
"Đại nhân yên tâm." Mọi người vừa nghe Bùi Văn Tuyên lên tiếng thì lập tức yên lòng: "Điện hạ tĩnh dưỡng thật tốt thì cũng không có gì đáng ngại. Chuyện này ta nhất định sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào biết được."
Bùi Văn Tuyên gật đầu, có vẻ vẫn chưa yên lòng: "Các ngươi viết đơn thuốc trước, có điều gì cấm kỵ, cái gì tốt cho nữ tử mang thai thì nói hết với ta một lượt."
Y quan liên tục gật đầu, cả nhóm nói với Bùi Văn Tuyên một lúc lâu, sau khi Bùi Văn Tuyên đã hỏi tỉ mỉ phải chăm sóc Lý Dung thế nào, cuối cùng mới quay về.
Nhìn hắn có vẻ rất bình tĩnh, căn bản không nhìn ra vui buồn thế nào, nhưng khi bước đến cửa, vậy mà hắn lại không hề phát hiện cửa đang đóng, đụng thẳng đầu vào đó một cái. Mọi người chỉ nghe một tiếng "bốp" vang lên, sau đó chợt nghe thấy tiếng suýt xoa của Bùi Văn Tuyên khi đang đau đớn bụm lấy mũi của mình.
"Đại nhân?"
Y quan đứng bên cạnh nhanh chóng chạy lên đỡ hắn, Bùi Văn Tuyên khoát tay, đứng thẳng dậy: "Không sao."
Hắn bình tĩnh một lát rồi mới bình tĩnh lại được, mở cửa bước ra ngoài.
Mãi đến khi hắn bước ra khỏi cửa, gió lạnh thổi đến, hắn đứng ngơ ngác ở cửa một lát rồi mới nhớ đến chuyện đi tìm Lý Dung.
Hắn vừa bước đến cửa, bỗng nghe thấy một tiếng hét to của Thượng Quan Nhã: "Ngươi đang phát điên cái gì thế!"
Sau đó cánh cửa bị Thượng Quan Nhã đẩy mạnh ra, gió lạnh len vào, Thượng Quan Nhã đẩy thẳng Bùi Văn Tuyên đang đứng ở cửa một cái, mắng một tiếng: "Cút!"
Bùi Văn Tuyên bị nàng ấy đẩy sang một bên, hắn thấy hình như hai người có tranh chấp nên nhìn thoáng qua Tĩnh Lan đang đứng bên cạnh, Tĩnh Lan nhanh chóng dẫn hạ nhân tản ra, rời khỏi đình viện.
Lý Dung ngồi trên ghế của mình, sắc mặt vẫn cứ bình tĩnh, thấy Thượng Quan Nhã lao ra ngoài, nàng nâng chén trà lên, thong thả nói: "Ngươi hãy nghĩ lại thật kỹ những lời ta nói, tất cả mọi người đều vì danh lợi mà đến, không cần phải làm bộ làm tịch."
Những lời này khiến cho Thượng Quan Nhã dừng bước chân, nàng ấy quay đầu lại, nhìn về phía nữ tử đang bưng chén trà khẽ nhấp phía trong cánh cửa.
Nàng tao nhã, thong dong như vậy, giống như đối với nàng, nói những lời này đối chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản, bình thường mà thôi.
Thượng Quan Nhã nhìn chòng chọc vào Lý Dung, một lúc lâu sau, nàng ấy mới cất lời: "Lý Dung, ngươi thật sự khiến ta buồn nôn."
Lý Dung nghe nói như vậy thì cúi đầu cười thành tiếng, nàng lắc lắc đầu, đặt chén trà lên bàn: "Ta buồn nôn sao?"
Nàng vừa cười vừa ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Nhã ở phía trước, khi nhìn thấy đôi mắt giận dữ có vẻ rất trong sáng kia, bỗng nhiên kiếp trước với kiếp này đan vào nhau, nàng cất cao giọng: "Ngươi mới chính là người chân chính khiến người khác ghê tởm!"
"Ta vứt bỏ Lý Xuyên là buồn nôn, vậy ngươi vứt bỏ Tô Dung Hoa thì không phải vậy phải không?!" Lý Dung chống người đứng dậy: "Ngươi phụ tá Lý Xuyên là vì quyền lực, ngươi đến gần ta là vì quyền lực, tất cả đều là vì quyền lực, bây giờ ngươi còn ra vẻ trong sạch gì với ta!"
Nếu không phải năm đó nàng tin vào sự giả tạo của bọn họ.
Nếu không phải nàng vẫn nghĩ trong lương tâm mỗi người vẫn giữ những điểm mấu chốt.
Thì sao năm đó nàng có thể chết trong tay Lý Xuyên, tại sao nàng lại vì Thượng Quan Nhã mà tranh chấp liên tiếp với Lý Xuyên, vì con trai trưởng của nàng ta mà khiến nàng đầu rơi máu chảy?
Nếu không phải là người tốt gì, vì sao còn phải giả vờ có tình có nghĩa, giả vờ bất đắc dĩ?
Những lời này cuối cùng cũng khiến Thượng Quan Nhã tổn thương, nàng ấy đứng trong đình viện, trong mắt dâng lên hơi nước, lẳng lặng nhìn Lý Dung.
Hai người nhìn nhau chòng chọc. Cuối cùng Bùi Văn Tuyên cũng bước lên một bước, đứng chắn trước mặt hai cô nương, che tầm mắt của hai bên.
"Thượng Quan tiểu thư, hôm nay điện hạ không được khỏe, ngày khác ngươi hãy đến chơi sau đi."
Thượng Quan Nhã làm ra vẻ bình tĩnh, gật đầu, quay người bước đi.
Chờ đến khi Thượng Quan Nhã đã đi khỏi, Bùi Văn Tuyên quay đầu lại thì thấy Lý Dung đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào những chữ trên bức vách, nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Chàng không cần khuyên ta, cũng đừng hỏi ta gì cả, ta không muốn nói gì hết."
Bùi Văn Tuyên đứng ở cửa một lát, một lúc lâu sau hắn mới nhẹ giọng cất lời: "Vậy, cũng phải ăn cơm chứ."
"Ta không ăn!"
Lý Dung túm lấy cái gốm mềm bên cạnh ném ra: "Đi ra ngoài!"
Bùi Văn Tuyên nhìn chiếc gối bị ném xuống đất, hắn quay người nhặt lên, vỗ vỗ bui trên đó rồi đặt chiếc gối về chỗ của nó.
Chờ đến khi làm xong những chuyện này, Bùi Văn Tuyên mới hạ giọng dỗ nàng: "Ta cho người hầm cháo táo đỏ hạt sen, long nhãn cho nàng, cả đêm nàng chẳng ăn gì cả, uống nhiều một chút."
Lý Dung nghe giọng Bùi Văn Tuyên, cũng biết bản thân mình to tiếng với Thượng Quan Nhã là không đúng.
Thượng Quan Nhã bao nhiêu tuổi, còn nàng bao nhiêu tuổi? Dùng chuyện kiếp trước mà giận chó đánh mèo ở kiếp này, tranh cãi như vậy có nghĩa lý gì chứ?
Cảm xúc của nàng dần dần bình tĩnh lại, Bùi Văn Tuyên thấy nàng đã đồng ý, hắn đứng dậy bước ra ngoại, gọi Tĩnh Lan, Tĩnh Mai vào chăm sóc còn mình thì tự bước đến phòng bếp xem thuốc và cháo.
Chờ Bùi Văn Tuyên đi xa, Lý Dung hít sâu một hơi, cuối cùng nàng cũng mở miệng ra lệnh: "Tĩnh Lan."
Tĩnh Lan ngước mắt lên, mang theo nghi hoặc hỏi: "Điện hạ?"
"Âm thầm phái một nhóm người ra ngoài tìm Tô Dung Khanh, mang hắn bình an quay về."
Tĩnh Lan ngẩn người, Lý Dung ngước mắt nhìn nàng ấy: "Đừng để phò mã biết."
Nghe như vậy, cuối cùng Tĩnh Lan cũng hoàn hồn, nàng ấy do dự một lát rồi gật đầu, lui xuống trước.
Không bao lâu sau, Bùi Văn Tuyên bưng thuốc và cháo đến, hắn đút cháo cho nàng rồi cho nàng uống thuốc.
Lý Dung sợ đắng, nhưng từ trước đến nay khi nàng uống thuốc cũng chẳng thèm chớp mắt một cái, tất cả những sự yêu thích của nàng cũng không dễ dàng bày ra cho bất kỳ ai thấy.
Giống như thật ra nàng còn quy củ hơn so với bất kỳ kẻ nào nhưng nhìn lại có vẻ như vô cùng vô lý, nàng để ý hơn bất cứ ai nhưng lại ra vẻ vô tình không quan tâm.
Sau khi nàng ăn hết cháo, uống hết thuốc, dường như cũng đã thấm mệt. Bùi Văn Tuyên nhìn sắc mặt của nàng, hỏi khẽ: "Ta ngủ cùng với điện hạ một lát nhé?"
"Được." Lý Dung cười cười: "Chàng cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc đi rồi hãy làm gì thì làm."
"Ừm."
Bùi Văn Tuyên đứng dậy, bế Lý Dung lên giường.
Trên chân Lý Dung đều chỉ là vết trầy da, nhưng hắn cũng không muốn để nàng vất vả. Sau khi ôm Lý Dung đặt lên giường, hắn cũng buông màn rồi nằm xuống.
Mặc dù là ban ngày, nhưng trong khoảnh khắc màn được buông xuống, tất cả mọi thứ đều tối sầm lại. Trong không gian nhỏ hẹp tràn đầy hơi thở của Bùi Văn Tuyên. Lý Dung nằm quay lưng về phía hắn, một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng không nhịn được, cất tiếng hỏi: "Chàng không hỏi ta và Thượng Quan Nhã cãi nhau chuyện gì sao?"
"Nữ hài tử các nàng cãi nhau." Bùi Văn Tuyên xem như chuyện hôm nay là một cuộc tranh chấp giữa bạn bè bình thường, khẽ cười, nói: "Ta không nên hỏi."
Lý Dung biết đây là sự quan tâm của Bùi Văn Tuyên dành cho nàng. Nàng do dự rất lâu sau đó giơ tay ấp lên mu bàn tay đang ôm nàng của Bùi Văn Tuyên.
"Văn Tuyên." Giọng nàng rất khẽ: "Chờ đến khi mọi chuyện hoàn tất, chúng ta sinh hài tử đi. Ta muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này cho chàng và nó hết."
"Nó sẽ là người tôn quý nhất trên đời này, mẫu thân của nó, cũng sẽ là người cường đại nhất trên thế giới này. Cho dù nàng ấy hai bàn tay trắng…" Lý Dung khẽ ngừng một chút, rất lâu sau nàng mới nghẹn ngào: "Nàng ấy cũng có chàng và con."
Bùi Văn Tuyên nghe những lời Lý Dung nói cũng không lên tiếng, hắn chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực mình, dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Ngay khi hai người đang ngủ, trong phủ Túc vương, nội viện đã bị phong tỏa kín mít từ sớm, tất cả mọi người đều quỳ gối bên ngoài phòng ngủ của Túc vương trong nơm nớp lo sợ.
Trong phòng, Túc vương nằm trên giường, trên mặt đã đổi sang màu xanh tím. Nhu phi đứng tại đó, cất giọng khàn khàn: "Lời vừa rồi, các ngươi lặp lại một lần nữa?"
"Túc vương... Túc vương điện hạ... đã đi rồi."
"Ngươi nói bậy."
Nhu phi đỏ bừng mắt, nhưng giọng nói của bà ta bình tĩnh lạ thường: "Con ta không có chuyện gì cả. Tên lang băm nhà ngươi dám nói hươu nói vượn." Nhu phi quay đầu lại nhìn đại phu trên mặt đất, lạnh lùng quát một tiếng: "Lôi xuống chém!"
Vừa dứt lời, người hầu đứng bên cạnh lập tức xông lên, đè đại phu xuống, đại phu còn chưa kịp la lên đã bị người ta dùng khăn chặn miệng lại.
Nhu phi liếc nhìn thái giám vẫn đi theo bên cạnh mình một cái, thái giám ngầm hiểu, gọi thị về vào, lôi tất cả những người ở đây ra ngoài.
Chỉ nghe bên ngoài vang lên mất tiếng kêu r3n, rồi sau đó không còn âm thanh gì nữa, người bị giết rất nhanh, cũng biến mất rất mau, chờ đến khi xung quanh đều yên tĩnh lại, trong phòng chỉ còn lại hai người là Hoa Nhạc và Nhu phi, Hoa Nhạc vội vàng quỳ bên cạnh Nhu phi, cất giọng run rẩy: "Mẫu thân, phải làm sao bây giờ? Thành nhi đã chết, chúng ta phải làm sao đây?"
Nhu phi không nói lời nào, Hoa Nhạc giơ tay lên nắm lấy bàn tay Nhu phi: "Mẫu thân, ngài đừng im lặng, ngài suy nghĩ biện pháp đi, ngài…"
"Đều tại ngươi!"
Cuối cùng Nhu phi cũng không nhịn được nữa, cảm xúc hoàn toàn bùng nổ, lật tay tát vào mặt Hoa Nhạc một cái. Hoa Nhạc bị tát một cái ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nữ tử trước sau vẫn dịu dàng này, đang chỉ vào nàng ta mà hét lớn giống như nhìn thấy kẻ thù: "Để ngươi giết một người mà ngươi cũng giết không xong! Bây giờ Lý Xuyên còn sông, Lý Dung còn sống nhưng Thành nhi lại chết! Đều tại đồ vô dụng nhà ngươi!"
"Mẫu thân?" Hoa Nhạc không dám tin, mở miệng. "Ngài... ngài trách ta?"
"Là chính ngài!" Hoa Nhạc phản ứng rất mạnh, nàng ta rống to thành tiếng: "Người của ngài làm việc không thành mà người còn trách con?!"
Nhu phi bị nữ nhi mắng một trận như vậy, lập tức tỉnh táo hơn vài phần, ngực bà ta nhấp nhô kịch liệt, nhìn chòng chọc vào Hoa Nhạc.
Bà ta không thể chỉ trích qua lại với Hoa Nhạc ở đây.
Lý Thành đã chết, bà ta đã sớm bị bỏ tù, nếu không phải vì để chăm sóc Lý Thành thì vốn bà ta cũng chẳng thể ra ngoài. Bây giờ bà ta chỉ còn một đứa con mạnh khỏe duy nhất là Hoa Nhạc, chờ đến khi Lý Xuyên kế vị thì tuyệt đối hắn sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Không, hắn sẽ không bỏ qua cho cả Tiêu thị, cho dù bà ta chạy trời cũng không khỏi nắng.
Nhưng bà ta không thể kiềm chế bản thân mình được nữa.
Bà ta cùng đường rồi, bà ta không còn cách nào khác nữa.
Nhu phi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh một chút, những vẫn không nghĩ ra cách nào. Ngay đúng vào lúc này, có tiếng người hầu từ bên ngoài truyền đến: "Nương nương, Tiêu Lãnh quân đến."
Nhu phi nghe nói như vậy thì như được cứu rỗi, cuống quýt nói: "Nhanh, để cho A Minh vào."
Hoa Nhạc nghe thấy cữu cữu Tiêu Minh* đến cũng nhanh chóng đứng lên, hai người đắp chăn lên cho Lý Thành, ngụy trang dáng vẻ Lý Thành vẫn còn sống, một lát sau, Tiêu Minh dẫn theo một thiếu niên tới.
*Vốn dĩ chỗ này là Tiêu Càn nhưng mà tác giả lại lag tên tiếp, nhân vật này đã xuất hiện chương 153 rồi, nên mình đổi lại cho đúng người nhé.
Thiếu niên kia đội mũ bố có màn, cung kính đứng tại chỗ, vóc dáng của hắn vô cùng giống Lý Thành, được che kín từ đầu đến chân.
Nhu phi thấy Tiêu Minh dẫn một người như vậy đến đây, không khỏi nhíu mày: "Tam đệ, bây giờ đệ đến đây định..."
"Nhị tỷ, đệ nghe nói bây giờ tính mạng của Thành nhi bị đe dọa, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cố ý dẫn theo thế thân của Thành nhi đến đây."
Nghe ông ta nói như vậy, Nhu phi ngẩn người, sau đó vội vàng đứng dậy: "Nhanh lên, cho ta xem."
Dứt lời, bà ta xốc chiếc mũ trên đỉnh đầu thiếu niên xuống, nhìn thấy một khuôn mặt giống như đúc với Lý Thành, khuôn mặt này gần như không có gì khác so với Lý Thành cả, thậm chí ngay cả nốt ruồi cũng mọc cùng một vị trí.
Trên người hắn cũng có vết thương, những vết thương đó cũng không khác vị trí của Lý Thành cho lắm, nhưng rõ ràng là nông hơn rất nhiều, nếu như nhìn và so sánh thì đương nhiên sẽ phát hiện ra sự khác nhau. Nhưng một khi Lý Thành thật sự biến mất thì dường như không thể nhìn ra được bằng mắt thường.
Thật sự là nắng hạn gặp mưa rào, Nhu phi vội vàng quay đầu lại: "Thế thân này do đệ nuôi sao?"
"Đúng." Tiêu Minh gật đầu: "Một năm trước, đệ và Tô Dung Khanh uống rượu, Tô Dung Khanh vô tình nhắc nhở đệ, bệ hạ chỉ có hai hoàng tử, cả gia tộc chúng ta đều dựa vào Thành nhi, nếu Thành nhi xảy ra chuyện không hay, vậy thì phải làm sao cho tốt? Bên cạnh hắn vừa hay có một nô bộc có dáng vẻ vô cùng tương tự Thành nhi, nên đệ thỉnh cầu lấy tên nô bộc đó mang về, dạy hắn lễ nghi, cách làm việc, nói chuyện, ngay cả giọng nói, vết sẹo trên người đệ cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Hôm Thành nhi bị thương, đệ đã đến xem, đã tạo cho hắn những vết thương giống như vậy, Nhị tỷ, nếu Thành nhi..."
"Ta hiểu." Nhu phi nâng tay lên, ngắt ngang lời Tiêu Minh: "Ngươi ở lại đi, nếu cần thiết, ta sẽ dùng."
"Nhị tỷ, nếu dùng thế thân này, tương đương với chuyện chúng ta bị trói chặt chung với Tô Dung Khanh, coi như đánh cược một trận. Hắn một lòng phụ tá Thành nhi, cho dù là vì cái gì đi chăng nữa thì tốt nhất tỷ nên đồng ý với hắn. Bây giờ, Thành nhi có thể đăng cơ, tỷ có thể làm Thái hậu là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Hàm ý của Tiêu Minh, Nhu phi hiểu, đã đi đến bước đường này, bọn họ ở thế bắt buộc phải mượn sức Tô Dung Khanh, mà bây giờ nếu như bọn họ nhận được sự giúp đỡ của Tô Dung Khanh thì cần phải hứa hẹn món lợi rất lớn.
Nhu phi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, đệ yên tâm đi."
"Vậy..." Tiêu Minh do dự nhìn về phía trên giường: "Còn phiền Nhị tỷ nói thật với đệ, Thành nhi..."
Tiêu Minh ngước mắt nhìn Nhu phi: "Có cần đệ xử lý không?"
"Nếu giữ thế thân lại, Lý Thành thực sự không thể ở lại phủ Túc vương, thậm chí không thể để bất cứ kẻ nào phát hiện cỗ thi thể này.
Nhu phi hiểu được lời Tiêu Minh nói, tay khẽ run rẩy.
Hoa Nhạc vừa sốt ruột lại vừa không hiểu, không nhịn được hỏi: "Xử lý? Xử lý thế nào?"
"Ta sẽ tìm một nơi thích hợp rồi hỏa thiêu. Nếu A tỷ muốn giữ nó thì ta mang tro cốt về."
"Hỏa... hỏa thiêu?" Hoa Nhạc hoảng hốt lên tiếng: "Hắn là Túc vương! Hắn là hoàng tử! Mọi người muốn đưa hắn..."
"Hắn không phải Túc vương."
Nhu phi siết chặt nắm tay, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên yếu ớt đứng trước mặt: "Đây…" Bà ta rưng rưng nước mắt, chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt mình: "Mới là con trai của bản cung."
Dứt lời, Nhu phi lập tức quay người sang chỗ khác, vội vàng bước đến bên cạnh giường kéo thi thể Lý Thành.
Ý thức được Nhu phi định làm gì, Hoa Nhạc chạy qua, kéo Nhu phi đứng dậy: "Mẫu thân, đừng làm như vậy, đây là Thành nhi, đây là Thành nhi mà... Mẫu thân... người chôn hắn ở nơi hoang vu bên ngoài cũng được, ít nhất cho hắn toàn thây, người..."
"Hoa Nhạc!"
Nhu phi hét lớn thành tiếng: "Bây giờ là lúc nào con còn không biết sao?! Nó đã chết rồi! Để nó toàn thây sẽ để lại sơ hở của chúng ta! Nếu có người đào hắn ra khỏi mộ hỏi người này là ai, ngươi sẽ trả lời thế nào?"
Hoa Nhạc lập tức sửng sốt, Nhu phi đẩy nàng ra một cái, gọi Tiêu Minh đến đây, cùng nâng Lý Thành ra ngoài, sau đó tìm một bao vải lớn rồi đặt Lý Thành vào bên trong.
Sau đó không lâu, Tiêu Minh điều khiển chiếc xe ngựa nặng nề chạy ra khỏi phủ Túc vương, chạy một đường về phía ngoại ô Kinh Thành.
Mà trong rừng rậm ngoài thành, Tô Dung Khanh đang điên cuồng chạy về phía trước.
Có rất nhiều người đang đuổi theo sau lưng hắn, hắn cảm giác trong họng mình đều là mùi tanh, hắn tính toán khoảng cách đường sông phía trước, vào thời khắc cuối cùng khi một cơn mưa tên bay đến, hắn nhảy mạnh vào trong con sông đang chảy xiết!
Đến đêm, tin tức đã tới Hoa Kinh.
Lúc này Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đều đã thức giấc, hai người đang ăn cơm thì thấy Tĩnh Lan vội vàng chạy từ bên ngoài vào.
Lý Dung vừa thấy sắc mặt Tĩnh Lan đã biết có chuyện xảy ra, nàng giả bộ như không có chuyện gì, từ tốn ăn cơm với Bùi Văn tuyên, giống như tình cờ hỏi hắn: "Lát nữa chàng có định quay về Lại bộ không?"
"Không đến Lại bộ, nhưng còn có chút việc nên ra ngoài một chuyến."
Bùi Văn Tuyên múc cho Lý Dung một chén canh, dặn nàng: "Lát nữa nàng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, trên chân nàng có vết thương, cũng đừng ra ngoài làm việc nữa."
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói như vậy, cứ cảm thấy trong lời nói của hắn còn có hàm ý nào đó, nàng cười cười: "Bây giờ ta cũng chẳng có chuyện gì, ta ra ngoài làm gì chứ?"
"Vậy thì tốt rồi."
Bùi Văn Tuyên nở nụ cười ôn hòa.
Chờ đến lúc dùng cơm xong, Bùi Văn Tuyên dặn những người bên cạnh chăm sóc tốt cho Lý Dung rồi đứng dậy ra khỏi cửa.
Bùi Văn Tuyên vừa bước chân trước đi, Tĩnh Lan đã bước lên, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, Tô Dung Khanh vừa mới xuất hiện trong rừng đã bị người của Phò mã đuổi theo, nhảy vào trong dòng sông đang chảy siết, bây giờ đều đang tìm kiếm ở ven sông, những người phía dưới hỏi có muốn xảy ra xung đột với người của Phò mã hay không?"
Bồi dưỡng một người không hề dễ dàng, vì chuyện này mà chém giết thì chẳng hề đáng giá.
Lý Dung do dự một lát rồi khẽ nói: "Chuẩn bị xe ngựa, ta qua đó một chuyến."
/171
|