Lúc thảo luận về Cố Tuấn Xuyên, Lận Vũ Lạc không lên tiếng, chỉ yên tĩnh lắng nghe. Cô không kể rõ về trận cãi nhau "quyết liệt" với Cố Tuấn Xuyên cho Lận Thư Tuyết, càng chẳng nhắc đến chữ nào với Lận Vũ Châu.
Lận Thư Tuyết rất hứng thú với cuộc sống của Cố Tuấn Xuyên, vẫn luôn hỏi thăm Lận Vũ Châu vài việc mà nhóm họ thường làm. Sự thật đúng như Lận Vũ Châu nói, không gì khác ngoài huấn luyện, tụ tập, bồi dưỡng nghĩa vụ công ích. Lận Vũ Châu đã từng trợ giảng một lần cho doanh nghiệp xe hơi. Trong lúc cậu còn chưa tiết lộ chi tiết với Lận Vũ Lạc, thực ra cuộc sống của cậu đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Dưới sự dẫn dắt của người đội trưởng như một ngọn lửa hừng hực, trái tim của cậu cũng bắt đầu bùng cháy.
Cậu trở nên cởi mở hơn.
"Cho nên con thích chơi chung với họ?"
Lận Thư Tuyết xoa cằm, móng tay nhẹ nhàng cọ xát, nghiêm túc lắng nghe và nghĩ ngợi.
"Thích ạ."
Lận Vũ Châu đáp.
"Tại sao?"
"Họ rất nhiệt tình, vả lại nội dung trò chuyện không khô khan, khá thú vị. Mọi người ở những ngành nghề khác nhau tập trung với nhau, khi giao lưu không hề ngăn cách. Khác hẳn với những buổi tụ tập thông thường, con thu hoạch được rất nhiều."
"Bác biết ngay Tiểu Châu của chúng ta rất bình tĩnh tỉnh táo."
Lận Thư Tuyết cười, vỗ vai cậu.
Những buổi tụ họp thế này rất ý nghĩa.
Như người mẹ đi xa chia sẻ cho các con nghe những trải nghiệm trong chuyến du lịch thế giới, lại như những đứa trẻ xa nhà thảo luận với mẹ mình những điều mới mẻ và gặt hái khi bước chân ra đời. Giữa họ không có rào cản, cứ thế trò chuyện, uống chút rượu, mãi đến khuya.
Lúc kết thúc Lận Thư Tuyết tiễn họ xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe đang chờ ở đó, bèn kéo tay Lận Vũ Lạc lùi về cửa tòa nhà, nói với cô:
"Bác không ra đâu, bác đoán đó là xe của bạn trai con, bác dùng kinh nghiệm đã qua của mình nói cho con biết, rất nhiều chuyện không cần phải nói ra hết. Ví dụ thân phận của bác chỉ là bạn của con, không phải mẹ chồng cũ."
Lận Vũ Lạc cười:
"Anh ấy biết hết, con không giấu anh ấy."
"Ồ? Vậu cậu ấy nói sao?"
"Anh ấy chúc con dùng bữa vui vẻ."
"Vậy cậu ấy tốt thật đấy, để bác đến chào hỏi."
Lận Thư Tuyết ôm vai Lận Vũ Lạc ra ngoài, Ninh Phong và Lận Vũ Châu đã trò chuyện được đôi câu. Bà ấy thoải mái giơ tay chào hỏi Ninh Phong, cực kỳ phóng khoáng.
Ninh Phong cũng bắt tay lại, lịch sự chào tạm biệt.
"Tiễn Tiểu Châu về trường trước nhé?"
Ninh Phong hỏi.
"Vâng, cám ơn đàn anh."
Tiểu Châu và Ninh Phong là bạn cùng trường thật sự, cậu ngồi hàng ghế sau, trò chuyện với Ninh Phong những vấn đề chuyên ngành.
Lận Vũ Lạc nghe hai người thảo luận sôi nổi, có khi quan điểm giống nhau có lúc lại không, tuy cô không chen lời được, vẫn cảm thấy thú vị, dựa vào ghế yên tĩnh lắng nghe, cố ý lấy điện thoại ghi lại vài từ, chuẩn bị có thời gian sẽ nghiên cứu một chút, lần sau khi họ lại nói đến, cô cũng có thể dễ dàng tiêu hóa thấu hiểu.
Mắt thấy hai người càng lúc càng hưng phấn, có vẻ tối nay sẽ không ngủ, cuối cùng cô cũng lên tiếng ngăn cản:
"Khuya lắm rồi, nhà khoa học cũng phải ngủ mà?"
Ninh Phong và Lận Vũ Châu nhìn nhau, mỉm cười, còn chưa hết hứng thảo luận, dứt khoát hẹn chạng vạng hôm khác ăn cơm trò chuyện riêng với nhau.
Sau khi tiễn Lận Vũ Châu về mới đến chỗ ở của Lận Vũ Lạc, trên đường cô đuổi anh ấy về nhà:
"Tối rồi còn chưa về, chắc dì và chú lo lắm."
"Anh nói với họ đến gặp em."
"Vậy thì tốt."
Lận Vũ Lạc rất thích những buổi đêm được ở cạnh Ninh Phong. Anh ấy lái xe không nhanh, kéo cửa sổ xuống để gió mát lùa vào. Lúc xuống xe, Lận Vũ Lạc gỡ một chiếc lá vướng trên đỉnh đầu anh ấy xuống, thổi nó bay đi, chiếc lá lượn vòng rơi dưới đất. Tay cô bị anh ấy kéo lại, tóc cũng bị anh ấy vò rối.
Kì sinh lý của Lận Vũ Lạc đã là ngày thứ ba, tinh thần dễ chịu hơn nhiều. Đến nhà tắm rửa đơn giản rồi chui vào giường, Ninh Phong ngồi xếp bằng cuối giường giúp cô bóp chân:
"Có phải hôm nay em lại không nghỉ ngơi không?"
"Hôm nay bận quá."
Lận Vũ Lạc nằm bẹp trên giường, áp mặt lên gối. Sức tay Ninh Phong không mạnh lắm, hơi ấm lòng bàn tay lan tỏa khắp chân, cảm giác tê ngứa xua tan mệt mỏi. Không biết cô thiếp đi lúc nào, khi mở mắt dậy Ninh Phong đã lặng lẽ rời đi, để lại giấy note đầu giường:
"Anh đi Thiên Tân, trong bình giữ nhiệt có sữa đậu nành ngũ cốc, em uống rồi hãy đi làm nhé."
Lận Vũ Lạc nhìn giấy note mỉm cười, kéo hộc tủ bỏ vào cùng những món đồ khác, lại nằm trên giường lười biếng thêm một lúc mới uống đậu nành ngũ cốc Ninh Phong dậy làm từ sớm. Lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh ấy:
"Em uống rồi, không còn một giọt."
"Trứng gà thì sao?"
"Cũng ăn rồi."
"Tốt lắm, anh bắt đầu bế quan học tập phải nộp điện thoại, mấy ngày này em phải ăn ngủ đàng hoàng đấy, biết chưa?"
"Em biết rồi, nhớ anh."
Lận Vũ Lạc làm nũng, cũng không tiếc nói lời thật lòng, nhớ là nhớ. Nội dung công việc của Ninh Phong nhạy cảm, trước giờ Lận Vũ Lạc không hề hỏi chi tiết cụ thể, trừ khi tự Ninh Phong thấy có thể nói được. Anh ấy chia sẻ, cô yên tĩnh lắng nghe, có lúc không hiểu sẽ ngắt lời nhờ anh ấy chỉ dẫn, anh ấy sẽ kiên nhẫn giải thích cho cô. Lận Vũ Lạc thấy khoa học rất gợi cảm, có khi cô nghe khá tốn công sức, phải ghi nhớ lại tự mình tìm thời gian tiêu hóa.
Cho nên trừ làm việc, đọc sách hàng ngày, Lận Vũ Lạc còn thêm một hạng mục suy nghĩ, thời gian được cô sắp xếp kín mít, như nước trong bọt biển sắp tràn cả ra ngoài. Lúc này Phương Liễu lại đăng ký cho cô một lớp, bảo cô tham gia PMP (hạng mục chứng nhận quản lý), cô ấy đã đóng tiền rồi.
Lận Vũ Lạc báo danh điền thông tin nhận khóa học online, lại bắt đầu nghiêm túc học hành. Hai giờ đến bốn rưỡi chiều là khoảng thời gian phòng tập rảnh rỗi, lễ tân đi ăn cơm, cô ngồi đó xem bài giảng.
Mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán, lúc xem video giáo trình khó tránh khỏi buồn ngủ, xem mãi xem mãi đầu dần gục xuống, ngủ thiếp đi. Mơ hồ phát giác có người đến gõ bàn, cô cưỡng ép chính mình mở mắt, nhìn thấy Cố Tuấn Xuyên.
"Tôi đến học, giờ ký tên hay muộn chút mới ký?"
"Đều được, vừa nãy Quan Quan ra ngoài, sẽ về ngay thôi."
"Tôi biết, tôi đến phòng tập chờ cô ấy."
"Được."
"Giờ ký tên luôn vậy."
"Được."
Hai người đều không nói thêm gì, Cố Tuấn Xuyên đứng đó nhìn Lận Vũ Lạc cúi đầu tìm hồ sơ học viên. Hôm nay cô búi tóc, vài lọn tóc mỏng rũ xuống cần cổ. Không lâu sau, cô đứng dậy, đẩy hồ sơ ra trước mặt anh, nhờ anh đối chiếu thông tin rồi ký tên. Cô hơi khom người, đầu ngón tay chỉ vị trí ký tên, Cố Tuấn Xuyên cầm bút ghi vài chữ, hỏi Lận Vũ Lạc:
"Mẹ tôi có đến không?"
"Sắp đến rồi."
"Ừm."
Lúc Lận Vũ Lạc đưa anh đến phòng tập đã hỏi một câu:
"Anh còn đấu bóng rổ không?"
Cố Tuấn Xuyên thầm nghĩ có thi hay không em không biết sao? Hờ hững đáp một câu:
"Em ra khỏi nhóm rồi?"
"Tôi vẫn còn."
"Ừm."
Ý nghĩa rất rõ ràng, chủ đề này không ổn, chẳng bằng không nói. Lận Vũ Lạc cũng phát giác mình hỏi một câu rất ngốc, may mà đã đến trước cửa phòng tập, cô bèn đẩy cửa ra:
"Phiền anh chờ một chút, Quan Quan sẽ về nhanh thôi."
"Không vội, giúp tôi chỉnh đèn với máy lạnh nhé."
Cố Tuấn Xuyên lại đến ngủ. Nếu không thể trả thẻ, dứt khoát ngủ cho qua. Dù sao anh cũng không thích tập yoga, mỗi người đều có sở thích riêng, dù gì anh cũng không yêu nổi yoga. Không đam mê yoga, nhưng lại thích hoàn cảnh đi ngủ thế này, thỉnh thoảng đến đây thả lỏng ngủ một giấc, coi như cho mình nghỉ phép.
"Như vậy rất đả kích Quan Quan, cô ấy sẽ nghi ngờ tiết dạy của mình không tốt, cho nên anh mới đi ngủ."
"Bất kể là bài học gì, mục đích cuối cùng cũng là điều chỉnh cơ thể và tâm trạng, tôi thấy lớp thiền của cô giáo Quan Quan quả thật là lớp học minh tinh trong phòng tập các em. Có thể giúp người ta giải quyết vấn đề giấc ngủ, chuyện này khó lắm đấy, tăng tiền cho cô ấy đi."
Lúc nói chuyện Cố Tuấn Xuyên đã nằm xuống, đắp khăn lên người, nhắm mắt lại, như đang tiễn khách.
Lận Vũ Lạc nói không lại anh, dứt khoát làm theo ý anh điều chỉnh đèn và máy lạnh để anh ngủ. Lúc Quan Quan trở về cô còn định an ủi cô ấy, ai ngờ Quan Quan lại bảo:
"Tôi thấy mình rất giỏi, giúp được người ta giải quyết vấn đề giấc ngủ. Chủ tịch Cố nói anh ấy bận quá, tối đến ngủ không được sâu, tiết thiền của tôi chỉ mới mở đầu đã ấn nút ngủ ngon của anh ấy, khiến anh ấy vừa bước vào phòng tập đã thấy lòng mình yên tĩnh. Trước đây tôi nghĩ sai rồi, tôi vẫn nên lấy nhu cầu của học viên làm chuẩn, sẽ không giận vì người khác đến lớp thiền của mình ngủ nữa."
Hiển nhiên đã bị Cố Tuấn Xuyên tẩy não.
Lận Vũ Lạc không khuyên nữa, người có thể giữ bình tĩnh trước ba tấc miệng lưỡi của Cố Tuấn Xuyên không nhiều lắm. Bạn bè bên cạnh có ai không bị anh nói đến mơ màng nghe theo anh hết? Huống hồ là Quan Quan không hiểu nhiều về anh.
Lận Thư Tuyết đến, nghe Cố Tuấn Xuyên cũng ở đây, bèn đến phòng tập nhìn thử, anh còn đang ngủ, cuộn người lại trên thảm yoga, hơi thở đều đều.
Lận Thư Tuyết nhìn một lúc, đột nhiên thấy thương anh.
Cố Tuấn Xuyên nói giúp bà ấy giải quyết hậu quả, thực ra không phải hoàn toàn chỉ là lời đùa giỡn, anh vốn đã vất vả, lại bị ép nhét những việc mình không thích làm, chăm sóc người mình ghét. Đổi lại người khác hẳn sẽ than thở đôi điều, anh lại cổ vũ bà ấy đi xa hơn nữa, rảnh rỗi không cần nhớ anh liên lạc với anh, trừ lúc gửi hình khoe khoang.
Trước khi tập bà ấy nói với Lận Vũ Lạc:
"Có lúc bác thấy mình rất có lỗi với Cố Tuấn Xuyên."
Vì sao lại có lỗi với anh? Trừ đống việc nát bươm kia ra, còn kéo anh vào một cuộc hôn nhân anh vốn chẳng muốn bắt đầu, kết thúc cũng không thông qua sự đồng ý của anh, anh động lòng lại không có kết quả. Với anh mà nói, ngoài tiền ra không tìm được thứ gì khác mà bố mẹ có thể trao cho anh nữa, anh tự mình tìm chút ngọt ngào trong cuộc sống muôn màu ấy, đến nay một viên kẹo cũng chẳng có.
"Bác vẫn hi vọng nó có thể yêu đương đàng hoàng."
Lận Thư Tuyết nói với Lận Vũ Lạc:
"Nó đang ở độ tuổi tươi đẹp, lại khinh thường những mối quan hệ rối loạn kia, mỗi ngày trừ làm việc cũng chỉ làm việc. Nếu có thể yêu đương với người mà nó động lòng, vậy thì thật sự tốt quá."
Lận Vũ Lạc chẳng biết phải đáp lại thế nào. Nếu cô nói phải, yêu đương khiến người ta thấy hạnh phúc, nghe qua cứ như đang khoe khoang, cô đành dứt khoát yên tĩnh lắng nghe.
"Sầm Gia Dung mà Tiểu Châu nhắc đến hôm đó, con từng gặp chưa?"
Lận Thư Tuyết đột nhiên hỏi Lận Vũ Lạc.
"Gặp rồi ạ."
"Con thấy sao?"
Lận Vũ Lạc nhớ lại tỉ mỉ tướng mạo của Sầm Gia Dung, là một cô gái rất dễ khiến người ta yêu thích, lúc quan tâm người khác vô cùng chân thành, mỉm cười đáng yêu như mèo con. Cô nghiêm túc đáp:
"Hiền lành, thông minh, dễ thương. Từ ngữ của con nghèo nàn quá, tóm lại là một người rất ưu tú. Hơn nữa..."
"Cái gì?"
"Hơn nữa là mẫu phụ nữ trước giờ Cố Tuấn Xuyên thích."
"Lúc Cố Tuấn Xuyên mười tám mười chín tuổi từng bị tổn thương. Cảm thấy đời này anh ấy nhất quyết phải thắng lại."
"Chị Lận, hít sâu mười lần."
Lận Vũ Lạc áp lòng bàn tay lên bụng Lận Thư Tuyết:
"Nương theo lực này, chúng ta luyện tập một chút."
"Được."
Lúc Lận Thư Tuyết sắp tập xong Cố Tuấn Xuyên đã thức dậy, trước khi đi qua nhìn bà ấy một chút, bị bà ấy bảo ở lại đợi. Anh ngồi xếp bằng dưới đất nghịch điện thoại, chưa từng ngước mắt lên lần nào. Có lúc Lận Thư Tuyết nói chuyện với anh, anh cũng chỉ đáp lại đơn giản một tiếng. Anh như dã thú ngủ say, rơi vào giấc mộng của mình, nếu anh mở mắt nhìn bạn, cũng sẽ khiến bạn rợn tóc gáy.
Lần duy nhất anh ngước mắt, Lận Vũ Lạc tình cờ nhìn vào mắt anh, cảm giác lông tóc trên người mình dựng thẳng, xoay hẳn người đi chỉ để lại bóng lưng cho anh.
Còn Cố Tuấn Xuyên, dường như đã tìm được lối đi bí mật giữa đường cong dịu dàng mềm mại của cô, trong những ngày tháng ngắn ngủi hai người hoan ái không ngừng nghỉ ấy, anh liên tục thông qua lối đi thần bí kia lắng nghe bí mật của cô. Lòng anh đã hoàn toàn cắt đứt, nhưng cơ thể vẫn chưa.
Gần một năm nay, thỉnh thoảng anh sẽ nằm mơ. Thoạt đầu trong mơ không rõ mặt, chỉ cảm thấy khoan khoái chân thực. Bỗng dưng một ngày nào đó, gương mặt trong mơ bắt đầu rõ ràng, âm thanh sâu cạn của Lận Vũ Lạc cào cấu trái tim anh, cô càng kêu rên anh càng ngứa ngáy, mãi đến khi tỉnh dậy trống rỗng chẳng còn gì.
Anh thấy cứ tiếp tục như vậy mãi cũng chẳng phải cách hay, anh không phải hòa thượng cũng chẳng phải đầu gỗ, anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu rất bình thường.
Anh sợ mình nghẹn hỏng mất.
"Tấm ảnh ban nãy gửi qua con thấy sao? Người ta thấy có thể trò chuyện được."
Lận Thư Tuyết vô cớ nói một câu, dẫu biết Cố Tuấn Xuyên không thích nói những chuyện này trước mặt Lận Vũ Lạc, nhưng bà ấy thấy chẳng sao cả. Có thể thảo luận nghĩa là hoàn toàn buông xuống, che giấu chính là trong lòng có quỷ. Lận Thư Tuyết hi vọng Cố Tuấn Xuyên có thể buông bỏ, vì với kinh nghiệm từng trải của bà ấy, tình cảm giữa Lận Vũ Lạc và Ninh Phong sâu đậm, hai người tin tưởng lẫn nhau chỉ còn thiếu bàn chuyện cưới gả. Cố Tuấn Xuyên không chen vào được. Tất nhiên bà ấy biết con trai mình sẽ không chủ động xen vào, anh tận mắt chứng kiến quá trình hôn nhân giữa bố mẹ mình tan vỡ, tuyệt đối không cho phép bản thân phá hoại tình cảm của người khác, anh ghê tởm chuyện đó.
"Tốt lắm, vậy thì trò chuyện thôi."
Cố Tuấn Xuyên nói.
Lận Thư Tuyết rất hứng thú với cuộc sống của Cố Tuấn Xuyên, vẫn luôn hỏi thăm Lận Vũ Châu vài việc mà nhóm họ thường làm. Sự thật đúng như Lận Vũ Châu nói, không gì khác ngoài huấn luyện, tụ tập, bồi dưỡng nghĩa vụ công ích. Lận Vũ Châu đã từng trợ giảng một lần cho doanh nghiệp xe hơi. Trong lúc cậu còn chưa tiết lộ chi tiết với Lận Vũ Lạc, thực ra cuộc sống của cậu đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Dưới sự dẫn dắt của người đội trưởng như một ngọn lửa hừng hực, trái tim của cậu cũng bắt đầu bùng cháy.
Cậu trở nên cởi mở hơn.
"Cho nên con thích chơi chung với họ?"
Lận Thư Tuyết xoa cằm, móng tay nhẹ nhàng cọ xát, nghiêm túc lắng nghe và nghĩ ngợi.
"Thích ạ."
Lận Vũ Châu đáp.
"Tại sao?"
"Họ rất nhiệt tình, vả lại nội dung trò chuyện không khô khan, khá thú vị. Mọi người ở những ngành nghề khác nhau tập trung với nhau, khi giao lưu không hề ngăn cách. Khác hẳn với những buổi tụ tập thông thường, con thu hoạch được rất nhiều."
"Bác biết ngay Tiểu Châu của chúng ta rất bình tĩnh tỉnh táo."
Lận Thư Tuyết cười, vỗ vai cậu.
Những buổi tụ họp thế này rất ý nghĩa.
Như người mẹ đi xa chia sẻ cho các con nghe những trải nghiệm trong chuyến du lịch thế giới, lại như những đứa trẻ xa nhà thảo luận với mẹ mình những điều mới mẻ và gặt hái khi bước chân ra đời. Giữa họ không có rào cản, cứ thế trò chuyện, uống chút rượu, mãi đến khuya.
Lúc kết thúc Lận Thư Tuyết tiễn họ xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe đang chờ ở đó, bèn kéo tay Lận Vũ Lạc lùi về cửa tòa nhà, nói với cô:
"Bác không ra đâu, bác đoán đó là xe của bạn trai con, bác dùng kinh nghiệm đã qua của mình nói cho con biết, rất nhiều chuyện không cần phải nói ra hết. Ví dụ thân phận của bác chỉ là bạn của con, không phải mẹ chồng cũ."
Lận Vũ Lạc cười:
"Anh ấy biết hết, con không giấu anh ấy."
"Ồ? Vậu cậu ấy nói sao?"
"Anh ấy chúc con dùng bữa vui vẻ."
"Vậy cậu ấy tốt thật đấy, để bác đến chào hỏi."
Lận Thư Tuyết ôm vai Lận Vũ Lạc ra ngoài, Ninh Phong và Lận Vũ Châu đã trò chuyện được đôi câu. Bà ấy thoải mái giơ tay chào hỏi Ninh Phong, cực kỳ phóng khoáng.
Ninh Phong cũng bắt tay lại, lịch sự chào tạm biệt.
"Tiễn Tiểu Châu về trường trước nhé?"
Ninh Phong hỏi.
"Vâng, cám ơn đàn anh."
Tiểu Châu và Ninh Phong là bạn cùng trường thật sự, cậu ngồi hàng ghế sau, trò chuyện với Ninh Phong những vấn đề chuyên ngành.
Lận Vũ Lạc nghe hai người thảo luận sôi nổi, có khi quan điểm giống nhau có lúc lại không, tuy cô không chen lời được, vẫn cảm thấy thú vị, dựa vào ghế yên tĩnh lắng nghe, cố ý lấy điện thoại ghi lại vài từ, chuẩn bị có thời gian sẽ nghiên cứu một chút, lần sau khi họ lại nói đến, cô cũng có thể dễ dàng tiêu hóa thấu hiểu.
Mắt thấy hai người càng lúc càng hưng phấn, có vẻ tối nay sẽ không ngủ, cuối cùng cô cũng lên tiếng ngăn cản:
"Khuya lắm rồi, nhà khoa học cũng phải ngủ mà?"
Ninh Phong và Lận Vũ Châu nhìn nhau, mỉm cười, còn chưa hết hứng thảo luận, dứt khoát hẹn chạng vạng hôm khác ăn cơm trò chuyện riêng với nhau.
Sau khi tiễn Lận Vũ Châu về mới đến chỗ ở của Lận Vũ Lạc, trên đường cô đuổi anh ấy về nhà:
"Tối rồi còn chưa về, chắc dì và chú lo lắm."
"Anh nói với họ đến gặp em."
"Vậy thì tốt."
Lận Vũ Lạc rất thích những buổi đêm được ở cạnh Ninh Phong. Anh ấy lái xe không nhanh, kéo cửa sổ xuống để gió mát lùa vào. Lúc xuống xe, Lận Vũ Lạc gỡ một chiếc lá vướng trên đỉnh đầu anh ấy xuống, thổi nó bay đi, chiếc lá lượn vòng rơi dưới đất. Tay cô bị anh ấy kéo lại, tóc cũng bị anh ấy vò rối.
Kì sinh lý của Lận Vũ Lạc đã là ngày thứ ba, tinh thần dễ chịu hơn nhiều. Đến nhà tắm rửa đơn giản rồi chui vào giường, Ninh Phong ngồi xếp bằng cuối giường giúp cô bóp chân:
"Có phải hôm nay em lại không nghỉ ngơi không?"
"Hôm nay bận quá."
Lận Vũ Lạc nằm bẹp trên giường, áp mặt lên gối. Sức tay Ninh Phong không mạnh lắm, hơi ấm lòng bàn tay lan tỏa khắp chân, cảm giác tê ngứa xua tan mệt mỏi. Không biết cô thiếp đi lúc nào, khi mở mắt dậy Ninh Phong đã lặng lẽ rời đi, để lại giấy note đầu giường:
"Anh đi Thiên Tân, trong bình giữ nhiệt có sữa đậu nành ngũ cốc, em uống rồi hãy đi làm nhé."
Lận Vũ Lạc nhìn giấy note mỉm cười, kéo hộc tủ bỏ vào cùng những món đồ khác, lại nằm trên giường lười biếng thêm một lúc mới uống đậu nành ngũ cốc Ninh Phong dậy làm từ sớm. Lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh ấy:
"Em uống rồi, không còn một giọt."
"Trứng gà thì sao?"
"Cũng ăn rồi."
"Tốt lắm, anh bắt đầu bế quan học tập phải nộp điện thoại, mấy ngày này em phải ăn ngủ đàng hoàng đấy, biết chưa?"
"Em biết rồi, nhớ anh."
Lận Vũ Lạc làm nũng, cũng không tiếc nói lời thật lòng, nhớ là nhớ. Nội dung công việc của Ninh Phong nhạy cảm, trước giờ Lận Vũ Lạc không hề hỏi chi tiết cụ thể, trừ khi tự Ninh Phong thấy có thể nói được. Anh ấy chia sẻ, cô yên tĩnh lắng nghe, có lúc không hiểu sẽ ngắt lời nhờ anh ấy chỉ dẫn, anh ấy sẽ kiên nhẫn giải thích cho cô. Lận Vũ Lạc thấy khoa học rất gợi cảm, có khi cô nghe khá tốn công sức, phải ghi nhớ lại tự mình tìm thời gian tiêu hóa.
Cho nên trừ làm việc, đọc sách hàng ngày, Lận Vũ Lạc còn thêm một hạng mục suy nghĩ, thời gian được cô sắp xếp kín mít, như nước trong bọt biển sắp tràn cả ra ngoài. Lúc này Phương Liễu lại đăng ký cho cô một lớp, bảo cô tham gia PMP (hạng mục chứng nhận quản lý), cô ấy đã đóng tiền rồi.
Lận Vũ Lạc báo danh điền thông tin nhận khóa học online, lại bắt đầu nghiêm túc học hành. Hai giờ đến bốn rưỡi chiều là khoảng thời gian phòng tập rảnh rỗi, lễ tân đi ăn cơm, cô ngồi đó xem bài giảng.
Mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán, lúc xem video giáo trình khó tránh khỏi buồn ngủ, xem mãi xem mãi đầu dần gục xuống, ngủ thiếp đi. Mơ hồ phát giác có người đến gõ bàn, cô cưỡng ép chính mình mở mắt, nhìn thấy Cố Tuấn Xuyên.
"Tôi đến học, giờ ký tên hay muộn chút mới ký?"
"Đều được, vừa nãy Quan Quan ra ngoài, sẽ về ngay thôi."
"Tôi biết, tôi đến phòng tập chờ cô ấy."
"Được."
"Giờ ký tên luôn vậy."
"Được."
Hai người đều không nói thêm gì, Cố Tuấn Xuyên đứng đó nhìn Lận Vũ Lạc cúi đầu tìm hồ sơ học viên. Hôm nay cô búi tóc, vài lọn tóc mỏng rũ xuống cần cổ. Không lâu sau, cô đứng dậy, đẩy hồ sơ ra trước mặt anh, nhờ anh đối chiếu thông tin rồi ký tên. Cô hơi khom người, đầu ngón tay chỉ vị trí ký tên, Cố Tuấn Xuyên cầm bút ghi vài chữ, hỏi Lận Vũ Lạc:
"Mẹ tôi có đến không?"
"Sắp đến rồi."
"Ừm."
Lúc Lận Vũ Lạc đưa anh đến phòng tập đã hỏi một câu:
"Anh còn đấu bóng rổ không?"
Cố Tuấn Xuyên thầm nghĩ có thi hay không em không biết sao? Hờ hững đáp một câu:
"Em ra khỏi nhóm rồi?"
"Tôi vẫn còn."
"Ừm."
Ý nghĩa rất rõ ràng, chủ đề này không ổn, chẳng bằng không nói. Lận Vũ Lạc cũng phát giác mình hỏi một câu rất ngốc, may mà đã đến trước cửa phòng tập, cô bèn đẩy cửa ra:
"Phiền anh chờ một chút, Quan Quan sẽ về nhanh thôi."
"Không vội, giúp tôi chỉnh đèn với máy lạnh nhé."
Cố Tuấn Xuyên lại đến ngủ. Nếu không thể trả thẻ, dứt khoát ngủ cho qua. Dù sao anh cũng không thích tập yoga, mỗi người đều có sở thích riêng, dù gì anh cũng không yêu nổi yoga. Không đam mê yoga, nhưng lại thích hoàn cảnh đi ngủ thế này, thỉnh thoảng đến đây thả lỏng ngủ một giấc, coi như cho mình nghỉ phép.
"Như vậy rất đả kích Quan Quan, cô ấy sẽ nghi ngờ tiết dạy của mình không tốt, cho nên anh mới đi ngủ."
"Bất kể là bài học gì, mục đích cuối cùng cũng là điều chỉnh cơ thể và tâm trạng, tôi thấy lớp thiền của cô giáo Quan Quan quả thật là lớp học minh tinh trong phòng tập các em. Có thể giúp người ta giải quyết vấn đề giấc ngủ, chuyện này khó lắm đấy, tăng tiền cho cô ấy đi."
Lúc nói chuyện Cố Tuấn Xuyên đã nằm xuống, đắp khăn lên người, nhắm mắt lại, như đang tiễn khách.
Lận Vũ Lạc nói không lại anh, dứt khoát làm theo ý anh điều chỉnh đèn và máy lạnh để anh ngủ. Lúc Quan Quan trở về cô còn định an ủi cô ấy, ai ngờ Quan Quan lại bảo:
"Tôi thấy mình rất giỏi, giúp được người ta giải quyết vấn đề giấc ngủ. Chủ tịch Cố nói anh ấy bận quá, tối đến ngủ không được sâu, tiết thiền của tôi chỉ mới mở đầu đã ấn nút ngủ ngon của anh ấy, khiến anh ấy vừa bước vào phòng tập đã thấy lòng mình yên tĩnh. Trước đây tôi nghĩ sai rồi, tôi vẫn nên lấy nhu cầu của học viên làm chuẩn, sẽ không giận vì người khác đến lớp thiền của mình ngủ nữa."
Hiển nhiên đã bị Cố Tuấn Xuyên tẩy não.
Lận Vũ Lạc không khuyên nữa, người có thể giữ bình tĩnh trước ba tấc miệng lưỡi của Cố Tuấn Xuyên không nhiều lắm. Bạn bè bên cạnh có ai không bị anh nói đến mơ màng nghe theo anh hết? Huống hồ là Quan Quan không hiểu nhiều về anh.
Lận Thư Tuyết đến, nghe Cố Tuấn Xuyên cũng ở đây, bèn đến phòng tập nhìn thử, anh còn đang ngủ, cuộn người lại trên thảm yoga, hơi thở đều đều.
Lận Thư Tuyết nhìn một lúc, đột nhiên thấy thương anh.
Cố Tuấn Xuyên nói giúp bà ấy giải quyết hậu quả, thực ra không phải hoàn toàn chỉ là lời đùa giỡn, anh vốn đã vất vả, lại bị ép nhét những việc mình không thích làm, chăm sóc người mình ghét. Đổi lại người khác hẳn sẽ than thở đôi điều, anh lại cổ vũ bà ấy đi xa hơn nữa, rảnh rỗi không cần nhớ anh liên lạc với anh, trừ lúc gửi hình khoe khoang.
Trước khi tập bà ấy nói với Lận Vũ Lạc:
"Có lúc bác thấy mình rất có lỗi với Cố Tuấn Xuyên."
Vì sao lại có lỗi với anh? Trừ đống việc nát bươm kia ra, còn kéo anh vào một cuộc hôn nhân anh vốn chẳng muốn bắt đầu, kết thúc cũng không thông qua sự đồng ý của anh, anh động lòng lại không có kết quả. Với anh mà nói, ngoài tiền ra không tìm được thứ gì khác mà bố mẹ có thể trao cho anh nữa, anh tự mình tìm chút ngọt ngào trong cuộc sống muôn màu ấy, đến nay một viên kẹo cũng chẳng có.
"Bác vẫn hi vọng nó có thể yêu đương đàng hoàng."
Lận Thư Tuyết nói với Lận Vũ Lạc:
"Nó đang ở độ tuổi tươi đẹp, lại khinh thường những mối quan hệ rối loạn kia, mỗi ngày trừ làm việc cũng chỉ làm việc. Nếu có thể yêu đương với người mà nó động lòng, vậy thì thật sự tốt quá."
Lận Vũ Lạc chẳng biết phải đáp lại thế nào. Nếu cô nói phải, yêu đương khiến người ta thấy hạnh phúc, nghe qua cứ như đang khoe khoang, cô đành dứt khoát yên tĩnh lắng nghe.
"Sầm Gia Dung mà Tiểu Châu nhắc đến hôm đó, con từng gặp chưa?"
Lận Thư Tuyết đột nhiên hỏi Lận Vũ Lạc.
"Gặp rồi ạ."
"Con thấy sao?"
Lận Vũ Lạc nhớ lại tỉ mỉ tướng mạo của Sầm Gia Dung, là một cô gái rất dễ khiến người ta yêu thích, lúc quan tâm người khác vô cùng chân thành, mỉm cười đáng yêu như mèo con. Cô nghiêm túc đáp:
"Hiền lành, thông minh, dễ thương. Từ ngữ của con nghèo nàn quá, tóm lại là một người rất ưu tú. Hơn nữa..."
"Cái gì?"
"Hơn nữa là mẫu phụ nữ trước giờ Cố Tuấn Xuyên thích."
"Lúc Cố Tuấn Xuyên mười tám mười chín tuổi từng bị tổn thương. Cảm thấy đời này anh ấy nhất quyết phải thắng lại."
"Chị Lận, hít sâu mười lần."
Lận Vũ Lạc áp lòng bàn tay lên bụng Lận Thư Tuyết:
"Nương theo lực này, chúng ta luyện tập một chút."
"Được."
Lúc Lận Thư Tuyết sắp tập xong Cố Tuấn Xuyên đã thức dậy, trước khi đi qua nhìn bà ấy một chút, bị bà ấy bảo ở lại đợi. Anh ngồi xếp bằng dưới đất nghịch điện thoại, chưa từng ngước mắt lên lần nào. Có lúc Lận Thư Tuyết nói chuyện với anh, anh cũng chỉ đáp lại đơn giản một tiếng. Anh như dã thú ngủ say, rơi vào giấc mộng của mình, nếu anh mở mắt nhìn bạn, cũng sẽ khiến bạn rợn tóc gáy.
Lần duy nhất anh ngước mắt, Lận Vũ Lạc tình cờ nhìn vào mắt anh, cảm giác lông tóc trên người mình dựng thẳng, xoay hẳn người đi chỉ để lại bóng lưng cho anh.
Còn Cố Tuấn Xuyên, dường như đã tìm được lối đi bí mật giữa đường cong dịu dàng mềm mại của cô, trong những ngày tháng ngắn ngủi hai người hoan ái không ngừng nghỉ ấy, anh liên tục thông qua lối đi thần bí kia lắng nghe bí mật của cô. Lòng anh đã hoàn toàn cắt đứt, nhưng cơ thể vẫn chưa.
Gần một năm nay, thỉnh thoảng anh sẽ nằm mơ. Thoạt đầu trong mơ không rõ mặt, chỉ cảm thấy khoan khoái chân thực. Bỗng dưng một ngày nào đó, gương mặt trong mơ bắt đầu rõ ràng, âm thanh sâu cạn của Lận Vũ Lạc cào cấu trái tim anh, cô càng kêu rên anh càng ngứa ngáy, mãi đến khi tỉnh dậy trống rỗng chẳng còn gì.
Anh thấy cứ tiếp tục như vậy mãi cũng chẳng phải cách hay, anh không phải hòa thượng cũng chẳng phải đầu gỗ, anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu rất bình thường.
Anh sợ mình nghẹn hỏng mất.
"Tấm ảnh ban nãy gửi qua con thấy sao? Người ta thấy có thể trò chuyện được."
Lận Thư Tuyết vô cớ nói một câu, dẫu biết Cố Tuấn Xuyên không thích nói những chuyện này trước mặt Lận Vũ Lạc, nhưng bà ấy thấy chẳng sao cả. Có thể thảo luận nghĩa là hoàn toàn buông xuống, che giấu chính là trong lòng có quỷ. Lận Thư Tuyết hi vọng Cố Tuấn Xuyên có thể buông bỏ, vì với kinh nghiệm từng trải của bà ấy, tình cảm giữa Lận Vũ Lạc và Ninh Phong sâu đậm, hai người tin tưởng lẫn nhau chỉ còn thiếu bàn chuyện cưới gả. Cố Tuấn Xuyên không chen vào được. Tất nhiên bà ấy biết con trai mình sẽ không chủ động xen vào, anh tận mắt chứng kiến quá trình hôn nhân giữa bố mẹ mình tan vỡ, tuyệt đối không cho phép bản thân phá hoại tình cảm của người khác, anh ghê tởm chuyện đó.
"Tốt lắm, vậy thì trò chuyện thôi."
Cố Tuấn Xuyên nói.
/86
|