"Người ta bị đập tiệm, anh lại lấy rượu, thích hợp không?"
Lận Vũ Lạc nghĩ muốn lấy thì tự anh lấy, tôi không làm chuyện này đâu. Nhưng hiển nhiên Cố Tuấn Xuyên không định buông tay, kéo cổ tay cô ra ngoài.
Cửa kính nhà hàng Tô Cảnh Thu vỡ nát đầy đất, bên trong bừa bãi. Cảnh sát đang hỏi tình huống, Tô Cảnh Thu thấy Cố Tuấn Xuyên đến bèn cho anh xem vết thương của mình: cánh tay có vết cắt sâu do chai rượu gây ra, đã băng bó xong, máu rướm ra ngoài băng gạc.
Cố Tuấn Xuyên kéo cánh tay anh ta xem thử, lên tiếng hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Có mấy cô gái uống rượu ở quán tôi, bị vài thằng lưu manh đeo bám. Mấy thằng đó bóp cổ ép con gái người ta nốc rượu. Mẹ kiếp, tôi có thể nhịn được sao? Đánh nhau với tụi nó."
"Mấy cô ấy không sao chứ?"
Lận Vũ Lạc không nhịn được hỏi.
"Có một người bầm tay, còn lại không sao."
Tô Cảnh Thu đáp.
"Ừm."
Lận Vũ Lạc cười với Tô Cảnh Thu. Trước đây cô không có ấn tượng đặc biệt gì với Tô Cảnh Thu, chỉ biết anh ta là bạn của Cố Tuấn Xuyên, là một gã ăn chơi đàng điếm. Hôm nay thấy Tô Cảnh Thu như vậy, lại lần nữa Lận Vũ Lạc thấy mình nhìn người rất phiến diện, tưởng người ta mở quán bar là người xấu, tưởng chơi cùng Cố Tuấn Xuyên đều là mấy kẻ phá của.
"Đồng chí cảnh sát à, tôi nói cho anh nghe, quán bar của tôi chỉ uống rượu nghe nhạc trò chuyện, không có mấy chuyện lộn xộn kia. Mấy cô gái đến chỗ tôi cũng chỉ muốn thư giãn, gặp chuyện hôm nay tôi chắc chắn phải chơi chết mấy thằng đó. Cũng không tè một bãi ra soi thử, mọc được mấy sợi lông cũng dám đến địa bàn của tôi gây sự?"
Nếu Tô Cảnh Thu không có gan cũng chẳng mở quán bar ở đây, theo lời anh ta nói là: Sợ cái gì, gặp phải kẻ ngu, không phục thì xử.
Đối phương đông người, anh ta lại ít, lúc bắt đầu bốn đánh một, sau đó phục vụ trong quán cũng lao tới, hung hăng giải quyết mấy tên kia một trận. Anh ta không thiệt thòi gì, đối phương cũng chẳng chiếm được lợi.
"Ai ra tay trước?"
Cảnh sát hỏi Tô Cảnh Thu.
"Bọn họ, quán của tôi có camera."
Tô Cảnh Thu cà lơ phất phơ, rút điếu thuốc đưa cho cảnh sát.
"Không hút."
Đồng chí cảnh sát duỗi tay ngăn lại:
"Đưa camera cho tôi xem."
"Được."
"Xuất phát điểm của anh rất tốt, xứng đáng được khen ngợi."
Đồng chí cảnh sát cảm thấy ông chủ quán bar này khá tốt, chịu ra mặt vào lúc đó, vừa trượng nghĩa lại chính nghĩa, cũng coi như hảo hán. Nhưng đánh nhau là hành vi ẩu đả, vẫn phải đưa về dò hỏi.
Trước khi Tô Cảnh Thu đi với cảnh sát thấy người xung quanh vẫn chưa giải tán, điều thần kỳ là, anh ta lại trông thấy Trịnh Lương phía sau nhóm người. Cho nên kéo Cố Tuấn Xuyên dặn dò nhất định phải kể sự tích anh hùng của anh ta cho Trịnh Lương nghe, xây dựng hình tượng tỏa sáng trước mặt Trịnh Lương.
Lận Vũ Lạc ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Tô Cảnh Thu, cảm thấy rất buồn cười. Với đức hạnh này của anh ta mà cũng muốn cua gái.
Tô Cảnh Thu bị đưa đi, chuyện quán bar giao lại cho Cố Tuấn Xuyên. Thực ra từ sau khi Cố Tuấn Xuyên đến đây cũng chỉ nói vài câu, trông anh không có phản ứng gì, nhưng Tô Cảnh Thu vừa đi, Lận Vũ Lạc nghe Cố Tuấn Xuyên gọi điện thoại:
"Tô Cảnh Thu mở quán bar ở đây đã mấy năm, ai dám quậy lớn chuyện như vậy? Mấy tên kia cũng không phải kẻ không có mắt, chuyện này không đơn giản."
"Liên quan gì đến tôi ư? Có nói tiếng người không vậy? Quán bar của anh em tôi bị người ta đập, cậu ấy cũng bị thương, anh hỏi liên quan gì đến tôi sao?"
"Tôi cho anh biết, chỉ tôi mới có thể đâm chọt cậu ấy vài câu đánh vài bạt tai, không đến lượt người khác ra tay!"
Lận Vũ Lạc thầm nghĩ: Cố Tuấn Xuyên đau lòng rồi, đau lòng cho bạn tốt của mình. Trước khi đến tưởng Tô Cảnh Thu không chịu thiệt, còn nhớ nhung rượu của anh ta, sau khi đến thấy cánh tay Tô Cảnh Thu bị thương, cứ xụ mặt suốt.
Cố Tuấn Xuyên cũng biết đau lòng cho người ta.
Lận Vũ Lạc yên tĩnh ngồi một bên, thấy Cố Tuấn Xuyên cúp máy xong bắt đầu bảo phục vụ kiểm hàng tính tiền. Anh đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng nói một câu:
"Ly rượu này do ông chủ cậu đặt hàng thủ công ở nước ngoài, định giá 1000 không phù hợp đâu nhỉ?"
"Vậy bao nhiêu ạ?"
"Năm ngàn."
Cố Tuấn Xuyên lấy điện thoại lên mạng tìm hình:
"Có chứng cứ đây, đừng để chúng ta trông như tống tiền người ta."
Một cái ly thủy tinh năm ngàn? Lận Vũ Lạc trợn to mắt, đến gần xem sản phẩm mà anh mở, lúc này coi như được mở rộng tầm mắt.
"Cô nhìn cái gì? Chẳng phải bảo cô đi lấy rượu sao?"
"Ơ? Vẫn lấy ư? Đã như vậy rồi mà?"
"Chuyện nào ra chuyện đó."
Cố Tuấn Xuyên dẫn cô vào hầm rượu:
"Nhìn thấy không? Có tên, năm và giá rượu, cái nào thuận mắt thì lấy."
"Tôi không lấy, đây là nhân lúc cháy nhà đi hôi của."
"Cô không lấy tôi sẽ lấy ác hơn, đến lúc đó sẽ nói là do cô lấy."
Cố Tuấn Xuyên ngoài cười trong không cười, đẩy Lận Vũ Lạc vào bảo cô chọn rượu, còn anh thì ra ngoài quán bar giám sát công việc. Anh không tìm Trịnh Lương kể lể, quần chúng xung quanh cũng đã nói đại khái bảy tám phần, nếu anh kể với Trịnh Lương có phần hơi cố ý. Cố Tuấn Xuyên thấy Tô Cảnh Thu chẳng có chút đầu óc nào trong chuyện theo đuổi Trịnh Lương. Đổi lại là anh đã giải quyết xong từ sớm, không đến mức bị người ta lạnh lùng đến giờ.
Người bên cạnh Trịnh Lương đều khen hành động của Tô Cảnh Thu quá ngầu, Trịnh Lương lại bảo:
"Lỗ mãng."
Cố Tuấn Xuyên nghe thấy, nhìn thoáng qua Trịnh Lương:
"Đổi lại là cô, cô sẽ làm sao?"
Anh chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với Trịnh Lương.
"Báo cảnh sát, gọi bạn bè đến dọa nạt."
Trịnh Lương đáp:
"Trình tự của anh ta không đúng, chỉ là kẻ lỗ mãng."
"Cô không ở hiện trường, làm sao biết trình tự của cô là đúng?"
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô ấy:
"Không có tình huống đặc biệt à?"
"Có thể đặc biệt đến mức nào chứ?"
"Vậy tôi thật sự hoan nghênh cô đến quán bar chơi nhiều hơn."
Cố Tuấn Xuyên nói với người xung quanh:
"Giải tán thôi, hết chuyện rồi."
Mỗi cánh tay Lận Vũ Lạc ôm một chai rượu bước ra ngoài, Cố Tuấn Xuyên liếc mắt nhìn qua, đúng là chuyện cô sẽ làm. Cô chọn hai chai bình thường nhất, chắc xấu hổ không muốn theo "chủ nghĩa chiếm đoạt", lại bị Cố Tuấn Xuyên không trâu bắt chó đi cày, dứt khoát hoàn thành nhiệm vụ một cách tượng trưng.
Cố Tuấn Xuyên ném chìa khóa xe cho cô, bảo cô lên xe chờ, nếu mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe một lúc. Lận Vũ Lạc cũng không làm dáng, dựa lên ghế lái phụ, rướn người ra ghế sau lấy áo khoác của Cố Tuấn Xuyên. Không biết túi áo khoác đựng thứ gì, nó rơi xuống, đập nhẹ vào ghế. Lận Vũ Lạc vội vàng giữ chặt, cẩn thận khoác áo lên người, dời vị trí đựng đồ lên trên đùi, sợ làm hỏng đồ của Cố Tuấn Xuyên.
Quả thật Lận Vũ Lạc rất mệt, đêm trước ngủ không đủ, tối nay vô duyên vô cớ bị Cố Tuấn Xuyên kéo ra ngoài lấy rượu. Thực tế thì cô không hiểu tại sao nhất quyết phải đưa cô đến đây, cô không giúp được gì, cũng không cho anh bất cứ lời khuyên nào. Chỉ có thể cho một người thực tập nhìn thấy khó khăn họ có thể gặp phải sau khi mở cửa hàng trong tương lai, nhưng gặp chuyện như vậy thực ra chỉ có một cách giải quyết hữu ích nhất là: Báo cảnh sát.
Lận Vũ Lạc ở trên xe ngủ rất say, khi trời gần sáng cô nghe Cố Tuấn Xuyên và Tô Cảnh Thu đứng đó nói chuyện. Cố Tuấn Xuyên quan tâm cánh tay Tô Cảnh Thu, Tô Cảnh Thu hỏi anh có khen mình trước mặt Trịnh Lương không. Cố Tuấn Xuyên thành thật kể lại thái độ của Trịnh Lương, cười nhạo Tô Cảnh Thu không có thủ đoạn. Tô Cảnh Thu nghẹn một lúc lâu mới nói:
"Cậu thì có thủ đoạn, cậu có thủ đoạn sao phải lấy người mình không thích?"
"Câm miệng, đó là thỏa thuận, hiểu không?"
"Hiểu, thỏa thuận không bảo cậu lên giường với người ta, tự chơi quá trớn còn tìm cớ cho mình."
"Giải quyết nhu cầu cho nhau thôi, có khó hiểu đến thế không?"
"Có!"
Tô Cảnh Thu còn muốn nói gì đó, bị Cố Tuấn Xuyên kẹp cổ lôi vào quán bar, một lúc sau cửa xe mở ra, Cố Tuấn Xuyên lên xe, mang theo làn gió bên ngoài. Lận Vũ Lạc chỉnh ghế thẳng lại, hỏi anh:
"Về nhà à?"
"Trở về ngủ bù, cô có thể đổi ngày nghỉ không?"
"Có thể."
"Vậy cô đổi đi, ngủ một giấc đàng hoàng."
"Được."
Cố Tuấn Xuyên ngăn động tác chuyển áo khoác ra ghế sau của Lận Vũ Lạc, lấy chiếc hộp trong túi áo khoác ra ném lên đùi Lận Vũ Lạc:
"Cho cô."
"Cái gì?"
"Chẳng phải cô thích nước hoa của tôi sao? Tìm được một hiệu có mùi hương tương tự."
"Ồ, cám ơn anh."
Lận Vũ Lạc xé bao ngay tại chỗ, xịt một ít trong không khí, hít mũi:
"Thơm quá."
Đặt lọ nước hoa lên xe:
"Sau này có thể dùng trên xe rồi."
Không hề chuẩn bị lấy nó xuống xe, uyển chuyển từ chối nhận quà của Cố Tuấn Xuyên.
Cố Tuấn Xuyên không nói gì, xuống xe mở cửa, lấy nước hoa, thuận tay ném vào thùng rác ven đường, đứng đó nghịch điện thoại một lúc rồi lái xe về nhà.
Con người anh thật sự không được coi là tốt tính, cô nói thích nước hoa, mua một lọ cho cô, cô không cần, ném đi là xong, dù sao tôi cũng không thiếu nước hoa. Lúc xe lăn bánh, Lận Vũ Lạc nhìn từ kính chiếu hậu thấy thùng rác càng ngày càng xa, có lòng muốn xuống xe tìm lại lọ nước hoa.
Phương Liễu từng dạy cho họ, nước hoa nhãn hiệu đó mùi đó, một lọ hơn một ngàn tệ.
Nhưng tay cô siết chặt dây an toàn, không nói ra câu "dừng xe".
Cả đoạn đường không nói gì.
Về đến nhà cũng không nói chuyện, tự mình tắm rửa trở về phòng ngủ. Lận Vũ Lạc đã ngủ một lúc trên xe, lúc này không còn buồn ngủ nữa. Nhắm mắt lại nhớ đến lọ nước hoa, cảm thấy đau lòng. Trước giờ Lận Vũ Lạc không lãng phí đồ đạc, cô không biết Cố Tuấn Xuyên lại có thái độ như thế với đồ mình tặng. Cố Tuấn Xuyên như vậy khiến cô cảm thấy họ vĩnh viễn không phải người cùng thế giới.
Anh có tiền, cho nên không tôn trọng đồng tiền, anh chẳng hề biết tiền một lọ nước hoa mà anh vứt đi, cô có dùng một tháng học tập kiểm tra thắng được phần thưởng khích lệ trong phòng tập cũng chẳng mua nổi.
Lận Vũ Lạc không thích Cố Tuấn Xuyên như vậy.
Bên kia Cố Tuấn Xuyên nằm lên giường, hỏi Tô Cảnh Thu:
"Tìm thấy chưa?"
"Thấy rồi, tôi tạo nghiệt gì thế này, nửa đêm đầu bị đánh, nửa đêm sau lục thùng rác, còn ai thảm hơn tôi không?"
"Không uổng đâu, giữ lại xài đi."
"Sao cậu biết thứ người ta ném là nước hoa?"
Tô Cảnh Thu thấy chuyện này rất lạ, Cố Tuấn Xuyên bỗng dưng gửi tin nhắn cho anh ta, bảo anh ta lục thùng rác trước cửa quán, nói có người ném một lọ nước hoa mới.
"Tôi đâu có mù?"
Cố Tuấn Xuyên đáp.
"Ồ ồ ồ! Được đấy! Lần sau có chuyện tốt nhớ nói cho tôi, dù sao chúng ta nhà nhỏ cửa hẹp, lục thùng rác có đáng là gì?"
Cố Tuấn Xuyên trả lời một chữ "ừm" rồi ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại chính là dáng vẻ thiếu đòn khi Lận Vũ Lạc nói "thơm quá, sau này có thể dùng trên xe rồi". Mắng cô vài câu hung ác trong lòng xong mới đi ngủ.
Lúc mở mắt ra đã là buổi trưa.
Trong nhà bếp ồn ào không biết đang làm gì, Cố Tuấn Xuyên vào đó xem thử, Lận Vũ Lạc đang giết cá. Nhìn tình hình này cũng chẳng rõ là cô giết cá hay cá giết cô, tóm lại cá chưa chết, cô cũng sống không tốt.
"Cá ở đâu vậy?"
"Sáng nay tôi đi mua, lấy chìa khóa của anh."
Lận Vũ Lạc lấy khăn giấy lau vết nước bị bắn lên mặt:
"Lúc trước nghe ông chủ tiệm ăn sáng trước cổng nói gần đây có chợ thủy sản rất lớn, tôi đến đó một chuyến."
"Lúc cô mua cá không biết ông chủ phụ trách giết cá à?"
"Tôi biết, nhưng phải xếp hàng, tôi nghĩ không khó lắm..."
Lận Vũ Lạc nói xong, thấy Cố Tuấn Xuyên nhướng mày, thử hỏi anh:
"Hay là...anh làm nhé?"
Cố Tuấn Xuyên cũng không biết giết cá, nhưng anh quyết định giết con cá này trước. Dùng sức đập mạnh cán dao, cá không còn nhúc nhích nữa. Hai người đều trầm mặc nhìn con cá kia, nhất thời không biết tiếp theo nên làm gì. Đến cùng tố chất tâm lý của Cố Tuấn Xuyên vẫn tốt hơn, chỉ huy Lận Vũ Lạc:
"Moi bụng nó."
"Được."
Lên mạng tìm video, học cách làm sạch bụng cá, rồi cho vào nồi hầm, xào thêm hai món nữa. Tốt xấu gì cũng nấu xong một bữa. Cố Tuấn Xuyên chê Lận Vũ Lạc làm rối, Lận Vũ Lạc nói:
"Chẳng phải anh muốn xây dựng trật tự cho cuộc sống hôn nhân sao?"
"Chuyện tôi nói không phải trật tự như vậy."
"Trật tự của tôi là ăn cơm ở nhà, tiết kiệm tiền."
"Không ăn còn tiết kiệm nhiều hơn."
"Vậy anh đừng ăn."
Lận Vũ Lậc muốn lấy chén đũa, Cố Tuấn Xuyên đứng ở đó rất cản trở, cô bèn đẩy anh:
"Đi ra."
"Không đi."
Lận Vũ Lạc đi vòng qua người anh, bị anh kéo về, thoáng chốc đã bị xách đến ngồi trên bàn ăn. Lận Vũ Lạc không biết Cố Tuấn Xuyên lấy sức đâu ra, một người năm mươi mấy kí như cô, anh kẹp ôm vác dễ như chơi.
"Nói rõ ràng, tiết kiệm tiền có ý gì?"
"Không được lãng phí, bất kể thứ gì cũng không thể nói vứt là vứt được!"
"Bao gồm nước hoa?"
"Nước hoa không phải đồ sao?"
Lận Vũ Lạc thấy mình đúng là không có tiền đồ, đau lòng vì một thứ không phải do mình bỏ tiền ra mua.
"Cô đau lòng cho nước hoa, hay giận vì tôi vứt nó?"
"Có gì khác biệt sao?"
"Có."
Cố Tuấn Xuyên nhìn Lận Vũ Lạc, cô không muốn thảo luận chuyện này với anh, bị anh nhéo mặt nhìn thẳng vào anh, anh yêu cầu phải thảo luận, thảo luật rõ ràng.
"Nước hoa đó không rẻ, anh tặng tôi, tôi không nhất thiết phải chấp nhận, nhưng anh không thể trở tay vứt đi được. Anh làm vậy khiến tôi cảm thấy nhân phẩm của anh có vấn đề."
"Nói xong rồi?"
"Xong rồi."
Cố Tuấn Xuyên ôm cô xuống bàn ăn, không làm rõ vấn đề nhân phẩm với cô. Đã kéo đến nhân phẩm rồi còn gì để nói nữa? Hai người yên lặng dùng bữa, qua một lúc đồng thời cau mày. Cố Tuấn Xuyên hỏi Lận Vũ Lạc:
"Vảy cá?"
"Quên cạo rồi."
Lận Vũ Lạc nói.
Cố Tuấn Xuyên nhìn cô, nhịn cảm giác buồn nôn ăn hết những chỗ có thể ăn được trên người con cá này, như muốn hơn thua với Lận Vũ Lạc, ăn xong nốc một ly nước lớn:
"Phần còn thừa vứt được chưa? Phù hợp trật tự hôn nhân của cô không?"
Lận Vũ Lạc bị sự ngây thơ của Cố Tuấn Xuyên chọc tức đến bật cười, thấy anh nghẹn đỏ mặt, khẽ nói:
"Anh muốn nôn thì nôn đi..."
"Nôn ra lãng phí."
"..."
"Tôi không nên nói nhân phẩm của anh có vấn đề, nhưng anh không thể lãng phí đồ đạc."
Lận Vũ Lạc xin lỗi anh:
"Tôi xin lỗi, anh nôn ra đi, tôi thấy anh buồn nôn sắp chết rồi."
Cố Tuấn Xuyên nôn đến sắp rỗng cả dạ dày.
Anh không biết mình đã tạo nghiệt gì, rõ ràng ăn bữa cơm lại còn đói hơn cả trước khi ăn. Anh tựa vào sô pha nhắn tin cho Tô Cảnh Thu:
"Hôn nhất rất buồn nôn, nếu có thể, cả đời đừng kết hôn."
Ngước mắt nhìn Lận Vũ Lạc đang quét nhà, đường cong bờ mông của cô cực kỳ xinh đẹp, lại nói với Tô Cảnh Thu:
"Trừ những lúc cá biệt."
Lận Vũ Lạc bị Cố Tuấn Xuyên ôm lên, cô đánh tay anh quyết ý muốn quét dọn nhà cửa, bị anh ôm chặt vào lòng, thoáng chốc đè cô xuống sô pha. Lận Vũ Lạc giơ tay đẩy anh, bị anh chộp lấy cổ tay giơ qua đỉnh đầu.
Anh cúi người hôn cô, cô lại nghiêng mặt đi, anh xoay qua đuổi theo, cắn môi cô.
"Lát nữa tôi quét."
Cố Tuấn Xuyên nói:
"Dù sao cũng phải quét."
Thấy Lận Vũ Lạc đỏ mặt, bèn cọ đầu mũi cô, cọ đến vành tai cô khẽ khàng nói:
"Trật tự hôn nhân của cô, tôi làm theo rồi, bây giờ, đến lượt cô."
Lận Vũ Lạc nghĩ muốn lấy thì tự anh lấy, tôi không làm chuyện này đâu. Nhưng hiển nhiên Cố Tuấn Xuyên không định buông tay, kéo cổ tay cô ra ngoài.
Cửa kính nhà hàng Tô Cảnh Thu vỡ nát đầy đất, bên trong bừa bãi. Cảnh sát đang hỏi tình huống, Tô Cảnh Thu thấy Cố Tuấn Xuyên đến bèn cho anh xem vết thương của mình: cánh tay có vết cắt sâu do chai rượu gây ra, đã băng bó xong, máu rướm ra ngoài băng gạc.
Cố Tuấn Xuyên kéo cánh tay anh ta xem thử, lên tiếng hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Có mấy cô gái uống rượu ở quán tôi, bị vài thằng lưu manh đeo bám. Mấy thằng đó bóp cổ ép con gái người ta nốc rượu. Mẹ kiếp, tôi có thể nhịn được sao? Đánh nhau với tụi nó."
"Mấy cô ấy không sao chứ?"
Lận Vũ Lạc không nhịn được hỏi.
"Có một người bầm tay, còn lại không sao."
Tô Cảnh Thu đáp.
"Ừm."
Lận Vũ Lạc cười với Tô Cảnh Thu. Trước đây cô không có ấn tượng đặc biệt gì với Tô Cảnh Thu, chỉ biết anh ta là bạn của Cố Tuấn Xuyên, là một gã ăn chơi đàng điếm. Hôm nay thấy Tô Cảnh Thu như vậy, lại lần nữa Lận Vũ Lạc thấy mình nhìn người rất phiến diện, tưởng người ta mở quán bar là người xấu, tưởng chơi cùng Cố Tuấn Xuyên đều là mấy kẻ phá của.
"Đồng chí cảnh sát à, tôi nói cho anh nghe, quán bar của tôi chỉ uống rượu nghe nhạc trò chuyện, không có mấy chuyện lộn xộn kia. Mấy cô gái đến chỗ tôi cũng chỉ muốn thư giãn, gặp chuyện hôm nay tôi chắc chắn phải chơi chết mấy thằng đó. Cũng không tè một bãi ra soi thử, mọc được mấy sợi lông cũng dám đến địa bàn của tôi gây sự?"
Nếu Tô Cảnh Thu không có gan cũng chẳng mở quán bar ở đây, theo lời anh ta nói là: Sợ cái gì, gặp phải kẻ ngu, không phục thì xử.
Đối phương đông người, anh ta lại ít, lúc bắt đầu bốn đánh một, sau đó phục vụ trong quán cũng lao tới, hung hăng giải quyết mấy tên kia một trận. Anh ta không thiệt thòi gì, đối phương cũng chẳng chiếm được lợi.
"Ai ra tay trước?"
Cảnh sát hỏi Tô Cảnh Thu.
"Bọn họ, quán của tôi có camera."
Tô Cảnh Thu cà lơ phất phơ, rút điếu thuốc đưa cho cảnh sát.
"Không hút."
Đồng chí cảnh sát duỗi tay ngăn lại:
"Đưa camera cho tôi xem."
"Được."
"Xuất phát điểm của anh rất tốt, xứng đáng được khen ngợi."
Đồng chí cảnh sát cảm thấy ông chủ quán bar này khá tốt, chịu ra mặt vào lúc đó, vừa trượng nghĩa lại chính nghĩa, cũng coi như hảo hán. Nhưng đánh nhau là hành vi ẩu đả, vẫn phải đưa về dò hỏi.
Trước khi Tô Cảnh Thu đi với cảnh sát thấy người xung quanh vẫn chưa giải tán, điều thần kỳ là, anh ta lại trông thấy Trịnh Lương phía sau nhóm người. Cho nên kéo Cố Tuấn Xuyên dặn dò nhất định phải kể sự tích anh hùng của anh ta cho Trịnh Lương nghe, xây dựng hình tượng tỏa sáng trước mặt Trịnh Lương.
Lận Vũ Lạc ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Tô Cảnh Thu, cảm thấy rất buồn cười. Với đức hạnh này của anh ta mà cũng muốn cua gái.
Tô Cảnh Thu bị đưa đi, chuyện quán bar giao lại cho Cố Tuấn Xuyên. Thực ra từ sau khi Cố Tuấn Xuyên đến đây cũng chỉ nói vài câu, trông anh không có phản ứng gì, nhưng Tô Cảnh Thu vừa đi, Lận Vũ Lạc nghe Cố Tuấn Xuyên gọi điện thoại:
"Tô Cảnh Thu mở quán bar ở đây đã mấy năm, ai dám quậy lớn chuyện như vậy? Mấy tên kia cũng không phải kẻ không có mắt, chuyện này không đơn giản."
"Liên quan gì đến tôi ư? Có nói tiếng người không vậy? Quán bar của anh em tôi bị người ta đập, cậu ấy cũng bị thương, anh hỏi liên quan gì đến tôi sao?"
"Tôi cho anh biết, chỉ tôi mới có thể đâm chọt cậu ấy vài câu đánh vài bạt tai, không đến lượt người khác ra tay!"
Lận Vũ Lạc thầm nghĩ: Cố Tuấn Xuyên đau lòng rồi, đau lòng cho bạn tốt của mình. Trước khi đến tưởng Tô Cảnh Thu không chịu thiệt, còn nhớ nhung rượu của anh ta, sau khi đến thấy cánh tay Tô Cảnh Thu bị thương, cứ xụ mặt suốt.
Cố Tuấn Xuyên cũng biết đau lòng cho người ta.
Lận Vũ Lạc yên tĩnh ngồi một bên, thấy Cố Tuấn Xuyên cúp máy xong bắt đầu bảo phục vụ kiểm hàng tính tiền. Anh đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng nói một câu:
"Ly rượu này do ông chủ cậu đặt hàng thủ công ở nước ngoài, định giá 1000 không phù hợp đâu nhỉ?"
"Vậy bao nhiêu ạ?"
"Năm ngàn."
Cố Tuấn Xuyên lấy điện thoại lên mạng tìm hình:
"Có chứng cứ đây, đừng để chúng ta trông như tống tiền người ta."
Một cái ly thủy tinh năm ngàn? Lận Vũ Lạc trợn to mắt, đến gần xem sản phẩm mà anh mở, lúc này coi như được mở rộng tầm mắt.
"Cô nhìn cái gì? Chẳng phải bảo cô đi lấy rượu sao?"
"Ơ? Vẫn lấy ư? Đã như vậy rồi mà?"
"Chuyện nào ra chuyện đó."
Cố Tuấn Xuyên dẫn cô vào hầm rượu:
"Nhìn thấy không? Có tên, năm và giá rượu, cái nào thuận mắt thì lấy."
"Tôi không lấy, đây là nhân lúc cháy nhà đi hôi của."
"Cô không lấy tôi sẽ lấy ác hơn, đến lúc đó sẽ nói là do cô lấy."
Cố Tuấn Xuyên ngoài cười trong không cười, đẩy Lận Vũ Lạc vào bảo cô chọn rượu, còn anh thì ra ngoài quán bar giám sát công việc. Anh không tìm Trịnh Lương kể lể, quần chúng xung quanh cũng đã nói đại khái bảy tám phần, nếu anh kể với Trịnh Lương có phần hơi cố ý. Cố Tuấn Xuyên thấy Tô Cảnh Thu chẳng có chút đầu óc nào trong chuyện theo đuổi Trịnh Lương. Đổi lại là anh đã giải quyết xong từ sớm, không đến mức bị người ta lạnh lùng đến giờ.
Người bên cạnh Trịnh Lương đều khen hành động của Tô Cảnh Thu quá ngầu, Trịnh Lương lại bảo:
"Lỗ mãng."
Cố Tuấn Xuyên nghe thấy, nhìn thoáng qua Trịnh Lương:
"Đổi lại là cô, cô sẽ làm sao?"
Anh chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với Trịnh Lương.
"Báo cảnh sát, gọi bạn bè đến dọa nạt."
Trịnh Lương đáp:
"Trình tự của anh ta không đúng, chỉ là kẻ lỗ mãng."
"Cô không ở hiện trường, làm sao biết trình tự của cô là đúng?"
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô ấy:
"Không có tình huống đặc biệt à?"
"Có thể đặc biệt đến mức nào chứ?"
"Vậy tôi thật sự hoan nghênh cô đến quán bar chơi nhiều hơn."
Cố Tuấn Xuyên nói với người xung quanh:
"Giải tán thôi, hết chuyện rồi."
Mỗi cánh tay Lận Vũ Lạc ôm một chai rượu bước ra ngoài, Cố Tuấn Xuyên liếc mắt nhìn qua, đúng là chuyện cô sẽ làm. Cô chọn hai chai bình thường nhất, chắc xấu hổ không muốn theo "chủ nghĩa chiếm đoạt", lại bị Cố Tuấn Xuyên không trâu bắt chó đi cày, dứt khoát hoàn thành nhiệm vụ một cách tượng trưng.
Cố Tuấn Xuyên ném chìa khóa xe cho cô, bảo cô lên xe chờ, nếu mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe một lúc. Lận Vũ Lạc cũng không làm dáng, dựa lên ghế lái phụ, rướn người ra ghế sau lấy áo khoác của Cố Tuấn Xuyên. Không biết túi áo khoác đựng thứ gì, nó rơi xuống, đập nhẹ vào ghế. Lận Vũ Lạc vội vàng giữ chặt, cẩn thận khoác áo lên người, dời vị trí đựng đồ lên trên đùi, sợ làm hỏng đồ của Cố Tuấn Xuyên.
Quả thật Lận Vũ Lạc rất mệt, đêm trước ngủ không đủ, tối nay vô duyên vô cớ bị Cố Tuấn Xuyên kéo ra ngoài lấy rượu. Thực tế thì cô không hiểu tại sao nhất quyết phải đưa cô đến đây, cô không giúp được gì, cũng không cho anh bất cứ lời khuyên nào. Chỉ có thể cho một người thực tập nhìn thấy khó khăn họ có thể gặp phải sau khi mở cửa hàng trong tương lai, nhưng gặp chuyện như vậy thực ra chỉ có một cách giải quyết hữu ích nhất là: Báo cảnh sát.
Lận Vũ Lạc ở trên xe ngủ rất say, khi trời gần sáng cô nghe Cố Tuấn Xuyên và Tô Cảnh Thu đứng đó nói chuyện. Cố Tuấn Xuyên quan tâm cánh tay Tô Cảnh Thu, Tô Cảnh Thu hỏi anh có khen mình trước mặt Trịnh Lương không. Cố Tuấn Xuyên thành thật kể lại thái độ của Trịnh Lương, cười nhạo Tô Cảnh Thu không có thủ đoạn. Tô Cảnh Thu nghẹn một lúc lâu mới nói:
"Cậu thì có thủ đoạn, cậu có thủ đoạn sao phải lấy người mình không thích?"
"Câm miệng, đó là thỏa thuận, hiểu không?"
"Hiểu, thỏa thuận không bảo cậu lên giường với người ta, tự chơi quá trớn còn tìm cớ cho mình."
"Giải quyết nhu cầu cho nhau thôi, có khó hiểu đến thế không?"
"Có!"
Tô Cảnh Thu còn muốn nói gì đó, bị Cố Tuấn Xuyên kẹp cổ lôi vào quán bar, một lúc sau cửa xe mở ra, Cố Tuấn Xuyên lên xe, mang theo làn gió bên ngoài. Lận Vũ Lạc chỉnh ghế thẳng lại, hỏi anh:
"Về nhà à?"
"Trở về ngủ bù, cô có thể đổi ngày nghỉ không?"
"Có thể."
"Vậy cô đổi đi, ngủ một giấc đàng hoàng."
"Được."
Cố Tuấn Xuyên ngăn động tác chuyển áo khoác ra ghế sau của Lận Vũ Lạc, lấy chiếc hộp trong túi áo khoác ra ném lên đùi Lận Vũ Lạc:
"Cho cô."
"Cái gì?"
"Chẳng phải cô thích nước hoa của tôi sao? Tìm được một hiệu có mùi hương tương tự."
"Ồ, cám ơn anh."
Lận Vũ Lạc xé bao ngay tại chỗ, xịt một ít trong không khí, hít mũi:
"Thơm quá."
Đặt lọ nước hoa lên xe:
"Sau này có thể dùng trên xe rồi."
Không hề chuẩn bị lấy nó xuống xe, uyển chuyển từ chối nhận quà của Cố Tuấn Xuyên.
Cố Tuấn Xuyên không nói gì, xuống xe mở cửa, lấy nước hoa, thuận tay ném vào thùng rác ven đường, đứng đó nghịch điện thoại một lúc rồi lái xe về nhà.
Con người anh thật sự không được coi là tốt tính, cô nói thích nước hoa, mua một lọ cho cô, cô không cần, ném đi là xong, dù sao tôi cũng không thiếu nước hoa. Lúc xe lăn bánh, Lận Vũ Lạc nhìn từ kính chiếu hậu thấy thùng rác càng ngày càng xa, có lòng muốn xuống xe tìm lại lọ nước hoa.
Phương Liễu từng dạy cho họ, nước hoa nhãn hiệu đó mùi đó, một lọ hơn một ngàn tệ.
Nhưng tay cô siết chặt dây an toàn, không nói ra câu "dừng xe".
Cả đoạn đường không nói gì.
Về đến nhà cũng không nói chuyện, tự mình tắm rửa trở về phòng ngủ. Lận Vũ Lạc đã ngủ một lúc trên xe, lúc này không còn buồn ngủ nữa. Nhắm mắt lại nhớ đến lọ nước hoa, cảm thấy đau lòng. Trước giờ Lận Vũ Lạc không lãng phí đồ đạc, cô không biết Cố Tuấn Xuyên lại có thái độ như thế với đồ mình tặng. Cố Tuấn Xuyên như vậy khiến cô cảm thấy họ vĩnh viễn không phải người cùng thế giới.
Anh có tiền, cho nên không tôn trọng đồng tiền, anh chẳng hề biết tiền một lọ nước hoa mà anh vứt đi, cô có dùng một tháng học tập kiểm tra thắng được phần thưởng khích lệ trong phòng tập cũng chẳng mua nổi.
Lận Vũ Lạc không thích Cố Tuấn Xuyên như vậy.
Bên kia Cố Tuấn Xuyên nằm lên giường, hỏi Tô Cảnh Thu:
"Tìm thấy chưa?"
"Thấy rồi, tôi tạo nghiệt gì thế này, nửa đêm đầu bị đánh, nửa đêm sau lục thùng rác, còn ai thảm hơn tôi không?"
"Không uổng đâu, giữ lại xài đi."
"Sao cậu biết thứ người ta ném là nước hoa?"
Tô Cảnh Thu thấy chuyện này rất lạ, Cố Tuấn Xuyên bỗng dưng gửi tin nhắn cho anh ta, bảo anh ta lục thùng rác trước cửa quán, nói có người ném một lọ nước hoa mới.
"Tôi đâu có mù?"
Cố Tuấn Xuyên đáp.
"Ồ ồ ồ! Được đấy! Lần sau có chuyện tốt nhớ nói cho tôi, dù sao chúng ta nhà nhỏ cửa hẹp, lục thùng rác có đáng là gì?"
Cố Tuấn Xuyên trả lời một chữ "ừm" rồi ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại chính là dáng vẻ thiếu đòn khi Lận Vũ Lạc nói "thơm quá, sau này có thể dùng trên xe rồi". Mắng cô vài câu hung ác trong lòng xong mới đi ngủ.
Lúc mở mắt ra đã là buổi trưa.
Trong nhà bếp ồn ào không biết đang làm gì, Cố Tuấn Xuyên vào đó xem thử, Lận Vũ Lạc đang giết cá. Nhìn tình hình này cũng chẳng rõ là cô giết cá hay cá giết cô, tóm lại cá chưa chết, cô cũng sống không tốt.
"Cá ở đâu vậy?"
"Sáng nay tôi đi mua, lấy chìa khóa của anh."
Lận Vũ Lạc lấy khăn giấy lau vết nước bị bắn lên mặt:
"Lúc trước nghe ông chủ tiệm ăn sáng trước cổng nói gần đây có chợ thủy sản rất lớn, tôi đến đó một chuyến."
"Lúc cô mua cá không biết ông chủ phụ trách giết cá à?"
"Tôi biết, nhưng phải xếp hàng, tôi nghĩ không khó lắm..."
Lận Vũ Lạc nói xong, thấy Cố Tuấn Xuyên nhướng mày, thử hỏi anh:
"Hay là...anh làm nhé?"
Cố Tuấn Xuyên cũng không biết giết cá, nhưng anh quyết định giết con cá này trước. Dùng sức đập mạnh cán dao, cá không còn nhúc nhích nữa. Hai người đều trầm mặc nhìn con cá kia, nhất thời không biết tiếp theo nên làm gì. Đến cùng tố chất tâm lý của Cố Tuấn Xuyên vẫn tốt hơn, chỉ huy Lận Vũ Lạc:
"Moi bụng nó."
"Được."
Lên mạng tìm video, học cách làm sạch bụng cá, rồi cho vào nồi hầm, xào thêm hai món nữa. Tốt xấu gì cũng nấu xong một bữa. Cố Tuấn Xuyên chê Lận Vũ Lạc làm rối, Lận Vũ Lạc nói:
"Chẳng phải anh muốn xây dựng trật tự cho cuộc sống hôn nhân sao?"
"Chuyện tôi nói không phải trật tự như vậy."
"Trật tự của tôi là ăn cơm ở nhà, tiết kiệm tiền."
"Không ăn còn tiết kiệm nhiều hơn."
"Vậy anh đừng ăn."
Lận Vũ Lậc muốn lấy chén đũa, Cố Tuấn Xuyên đứng ở đó rất cản trở, cô bèn đẩy anh:
"Đi ra."
"Không đi."
Lận Vũ Lạc đi vòng qua người anh, bị anh kéo về, thoáng chốc đã bị xách đến ngồi trên bàn ăn. Lận Vũ Lạc không biết Cố Tuấn Xuyên lấy sức đâu ra, một người năm mươi mấy kí như cô, anh kẹp ôm vác dễ như chơi.
"Nói rõ ràng, tiết kiệm tiền có ý gì?"
"Không được lãng phí, bất kể thứ gì cũng không thể nói vứt là vứt được!"
"Bao gồm nước hoa?"
"Nước hoa không phải đồ sao?"
Lận Vũ Lạc thấy mình đúng là không có tiền đồ, đau lòng vì một thứ không phải do mình bỏ tiền ra mua.
"Cô đau lòng cho nước hoa, hay giận vì tôi vứt nó?"
"Có gì khác biệt sao?"
"Có."
Cố Tuấn Xuyên nhìn Lận Vũ Lạc, cô không muốn thảo luận chuyện này với anh, bị anh nhéo mặt nhìn thẳng vào anh, anh yêu cầu phải thảo luận, thảo luật rõ ràng.
"Nước hoa đó không rẻ, anh tặng tôi, tôi không nhất thiết phải chấp nhận, nhưng anh không thể trở tay vứt đi được. Anh làm vậy khiến tôi cảm thấy nhân phẩm của anh có vấn đề."
"Nói xong rồi?"
"Xong rồi."
Cố Tuấn Xuyên ôm cô xuống bàn ăn, không làm rõ vấn đề nhân phẩm với cô. Đã kéo đến nhân phẩm rồi còn gì để nói nữa? Hai người yên lặng dùng bữa, qua một lúc đồng thời cau mày. Cố Tuấn Xuyên hỏi Lận Vũ Lạc:
"Vảy cá?"
"Quên cạo rồi."
Lận Vũ Lạc nói.
Cố Tuấn Xuyên nhìn cô, nhịn cảm giác buồn nôn ăn hết những chỗ có thể ăn được trên người con cá này, như muốn hơn thua với Lận Vũ Lạc, ăn xong nốc một ly nước lớn:
"Phần còn thừa vứt được chưa? Phù hợp trật tự hôn nhân của cô không?"
Lận Vũ Lạc bị sự ngây thơ của Cố Tuấn Xuyên chọc tức đến bật cười, thấy anh nghẹn đỏ mặt, khẽ nói:
"Anh muốn nôn thì nôn đi..."
"Nôn ra lãng phí."
"..."
"Tôi không nên nói nhân phẩm của anh có vấn đề, nhưng anh không thể lãng phí đồ đạc."
Lận Vũ Lạc xin lỗi anh:
"Tôi xin lỗi, anh nôn ra đi, tôi thấy anh buồn nôn sắp chết rồi."
Cố Tuấn Xuyên nôn đến sắp rỗng cả dạ dày.
Anh không biết mình đã tạo nghiệt gì, rõ ràng ăn bữa cơm lại còn đói hơn cả trước khi ăn. Anh tựa vào sô pha nhắn tin cho Tô Cảnh Thu:
"Hôn nhất rất buồn nôn, nếu có thể, cả đời đừng kết hôn."
Ngước mắt nhìn Lận Vũ Lạc đang quét nhà, đường cong bờ mông của cô cực kỳ xinh đẹp, lại nói với Tô Cảnh Thu:
"Trừ những lúc cá biệt."
Lận Vũ Lạc bị Cố Tuấn Xuyên ôm lên, cô đánh tay anh quyết ý muốn quét dọn nhà cửa, bị anh ôm chặt vào lòng, thoáng chốc đè cô xuống sô pha. Lận Vũ Lạc giơ tay đẩy anh, bị anh chộp lấy cổ tay giơ qua đỉnh đầu.
Anh cúi người hôn cô, cô lại nghiêng mặt đi, anh xoay qua đuổi theo, cắn môi cô.
"Lát nữa tôi quét."
Cố Tuấn Xuyên nói:
"Dù sao cũng phải quét."
Thấy Lận Vũ Lạc đỏ mặt, bèn cọ đầu mũi cô, cọ đến vành tai cô khẽ khàng nói:
"Trật tự hôn nhân của cô, tôi làm theo rồi, bây giờ, đến lượt cô."
/86
|