Chương 12: Tuyệt diễm thiên tài
Vân Thiển Y ngoài những sinh hoạt hằng ngay, đấu thương trường, yêu Lê Hân, nàng còn muốn nghiên cứu huyệt vị, cơ thể người.
Nàng từng cải trang, lén lút ra ngoài sau khi tạm xa Lê Hân trong hôm đấu với một nữ sát thủ, đọc được huyệt vị của nàng ta, cảm nhận khí lưu màu xanh liên tục vận hành trải ở các kinh mạch. Dù so với Lê Hân không dồi dào, cương mãnh bằng, nhưng quả thật nàng ta là một sát thủ vô cùng xuất sắc, đấu gần, đấu xa, đấu đủ hình dạng, nàng rốt cuộc biết nên bắt đầu từ đâu để cải thiện xương cốt giống với người có năng khiếu tập võ.
Nàng không biết dùng ai để thử nghiệm, nàng lại đến chợ đêm buôn bán nô lệ. Ở đây, nàng gặp một nữ hài nhỏ gầy, xương cốt bình thường, lại còn đặc biệt yếu ớt, nhưng có một thứ làm nàng nhìn ra, nữ hài có một tâm hồn vô cùng âm trầm, có lẽ là cùng một loại người nên nàng nhận ra. Sau khi trao đổi, nàng biết nữ hài tên Mã Tư, mười hai tuổi, gia đình bị bọn buôn nô lệ giết chết. Nỗi thống hận khi kể ra câu chuyện của mình làm nàng lặng người.
Nàng nghĩ, có phải sẽ có một nữ ma đầu xuất hiện từ trong tay nàng?
Mặc kệ là như thể nào. Nàng chỉ biết nó có ánh mắt và nỗi thống hận từng giống nàng. Nàng liền muốn để cho nữ hài thử vận may của mình.
Quả như nàng đoán, khi nàng nói ra đề nghị của mình, nữ hài không hề cự tuyệt mà lập tức nhận lời dù bị nàng hù dọa có thể vô cùng đau đớn chết công cóc lại không ai hay.
Dù nàng dám chắc không có khả năng nó sẽ chết. Nhưng khi nhìn thấy nữ hài ngay cả đau đớn giống như liền quên này cảm giác không sao thốt thành lời.
Nàng biết thừa nó có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khổ sở, một lần liền đập gãy toàn bộ xương cốt của nó trừ xương chính có bao nhiêu khủng khiếp. Vậy mà nữ hài giống như không thèm để mắt, cứ chuẩn bị ngất đi lại cầm một cục đá đập vào tay mình, đập vào chân, vào người, chỉ cần là có thể tạo cho nàng ta cảm giác thanh tỉnh nàng ta liền đập.
Lúc đó, nàng đã muốn lý giải, nữ hài này rốt cuộc đã dùng thứ gì điều khiển cơ thể mình, xương nàng bị đập gãy toàn bộ, nàng rốt cuộc đã làm gì khiến cơ thể mình trở thành trạng thái như vậy?
Nhưng chỉ rất nhanh nàng biết, lại có một trường hợp khó lý giải vượt khỏi tầm kiểm soát của con người bình thường, nên nhanh chóng quên đi.
Nàng triệu tập Hồng Bang bị nàng sang bằng đưa Mã Tư về trại để chăm sóc. Nàng biết, khi Mã Tư tỉnh dậy một lần nữa cuộc sống của nó đã thay đổi.
Rồi nàng bắt đầu nghiên cứu cách khác, không còn muốn dùng phương thức dọa người như vậy để cải thiện ai đó. Mà nhất là Tri Dung, Tri Hạ, nàng sẽ đau lòng khi thấy các nàng chịu cảnh như Mã Tư.
Nàng chuyển qua thử bằng huyệt đạo. Lần này là một nữ hài khác, là một dị nữ xinh đẹp bị bán làm nô lệ cho một tên quan ghê tởm. Tên là Phù Dung, mười một tuổi. Lần này tự nhiên rất thành công, không đau đớn, chỉ cảm giác như mắt hình như sáng ra rất nhiều, có những thứ trước đây phải hết sức tập trung mới để ý thì bây giờ chỉ cần đảo vài vòng thì có thể nhận biết. Nhưng ở các giác quan khác lại không thấy thay đổi gì.
Tiến trình chậm làm chậm việc đến gần mục tiêu của mình.
Nàng lại thử trên một người khác, lần này là một nam hài thiểu năng, mười lăm tưởi tên là Ngốc Tử, là một trẻ mồ côi, giống với Phù Dung là người dị tộc xinh đẹp, nam hài bị bắt làm nam sủng bí mật cho một phú bà mập xấu xí. Nam hài này đúng là bị thiểu năng, trí óc của nó không phát triển được, dù đã thành niên nhưng vẫn như hài tử lên ba, vô cùng đáng tiếc, tiếc cho ánh mắt xanh biếc mê hoặc như đại dương và dung nhan như ngọc của hắn.
Trạng thái tình huống của nam hài chậm hơn so với Phù Dung rất nhiều. Nhưng về cơ bản, nó không phát triển như Phù Dung, mà cơ thể nó trở nên linh hoạt hơn, khi thử nghiệm đấu đối kháng, nó thường phản ánh một cách nhanh chóng theo bản năng. Về cơ bản nó không hoạt động theo một cách thông thường lấy não làm chủ bộ vì một phần não của nam hài kém phát triển, thứ hai khi thử nghiệm đánh tập kích thì nam hài hoàn toàn đỡ được tất cả mọi đòn dù bản thân chịu không ít vết thương.
Tiến trình thay đổi, nàng lại tiếp tục phải làm ra một lựa chọn khác.
Rốt cuộc thử đến người thứ ba. Người này đích xác là một người có bản lĩnh, lĩnh hội kinh mạch tu luyện vượt trội đáng kinh ngạc. Sáu giác quan được người này hoàn toàn lĩnh hội đi ra một cách chóng mặt. Rốt cuộc nàng đã biết, việc nhanh hay chậm đều phải dựa vào kinh nghiệm lĩnh hội và thói quen của nó, chứ không phải đả thông kinh mạch cho người khác liền trở thành cao thủ. Giống như, Phù Dung quen việc may vá, Ngốc Tử quen việc phản ứng cơ thể, còn người kia linh hoạt trên toàn phương diện.
Để đảm bảo an toàn cho Tri Dung, Tri Hạ nàng đành chọn cách này, dù có hơi lâu, nhưng chỉ cần cho các nàng đủ thời gian thì sớm muộn cũng thành công.
Đột nhiên nàng nhớ. Không biết chừng người thử nghiệm huyệt vị thứ ba của nàng hẳn đang ở bên cạnh Lê Hân đi.
Hân, ta không thể không làm vậy với chàng.
Thật xin lỗi.
Vân Thiển Y ngoài những sinh hoạt hằng ngay, đấu thương trường, yêu Lê Hân, nàng còn muốn nghiên cứu huyệt vị, cơ thể người.
Nàng từng cải trang, lén lút ra ngoài sau khi tạm xa Lê Hân trong hôm đấu với một nữ sát thủ, đọc được huyệt vị của nàng ta, cảm nhận khí lưu màu xanh liên tục vận hành trải ở các kinh mạch. Dù so với Lê Hân không dồi dào, cương mãnh bằng, nhưng quả thật nàng ta là một sát thủ vô cùng xuất sắc, đấu gần, đấu xa, đấu đủ hình dạng, nàng rốt cuộc biết nên bắt đầu từ đâu để cải thiện xương cốt giống với người có năng khiếu tập võ.
Nàng không biết dùng ai để thử nghiệm, nàng lại đến chợ đêm buôn bán nô lệ. Ở đây, nàng gặp một nữ hài nhỏ gầy, xương cốt bình thường, lại còn đặc biệt yếu ớt, nhưng có một thứ làm nàng nhìn ra, nữ hài có một tâm hồn vô cùng âm trầm, có lẽ là cùng một loại người nên nàng nhận ra. Sau khi trao đổi, nàng biết nữ hài tên Mã Tư, mười hai tuổi, gia đình bị bọn buôn nô lệ giết chết. Nỗi thống hận khi kể ra câu chuyện của mình làm nàng lặng người.
Nàng nghĩ, có phải sẽ có một nữ ma đầu xuất hiện từ trong tay nàng?
Mặc kệ là như thể nào. Nàng chỉ biết nó có ánh mắt và nỗi thống hận từng giống nàng. Nàng liền muốn để cho nữ hài thử vận may của mình.
Quả như nàng đoán, khi nàng nói ra đề nghị của mình, nữ hài không hề cự tuyệt mà lập tức nhận lời dù bị nàng hù dọa có thể vô cùng đau đớn chết công cóc lại không ai hay.
Dù nàng dám chắc không có khả năng nó sẽ chết. Nhưng khi nhìn thấy nữ hài ngay cả đau đớn giống như liền quên này cảm giác không sao thốt thành lời.
Nàng biết thừa nó có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khổ sở, một lần liền đập gãy toàn bộ xương cốt của nó trừ xương chính có bao nhiêu khủng khiếp. Vậy mà nữ hài giống như không thèm để mắt, cứ chuẩn bị ngất đi lại cầm một cục đá đập vào tay mình, đập vào chân, vào người, chỉ cần là có thể tạo cho nàng ta cảm giác thanh tỉnh nàng ta liền đập.
Lúc đó, nàng đã muốn lý giải, nữ hài này rốt cuộc đã dùng thứ gì điều khiển cơ thể mình, xương nàng bị đập gãy toàn bộ, nàng rốt cuộc đã làm gì khiến cơ thể mình trở thành trạng thái như vậy?
Nhưng chỉ rất nhanh nàng biết, lại có một trường hợp khó lý giải vượt khỏi tầm kiểm soát của con người bình thường, nên nhanh chóng quên đi.
Nàng triệu tập Hồng Bang bị nàng sang bằng đưa Mã Tư về trại để chăm sóc. Nàng biết, khi Mã Tư tỉnh dậy một lần nữa cuộc sống của nó đã thay đổi.
Rồi nàng bắt đầu nghiên cứu cách khác, không còn muốn dùng phương thức dọa người như vậy để cải thiện ai đó. Mà nhất là Tri Dung, Tri Hạ, nàng sẽ đau lòng khi thấy các nàng chịu cảnh như Mã Tư.
Nàng chuyển qua thử bằng huyệt đạo. Lần này là một nữ hài khác, là một dị nữ xinh đẹp bị bán làm nô lệ cho một tên quan ghê tởm. Tên là Phù Dung, mười một tuổi. Lần này tự nhiên rất thành công, không đau đớn, chỉ cảm giác như mắt hình như sáng ra rất nhiều, có những thứ trước đây phải hết sức tập trung mới để ý thì bây giờ chỉ cần đảo vài vòng thì có thể nhận biết. Nhưng ở các giác quan khác lại không thấy thay đổi gì.
Tiến trình chậm làm chậm việc đến gần mục tiêu của mình.
Nàng lại thử trên một người khác, lần này là một nam hài thiểu năng, mười lăm tưởi tên là Ngốc Tử, là một trẻ mồ côi, giống với Phù Dung là người dị tộc xinh đẹp, nam hài bị bắt làm nam sủng bí mật cho một phú bà mập xấu xí. Nam hài này đúng là bị thiểu năng, trí óc của nó không phát triển được, dù đã thành niên nhưng vẫn như hài tử lên ba, vô cùng đáng tiếc, tiếc cho ánh mắt xanh biếc mê hoặc như đại dương và dung nhan như ngọc của hắn.
Trạng thái tình huống của nam hài chậm hơn so với Phù Dung rất nhiều. Nhưng về cơ bản, nó không phát triển như Phù Dung, mà cơ thể nó trở nên linh hoạt hơn, khi thử nghiệm đấu đối kháng, nó thường phản ánh một cách nhanh chóng theo bản năng. Về cơ bản nó không hoạt động theo một cách thông thường lấy não làm chủ bộ vì một phần não của nam hài kém phát triển, thứ hai khi thử nghiệm đánh tập kích thì nam hài hoàn toàn đỡ được tất cả mọi đòn dù bản thân chịu không ít vết thương.
Tiến trình thay đổi, nàng lại tiếp tục phải làm ra một lựa chọn khác.
Rốt cuộc thử đến người thứ ba. Người này đích xác là một người có bản lĩnh, lĩnh hội kinh mạch tu luyện vượt trội đáng kinh ngạc. Sáu giác quan được người này hoàn toàn lĩnh hội đi ra một cách chóng mặt. Rốt cuộc nàng đã biết, việc nhanh hay chậm đều phải dựa vào kinh nghiệm lĩnh hội và thói quen của nó, chứ không phải đả thông kinh mạch cho người khác liền trở thành cao thủ. Giống như, Phù Dung quen việc may vá, Ngốc Tử quen việc phản ứng cơ thể, còn người kia linh hoạt trên toàn phương diện.
Để đảm bảo an toàn cho Tri Dung, Tri Hạ nàng đành chọn cách này, dù có hơi lâu, nhưng chỉ cần cho các nàng đủ thời gian thì sớm muộn cũng thành công.
Đột nhiên nàng nhớ. Không biết chừng người thử nghiệm huyệt vị thứ ba của nàng hẳn đang ở bên cạnh Lê Hân đi.
Hân, ta không thể không làm vậy với chàng.
Thật xin lỗi.
/19
|