Cái được gọi là hôn lễ thế kỷ bao gồm hàng vạn bông hoa tươi sắc làm vật trang trí, phóng viên thi nhau đưa tin mới nhất, trang phục cưới lẫn sính lễ đều gây choáng ngộp.
Màn hình led siêu rộng, siêu nét, đang phát trọn bộ tất cả các ảnh cưới lẫn hình ảnh đời thường từ lúc vừa yêu nhau đến hiện tại của đôi uyên ương. Mọi lời chúc tốt đẹp vẫn đang diễn ra bên ly rượu mừng, cho tới khi đèn và màn hình ở giữa trung tâm sân khấu chợt tắt.
Trong khi mọi người đều đang hoang mang bàn tán, thì Ân Hiên Viên cũng có mặt trong bữa tiệc lại vô cùng háo hức khi hướng mắt nhìn lên màn hình chính.
Cô ta lại còn bắt đầu đếm ngược…
Một…hai…ba… Màn hình bất ngờ phát sáng trở lại, ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Nhiều người bày tỏ thái độ tò mò, nhưng Ân Mặc Dao thì hoàn toàn điềm tĩnh từ đầu tới cuối.
Bắt gặp vẻ mặt tâm cơ đắc ý của cô, Phương Cảnh Đình liền hỏi:
“Vợ anh lại bày trò gì rồi?”
Cô quay qua nhìn anh, tiện tay chỉnh lại vạt áo vest, rồi thong thả trả lời:
“Anh nghĩ sao nếu có người dám mua chuộc nhân viên của anh, để làm xấu mặt em?”
Nghe có vẻ như vấn đề khá nghiêm trọng, nhưng Phương Cảnh Đình vẫn đang bình thản với câu hỏi:
“Kẻ nào mà to gan vậy? Dám khiến vợ anh bận rộn ngay trong ngày trọng đại, nhất định không thể tha thứ.”
“Thì còn ai trồng khoai đất này nữa, cô chị gái cùng cha khác mẹ của Dao Dao em. Nếu không phải em sớm tính toán kỹ càng, tương kế tựu kế với chị ta, thì người xấu mặt bây giờ đã là vợ anh rồi.”
Ân Mặc Dao nói xong, cũng là lúc trên màn hình xuất hiện rất nhiều hình ảnh nhạy cảm của Ân Hiên Viên và Phương Quảng Trọng với một số tình nhân ngoài lề của họ, những bức ảnh được tạo hẳn thành một clip hoành tráng, ngay lập tức khiến cả buổi tiệc một dịp xôn xao.
Đôi tra nam tiện nữ Ân Hiên Viên và Phương Quảng Trọng một phen xanh mặt. Trong khi đó, bên cạnh hắn còn có vị hôn thê sắp cưới là đại tiểu thư của Phùng gia. Không riêng gì họ bị sốc, mà vị tiểu thư ấy cũng tức đỏ cả mắt.
“Phương Quảng Trọng, đồ tồi. Chuẩn bị nhìn công ty cỏn con của anh phá sản đi.” Phùng Lâm mắng xong. liền tức tối bỏ đi.
Hắn bắt kịp tình hình, liền lập tức đuổi theo. Trước lúc đó vẫn không quên giương đôi mắt sắc như dao lườm sang Ân Hiên Viên một cái. Hắn chính là kiểu ngồi không cũng trúng đạn, còn ả đã ngu mà cứ tỏ ra ta đây nguy hiểm.
Phen này thì toang hết đời tra nam tiện nữ. Không riêng gì hai nhân vật chính muốn độn thổ cho bớt nhục, thì hai bên ông bà Ân lẫn vợ chồng Phương Chí Thịnh cũng đang một quả đen mặt giữa chốn đông người.
Ân Mặc Dao lúc này vẫn đang hả hê che mắt Phương Cảnh Đình lại, sợ anh nhìn trúng mấy tấm ảnh khỏa thân của nhiều “mỹ nhân” trên màn ảnh, thì tối về lại gặp ác mộng. Cô chỉ đợi đến khi hết clip mới chịu buông tay. Lúc đó, MC của bữa tiệc cũng đã tiến lên sân khấu cáo lỗi vì “sự cố bất ngờ” vừa xảy ra.
Tuy không tận mắt nhìn thấy gì, nhưng nghe qua mấy lời bàn tán xung quanh, Phương Cảnh Đình vẫn dành cho cô dâu của mình một lời khen ngợi.
“Vợ anh giỏi lắm!”
“Quá khen! Được vậy cũng đều nhờ vào chồng em khéo bề dung túng.”
Ông khen bà, bà khen ông, chốt câu xong cũng liền hôn nhau say đắm.
…----------------…
Tàn tiệc trở về phòng tân hôn. Ân Mặc Dao vừa tắm rửa mát mẻ xong đã bị Phương Cảnh Đình lập tức bế lên giường với ý định vô cùng cần thiết.
“Này! Em biết anh định làm gì rồi nhé.”
Thấy cô lật bài ngửa, anh cũng chẳng ngại giấu giếm. Nhưng trước khi lên tiếng, cứ phải hôn liên tục mấy cái vào cổ đối phương, xong mới nói:
“Thì ngày quan trọng phải làm việc quan trọng. Anh cũng lớn tuổi rồi, cần có con, mà ba mẹ cũng cần cháu.”
“Nhưng em chưa muốn sinh con, trước mắt phải ổn định lại D&D (tập đoàn Ân thị sau đổi tên) đã.”
“Dễ mà. Anh giúp em!”
Chốt đề xong, Phương Cảnh Đình liền bắt đầu đi vào tư thế. Anh ở trên thân thể kiều diễm, hôn liên tục từ trán rồi dừng lại ở đôi môi căng mọng của cô gái thật lâu.
Sau đó, chuyện gì cần làm cũng phải làm. Khoảnh khắc mà Ân Mặc Dao từng tự nhủ phải “chiều” người đàn ông của mình nhiều hơn một chút, cuối cùng đã đến.
“Ưm… Anh này, từ từ thôi. Vết thương trên ngực đã lành hẳn đâu…”
“A~… Đình à, anh nhẹ thôi!”
Màn hình led siêu rộng, siêu nét, đang phát trọn bộ tất cả các ảnh cưới lẫn hình ảnh đời thường từ lúc vừa yêu nhau đến hiện tại của đôi uyên ương. Mọi lời chúc tốt đẹp vẫn đang diễn ra bên ly rượu mừng, cho tới khi đèn và màn hình ở giữa trung tâm sân khấu chợt tắt.
Trong khi mọi người đều đang hoang mang bàn tán, thì Ân Hiên Viên cũng có mặt trong bữa tiệc lại vô cùng háo hức khi hướng mắt nhìn lên màn hình chính.
Cô ta lại còn bắt đầu đếm ngược…
Một…hai…ba… Màn hình bất ngờ phát sáng trở lại, ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Nhiều người bày tỏ thái độ tò mò, nhưng Ân Mặc Dao thì hoàn toàn điềm tĩnh từ đầu tới cuối.
Bắt gặp vẻ mặt tâm cơ đắc ý của cô, Phương Cảnh Đình liền hỏi:
“Vợ anh lại bày trò gì rồi?”
Cô quay qua nhìn anh, tiện tay chỉnh lại vạt áo vest, rồi thong thả trả lời:
“Anh nghĩ sao nếu có người dám mua chuộc nhân viên của anh, để làm xấu mặt em?”
Nghe có vẻ như vấn đề khá nghiêm trọng, nhưng Phương Cảnh Đình vẫn đang bình thản với câu hỏi:
“Kẻ nào mà to gan vậy? Dám khiến vợ anh bận rộn ngay trong ngày trọng đại, nhất định không thể tha thứ.”
“Thì còn ai trồng khoai đất này nữa, cô chị gái cùng cha khác mẹ của Dao Dao em. Nếu không phải em sớm tính toán kỹ càng, tương kế tựu kế với chị ta, thì người xấu mặt bây giờ đã là vợ anh rồi.”
Ân Mặc Dao nói xong, cũng là lúc trên màn hình xuất hiện rất nhiều hình ảnh nhạy cảm của Ân Hiên Viên và Phương Quảng Trọng với một số tình nhân ngoài lề của họ, những bức ảnh được tạo hẳn thành một clip hoành tráng, ngay lập tức khiến cả buổi tiệc một dịp xôn xao.
Đôi tra nam tiện nữ Ân Hiên Viên và Phương Quảng Trọng một phen xanh mặt. Trong khi đó, bên cạnh hắn còn có vị hôn thê sắp cưới là đại tiểu thư của Phùng gia. Không riêng gì họ bị sốc, mà vị tiểu thư ấy cũng tức đỏ cả mắt.
“Phương Quảng Trọng, đồ tồi. Chuẩn bị nhìn công ty cỏn con của anh phá sản đi.” Phùng Lâm mắng xong. liền tức tối bỏ đi.
Hắn bắt kịp tình hình, liền lập tức đuổi theo. Trước lúc đó vẫn không quên giương đôi mắt sắc như dao lườm sang Ân Hiên Viên một cái. Hắn chính là kiểu ngồi không cũng trúng đạn, còn ả đã ngu mà cứ tỏ ra ta đây nguy hiểm.
Phen này thì toang hết đời tra nam tiện nữ. Không riêng gì hai nhân vật chính muốn độn thổ cho bớt nhục, thì hai bên ông bà Ân lẫn vợ chồng Phương Chí Thịnh cũng đang một quả đen mặt giữa chốn đông người.
Ân Mặc Dao lúc này vẫn đang hả hê che mắt Phương Cảnh Đình lại, sợ anh nhìn trúng mấy tấm ảnh khỏa thân của nhiều “mỹ nhân” trên màn ảnh, thì tối về lại gặp ác mộng. Cô chỉ đợi đến khi hết clip mới chịu buông tay. Lúc đó, MC của bữa tiệc cũng đã tiến lên sân khấu cáo lỗi vì “sự cố bất ngờ” vừa xảy ra.
Tuy không tận mắt nhìn thấy gì, nhưng nghe qua mấy lời bàn tán xung quanh, Phương Cảnh Đình vẫn dành cho cô dâu của mình một lời khen ngợi.
“Vợ anh giỏi lắm!”
“Quá khen! Được vậy cũng đều nhờ vào chồng em khéo bề dung túng.”
Ông khen bà, bà khen ông, chốt câu xong cũng liền hôn nhau say đắm.
…----------------…
Tàn tiệc trở về phòng tân hôn. Ân Mặc Dao vừa tắm rửa mát mẻ xong đã bị Phương Cảnh Đình lập tức bế lên giường với ý định vô cùng cần thiết.
“Này! Em biết anh định làm gì rồi nhé.”
Thấy cô lật bài ngửa, anh cũng chẳng ngại giấu giếm. Nhưng trước khi lên tiếng, cứ phải hôn liên tục mấy cái vào cổ đối phương, xong mới nói:
“Thì ngày quan trọng phải làm việc quan trọng. Anh cũng lớn tuổi rồi, cần có con, mà ba mẹ cũng cần cháu.”
“Nhưng em chưa muốn sinh con, trước mắt phải ổn định lại D&D (tập đoàn Ân thị sau đổi tên) đã.”
“Dễ mà. Anh giúp em!”
Chốt đề xong, Phương Cảnh Đình liền bắt đầu đi vào tư thế. Anh ở trên thân thể kiều diễm, hôn liên tục từ trán rồi dừng lại ở đôi môi căng mọng của cô gái thật lâu.
Sau đó, chuyện gì cần làm cũng phải làm. Khoảnh khắc mà Ân Mặc Dao từng tự nhủ phải “chiều” người đàn ông của mình nhiều hơn một chút, cuối cùng đã đến.
“Ưm… Anh này, từ từ thôi. Vết thương trên ngực đã lành hẳn đâu…”
“A~… Đình à, anh nhẹ thôi!”
/66
|