Phương Cảnh Đình nói, ghét của nào trời trao của đó ư? Nếu thật sự có ngày đó, không biết Ân Mặc Dao sẽ sung sướng hay cảm thấy bất hạnh? Chứ hiện tại sau khi nghe xong, thì cô đã cười phá lên.
"Nếu anh dám sống với tôi cả đời, thì bổn tiểu thư cũng chẳng ngại cùng anh chăn gối hằng đêm đâu."
Ý của Ân Mặc Dao rõ là đang không tin vào những gì người đàn ông vừa nói. Cô cũng không tin, anh sẽ thích cô, mà nếu có thích thì cô cũng sẽ từ chối kiểu nam nhân lạnh lùng này thôi.
"Đó là cô tự nói, bổn thiếu gia không ép." Phương Cảnh Đình vẫn ung dung.
"Ừ, tôi nói thì nhất định sẽ nhớ." Cô gật đầu chắc nịch.
Sau đó, anh chỉ cười chứ không nói gì thêm. Ân Mặc Dao cũng vậy, trong lúc đó cô đã do dự hồi lâu, mới khẽ lên tiếng:
"Thật ra thì, mấy đêm liền tôi đều không thể ngủ ngon giấc. Đêm nay cũng vậy, nên tôi định uống chút rượu để xem có dễ vào giấc hơn hay không... Anh có muốn uống một chút với tôi?"
"Ừm! Qua đó tự chọn rượu đi, tôi lên sân thượng chờ trước." Phương Cảnh Đình quyết định rất nhanh chóng, nói xong cũng lập tức thu dọn lại bàn làm việc, rồi rời đi trước.
Không lâu sau, Ân Mặc Dao mang rượu tới. Vô tình lại bắt gặp dáng vẻ thâm trầm nhìn về xa xăm của anh, mà lòng cô cũng thấy phức tạp.
Chậm bước đến gần, đặt rượu và ly xuống trước, song cô mới ngồi sau. Lúc này, Phương Cảnh Đình khui rượu rót ra ly và anh lại cười một cách khó hiểu khi thấy Ân Mặc Dao rất nhanh đã nhận lấy ly rượu, uống liền một ngụm nhưng sau đó lại nhăn mặt, cau mày, há miệng cho bay ra hơi rượu.
"Không biết uống, nhưng lại thích rủ rê người khác." Anh tỏ ý chê bai.
Ân Mặc Dao lập tức lấy lại thần thái và cất lời biện minh: "Tại rượu này khó uống quá thôi, chứ thường thì tửu lượng của tôi phải cả chai mới say đấy."
"Chai rượu trái cây đó sao?" Phương Cảnh Đình lại cười.
Khi anh đang thong thả thưởng thức ly rượu loại mạnh nhất trong tủ của mình, thì cô gái bên cạnh đã xụ mặt buồn hiu với đôi gò má ửng hồng.
Ân Mặc Dao, đô một ly. Mà một khi đã say, thì cảm xúc được thổ lộ ra ngoài sẽ luôn là thứ chân thật nhất.
"Đó giờ, tôi làm gì được nếm thử mấy hương vị xa xỉ này đâu mà biết cái nào mạnh, cái nào nhẹ, ngon hay dở. Anh nói đúng rồi đó, trước kia tôi chỉ toàn uống rượu trái cây thôi, nhưng so ra cái đó rẻ mà lại ngon hơn cái thứ đắng ngắt đắt tiền này nhiều."
Cô thả lỏng vào thành ghế, giương đôi mắt mông lung vì ngà say nhìn ra cảnh sắc lấp lánh đèn ở phía xa xa của thành phố hoa lệ.
Phương Cảnh Đình cũng trở nên trầm lặng, âm thầm dõi theo cảm xúc của người phụ nữ.
"Chắc anh cũng cho người điều tra về tôi rồi đúng không? Biết tôi là đứa con gái thiếu thốn tình thương của mẹ, còn bị ba ruột ghét bỏ, chị gái cùng cha khác mẹ thì lén lút cấu kết với bạn trai cũ âm thầm hãm hại. Tôi 25 tuổi rồi, nhưng sự nghiệp chưa có, không tiền, không tình, lẻ loi một mình trên dòng đời tấp nập này. À mà không, nếu chẳng phải tại tôi trước kia ngu muội, bị cái tên tra nam khốn kiếp kia dụ dỗ, bắt tôi từ bỏ công việc vừa mới bắt đầu của mình, thì bây giờ cái tên Song Khiết đã đứng trên đỉnh cao của nền tảng thiết kế rồi.
Anh biết không, tôi ngu ngốc lắm. Tôi yêu hắn ta đến điên dại, mù quáng, yêu đến mức suýt nữa mất mạng vì tình. Nếu không phải ông trời thương xót, cho tôi trùng sinh sống lại, xuyên về quá khứ thay đổi bi kịch, thì giờ này, chắc cỏ xanh đã mọc đầy mộ nhỏ."
Một phút trải lòng khi tâm hồn nhuốm chút men say. Ân Mặc Dao tự thú nhận tất cả, tự nói rồi lại tự cười giễu cợt bản thân.
Người đàn ông bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, tuy có nhiều chỗ khó hiểu, nhưng anh không hỏi, mà lúc này lại đang nghĩ tới cái tên Song Khiết cô vừa nhắc tới.
Đúng là anh đã kêu La Kiến Hầu điều tra về cô, cũng sớm biết được hoàn cảnh bất hạnh ấy, nhưng vấn đề Mặc Dao hứa sẽ giúp anh kiếm tiền từ những thiết kế của Song Khiết lại không tìm thấy manh mối. Hóa ra, Ân Mặc Dao mới chính là nhà thiết kế bí ẩn đã biến mất nhiều năm đó.
Song Khiết từng có một bản thiết kế giày cao gót mang tên Thiên Vũ được giới kinh doanh phát hiện trong cuộc thi lớn, chính bản thiết kế đó gây điêu đứng thị trường một thời, nhưng sau này không ai thấy đôi giày ấy xuất hiện, cũng chẳng thấy cái tên Song Khiết góp mặt trên lĩnh vực thiết kế thời trang.
Cho đến hiện tại, người luôn tìm kiếm Song Khiết vẫn là Phương Cảnh Đình. Không ngờ, cô ấy vậy mà lại đang ở ngay bên cạnh, còn chuẩn bị ký hợp đồng với anh.
Đây có được gọi là một đoạn nhân duyên do trời sắp đặt?
"Nếu anh dám sống với tôi cả đời, thì bổn tiểu thư cũng chẳng ngại cùng anh chăn gối hằng đêm đâu."
Ý của Ân Mặc Dao rõ là đang không tin vào những gì người đàn ông vừa nói. Cô cũng không tin, anh sẽ thích cô, mà nếu có thích thì cô cũng sẽ từ chối kiểu nam nhân lạnh lùng này thôi.
"Đó là cô tự nói, bổn thiếu gia không ép." Phương Cảnh Đình vẫn ung dung.
"Ừ, tôi nói thì nhất định sẽ nhớ." Cô gật đầu chắc nịch.
Sau đó, anh chỉ cười chứ không nói gì thêm. Ân Mặc Dao cũng vậy, trong lúc đó cô đã do dự hồi lâu, mới khẽ lên tiếng:
"Thật ra thì, mấy đêm liền tôi đều không thể ngủ ngon giấc. Đêm nay cũng vậy, nên tôi định uống chút rượu để xem có dễ vào giấc hơn hay không... Anh có muốn uống một chút với tôi?"
"Ừm! Qua đó tự chọn rượu đi, tôi lên sân thượng chờ trước." Phương Cảnh Đình quyết định rất nhanh chóng, nói xong cũng lập tức thu dọn lại bàn làm việc, rồi rời đi trước.
Không lâu sau, Ân Mặc Dao mang rượu tới. Vô tình lại bắt gặp dáng vẻ thâm trầm nhìn về xa xăm của anh, mà lòng cô cũng thấy phức tạp.
Chậm bước đến gần, đặt rượu và ly xuống trước, song cô mới ngồi sau. Lúc này, Phương Cảnh Đình khui rượu rót ra ly và anh lại cười một cách khó hiểu khi thấy Ân Mặc Dao rất nhanh đã nhận lấy ly rượu, uống liền một ngụm nhưng sau đó lại nhăn mặt, cau mày, há miệng cho bay ra hơi rượu.
"Không biết uống, nhưng lại thích rủ rê người khác." Anh tỏ ý chê bai.
Ân Mặc Dao lập tức lấy lại thần thái và cất lời biện minh: "Tại rượu này khó uống quá thôi, chứ thường thì tửu lượng của tôi phải cả chai mới say đấy."
"Chai rượu trái cây đó sao?" Phương Cảnh Đình lại cười.
Khi anh đang thong thả thưởng thức ly rượu loại mạnh nhất trong tủ của mình, thì cô gái bên cạnh đã xụ mặt buồn hiu với đôi gò má ửng hồng.
Ân Mặc Dao, đô một ly. Mà một khi đã say, thì cảm xúc được thổ lộ ra ngoài sẽ luôn là thứ chân thật nhất.
"Đó giờ, tôi làm gì được nếm thử mấy hương vị xa xỉ này đâu mà biết cái nào mạnh, cái nào nhẹ, ngon hay dở. Anh nói đúng rồi đó, trước kia tôi chỉ toàn uống rượu trái cây thôi, nhưng so ra cái đó rẻ mà lại ngon hơn cái thứ đắng ngắt đắt tiền này nhiều."
Cô thả lỏng vào thành ghế, giương đôi mắt mông lung vì ngà say nhìn ra cảnh sắc lấp lánh đèn ở phía xa xa của thành phố hoa lệ.
Phương Cảnh Đình cũng trở nên trầm lặng, âm thầm dõi theo cảm xúc của người phụ nữ.
"Chắc anh cũng cho người điều tra về tôi rồi đúng không? Biết tôi là đứa con gái thiếu thốn tình thương của mẹ, còn bị ba ruột ghét bỏ, chị gái cùng cha khác mẹ thì lén lút cấu kết với bạn trai cũ âm thầm hãm hại. Tôi 25 tuổi rồi, nhưng sự nghiệp chưa có, không tiền, không tình, lẻ loi một mình trên dòng đời tấp nập này. À mà không, nếu chẳng phải tại tôi trước kia ngu muội, bị cái tên tra nam khốn kiếp kia dụ dỗ, bắt tôi từ bỏ công việc vừa mới bắt đầu của mình, thì bây giờ cái tên Song Khiết đã đứng trên đỉnh cao của nền tảng thiết kế rồi.
Anh biết không, tôi ngu ngốc lắm. Tôi yêu hắn ta đến điên dại, mù quáng, yêu đến mức suýt nữa mất mạng vì tình. Nếu không phải ông trời thương xót, cho tôi trùng sinh sống lại, xuyên về quá khứ thay đổi bi kịch, thì giờ này, chắc cỏ xanh đã mọc đầy mộ nhỏ."
Một phút trải lòng khi tâm hồn nhuốm chút men say. Ân Mặc Dao tự thú nhận tất cả, tự nói rồi lại tự cười giễu cợt bản thân.
Người đàn ông bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, tuy có nhiều chỗ khó hiểu, nhưng anh không hỏi, mà lúc này lại đang nghĩ tới cái tên Song Khiết cô vừa nhắc tới.
Đúng là anh đã kêu La Kiến Hầu điều tra về cô, cũng sớm biết được hoàn cảnh bất hạnh ấy, nhưng vấn đề Mặc Dao hứa sẽ giúp anh kiếm tiền từ những thiết kế của Song Khiết lại không tìm thấy manh mối. Hóa ra, Ân Mặc Dao mới chính là nhà thiết kế bí ẩn đã biến mất nhiều năm đó.
Song Khiết từng có một bản thiết kế giày cao gót mang tên Thiên Vũ được giới kinh doanh phát hiện trong cuộc thi lớn, chính bản thiết kế đó gây điêu đứng thị trường một thời, nhưng sau này không ai thấy đôi giày ấy xuất hiện, cũng chẳng thấy cái tên Song Khiết góp mặt trên lĩnh vực thiết kế thời trang.
Cho đến hiện tại, người luôn tìm kiếm Song Khiết vẫn là Phương Cảnh Đình. Không ngờ, cô ấy vậy mà lại đang ở ngay bên cạnh, còn chuẩn bị ký hợp đồng với anh.
Đây có được gọi là một đoạn nhân duyên do trời sắp đặt?
/66
|