“Tuyết Tuyết, cái này quá mắc rồi…Không cần thiết phải như thế!” Nhữ Giao hốt hoảng kéo kéo tay áo Thiên tuyết, hi vọng cô ngừng lại. Chỉ một bức tranh mà giá bán đã hơn ba tỉ rồi! Còn tăng nữa khẳng định lỗ.
Thiên Tuyết vỗ vỗ mu bàn tay của Nhữ Giao tỏ vẻ trấn an, sau đó lại tiếp tục cùng bọn họ theo đến cùng.
“Con mẹ nó, các người cần bức tranh này vậy sao? Tại sao từ nãy đến giờ bao nhiêu là món lại không mua, đến cái này cũng không nhường lại cho tôi!”
Thiên Tuyết trong lòng phỉ báng bọn người kia ngàn vạn lần, tiền của cô ra nhiều như vậy cô đương nhiên tiếc. Nhưng mà tiếc thì làm thế nào?
“Ba tỉ năm trăm nghìn!”
“Ba tỉ tám trăm nghìn!”
“Bốn tỉ!” Thiên Tuyết cắn răng hô lên. Lần này mà còn không được thì cô có mà chịu! Nghị lực không đủ, không thể bước tiếp a!
“Bốn tỉ lần một…lần hai…lần ba…Thành giao!” Người điều khiển chương trình kết thúc lần đấu giá của vật số mười ba, sau đó âm thầm lau mồ hôi một cái. Vật này có lẽ là vật có giá trị cao nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay rồi!
Tuy là bức tranh The creation of Adam ( Sự sáng tạo ra Adam) của Michelangelo có không ít người mong muốn. Nhưng là say mê cũng có cái giá của nó. Này cô gái kia điên rồi, bọn họ đành bỏ qua lần này, xem như cô cũng là người có tiền, chào hỏi vài câu.
Nhưng mà đáng tiếc, bọn họ còn chưa kịp làm gì Thiên Tuyết đã lấy đồ đi mất.
“Nhữ Giao, cô khẳng định anh trai cô có thể thích món quà này?” Thiên Tuyết nghiêng đầu cười khổ. Sở thích cũng thật thông minh!
“Ừm, anh ấy từng nói qua mấy lần…Nhưng mà quà thế này anh ấy có lẽ không nên nhận!” Nhữ Giao gật gật đầu nói nhỏ.
“Cái gì cũng có cái giá của nó…Anh ta có nhận được thứ đáng giá thế này hay không cũng phải xem bản lãnh của anh ta đi!” Thiên Tuyết quay qua bên kia lầu bầu vài câu, sau đó vui vẻ tiễn đưa “tiền” của mình đi mất.
Quà a quà, hôm nay tao tiễn mày đi mất. Ngày sau nhớ dẫn theo chồng con mày trở về! Chớ bỏ rơi tao!
Thiên Tuyết cầu nguyện vài câu, liền thấy một người thanh niên khá tuấn tú bước vào ngồi đối diện. Rất trẻ! Đây là ấn tượng đầu tiên của Thiên Tuyết. Nhưng mà thật đáng buồn. Người sáng sủa như thế lại là kẻ quái nhân!
“Anh…” Nhữ Giao hô lên một tiếng, liền cùng cô giới thiệu.
“Anh Nhữ, chào anh. Không nói vòng vèo, tôi xin trực tiếp luôn. Ở phía đông nam Mĩ xảy ra dịch bệnh, hiện gờ người chết đã lên đến một ngàn người, nhưng vẫn chưa có ai thoát cả, tốc độ lây nhiễm lại vô cùng nhanh, không có thuốc đặc trị. Vấn đề rất đơn gản, muốn mời anh xem một chút! Đây là quà gặp mặt. Chỉ cần anh có thể giúp được đương nhiên sẽ có thứ hậu tạ! Rất mong suy nghĩ của anh!”
Thiên Tuyết không muốn mất thời gian liền thẳng thắn nói hết, giúp thì sẽ giúp, không giúp thì thôi! Nhữ Kiệt là một người đặc biệt thần kinh.Cũng phải xem hôm nay anh ta có hứng thú hay không đã!
Nhữ Giao có chút không hiểu, anh cô làm giáo sư a, không phải bác sĩ. Cái vấn đề này không thể đặt ở đây đi!
Ngay cả Nhữ Kiệt cũng thoáng kinh ngạc, sau đó là tò mò. Cô làm thế nào biết anh là bác sĩ? Hơn nữa vấn đề này liền giao tới, ngay cả quà ra mắt cũng đều chuẩn bị rôi!
Đánh giá cô nhiều hơn một lần, Nhữ Kiệt đột nhiên có chút suy nghĩ. Nhìn qua vẫn chưa đến hai mươi đâu, thế nhưng biết không ít chuyện!
“Được! Có rảnh đến thăm tôi một chút, có thể tôi sẽ khám cho cô!” Nhữ Kiệt vui vẻ phất phất tay, sau đó nhướng mi “Có người tìm cô sao?” Bởi vì liên quan đến công việc nên hắn đặc biệt nhạy cảm chú ý đến âm thanh phát ra.
“A” Thiên Tuyết kinh ngạc sau đó nhìn ra bên ngoài lại vui vẻ gật đầu. Tìm được cũng thật nhanh!
“Cẩn thận việc ăn uống, dùng loại thuốc đó nhiều quá không tốt!” Nhữ Kiệt uống xong nhấp nháp cà phê tốt bụng nhắc hở.
“Anh…đây là quà của Tuyết Tuyết cho anh. Là ‘The creation of Adam’ nha. Rất có thành ý phải không?” Nhữ Giao vuốt vuốt bức tranh cười cười hỏi. Cô cũng không ngờ Thiên Tuyết giàu như vậy...So ra với Tư Đồ Thiển, có lẽ hơn chứ không kém!
Mắt Nhữ Kiệt lóe lên một cái. Điều tra về hắn cũng thật kĩ! Không tầm thường! Tiểu mĩ nhân có thành ý hắn đương nhiên không từ chối!
Thiên Tuyết vỗ vỗ mu bàn tay của Nhữ Giao tỏ vẻ trấn an, sau đó lại tiếp tục cùng bọn họ theo đến cùng.
“Con mẹ nó, các người cần bức tranh này vậy sao? Tại sao từ nãy đến giờ bao nhiêu là món lại không mua, đến cái này cũng không nhường lại cho tôi!”
Thiên Tuyết trong lòng phỉ báng bọn người kia ngàn vạn lần, tiền của cô ra nhiều như vậy cô đương nhiên tiếc. Nhưng mà tiếc thì làm thế nào?
“Ba tỉ năm trăm nghìn!”
“Ba tỉ tám trăm nghìn!”
“Bốn tỉ!” Thiên Tuyết cắn răng hô lên. Lần này mà còn không được thì cô có mà chịu! Nghị lực không đủ, không thể bước tiếp a!
“Bốn tỉ lần một…lần hai…lần ba…Thành giao!” Người điều khiển chương trình kết thúc lần đấu giá của vật số mười ba, sau đó âm thầm lau mồ hôi một cái. Vật này có lẽ là vật có giá trị cao nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay rồi!
Tuy là bức tranh The creation of Adam ( Sự sáng tạo ra Adam) của Michelangelo có không ít người mong muốn. Nhưng là say mê cũng có cái giá của nó. Này cô gái kia điên rồi, bọn họ đành bỏ qua lần này, xem như cô cũng là người có tiền, chào hỏi vài câu.
Nhưng mà đáng tiếc, bọn họ còn chưa kịp làm gì Thiên Tuyết đã lấy đồ đi mất.
“Nhữ Giao, cô khẳng định anh trai cô có thể thích món quà này?” Thiên Tuyết nghiêng đầu cười khổ. Sở thích cũng thật thông minh!
“Ừm, anh ấy từng nói qua mấy lần…Nhưng mà quà thế này anh ấy có lẽ không nên nhận!” Nhữ Giao gật gật đầu nói nhỏ.
“Cái gì cũng có cái giá của nó…Anh ta có nhận được thứ đáng giá thế này hay không cũng phải xem bản lãnh của anh ta đi!” Thiên Tuyết quay qua bên kia lầu bầu vài câu, sau đó vui vẻ tiễn đưa “tiền” của mình đi mất.
Quà a quà, hôm nay tao tiễn mày đi mất. Ngày sau nhớ dẫn theo chồng con mày trở về! Chớ bỏ rơi tao!
Thiên Tuyết cầu nguyện vài câu, liền thấy một người thanh niên khá tuấn tú bước vào ngồi đối diện. Rất trẻ! Đây là ấn tượng đầu tiên của Thiên Tuyết. Nhưng mà thật đáng buồn. Người sáng sủa như thế lại là kẻ quái nhân!
“Anh…” Nhữ Giao hô lên một tiếng, liền cùng cô giới thiệu.
“Anh Nhữ, chào anh. Không nói vòng vèo, tôi xin trực tiếp luôn. Ở phía đông nam Mĩ xảy ra dịch bệnh, hiện gờ người chết đã lên đến một ngàn người, nhưng vẫn chưa có ai thoát cả, tốc độ lây nhiễm lại vô cùng nhanh, không có thuốc đặc trị. Vấn đề rất đơn gản, muốn mời anh xem một chút! Đây là quà gặp mặt. Chỉ cần anh có thể giúp được đương nhiên sẽ có thứ hậu tạ! Rất mong suy nghĩ của anh!”
Thiên Tuyết không muốn mất thời gian liền thẳng thắn nói hết, giúp thì sẽ giúp, không giúp thì thôi! Nhữ Kiệt là một người đặc biệt thần kinh.Cũng phải xem hôm nay anh ta có hứng thú hay không đã!
Nhữ Giao có chút không hiểu, anh cô làm giáo sư a, không phải bác sĩ. Cái vấn đề này không thể đặt ở đây đi!
Ngay cả Nhữ Kiệt cũng thoáng kinh ngạc, sau đó là tò mò. Cô làm thế nào biết anh là bác sĩ? Hơn nữa vấn đề này liền giao tới, ngay cả quà ra mắt cũng đều chuẩn bị rôi!
Đánh giá cô nhiều hơn một lần, Nhữ Kiệt đột nhiên có chút suy nghĩ. Nhìn qua vẫn chưa đến hai mươi đâu, thế nhưng biết không ít chuyện!
“Được! Có rảnh đến thăm tôi một chút, có thể tôi sẽ khám cho cô!” Nhữ Kiệt vui vẻ phất phất tay, sau đó nhướng mi “Có người tìm cô sao?” Bởi vì liên quan đến công việc nên hắn đặc biệt nhạy cảm chú ý đến âm thanh phát ra.
“A” Thiên Tuyết kinh ngạc sau đó nhìn ra bên ngoài lại vui vẻ gật đầu. Tìm được cũng thật nhanh!
“Cẩn thận việc ăn uống, dùng loại thuốc đó nhiều quá không tốt!” Nhữ Kiệt uống xong nhấp nháp cà phê tốt bụng nhắc hở.
“Anh…đây là quà của Tuyết Tuyết cho anh. Là ‘The creation of Adam’ nha. Rất có thành ý phải không?” Nhữ Giao vuốt vuốt bức tranh cười cười hỏi. Cô cũng không ngờ Thiên Tuyết giàu như vậy...So ra với Tư Đồ Thiển, có lẽ hơn chứ không kém!
Mắt Nhữ Kiệt lóe lên một cái. Điều tra về hắn cũng thật kĩ! Không tầm thường! Tiểu mĩ nhân có thành ý hắn đương nhiên không từ chối!
/120
|