Sau khi cuộc thi kết thúc, chỉ chọn được ba người, Lãnh Ngạo cũng không nói gì, xoay người đi mất. Còn Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn tới nhìn lui sau đó tránh ánh mắt của mọi người, tìm một góc khuất nói chuyện với Diêu Quân Hàn.
“Này, cái này cho cậu, tạm thời nói với bộ phận của cậu phát hành bài này đi! Đây là ý của Lãnh tiên sinh! Anh ấy hi vọng càng nhanh càng tốt!”
Thiên Tuyết có thiện ý mang bài nhạc phổ lúc nãy của Lãnh Ngạo vẽ bậy, tùy tiện mang cho Diêu Quân Hàn. Đây cũng là cô có ý tốt! Lần đầu tiên ra mắt công chúng, số tiền Diêu quân Hàn mang lại không nhỏ, chí ích là cán mức kỉ lục. Đối với người mới vào nghề thì hết sức đáng ngưỡng mộ. Cô cũng có ham muốn chiếm một chút, dù sao tiền cũng vào "N&T"! Của Lãnh Ngạo không phải của cô sao a?
Diêu Quân Hàn nhìn thứ trên tay, mang theo nghi hoặc, nhưng vẫn im lặng, gật đầu một cái.
Thiên Tuyết đạt thành ý muốn, nhanh chóng đuổi theo bóng dáng người đàn ông kia, mất công lát nữa lại dẫm phải đuôi của hắn!
Trung tâm thương mại.
“Này, không cần, cũng quá nhiều đi…Em có thể tự chọn, anh đứng yên đó!”
Thiên Tuyết đưa tay ngăn cản hành động của Lãnh ngạo. hắn phất tay một cái liền lấy gần hết hàng của người ta. Như vậy cô không phải sẽ bị ông chủ của trung tâm này dùng công phu sư tử ngoạm cắn hết tiền trong túi cô đi? Quá lãng phí!
Lãnh Nạo một bộ dáng tùy ý cô, tìm chỗ ngồi xuống xem tạp chí. Cũng muốn xem cô gái nhỏ của hắn sẽ chọn được cái gì! Dù sao đồ của cô cũng quá ít, đi mua thêm một chút, thuận tiện thu phục tâm cô!
Thiên Tuyết quay qua quay lại, cũng không lấy được cái gì nhiều, mua chút đồ ăn vặt liền xong rồi!
Khoé mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trưng bày trong tủ kính, vô cùng nổi bật, kiểu dáng nam. Đây không phải là bản vẽ của cô cho Thiên Thụy sao? Cũng đã mấy tháng rồi, ra lò cũng không sai. Chỉ là giá cả, quá mắc! Cô nhớ thiết kế nó rõ ràng đơn giản như vậy, thế nhưng bán giá trên trời! Cho dù Thiên Thụy có muốn mua thứ này, e rằng cũng không phải là chuyện dễ! Nhưng vẫn là hàng bán chạy? Đã như vậy thì vì cái gì không chia cho cô chút tiền hoa hồng? Ngay cả chi phí bản quyền cũng không có?
“Cho tôi xem cái này!” Thiên Tuyết gật gật đầu kĩ lưỡng quan sát một phen, sau đó mới hào phóng quẹt thẻ.
Ở thế giới của cô thì cái này rất có danh tiếng, cho Lãnh Ngạo hẳn là không làm mất mặt hắn nha!
Lúc Thiên Tuyết quay lại, cùng nhau đi cùng hắn, Lãnh Ngạo vốn định nắm tay của cô, nhưng Thiên Tuyết đã tự động khoác lấy cánh tay của hắn một cách tự nhiên, trong lòng hắn thoả mãn, lặng lẽ buông lõng tay xuống.
Thiên Tuyết ôm cánh tay của hắn nửa người dựa vào hắn, vui vẻ nói: “Đi như vầy hình như thật đúng là có thể tiết kiệm một chút thể lực đó hì hì!”
Lãnh Ngạo: “…”
Thiên Tuyết nghĩ một chút lại muốn đi chọn một cái điện thoại, vì vậy tiếp tục để hắn đứng đợi, khi ra ngoài, chỉ thấy Lãnh Ngạo nói chuyện điện thoại xong vừa mới thu hồi điện thoại di động, hai cô gái trẻ liền xáp tới.
“Tiên sinh, bọn em có thể vinh hạnh được xin số điện thoại của anh được không?” Cô gái chớp chớp mắt nhìn về phía hắn, trang điểm tinh xảo, nụ cười tươi đầy mê hoặc, trong mắt không giấu nổi vẻ hâm mộ.
Những năm gần đây vì sao con gái bắt chuyện đều trực tiếp như vậy, vừa gặp mặt là hỏi xin số điện thoại chứ? Lẽ nào thủ đoạn đụng phải một cái đã nhân cơ hội ngã vào trong lòng đã không còn được lưu hành sao? Thiên Tuyết cảm khái một tiếng, trừng mắt hướng về Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo thì lại trước sau như một hoàn toàn không có biểu cảm gì. Trong lòng lại nghĩ một chút, có nên đá bọn họ đi hay không.
Khí chất của hắn thực sự quá xuất chúng, hơn nữa phục sức trên người của hắn chứng minh hắn tuyệt đối rất giàu có, bởi vậy cô gái không cam lòng, đang muốn không ngừng cố gắng, nhưng không nghĩ bên cạnh bỗng nhiên xông ra đến một người.
Thiên Tuyết đi tới trước mặt Lãnh Ngạo, hướng hắn bày ra một ánh mắt lẳng lơ: “Anh chàng đẹp trai, có thể cho tôi số điện thoại của anh được hay không?”
Lạnh Ngạo nhìn cô, gật đầu nói: “Được.” Sau đó kéo tay cô qua, lấy ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng viết xuống một chuỗi chữ số.
Lòng bàn tay Thiên Tuyết bị hắn vẽ lên làm có hơi chút ngứa ngái, muốn rút tay về, lại bị Lãnh Ngạo nắm chặt không tha.
“Tôi đây làm bạn gái của anh có được hay không?” Thiên Tuyết tiếp tục được voi đòi tiên.
“Được.”
Thiên Tuyết đắc ý hướng về phía hai cô gái kia đưa tay ra làm động tác thắng lợi, sau đó ôm cánh tay của Lãnh Ngạo vui vẻ rời đi, mà vừa mới nãy mặt còn không có cảm xúc gì thì Lãnh Ngạo giờ đây vẻ mặt cũng nhu hòa mặc cho cô trêu chọc người, hai người trai tài gái sắc ngọt ngào thắm thiết vô cùng, chỉ để lại hai cô gái mắt miệng há hốc đứng chết lặng trong gió.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Thiên Tuyết rốt cục không kiềm được vui vẻ ra mặt.
Lãnh Ngạo ánh mắt hiền hòa: “Chơi có vui không?”
“Không vui em sẽ chơi sao!” Thiên Tuyết tràn trề sức sống, “Thưởng cho anh!” còn vui vẻ đưa cho hắn thứ mình vừa mua.
“Này, cái này cho cậu, tạm thời nói với bộ phận của cậu phát hành bài này đi! Đây là ý của Lãnh tiên sinh! Anh ấy hi vọng càng nhanh càng tốt!”
Thiên Tuyết có thiện ý mang bài nhạc phổ lúc nãy của Lãnh Ngạo vẽ bậy, tùy tiện mang cho Diêu Quân Hàn. Đây cũng là cô có ý tốt! Lần đầu tiên ra mắt công chúng, số tiền Diêu quân Hàn mang lại không nhỏ, chí ích là cán mức kỉ lục. Đối với người mới vào nghề thì hết sức đáng ngưỡng mộ. Cô cũng có ham muốn chiếm một chút, dù sao tiền cũng vào "N&T"! Của Lãnh Ngạo không phải của cô sao a?
Diêu Quân Hàn nhìn thứ trên tay, mang theo nghi hoặc, nhưng vẫn im lặng, gật đầu một cái.
Thiên Tuyết đạt thành ý muốn, nhanh chóng đuổi theo bóng dáng người đàn ông kia, mất công lát nữa lại dẫm phải đuôi của hắn!
Trung tâm thương mại.
“Này, không cần, cũng quá nhiều đi…Em có thể tự chọn, anh đứng yên đó!”
Thiên Tuyết đưa tay ngăn cản hành động của Lãnh ngạo. hắn phất tay một cái liền lấy gần hết hàng của người ta. Như vậy cô không phải sẽ bị ông chủ của trung tâm này dùng công phu sư tử ngoạm cắn hết tiền trong túi cô đi? Quá lãng phí!
Lãnh Nạo một bộ dáng tùy ý cô, tìm chỗ ngồi xuống xem tạp chí. Cũng muốn xem cô gái nhỏ của hắn sẽ chọn được cái gì! Dù sao đồ của cô cũng quá ít, đi mua thêm một chút, thuận tiện thu phục tâm cô!
Thiên Tuyết quay qua quay lại, cũng không lấy được cái gì nhiều, mua chút đồ ăn vặt liền xong rồi!
Khoé mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trưng bày trong tủ kính, vô cùng nổi bật, kiểu dáng nam. Đây không phải là bản vẽ của cô cho Thiên Thụy sao? Cũng đã mấy tháng rồi, ra lò cũng không sai. Chỉ là giá cả, quá mắc! Cô nhớ thiết kế nó rõ ràng đơn giản như vậy, thế nhưng bán giá trên trời! Cho dù Thiên Thụy có muốn mua thứ này, e rằng cũng không phải là chuyện dễ! Nhưng vẫn là hàng bán chạy? Đã như vậy thì vì cái gì không chia cho cô chút tiền hoa hồng? Ngay cả chi phí bản quyền cũng không có?
“Cho tôi xem cái này!” Thiên Tuyết gật gật đầu kĩ lưỡng quan sát một phen, sau đó mới hào phóng quẹt thẻ.
Ở thế giới của cô thì cái này rất có danh tiếng, cho Lãnh Ngạo hẳn là không làm mất mặt hắn nha!
Lúc Thiên Tuyết quay lại, cùng nhau đi cùng hắn, Lãnh Ngạo vốn định nắm tay của cô, nhưng Thiên Tuyết đã tự động khoác lấy cánh tay của hắn một cách tự nhiên, trong lòng hắn thoả mãn, lặng lẽ buông lõng tay xuống.
Thiên Tuyết ôm cánh tay của hắn nửa người dựa vào hắn, vui vẻ nói: “Đi như vầy hình như thật đúng là có thể tiết kiệm một chút thể lực đó hì hì!”
Lãnh Ngạo: “…”
Thiên Tuyết nghĩ một chút lại muốn đi chọn một cái điện thoại, vì vậy tiếp tục để hắn đứng đợi, khi ra ngoài, chỉ thấy Lãnh Ngạo nói chuyện điện thoại xong vừa mới thu hồi điện thoại di động, hai cô gái trẻ liền xáp tới.
“Tiên sinh, bọn em có thể vinh hạnh được xin số điện thoại của anh được không?” Cô gái chớp chớp mắt nhìn về phía hắn, trang điểm tinh xảo, nụ cười tươi đầy mê hoặc, trong mắt không giấu nổi vẻ hâm mộ.
Những năm gần đây vì sao con gái bắt chuyện đều trực tiếp như vậy, vừa gặp mặt là hỏi xin số điện thoại chứ? Lẽ nào thủ đoạn đụng phải một cái đã nhân cơ hội ngã vào trong lòng đã không còn được lưu hành sao? Thiên Tuyết cảm khái một tiếng, trừng mắt hướng về Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo thì lại trước sau như một hoàn toàn không có biểu cảm gì. Trong lòng lại nghĩ một chút, có nên đá bọn họ đi hay không.
Khí chất của hắn thực sự quá xuất chúng, hơn nữa phục sức trên người của hắn chứng minh hắn tuyệt đối rất giàu có, bởi vậy cô gái không cam lòng, đang muốn không ngừng cố gắng, nhưng không nghĩ bên cạnh bỗng nhiên xông ra đến một người.
Thiên Tuyết đi tới trước mặt Lãnh Ngạo, hướng hắn bày ra một ánh mắt lẳng lơ: “Anh chàng đẹp trai, có thể cho tôi số điện thoại của anh được hay không?”
Lạnh Ngạo nhìn cô, gật đầu nói: “Được.” Sau đó kéo tay cô qua, lấy ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng viết xuống một chuỗi chữ số.
Lòng bàn tay Thiên Tuyết bị hắn vẽ lên làm có hơi chút ngứa ngái, muốn rút tay về, lại bị Lãnh Ngạo nắm chặt không tha.
“Tôi đây làm bạn gái của anh có được hay không?” Thiên Tuyết tiếp tục được voi đòi tiên.
“Được.”
Thiên Tuyết đắc ý hướng về phía hai cô gái kia đưa tay ra làm động tác thắng lợi, sau đó ôm cánh tay của Lãnh Ngạo vui vẻ rời đi, mà vừa mới nãy mặt còn không có cảm xúc gì thì Lãnh Ngạo giờ đây vẻ mặt cũng nhu hòa mặc cho cô trêu chọc người, hai người trai tài gái sắc ngọt ngào thắm thiết vô cùng, chỉ để lại hai cô gái mắt miệng há hốc đứng chết lặng trong gió.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Thiên Tuyết rốt cục không kiềm được vui vẻ ra mặt.
Lãnh Ngạo ánh mắt hiền hòa: “Chơi có vui không?”
“Không vui em sẽ chơi sao!” Thiên Tuyết tràn trề sức sống, “Thưởng cho anh!” còn vui vẻ đưa cho hắn thứ mình vừa mua.
/120
|