“Cô đến nói với bọn họ năm phút sau chúng ta tiếp tục họp! Đến trễ thì cứ cút ra ngoài!” Lãnh Ngạo ra khỏi phòng, một tay khóa cửa, mặt khác lại cùng Kỷ Giản dặn dò.
“Vâng!” Tác phong thư kí, linh hoạt nghề nghiệp. Rất nhanh liền thông báo nội bộ thành công, thầm nghĩ quả nhiên là tổng giám đốc. Cô cứ ngỡ hôm nay cứ như vậy vì thông báo có cô gái kia đến ngài sẽ hủy hoàn toàn cuộc họp. Thì ra chỉ là giải lao. Như vậy thì mặc nhiên không có gì đáng lo…
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Tổng bộ tập đoàn "Edith", trong một gian phòng hợp rộng rãi sáng ngời trên lầu cuối, Lãnh Ngạo ngồi ở vị trí chủ trì, nghiêm túc nghe Tổng kinh lý (giám đốc) báo cáo, mắt hắn nhìn phương án chế tạo đặc biệt, một tay buông thong cong một tay nhịp nhịp trên mặt bàn, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, áo sơ mi Yaney mềm mại màu trắng hai nút cài bên trên để mở, lộ ra lồng ngực màu lúa mì khêu gợi, khiến cho cả động vật giống cái trong phòng họp mắt nhìn thẳng, động vật giống đực thì hâm mộ muốn chết.
Nhìn bộ dáng yêu nghiệt này của anh, trong lòng thư ký Kỷ Giản bùm bùm nhảy thật nhanh, trái tim giống như muốn nhảy ra, hại cô không dám nhìn thẳng anh, lo lắng bị anh phát hiện ra đầu mối gì.
Lãnh Ngạo thanh sắc bất động, mắt thu lại ánh mắt của tất cả mọi người, trong đầu nghĩ tới cái phương án khả thi này, còn giám đốc ở một bên thì tâm thần thấp thỏm chờ đợi phán xét của Lãnh Ngạo.
“Hủy bỏ dự án này!”
Đột nhiên hắn cứ như vậy thốt ra một câu khiến mọi người ngây ngốc. Ngay cả Tổng kinh lý cũng không kịp đỡ nổi. Rõ ràng rất tốt, làm sao nói hủy là hủy. Phương án này là ông vất vả trăm bề, thức trắng bao nhiêu đêm, móc nối rất nhiều mối quan hệ mới làm ra được. Rốt cuộc tổng giám đốc muốn làm gì?
“Tổng…giám đốc, tại sao vậy?” Cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, ông ta không phục lên tiếng.
Không đợi Lãnh Ngạo, Kỷ Giản đứng một bên nghiêm túc lên tiếng: “Tổng giám đốc đã lên tiếng thì xin Tổng kinh lý nghe theo, chuyện này ngài không có quyền hạn để quản, đừng thắc mắc kỳ quái như vậy!”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Thiên Tuyết tỉnh dậy chính là ở trong một căn phòng, cô cứ như vậy ngủ mất…
Lãnh Ngạo, anh đúng là tên khốn kiếp!
Nhìn xung quanh không một bóng người, Thiên Tuyết liền xoay người ra ngoài, chỉ là mở cửa thế nào cũng không được. Hắn lại nhốt cô?
“Con mẹ nó! Lãnh Ngạo anh…”
“Anh đi họp, ngủ dậy đừng tức giận!”
Thiên Tuyết mở miệng mắng chưa hết câu liền bị câu nói bất ngờ của Lãnh Ngạo hù dọa…
"A...thì ra thiết bị cảm biến âm thanh? Dọa chết em! Nhưng mà cũng thật chu đáo a! ...Đã biết!" Mặc dù biết nó không có khả năng đáp trả, nhưng mà theo thói quen, Thiên Tuyết vẫn ngoan ngoãn đáp lại lời của hắn.
“Ừ, bánh ngọt và nước trái cái đều ở trên bàn, nhấn nút màu xanh bên dưới. Lát nữa anh sẽ quay lại!”
“Này, còn có thể đáp lại, hay thật!” Thiên Tuyết quay vòng vòng, cô nghĩ là hệ thống này được lập trình để nói một hai câu thôi a, không ngờ còn có thể đáp lời của cô?
Nếu vậy thì lỡ như cô mắng nó…chắc nó sẽ lặp lại những lời lúc nãy?
“Lãnh Ngạo, anh là…ách tên bạo ngược!” Thiên Tuyết hì hì cười mắng vài tiếng, nhưng mà lại không có sự việc xảy ra như mong được. Đợi hắn về liền hỏi vậy!
Cô thuận tay khởi động công tắc kia như hắn nói, căn phòng nhanh như chớp hiện ra rất nhiều hình chiếu. Tất cả đều là cảnh quay trực tiếp của phòng họp. Cô thậm chí có thể thấy Lãnh Ngạo có bao nhiêu anh tuấn!
“Không ngờ kiểu con người lưu manh như anh cũng sẽ chu đáo!” Thiên Tuyết không nhịn được cảm thán một câu.
“Em nói ai lưu manh?”
“Nói anh đấy!” Thiên Tuyết bỏ một miếng bánh vào miệng, ngay cả đầu không không quay lại vui vẻ cười nói.
“Rất can đảm!”
Thiên Tuyết cứng đờ người, từ từ xoay ghế lại, đối mặt với gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lãnh Ngạo. Chỉ lên màn hình rộng của căn phòng đầy nghi ngờ: “Không phải anh ở đây sao?”
Lãnh Ngạo thật sự không biết nói cái gì, bất đắc dĩ bước đến ôm cô lên, chính mình ngồi lên ghế sau đó để cô ngồi lên đùi hắn. Há miệng cắn chóp mũi cô một cái thấp giọng trêu chọc
“Tiểu ngu ngốc!”
“Vâng!” Tác phong thư kí, linh hoạt nghề nghiệp. Rất nhanh liền thông báo nội bộ thành công, thầm nghĩ quả nhiên là tổng giám đốc. Cô cứ ngỡ hôm nay cứ như vậy vì thông báo có cô gái kia đến ngài sẽ hủy hoàn toàn cuộc họp. Thì ra chỉ là giải lao. Như vậy thì mặc nhiên không có gì đáng lo…
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Tổng bộ tập đoàn "Edith", trong một gian phòng hợp rộng rãi sáng ngời trên lầu cuối, Lãnh Ngạo ngồi ở vị trí chủ trì, nghiêm túc nghe Tổng kinh lý (giám đốc) báo cáo, mắt hắn nhìn phương án chế tạo đặc biệt, một tay buông thong cong một tay nhịp nhịp trên mặt bàn, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, áo sơ mi Yaney mềm mại màu trắng hai nút cài bên trên để mở, lộ ra lồng ngực màu lúa mì khêu gợi, khiến cho cả động vật giống cái trong phòng họp mắt nhìn thẳng, động vật giống đực thì hâm mộ muốn chết.
Nhìn bộ dáng yêu nghiệt này của anh, trong lòng thư ký Kỷ Giản bùm bùm nhảy thật nhanh, trái tim giống như muốn nhảy ra, hại cô không dám nhìn thẳng anh, lo lắng bị anh phát hiện ra đầu mối gì.
Lãnh Ngạo thanh sắc bất động, mắt thu lại ánh mắt của tất cả mọi người, trong đầu nghĩ tới cái phương án khả thi này, còn giám đốc ở một bên thì tâm thần thấp thỏm chờ đợi phán xét của Lãnh Ngạo.
“Hủy bỏ dự án này!”
Đột nhiên hắn cứ như vậy thốt ra một câu khiến mọi người ngây ngốc. Ngay cả Tổng kinh lý cũng không kịp đỡ nổi. Rõ ràng rất tốt, làm sao nói hủy là hủy. Phương án này là ông vất vả trăm bề, thức trắng bao nhiêu đêm, móc nối rất nhiều mối quan hệ mới làm ra được. Rốt cuộc tổng giám đốc muốn làm gì?
“Tổng…giám đốc, tại sao vậy?” Cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, ông ta không phục lên tiếng.
Không đợi Lãnh Ngạo, Kỷ Giản đứng một bên nghiêm túc lên tiếng: “Tổng giám đốc đã lên tiếng thì xin Tổng kinh lý nghe theo, chuyện này ngài không có quyền hạn để quản, đừng thắc mắc kỳ quái như vậy!”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Thiên Tuyết tỉnh dậy chính là ở trong một căn phòng, cô cứ như vậy ngủ mất…
Lãnh Ngạo, anh đúng là tên khốn kiếp!
Nhìn xung quanh không một bóng người, Thiên Tuyết liền xoay người ra ngoài, chỉ là mở cửa thế nào cũng không được. Hắn lại nhốt cô?
“Con mẹ nó! Lãnh Ngạo anh…”
“Anh đi họp, ngủ dậy đừng tức giận!”
Thiên Tuyết mở miệng mắng chưa hết câu liền bị câu nói bất ngờ của Lãnh Ngạo hù dọa…
"A...thì ra thiết bị cảm biến âm thanh? Dọa chết em! Nhưng mà cũng thật chu đáo a! ...Đã biết!" Mặc dù biết nó không có khả năng đáp trả, nhưng mà theo thói quen, Thiên Tuyết vẫn ngoan ngoãn đáp lại lời của hắn.
“Ừ, bánh ngọt và nước trái cái đều ở trên bàn, nhấn nút màu xanh bên dưới. Lát nữa anh sẽ quay lại!”
“Này, còn có thể đáp lại, hay thật!” Thiên Tuyết quay vòng vòng, cô nghĩ là hệ thống này được lập trình để nói một hai câu thôi a, không ngờ còn có thể đáp lời của cô?
Nếu vậy thì lỡ như cô mắng nó…chắc nó sẽ lặp lại những lời lúc nãy?
“Lãnh Ngạo, anh là…ách tên bạo ngược!” Thiên Tuyết hì hì cười mắng vài tiếng, nhưng mà lại không có sự việc xảy ra như mong được. Đợi hắn về liền hỏi vậy!
Cô thuận tay khởi động công tắc kia như hắn nói, căn phòng nhanh như chớp hiện ra rất nhiều hình chiếu. Tất cả đều là cảnh quay trực tiếp của phòng họp. Cô thậm chí có thể thấy Lãnh Ngạo có bao nhiêu anh tuấn!
“Không ngờ kiểu con người lưu manh như anh cũng sẽ chu đáo!” Thiên Tuyết không nhịn được cảm thán một câu.
“Em nói ai lưu manh?”
“Nói anh đấy!” Thiên Tuyết bỏ một miếng bánh vào miệng, ngay cả đầu không không quay lại vui vẻ cười nói.
“Rất can đảm!”
Thiên Tuyết cứng đờ người, từ từ xoay ghế lại, đối mặt với gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lãnh Ngạo. Chỉ lên màn hình rộng của căn phòng đầy nghi ngờ: “Không phải anh ở đây sao?”
Lãnh Ngạo thật sự không biết nói cái gì, bất đắc dĩ bước đến ôm cô lên, chính mình ngồi lên ghế sau đó để cô ngồi lên đùi hắn. Há miệng cắn chóp mũi cô một cái thấp giọng trêu chọc
“Tiểu ngu ngốc!”
/120
|