Nếu không phải Bằng Thành gặp chuyện không may thì Tiết Lập Công cũng không khẩn trương như vậy. Nhưng hiện giờ khác với lúc trước, Quốc nội vẫn tồn tại không ít tranh luận về Bằng Thành. Không ít người nói Bằng Thành là tô giới, một khi có chuyện gì không hay xảy ra, Bí thư Tỉnh ủy như ông ta cũng không thoát khỏi liên quan.
- Làm sao tới đây hả? Nếu không đến chỉ sợ cái Bằng Thành này cũng phải biến thành tin tức quốc tế rồi.
Tiết Lập Công sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng nhanh chóng hướng phía trước mà đi.
Trước khi đến đây, Tiết Lập Công đã nói chuyện một hồi cùng Phó tư lệnh quân khu kiêm Phó chính ủy quân khu Việt Châu, Nhiếp Quốc. Ý của Nhiếp Quốc Đống rất rõ ràng, người gặp không may lần này là con của em trai ông ta Nhiếp Quốc Uy, tên là Nhiếp Chấn Bang. Cụ thể phải thế nào mới bỏ qua thì Nhiếp Quốc Đống cũng đã nói không tính rồi, nhất định phải theo ý của Nhiếp Quốc Uy hoặc Nhiếp Chấn Bang.
Tiết Lập Công cũng có chút khiếp sợ. Nhiếp Quốc Uy, ông ta biết rất rõ, đó là con rể của Diệp lão. Dù sao thì bản thân ông ta cũng là người trong hệ của Diệp lão, chút quan hệ thân thích đó là cũng phải biết. Nhưng, từ trong lời nói của Nhiếp Quốc Đống, Tiết Lập Công lại nắm bắt được vài điều hữu dụng. Cái cậu Nhiếp Chấn Bang này, xem ra rất được ông cụ của Nhiếp gia xem trọng. Nếu không, thân là nhân vật trung tâm trong đời thứ hai của Nhiếp gia, làm sao mà ngay cả một người trong thế hệ con cháu mình mà cũng không quản được? Hơn nữa, trong ý của Nhiếp Quốc Đống cũng lộ ra một chuyện, Nhiếp Quốc Uy muốn đến Bằng Thành nhậm chức. Vì vậy, lúc này Tiết Lập Công cũng đã bắt đầu cân nhắc.
Nhìn bóng dáng của Tiết Lập Công, Bí thư Thành ủy Bằng Thành Lý Chấn Dũng liếc nhìn Phó bí thư Lý đứng bên cạnh một cái. Tuy là người trong tộc, nhưng hai người lại không có quá nhiều quan hệ với nhau. Lý Chấn Dũng là người Sở Bắc, còn Phó bí thư Lý là người Lũng Tây.
Hơn nữa bình thường, Phó bí thư Lý cùng anh ta cũng không hợp lắm, nên giờ phút này, Lý Chấn Dũng tất nhiên là sẽ không nói gì dễ nghe được. Lúc đi qua trước mặt Phó bí thư Lý, anh ta liền trầm giọng nói:
- Xem anh làm được chuyện tốt chưa kìa.
Lúc này Tiết Lập Công đến trạm gác nhìn lính gác nói:
- Tiểu đồng chí, tôi là Bí thư tỉnh ủy Tiết Lập Công của Việt Đông, phiền các cậu đi vào thông báo cho chính ủy các cậu một tiếng.
Thân là một lãnh đạo lớn ở một tỉnh vùng ven, nhất là nơi có kinh tế lớn như tỉnh Việt Đông, lại còn là tuyến đầu của cải cách, bản thân Tiết Lập Công cũng treo cái danh hiệu là người của Ủy viên bộ Chính trị. Khí độ ở trên người ông ta tự nhiên cũng không tầm thường được.
Lúc này, lính gác cũng không dám mạnh miệng cái gì nữa, chỉ lập tức gật đầu nói:
- Mời Thủ trường chờ chút, tôi lập tức vào thông báo.
Trong phòng một căn phòng của nhà khách, hiện giờ Nhiếp Chấn Bang đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lòng lại đang suy tính sau hành động vừa rồi. Chuyện lần này qua đi, bố cục của siêu thị Ốc gia ở Việt Đông cơ bản là coi như đã hoàn thành. Chuyện kế tiếp hắn cũng không cần quan tâm nhiều, đã có Dương An Bang quản lý, tương lai phát triển của Siêu thị Ốc gia tự nhiên là không có quá nhiều vấn đề gì nữa. Kế tiếp, đã là lúc để hắn đi Liên Xô rồi.
Nhưng trước khi đi, phải giúp ông già tái tạo một cái uy thế, đem Nhiếp gia đóng chặt vào phía phái cải cách bên này, như vậy Nhiếp Chấn Bang mới an tâm được. Hắn đi ra ngoài không phải một hai ngày là có thể trở về.
- Quốc uy, Thục Nhàn, Tỉnh ủy Việt Đông Tiết Lập Công đích thân đến, lúc này đang đợi bên ngoài, hai người xem thế nào?
Trình Ma Tử có chút lo lắng. Thật không ngờ chỉ là bắt một nhân vật nhỏ như vậy lại kinh động đến Tiết Lập Công.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang đã đứng lên nhìn Trình Ma Tử nói:
- Bác Trình, những thứ cháu nhờ bác chuẩn bị, lúc này chắc là đã chuẩn bị xong rồi đi.
Trình Ma Tử có chút không hiểu, gật đầu nói:
- Đương nhiên, thật sự là không ngờ được, không điều tra thì không biết, khi điều tra thì kết quả làm bác giật cả mình. Tên Ngụy Văn Hải này, từ khi anh trai gã nhận chức, dựa vào quyền lực, chỉ riêng là khu bến cảng thôi, cũng đã chiếm đoạt không ít mối làm ăn. Không ít người bị gã ta biến thành cùng đường, tan nhà nát cửa. Có mấy người bị gã gán tội lưu manh bắt vào tù, gã vơ vét của cải ít nhất lên đến năm trăm triệu.
Nghe đến đó, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ lên vẻ mỉm cười, quả nhiên là suy đoán của hắn chính xác. Vào thời gian sau này, cho dù là thế kỷ 21, những kẻ dám kiêu ngạo như vậy cũng không thấy nhiều. Hiện tại có thể gặp phải kẻ kiêu ngạo như vậy, cái mông đằng sau nhất định là không sạch sẽ rồi. Giờ đây biết được kết quả, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy rất kiên định. Mọi chuyện đi tới cái hiện trạng này rồi, trên cơ bản là coi như đã hoàn thành.
- Bác Trình, cha mẹ, nếu đến Bí thư tỉnh ủy Việt Đông cũng đã tự mình đến đây, vậy thì cháu thấy, chúng ta vẫn là nên cùng đi nghênh đón một hồi đi. Dù cho thế nào, cha cháu cũng là cấp dưới của Bí thư Tiết mà.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói, trong cử chỉ của hắn, ẩn chứa phong độ rất giống một vị đại tướng.
Điều này làm cho Trình Ma Tử đứng bên cạnh nhìn mà phải chắt lưỡi hô kỳ lạ. Đúng thật là người so với người càng có thể làm cho người ta tức chết được. Thằng con trai nhà ông đều đã hai mấy rồi mà còn không hiểu cái gì cả. Con cháu Nhiếp gia sao lại cứ xuất sắc vậy chứ?
Đoàn người kéo ra tới cửa, lúc này tự nhiên là lấy Trình Bang Quốc làm trung tâm. Trình Ma Tử tươi cười đầy mặt tiếp đón, bắt tay Tiết Lập Công cười nói:
- Thật sự là sợ hãi rồi. Không ngờ lại khiến cho Bí thư Tiết phải tự mình đến đây tìm hiểu. Đây là lỗi thất trách của tôi rồi.
Ánh mắt Tiết Lập Công lướt qua nhìn Trình Ma Tử và đám người của Nhiếp Chấn Bang, lập tức ông ta liền cười nói:
- Lão Trình, tôi và ông đều xuất thân là quân nhân, tôi cũng chỉ lớn hơn ông mấy tuổi quân mà thôi, không cần khách khí như vậy. Tiểu đồng chí bên cạnh này là Nhiếp Chấn Bang hả? Chàng trai này quả thật không tồi chút nào, nhìn thấy cậu tôi cảm giác mình thật đã già rồi.
Lúc này, Tiết Lập Công cố ý không để ý gì đến Nhiếp Quốc Uy, đấy chính là gián tiếp biểu thị sự bất mãn của ông đối với anh ta. Anh là con cháu của Nhiếp gia thì thế nào? Anh trai anh là Phó tư lệnh quân khu Việt Châu thì sao? Nơi này là Việt Đông, anh vẫn còn là cán bộ bên dưới địa hạt của tỉnh Việt Đông, còn tôi vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của anh.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười. Chuyện này, quả thật là hắn làm được có hơi quá. Bất kể thế nào, ít nhất trước tiên cũng phải đánh tiếng một cái với Tiết Lập Công mới được. Vì vậy, ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang nháy mắt với Diệp Thục Nhàn, Diệp Thục Nhàn hiểu ý gật gật đầu, tiếp đón nói:
- Chú Tiết, nhiều năm không gặp, tính tình chú vẫn vậy, chú còn nhớ Thục Nhàn sao?
Đã từng làm cảnh vệ viên cho Diệp lão, Tiết Lập Công cũng coi như là nhìn Diệp Thục Nhàn lớn lên. Lúc này, Diệp Thục Nhàn đều đã nói như vậy rồi, Tiết Lập Công cũng không thể cố mà tiếp tục nghiêm mặt được.
Đoàn người đi theo sau Trình Ma Tử, đi vào trong nhà khách của quân khu. Sau chi tách làm hai bên ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng ra nói:
- Tiết ông nội, lần này là lỗi của cháu, thật không ngờ lại kinh động đến cả ông. Nếu thấy cháu có gì không phải kính xin ông thông cảm nhiều hơn. Đứng ở trong này, cháu xin được tạ lỗi với ông.
Vừa mào đầu, Nhiếp Chấn Bang liền hạ thấp thái độ, bây giờ thì Tiết Lập Công cũng cảm thấy thỏa mái hơn. Ông liền cười nói:
- Thục Nhàn, cháu có đứa con thật tốt đấy.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang mới mang tài liệu nhờ Trình Ma Tử chuẩn bị đưa ra cho Tiết Lập Công, nói:
- Tiết ông nội, mời ông xem qua một chút. Trong lúc vô tình cháu đã lấy được một ít tài liệu. Chuyện của người lớn các ông các bác, mọi người nói với nhau đi, cháu ra ngoài dạo một chút.
Đây chính là một chiến thuật lấy lui làm tiến. Người như Tiết Lập Công, nếu dùng từ cáo già để hình dung thì có hơi châm biếm đấy. Nhưng, đây cũng là một sự thật. Chuyện này, chính hắn đưa thứ đó ra cũng đủ thuyết minh vấn đề, tức là nhường cơ hội xử lý này lại cho Tiết Lập Công mà không trực tiếp trình lên trung ương. Đây chính là một sự biểu hiện ra thái độ của bản thân. Tiết Lập Công tất nhiên cũng biết được nên làm như thế nào. Dù sao Diệp Thục Nhàn và Nhiếp Quốc Uy cũng ở lại bên trong. Hơn nữa, hắn đã giúp đỡ trải sẵn đường đi cho cha hắn ra rồi, nếu đến cái này mà cũng không nắm bắt được, vậy thì cái quan trường này cũng không cần lăn lộn, về hưu sớm thì tốt hơn.
Quả nhiên, hai giờ sau, mặc dù lúc này đã là ba giờ sáng, nhưng đoàn người cũng từ trong phòng họp đi ra, sắc mặt của Tiết Lập Công rất bình tĩnh, bên cạnh Bí thư Thành ủy Bằng Thành Lý Chấn Dũng cũng bình thản, nhìn không ra dấu vết gì cả.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang chạy ra đón chào, Tiết Lập Công mỉm cười, vỗ vỗ vào vai Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chấn Bang đúng không? Cháu rất tốt, sau này có cơ hội đi Việt Châu nhất định phải đến nhà Tiết ông nội chơi.
Nói xong, Tiết Lập Công nhìn Lý Chấn Dũng bên cạnh nói:
- Đồng chí Chấn Dũng, lần này là một bài học đó. Song song với việc cải cách, trăm ngàn lần không thể nào buông lỏng việc giám sát kỷ luật Đảng cũng như sự liêm chính của bộ máy chính trị được. Đây chính là một bài học xương máu. Bộ máy chính quyền thành ủy Bằng Thành phải nhớ kỹ nó. Về phần Ngụy Đặc Kỳ thì ý kiến của tôi là, phải nghiêm tra, phải nghiêm trị. Còn các cán bộ khác có liên quan thì đều phải tạm dời cương vị công tác. Lần này, tôi quyết định đưa đồng chí Nhiếp Quốc Uy vào bổ sung cho đội ngũ bộ máy ủy viên thường vụ Bằng Thành.
Theo sự rời khỏi củaTiết Lập Công, trong bộ máy chính quyền Bằng Thành, ngay ngày hôm sau, Lý Chấn Dũng lập tức triển khai hội nghị thường ủy Thành ủy Bằng Thành. Trong hội nghị, sau khi Lý Chấn Dũng thông báo về hành vi vi phạm kỷ luật của Bí thư Quận ủy Ngụy Đặc Kỳ của khu Bến cảng, Ủy ban kỷ luật thành phố Bằng Thành liền đưa ra quyết định tạm thời cách chức điều tra, xử phạt theo pháp luật đối với Ngụy Đặc Kỳ. Đồng thời, Lý Chấn Dũng cũng thay mặt cho Tỉnh ủy tuyên đọc quyết định điều nhiệm Phó bí thư Lý đến đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy thành phố Việt Hải, còn Chủ tịch thành phố Việt Hải Nhiếp Quốc Uy thì điều nhiệm tới Bằng Thành đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư Thành ủy Bằng Thành.
Khu tòa nhà công vụ của Thành ủy Bằng Thành, Nhiếp Quốc Uy ngồi trong phòng mới được phân phối, lúc này Nhiếp Chấn Bang cầm một tập tài liệu đi từ trong thư phòng ra. Nhìn thấy Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn đang ngồi trên sô pha nhìn tin tức, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Cha, đây là một bài văn bình luận do con viết. Con muốn dùng danh nghĩa của cha để phát biểu, cha đọc chút đi.
Nhiếp Quốc Uy nghi hoặc nhận văn kiện, vừa nhìn tiêu đề, Nhiếp Quốc Uy liền đứng phắt lên, tức giận nói:
- Chấn Bang, lá gan con cũng lớn thật đó.
- Làm sao tới đây hả? Nếu không đến chỉ sợ cái Bằng Thành này cũng phải biến thành tin tức quốc tế rồi.
Tiết Lập Công sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng nhanh chóng hướng phía trước mà đi.
Trước khi đến đây, Tiết Lập Công đã nói chuyện một hồi cùng Phó tư lệnh quân khu kiêm Phó chính ủy quân khu Việt Châu, Nhiếp Quốc. Ý của Nhiếp Quốc Đống rất rõ ràng, người gặp không may lần này là con của em trai ông ta Nhiếp Quốc Uy, tên là Nhiếp Chấn Bang. Cụ thể phải thế nào mới bỏ qua thì Nhiếp Quốc Đống cũng đã nói không tính rồi, nhất định phải theo ý của Nhiếp Quốc Uy hoặc Nhiếp Chấn Bang.
Tiết Lập Công cũng có chút khiếp sợ. Nhiếp Quốc Uy, ông ta biết rất rõ, đó là con rể của Diệp lão. Dù sao thì bản thân ông ta cũng là người trong hệ của Diệp lão, chút quan hệ thân thích đó là cũng phải biết. Nhưng, từ trong lời nói của Nhiếp Quốc Đống, Tiết Lập Công lại nắm bắt được vài điều hữu dụng. Cái cậu Nhiếp Chấn Bang này, xem ra rất được ông cụ của Nhiếp gia xem trọng. Nếu không, thân là nhân vật trung tâm trong đời thứ hai của Nhiếp gia, làm sao mà ngay cả một người trong thế hệ con cháu mình mà cũng không quản được? Hơn nữa, trong ý của Nhiếp Quốc Đống cũng lộ ra một chuyện, Nhiếp Quốc Uy muốn đến Bằng Thành nhậm chức. Vì vậy, lúc này Tiết Lập Công cũng đã bắt đầu cân nhắc.
Nhìn bóng dáng của Tiết Lập Công, Bí thư Thành ủy Bằng Thành Lý Chấn Dũng liếc nhìn Phó bí thư Lý đứng bên cạnh một cái. Tuy là người trong tộc, nhưng hai người lại không có quá nhiều quan hệ với nhau. Lý Chấn Dũng là người Sở Bắc, còn Phó bí thư Lý là người Lũng Tây.
Hơn nữa bình thường, Phó bí thư Lý cùng anh ta cũng không hợp lắm, nên giờ phút này, Lý Chấn Dũng tất nhiên là sẽ không nói gì dễ nghe được. Lúc đi qua trước mặt Phó bí thư Lý, anh ta liền trầm giọng nói:
- Xem anh làm được chuyện tốt chưa kìa.
Lúc này Tiết Lập Công đến trạm gác nhìn lính gác nói:
- Tiểu đồng chí, tôi là Bí thư tỉnh ủy Tiết Lập Công của Việt Đông, phiền các cậu đi vào thông báo cho chính ủy các cậu một tiếng.
Thân là một lãnh đạo lớn ở một tỉnh vùng ven, nhất là nơi có kinh tế lớn như tỉnh Việt Đông, lại còn là tuyến đầu của cải cách, bản thân Tiết Lập Công cũng treo cái danh hiệu là người của Ủy viên bộ Chính trị. Khí độ ở trên người ông ta tự nhiên cũng không tầm thường được.
Lúc này, lính gác cũng không dám mạnh miệng cái gì nữa, chỉ lập tức gật đầu nói:
- Mời Thủ trường chờ chút, tôi lập tức vào thông báo.
Trong phòng một căn phòng của nhà khách, hiện giờ Nhiếp Chấn Bang đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lòng lại đang suy tính sau hành động vừa rồi. Chuyện lần này qua đi, bố cục của siêu thị Ốc gia ở Việt Đông cơ bản là coi như đã hoàn thành. Chuyện kế tiếp hắn cũng không cần quan tâm nhiều, đã có Dương An Bang quản lý, tương lai phát triển của Siêu thị Ốc gia tự nhiên là không có quá nhiều vấn đề gì nữa. Kế tiếp, đã là lúc để hắn đi Liên Xô rồi.
Nhưng trước khi đi, phải giúp ông già tái tạo một cái uy thế, đem Nhiếp gia đóng chặt vào phía phái cải cách bên này, như vậy Nhiếp Chấn Bang mới an tâm được. Hắn đi ra ngoài không phải một hai ngày là có thể trở về.
- Quốc uy, Thục Nhàn, Tỉnh ủy Việt Đông Tiết Lập Công đích thân đến, lúc này đang đợi bên ngoài, hai người xem thế nào?
Trình Ma Tử có chút lo lắng. Thật không ngờ chỉ là bắt một nhân vật nhỏ như vậy lại kinh động đến Tiết Lập Công.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang đã đứng lên nhìn Trình Ma Tử nói:
- Bác Trình, những thứ cháu nhờ bác chuẩn bị, lúc này chắc là đã chuẩn bị xong rồi đi.
Trình Ma Tử có chút không hiểu, gật đầu nói:
- Đương nhiên, thật sự là không ngờ được, không điều tra thì không biết, khi điều tra thì kết quả làm bác giật cả mình. Tên Ngụy Văn Hải này, từ khi anh trai gã nhận chức, dựa vào quyền lực, chỉ riêng là khu bến cảng thôi, cũng đã chiếm đoạt không ít mối làm ăn. Không ít người bị gã ta biến thành cùng đường, tan nhà nát cửa. Có mấy người bị gã gán tội lưu manh bắt vào tù, gã vơ vét của cải ít nhất lên đến năm trăm triệu.
Nghe đến đó, trên mặt Nhiếp Chấn Bang lộ lên vẻ mỉm cười, quả nhiên là suy đoán của hắn chính xác. Vào thời gian sau này, cho dù là thế kỷ 21, những kẻ dám kiêu ngạo như vậy cũng không thấy nhiều. Hiện tại có thể gặp phải kẻ kiêu ngạo như vậy, cái mông đằng sau nhất định là không sạch sẽ rồi. Giờ đây biết được kết quả, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy rất kiên định. Mọi chuyện đi tới cái hiện trạng này rồi, trên cơ bản là coi như đã hoàn thành.
- Bác Trình, cha mẹ, nếu đến Bí thư tỉnh ủy Việt Đông cũng đã tự mình đến đây, vậy thì cháu thấy, chúng ta vẫn là nên cùng đi nghênh đón một hồi đi. Dù cho thế nào, cha cháu cũng là cấp dưới của Bí thư Tiết mà.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói, trong cử chỉ của hắn, ẩn chứa phong độ rất giống một vị đại tướng.
Điều này làm cho Trình Ma Tử đứng bên cạnh nhìn mà phải chắt lưỡi hô kỳ lạ. Đúng thật là người so với người càng có thể làm cho người ta tức chết được. Thằng con trai nhà ông đều đã hai mấy rồi mà còn không hiểu cái gì cả. Con cháu Nhiếp gia sao lại cứ xuất sắc vậy chứ?
Đoàn người kéo ra tới cửa, lúc này tự nhiên là lấy Trình Bang Quốc làm trung tâm. Trình Ma Tử tươi cười đầy mặt tiếp đón, bắt tay Tiết Lập Công cười nói:
- Thật sự là sợ hãi rồi. Không ngờ lại khiến cho Bí thư Tiết phải tự mình đến đây tìm hiểu. Đây là lỗi thất trách của tôi rồi.
Ánh mắt Tiết Lập Công lướt qua nhìn Trình Ma Tử và đám người của Nhiếp Chấn Bang, lập tức ông ta liền cười nói:
- Lão Trình, tôi và ông đều xuất thân là quân nhân, tôi cũng chỉ lớn hơn ông mấy tuổi quân mà thôi, không cần khách khí như vậy. Tiểu đồng chí bên cạnh này là Nhiếp Chấn Bang hả? Chàng trai này quả thật không tồi chút nào, nhìn thấy cậu tôi cảm giác mình thật đã già rồi.
Lúc này, Tiết Lập Công cố ý không để ý gì đến Nhiếp Quốc Uy, đấy chính là gián tiếp biểu thị sự bất mãn của ông đối với anh ta. Anh là con cháu của Nhiếp gia thì thế nào? Anh trai anh là Phó tư lệnh quân khu Việt Châu thì sao? Nơi này là Việt Đông, anh vẫn còn là cán bộ bên dưới địa hạt của tỉnh Việt Đông, còn tôi vẫn là người lãnh đạo trực tiếp của anh.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười. Chuyện này, quả thật là hắn làm được có hơi quá. Bất kể thế nào, ít nhất trước tiên cũng phải đánh tiếng một cái với Tiết Lập Công mới được. Vì vậy, ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang nháy mắt với Diệp Thục Nhàn, Diệp Thục Nhàn hiểu ý gật gật đầu, tiếp đón nói:
- Chú Tiết, nhiều năm không gặp, tính tình chú vẫn vậy, chú còn nhớ Thục Nhàn sao?
Đã từng làm cảnh vệ viên cho Diệp lão, Tiết Lập Công cũng coi như là nhìn Diệp Thục Nhàn lớn lên. Lúc này, Diệp Thục Nhàn đều đã nói như vậy rồi, Tiết Lập Công cũng không thể cố mà tiếp tục nghiêm mặt được.
Đoàn người đi theo sau Trình Ma Tử, đi vào trong nhà khách của quân khu. Sau chi tách làm hai bên ngồi xuống, Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng ra nói:
- Tiết ông nội, lần này là lỗi của cháu, thật không ngờ lại kinh động đến cả ông. Nếu thấy cháu có gì không phải kính xin ông thông cảm nhiều hơn. Đứng ở trong này, cháu xin được tạ lỗi với ông.
Vừa mào đầu, Nhiếp Chấn Bang liền hạ thấp thái độ, bây giờ thì Tiết Lập Công cũng cảm thấy thỏa mái hơn. Ông liền cười nói:
- Thục Nhàn, cháu có đứa con thật tốt đấy.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang mới mang tài liệu nhờ Trình Ma Tử chuẩn bị đưa ra cho Tiết Lập Công, nói:
- Tiết ông nội, mời ông xem qua một chút. Trong lúc vô tình cháu đã lấy được một ít tài liệu. Chuyện của người lớn các ông các bác, mọi người nói với nhau đi, cháu ra ngoài dạo một chút.
Đây chính là một chiến thuật lấy lui làm tiến. Người như Tiết Lập Công, nếu dùng từ cáo già để hình dung thì có hơi châm biếm đấy. Nhưng, đây cũng là một sự thật. Chuyện này, chính hắn đưa thứ đó ra cũng đủ thuyết minh vấn đề, tức là nhường cơ hội xử lý này lại cho Tiết Lập Công mà không trực tiếp trình lên trung ương. Đây chính là một sự biểu hiện ra thái độ của bản thân. Tiết Lập Công tất nhiên cũng biết được nên làm như thế nào. Dù sao Diệp Thục Nhàn và Nhiếp Quốc Uy cũng ở lại bên trong. Hơn nữa, hắn đã giúp đỡ trải sẵn đường đi cho cha hắn ra rồi, nếu đến cái này mà cũng không nắm bắt được, vậy thì cái quan trường này cũng không cần lăn lộn, về hưu sớm thì tốt hơn.
Quả nhiên, hai giờ sau, mặc dù lúc này đã là ba giờ sáng, nhưng đoàn người cũng từ trong phòng họp đi ra, sắc mặt của Tiết Lập Công rất bình tĩnh, bên cạnh Bí thư Thành ủy Bằng Thành Lý Chấn Dũng cũng bình thản, nhìn không ra dấu vết gì cả.
Nhìn Nhiếp Chấn Bang chạy ra đón chào, Tiết Lập Công mỉm cười, vỗ vỗ vào vai Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chấn Bang đúng không? Cháu rất tốt, sau này có cơ hội đi Việt Châu nhất định phải đến nhà Tiết ông nội chơi.
Nói xong, Tiết Lập Công nhìn Lý Chấn Dũng bên cạnh nói:
- Đồng chí Chấn Dũng, lần này là một bài học đó. Song song với việc cải cách, trăm ngàn lần không thể nào buông lỏng việc giám sát kỷ luật Đảng cũng như sự liêm chính của bộ máy chính trị được. Đây chính là một bài học xương máu. Bộ máy chính quyền thành ủy Bằng Thành phải nhớ kỹ nó. Về phần Ngụy Đặc Kỳ thì ý kiến của tôi là, phải nghiêm tra, phải nghiêm trị. Còn các cán bộ khác có liên quan thì đều phải tạm dời cương vị công tác. Lần này, tôi quyết định đưa đồng chí Nhiếp Quốc Uy vào bổ sung cho đội ngũ bộ máy ủy viên thường vụ Bằng Thành.
Theo sự rời khỏi củaTiết Lập Công, trong bộ máy chính quyền Bằng Thành, ngay ngày hôm sau, Lý Chấn Dũng lập tức triển khai hội nghị thường ủy Thành ủy Bằng Thành. Trong hội nghị, sau khi Lý Chấn Dũng thông báo về hành vi vi phạm kỷ luật của Bí thư Quận ủy Ngụy Đặc Kỳ của khu Bến cảng, Ủy ban kỷ luật thành phố Bằng Thành liền đưa ra quyết định tạm thời cách chức điều tra, xử phạt theo pháp luật đối với Ngụy Đặc Kỳ. Đồng thời, Lý Chấn Dũng cũng thay mặt cho Tỉnh ủy tuyên đọc quyết định điều nhiệm Phó bí thư Lý đến đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy thành phố Việt Hải, còn Chủ tịch thành phố Việt Hải Nhiếp Quốc Uy thì điều nhiệm tới Bằng Thành đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư Thành ủy Bằng Thành.
Khu tòa nhà công vụ của Thành ủy Bằng Thành, Nhiếp Quốc Uy ngồi trong phòng mới được phân phối, lúc này Nhiếp Chấn Bang cầm một tập tài liệu đi từ trong thư phòng ra. Nhìn thấy Nhiếp Quốc Uy và Diệp Thục Nhàn đang ngồi trên sô pha nhìn tin tức, Nhiếp Chấn Bang nói:
- Cha, đây là một bài văn bình luận do con viết. Con muốn dùng danh nghĩa của cha để phát biểu, cha đọc chút đi.
Nhiếp Quốc Uy nghi hoặc nhận văn kiện, vừa nhìn tiêu đề, Nhiếp Quốc Uy liền đứng phắt lên, tức giận nói:
- Chấn Bang, lá gan con cũng lớn thật đó.
/552
|