- An Na
Dương Thắng Lợi giờ phút này có loại cảm giác thẹn quá thành giận. Sau khi hét lớn một tiếng, nhìn Dương An Na, dường như nhớ ra đây không phải hai đứa con trai ông mà là con gái của ông, ngay lập tức ông lại lấy lại giọng nói bình thản:
- An Na. Con giỏi thật. Biết cái gì gọi là gả chồng không? Việc anh Chấn bang cứu con. Cha sẽ cảm ơn anh ta. Con vẫn còn nhỏ, nhiệm vụ của con là học tập.
Dương An Na căn bản không nghe. Là con gái , cháu gái duy nhất của nhà họ Dương; lá gan của Dương An Na so với mấy người Dương An Bang lớn hơn nhiều. Nhìn Dương Thắng Lợi, cô bé nói:
- Cha . Trong sách không phải đã nói rồi sao? Cảm tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp. Tiểu nữ tử không có gì báo đáp. Chỉ có lấy thân báo đáp. Anh Chấn Bang đã cứu tính mạng con. Con cần phải gả cho anh ấy.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang có chút nhức đầu. Đây tính là thế nào đây. Bánh xe lịch sử, thật đúng là mạnh mẽ. Kiếp trước, bản thân hắn không có tới cửa, vào tháng sáu năm sau, Dương Thắng Lợi mang theo Dương An Na đến nhà nói lời cảm tạ. Khi đó, Dương An Na cũng nói ra một đoạn như thế này. Chẳng qua, kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang chỉ là một đứa con riêng tàn phế. Dương Thắng Lợi tuy rằng không nói gì, nhưng sau đó liền đưa Dương An Na ra nước ngoài rồi. Mà Nhiếp gia cũng hiểu được Dương gia đây là khinh thường Nhiếp gia. Sau đó quan hệ càng ngày càng tệ. Thật không ngờ, lần này tự mình tới cửa, lại vẫn gặp được chuyện này.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là sẽ không nói. Nói như thế nào đều là sai lầm. Nếu đồng ý, sẽ làm Dương gia cho mình thuộc loại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hơn nữa còn có tình nghi là lừa gạt trẻ con. Nếu không đồng ý, Dương gia sẽ cảm thấy, một đứa con riêng như mi mà cũng kiêu ngạo quá rồi đấy. Hòn ngọc quý của Dương gia mà mi cũng chướng mắt nữa sao?
Na na, con quay về ngay. Nơi này không phải chỗ cho con nói.
Trong cái tình huống này, nhưng Dương Thắng Lợi cũng nổi cáu rồi. Chiều thì chiều, nhưng đây là một vấn đề cần phải phân rõ phải trái. Dương Thắng Lợi tự nhiên muốn đứng ra cho thấy thái độ của Dương gia.
Dương An Na có lẽ là chưa từng có gặp trường hợp cha mình cũng như người nhà đối với mình như vậy, cho nên cô bé cảm thấy hết sức ủy khuất. Khóe mắt đã đẫm lệ, cô bé nhìn Dương Thắng Lợi khóc nói:
- Cha. Con hận cha!
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng đứng lên:
- Bác Dương, bác đừng nóng giận. An Na còn nhỏ, cũng không hiểu được cái gì là tình yêu. Về sau lớn sẽ ổn thôi. Cháu xin phép về trước.
Giờ phút này, tất cả mọi người cho rằng đây chẳng qua chỉ là lời nói đùa của một đứa bé. Nhưng, chỉ có Nhiếp Chấn Bang biết. Quyết định của Dương An Na tuyệt đối là rất nghiêm túc. Đời trước, Dương An Na vẫn luôn yên lặng đợi chờ hắn, cho dù cuối cùng phải tự tử vẫn ở vậy một thân. Điều này cũng đủ nói rõ vấn đề. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng rất muốn đưa ra một lời hứa hẹn với Dương An Na. Nhưng rất hiển nhiên, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt nhất.
Sau khi từ nhà Dương gia đi ra, Nhiếp Chấn Bang liền đi thẳng về nhà. Vừa bước vào cửa, toàn bộ không khí trong Nhiếp gia đều có vẻ khá là nặng nề. Trong vườn, bảo mẫu, bác sỹ chăm sóc sức khỏe và nhân viên cảnh vệ vốn nên làm việc thì đều ngừng cả lại
- Mày còn biết trở về sao? Còn biết mày là người của Nhiếp gia sao?
Vừa vào cửa, Nhiếp Chấn Bang liền nhìn thấy ông cụ đang ngồi ở giữa ghế sô pha, sắc mặt xanh mét, trên mặt đầy vẻ giận dữ nhìn thẳng hắn.
Ở bên cạnh, bác cả Nhiếp Quốc Đống, cha Nhiếp Quốc Uy cùng với Nhiếp Gia Lương đều ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc. Quyền uy của ông cụ ở Nhiếp gia là không thể nghi ngờ. Cho dù là bác cả, hiện giờ sắp đi nhậm chức ở quân khu Việt Châu, đường đường trung tướng, nhưng ở trước mặt ông cụ, cũng là rất quy củ.
Trong kinh thành, không có gì là bí mật, các nhà đều có không ít tai mắt. Nhiếp Chấn Bang một mình đến Dương gia. Mới vào cửa, những người quan tâm đều biết chuyện này rồi. Trong cái cục diện này, lực lượng trung kiên của phái Bảo thủ, người của Nhiếp gia lại đi Dương gia, trụ cột của phái cải cách. Tin tức rất nhanh liền truyền đến tai Nhiếp lão, trong đó cũng có không ít tiếng chất vấn của các đại lão trong nội các của phái bảo thủ .
Bài văn lần trước đã khiến Nhiếp gia rất bị động rồi. Đầu tiên là bài văn của cháu đích tôn, sau là đứa cháu thứ ba đến nhà Dương gia. Trong phái Bảo thủ , Nhiếp lão đã có xu thế bị xa lánh. Cho dù đứa cháu thứ ba này là con riêng, địa vị không cao. Nhưng, đây mới là điều dở. Người ngoài sẽ nhìn nhận là một đứa con riêng lớn lên trong dân gian. Nếu như không có trưởng bối Nhiếp gia thậm chí là Nhiếp lão chỉ bảo, hướng dẫn thì chắc chắn nó sẽ không dám tự đưa ra quyết định.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang suy nghĩ rất nhanh, đã sắp đến cuối năm. Đầu năm 1987, cuộc tranh đấu giữa hai phái cũng đến hồi kết. Phái bảo thủ thất bại thảm hại. Phái cải cách chiếm thế thượng phong. Đây là sự thực lịch sử. Nhiếp gia đời trước cũng chính từ lần đó mà bắt đầu sa sút. Hiện giờ, anh em Nhiếp Quốc Đống đều chuyển tới Việt Đông, có thể xem như một sự thay đổi rồi. Mặc kệ kết cục như thế nào. Nhiếp gia ít nhất sẽ không thua thảm như vậy rồi. Nhưng, như thế chưa đủ. Hắn cần chính là Nhiếp gia trở thành người thắng, mà không phải là kẻ bại.
Nhiếp Chấn Bang nhìn ông cụ. Biết rõ tính khí ông cụ, lúc này nếu nhẫn nhịn một chút thì ông cụ cũng không làm gì được hắn. Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không định nhẫn. Băng dày ba thước, không phải chỉ vì một ngày lạnh. Kết cục của việc nhận lỗi chỉ có một —— cấm túc; nếu vậy, kế hoạch toàn bộ của mình đều không thể triển khai. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang nhìn ra phía sau phòng khách, có vài bóng người. Trong lòng đã quyết. Lúc này, chỉ có thể đánh cuộc một lần mà thôi.
- Ông nội, Nhiếp gia gia huấn, chịu ân dù chỉ là giọt nước, phải lấy cả dòng suối để báo đáp. Dương gia giúp cháu, có ý nghĩa rất trọng đại. Cháu không nhận thấy việc đến Dương gia nói lời cảm tạ có vấn đề gì.
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, đến ngay cả Nhiếp Quốc Đống cũng không khỏi sửng sốt. Tên nhóc con này, lá gan lớn thật, ngang tàng quá mức rồi. Nói như vậy mà cũng nói được sao. Cho hắn ý nghĩa trọng đại. Đó không phải là nói Dương gia trợ giúp hắn trở về Nhiếp gia sao?
Từ một người dân thường, bỗng trở thành hồng tam đại. Đây là ân tình lớn thì cũng không sai. Nhưng, không ai lại đem cái lời như thế đặt ở ngoài miệng. Trong mắt ông cụ, cái thế hệ nhà cách mạng thuộc giai cấp vô sản này, bản thân ông cũng chính là công bộc của nhân dân. Là người không có bất kỳ đặc quyền nào được cưỡi lên đầu nhân dân hết.
- Cha, lần này Chấn Bang đi Dương gia, cũng là cùng con thương lượng rồi.
Nhiếp Quốc Uy lúc này ở bên cạnh cũng mở miệng.
- Mày câm miệng! Đúng là cái loại thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Ông cụ lúc này, sắc mặt lại càng hầm hầm. Bực bội quát vào mặt Nhiếp Quốc Uy.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mở miệng nói:
- Cha, cha đừng nói nữa. Con không nghĩ là con sai rồi. Cũng không thấy cải cách có gì là không tốt.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang hít sâu một hơi nói:
- Ông nội, Nhiếp Chấn Bang cháu mặc dù thân phận thấp kém. Từ nhỏ đến lớn, cháu cũng không nhận được ân huệ hay đặc quyền nào của Nhiếp gia. Trong quãng đời 16 năm nay của cháu, Nhiếp Chấn Bang cháu chính là một người dân bình thường. Cũng không biết cái gì là đặc quyền cái gì là quốc gia đại sự.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất bình thường. Ngược lại khiến Nhiếp lão gia tử tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Nhiếp Chấn Bang. Biểu hiện này, khiến Nhiếp Chấn Bang trong lòng vui vẻ. Lập tức tiếp tục nói:
- Vương hầu cũng thế, dân đen cũng thế. Cháu chỉ biết là, trước khi nhận người thân, cháu là một đứa trẻ mồ côi mất mẹ, không có cha. Chỉ vậy thôi. Nhưng, cháu thi đậu đại học ở thủ đô. Tương lai của cháu, tuy rằng không nói gì tới tiền đồ như gấm. Nhưng, cũng có thể không phải bận tâm đến chuyện cơm áo. Song, bây giờ cháu phải mang tiếng là một đứa con riêng, đó không phải là điều cháu mong muốn. Nhưng đây là sự thật. Cháu bắt buộc phải thừa nhận. Trách cha cháu ư? Không trách ông ấy. Không có ông ấy, cháu cũng không thể có mặt trên cõi đời này. Oán trời trách đất, đây không phải cá tính của cháu.
- Ông nội, ông ở trên cao. Ông là một trong những lãnh đạo quốc gia. Nhưng, ông có hiểu nhu cầu của người dân không?
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một chút, phía sau phòng khách, Nhiếp Gia Dân lén giơ ngón tay cái. Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Chiến tranh kháng Nhật, chiến tranh giải phóng. Một thế hệ những con người vĩ đại, dựa vào lớp người chân lấm tay bùn, dựa vào sự ủng hộ của nhân dân cả nước mà thành lập nước Trung Quốc mới. Đây là điều mà người dân đều hướng tới. Người có được lòng dân tức là được thiên hạ. Đại cách mạng mười năm, cho đến nay là năm 78, thôn Tiểu Cương bắt đầu liên sản nhận thầu. Đến nay, sự tích cực sản xuất của nhân dân cả nước phát triển mạnh. Địa phương khác cháu không biết. Ở nông thôn quê cháu, tâm trí của nông dân đều đặt vào đồng ruộng. Trước khi liên sản nhận thầu, mọi nhà đều không có cơm ăn. Đến nay, mọi nhà đều dư lương thực, Tết đến có gà vịt, cá thịt ăn. Đây chính là sự thay đổi. Cải cách mở cửa, đây không phải là sự giao chiến thượng tầng. Đây là tâm nguyện của nhân dân cả nước. Đây là lòng dân. Tất cả sự nhũng nhiễu cuối cùng sẽ bị ném bỏ.
Lời nói vừa dứt, trong phòng khách trở nên yên lặng, Nhiếp lão nằm trên ghế sô pha, nhìn Nhiếp Chấn Bang, nhìn một hồi lâu, sau đó bật đứng dậy, hừ lạnh một tiếng nói:
- Kiêu ngạo, ngông cuồng! Nhiếp Quốc Uy, con trai của anh, tự quản lấy.. Tôi không quản nổi nữa rồi.
Dương Thắng Lợi giờ phút này có loại cảm giác thẹn quá thành giận. Sau khi hét lớn một tiếng, nhìn Dương An Na, dường như nhớ ra đây không phải hai đứa con trai ông mà là con gái của ông, ngay lập tức ông lại lấy lại giọng nói bình thản:
- An Na. Con giỏi thật. Biết cái gì gọi là gả chồng không? Việc anh Chấn bang cứu con. Cha sẽ cảm ơn anh ta. Con vẫn còn nhỏ, nhiệm vụ của con là học tập.
Dương An Na căn bản không nghe. Là con gái , cháu gái duy nhất của nhà họ Dương; lá gan của Dương An Na so với mấy người Dương An Bang lớn hơn nhiều. Nhìn Dương Thắng Lợi, cô bé nói:
- Cha . Trong sách không phải đã nói rồi sao? Cảm tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp. Tiểu nữ tử không có gì báo đáp. Chỉ có lấy thân báo đáp. Anh Chấn Bang đã cứu tính mạng con. Con cần phải gả cho anh ấy.
Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang có chút nhức đầu. Đây tính là thế nào đây. Bánh xe lịch sử, thật đúng là mạnh mẽ. Kiếp trước, bản thân hắn không có tới cửa, vào tháng sáu năm sau, Dương Thắng Lợi mang theo Dương An Na đến nhà nói lời cảm tạ. Khi đó, Dương An Na cũng nói ra một đoạn như thế này. Chẳng qua, kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang chỉ là một đứa con riêng tàn phế. Dương Thắng Lợi tuy rằng không nói gì, nhưng sau đó liền đưa Dương An Na ra nước ngoài rồi. Mà Nhiếp gia cũng hiểu được Dương gia đây là khinh thường Nhiếp gia. Sau đó quan hệ càng ngày càng tệ. Thật không ngờ, lần này tự mình tới cửa, lại vẫn gặp được chuyện này.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là sẽ không nói. Nói như thế nào đều là sai lầm. Nếu đồng ý, sẽ làm Dương gia cho mình thuộc loại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hơn nữa còn có tình nghi là lừa gạt trẻ con. Nếu không đồng ý, Dương gia sẽ cảm thấy, một đứa con riêng như mi mà cũng kiêu ngạo quá rồi đấy. Hòn ngọc quý của Dương gia mà mi cũng chướng mắt nữa sao?
Na na, con quay về ngay. Nơi này không phải chỗ cho con nói.
Trong cái tình huống này, nhưng Dương Thắng Lợi cũng nổi cáu rồi. Chiều thì chiều, nhưng đây là một vấn đề cần phải phân rõ phải trái. Dương Thắng Lợi tự nhiên muốn đứng ra cho thấy thái độ của Dương gia.
Dương An Na có lẽ là chưa từng có gặp trường hợp cha mình cũng như người nhà đối với mình như vậy, cho nên cô bé cảm thấy hết sức ủy khuất. Khóe mắt đã đẫm lệ, cô bé nhìn Dương Thắng Lợi khóc nói:
- Cha. Con hận cha!
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng đứng lên:
- Bác Dương, bác đừng nóng giận. An Na còn nhỏ, cũng không hiểu được cái gì là tình yêu. Về sau lớn sẽ ổn thôi. Cháu xin phép về trước.
Giờ phút này, tất cả mọi người cho rằng đây chẳng qua chỉ là lời nói đùa của một đứa bé. Nhưng, chỉ có Nhiếp Chấn Bang biết. Quyết định của Dương An Na tuyệt đối là rất nghiêm túc. Đời trước, Dương An Na vẫn luôn yên lặng đợi chờ hắn, cho dù cuối cùng phải tự tử vẫn ở vậy một thân. Điều này cũng đủ nói rõ vấn đề. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng rất muốn đưa ra một lời hứa hẹn với Dương An Na. Nhưng rất hiển nhiên, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt nhất.
Sau khi từ nhà Dương gia đi ra, Nhiếp Chấn Bang liền đi thẳng về nhà. Vừa bước vào cửa, toàn bộ không khí trong Nhiếp gia đều có vẻ khá là nặng nề. Trong vườn, bảo mẫu, bác sỹ chăm sóc sức khỏe và nhân viên cảnh vệ vốn nên làm việc thì đều ngừng cả lại
- Mày còn biết trở về sao? Còn biết mày là người của Nhiếp gia sao?
Vừa vào cửa, Nhiếp Chấn Bang liền nhìn thấy ông cụ đang ngồi ở giữa ghế sô pha, sắc mặt xanh mét, trên mặt đầy vẻ giận dữ nhìn thẳng hắn.
Ở bên cạnh, bác cả Nhiếp Quốc Đống, cha Nhiếp Quốc Uy cùng với Nhiếp Gia Lương đều ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc. Quyền uy của ông cụ ở Nhiếp gia là không thể nghi ngờ. Cho dù là bác cả, hiện giờ sắp đi nhậm chức ở quân khu Việt Châu, đường đường trung tướng, nhưng ở trước mặt ông cụ, cũng là rất quy củ.
Trong kinh thành, không có gì là bí mật, các nhà đều có không ít tai mắt. Nhiếp Chấn Bang một mình đến Dương gia. Mới vào cửa, những người quan tâm đều biết chuyện này rồi. Trong cái cục diện này, lực lượng trung kiên của phái Bảo thủ, người của Nhiếp gia lại đi Dương gia, trụ cột của phái cải cách. Tin tức rất nhanh liền truyền đến tai Nhiếp lão, trong đó cũng có không ít tiếng chất vấn của các đại lão trong nội các của phái bảo thủ .
Bài văn lần trước đã khiến Nhiếp gia rất bị động rồi. Đầu tiên là bài văn của cháu đích tôn, sau là đứa cháu thứ ba đến nhà Dương gia. Trong phái Bảo thủ , Nhiếp lão đã có xu thế bị xa lánh. Cho dù đứa cháu thứ ba này là con riêng, địa vị không cao. Nhưng, đây mới là điều dở. Người ngoài sẽ nhìn nhận là một đứa con riêng lớn lên trong dân gian. Nếu như không có trưởng bối Nhiếp gia thậm chí là Nhiếp lão chỉ bảo, hướng dẫn thì chắc chắn nó sẽ không dám tự đưa ra quyết định.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đang suy nghĩ rất nhanh, đã sắp đến cuối năm. Đầu năm 1987, cuộc tranh đấu giữa hai phái cũng đến hồi kết. Phái bảo thủ thất bại thảm hại. Phái cải cách chiếm thế thượng phong. Đây là sự thực lịch sử. Nhiếp gia đời trước cũng chính từ lần đó mà bắt đầu sa sút. Hiện giờ, anh em Nhiếp Quốc Đống đều chuyển tới Việt Đông, có thể xem như một sự thay đổi rồi. Mặc kệ kết cục như thế nào. Nhiếp gia ít nhất sẽ không thua thảm như vậy rồi. Nhưng, như thế chưa đủ. Hắn cần chính là Nhiếp gia trở thành người thắng, mà không phải là kẻ bại.
Nhiếp Chấn Bang nhìn ông cụ. Biết rõ tính khí ông cụ, lúc này nếu nhẫn nhịn một chút thì ông cụ cũng không làm gì được hắn. Nhưng Nhiếp Chấn Bang lại không định nhẫn. Băng dày ba thước, không phải chỉ vì một ngày lạnh. Kết cục của việc nhận lỗi chỉ có một —— cấm túc; nếu vậy, kế hoạch toàn bộ của mình đều không thể triển khai. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang nhìn ra phía sau phòng khách, có vài bóng người. Trong lòng đã quyết. Lúc này, chỉ có thể đánh cuộc một lần mà thôi.
- Ông nội, Nhiếp gia gia huấn, chịu ân dù chỉ là giọt nước, phải lấy cả dòng suối để báo đáp. Dương gia giúp cháu, có ý nghĩa rất trọng đại. Cháu không nhận thấy việc đến Dương gia nói lời cảm tạ có vấn đề gì.
Nhiếp Chấn Bang vừa dứt lời, đến ngay cả Nhiếp Quốc Đống cũng không khỏi sửng sốt. Tên nhóc con này, lá gan lớn thật, ngang tàng quá mức rồi. Nói như vậy mà cũng nói được sao. Cho hắn ý nghĩa trọng đại. Đó không phải là nói Dương gia trợ giúp hắn trở về Nhiếp gia sao?
Từ một người dân thường, bỗng trở thành hồng tam đại. Đây là ân tình lớn thì cũng không sai. Nhưng, không ai lại đem cái lời như thế đặt ở ngoài miệng. Trong mắt ông cụ, cái thế hệ nhà cách mạng thuộc giai cấp vô sản này, bản thân ông cũng chính là công bộc của nhân dân. Là người không có bất kỳ đặc quyền nào được cưỡi lên đầu nhân dân hết.
- Cha, lần này Chấn Bang đi Dương gia, cũng là cùng con thương lượng rồi.
Nhiếp Quốc Uy lúc này ở bên cạnh cũng mở miệng.
- Mày câm miệng! Đúng là cái loại thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Ông cụ lúc này, sắc mặt lại càng hầm hầm. Bực bội quát vào mặt Nhiếp Quốc Uy.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mở miệng nói:
- Cha, cha đừng nói nữa. Con không nghĩ là con sai rồi. Cũng không thấy cải cách có gì là không tốt.
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang hít sâu một hơi nói:
- Ông nội, Nhiếp Chấn Bang cháu mặc dù thân phận thấp kém. Từ nhỏ đến lớn, cháu cũng không nhận được ân huệ hay đặc quyền nào của Nhiếp gia. Trong quãng đời 16 năm nay của cháu, Nhiếp Chấn Bang cháu chính là một người dân bình thường. Cũng không biết cái gì là đặc quyền cái gì là quốc gia đại sự.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất bình thường. Ngược lại khiến Nhiếp lão gia tử tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Nhiếp Chấn Bang. Biểu hiện này, khiến Nhiếp Chấn Bang trong lòng vui vẻ. Lập tức tiếp tục nói:
- Vương hầu cũng thế, dân đen cũng thế. Cháu chỉ biết là, trước khi nhận người thân, cháu là một đứa trẻ mồ côi mất mẹ, không có cha. Chỉ vậy thôi. Nhưng, cháu thi đậu đại học ở thủ đô. Tương lai của cháu, tuy rằng không nói gì tới tiền đồ như gấm. Nhưng, cũng có thể không phải bận tâm đến chuyện cơm áo. Song, bây giờ cháu phải mang tiếng là một đứa con riêng, đó không phải là điều cháu mong muốn. Nhưng đây là sự thật. Cháu bắt buộc phải thừa nhận. Trách cha cháu ư? Không trách ông ấy. Không có ông ấy, cháu cũng không thể có mặt trên cõi đời này. Oán trời trách đất, đây không phải cá tính của cháu.
- Ông nội, ông ở trên cao. Ông là một trong những lãnh đạo quốc gia. Nhưng, ông có hiểu nhu cầu của người dân không?
Nói tới đây, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một chút, phía sau phòng khách, Nhiếp Gia Dân lén giơ ngón tay cái. Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:
- Chiến tranh kháng Nhật, chiến tranh giải phóng. Một thế hệ những con người vĩ đại, dựa vào lớp người chân lấm tay bùn, dựa vào sự ủng hộ của nhân dân cả nước mà thành lập nước Trung Quốc mới. Đây là điều mà người dân đều hướng tới. Người có được lòng dân tức là được thiên hạ. Đại cách mạng mười năm, cho đến nay là năm 78, thôn Tiểu Cương bắt đầu liên sản nhận thầu. Đến nay, sự tích cực sản xuất của nhân dân cả nước phát triển mạnh. Địa phương khác cháu không biết. Ở nông thôn quê cháu, tâm trí của nông dân đều đặt vào đồng ruộng. Trước khi liên sản nhận thầu, mọi nhà đều không có cơm ăn. Đến nay, mọi nhà đều dư lương thực, Tết đến có gà vịt, cá thịt ăn. Đây chính là sự thay đổi. Cải cách mở cửa, đây không phải là sự giao chiến thượng tầng. Đây là tâm nguyện của nhân dân cả nước. Đây là lòng dân. Tất cả sự nhũng nhiễu cuối cùng sẽ bị ném bỏ.
Lời nói vừa dứt, trong phòng khách trở nên yên lặng, Nhiếp lão nằm trên ghế sô pha, nhìn Nhiếp Chấn Bang, nhìn một hồi lâu, sau đó bật đứng dậy, hừ lạnh một tiếng nói:
- Kiêu ngạo, ngông cuồng! Nhiếp Quốc Uy, con trai của anh, tự quản lấy.. Tôi không quản nổi nữa rồi.
/552
|