Thời Khanh cẩn thận xem xét những ký ức của thân thể ở không gian này, đặc biệt là những gì liên quan đến Tô Nhuế, không khỏi thấy vui mừng: “Quả thật, lấy nó đi lại là chuyện tốt với Tô Nhuế.”
Khi lấy được nhân sinh tồn bàn, Thời Khanh cũng biết quy tắc sử dụng của loại đồ vật này, mang theo một năng lực quá khủng bố.
Nhân sinh tồn bàn cho phép nhiều nhất ba lượt xoay chuyển thời gian tùy ý, chỉ cần kí chủ có đủ tinh thần lực ấn cái nút, là có thể lựa chọn lại thời gian, trở về quá khứ.
Mà những người khác trên thế giới lại không cảm giác được, họ chỉ biết tiếp tục công việc đang dở, không có gì khác biệt.
Nhưng kí chủ không chỉ có thể thay đổi được bản thân sự việc, mà còn ảnh hưởng đến hành vi của những người xung quanh, phàm là những người có tiếp xúc với kí chủ đều sẽ có sự sai lệch, về mức ảnh hưởng, thì hoàn toàn là do nguyện vọng của bản thân kí chủ.
Đã có thể cứu người thì cũng có thể giết người.
Việc có thể quyết định cũng rất nhiều.
Không nói tới việc có được loại năng lực này trước sau có thay đổi lòng người hay không, chỉ nói tới tính cách của con người Tô Nhuế, thật là đã bị tra tấn tới điên rồi.
Cũng không nhắc tới những hành động quấy phá của Thời Khanh, cho dù ở cuộc sống bình thường, với chủ nghĩa thập toàn thập mỹ, Tô Nhuế thật sự sẽ làm hắn gặp được vô vàn những việc không vừa mắt.
Không có nhân sinh tồn bàn, thì hắn sẽ không thể tự ý thay đổi thời gian, chỉ có thể bổ sung vào hoặc dễ dàng bao dung, dần dần “bệnh” của hắn nhất định sẽ giảm, theo mức độ nhanh chậm thì còn tùy vào bản thân Tô Nhuế nữa. Trong kí ức, Thời Khanh luôn cố tạo sức ảnh hưởng tới hắn, cũng mang hy vọng chầm chậm giúp Tô Nhuế sửa lại được thói quen, tính tình, tránh chìm vào những suy nghĩ “toàn mỹ” của bản thân.
Khi có được nhân sinh tồn bàn, Tô Nhuế đã thực sự buông bỏ cách trị liệu này, luôn làm theo ý nguyện của mình, không vừa ý một chút liền quay ngược thời gian. Bệnh sạch sẽ của hắn lại thêm thúc đẩy chính mình đi vào con đường soi mói, “bới lông tìm vết” ban đầu.
Kết quả cuối cùng nếu không phải Tô Nhuế bắt đầu khống chế thế giới thì cũng là tự mình mệt chết.
Một người bình thường còn HOLD không lại năng lực này, huống chi một người không bình thường, không chừng sẽ bị đùa chết.
Cho nên, thu loại năng lực này lại, sẽ tốt hơn nhiều đối với Tô Nhuế.
Về vụ tai nạn xe vừa rồi, Thời Khanh va Tần Mạc đã thay đổi được, tránh đi được tai họa này. Nếu sau đó có gì ngoài ý muốn thì không ai có thể khống chế được nữa.
Nghĩ đến đây, Thời Khanh không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.
Tần Mạc biết cậu suy nghĩ gì, y bình tĩnh nói: “Tô Nhuế là người.”
Thời Khanh hơi sửng sốt, liền nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Đúng, Tô Nhuế là một con người, đã là người thì tránh sao khỏi những sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố, may rủi trong đời… Hắn sẽ gặp phải, cũng sẽ vượt qua được.
Nhân sinh tồn bàn vốn không nên xuất hiện trong thế giới nhân loại, cho dù mang theo năng lực nghịch thiên đến đâu thì vẫn phải đối mặt với những loại tình huống bất ngờ luôn hiện hữu.
Nếu bọn họ không ngăn cản kịp thời thì Tô Nhuế sẽ mất cả tính mạng, cho dù có thể khả năng nghịch thiên cũng không cách nào sống sót được.
Nắm giữ nhiều, tự nhiên trên lưng cũng càng nặng, cả khó khăn trắc trở sẽ gặp càng nhiều.
Là ưu thế cũng là gánh nặng, vừa mang may mắn , đồng thời cũng mang nguy cơ.
Thời Khanh hít thật sâu một lần, triệt để tiêu tan những phiền muộn trong lòng.
Leng keng, nhiệm vụ ngẫu nhiên đã hoàn thành, ba mươi giây sau tự động rời đi.
Ơ! Đã hoàn thành nhiệm vụ?
Thời Khanh không khỏi vui sướng trong lòng, nhưng khi nghĩ đến việc lập tức phải đi, lại cảm thấy có chút tiếc nuối, bất chợt nhớ đến một việc, cậu vội vội vàng vàng mặc quần áo, dùng mười giây ngắn ngủi lao ra cửa, nhìn Tô Nhuế vẫn đang sững sờ bên ngoài: “Tô Nhuế! Cám ơn ngươi!”
Thanh niên vẫn mang theo sự mê mang, nhưng sau đó hai má lại phiếm hồng, rủa thầm, cám, cám ơn cái lông a, ta còn chưa đồng ý giữ bí mật cho hai người đâu!
Về lại không gian hệ thống quen thuộc, Thời Khanh vẫn còn mê mang, cứ như vậy mà rời đi, thật có chút không nỡ, bất quá cậu sẽ vĩnh viễn nhớ rõ Tô Nhuế, một Tô Nhuế có thể bỏ qua cả sinh mạng của mình để cứu bằng hữu.
Càng tưởng tượng lại càng thấy buồn bã, bất quá ngay sau đó bên tai cậu truyền tích tích một đống tin tức mới.
Thu thập tâm tình hỗn loạn, Thời Khanh tỉnh táo lại liền vội bật người truyền qua tin tức cho Tần Mạc.
Nhiệm vụ ngẫu nhiên hoàn thành một cách hoàn mỹ, quả nhiên mục tiêu là thu hồi nhân sinh tồn bàn, nhưng làm người ta tiếc nuối là năng lực này không để lại cho Tần Mạc và Thời Khanh sử dụng, mà hư không biến mất.
Dù sao đi nữa nhiệm vụ đã xong, hai người còn mở ra được công năng thứ nhất. Công năng này có hiệu quả kỳ diệu giống y nhân sinh tồn bàn vậy.
Về sau khi xuyên qua một thế giới nhỏ, đều sẽ có một lần xoay ngược thời gian, địa điểm, thời gian có thể tự kí chủ quyết định, đương nhiên nếu hệ thống với kì chủ mà tình cảm tốt thì có thể bàn bạc kĩ lưỡng, dù sao khi hoàn thành được nhiệm vụ, cả hai đều được lợi.
Tuy rằng chỉ có một cơ hội, cũng thật khó lường, nhưng vạn nhất có chuyện gì đó không thể cứu vãn được, thì xoay ngược thời gian quả thật không thể nghi ngờ chính là đang tăng thêm xác suất hoàn thành nhiệm vụ.
Tóm lại thì Thời Khanh cảm thấy vô cùng hài lòng.
Còn điểm thưởng của nhiệm vụ cũng mang tính ngẫu nhiên, từ 3000-10000 điểm, được quay số ngẫu nhiên.
Việc này, Thời Khanh giao cả cho Tần Mạc.
Tần Mạc hỏi: “ Ngươi không muốn thử xem sao?”
Thời Khanh nhìn y: “Tôi tin anh!”
Tần Mạc nhếch nhếch khóe miệng, tâm tình không tồi, đáp: “Được.”
Sau đó, trong sự chăm chú mong đợi của Thời Khanh, y bắt đầu quay dĩa.
Thời Khanh ở trong lòng cầu nguyện, một vạn điểm thưởng, một vạn điểm thưởng, cầu trời nhất định là một vạn điểm thưởng a!
Nhiệm vụ Thú thế, bởi vì hai người hoàn thành vô cùng sớm, cộng thêm điểm cơ bản, tổng cộng được thưởng một vạn điểm, mà tất nhiên Thời Khanh được chia 5000 điểm rồi (*tát hoa cảm tạ*).Nhiệm vụ ngẫu nhiên còn có điểm tốt chính là, khi hệ thống đạt điểm tệ sẽ không chia đôi, quay được bao nhiêu thì nhận được bấy nhiêu.
Cho nên Thời Khanh siêu cấp chờ mong, nếu đạt được một vạn, cậu… cậu liền trở thành địa chủ rồi!
Cái dĩa màu lam trên không trung dần dần xoay chuyển, sau chừng một phút thì bắt đầu dừng lại.
Thời Khanh nhanh chóng đi qua, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía dĩa quay.
Kim chỉ xẹt qua tám ngàn, lại đi qua chín ngàn, mắt thấy kim sắp đến một vạn, Thời Khanh ngừng thở, vạn phần chờ mong!
Kim chỉ đến một vạn!
Khi Thời Khanh vừa muốn hoan hô, ai ngờ, cây kim chết tiệt kia còn chưa có dừng, dùng tốc độ ốc sên đi qua a đi a đi a đi…
Cậu không nhịn được muốn hét lên ngừng lại, nhưng cây kim lừa đảo kia giống như đang đùa giỡn cậu, chạy chậm rì rì, lắc lắc ẹo ẹo, vượt qua một vạn đến con số ba nghìn bên cạnh…
“Chúc mừng ngài đã đạt được 3000 điểm thưởng trong nhiệm vụ ngẫu nhiên.”
Thời Khanh: “…”
Cậu dùng vẻ mặt tiếc hận, nhịn không được muốn thở dài, nhưng khi định xoay người cậu lại cảm thấy áp suất không khí bên cạnh đã xuống rất thấp.
Quay đầu lại, quả nhiên thấy mặt kí chủ của cậu đều đen rồi…
Này… Đây chẳng lẽ là một khúc nhạc dạo cho y bạo phát sao!
Thời Khanh thấy giật mình, kịp phản ứng lại, vuốt vuốt thuận mao: “Điểm thưởng chỉ là vật ngoài thân, chúng ta…”
Đáng tiếc còn chưa an ủi xong, cậu đã phải dừng lại.
Nhiệm vụ tùy cơ hoàn thành, hệ thống không gian sẽ đóng lại.
Thời Khanh cũng không dám nói những lời vô nghĩa, nhanh chóng báo tin này cho Tần Mạc, trong ba mươi giây này, nhanh chóng mua thêm một ít đồ dùng cần thiết.
Vì thế, ba mươi giây sau, cậu và vị kí chủ vẫn còn áp suất thấp kia, văng khỏi hệ thống không gian, trở lại sơn động âm u lúc trước.
Nhìn lại giờ khắc này, nhóm tu sĩ đang ngồi thành vòng tròn trong động, Thời Khanh thật muốn tung hoa.
Cậu cực kì may mắn mà tìm ra đối tượng thích hợp để Tần Mạc giận chó đánh mèo rồi, có người giúp cậu chia sẻ chút áp suất thấp của kí chủ, không khỏi cảm thấy mọi thứ tốt đẹp lên.
Bất quá Thời Khanh có chút nghi hoặc, khi nãy cậu không nhìn rõ Tần Mạc đã mua gì tại hệ thống, thủ pháp của y quá nhanh, thật không xác định được là cái gì, bây giờ cậu thật rất ngạc nhiên.
Cũng may bản thân Thời Khanh là hệ thống, có thể xem xét không gian trữ vật, cúi người thò đầu vào nhìn, thì phát hiện ra một đại gia hỏa đang nằm ở không gian trữ vật.
… Là một đại gia hỏa thần kì đến từ một thế giới vô cùng thần kì.
- – Hạt ánh sáng + ma thuật kết hợp lại ra song trọng liên phát Pháo ba đầu.
Tác dụng như tên!
Kí chủ… Anh mua thứ này à, để làm gì vậy a?
Tuy bọn họ đã trải qua 10 ngày ở thế giới thú nhân, 1 ngày ở thế giới của Tô Nhuế, đã qua gần mười hai ngày, nhưng quay lại thế giới của Tần Mạc chân chính thì chưa qua một giây nào.
Thời điểm hai người đi là dạng gì, quay lại vẫn là dạng ấy.
Đệ đệ của Tần Mạc – Tần Việt, vẫn như cũ đang ngồi ngay ngắn ở trung tâm pháp trận, xung quanh các căn cứ trận pháp có đến mười ba Kim Đan kỳ tu sĩ đang ngồi.
Tất cả bọn họ đều chăm chú ngưng thần tụ khí, thống nhất tinh thần, chuyên tâm dẫn đường mang hồn phách Tần Việt trở về.
Đây là một loại phép thuật vô cùng khó để thi triển, dù không phải là cấm thuật, nhưng so với cấm thuật thì điều kiện sử dụng còn khó hơn nhiều, dù sao ý nghĩa của nó là khởi tử hoàn sinh.
Bất quá muốn thực hiện loại khởi tử hoàn sinh này phải có rất nhiều điều kiện tiên quyết.
Thứ nhất, người chết phải có thân thể được bảo toàn hoàn hảo, không được hư thối, không được có chút tổn hại nào, càng không được để yêu quái làm ô nhiễm sinh khí.
Nhất là khi vừa tắt thở, trong nháy mắt đó liền phong lại thật hoàn mỹ, lại còn phải trả một cái giá lớn, dùng rất nhiều dược liệu quý báu mà nuôi dưỡng, và thời thời khắc có một vị Nguyên Anh kỳ ở một bên bảo hộ.
Chỉ có như vậy thì mới có được thân thể không bị ô nhiễm.
Mà đó, mới chỉ là bắt đầu. Chân chính là phải khởi động được trận pháp này, cần mười ba vị Kim Đan tu sỹ tương sinh tương khắc thi pháp tận bảy bảy bốn chín ngày, mới có thể tụ lại nguyên hồn, khiến nó trở về.
Kim Đan tu sỹ thì cũng không ít thấy, nhưng quý là ở thể chất, phải là cực phẩm đơn linh căn, và phải tương sinh tương khắc lẫn nhau nữa.
Phải biết là, đơn linh căn tu sĩ, cho dù là Kim Đan kỳ, cũng tuyệt đối không thể khinh thường, bởi vì bọn họ đã trải qua một con đường rất dài, lúc này chẳng qua mới mở màn. Mà đám tu sĩ phần lớn đều tâm tính cao ngạo, rất ít người rời xa nơi tu luyện. Trừ khi, có một lợi ích cực lớn trước mắt.
Cho nên nói, có thể mở ra cái trận pháp này, khẳng định không phải là tầm thường.
Hơn nữa người được cứu sống lại là Tần Việt, dù với Tần Mạc là huynh đệ ruột thịt, đồng thời lại là thâm cừu đại hận.
Nên người đứng sau việc này, cho dù có ý đồ gì đi nữa, chắc chắn đối với Tần Mạc cực bất lợi.
Đương nhiên, nếu không suy xét đến nó, thì Tần Mạc cũng sẽ không để cho đệ đệ của y cứ yên ổn mà sống lại.
Thời Khanh tạm tránh qua một bên, yên lặng nhìn một màn cực kì không hợp nhưng lại suất cuồng bá duệ đến không tưởng được.
Khi lấy được nhân sinh tồn bàn, Thời Khanh cũng biết quy tắc sử dụng của loại đồ vật này, mang theo một năng lực quá khủng bố.
Nhân sinh tồn bàn cho phép nhiều nhất ba lượt xoay chuyển thời gian tùy ý, chỉ cần kí chủ có đủ tinh thần lực ấn cái nút, là có thể lựa chọn lại thời gian, trở về quá khứ.
Mà những người khác trên thế giới lại không cảm giác được, họ chỉ biết tiếp tục công việc đang dở, không có gì khác biệt.
Nhưng kí chủ không chỉ có thể thay đổi được bản thân sự việc, mà còn ảnh hưởng đến hành vi của những người xung quanh, phàm là những người có tiếp xúc với kí chủ đều sẽ có sự sai lệch, về mức ảnh hưởng, thì hoàn toàn là do nguyện vọng của bản thân kí chủ.
Đã có thể cứu người thì cũng có thể giết người.
Việc có thể quyết định cũng rất nhiều.
Không nói tới việc có được loại năng lực này trước sau có thay đổi lòng người hay không, chỉ nói tới tính cách của con người Tô Nhuế, thật là đã bị tra tấn tới điên rồi.
Cũng không nhắc tới những hành động quấy phá của Thời Khanh, cho dù ở cuộc sống bình thường, với chủ nghĩa thập toàn thập mỹ, Tô Nhuế thật sự sẽ làm hắn gặp được vô vàn những việc không vừa mắt.
Không có nhân sinh tồn bàn, thì hắn sẽ không thể tự ý thay đổi thời gian, chỉ có thể bổ sung vào hoặc dễ dàng bao dung, dần dần “bệnh” của hắn nhất định sẽ giảm, theo mức độ nhanh chậm thì còn tùy vào bản thân Tô Nhuế nữa. Trong kí ức, Thời Khanh luôn cố tạo sức ảnh hưởng tới hắn, cũng mang hy vọng chầm chậm giúp Tô Nhuế sửa lại được thói quen, tính tình, tránh chìm vào những suy nghĩ “toàn mỹ” của bản thân.
Khi có được nhân sinh tồn bàn, Tô Nhuế đã thực sự buông bỏ cách trị liệu này, luôn làm theo ý nguyện của mình, không vừa ý một chút liền quay ngược thời gian. Bệnh sạch sẽ của hắn lại thêm thúc đẩy chính mình đi vào con đường soi mói, “bới lông tìm vết” ban đầu.
Kết quả cuối cùng nếu không phải Tô Nhuế bắt đầu khống chế thế giới thì cũng là tự mình mệt chết.
Một người bình thường còn HOLD không lại năng lực này, huống chi một người không bình thường, không chừng sẽ bị đùa chết.
Cho nên, thu loại năng lực này lại, sẽ tốt hơn nhiều đối với Tô Nhuế.
Về vụ tai nạn xe vừa rồi, Thời Khanh va Tần Mạc đã thay đổi được, tránh đi được tai họa này. Nếu sau đó có gì ngoài ý muốn thì không ai có thể khống chế được nữa.
Nghĩ đến đây, Thời Khanh không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.
Tần Mạc biết cậu suy nghĩ gì, y bình tĩnh nói: “Tô Nhuế là người.”
Thời Khanh hơi sửng sốt, liền nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Đúng, Tô Nhuế là một con người, đã là người thì tránh sao khỏi những sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố, may rủi trong đời… Hắn sẽ gặp phải, cũng sẽ vượt qua được.
Nhân sinh tồn bàn vốn không nên xuất hiện trong thế giới nhân loại, cho dù mang theo năng lực nghịch thiên đến đâu thì vẫn phải đối mặt với những loại tình huống bất ngờ luôn hiện hữu.
Nếu bọn họ không ngăn cản kịp thời thì Tô Nhuế sẽ mất cả tính mạng, cho dù có thể khả năng nghịch thiên cũng không cách nào sống sót được.
Nắm giữ nhiều, tự nhiên trên lưng cũng càng nặng, cả khó khăn trắc trở sẽ gặp càng nhiều.
Là ưu thế cũng là gánh nặng, vừa mang may mắn , đồng thời cũng mang nguy cơ.
Thời Khanh hít thật sâu một lần, triệt để tiêu tan những phiền muộn trong lòng.
Leng keng, nhiệm vụ ngẫu nhiên đã hoàn thành, ba mươi giây sau tự động rời đi.
Ơ! Đã hoàn thành nhiệm vụ?
Thời Khanh không khỏi vui sướng trong lòng, nhưng khi nghĩ đến việc lập tức phải đi, lại cảm thấy có chút tiếc nuối, bất chợt nhớ đến một việc, cậu vội vội vàng vàng mặc quần áo, dùng mười giây ngắn ngủi lao ra cửa, nhìn Tô Nhuế vẫn đang sững sờ bên ngoài: “Tô Nhuế! Cám ơn ngươi!”
Thanh niên vẫn mang theo sự mê mang, nhưng sau đó hai má lại phiếm hồng, rủa thầm, cám, cám ơn cái lông a, ta còn chưa đồng ý giữ bí mật cho hai người đâu!
Về lại không gian hệ thống quen thuộc, Thời Khanh vẫn còn mê mang, cứ như vậy mà rời đi, thật có chút không nỡ, bất quá cậu sẽ vĩnh viễn nhớ rõ Tô Nhuế, một Tô Nhuế có thể bỏ qua cả sinh mạng của mình để cứu bằng hữu.
Càng tưởng tượng lại càng thấy buồn bã, bất quá ngay sau đó bên tai cậu truyền tích tích một đống tin tức mới.
Thu thập tâm tình hỗn loạn, Thời Khanh tỉnh táo lại liền vội bật người truyền qua tin tức cho Tần Mạc.
Nhiệm vụ ngẫu nhiên hoàn thành một cách hoàn mỹ, quả nhiên mục tiêu là thu hồi nhân sinh tồn bàn, nhưng làm người ta tiếc nuối là năng lực này không để lại cho Tần Mạc và Thời Khanh sử dụng, mà hư không biến mất.
Dù sao đi nữa nhiệm vụ đã xong, hai người còn mở ra được công năng thứ nhất. Công năng này có hiệu quả kỳ diệu giống y nhân sinh tồn bàn vậy.
Về sau khi xuyên qua một thế giới nhỏ, đều sẽ có một lần xoay ngược thời gian, địa điểm, thời gian có thể tự kí chủ quyết định, đương nhiên nếu hệ thống với kì chủ mà tình cảm tốt thì có thể bàn bạc kĩ lưỡng, dù sao khi hoàn thành được nhiệm vụ, cả hai đều được lợi.
Tuy rằng chỉ có một cơ hội, cũng thật khó lường, nhưng vạn nhất có chuyện gì đó không thể cứu vãn được, thì xoay ngược thời gian quả thật không thể nghi ngờ chính là đang tăng thêm xác suất hoàn thành nhiệm vụ.
Tóm lại thì Thời Khanh cảm thấy vô cùng hài lòng.
Còn điểm thưởng của nhiệm vụ cũng mang tính ngẫu nhiên, từ 3000-10000 điểm, được quay số ngẫu nhiên.
Việc này, Thời Khanh giao cả cho Tần Mạc.
Tần Mạc hỏi: “ Ngươi không muốn thử xem sao?”
Thời Khanh nhìn y: “Tôi tin anh!”
Tần Mạc nhếch nhếch khóe miệng, tâm tình không tồi, đáp: “Được.”
Sau đó, trong sự chăm chú mong đợi của Thời Khanh, y bắt đầu quay dĩa.
Thời Khanh ở trong lòng cầu nguyện, một vạn điểm thưởng, một vạn điểm thưởng, cầu trời nhất định là một vạn điểm thưởng a!
Nhiệm vụ Thú thế, bởi vì hai người hoàn thành vô cùng sớm, cộng thêm điểm cơ bản, tổng cộng được thưởng một vạn điểm, mà tất nhiên Thời Khanh được chia 5000 điểm rồi (*tát hoa cảm tạ*).Nhiệm vụ ngẫu nhiên còn có điểm tốt chính là, khi hệ thống đạt điểm tệ sẽ không chia đôi, quay được bao nhiêu thì nhận được bấy nhiêu.
Cho nên Thời Khanh siêu cấp chờ mong, nếu đạt được một vạn, cậu… cậu liền trở thành địa chủ rồi!
Cái dĩa màu lam trên không trung dần dần xoay chuyển, sau chừng một phút thì bắt đầu dừng lại.
Thời Khanh nhanh chóng đi qua, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía dĩa quay.
Kim chỉ xẹt qua tám ngàn, lại đi qua chín ngàn, mắt thấy kim sắp đến một vạn, Thời Khanh ngừng thở, vạn phần chờ mong!
Kim chỉ đến một vạn!
Khi Thời Khanh vừa muốn hoan hô, ai ngờ, cây kim chết tiệt kia còn chưa có dừng, dùng tốc độ ốc sên đi qua a đi a đi a đi…
Cậu không nhịn được muốn hét lên ngừng lại, nhưng cây kim lừa đảo kia giống như đang đùa giỡn cậu, chạy chậm rì rì, lắc lắc ẹo ẹo, vượt qua một vạn đến con số ba nghìn bên cạnh…
“Chúc mừng ngài đã đạt được 3000 điểm thưởng trong nhiệm vụ ngẫu nhiên.”
Thời Khanh: “…”
Cậu dùng vẻ mặt tiếc hận, nhịn không được muốn thở dài, nhưng khi định xoay người cậu lại cảm thấy áp suất không khí bên cạnh đã xuống rất thấp.
Quay đầu lại, quả nhiên thấy mặt kí chủ của cậu đều đen rồi…
Này… Đây chẳng lẽ là một khúc nhạc dạo cho y bạo phát sao!
Thời Khanh thấy giật mình, kịp phản ứng lại, vuốt vuốt thuận mao: “Điểm thưởng chỉ là vật ngoài thân, chúng ta…”
Đáng tiếc còn chưa an ủi xong, cậu đã phải dừng lại.
Nhiệm vụ tùy cơ hoàn thành, hệ thống không gian sẽ đóng lại.
Thời Khanh cũng không dám nói những lời vô nghĩa, nhanh chóng báo tin này cho Tần Mạc, trong ba mươi giây này, nhanh chóng mua thêm một ít đồ dùng cần thiết.
Vì thế, ba mươi giây sau, cậu và vị kí chủ vẫn còn áp suất thấp kia, văng khỏi hệ thống không gian, trở lại sơn động âm u lúc trước.
Nhìn lại giờ khắc này, nhóm tu sĩ đang ngồi thành vòng tròn trong động, Thời Khanh thật muốn tung hoa.
Cậu cực kì may mắn mà tìm ra đối tượng thích hợp để Tần Mạc giận chó đánh mèo rồi, có người giúp cậu chia sẻ chút áp suất thấp của kí chủ, không khỏi cảm thấy mọi thứ tốt đẹp lên.
Bất quá Thời Khanh có chút nghi hoặc, khi nãy cậu không nhìn rõ Tần Mạc đã mua gì tại hệ thống, thủ pháp của y quá nhanh, thật không xác định được là cái gì, bây giờ cậu thật rất ngạc nhiên.
Cũng may bản thân Thời Khanh là hệ thống, có thể xem xét không gian trữ vật, cúi người thò đầu vào nhìn, thì phát hiện ra một đại gia hỏa đang nằm ở không gian trữ vật.
… Là một đại gia hỏa thần kì đến từ một thế giới vô cùng thần kì.
- – Hạt ánh sáng + ma thuật kết hợp lại ra song trọng liên phát Pháo ba đầu.
Tác dụng như tên!
Kí chủ… Anh mua thứ này à, để làm gì vậy a?
Tuy bọn họ đã trải qua 10 ngày ở thế giới thú nhân, 1 ngày ở thế giới của Tô Nhuế, đã qua gần mười hai ngày, nhưng quay lại thế giới của Tần Mạc chân chính thì chưa qua một giây nào.
Thời điểm hai người đi là dạng gì, quay lại vẫn là dạng ấy.
Đệ đệ của Tần Mạc – Tần Việt, vẫn như cũ đang ngồi ngay ngắn ở trung tâm pháp trận, xung quanh các căn cứ trận pháp có đến mười ba Kim Đan kỳ tu sĩ đang ngồi.
Tất cả bọn họ đều chăm chú ngưng thần tụ khí, thống nhất tinh thần, chuyên tâm dẫn đường mang hồn phách Tần Việt trở về.
Đây là một loại phép thuật vô cùng khó để thi triển, dù không phải là cấm thuật, nhưng so với cấm thuật thì điều kiện sử dụng còn khó hơn nhiều, dù sao ý nghĩa của nó là khởi tử hoàn sinh.
Bất quá muốn thực hiện loại khởi tử hoàn sinh này phải có rất nhiều điều kiện tiên quyết.
Thứ nhất, người chết phải có thân thể được bảo toàn hoàn hảo, không được hư thối, không được có chút tổn hại nào, càng không được để yêu quái làm ô nhiễm sinh khí.
Nhất là khi vừa tắt thở, trong nháy mắt đó liền phong lại thật hoàn mỹ, lại còn phải trả một cái giá lớn, dùng rất nhiều dược liệu quý báu mà nuôi dưỡng, và thời thời khắc có một vị Nguyên Anh kỳ ở một bên bảo hộ.
Chỉ có như vậy thì mới có được thân thể không bị ô nhiễm.
Mà đó, mới chỉ là bắt đầu. Chân chính là phải khởi động được trận pháp này, cần mười ba vị Kim Đan tu sỹ tương sinh tương khắc thi pháp tận bảy bảy bốn chín ngày, mới có thể tụ lại nguyên hồn, khiến nó trở về.
Kim Đan tu sỹ thì cũng không ít thấy, nhưng quý là ở thể chất, phải là cực phẩm đơn linh căn, và phải tương sinh tương khắc lẫn nhau nữa.
Phải biết là, đơn linh căn tu sĩ, cho dù là Kim Đan kỳ, cũng tuyệt đối không thể khinh thường, bởi vì bọn họ đã trải qua một con đường rất dài, lúc này chẳng qua mới mở màn. Mà đám tu sĩ phần lớn đều tâm tính cao ngạo, rất ít người rời xa nơi tu luyện. Trừ khi, có một lợi ích cực lớn trước mắt.
Cho nên nói, có thể mở ra cái trận pháp này, khẳng định không phải là tầm thường.
Hơn nữa người được cứu sống lại là Tần Việt, dù với Tần Mạc là huynh đệ ruột thịt, đồng thời lại là thâm cừu đại hận.
Nên người đứng sau việc này, cho dù có ý đồ gì đi nữa, chắc chắn đối với Tần Mạc cực bất lợi.
Đương nhiên, nếu không suy xét đến nó, thì Tần Mạc cũng sẽ không để cho đệ đệ của y cứ yên ổn mà sống lại.
Thời Khanh tạm tránh qua một bên, yên lặng nhìn một màn cực kì không hợp nhưng lại suất cuồng bá duệ đến không tưởng được.
/105
|