Vào một ngày đẹp trời, sau khi tổng thiên thần michael đọc xong quấn tiểu thuyết nổi tiếng harry potter xong, ngài thở dài nhẹ nhàng đóng lại quấn sách, rồi nhẹ nhàng đứng dậy phát điên hét lên
- CMN! Đây mà là cái kết có hậu à! Thế quái nào Severus Snape lại bị một con rắng giết chứ má nó! Còn hermione cùng Ron Weasley sao? CMN ta ghét nhất là Ron Weasley đó vừa đần vừa ngu vừa ích kỷ, thế quái nào lại hợp với Hermione chứ đây là sự thật không thể chấp nhận được!
- Bình tĩnh chút đi micheal! Nếu không thích thì thay đổi câu chuyện là được mà! Thiên sứ garbiel ngồi gần đó vừa nhâm nhi ly trà vừa thản nhiên nói
- Thay đổi? Thay đổi kiểu gì? micheal hầm hừ quay đầu lại hỏi Garbiel
- Thì không phải hiện đại đang thịnh truyện xuyên không sao? Chúng ta có thể làm giống trong đống truyện đó ấy, tìm một người thích hợp rồi đưa người đó vào trong truyện là được! garbiel âm hiểm cười nói
- Đúng rồi! Sao ta lại không nghĩ ra chứ! Ta phải đi tìm Azeal để chọn người thích hợp. Cảm ơn nha Garbiel
Thấy bóng lưng Micheal bay đi xa, Garbiel nhẹ nhàng nở nụ cười
- Đúng là tên đần! Nếu không phải Azeal câu nhầm hồn phách còn lâu ta mới phí thời giờ với mi! Không biết năm đó tên đần này lại chiến thắng được Lucifer nhỉ? Chuyện này cần điều tra lại a!
************
Mà lúc này Băng Trâm đang nằm hôn mê trong phòng cấp cứu , ngơ ngác không biết mình bị 3 tên thiên thần tính kế.Đứng ngoài cửa phòng cấp cứu Micheal nhíu mày nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu
- Anh chắc là cô bé này thay đổi được cả truyện sao?
- Tất nhiên là được! Sao anh không tin tưởng tôi à? Azeal lạnh lùng hỏi lại Micheal
- Cũng không phải!Anh chắc chắn là cô bé này sẽ thay đổi được cả bộ truyện chứ? Micheal hỏi với giọng đầy nghi hoặc
- Hừ! Không tin tôi thì mời anh đi tìm người khác đi! Azeal quay lưng chuẩn bị rời đi thì bị Micheal kéo lại
- Bình tĩnh! Tôi tin, tôi tin mà! Anh mau làm phép đưa cô gái đó qua Thế giới Harry Potter đi!
- Hừ
Nhẹ nhàng đi vào phòng cấp cứu, Azeal giơ chiếc lưỡi hái của mình lên quay một vòng quanh người Băng Trâm rồi đọc thần chú. Nằm trên bàn phẫu thuật Băng Trâm đang mê man thì tự dưng cảm thấy lâng lâng, cô nhẹ nhàng mở mắt ra thì thấy mình đang lơ lửng giữa không trung. Vẫn chưa kịp xác nhận tình huống xong thì cô đã bị một cột sáng màu xanh hút đi mất.
****************
Chương 1
Mở mắt ra lần nữa, Băng Trâm thấy mình đang ngồi trong tủ quần áo. Hiện tại đầu cô đang đau như muốn vỡ ra, cái cảm giác buồn nôn không biết từ đâu ập tới khiến cô muốn chửi thề
- Y Y A vừa mới mở miệng chứi thì lại bị một loạt những tiếng Y Y a a của mình dọa sợ, cố giữ bình tĩnh Băng Trâm đưa tay lên sờ sờ gương mặt đúng chuẩn baby của mình thì nàng thật sự muốn khóc a! Băng Trâm điên cuồng chửi một phen, nhưng điều này thật sự rất khó, siêu khó, vô cùng vô cùng khó a, vì chả đứa trẻ sơ sinh nào có thể lớn tiếng chửi người cả!
Trong miệng điên cuồng phát ra tiếng y a y e __ y nha y nhô phát tiết được một lúc xong, Băng Trâm mới chấp nhận một sự thật cực khó chấp nhận là cô đã xuyên không!
Cố gắng vùng vẫy tứ chi béo núp của mình cố gắng mở cửa tủ ra nhưng đây mãi Băng Trâm cũng đẩy không ra , Băng Trâm thật sự tức đến phát khóc, vừa khóc vừa hỏi thăm 18 đời tổ tông kẻ làm cho cô xuyên không
Bên ngoài tủ , khi Severus Snape đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ trong tủ quần áo. Severus Snape nghi hoặc tiến lại gần nhẹ nhàng nhấc chiếc đũa thần chỉ vào chiếc tủ mà Băng Trâm đang ở bên trong đọc thần chú
- Alomohara.
Cánh tủ vừa mở, Băng Trâm đang khóc ầm ỹ bên trong ngã nhào ra ngoài. Điều này làm Severus Snape rất bất ngờ, nhưng lại làm Băng Trâm sock tập hai, ngơ ngác nhìn người đang ông cao lớn trong chiếc áo choàng dài màu đen, mái tóc dài đầy dầu, làn da vàng tái nhợt như nến, cái mũi thật to cùng đôi mắt đen láy như đá quý đang nhìn cô đầy bất ngờ, Băng Trâm khẽ chớp đôi mắt màu xanh lục của mình cố gắng quan sát xung quanh, thì phát hiện nằm cách đó không xa bên cạnh chiếc cũi trẻ em là thi thể của một người phụ nữ trẻ, cô có làn da màu trắng nõn, cùng mái tóc màu đỏ thẫm ... thì Băng Trâm lại bất khóc thêm lần nữa, vừa khóc vừa oán thán
- oaooaoaao ___ ___ Ông trời ơi! Ông trêu tôi đấy hả! Tôi đúng thật là rất thích Harry potter, cũng rất muốn cứu Severus Snape nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn xuyên tới đây đâu mà! Ông mau mang tôi về nhà đi mà oaoaooaoao !
Severus Snape không biết được tiếng lòng của Bằng Trâm, chỉ tưởng bé đang khóc đòi mẹ. Ánh mắt nhìn bé con càng thêm nhu hòa lẫn đau lòng, nhẹ nhàng đi tới gần Severus Snape nhẹ nhàng bế Băng Trâm đang nằm khóc nháo lên , thật cẩn thận lấy chiếc yếm đang đeo trên cổ bé xuống lau nước mắt cho Băng Trâm, thì thấy trên khắn có thêu chữ Lila
- Lila potter? tiếng nói trầm thấp như tiếng đàn Cello vang lên đầy nghi hoặc .
Severus Snape nhìn thật sâu vào đôi mắt màu lục trong suốt mà phẳng lặng, đôi mắt đó thật sạch sẽ biết bao, dòng nước biếc đang lã chã rơi ra từ trong đôi mắt xinh đẹp đó làm cho Severus thêm kiên định với lòng ích kỷ của mình
- Từ giờ, con là Lila Snape! và ta là cha của con, Severus Snape. Giọng nói trầm thấp mà nhẹ nhàng vang lên làm Băng Trâm nín khóc, lặng lẽ nhìn Severus Snape.
- Bé con, đợi ta một chút rồi chúng ta cùng về nhà nhé! nhẹ nhàng đặt Lila xuống chiếc giường trẻ , Severus xoay người đi thu thập toàn bộ đồ đạc của bé cố gắng hết sức không để lại bất cứ dấu vết nào về sự tồn tại của Lila .
Ngồi trên chiếc giường trẻ em nhìn bóng lưng bận rộn của Severus, Băng Trâm thật sự không biết phải làm gì cô thật sự muốn về nhà! Dù biết điều đó là không thể a! Theo kinh nghiệm của một trach nữ, muốn xuyên trở về là không thể, nhưng cô không muốn phải đối mặt với Voldermort hay Harry potter đây!
Có lẽ do khóc nhiều nên Băng Trâm rất nhanh ngủ mất, trong lúc thiếp đi cô mơ màng nghe được âm thanh lạnh lùng và trầm thấp của ai đó nói cảm ơn và xin lỗi cô.
/30
|