Năm Sùng Quang thứ mười tám.
Cảnh xuân giữa tháng hai thật đẹp, mùa đông lạnh lẽo vừa qua đi, cây cỏ vàng khô ngoài trời đang chậm rãi đâm chồi xanh biếc.
Ở Khương phủ, ngoài nhị lão gia Khương Tế Hiển phải dậy sớm để đến nha môn làm việc, thì tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ, trừ Khương Huệ.
Nàng híp mắt suy nghĩ, trở mình nhiều lần nhưng vẫn không cách nào ngủ tiếp.
Kể từ sau lần bị độc chết năm đó, nàng đã sống lại lúc mười một tuổi. Hôm nay đã qua hai năm, nhưng trong hai năm này, thỉnh thoảng nàng sẽ gặp ác mộng. Hôm nay cũng vậy. Lại không ngủ được.
Nàng tùy tiện vén chăn xuống, mái tóc đen nhánh buông xuống đầu vai như một dải lụa mềm.
Bên ngoài, Kim Quế nghe thấy tiếng động, vội vã đi vào, thấy nàng một mình loanh quanh trong phòng tìm trà uống, liền hỏi: “Cô nương muốn uống trà phải không, để nô tỳ đun nóng lên? Hôm nay uống lạnh không tốt.”
Không đợi nàng nói xong, Khương Huệ đã uống hết một chén trà nhỏ. Lúc này mới thoải mái một chút, nàng dụi dụi mắt: “Hiện tại giờ gì?” Kim Quế nói: “Mới giờ mẹo thôi, hay là cô nương ngủ tiếp một chút đi.” Khương Huệ nói: “Không ngủ nữa, bụng cũng có chút đói, ngươi kêu Ngân Quế đi nhà bếp bảo họ nấu ít cháo trắng, bánh xuân vịt trời, mỡ ngỗng, thịt dầm tương, dặn bọn họ nhanh chút.”
(*) Bánh xuân: loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc
Kim Quế cười nói: “Cô nương thế mà không sợ béo, nào có ai sáng sớm đã ăn thịt chứ.” Nàng cầm váy sam đưa cho Khương Huệ, “Cô nương trước tiên mặc vào, coi chừng bị lạnh.”
“Chính là để thân thể phát triển, không ăn làm sao có thể lớn lên.” Khương Huệ cúi đầu nhìn ngực của mình, đã lớn hơn một chút, giống hai cái b́ánh bao nhỏ, hiện tại phải bồi bổ nhiều mới có thể phát triển tốt, “Ngươi xem đường tỷ đã mười lăm, chính là vì ăn ít, nên ngực không được hai lạng thịt, trông không đẹp gì cả.”
Nàng nói thẳng thắn thoải mái, Kim Quế thiếu chút nữa bật cười, vội hỏi: “Cô nương, là do nhị thái thái muốn đại cô nương, tam cô nương ăn ít một chút, nói ở trong kinh đều như vậy, thon thả mảnh mai, bước đi như liễu yếu, dáng vẻ như vậy mới dễ nhìn.”
Khương Huệ bĩu môi.
Nhị thẩm nàng biết cái gì chứ, chỉ nghe lời đồn trong kinh thành, nữ nhân đều gầy như sườn non, sờ một cái thì có lạc thú gì chứ? Lại nói, ăn ít còn sẽ không thể cao. Nàng cầm chiếc lược ngà lên chải tóc.
Kim Quế phân phó Ngân Quế đi nhà bếp, rồi quay lại bên cạnh nhìn, cũng không nhúng tay vào.
Điểm này của Khương Huệ rất kỳ quái, phàm là chải đầu, trang điểm, đều không mượn tay người khác, nói là sợ người khác phá hỏng tóc của nàng, lại sợ trang điểm không tốt. Nàng luôn tự mình làm lấy, chải đầu hơn mười lần, sáng sớm chải, buổi tối cũng chải. Kim Quế nhìn chằm chằm tóc của nàng, chỉ thấy sợi tóc buông xuống, đen nhánh sáng bóng, thật đẹp.
Kim Quế thấy nàng chải đầu xong, mới đi lên vấn cho nàng một kiểu tóc đơn giản, rồi cắm vào một cây trâm hồ điệp.
Ngân Quế bưng đồ ăn sáng đến, bày từng món trên bàn nói: “Cô nương, sáng sớm nhà bếp rất bận, nô tỳ vừa hỏi, mới biết hôm nay nhị thái thái mời Kim gia đến làm khách.” Bởi Khương Huệ mới từ Hộ huyện lên Tống châu, sợ nàng không biết, Kim Quế giải thích: “Trước đây, Kim lão gia cùng Nhị lão gia là đồng môn, Nhị lão gia ở Tống châu giữ chúc Huyện thừa quản lý Vu huyện, vẫn thường hay qua lại.”
(*) THỪA: quan giúp việc thời xưa
Khương Huệ đang cầm đũa, nghe vậy bàn tay chợt khựng lại.
Thì ra là Kim gia đó, khóe miệng nàng lộ ra một tia cười lạnh. Đời trước, Khương gia bọn họ bị cuốn vào vụ án mưu phản, nam nhân chi thứ hai đều bị chém đầu, nữ quyến bị đưa đến giáo ti phường, phòng lớn bọn họ còn đỡ, trở thành quân hộ, nhưng cũng không thể thoát khỏi cảnh tai ương ngập đầu. Về sau nàng mang muội muội đến tìm Kim gia nương tựa, chỉ cầu xin Kim gia có thể thu nhận muội muội.
Nhưng kết quả thế nào chứ?
Khương Huệ hít sâu một hơi, rũ mắt xuống nói: “Ta vẫn chưa từng gặp qua, hôm nay vừa đúng lúc gặp gỡ một lần.”
Chậm rãi ăn xong đồ ăn sáng, nàng đứng dậy đi đến phòng chính.
Lão thái thái đang cùng nhị thái thái Hồ thị nói: “Ngươi chớ so đo, tuy rằng nữ nhi nên cao gả, nhưng nhà chúng ta không có gia thế, chỉ có chút ruộng đất, mà Kim công tử đã thi đậu cử nhân, sớm muộn gì cũng ra làm quan, ngươi còn gì không hài lòng chứ? Tương lai nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
Hồ thị và lão nhị Khương gia Khương Tế Hiển cùng lớn lên tại Hộ huyện. Hiện giờ lão nhị Khương gia Khương Tế Hiển từ nông dân một bước lên trời, lên làm tri phủ Tống châu, bà cũng đã trở thành tri phủ phu nhân, đi đến Tống châu, thấy qua việc đời, ánh mắt càng cao, đối với Kim công tử không quá coi trọng. Bà cảm thấy trưởng nữ Khương Du có thể xứng với một người tốt hơn.
Chẳng qua làm con dâu, nhiều lúc vẫn bị mẹ chồng quản chế. Hồ thị gật đầu, cười nói: “Nương kiến thức rộng rãi, nói cái gì chính là cái đó. Nhưng thật ra con dâu còn một chuyện muốn cùng nương thương lượng.” Bà nghiêng lên phía trước một chút, “Hiện tại lão gia là tri phủ, không thể so với lúc còn làm Huyện lệnh như trước, ngày thường lui tới rất nhiều, con nghĩ nếu không thì để quản gia bán môṭ ít ruộng tốt lấy tiền mặt, ở Tống châu đặt mua vài cửa hàng?”
Lão thái thái kỳ quái: “Là thế nào, chuyện này là ý của lão nhị?”
“Lão gia suốt ngày bận rộn sự vụ, đâu thể quan tâm được? Chỉ là con dâu thấy việc buôn bán kiếm tiền nhiều, nương, chốn quan trường này không lui tới xả giao là không được, có tiền tài trong tay nhiều một chút thì tốt hơn.”
Có câu nước trong thì không có cá, nếu muốn từng bước thăng chức, ngoại trừ bản lĩnh ra, thì cũng không thể thiếu những thứ khác được, đạo lý này ai cũng hiểu.
Lão thái thái nhất thời không nói gì.
Lúc này Khương Huệ đi vào thỉnh an, quy củ gọi một tiếng tổ mẫu, nhị thẩm. Nàng cùng ca ca Khương Từ có thể tới Tống châu là nhờ nhị thúc, cha nương cùng tiểu muội Bảo nhi của nàng còn đang Hộ huyện.
Hồ thị cười híp mắt nói: “A Huệ, hôm nay tới thật sớm nha, đường tỷ đường muội của em sợ là vẫn chưa thức dậy đâu!”
Khương Huệ nói: “A Huệ tỉnh giấc sớm, nên ngủ không được, nhị thẩm cũng đến thật sớm.”
“Trời ơi, lão thái thái dậy sớm, ta là con dâu sao có thể dậy muộn, chưa nói đến còn có rất nhiều chuyện cần ta lo liệu, như vậy lão thái thái cũng có thể hưởng chút thanh nhàn.”
Lão thái thái liền nở nụ cười: “Đúng vậy, nhờ có con hiền huệ, nên ta đây càng ngày càng mập rồi. Ta nghĩ, nếu con đã thấy việc buôn bán tốt, thì ta sẽ nói với lão gia một tiếng, dù sao ruộng đất trong nhà nhiều, bán đi một ít cũng không sao.”
Khương Huệ ở bên cạnh trong lòng lộp bộp một tiếng. Thế nào là không sao cả, cho dù là đại địa chủ cũng không được xài tiền bậy bạ như vậy!
Khi đó Hồ thị bán ruộng đất để buôn bán, cuối cùng thua lỗ ngay cả tiền vốn cũng không lấy về được, cho nên nói, không có bản lãnh thì tốt nhất vẫn nên thành thật thì hơn.
Khương Huệ tò mò hỏi Hồ thị: “Nhị thẩm là muốn buôn bán gì vậy?”
Hồ thị nói: “Bán chút huân hương thôi.”
“Huân hương là tốt nhất.” Khương Huệ tỏ vẻ ngây thơ cười, “Con nghe nói Thập Hợp hương buôn bán rất được đấy, mỗi ngày có không biết bao nhiêu khách nhân đến. Đường tỷ tặng cho con một hộp hương Phù dung, con rất thích. Nhị thẩm, người có bán Thập Hợp hương không?”
Ở Tống châu, Thập Hợp hương là thương hiệu độc quyền, mở cửa hàng bán huân hương ở đâu nữa chẳng phải là muốn tìm chết sao? Thứ này là dựa vào điều chế hương liệu để kiếm tiền, không phải dùng tiền là có thể mua được.
Hồ thị bị nàng hỏi cho nghẹn lời, một câu cũng không nói được, nhịn đến mức mặt đỏ rần.
Lão thái thái nghe thấy có chút đạo lý, cũng hỏi: “Đúng vậy, vợ lão nhị, A Huệ nói không sai, con thực sự là muốn bán huân hương sao?”
Hồ thị lập tức đổi giọng: “Thật ra con còn nghĩ chưa xong.”
Nàng vừa nói vừa liếc Khương Huệ.
Làm thái thái chi thứ hai, vốn là độc hưởng đại viện, không ngờ cháu trai đại phòng thi tú tài, nên đến Tống châu đọc sách, còn dẫn theo muội muội đến, cướp đoạt danh tiếng hai nữ nhi nàng, ở miễn phí, ăn không phải trả tiền, hôm nay còn nhiều chuyện.
Nhưng thế nào bà cũng không nghĩ tới Khương Huệ là đang cố ý ngăn cản.
Lão thái thái nói: “Phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng, việc buôn bán không dễ dàng gì, nếu không năm đó lão tổ tông cũng không dùng toàn bộ tiền để mua ruộng đồng, luôn luôn bình an ổn định, Hộ huyện lại mưa thuận gió hoà.”
Hồ thị gật đầu: “Con dâu sẽ suy nghĩ thật kỹ, cũng để Khương gia có thêm một con đường.” Bà đứng dậy, “Con dâu đi nhà bếp xem xét, một lúc nữa Kim gia sẽ tới.”
Lúc bà đi, Khương Huệ vẫn ở lại.
Lão thái thái cười nói: “A Huệ ở Tống châu có quen không?”
“Có tổ phụ tổ mẫu thương yêu, đương nhiên là con đã quen, chỉ là có chút nhớ cha nương và Bảo nhi.” Nàng tiến đến ngồi canh bên lão thái thái, “Đến ngày lễ tết lại càng nhớ.”
Lão thái thái buồn cười: “Lúc trước con khóc lóc đòi cùng A Từ đến Tống châu, hiện tại hối hận rồi sao?”
“Không hối hận, ở nơi này mỗi ngày có thể nhìn thấy tổ phụ tổ mẫu, cháu gái rất vui, nếu như cha nương cùng Bảo nhi cũng ở đây, vậy thì càng tốt hơn. Đại gia đình chúng ta vốn ở chung với nhau, nhưng nhị thúc làm quan, nên mới phải tách ra.” Nàng khá là ấm ức, đong đưa tay lão thái thái nói, “Con thấy nhị thẩm mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, nếu cha nương ở đây, sẽ có thể phụ một tay.”
Đúng là tiểu quỷ mà, nói tới nói lui, không chỉ muốn bản thân được ở Tống châu, còn muốn người trong nhà cùng đến. Lão thái thái hơi một suy nghĩ nói: “Ta sẽ nói với tổ phụ con.”
Khương Huệ hoan hô một tiếng, ôm lấy hông lão thái thái cọ cọ nói: “Con biết tổ mẫu tốt nhất!”
Thấy nàng giống ý chang con mèo nhỏ, lão thái thái cười nói: “Xem con cao hứng kìa, ta còn phải nói với tổ phụ con nữa.”
Khương Huệ liên tục gật đầu, thầm nghĩ ông cụ đã sớm an hưởng tuổi già, mặc kệ mọi việc, chuyện trong nhà đa số đều do lão thái thái quyết định, bà đã đáp ứng, thì chắc chắn sẽ thành công.
Bà cháu hai người nói giỡn một chút, Khương Huệ mới cáo từ quay về.
Hồ thị về phòng, sắc mặt rất khó chịu, Trương ma ma xem mặt đoán ý, hỏi: “Lão thái thái không cho phu nhân bán ruộng sao?”
“Nào có, vốn là cho bán rồi, cũng tại A Huệ nhiều chuyện, hỏi ta có phải muốn bán huân hương không, kết quả làm lão thái thái hoài nghi, sợ ta làm không tốt.”
Trương ma ma cười nói: “Nhị cô nương có biết gì đâu, cũng chỉ thuận miệng hỏi, hôm nay thái thái làm chủ nhà, nhất định phải đem tiền tí trong tay, bằng không tiền rơi đến tay đại thái thấi đầu tiên, lại sang tay lão thái thái, rồi mới chia cho thái thái, tất nhiên sẽ không còn dư dả.”
Hồ thị cũng nghĩ như vậy, bà thức khuya dậy sớm, không thể không nhận được chút lợi lộc nào, vì vậy mới muốn mở mấy cửa hàng, nắm hết vào trong tay, khi cần thiết không phải đưa tay xin tiền lão thái thái nữa.
Trương ma ma nói: “Lần tới chờ khi lão thái thái vui vẻ, thái thái lại hỏi lại, trước mắt chẳng phải còn có chuyện Kim gia sao?”
Hồ thị than thở một tiếng, bóp bóp mi tâm: “Kim công tử đó, ta thật lòng không thích, nhưng lão thái thái lại coi trọng, lão gia cũng nói không tệ, một mình ta phản đối, sẽ đắc tội với mọi người.”
Làm dâu rất khó khăn, nàng biết rõ, nhất là làm con dâu nhà quan, làm nữ nhân chỉ có thể trông đợi vào phú quý, bà gả cho Khương Tế Hiển vì tương lai hắn giàu sang.
Trương ma ma chớp mắt: “Kỳ thật cũng không khó, nhị cô nương…”
Bà tiến tới bên tai Hồ thị nói nhỏ.
Cảnh xuân giữa tháng hai thật đẹp, mùa đông lạnh lẽo vừa qua đi, cây cỏ vàng khô ngoài trời đang chậm rãi đâm chồi xanh biếc.
Ở Khương phủ, ngoài nhị lão gia Khương Tế Hiển phải dậy sớm để đến nha môn làm việc, thì tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ, trừ Khương Huệ.
Nàng híp mắt suy nghĩ, trở mình nhiều lần nhưng vẫn không cách nào ngủ tiếp.
Kể từ sau lần bị độc chết năm đó, nàng đã sống lại lúc mười một tuổi. Hôm nay đã qua hai năm, nhưng trong hai năm này, thỉnh thoảng nàng sẽ gặp ác mộng. Hôm nay cũng vậy. Lại không ngủ được.
Nàng tùy tiện vén chăn xuống, mái tóc đen nhánh buông xuống đầu vai như một dải lụa mềm.
Bên ngoài, Kim Quế nghe thấy tiếng động, vội vã đi vào, thấy nàng một mình loanh quanh trong phòng tìm trà uống, liền hỏi: “Cô nương muốn uống trà phải không, để nô tỳ đun nóng lên? Hôm nay uống lạnh không tốt.”
Không đợi nàng nói xong, Khương Huệ đã uống hết một chén trà nhỏ. Lúc này mới thoải mái một chút, nàng dụi dụi mắt: “Hiện tại giờ gì?” Kim Quế nói: “Mới giờ mẹo thôi, hay là cô nương ngủ tiếp một chút đi.” Khương Huệ nói: “Không ngủ nữa, bụng cũng có chút đói, ngươi kêu Ngân Quế đi nhà bếp bảo họ nấu ít cháo trắng, bánh xuân vịt trời, mỡ ngỗng, thịt dầm tương, dặn bọn họ nhanh chút.”
(*) Bánh xuân: loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc
Kim Quế cười nói: “Cô nương thế mà không sợ béo, nào có ai sáng sớm đã ăn thịt chứ.” Nàng cầm váy sam đưa cho Khương Huệ, “Cô nương trước tiên mặc vào, coi chừng bị lạnh.”
“Chính là để thân thể phát triển, không ăn làm sao có thể lớn lên.” Khương Huệ cúi đầu nhìn ngực của mình, đã lớn hơn một chút, giống hai cái b́ánh bao nhỏ, hiện tại phải bồi bổ nhiều mới có thể phát triển tốt, “Ngươi xem đường tỷ đã mười lăm, chính là vì ăn ít, nên ngực không được hai lạng thịt, trông không đẹp gì cả.”
Nàng nói thẳng thắn thoải mái, Kim Quế thiếu chút nữa bật cười, vội hỏi: “Cô nương, là do nhị thái thái muốn đại cô nương, tam cô nương ăn ít một chút, nói ở trong kinh đều như vậy, thon thả mảnh mai, bước đi như liễu yếu, dáng vẻ như vậy mới dễ nhìn.”
Khương Huệ bĩu môi.
Nhị thẩm nàng biết cái gì chứ, chỉ nghe lời đồn trong kinh thành, nữ nhân đều gầy như sườn non, sờ một cái thì có lạc thú gì chứ? Lại nói, ăn ít còn sẽ không thể cao. Nàng cầm chiếc lược ngà lên chải tóc.
Kim Quế phân phó Ngân Quế đi nhà bếp, rồi quay lại bên cạnh nhìn, cũng không nhúng tay vào.
Điểm này của Khương Huệ rất kỳ quái, phàm là chải đầu, trang điểm, đều không mượn tay người khác, nói là sợ người khác phá hỏng tóc của nàng, lại sợ trang điểm không tốt. Nàng luôn tự mình làm lấy, chải đầu hơn mười lần, sáng sớm chải, buổi tối cũng chải. Kim Quế nhìn chằm chằm tóc của nàng, chỉ thấy sợi tóc buông xuống, đen nhánh sáng bóng, thật đẹp.
Kim Quế thấy nàng chải đầu xong, mới đi lên vấn cho nàng một kiểu tóc đơn giản, rồi cắm vào một cây trâm hồ điệp.
Ngân Quế bưng đồ ăn sáng đến, bày từng món trên bàn nói: “Cô nương, sáng sớm nhà bếp rất bận, nô tỳ vừa hỏi, mới biết hôm nay nhị thái thái mời Kim gia đến làm khách.” Bởi Khương Huệ mới từ Hộ huyện lên Tống châu, sợ nàng không biết, Kim Quế giải thích: “Trước đây, Kim lão gia cùng Nhị lão gia là đồng môn, Nhị lão gia ở Tống châu giữ chúc Huyện thừa quản lý Vu huyện, vẫn thường hay qua lại.”
(*) THỪA: quan giúp việc thời xưa
Khương Huệ đang cầm đũa, nghe vậy bàn tay chợt khựng lại.
Thì ra là Kim gia đó, khóe miệng nàng lộ ra một tia cười lạnh. Đời trước, Khương gia bọn họ bị cuốn vào vụ án mưu phản, nam nhân chi thứ hai đều bị chém đầu, nữ quyến bị đưa đến giáo ti phường, phòng lớn bọn họ còn đỡ, trở thành quân hộ, nhưng cũng không thể thoát khỏi cảnh tai ương ngập đầu. Về sau nàng mang muội muội đến tìm Kim gia nương tựa, chỉ cầu xin Kim gia có thể thu nhận muội muội.
Nhưng kết quả thế nào chứ?
Khương Huệ hít sâu một hơi, rũ mắt xuống nói: “Ta vẫn chưa từng gặp qua, hôm nay vừa đúng lúc gặp gỡ một lần.”
Chậm rãi ăn xong đồ ăn sáng, nàng đứng dậy đi đến phòng chính.
Lão thái thái đang cùng nhị thái thái Hồ thị nói: “Ngươi chớ so đo, tuy rằng nữ nhi nên cao gả, nhưng nhà chúng ta không có gia thế, chỉ có chút ruộng đất, mà Kim công tử đã thi đậu cử nhân, sớm muộn gì cũng ra làm quan, ngươi còn gì không hài lòng chứ? Tương lai nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
Hồ thị và lão nhị Khương gia Khương Tế Hiển cùng lớn lên tại Hộ huyện. Hiện giờ lão nhị Khương gia Khương Tế Hiển từ nông dân một bước lên trời, lên làm tri phủ Tống châu, bà cũng đã trở thành tri phủ phu nhân, đi đến Tống châu, thấy qua việc đời, ánh mắt càng cao, đối với Kim công tử không quá coi trọng. Bà cảm thấy trưởng nữ Khương Du có thể xứng với một người tốt hơn.
Chẳng qua làm con dâu, nhiều lúc vẫn bị mẹ chồng quản chế. Hồ thị gật đầu, cười nói: “Nương kiến thức rộng rãi, nói cái gì chính là cái đó. Nhưng thật ra con dâu còn một chuyện muốn cùng nương thương lượng.” Bà nghiêng lên phía trước một chút, “Hiện tại lão gia là tri phủ, không thể so với lúc còn làm Huyện lệnh như trước, ngày thường lui tới rất nhiều, con nghĩ nếu không thì để quản gia bán môṭ ít ruộng tốt lấy tiền mặt, ở Tống châu đặt mua vài cửa hàng?”
Lão thái thái kỳ quái: “Là thế nào, chuyện này là ý của lão nhị?”
“Lão gia suốt ngày bận rộn sự vụ, đâu thể quan tâm được? Chỉ là con dâu thấy việc buôn bán kiếm tiền nhiều, nương, chốn quan trường này không lui tới xả giao là không được, có tiền tài trong tay nhiều một chút thì tốt hơn.”
Có câu nước trong thì không có cá, nếu muốn từng bước thăng chức, ngoại trừ bản lĩnh ra, thì cũng không thể thiếu những thứ khác được, đạo lý này ai cũng hiểu.
Lão thái thái nhất thời không nói gì.
Lúc này Khương Huệ đi vào thỉnh an, quy củ gọi một tiếng tổ mẫu, nhị thẩm. Nàng cùng ca ca Khương Từ có thể tới Tống châu là nhờ nhị thúc, cha nương cùng tiểu muội Bảo nhi của nàng còn đang Hộ huyện.
Hồ thị cười híp mắt nói: “A Huệ, hôm nay tới thật sớm nha, đường tỷ đường muội của em sợ là vẫn chưa thức dậy đâu!”
Khương Huệ nói: “A Huệ tỉnh giấc sớm, nên ngủ không được, nhị thẩm cũng đến thật sớm.”
“Trời ơi, lão thái thái dậy sớm, ta là con dâu sao có thể dậy muộn, chưa nói đến còn có rất nhiều chuyện cần ta lo liệu, như vậy lão thái thái cũng có thể hưởng chút thanh nhàn.”
Lão thái thái liền nở nụ cười: “Đúng vậy, nhờ có con hiền huệ, nên ta đây càng ngày càng mập rồi. Ta nghĩ, nếu con đã thấy việc buôn bán tốt, thì ta sẽ nói với lão gia một tiếng, dù sao ruộng đất trong nhà nhiều, bán đi một ít cũng không sao.”
Khương Huệ ở bên cạnh trong lòng lộp bộp một tiếng. Thế nào là không sao cả, cho dù là đại địa chủ cũng không được xài tiền bậy bạ như vậy!
Khi đó Hồ thị bán ruộng đất để buôn bán, cuối cùng thua lỗ ngay cả tiền vốn cũng không lấy về được, cho nên nói, không có bản lãnh thì tốt nhất vẫn nên thành thật thì hơn.
Khương Huệ tò mò hỏi Hồ thị: “Nhị thẩm là muốn buôn bán gì vậy?”
Hồ thị nói: “Bán chút huân hương thôi.”
“Huân hương là tốt nhất.” Khương Huệ tỏ vẻ ngây thơ cười, “Con nghe nói Thập Hợp hương buôn bán rất được đấy, mỗi ngày có không biết bao nhiêu khách nhân đến. Đường tỷ tặng cho con một hộp hương Phù dung, con rất thích. Nhị thẩm, người có bán Thập Hợp hương không?”
Ở Tống châu, Thập Hợp hương là thương hiệu độc quyền, mở cửa hàng bán huân hương ở đâu nữa chẳng phải là muốn tìm chết sao? Thứ này là dựa vào điều chế hương liệu để kiếm tiền, không phải dùng tiền là có thể mua được.
Hồ thị bị nàng hỏi cho nghẹn lời, một câu cũng không nói được, nhịn đến mức mặt đỏ rần.
Lão thái thái nghe thấy có chút đạo lý, cũng hỏi: “Đúng vậy, vợ lão nhị, A Huệ nói không sai, con thực sự là muốn bán huân hương sao?”
Hồ thị lập tức đổi giọng: “Thật ra con còn nghĩ chưa xong.”
Nàng vừa nói vừa liếc Khương Huệ.
Làm thái thái chi thứ hai, vốn là độc hưởng đại viện, không ngờ cháu trai đại phòng thi tú tài, nên đến Tống châu đọc sách, còn dẫn theo muội muội đến, cướp đoạt danh tiếng hai nữ nhi nàng, ở miễn phí, ăn không phải trả tiền, hôm nay còn nhiều chuyện.
Nhưng thế nào bà cũng không nghĩ tới Khương Huệ là đang cố ý ngăn cản.
Lão thái thái nói: “Phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng, việc buôn bán không dễ dàng gì, nếu không năm đó lão tổ tông cũng không dùng toàn bộ tiền để mua ruộng đồng, luôn luôn bình an ổn định, Hộ huyện lại mưa thuận gió hoà.”
Hồ thị gật đầu: “Con dâu sẽ suy nghĩ thật kỹ, cũng để Khương gia có thêm một con đường.” Bà đứng dậy, “Con dâu đi nhà bếp xem xét, một lúc nữa Kim gia sẽ tới.”
Lúc bà đi, Khương Huệ vẫn ở lại.
Lão thái thái cười nói: “A Huệ ở Tống châu có quen không?”
“Có tổ phụ tổ mẫu thương yêu, đương nhiên là con đã quen, chỉ là có chút nhớ cha nương và Bảo nhi.” Nàng tiến đến ngồi canh bên lão thái thái, “Đến ngày lễ tết lại càng nhớ.”
Lão thái thái buồn cười: “Lúc trước con khóc lóc đòi cùng A Từ đến Tống châu, hiện tại hối hận rồi sao?”
“Không hối hận, ở nơi này mỗi ngày có thể nhìn thấy tổ phụ tổ mẫu, cháu gái rất vui, nếu như cha nương cùng Bảo nhi cũng ở đây, vậy thì càng tốt hơn. Đại gia đình chúng ta vốn ở chung với nhau, nhưng nhị thúc làm quan, nên mới phải tách ra.” Nàng khá là ấm ức, đong đưa tay lão thái thái nói, “Con thấy nhị thẩm mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, nếu cha nương ở đây, sẽ có thể phụ một tay.”
Đúng là tiểu quỷ mà, nói tới nói lui, không chỉ muốn bản thân được ở Tống châu, còn muốn người trong nhà cùng đến. Lão thái thái hơi một suy nghĩ nói: “Ta sẽ nói với tổ phụ con.”
Khương Huệ hoan hô một tiếng, ôm lấy hông lão thái thái cọ cọ nói: “Con biết tổ mẫu tốt nhất!”
Thấy nàng giống ý chang con mèo nhỏ, lão thái thái cười nói: “Xem con cao hứng kìa, ta còn phải nói với tổ phụ con nữa.”
Khương Huệ liên tục gật đầu, thầm nghĩ ông cụ đã sớm an hưởng tuổi già, mặc kệ mọi việc, chuyện trong nhà đa số đều do lão thái thái quyết định, bà đã đáp ứng, thì chắc chắn sẽ thành công.
Bà cháu hai người nói giỡn một chút, Khương Huệ mới cáo từ quay về.
Hồ thị về phòng, sắc mặt rất khó chịu, Trương ma ma xem mặt đoán ý, hỏi: “Lão thái thái không cho phu nhân bán ruộng sao?”
“Nào có, vốn là cho bán rồi, cũng tại A Huệ nhiều chuyện, hỏi ta có phải muốn bán huân hương không, kết quả làm lão thái thái hoài nghi, sợ ta làm không tốt.”
Trương ma ma cười nói: “Nhị cô nương có biết gì đâu, cũng chỉ thuận miệng hỏi, hôm nay thái thái làm chủ nhà, nhất định phải đem tiền tí trong tay, bằng không tiền rơi đến tay đại thái thấi đầu tiên, lại sang tay lão thái thái, rồi mới chia cho thái thái, tất nhiên sẽ không còn dư dả.”
Hồ thị cũng nghĩ như vậy, bà thức khuya dậy sớm, không thể không nhận được chút lợi lộc nào, vì vậy mới muốn mở mấy cửa hàng, nắm hết vào trong tay, khi cần thiết không phải đưa tay xin tiền lão thái thái nữa.
Trương ma ma nói: “Lần tới chờ khi lão thái thái vui vẻ, thái thái lại hỏi lại, trước mắt chẳng phải còn có chuyện Kim gia sao?”
Hồ thị than thở một tiếng, bóp bóp mi tâm: “Kim công tử đó, ta thật lòng không thích, nhưng lão thái thái lại coi trọng, lão gia cũng nói không tệ, một mình ta phản đối, sẽ đắc tội với mọi người.”
Làm dâu rất khó khăn, nàng biết rõ, nhất là làm con dâu nhà quan, làm nữ nhân chỉ có thể trông đợi vào phú quý, bà gả cho Khương Tế Hiển vì tương lai hắn giàu sang.
Trương ma ma chớp mắt: “Kỳ thật cũng không khó, nhị cô nương…”
Bà tiến tới bên tai Hồ thị nói nhỏ.
/126
|